Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87-90
hương 87: Khóa nô
Trên thân thể tráng hán, thương tích giăng khắp nơi.
Có chỗ sâu có thể thấy được xương cốt, thậm chí đã mưng mủ. Thịt xung quanh vết thương đều thối rữa, thực sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chỉ là không đủ khiến Lưu Khám khiếp sợ.
Bởi hắn là người từng trải trông thấy không ít người chết. Nếu đoán được thân phận của tráng hán này, thì cũng nắm bắt được nguyên nhân gây lên thương tích kia. Giết chết 21 gã xa sĩ Trung xa phủ...E là giết được một nghìn địch, bản thân cũng tổn hại tám trăm!
Thực sự khiến Lưu Khám cảm thấy giật mình chính là xiềng xích trên thân thể tráng hán kia.
Xiềng xích lộ ra ngoài khoảng chừng hai trượng. Thế nhưng xiềng xích quấn quanh thân thể y cũng dài gần hai trượng. Hơn nữa xiềng xích bên ngoài nhỏ hơn xiềng xích quấn quay thân thể tráng hán rất nhiều, ước chừng to bằng ngón tay cái. Nhưng nếu như chỉ quấn trên người cũng đành thôi. Xiềng xích này đã bám sâu vào trong thịt, thậm chí hòa vào máu thịt hình thành một thể thống nhất.
Thật giống như ổ khóa trên thân thể tráng hán, có một số nơi máu thịt đã bao phủ xiềng xích, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Lưu Khám cũng không phải người chưa từng thấy qua.
Tại kiếp trước hắn xem tin tức cũng thường xuyên nghe nói, chứng kiến một số người đi tới nơi xa dùng xiềng xích khóa vợ con lại.
Nhưng chỉ là khóa mà thôi, so với tình hình tráng hán trước mắt khác nhau rất nhiều.
- Đây là...
Lưu Khám nhịn không được kinh hô một tiếng.
Quán Anh và Trình Mạc bên ngoài xe xốc màn xe lên xem, cũng không khỏi ngây ngẩn.
Khoái Triệt thấp giọng nói:
- Khóa nô!
- Hả?
Lưu Khám chưa bao giờ nghe tới danh từ này, quay đầu nhìn về phía Khoái Triệt dò hỏi:
- Khoái Triệt, ngươi vừa nói khóa nô?
Khoái Triệt gật đầu:
- Ta từng nghe người ta nói, một số quý tộc giàu có có một loại nô lệ được gọi là khóa nô. Khóa nô chủ yếu được cấu thành từ hai loại người. Một loại là kẻ ngạo mạng bất tuân, một loại khác chính là kẻ có thể gây uy hiếp đối với chủ nhân gia.
Nhìn dáng vẻ của tráng hán này, đương nhiên thuộc về loại thứ hai.
Nói vậy y từ nhỏ đã có đại lực khí, thậm chí có thể gây ra tai họa gì đó. Vì vậy chủ nhân lo lắng y tạo thành uy hiếp với người nhà, cho nên dùng xiềng xích buộc hắn lại. Ngươi xem cuối hai chiếc xiềng xích này, một chiếc quấn vào ngực và song chương, một chiếc quấn vào bụng dưới và hai chân.
Mặt khác trên xiềng xích có vết tích bị cắt...
Điều này nói rõ y đã từng phá xích hoặc có thể nói trong khoảng thời gian ngắn bị chủ nhân gia dùng xiềng xích trói buộc. Tiếp đến nhìn tới vài đoạn xiềng xích bị máu thịt bao trùm, hiển nhiên thời gian không ngắn. Vì vậy ta suy đoán, người này bị người dùng xiềng xích trói buộc từ nhỏ, theo hắn sinh trưởng xiềng xích dần dần bám chặt vào thịt, sau đó hòa vào máu thịt mới biến thành dáng vẻ hiện tại.
Trình Mạc nhíu mày nhìn hai bên:
- Ta từng nghe nói qua loại khóa nô này...Chỉ là sau khi biến pháp đã bị quan phủ nghiêm cấm.
