What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91-96
hương 91: Có huynh trưởng tên là Cự
Cái gọi là chứng mất trí nhớ của con người, cũng chính là hiện tượng mất trí nhớ do não bộ bị tổn thương mà tạo thành, cũng có thể được gọi là chứng ly hồn.
Lưu Khám giả bộ, nhưng lúc đó cũng là do tình huống bức bách.
Nhưng hắn không có ngờ mình lại gặp phải mắc phải chứng mất trí nhớ thật. Trông dáng vẻ của Cự Hán không giống như giả bộ, chẳng lẽ là bị chứng mất trí thật sao? Lưu Khám kinh ngạc nhìn Cự Hán, sau đó cười khổ sở nói: - Mẫu thân, nên làm gì bây giờ?
- Vương Cơ và Tín ở lại, còn các ngươi ra ngoài trước đi.
Khám phu nhân âu yếm nhìn Cự Hán:
- Đứa bé này tâm tưởng không xấu, mẹ nhận ra được, là nó đang sợ hãi…Các con ở đây, nó không bình tĩnh được, hay là ra ngoài trước đi. Chờ nó bình tĩnh lại, rồi sẽ tiếp tục bàn bạc lại nên làm thế nào.
- Nhưng mà…
- Không có việc gì đâu, cứ ra ngoài đi.
Lưu Khám thấy thái độ của Khám phu nhân rất kiên quyết, đành phải gật đầu ưng thuận.
Liếc mắt nhìn Vương Cơ, Vương Cơ ngay lập tức hiểu ý, cười cười và nhắc lại:
- A Khám huynh đệ, yên tâm đi.
Một đám rời khỏi phòng ngủ, đứng ở giữa sân nhà, ngỡ ngàng không biết nên làm sao.
Đám người Quán Anh cũng nhanh chóng quay lại, nhưng nhìn thấy tình hình vậy, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Không còn cách nào khác, vậy thì trông coi vậy!
Một đám người, hoặc là ngồi, hoặc là ngồi chổm hổm trong đình viện ròng rã cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Khám phu nhân mang theo Vương Cơ cùng Vương Tín ra khỏi phòng.
- Mẫu thân, thế nào?
Lưu Khám vội vã nghênh đón, hỏi một cách lo lắng.
Khám phu nhân cười cười, thấp giọng nói:
- Không sao đâu, đứa bé đó ngủ rồi..cũng là một đứa bé đáng thương, ta thấy trước hết là như vậy đi, Vương Cơ, nhớ quan tâm đến nó nhiều hơn, có gì biến đổi, nhanh chóng báo cho chúng ta. A Khám, con theo ta, ta có việc muốn bàn bạc với con Chư vị cũng khổ cực cả đêm rồi, các vị nên nghỉ ngơi một chút đi.
Nói như vậy, mọi người cũng đều đáp ứng.
Nhưng không ai chịu đi cả, thấy Lưu Khám theo Khám phu nhân vào gian phòng khác, mọi người đều cảm thấy ngỡ ngàng khó hiểu.
- Mẫu thân, người có điều gì cần dặn dò?
Khám phu nhân có ý bảo Lưu Khám ngồi xuống, sau khi cân nhắc một lát, Khám phu nhân thấp giọng nói: - Khám,
Đứa bé đó...Con sẽ xử lý như thế nào?
Một lát sau Lưu Khám mới kịp phản ứng, “đứa bé” trong lời nói của Khám phu nhân chính là Cự Hán thích sát Tần.
Điều này cũng khó trách,
tướng tá của Cự Hán còn lớn hơn so với Lưu Khám, làm thế nào cũng khó để cân nhắc mối quan hệ ở 2 từ “ đứa bé”.
Thấy Lưu Khám không nói gì, Khám phu nhân nói tiếp:
- Ta muốn nói, đứa bé đó nếu như chữa trị không khỏi, hoặc là chủ nhân của nó cũng không đến tìm nó, con sẽ giải quyết thế nào? Để cho nó ở lại đây hay là đi? Nếu với tình trạng hiện nay, chỉ sợ ra ngoài không bao lâu sẽ chết trên đường mất.
Khám, con đã trưởng thành rồi, bắt đầu phải làm những việc đại sự rồi, nương không muốn ép con, chỉ là nương...lần này con xuất môn cũng được nửa năm rồi, mặc dù nói trong nhà có Vương Cơ và Tín, thế nhưng trong lòng Nương vẫn cảm thấy trống trải, hiu quạnh. Nương muốn để đứa bé ở lại, con thấy thế nào?
Lưu Khám không biết nên nói gì cho phải!
Hai năm nay, tình hình trong nhà không hiểu được tốt hơn trước bao nhiêu, ngày qua cũng tốt rồi, thế nhưng thời gian bản thân ở bên cạnh Khám phu nhân ngày càng hiếm hoi. Ngay từ đầu là bị phạt tác, khi xuất ra thì bận tửu và nhiều chuyện khác.
Mà sau thì đi được hơn nửa năm...
Khám phu nhân một mình ở trong nhà này, tuy rằng không phải lo ăn mặc, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy hiu quạnh.
Vương Cơ là người am hiểu, Vương Tín cũng rất nghe lời. Nhưng dù gì cũng chỉ là người ngoài, có những việc, có những lời nói, lão phu nhân không thể nói ra.
Thế nhưng để Cự Hán ở lại đây có thỏa đáng hay không?
- Mẫu thân, hài nhi….
- Khám, Ta không oán trách gì con. Nam nhi đại trượng phu tứ bể là nhà, Nương cũng nhận ra, khi con đứng giữa sự lựa chọn sự sống hay cái chết, sự dại dột trước đây, giờ đây đã mạnh mẽ gấp trăm lần. Nhưng trong tâm của Nương, luôn mong con.. luôn ở bên cạnh Nương cả ngày như thế...Nương cũng là muốn nói một điều như vậy, nếu thấy khó xử, thì coi như Nương chưa từng nói gì cả.
Khám phu nhân nói xong, khẽ thở dài. Thần khí rõ ràng có chút cô đơn.
Lưu Khám cảm thấy hổ thẹn, vội vã nói:
- Mẫu thân, đều là hài nhi bất hiếu. Nếu như mẫu thân thật muốn đứa bé đó ở lại, thì hài nhi không có ý kiến gì. Chỉ là thân phận này...Cần phải cân nhắc một chút mới được. Với lại hộ tịch cũng không bỏ qua được.
Khám phu nhân mắt sáng lên.
- Việc này, Nương cũng đã nghĩ đến. Thực ra, con từ nhỏ đã có 1 người anh trai, sau này vì chiến tranh mà thất lạc. Ta và phụ thân con khi đó tìm kiếm khắp nơi mà không có, căn bản bất lực đi tìm anh con. Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa, thời gian cũng lâu rồi, đều cảm thấy sự sống của anh con không còn. Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, thật không ngờ…
Lưu Khám mở to 2 mắt, nhìn Khám phu nhân.
Hơn nửa ngày, hắn nuốt nước miếng:
- Mẫu thân, những lời người nói là sự thật chứ?
Khám phu nhân nhoẻn miệng cười:
- Đương nhiên..là giả rồi. Nhưng mà nhìn đứa bé đó, Nương cảm thấy giống hệt điệu bộ của con khi nhỏ. Coi như con làm anh trai của đứa bé đó, nói như vậy cũng thuận tiện hơn, chỉ là mong nó không nhớ lại chuyện đã qua.
Lưu Khám thở phào một cái. Nhìn Khám phu nhân cười khổ:
- “Mẫu thân, có thể nói như vậy..những lời nói ban nãy của người, suýt nữa con cũng bị đánh lừa. Nhưng tốt nhất mẫu thân nên cẩn thận một chút, khí lực của tên kia sợ là còn lớn hơn cả con.
Chuyện này con sẽ tìm Vô Thương bàn bạc, tốt nhất đừng thông qua Huyện Trưởng, trực tiếp đăng ký tên ở Tào Đình Trưởng là được.
Tào lão là một người lương thiện, cũng rất biết ăn nói. Nhờ tình bằng hữu giữa con và Vô Thương, chỉ cần trên hộ tịch ta làm vài cử chỉ là được.