Khoái Triệt ngẩng đầu, cười khổ một tiếng:
- Người Tần có thể cấm loại hành vi này, nhưng không có nghĩa nơi khác cũng cấm. Đặc biệt trong gia tộc quyền thế giàu có, luật pháp thường thường vô pháp can thiệp tới hành động của bọn họ. Vì vậy cũng không quá kỳ lạ.
Trình Mạc im lặng không nói, còn Quán Anh lại nhíu chặt mày.
- A Khám huynh đệ, có thể gỡ xiềng xích trên người y xuống được không? Anh hùng như vậy sao có thể nào đối đãi giống như súc sinh?
Lưu Khám lắc đầu:
- Điều này rất khó! Đừng nói thương thế của y đang rất nghiêm trọng, cho dù không bị thương, nếu tùy tiện tháo xích đồng xuống cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa, trong tay ta không có công cụ gì, muốn cứu tính mạng y đều rất khó khăn.
Chuyện tình cấp bách, chính là phải chữa thương cho y.
Chời tới khi quay về huyện Bái, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Uhm, hiện tại chỉ có thể xử lý chút chuyện đơn giản.
Nói xong, hắn kéo vạt áo xuống, từ chỗ Trình Mạc lấy một cây bút, vội vàng viết một tờ danh sách các loại dược thảo.
- Quán đại ca, ngươi lập tức cưỡi ngựa đi trước, vào các thôn xóm ven đường thu mua chút dược liệu theo danh sách này. Đặc là dược liệu phía trên, tốt nhất lên mua xa nhau. Hơn nữa không thể đi Đại Lương...Nơi đó vật phẩm đầy đủ hết, nhưng quá mức nguy hiểm.
Ngẫm lại cũng đúng, chuyện lớn như vậy, Triệu Cao sao có thể không để ý tới các thành thị?
Quán Anh lên tiếng đáp ứng, không nhiều lời liền lên ngựa phi nhanh đi.
Lưu Khám để Khoái Việt ở lại chăm sóc tráng hán, hắn và Trình Mạc men theo khe suối khe núi dò xét, cố gắng tìm kiếm thảo dược có thể sử dụng.
Đêm nay, tất cả mọi người không thể nghỉ ngơi.
Lúc hừng đông, đám người Lưu Khám cũng không khởi hành, mà ở trên xe điều trị cho tráng hán, sau đó lại sử dụng Thanh Đồng đỉnh lô chế biết chút thảo dược tìm được. Đến trưa, khuôn mặt Quán Anh toát lên vẻ mệt mỏi, trên lưng vác một kiện đồ trở về. Một ngày rưỡi, Quán Anh phóng ngựa không ngừng nghỉ đi hơn hai trăm dặm rốt cuộc thu hồi đầy đủ đám dược thảo trong danh sách.
Đêm đó, đám người Lưu Khám ở ngay trong sơn cốc, làm giải phẩu đơn giản giúp tráng hán.
Cắt bỏ thịt hư thối, lại chế biến chút dược vật duy trì sự sống cho tráng hán.
Tròn một đêm, cuối cùng thương thế của tráng hán đã ổn định.
Nhưng nếu muốn cứu vãn tính mạng của y, phải đợi tới khi trở về huyện Bái làm trị liệu đặc biệt.
Hiện tại Lưu Khám có thể làm, vẻn vẻn chỉ là bảo vệ tính mạng cho tráng hán. Ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục khởi hành chạy tới huyện Bái.
Chỉ là dọc đường đi, lại khẩn trương thêm vài phần.
Dọc đường thấp thỏm lo âu, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quân Tần, tâm tình đoàn người Lưu Khám lại trở nên nặng trịch. May mà Lưu Khám có Võ Sơn Kiếm và ấn tín của Nhâm Hiêu trong tay, vì vậy bọn họ đã giải quyết được không ít phiền toái. Đôi lúc có quân Tần ngăn cản, nhưng sau khi thấy hai vật phẩm kia cũng không tiếp tục kiểm tra, mà để bọn họ đi qua. Năm ngày liên tiếp, đối với đám người Lưu Khám quả thực sống một ngày bằng một năm.