Ừm, sự việc này con phải đi làm cho xong trong ngày hôm nay.. à còn nữa, trên hộ tịch nên đặt danh tính là gì? Hài nhi không được am hiểu lắm.
Khám phu nhân nghĩ một lát:
- Đứa bé đó thân hình vĩ đại, to lớn. Hay gọi là Cự đi, Lưu Cự, con thấy thế nào?
Lưu Khám gật đầu:
- Hài nhi nhớ kỹ!
- Vậy con hãy nhanh chóng đi làm đi, Nương sẽ đi thăm đứa bé đó. Thật là trông rất giống với con khi bé, một lát mà không nhìn thấy Nương, không an thân được. Đúng rồi, sau khi quay lại, nhớ mang cho ta vài tấm lụa trắng, 2 năm nay rồi không may y phục, không hiểu có còn được hay không.
Khám phu nhân nói những lời đó, phấn khởi đi.
Mà trong lòng Lưu Khám, sinh ra 1 loại tình cảm đã mất mát.
Tới thời đại này, cùng Khám phu nhân nương tựa vào nhau mà sống, thoáng chốc đã 4 năm. Không kể Lưu Khám có đồng ý hay không, tận sâu trong lòng hắn đã xem Khám phu nhân như mẫu thân. Đến nay đột nhiên xuất hiện 1 người như vậy, chia cắt tình mẫu tử. Mặc dù hiểu rõ nguyên nhân là gì, nhưng hắn cũng có chút không thoải mái. Loại cảm giác này thật sự rất là kỳ lạ.
Đi ra cửa phòng, Lưu Khám thở một hơi dài.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít trông Khám phu nhân rất phấn khởi!
- Lão Đường, Vô Thương, chúng ta vào thành thôi.
Đám người Thẩm Thực Kỳ vẫn chưa đi, hơn nữa còn đứng chờ ở trong sân vườn.
Lưu Khám đi tới, đưa phương thức chỉ để nấu rượu Yến cho Thẩm Thực Kỳ:
- Chiếu phương thức này, hôm nay thử nghiệm trước để xem hiệu quả thế nào, kính nhờ Kỳ ca ca rồi. Khoái Triệt, ngươi và ta cùng vào thành, Trình tiên sinh đã chuẩn bị 1 vài chum rượu, 50 bình hẳn là cũng gần đủ. Khi ta quay lại còn phải đến doanh trại. Những ngày qua họ cũng đã khổ cực nhiều.
- Vậy ta thì sao?
Quán Anh thấy mọi người đều có việc để làm, không nhịn được nhảy ra hỏi.
Lưu Khám suy nghĩ 1 lát, - Ngươi và Tín lấy nước đổ đầy chum…ngươi không phải vẫn muốn học tam cung bộ hay sao? Bây giờ là cơ hội tốt đấy.
Mọi người nghe vậy nhịn không được, cười thật lớn.
Quán Anh cũng cười khà khà, gãi gãi đầu, không nói lại.
Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, Lưu Khám lên 1 chiếc xe ngựa, trang bị thêm vài bầu rượu, mang theo Khoái Triệt, Đường Lệ, Tào Vô Thương tiến vào thành.
Trên đường, Lưu Khám và Tào Vô Thương nói chuyện về việc của Lưu Cự.
Tào Vô Thương không nhịn được cười nói:
- Thẩm thẩm quả là có tấm lòng chân thật, sự việc lần này cũng không khó, chỉ là a Khám từ nay ngươi sẽ có thêm 1 huynh trưởng nữa…khà khà, ta thấy thẩm đối với tên đó còn tốt hơn là ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy.
Khoái Triệt không nói gì, còn Đường Lệ lại hơi nhíu mày.
- A Khám, tuy nói ra buồn cười, nhưng người phải cẩn thận hơn, người phải biết rằng, hộ tịch này đăng ký xong thì mối quan hệ huynh đệ của ngươi không còn cách nào để thay đổi lại được nữa. Hôm nay hắn không thể nhớ lại những việc trong quá khứ còn tốt, nhưng ngày khác hắn nhớ lại thì sao? Người sẽ phải làm sao?
Chẳng phải ngươi vẫn thường nói: Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không cóhay sao?
Tâm người này nhưng lại cách cái bụng, nếu không cẩn thận, chỉ sợ sau này sẽ có 1 số chuyện không may xảy ra. Nói tóm lại hãy cẩn thận không sai lầm lớn.
Khoái Triệt đánh xe ở phía trước nhịn không được nói:
- Đông chủ, Đường tiên sinh nói đúng đấy!
Trong lòng Lưu Khám có hơi hồi hộp, sau khi cân nhắc:
- Việc này ta nhớ kỹ rồi, đa tạ lời nhắc nhở của Đường lão, bằng không thì ta đã sơ sót trong việc này. Khoái Triệt, sau này ngươi phải lưu tâm 1 chút, Trình tiên sinh quá thành thật, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.
Khoái Triệt nhịn không được lầm bầm:
- Vậy ý của Đông chủ là ta không thành thật ư?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt cười ha hả.
Khoái Triệt cũng không nhịn được cười, vung roi vào ngựa, cổ tay run lên, roi da được đưa cao lên không trung vang dội, hai con ngựa lập tức vùng lên chạy băng băng.
Xa xa, thành tường của huyện Bái, đã lờ mờ hiện ra.
Chương 92: Tiêu Hà cảnh báo
Tục ngữ nói đúng: trong triều có người làm nên đại sự!
Tự cổ chí kim, điều này cũng coi là một chân lý bất diệt rồi. Chí ít đối với Lưu Khám, câu tục ngữ này chính xác có vài phần đạo lý.
Vốn theo như tính cách của Tào Đình Trưởng, loại việc trái pháp luật này khẳng định sẽ không làm. Chí ít đổi là người khác, lão tuyệt đối không đáp ứng. Thế nhưng việc lần này lại có liên quan đến Lưu Khám, tình huống lần này không giống những lần trước, không nói về người khác, chỉ dựa vào Tứ Thủy Hoa Điêu của Lưu Khám, Tào gia ngày nay tốt hơn trước rất nhiều, nhưng điều này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là sự trưởng thành của con lão.
Tính cách của Tào Vô Thương trước đây rất hấp tấp, hơn nữa không biết giữ miệng, rất dễ làm mích lòng người khác.
Nhưng từ khi quen biết với Lưu Khám, tính cách của Tào Vô Thương dần dần có nhiều chuyển biến: thích đọc sách, ăn nói cũng có chừng mực hơn, chí ít không giống như trước kia, mở miệng ra là làm mích lòng người khác. Xem ra trong mắt của Tào Đình Trưởng, thì con trai mình có chút trưởng thành chín chắn hơn.
Tào Đình Trưởng là người trung thực, là người nhân hậu có tiếng của huyện Bái.
Người khác mắng ông, ông không cãi lại, nói nặng một chút, cũng chỉ hơi đỏ mặt, nhưng tuyệt đối không làm gì quá đáng.
Gặp người quen, bà con thân thích luôn cúi chào.
Có một số việc không cần làm quá, vì nguyên nhân này, khi Tào Vô Thương bị ức hiếp, ông thường sẽ không nhúng tay vào. Nhưng không nhúng tay không có nghĩa là không đau lòng, chỉ là ngày đó quá hèn yếu, khiến ông đa phần là trốn tránh.
Nhưng hiện tại, Tào Vô Thương có thể chèo chống cái nhà này rồi.
Mà toàn bộ sự thay đổi này, chính là bắt nguồn từ Lưu Khám. Do đó, Tào Vô Thương về nhà khi đem sự việc của Lưu Cự nói lại, Tào Đình Trưởng không nói gì cả, đồng ý ngay. Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, hơn nữa còn có liên quan tới Lưu Khám.
Lưu Cự, năm 25 tuổi, sinh ra từ năm thứ 6 thời Tần Vương Chính…
Tình hình chỉ trong một ngày, Lưu gia đã chính thức có thêm một thành viên nữa, Lưu Khám cũng lập tức có hơn một vị huynh trưởng.
Thu xếp xong việc của Lưu Cự, Lưu Khám có chuyến đi công thự, đến thăm Huyện lệnh Lý Phóng mới nhậm chức của huyện Bái.
Giờ đây nhân khẩu ở huyện Bái này đã hơn vạn hộ, do vậy cách gọi Huyện trưởng này cũng đổi thành Huyện lệnh.