Sau khi qua Hồng Câu, xem như tiến nhập Nãng Quận.
So sánh ra tại Tam Xuyên quận dọc đường đi với loại tình huống thần hồn nát thần tính, thì ở Nãng quận thư giãn hơn nhiều. Chí ít quân Tân ven đường ít hơn, kiểm tra cũng buông lỏng hơn so với Tam Xuyên quận.
Lưu Khám cuối cùng cũng thở phòm một hơi!
- Quán đại ca, phía trước chính là Tương Ấp, dọc theo Tuy Thủy chính là Tuy Dương! Huynh rời nhà thời gian dài, có muốn quay về nhà xem thế nào không?
Lưu Khám đột nhiên nói với Quán Anh:
- Chúng ta sẽ không đi Tuy Dương, mà trực tiếp đi Mông huyện, sau khi qua Chư Trạch sẽ ghé vào Nãng Sơn rồi tiến nhập quận Tứ Thủy. Phụ thân Quán đại ca chắc hẳn rất nóng lòng trông mong huynh, huynh sẽ không tiếp tục theo ta trở về huyện Bái đấy chứ?
Quán Anh liếc mắt nhìn Lưu Khám:
- Đại trượng phu làm việc phải làm đến nơi đến chốn.
Ngụ ý chính là y còn muốn đi huyện Bái một chuyến. Quán Anh nói:
- Kỳ thực phụ thân ta khẳng định rất vui khi ta có thể đi cùng ngươi một thời gian, ai bảo phụ thân ta cần dựa vào ngươi để làm giàu chứ? Ha ha, ta về nhà cũng không thể giúp phụ thân ta việc gì. Phụ thân ta buôn bán, ta không hiểu chút gì, vả lại cũng không thích làm...Chẳng bằng đi cùng ngươi tiêu diêu tự tại.
Khoái Triệt ngồi bên cạnh Quán Anh nói:
- Theo ta thấy, e là ngươi nhớ rượu Diếu của đông chủ gia thì có.
Khuôn mặt Quán Anh thoáng chốc ửng đỏ...
- Khoái Triệt, ngươi không nói không ai bảo ngươi là câm đâu!
Lưu Khám và Trình Mạc không nhịn được cười ha hả, tâm tình căng thẳng mấy ngày liền, lúc này trong tiếng cười vui vẻ, sự căng thẳng đã được giảm bớt.
Cứ như vậy, mọi người từ Tương Ấp sang Tuy Thủy sau đó một đường đi về phía Đông.
Sau khi qua Mông huyện, quân Tần trên đường càng lúc càng thưa thớt.
Tâm tình đám người Lưu Khám càng lúc càng thả lỏng. Trên đường có tiếng nói tiếng cười, thoạt nhìn dường như không có chuyện gì phát sinh.
Trong khi cùng Quán Anh nói chuyện phiếm, Lưu Khám lý giải được rất nhiều chuyện.
Quận Nãng trước kia vốn không phải thuộc về nước Hàn. Chuẩn xác mà nói, quận Nãng khi Tần Hiếu Công đánh thắng Cừ Lương thuộc về nước Tống. Lúc đó sáu nước liên minh với Đại Lương, thương nghị chia cắt nước Tần. Bởi vì nước Tề công kích nước Tống, lãnh địa sau đó lại tách ra năm mươi dặm biếu tặng nước Hàn, làm vật trao đổi để nước Hàn phối hợp với nước Sở công kích Võ Quan.
Đó là một lần trao đổi vô cùng dây dưa phức tạp.
Nước Hàn, nước Triệu, nước Ngụy...Còn có nước Sở, nước Tề, nước Yến đều dính dáng vào. Mà kết quả lần trao đổi này chính là, khiến nước Tống biến mất khỏi dòng lịch sử. Thế nhưng, mục đích chủ yếu là chia cắt nước Tần rốt cuộc thất bại.