Theo như Khám phu nhân nói, vị Huyện lệnh đại nhân này tạo ọi người cảm giác khá tốt, nho nhã lễ độ. Lời nói, phong thái lộ ra là người có tri thức, rất ôn hòa. Trên mặt luôn luôn cười, lời nói cũng rất chậm rãi, không hề lộ ra vẻ quan uy.
Thế nhưng, Lưu Khám cảm thấy vị Huyện lệnh đại nhân này rất giả tạo!
Không phải nói y là Huyện lệnh giả, mà là nói lời nói của y, bao gồm nhất cử nhất động, còn có cả điệu cươì trên mặt y nữa, khẩu khí hòa nhã kia, còn có cả sự nho nhã của người tri thức, tất cả đều rất giả tạo. Đây là một tên che giấu bản thân rất giỏi. Tâm cơ độc địa, thâm trầm.
Mở miệng tất xưng bệ hạ, ngậm miệng tất đàm luật pháp.
Nhìn bề ngoài thấy cung kính như vậy, thế nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận được, bên trong người y rất coi khinh Lão Tần nhân.
Cũng khó trách, Lý Phóng đại nhân này xuất ra từ Tắc Hạ học vị. Có câu là: Tề Lỗ có học giả uyên thâm, Yến Triệu nhiều hào sỹ. Trong mắt người của sáu nước Sơn Đông, Lão Tần nhân chỉ là một lũ man di mà thôi. Mặc dù là nước mất nhà tan, ngạo khí ăn sâu vào trong xương cốt không thể thay đổi được.
Trong Lão Tần có cao sĩ tài đức nhất cũng không thể nhân nghĩa bằng người của Tề Lỗ.
Đây là nhận thức của đại đa số nho sĩ xuất thân từ Tề Lỗ, chỉ là tình thế người mạnh thắng, tuy có ngạo khí nhưng biết làm sao?
Lưu Khám và vị Huyện lệnh đại nhân giả tạo này nói chuyện một lúc, thì thấy không tự nhiên nữa.
Khoảng chừng chén trà nhỏ, hắn đã đứng dậy cáo từ.
Huyện lệnh đại nhân cười ha hả đi ra công đường, nói:
- Lưu sinh, ngươi đi được hơn nửa năm rồi, không hiểu năm nay sẽ cống nạp cho triều đình rượu Vạn tuế, hay là sẽ kéo dài thêm đây? Hai tháng nữa cũng sắp tới rồi, chớ có làm chậm trễ đại sự đấy.
Lưu Khám vội vàng nói:
- Tiểu nhân sẽ không làm trì hoãn đại sự của bệ hạ, sẽ cống nạp đúng hạn.
Trong ánh mắt của Lý Phóng hiện lên vẻ thất vọng, rồi chợt biến mất, cười ha hả nói:
-Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.
Trong lòng Lưu Khám thấy kỳ quái, rốt cuộc vị Lý đại nhân này có ý gì?
Khi rời khỏi công thự huyện nha, Lưu Khám gặp ngay Tiêu Hà.
Dễ nhận thấy, Tiêu Hà không biết tin Lưu Khám đã quay lại, sau khi ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Lưu sinh quay về khi nào?
- Hôm qua!
Đối với vị Tiêu Hà tiên sinh này, Lưu Khám không dám thất lễ.
- Nửa năm nay, làm phiền tiên sinh đã chiếu cố đối với mẫu thân ta, chẳng hay tiên sinh lúc nào rảnh rỗi để tại hạ thiết yến cảm tạ?
- Không cần cảm tạ đâu! Tiêu Hà cười nói
-Đều là bà con đồng hương, không cần phải nói tới hai chữ đó đâu.
Nói rất khách khí, có một cảm giác mơ hồ, xa xăm, Lưu Khám liếc nhìn Tiêu Hà một cái, sau đó cũng không ép buộc, chắp tay cáo từ.
Kết hương đảng của con người ở huyện Bái hết sức nghiêm trọng.
Trong lòng Lưu Khám rất rõ, trong mắt của Tiêu Hà, bản thân mình trước sau cũng là một người ở xứ sở khác...Huống chi, trên người mình còn có dấu vết của Lão Tần Nhân, bất kể hắn sống ở huyện Bái bao lâu, đạt được kết quả gì, trong lòng Tiêu Hà, sợ sẽ vẫn có những nút thắt.
Làm thế nào để mở được những nút thắt này đây?
Mục tiêu trước mắt Lưu Khám còn chưa có nghĩ thấu, nhưng hắn cũng không nản lòng. Chỉ cần làm được mọi việc một cách xuất sắc, Tiêu Hà sẽ sớm thay đổi cách nhìn thôi.
- Lưu sinh!
Ngay khi Lưu Khám đang đi ra ngoài cửa lớn của huyện nha, Tiêu Hà đột nhiên gọi với lại.
Nhìn khắp bốn phía, Tiêu Hà nói nhỏ:
- Phúc của Lưu sinh đối với huyện Bái này ngày nay không ít. Chỉ là..người đông thế này, chắc chắn sẽ có ngư long hỗn tạp. Lưu sinh ngày nay có gia nghiệp, chắc chắn sẽ bị người ta ganh tỵ, hãy lưu ý cẩn thận.
Lưu Khám ngẩn người, mở lời muốn hỏi nhưng Tiêu Hà không cho hắn cơ hội này, quay người đi mất.
Tiêu Hà vậy là ý gì chứ?
Là có người muốn hại ta sao?
Lưu Khám có hơi nhíu mày lại, trong lòng có chút bối rối, nếu đã nhắc nhở ta, vì cái gì mà không nói rõ ràng với ta?
Hay là, y có chỗ khó nói?
Nhưng y nói không sai. Bây giờ ta đã là người có gia nghiệp, có xưởng nhỏ, có tiền, chắc chắn sẽ bị người ta ganh tỵ. Đạo lý có nói, nếu có kẻ muốn hãm hại, cách tốt nhất là phải động thủ trước, hơn là khi để việc đã xảy ra rồi.
Nhưng mình sẽ phải làm gì đây…
À, đúng rồi! Nhâm Hiêu phái năm mươi quân Tần đóng trú ở đây, nói vậy chắc hẳn sẽ làm ọi người phải kiêng nể.
Là Ung Xỉ sao? Lẽ nào cái tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định?
Lưu Khám với tâm trạng không yên rời khỏi huyện nha.
Khi Tiêu Hà đứng ở cửa lớn của huyện lệnh, đã nhìn thấy bóng dáng của Lưu Khám, khẽ thở dài lắc đầu.
- Tiêu đại ca, ngươi nhìn gì ở đây vậy?
Tiêu Hà quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tào Tham không biết đã xuất hiện phía sau y từ khi nào. Tào Tham bây giờ không còn là quan coi ngục đơn thuần nữa.
Khi Huyện Lệnh mới nhậm chức Lý Phóng tới, Tào Tham được bổ nhiệm làm Thư lại.
Tiêu Hà hiểu rất rõ, đây là Lý Phóng thể hiện sự kiên dè đối với y rồi! Ban đầu, khi nhậm chức, nhiều việc khó khăn đều do Tiêu Hà xử lý. Điều này cũng làm tăng thêm uy tín của y ở huyện Bái. Mà hiện tại, Lý Phóng dường như không tin tưởng y cho lắm.
Thăng cấp cho Tào Tham, kì thực chính là vì để giảm bớt quyền lực ở trong tay Tiêu Hà.
Tào Tham bản thân là một người có bản lĩnh, mặc dù trên nhiều khía cạnh so ra kém Tiêu Hà, nhưng cũng là người làm được việc.
Mặc dù quyền lực được phân chia từ Tiêu Hà cho Tào Tham, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người.
Tiêu Hà mỉm cười:
- Ta đang nhìn người!
- Nhìn người?
Tào Tham nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hà:
- Đó không phải là Lưu Khám hay sao? Người này đã quay lại rồi sao? Cơ nhiên cũng không chào một tiếng.
Khi nói xong, Tào Tham đột nhiên ý thức được điều gì đó.
- Tiêu đại ca, chẳng lẽ ngươi đang lo lắng cho Lưu Khám?