Quán gia vốn là người nước Tống!
Đối với nước Hàn cũng có hận ý rất cường liệt.
Đó là lý do Quán Anh không hận người Tần giống như con cháu sáu nước khác, thậm chí tại phương diện nào đó còn ủng hộ nước Tần.
Chẳng trách thời gian trước kia tại Tống Tử, Quán Anh không hề chút nào để ý đối với Lưu Khám có thân phận là người nước Tần.
- Phía trước là Mạnh Chư Trạch!
Trình Mạc nói với Lưu Khám:
- Sau khi qua Mạnh Chư Trạch, đến Mặc Nãng Sơn xem như là địa phận thuộc quận Tứ Thủy. Rời khỏi Nãng Sơn, đi về phía Đông chính là Phong Ấp, tiếp đến đi khoảng nửa ngày, chúng ta xem như về đến nhà.
Lưu Khám lúc này có chút nhớ nhà, lập tức giơ roi đánh xe nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, có khoảng chừng hơn mười chiếc Lục Bí Khinh Xa chạy như bay mà đến, thoáng chốc gặp xe ngựa đám người Lưu Khám.
Một gã xa sĩ trong khi đánh xe, ánh mắt vô ý lướt nhìn qua.
Gã xa sĩ đột nhiên biến sắc, gắng sức ghìm cương ngựa, miệng phát sinh thanh âm chói tai, khiến các xe còn lại lập tức chuyển hướng.
- Đuổi theo xe ngựa kia!
Xa sĩ hô lớn một tiếng, thúc ngựa vọt qua.
Tốc độ của Lục Bí Khi Xa vượt xa tốc độ xe ngựa của đám người Lưu Khám. Trong nháy mắt liền đuổi tới, hô lớn một tiếng để đám người Lưu Khám dừng lại.
- Dừng xe!
Gã xa sĩ kia hét lớn một tiếng, sóc đồng trên tay liền dựng thẳng trên xe.
Chương 88: Trung xa phủ vệ
Nhìn vẻ bề ngoài, Lưu Khám nhận ra ngay lai lịch của những người này.
Trung xa vệ phủ!
Hắn vội vàng ghìm ngựa lại, tâm trạng thoải mái nãy giờ bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.
- Tại hạ phụng mệnh Nhâm đại nhân Quận Thủ quận Tứ Thủy, tới vùng Tống Tử công tác, xin có Võ Sơn kiếm và ấn thụ làm chứng.
Hai câu nói này đã lặp đi lặp lại vô số lần trên suốt đường đi, Lưu Khám cũng nói hết sức trôi chảy. Hắn cho rằng, tiếp theo những tên Trung xa phủ vệ này sẽ kiểm tra ấn thụ và bảo kiếm, sau đó sẽ cho bọn hắn đi. Bởi vì bắt đầu từ quận Tam Xuyên đi đến đây, bọn hắn đã gặp phải tình cảnh như thế này rất nhiều lần.
Nhưng Lưu Khám đã sao nhãng một chuyện!
Lúc trước chặn xe bọn hắn là đám quân Tần, hơn nữa còn là những đội quân mới được thành lập. Uy danh của Quận Thủ và Thiết ưng nhuệ sĩ dễ dàng ngăn cản được đám lính đó. Nhưng những người trước mắt không phải là quân Tần, mà là những xa sĩ xuất thân từ Trung xa phủ.
Trung xa phủ và Thiết ưng duệ sĩ là hai tổ chức ngang hàng nhau.
Thậm chí xét về thứ tự so sánh thì xa sĩ của Trung xa phủ còn xếp hạng cao hơn một chút so với Thiết ưng nhuệ sĩ.
Tên lính đứng đầu chẳng thèm đếm xỉa đến Võ Sơn kiếm và ấn thụ mà Lưu Khám đang cầm trên tay, trỏ thanh sóc đồng hỏi:
- Kia là thứ gì?
Gã trỏ vào xe của Quán Anh mà hỏi.
Trên khung xe đang cắm hai chiếc chùy sắt, đó lại chính là binh khí của tên lực sĩ ám sát Tần Thủy Hoàng.
Kể ra thì chuyện này chẳng hề có liên quan chút nào đến Lưu Khám. Sau khi phát hiện tên lực sĩ ở Phổ Điền Trạch, Lưu Khám đã nói nên vứt hai chiếc trùy sắt đó đi, chỉ bởi vì hai chiếc chùy sắt đó quá gây chú ý. Chẳng may bị người khác phát hiện, rất dễ bị lộ vết tích. Nhưng Quán Anh có vẻ tiếc nuối.
Quán Anh mới 18 tuổi, đang trong lứa tuổi nhiệt huyết hừng hực, dễ dàng sùng bái những nhân vật anh hùng.
Đối với y mà nói, hai chiếc chùy sắt đó có ý nghĩa khác thường, sao nỡ dễ dàng vứt bỏ cơ chứ? Vậy nên hắn lén lút giấu chùy sắt đi, suốt dọc đường đi hắn rón rén cẩn thận nên cũng chẳng để lộ ra vết tích gì, Lưu Khám cũng không hề phát hiện ra.
Nhưng sau khi đi qua Tuy Thủy, Quán Anh bắt đầu nơi lỏng cảnh giác.
Trong lúc đánh xe y thường xuyên đem chùy sắt ra vuốt ve ngắm nghía. Lúc mới đầu y còn lén lút rụt rè, về sau thì quang minh chính ðại không e dè gì nữa.
Điều đó chỉ là tiểu tiết nhỏ, bọn Lưu Khám đang nôn nóng về nhà nên đều không để ý đến.
Hôm nay vốn dĩ là Trình Mạc đánh xe, nên Quán Anh bèn mang chùy sắt ra chơi. Đến giữa đường thay người đánh xe, y bèn thuận tay cắm luôn hai chiếc chùy sắt lên khung xe. Nhưng không thể ngờ được rằng, đúng lúc đó bọn hắn lại gặp phải một đội quân Trung xa phủ vệ.
Nếu là đội quân Trung xa vệ phủ bình thường thì không nói làm gì.
Đằng này trong đám lính đó có một xa sĩ tham gia vào hành động truy sát tên lực sĩ ám sát Tần Thủy Hoàng, nên hắn ta có ấn tượng rất sâu sắc với hai chiếc chùy sắt. Mặc dù chỉ là vô tình nhìn lướt qua một cái, nhưng tên lính lập tức nhận ra ngay, chùy sắt đó chính là binh khí của tên lực sĩ.
Cũng chẳng trách được, trận chém giết hôm đó quả thật vô cùng bi thảm!
Xa sĩ đó may mắn còn sống sót, nhưng cảnh tượng thịt nát máu chảy trong nền trời ngập tràn gió bụi sẽ khiến cho hắn cả đời này không thể quên được.
Lưu Khám lúc này mới để ý đến sự khác thường trên trục xe của Quán Anh.
Trống ngực đánh thình thịch, nụ cười trên gương mặt hắn đột nhiên trở nên rất mất tự nhiên.
Những tên lính Trung xa vệ phủ khác cũng đã nhảy xuống khỏi xe, trong tay nắm vũ khí, quan sát từng hành động của bọn Lưu Khám một cách cảnh giác.
- Trong xe có những gì?
Không đợi cho Lưu Khám và Quán Anh trả lời, xa sĩ đó lại nghiêm giọng hỏi.
Lưu Khám lặng lẽ cất ấn thụ, chuyển Võ Sơn kiếm cho Khoái Triệt rồi nhảy xuống xe, cười haha nói:
- Chẳng qua chỉ là một số dụng cụ thôi … Nếu như các vị hoài nghi, thì ta sẽ mở ra để cho xem. Lão Ưng, ngươi lại mang cái thứ này về từ đâu thế?