Tiêu Hà bình tĩnh cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không phải là lo lắng cho hắn, ta là lo lắng phụ lão hương thân của huyện Bái. Người này mà trở về, sự yên tĩnh ở cái huyện Bái này sẽ vì thế mà biến mất...Với lại, ta có một linh cảm, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tào Tham nghe được, trên mặt cũng có chút biến đổi!
Chương 93: Quốc phong tương thử.
Huyện Bái xuất hiện tình trạng hỗn loạn gì..
Ít nhất sau khi Lưu Khám về nhà được vài ngày, tất cả mọi thứ đều rất yên bình. Rượu tứ thủy hoa điêu liên tục bán rất chạy, Trần Vũ và Quán Tước yêu cầu đối với số rượu còn lại cũng ngày càng lớn. Đặc biệt là Quán Tước, bắt đầu là 3000 bình đã tăng thêm lên 6000 bình, chính xác phải gấp đôi. Mà việc làm ăn của Trần Vũ dường như không tốt lắm nên nhu cầu vẫn chỉ duy trì chứ không hề tăng lên.
Phương diện này đã ảnh hưởng đến vấn đề khác biệt giữa nam bắc. Do đó phải từ từ triển khai, không được nóng ruột.
Lưu Khám cũng không lưu tâm nhiều lắm, hắn chỉ lưu tâm nhiều về tin tức của Trần Bình. Người phụ trách tiếp nhận hàng hóa luôn luôn là Trần Nghĩa.
Khi Lưu Khám quay lại, Trần Nghĩa đều đến thăm. Theo Trần Nghĩa nói, Trần Bình hiện nay đi du học, cũng nói không rõ hành tung lắm. Theo khẩu khí của y, Trần Bình không thích việc này mà Trần Vũ cũng không có miễn cưỡng Trần Bình.
Dù sao việc lần này có sự giúp đỡ của Trần Nghĩa nên Trần Vũ không phải vất vả cho lắm. Nhưng với Lưu Khám mà nói cũng cảm thấy có chút thất vọng. Tuy rằng không chắc chắn đó có phải là Trần Bình kia hay không, nhưng không được gặp, cảm thấy rất tiếc nuối. Cũng may hiện tại đã có Trần Vũ, nếu như thật sự là Trần Bình, thì cũng không cần phải lo lắng.
Năm mươi quân Tần cũng không rời đi ngay.
Khi Lưu Khám đến thăm Lý Phóng, cùng ngày hôm đó cũng đi thăm Chu Lan. Chu Lan là một thanh niên trung thực, khoảng 27, 28 tuổi, là người Cố Ngụy An Ấp. Khi Tần diệt nước Ngụy, Chu Lan tham gia vào quân Ngụy. Thậm chí còn tham gia vào chiến tranh, trở thành tù binh. Sau này trở thành khinh binh của lão Tần, giết địch chém tướng, rất có công huân. Khinh binh, có thể được sử dụng trong đội cảm tử, mà theo cách giải thích của hậu thế thì chính là bia đỡ đạn.Đại bộ phần đều có tù binh hoặc là hình đồ đảm đương, không được phân phối khôi giáp, ngay cả binh khí cũng là tạm thời cấp phát, lúc chiến đấu, thì phải xông lên đầu tiên. Có thể từ một khinh binh trở thành một Chúc trường quân chính quy, như vậy cho thấy đã trải qua rất nhiều sinh tử. Chu Lan cũng không thể rõ, chỉ là cuối cùng mình vẫn sống sót... Tuy rằng quân chức không cao, nhưng nhưng là người đứng đầu trong 50 người, còn hơn là những khinh binh chết trận, nên Chu Lan vô cùng thỏa mãn.
- Phụng mệnh của Quận thủ đại nhân, chúng ta tạm thời không về đội.
Khi Lưu Khám hỏi Chu Lan, Chu Lan trả lời:
- Qua một thời gian nữa sẽ hộ tống rượu Vạn Tuế đi Hàm Dương. Ý của Quận thủ đại nhân là: Chúng ta phải ở đây chờ, khi có đủ số lượng rượu Vạn tuế ngay lập tức hộ tống đến huyện Tương, không được chậm trễ.
Lưu sinh, người không cần phải quan tâm đến chúng ta! Quận thủ đại nhân đã sắp đặt cho chúng ta đủ số lương thực. Chỉ mong ngươi có thể xuất ra đủ lượng rượu Vạn tuế, bằng không mọi người sẽ gặp rắc rối.
Lưu Khám trong lòng vui mừng khôn xiết...
Khoảng cách tới ngày cung phụng rượu Vạn tuế không xa, chỉ còn khoảng 3 tháng nữa. Cũng là nói, năm mươi quân Tần này sẽ đóng quân tại đây khoảng ba tháng. Trong ba tháng này, những kẻ xoi mói Tứ Thủy Hoa Điêu chỉ sợ không dám hành động bừa bãi. Nói cách khác, Lưu Khám có được ba tháng để chuẩn bị. Vậy là đủ rồi!
Vào những ngày này, Lưu Khám bắt đầu khẩn trương với bộn bề công việc. Người ngoài nhìn vào nghĩ hắn đang chuẩn bị rược Vạn tuế. Nhưng trên thực tế thì sao? Việc chuẩn bị rượu Vạn tuế không phải là mối quan tâm của hắn. Cả ngày hắn và Thẩm Thực đứng trong hầm rượu, mân mê những dụng cụ nấu rượu đã được đưa từ Tống Tử về.
Hai người tập trung nghiên cứ chế tạo rượu trắng. Trong thời gian đó Lữ Tu lại tới vài lần, nhưng đều không gặp Lưu Khám. Không còn biện pháp nào nữa, hắn quá bận!
Tình trạng vết thương của Lưu Cự dần dần có chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại giống như một đứa bé, cả ngày chỉ quanh quẩn quanh Khám phu nhân. Đứa bé to lớn? Đây là cách gọi của Quán Anh đối với Lưu Cự. Gã cảm thấy hứng thú vì điều đó, thường xuyên cùng Vương Tín luyện công, tập võ. Thỉnh thoảng cùng nhau uống rượu, Tào Vô Thương thỉnh thoảng cũng chạy tới góp vui. Một đám người ở cùng một chỗ, tuy có vẻ rất hỗn loạn như lại thân thiết.
Khoái Triệt và Đường Lệ nói chuyện khá hợp nhau. Chính xác mà nói, ông nội của Đường Lệ là Đường Tùy cũng xuất thân từ mưu sĩ. Mặc dù tới đời Đường Lệ, y có khuynh hướng là một nhà quân sư hơn, nhưng trong xương cốt vẫn mang dòng máu huyết thống của nhà mưu sỹ. Bình thường y hay cùng Khoái Triệt tranh luận, có lúc cãi cọ mặt đỏ tới mang tai hoặc có lúc cùng nhau cười, cười rất vui vẻ. Mà Vương Cơ thì vừa phải làm việc nhà, vừa phải trông nom xưởng, đại quản gia của xưởng.
Hôm nay, Đường Lệ và Khoái Triệt cãi nhau như mọi ngày!
Khám phu nhân đang ở hạ đường ngồi dưới ánh sáng mặt trời, may vá y phục cho Lưu Khám và Lưu Cự, vui vẻ nhìn thấy Lưu Cự và Vương Tín chơi đùa.
Một người cao to, một kẻ thấp bé…
Vương Tín ôm bắp đùi của Lưu Cự, muốn quật ngã. Lưu Cự dùng một cánh tay khiến Vương Tín không thể phản công lại.
Vương Cơ và Khám phu nhân thì ngồi xem.
- Vương Cơ, ngươi có phát hiện, Cự và Tín giống như một hai cha con không?
Khám phu nhân đột ngột nói như vậy làm ặt của Vương Cơ biến sắc, mặt nàng thoáng cái đỏ bừng lên, cúi đầu không nói lời nào, nhưng khóe mắt sáng rực lên, nhìn hai người đang chơi đùa, hai má nàng nóng rực giống hệt như lửa đốt.
- Lão phu nhân, a Khám huynh đệ năm nay cũng mười tám rồi.
Khám phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, qua vài ngày nữa là mười tám rồi.
- Mười tám tuổi là có thể cưới vợ được rồi.