Vừa nói, Lưu Khám vừa khẽ gật đầu với Quán Anh.
Một tên lính Trung xa phủ vệ nghiêm nghị nói:
- Ngươi, đứng yên đó.
Gã sải bước tiến lên trước, giơ thanh giáo đồng lên, muốn vén tấm rèm trong xe lên xem. Khoảng cách giữa Lưu Khám và gã chỉ còn năm bước chân.
- Lão Ưng, ra tay!
Rõ ràng rằng lúc này đây chẳng còn cách nào có thể vòng vo được nữa.
Xa sĩ kia chỉ cần vén tấm rèm trong xe lên là có thể nhìn thấy tên lực sĩ đang nằm ở đó. Nếu như bị phát hiện ra thì bọn Lưu Khám cũng đừng mong được sống sót.
Đáng sợ nhất là sẽ làm liên lụy đến người nhà của mọi người.
Lưu Khám vừa rứt lời, Quán Anh rút phăng chùy sắt lên, vút một tiếng đập mạnh vào xa sĩ đầu tiên phát hiện ra vết tích.
Cùng lúc đó, Lưu Khám nhoài người ra.
Trung xa phủ vệ đó rõ ràng không thể ngờ được Lưu Khám đột nhiên ra tay, bất ngờ bị Lưu Khám tước mất thanh sóc đồng.
Dựa thế bay lên, Lưu Khám quay ngang người giơ chân lên, nhanh như tia điện đạp mạnh vào gáy của tên lính phủ vệ đó.
Tên lính phủ vệ hôn mê tại chỗ, thậm chí còn chẳng kịp có phản ứng gì. Mặt khác, Lưu Khám thuận thế đáp xuống, thanh sóc đồng trong tay đột ngột đâm một nhát. Vút một tiếng, dường như một tia điện sượt qua. Đối với người ngoài nhìn, thì thân thể của Lưu Khám dường như bị thanh sóc đồng treo ngược lên, gần như là thẳng một hàng với nó. Tên lính phủ vệ đứng đầu thét lên một tiếng, vớ lấy dáo hướng về phía Lưu Khám xông lên.
Nhưng cũng chính lúc đó, thanh sóc đồng của Lưu Khám tuột ra khỏi tay.
Beng một tiếng rơi xuống đất, thuận thế lăn dưới đất, đợi lúc tên lính phủ vệ tung dáo, Lưu Khám đã chộp đến trước mặt hắn ta rồi.
Thuận thế bật lên, hắn sượt qua vai tên lính.
Một luồng hàn quang mang theo chùm máu tươi bắn ra, thủ cấp của thủ lĩnh Trung xa phủ vệ bay lên, Lưu Khám trong khoảnh khắc lướt người qua đó đã kịp vươn tay giật lấy thanh bảo kiếm mà phủ vệ đó giắt bên lưng, quay người quét một cái, đầu rơi máu chảy. Chỉ trong nháy mắt, hai tên lính vệ phủ vệ đã ngã xuống trong vũng máu.
Quá nhanh, quá đột ngột…
Những người còn lại, cơ bản không thể nghĩ rằng hai thằng nhóc miệng còn hơi sữa này không những dám xuất chiêu công kích mà còn đánh tàn bạo như thế.
Quán Anh xuất chùy sắt đập vào chính giữa mi mắt của tên lính phủ vệ trên xe.
Cả gương mặt của hắn bị đập cho đến nỗi máu thịt hỗn lộn, não tương và máu tươi chảy ra, tên lính đó tức thì rơi khỏi xe. Thuận thế xông ra, nắm chặt lấy cái sóc đồng, Quán Anh bay lên trên không, nhào lộn rồi nhảy lên chiếc xe của tên lính vừa bị đánh chết, nắm chặt dây cương, thúc ngựa lao thẳng vào những người còn lại.