Vương Cơ trông bộ dạng ưu tư, tìm cách đổi trọng tâm chuyện chuyển sang truyện khác, cười nói:
- Không biết lão phu nhân có quyết định chưa? Hay là coi mắt con gái nhà nào? Cô gái ở những gia đình tầm thường không xứng với Khám huynh đệ đâu.
Khám phu nhân thở dài.
- Khám ngày nay cũng không dễ dàng, ngươi nhìn nó đi, sau khi trở về, chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Nói thật, ta có lựa chọn ra một người tốt. Nhị tiểu thư của Lữ gia và Khám cũng là thanh mai trúc mã, chỉ là trước kia có vài hiểu lầm, sợ là phiền phức. Vương Cơ, ngươi nói a Khám làm sao vậy? A Tu thực sự thích nó mà, tại sao nó không có phản ứng gì?
Tâm tư của Lữ Tu đối với Lưu Khám, hầu như mọi người đều nhìn ra.
Lữ gia ở huyện Bái ngày nay xem như là đứng vững, thời kì khó khăn nhất cũng đã qua đi. Từ lúc làm thông gia với Lưu Bang, khiến cho người của huyện Bái không thể không cẩn thận dè dặt. Mặt khác, sự xuất hiện của Lưu Khám, đích thật đã tạo nên áp lực cho Lữ gia. Thế nhưng đều có thể nhìn ra, Lữ gia mặc dù đứng vững gót chân, thế nhưng muốn lên cao hơn nữa sợ là hết sức khó khăn. Trừ phi, Lữ gia có thể tìm ra một con đường khác, nếu không thì sẽ rất khó khăn.
Vương Cơ nói:
- Nếu không thì đi tìm ra Tào Đình Trưởng, nhờ ông ấy can thiệp?
- Tào Đình Trưởng?
- Đúng vậy, Tào Đình Trưởng cũng là một người lớn tuổi ở huyện Bái, do ông ta ra mặt nói có thể có hy vọng.
Khám phu nhân buông kim xuống, sau một lúc phân vân nói:
- Sự việc lần này, có lẽ phải hỏi ý kiến của a Khám đi. Nó bây giờ cũng lớn rồi, cũng có chủ kiến của mình. Đến lúc đó nghe nó nói những gì, nếu nó đồng ý, thì mời Tào lão ra mặt cũng không muộn.
Đúng lúc này. Vương Tín và Lưu Cự đang vui đùa ầm ĩ ở trong sân, đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, mũi ra sức ngửi, ồm ồm nói:
- Mẹ, là mùi gì nhỉ. Sao lại có mùi kì lạ như vậy nhỉ?
Gã vừa nói như vậy, mọi người đều dừng tay lại.
Quán Anh cũng đứng lên, hít hít mũi:
- Đúng, đúng là có mùi kì lạ thì phải...giống như là rượu? Nhưng mà tựa như lại không phải.
Vương Cơ mắt sáng lên:
- Có thể là a Khám huynh đệ bọn họ thành công rồi chăng?
Đường Lệ, Tào Vô Thương đứng bật dậy, không nói lời nào vội chạy ngay đến nơi có hướng rượu.
Mùi vị của rượu, thuần khiết hơn đậm hơn làm kẻ khác say mê. Càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm…Từ đó đến tầng hầm truyền đến, khiến người ta mê say.
Tào Vô Thương không nói lời nào đẩy nắp hầm rượu ra.
Mùi rượu mùi xông vào mũi làm y choáng váng, liền vội vàng ngừng thở, lùi một bước. Sau đó nhìn vào trong, thấy Lưu Khám và Thẩm Thực hai người đều đang nằm trên đất. Trong lò nấu rượu, hơi nước bốc lên, và đồng thời tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
- A Khám, A Kỳ...
Tào Vô Thương và Đường Lệ chạy vọt vào, muốn đưa Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ ra ngoài.
Nhưng cơ thể Lưu Khám quá nặng..còa chín xích, thể trọng nặng hơn 200 kg. Tào Vô Thương có thể nâng được Thẩm Thực nhưng Đường Lệ thì không thể nâng được Lưu Khám. Do vậy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Cố sức cũng chỉ có thể dịch chuyển Lưu Khám một chút.
- Cự, vào trong mang đệ đệ con ra đây!
Khám phu nhân thấy sự khó nhọc như vậy của Đường Lệ, không nhịn được nói một tiếng với Lưu Cự ở bên cạnh.
Lưu Cự không nói gì, chạy vọt vào hầm rượu, thoáng cái nhấc Lưu Khám lên trên người. Quay đầu nhìn thoáng qua Đường Lệ, cánh tay đưa ra để Đường Lệ bám vào đi ra.
- Mẹ, bên trong có mùi gì đó khó ngửi quá!
Khám phu nhân chờ người quay lại, vội vàng kiểm tra tình hình thực tế của Lưu Khám và Thẩm Thực. Nửa ngày sau, Vương Cơ không nhịn được cười:
- Không phải xem đâu, Khám huynh đệ và a Kỳ đều không sao cả, phỏng đoán là bị cái mùi này làm cho say rồi…Đường Lệ, các ngươi làm cái gì đó, mùi vị này nặng như thế này? Ta làm rượu nhiều năm, chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu nặng đến thế.
Quán Anh nhẹ giọng nói một câu:
- Là rượu Yến!
Nói xong, nhìn Đường Lệ và Tào Vô Thương nói:
- Lão Đường, các ngươi đã làm cái quỷ gì vậy? Mùi vị của rượu Yến kia ta đã từng thưởng thức qua, rất khó uống. Người ở nơi lạnh khủng khiếp, sợ là không quen với vụ như này. Ngươi và a Khám rốt cuộc đã làm cái gì vậy?
Tào Vô Thương nhanh miệng nói:
- A Khám nói, muốn cho chúng ta một sự giàu sang.
- Giàu sang?
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn hai người Lưu Khám và Thẩm Thực, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc….
Lưu Khám và Thẩm Thực đến chạng vạng tối thì tỉnh lại. Mới tỉnh táo, hai người ngay lập tức nhằm phía hầm rượu, đến nỗi không kịp nói rõ lý do ọi người hiểu. Mà lúc này đây, Đường Lệ và Tào Vô Thương cũng đi theo. Mùi vị rượu trong hầm cũng phát tán đi, Thẩm Thực Kỳ và Lưu Khám ở bên trong bận bịu một lúc, sau đó Thẩm Thực Kỳ mang ra một bầu rượu cười ha hả gọi mọi người lại nói:
-Lại đây, thưởng thức thử rượu Yến mới này.
Tào Vô Thương đổ vào vài cái bát gốm, lấy bầu rượu, từ bên trong rượu có màu rất trong như nước. Màu sắc vẫn còn hơi hồn, nhưng còn hơn so với lúc Lưu Khám thưởng thức rượu Yến ở Tống tử thành, rõ ràng có tiến bộ không ít.
Quán Anh uống một ngụm, sau đó nhe răng nhếch mép không ngớt gào to:
- Quá cay, rượu này cay quá.
Chương 94: Quốc phong tương thử (tt)
Lưu Khám đứng trước cửa hầm rượu, lúc này lộ ra nụ cười rực rỡ.
Rượu này, nếu đem so sánh với rượu Mao Đài và Ngũ Lương thì không bằng. Nhưng ủ ra loại rượu trắng này, không chỉ đơn thuần là dùng để uống. Từ trong vại rượu múc ra một muỗng rượu, rót vào cốc, sau đó cho người ném vào vật dễ cháy, thoáng chốc, rượu trong cốc được đốt lên thành một ngọn lửa màu xanh yếu ớt vô cùng quỷ dị.
Hắn với Thẩm Thực Kỳ bèn nhìn nhau cười! Sự cực khổ của một tháng này, cuối cùng không có uổng phí!
Bước tiếp theo chính là tìm cách chế biến cho rượu thuốc. Phương thuốc Lưu Khám có, hơn nữa đám người Thẩm Thực Kỳ từng đích thân đến Bách Việt một lần, đối với tình huống nơi đó cũng khá hiểu. Chỉ cần có thể thành công, không thiếu được sẽ có một tước quân công, còn những cái khác, sau này sẽ bàn.
Đêm đó, đám người Lưu Khám hưng phấn mà ngủ không được, lấy phương thức pha chế rượu nghiên cứu, mãi cho đến tờ mờ sáng. Sau khi hưng phấn đã qua, đám người Lưu Khám mới nghỉ ngơi. Đến trưa thì Tào Vô Thương tỉnh lại lần đầu, kêu to là phải đi đãi khách ở tửu lầu ở huyện Bái, chào mừng bọn họ mai sau có thể thăng quan tiến chức.
Đối với yêu cầu lần này, Lưu Khám tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng Khám phu nhân không muốn đi. Bà không đi, Lưu Cự tự nhiên cũng không đi, ngay cả Vương Cơ và Vương Tín cũng không muốn vào thành. Ngược lại Lưu Khám cũng không ép buộc mẫu thân phải chia sẻ niềm vui với hắn. Mỗi người có một tính cách, mỗi người có một cách ước nguyện. Tại thời điểm này, hà cớ gì phải cưỡng ép chứ? Ít nhất, hắn có thể nhận ra, Khám phu nhân kì thực rất vui vẻ. Chỉ là đại đa số thời gian, bà không thích biểu hiện ra dáng vẻ bên ngoài.
Một đám người trùng trùng điệp điệp như thế vào thành.
Còn bí mật gì trong hầm rượu? Không cần vì thế mà lo lắng, gần đó là nơi Trình Mạc ở, cách hầm rượu không quá xa. Hơn Nữa Khám phu nhân cũng sẽ không để người khác tùy ý ra vào nơi này.
Đám người Lưu Khám tới một quán rượu ở huyện Bái. Chủ nhân của quán rượu tự nhiên nhận ra Lưu Khám, tức khắc tươi cười rạng rỡ. Không còn cách nào, ai bảo nhóm người này là người cực giàu chứ?
Chủ quán đương nhiên muốn phục vụ chu đáo, biết đâu còn có lợi lộc được gì đó.
Lưu Khám không thích hoàn cảnh quá mức ầm ĩ, vì vậy để chủ quán mở bình phong, tạo một không gian độc lập cho bọn hắn.
Khi đúng ngọ, khách rượu ngày càng nhiều. Đám người Lưu Khám sau tấm bình phong nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thảo luận làm thế nào để từ rượu trắng kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Về khoản buôn bán làm ăn, Đường Lệ và Khoái Triệt không hứng thú lắm. Nhưng Thẩm Thực Kỳ lại tinh thông, nên cứ thì thầm to nhỏ với Lưu Khám.
Đường Lệ, Khoái Triệt, Tào Vô Thương và Quán Anh bốn người tụ cùng một chỗ, thay phiên nhau uống, không bao lâu đã ngà ngà say...
Nhưng đúng lúc này, trong quán rượu đột nhiên xuất hiện một tiếng động lớn.
Ngay sau đó là Lưu Khám nghe thấy tiếng chủ quán nói:
-Lưu Quý, ngươi đã thành hôn rồi, có nhà rồi..cả ngày còn chơi bời lêu lổng như vậy, còn thể thống gì nữa? Ngươi tính xem, từ năm trước đến bây giờ, ngươi ở đây uống biết bao nhiêu rượu rồi? Có từng một lần trả tiền không?
Mọi người ở đây đều là người Phong Ấp, ta không muốn tính toán với ngươi. Ngươi quay về xem đi, mọi việc trong nhà đều là do vợ ngươi lo liệu hết, ngươi cả ngày chỉ biết uống rượu. Thảo nào cha ngươi mắng ngươi không ra gì..Hôm nay, tiền rượu này ngươi phải trả rồi!
Lưu Quý?
Hắn ta đã trở về rồi sao?
Lưu Khám không biết Lưu Bang đã quay lại huyện Bái. Khi đi, Lưu Bang còn chưa quay lại, khi quay về thì hắn bận rộn cả ngày không ra ngoài được. Vì vậy việc phát sinh ở huyện Bái, hắn hoàn toàn không hay biết gì cả. Thẩm Thực Kỳ tự nhiên sẽ không nói chuyện với Lưu Bang với hắn, bởi trong lòng cả hai đều cảm thấy không thoải mái khi nhắc đến người này. Về phần Tào Vô Thương và Đường Lệ cũng đều không nói sự việc của Lưu Bang. Bởi vậy mà Lưu Khám hầu như quên mất sự tồn tại của người này.
-Lưu Quý quay trở lại lúc nào vậy?
- Sau khi ngươi đi không lâu thì quay lại..nghe nói cũng không kiếm được tiền, thậm chí tiền vốn cũng tiêu hết rồi. Vừa trở về được một thời gian, thì lại chứng nào tật nấy, cả ngày dẫn một đám du đãng chẳng làm gì cả. Nghe nói Lữ lão nhi cũng thấy giúp hắn làm việc, nhưng hắn cầm tiền rồi thì sau đó đi ăn uống ở khắp nơi.
Lưu Khám xoay người, nhìn xuyên thấu qua kẽ hở của bình phong nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Lưu Bang ngồi trên bàn ăn với đôi mắt lờ đờ nói:
- An Khâu Bá, ta không nói không đưa tiền cho ông, đợi ta có tiền rồi, sẽ trả cho ông gấp trăm lần..chỉ uống có vài thương rượu, hà tất tính toán chi li, tính toán cái gì với hương thân hả?
- Đúng vậy, đúng vậy, lão An Khâu, đại ca của ta đến chỗ ngươi ở uống rượu, là nể mặt của ông còn gì.
Mười mấy du côn lập tức quấy rối, đứng cả lên, xắn tay áo giống như muốn đánh nhau.
An Khâu là họ của ông chủ quán rượu. Tuổi tác khoảng chừng 40, nghe Lưu Bang nói như vậy, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, bởi vì Lưu Bang hàng ngày vẫn ở đây uống rượu, những tên du côn ở huyện Bái này cũng không dám gây rối ở đây.
Nhìn bộ dạng lười nhác lờ đờ của Lưu Bang như vậy. An Khâu thở dài:
- Không ra thứ gì cả!
Nói xong, ông quay người bỏ đi. Vậy mà một câu nói đã khiến cho Lưu Bang giận tím mặt, y đứng dậy nói:
-Lão An Khâu, ban nãy ngươi nói cái gì không nên thân hả? Ta nói với ngươi, ta là người có thể làm nên đại sự đấy, ta là con của rồng, ngươi hiểu không?
An Khâu cười lạnh nói:
- Vẫn còn là con của rồng ư...
Có những việc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng phần lớn đều chỉ cười châm biếm trong lòng chứ không ai nói ra. Nhưng biểu hiện khinh thường của ông ta lại càng làm Lưu Bang căm phẫn. Nhìn người bốn phía trong quán rượu, tức giận nói:
- Ta chính là con của rồng!
Trong tâm của mỗi người, đều có một tín niệm, hoặc là đó là nơi cấm kỵ mà không cho kẻ khác nghi ngờ, chế giễu. Rất rõ ràng, con của rồng, chính là tín niệm của Lưu Bang, chính là điều cấm kị. Thuở nhỏ không được cha yêu mến, dù làm việc gì cũng bị Lưu Công trách mắng. Vì vậy thân phận “con của rồng” mới là tín niệm duy nhất có thể an ui Lưu Bang.
Thấy những người uống rượu cười câm biếm, Lưu Bang càng giận! Y túm toàn bộ quần áo trong người cởi xuống, hướng về những người đang ngồi nói:
- Nếu không tin, các ngươi cứ đếm nốt ruồi trên người ta sẽ biết.
Phần trước đã từng nói qua, huyện Bái là thuộc cai trị của nước Sở, thờ phụng học thuyết Hoàng Lão. Đối với các loại lễ pháp gì đó cũng không phải lưu tâm lắm. Cho dù là trần truồng đi trên đường cái cũng không bị quở trách.
- Bảy mươi hai.
Lưu Bang đắc ý vênh váo nói:
- Tổng cộng có 72 cái, trên người các ngươi có ai có không?
- Đại ca, tại sao 72 thì là long chi tử?
Có một tên lưu manh kính cẩn hỏi.
Lưu Bang càng hả hê, ngồi ở trên, uống một ngụm rượu:
- Nghe nói qua nhà âm dương chưa? Nghe nói qua kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành chưa?..Được rồi, nhìn ngươi như vậy là biết chưa từng nghe qua. Một năm có 360 ngày, vừa vặn đúng là năm 72, đại diện cho kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành thổ, đó là Xích long, hiểu chưa?