Trên xe, Khoái Triệt rút thanh Võ Sơn kiếm ra, chém lật người một tên lính Trung xa phủ vệ không có chút phòng bị nào.
Hai tên lính phủ vệ lao đến, khiến cho Khoái Triết sợ thét lên, quay người chạy khỏi xe, gào thét lên:
- Chủ nhân, mau đến cứu ta!
Chưa dứt câu, một thanh sóc đồng xé ngang trời bay đến, đâm chết một tên lính khiến hắn ngã sõng soài trên đất. Là Quán Anh, y đánh xe xuất kích, sau khi tung dáo, thuận tay rút cung tên bằng gỗ chà đen bên người ra, sau đó rút một mũi tên dài trong ống treo trên khung xe.
Mũi tên lên cung, chẳng cần nhìn bèn bắn vút đi.
Kỹ thuật bắn cung của Quán Anh rõ ràng đã từng trải qua quá trình rèn luyện rất vất vả, cơ bản là không cần phải ngắm kỹ hay không, chỉ dựa vào cảm giác để mà bắn trúng đối thủ. Y đánh cỗ xe ngựa lao đi như gió. Tên lính truy sát Khoái Triệt bị Quán Anh bắn một mũi tên trúng yết hầu.
Quá nhanh…
Chỉ loáng một cái, mười tên lính phủ vệ thì đã ngã xuống sáu tên.
Lưu Khám một tay múa kiếm, một tay cầm dáo, kiếm dáo tương giao bao vây bốn tên lính phủ vệ còn lại. Thanh sóc đồng như bay múa lên múa xuống, tựa như giao long xuất hải. Tiếng chém gió vù vù tựa như mạnh hổ hạ sơn. Hắn soải bước quay mình, thanh sóc đồng beng một tiếng đập vào tai mũ đồng của tên lính phủ vệ.
Thanh sóc đồng như bay quét ngang qua, gần như tạo thành một hình cung.
Tên lính phủ vệ kia bi thảm kêu lên một tiếng, mũ đồng bị đập vỡ nát, đầu bị đánh biến dạng thành một đống hỗn thịt, cổ nghẹo sang một bên một cách dị thường, rõ ràng là bị đứt lìa.
Quán Anh đánh xe lòng vòng, với tay lấy một mũi tên, đang nhắm chính mặt đối phương.
Hai tên lính phủ vệ còn lại nhận thấy tình thế bất lợi, quay đầu định tháo chạy. Lưu Khám kiếm dáo xuất kích, Quán Anh tên sắc rời cung giết chết tại trận bọn chúng.
Một trận đánh chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đủ để thưởng một ấm trà.
Lúc trận đấu kết thúc, Lưu Khám dường như một quả bóng bị xì hơi, phịch một cái ngồi xuống đất, nhìn thấy Quán Anh đang đánh xe đi tới, không kiềm được nổi giận chửi mắng:
- Cái tên nhà ngươi, nhặt chùy sắt về thì thôi, sao lại còn ngang nhiên treo ở ngoài xe chứ.
- Ta…
Quán Anh tự biết đuối lý, nhảy xuống xe dạ dạ thưa thưa không dám trả lời.
Lưu Khám nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại… Nhưng chính lúc đó lại nghe thấy Trình Mạc kêu thất thanh lên một tiếng. Tên lính lúc trước bị Khoái Triệt chém vốn không hề bị chết, gã đột ngột xuất thủ đẩy ngã Trình Mạc, lảo đảo chạy như bay nhảy lên một cỗ xe.
- Bắt lấy hắn, hắn mà chạy thoát thì chúng ta coi như xong!
Quán Anh ngay tức khắc nhảy lên xe thúc ngựa đuổi theo, còn Lưu Khám thì đứng dậy, quay người chạy tới xe ngựa, lấy từ trong xe ra chiếc cung đại hoàng đó, đứng trên khung xe cong cung lên tên, nhắm trúng tên lính phủ vệ vừa mới hốt hoảng bỏ chạy, nghiến răng, nín