Lưu Khám ở trong phòng, suýt nữa phun ra một ngụm rượu. Học thuyết âm dương này của Lưu Bang, lý luận ngũ hành này thật là, thật là inh..
Hắn ta có thể liên hệ giữa 72 và thuyết ngũ hành vào làm một ư? Tốt rồi, như vậy là 72 đại diện cho thổ, nhưng làm sao thành Xích long? Lý luận này, phàm là người hiểu theo học thuyết âm dương đều không thể nói được.
Nhưng vấn đề này, đại Tần hai nghìn vạn nhân khẩu, có bao nhiêu người có thể đọc sách vào thời đó? Lại có bao nhiêu người hiểu được âm dương ngũ hành? Chí ít tại quán rượu này, người hiểu biết không nhiều lắm. Đặc biệt là sinh hoạt ở giữa chợ, lưu manh là tầng lớp thấp nhất, càng không thể biết. Lưu Bang nói xằng bậy, làm một đám lưu manh mắt đỏ lên, kính phục không ngớt.
- Đại ca quả nhiên là long chi tử.
Dù là trong những vị khách uống rượu ở đây có người hiểu biết Ngũ hành, cũng sẽ không phản bác lại. Giỏi lắm coi như chuyện cười, nghe một chút cũng được thôi. Còn đứng ra tranh luận với Lưu Bang, như vậy mới là tự mình chuốc lấy phiền phức.
- Chủ quán
Lưu Khám đột nhiên mở lời, để chủ quán quay lại:
- Lưu Quý nợ ông bao nhiêu tiền rượu, ta sẽ trả cho ông, chớ có đuổi nữa.
Thẩm Thực Kì tức khắc thay đổi vẻ mặt:
-A Khám, ngươi làm cái gì vậy?
Lưu Khám không trả lời, đứng dậy nói:
- Đi thôi, chúng ta về nhà đi.
Nói xong, hắn vòng qua bình phong, đi tới đại sảnh.
Khi Lưu Bang nhìn thấy Lưu Khám, mắt sáng lên, đứng dậy vừa muốn bắt chuyện.
Thấy Lưu Khám đi tới:
- Lưu Quý, luận niên kỷ, ngươi đủ là đại ca của ta, thế nhưng…Thực ra, bất kể ngươi có là long chi tử hay không, đối với đa số người ở đây mà nói, không có ý nghĩa gì. Ta tặng ngươi một bài thơ được không?
Lưu Bang ngẩn ra:
- Thơ gì?
Trong tửu quán, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Lưu Khám suy nghĩ một lát, nhẹ giọng ngâm:
Tương thử hữu bì
Nhân nhi vô nghi!.
Nhân nhi vô nghi
Bất tử hà vi?
Tương thử hữu xỉ
Nhân nhi vô chỉ!
Nhân nhi vô chỉ
Bất tử hà sĩ?
Tương thử hữu thể
Nhân nhi vô lễ!
Nhân nhi vô lễ
Hồ bất thuyên tử?
Lưu Quý, xin hãy bảo trọng!
Trong tửu quán, sau một hồi yên lặng, những người biết nguồn gốc của bài thơ này, thì bật cười lớn, còn những người không biết thì ngơ ngác nhìn nhau.
Đám người Thẩm Thực cũng không nhịn được cười.
Chờ Lưu Khám tới bèn vỗ nhẹ vào vai hắn, nói:
- A Khám, nói hay lắm, nói hay lắm...ha ha ha!
Lư Quán mặt đỏ bừng đứng lên, chỉ vào Lưu Khám nói:
- Lưu Khám, ngươi đứng lại cho ta, bây giờ nếu không giết ngươi, ta thề sẽ không làm người.
Chương 95-96: Ung - Lưu liên hợp
Bài thơ Lưu Khám đọc là bài Tương thử lấy từ trong >.
<> Trong Kinh thi tổng cộng có năm bài về Chuột, bốn bài khác tất cả đều dùng giọng điệu để chửi bới, chỉ có một bài Tương thử là khác hẳn, mượn dùng hình ảnh con chuột để châm chọc những vô sỉ, vô nghi của con người, có thể nói là tại bút tiên, biến đổi bất ngờ.
<>
<> Không còn cách nào, thời đại này có thể đọc thứ gì đó vốn cũng rất ít. Những người như Khoái Triệt, Đường Lệ đều đã đọc đủ thứ Kinh thư. Mở miệng ra đầu tiên là thơ ca, có đôi khi nói chuyện cùng bọn họ, thực sự rất khó khăn.
<> Vì vậy, Lưu Khám cũng bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Thi, đến nỗi ngay cả ý nghĩa là gì, hắn chưa hẳn hiểu rõ, nhưng cũng ghi nhớ rất sâu.
<> Lưu Bang coi như là kẻ kém cỏi không nghề nghiệp không học vấn, nhưng dù sao đã từng đi đây đi đó nên chắc chắn hiểu ý tứ của Lưu Khám.
<> Mắt thấy Lư Quán trợn trừng lên sắp bạo phát, y giữ chặt cánh tay Lư Quán, trên mặt nở nụ cười nói:
<> - Lưu Quý định hôm nay nhớ kỹ lời chỉ giáo của Khám huynh đệ.
<> Khoái Triệt không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Bang, mắt chợt lóe sáng lên.
<> Lư Quán nói:
<> - Đại ca, huynh mau thả đệ ra, để đệ đi giết tên khốn đó…hắn dám sỉ nhục huynh, đệ với hắn sẽ không đội trời chung.
<> - Quán!
<> Sắc mặt của Lưu Bang trầm xuống:
<> - Thế nào, ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?
<> Lư Quán nói:
<> - Đại ca, chẳng lẽ huynh không nghe thấy, tên khốn đó lúc nãy chửi huynh..Hắn chửi huynh..
<> - Im miệng!
<> Lưu Bang trừng mắt, Lư Quán lập tức ngậm miệng lại. Y đứng lên, nhặt y phục trên mặt đất lên, mặc vào người.
<> - An Khâu Bá, lúc nãy những lời Lưu Khám nói ta cũng có nghe thấy!
<> Lưu Bang cười lớn:
<> - Bởi hôm nay có người đã trả tiền cho ta, nên chúng ta đương nhiên không say không về. Đem rượu Hoa Điêu và thức ăn ngon nhất ở đây đến cho ta, các huynh đệ mỗi người một chén rượu đi, chúng ta phải say một phen.
<> Các tiểu lâu không rõ xảy ra chuyện gì, thấy Lưu Bang mời rượu tự nhiên cùng reo hò hưởng ứng.
<> An Khâu Bá nhìn thoáng qua Lưu Bang, thở dài, sai người phục vụ rượu và món ăn. Mở cửa làm ăn, đã có người trả tiền, thì dù là ghét Lưu Bang, ông cũng không thể khước từ. Lại nói, ông có khước từ cũng không được. Trừ phi ông không muốn tiếp tục sống ở huyện Bái nữa.
<> Rượu Hoa Điêu thuần khiết lan tỏa, thế nhưng Lư Quán lại không nhận thấy được mùi này.
<> Thấy chung quanh không ai chú ý, gã nhịn không được nói:
<> - Đại ca, vừa nãy tại sao lại ngăn đệ?
<> Lưu Bang nheo con mắt lại:
<> - Không ngăn ngươi. Để ngươi tìm cái chết sao? Đồ tử không ở đây. Chúng ta ai có thể đánh thắng được tên kia chứ?
<> Lư Quán ngẩn ra, cúi đầu.
<> Quả thực, người bên cạnh Lưu Bang, tính toán trên đầu ngón tay thì cũng chỉ có Phàn Khoái có thể đấu được Lưu Khám Dù là Hạ Hầu Anh liên thủ với Chu Bột cũng không thể đấu lại tên kia. Hơn nữa, bên cạnh Lưu Khám còn có một người là Quán Anh, nhìn dáng vẻ không dễ đối phó.
<> Phàn Khoái hôm nay không còn như trước cả ngày ở cùng Lưu Bang nữa,.
<> Hạ Hầu Anh cũng như vậy, Chu Bột thì sao? Đã quay về Phong ấp làm việc rồi...Đi theo Lưu Quý còn có Trần Hạ, nhưng đều không phải là đối thủ của Lưu Khám. Vừa nãy nếu không có đại ca kéo lại, nói không chừng bây giờ…không biết mình sẽ chịu nhục nhã như nào.
<> Lư Quán vẫn luôn nhìn Lưu Khám không mấy vừa mắt! Kỳ thực nguyên nhân có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là Lưu Khám phát tài quá nhanh, khiến cho người ta đố kỵ. Vài năm trước, ngay cả nơi ở hắn cũng không có. Nhưng bây giờ, ngay cả quan lại cũng phải khiêm nhường hắn ta. Mở miệng là Lưu sinh, ngậm miệng cũng Lưu sinh… Lư Quán làm sao không cảm thấy căm phẫn?
<> - Thế nhưng..
<> Lưu Bang khoát tay áo:
<> - Không phải ta nghe không hiểu cái tên đó làm nhục ta? Lễ nghĩa liêm sỉ. Ta nhổ vào! Đó là cái thứ gì chứ? Hắn vận khí tốt, lại là Lão Tần nhân. Vì vậy mới có được thành quả ngày hôm nay. Ta không tin hắn cả đời đều có vận khí tốt đến vậy!
<> Nói đến đây, Lưu Bang đột nhiên cười lớn:
<> - Nhưng cái tên này có bản lĩnh đấy, văn võ song toàn, thật là không đơn giản.
<> Quán, bên cạnh ta thật không có ai bằng hắn ta. Tiêu Hà, Phàn Khoái cũng không bằng, nếu hắn có thể nghe theo ta, thì ở huyện Bái này, ai còn dám xem thường ta nữa? Khà khà..cái khác không nói, chỉ riêng Tứ Thủy hoa Điêu do tên này làm ra cũng đã đủ thấy bản lĩnh của hắn rồi.
<> Trong lúc nói cười, Lưu Bang dường như quên mất chuyện không vui ban nãy.
<> Thế nhưng Lư Quán lại không nhịn được nhíu mày. Cười khổ nói:
<> - Đại ca, tâm tưởng của huynh đệ hiểu, nhưng huynh cũng thấy đấy, cái tên đó và chúng ta căn bản không phải là cùng đi trên một đường. Huynh nghĩ tốt về hắn, nhưng hắn chưa chắc đã cảm kích huynh đâu, hay là bỏ tâm tưởng này đi
<> Đích xác, Lưu Bang và Lưu Khám, nghiễm nhiên là hai người ở hai thế giới. Nhìn thế nào đều không giống người có thể cùng nhau đi trên một con đường.
<> Nhưng là như thế này, Lưu Bang càng có hứng thú:
<> - Quán, không thể nói như vậy. Ngày nay không đi trên một con đường, không dám đảm bảo ngày nào đó cũng không đi trên một đường hay không? Lưu Khám này, huênh hoang quá rồi. Hắn nhất định sẽ gặp rủi ro, không tin hãy chờ xem.
<> - Ha ha, hãy đợi đấy. Hung hăng trước ngậm miệng sau!
<> Nói chuyện cùng Lưu Bang một lúc, lòng Lư Quán như được xoa dịu đi.
<> Cuộc chè chén uống đến nhá nhem tối. Lưu Bang lúc này mới hả lòng hả dạ đứng lên, kề vai sát cánh cùng Lư Quán đi về.
<> Các tiểu lâu đó cũng tự giải tán đi, không bận tâm y nữa.
<> An Khâu Bá nhìn hình bóng hai người, thở dài, kêu gọi tiểu nhị thu dọn đống hỗn độn trên bàn.
<> Đã tới tiết đầu tiên của mùa hạ.
<> Gió vào chạng vạng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
<> Lưu Bang và Lư Quán ngà ngà say, vừa cười ha ha vừa đi chéo chân trên đường phố.
<> Mặc dù Lưu Bang ngày nay là con rể của Lữ gia, nhưng cũng không ở nhà Lữ gia, y căn bản không bước chân vào cửa Lữ gia. Ở huyện Bái, y tự có nơi đến, đó là nhà của Phàn gia, dù nhà của Phàn Khoái không rộng bằng Lữ gia nhưng ở đó rất an tĩnh, ngay góc đường, đi về trước một chút là đến nhà của Phàn Khoái rồi.
<> Từ con hẻm nhỏ ven đường, bỗng nhiên có vài người đi ra. Dẫn đầu là một người đầu đội “Trách” màu vàng, thân cao bảy thước, ngăn cản hai người trên đường.
<> Lúc này, trời vẫn chưa quá tối, Lưu Bang mắt say lờ đờ, nhận ra thân phận của đối phương.
<> - Ung Nhị, ngươi có chuyện gì?
<> Người đến là đầy tớ của Ung Xỉ, mọi người gọi gã là Ung Nhị. Thậm chí tên thật của gã cũng không ai nhớ.
<> Đừng thấy đối phương bên kia nhiều người, Lưu Bang lại không sợ gì.
<> Phàn Khoái đi ra, nói:
<> - Ai dám động đến một sợi lông của Lưu Quý, ta sẽ giết cả nhà hắn.
<> Không sai, Phàn Khoái chỉ là một kẻ giết mổ nghèo xơ xác, nhưng luôn luôn chẳng biết sợ ai. Nhà Ung Xỉ đúng là rất lớn, nhưng nếu như thực sự chọc giận Phàn Khoái, sẽ rơi vào kết cục cả nhà sẽ chết hết. Hơn nữa còn có đám người Hạ Hầu Anh, Chu Bột và một dám du côn lưu manh đi theo, tất cả đều là đám coi rẻ sinh mạng, dám đả thương Lưu Bang ư, trừ phi Ung Xỉ không muốn sống nữa.
<> Quả nhiên, Ung Nhị vẫn tươi cười, không vì câu quát đó của Lưu Bang mà tức giận.
<> - Lưu Quý, chủ nhân của nhà ta muốn mời ngươi uống rượu, không biết có được vinh hạnh ngươi nhận lời không?
<> Lưu Bang và Lư Quán nhìn nhau, không kìm được cùng cười:
<> - Hôm nay mặt trời xuất hiện ở hướng tây rồi. Rõ ràng có nhiều người như vậy muốn mời ta uống rượu? Tại sao không đi chứ? Đã có người mời, không đi thì não có vấn đề rồi...Dẫn đầu đi.
<> Bộ dạng hết sức ngoan ngoãn, Ung Nhị quay người dẫn trước, phía sau Lưu Bang và Lư Quán là vài người nhà của Ung gia, lặng lẽ đi theo.
<> Lư Quán thức tỉnh:
<> - Đại ca, Ung Xỉ và chúng ta gần đây bất hòa, vô duyên vô cớ. Tại sao muốn mời chúng ta uống rượu?
<> - Hắc. Chẳng phải đi sẽ biết sao?
<> Lưu Bang cười lạnh nói:
<> - Đúng dịp ta đang muốn tính toán với hắn. Năm ngoái cái tên Lữ Trạch ngốc nghếch kia đã lấy tên của ta, xúi giục người chống lại Lưu Khám. Con mẹ nó, dám lấy tên bố đây dễ dàng như vậy sao? Vừa đúng lúc ta muốn tính sổ với hắn một trận.
<> Quán, ngươi sợ rồi sao.
<> - Sợ hắn rắm thối ý!
<> Lư Quán mặt đỏ bừng bừng, hung hăng nói:
<> - Hắn dám động đến đệ. Bố đây sẽ cho hắn biết tay.
<> - Vậy là được rồi. Chỉ là Ung Xỉ thôi, sao phải sợ hắn?
<> Đoàn người cứ như vậy đi tới Nam Thành chỗ Ung Xỉ. Do Ung Nhị dẫn đầu, đi thẳng tới hoa viên, leo lên một chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.
<> Giữa chòi nghỉ mát bày ra hai bàn thức ăn, do Ung Xỉ tự sắp đặt.
<> Lưu Bang lôi kéo Lư Quán, sau khi không nói gì đặt mông ngồi đối diện với Ung Xỉ, nâng chén rượu lên uống một ngụm.
<> - Lão Ung, tìm ta có chuyện gì, nói nhanh.
<>
<>
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân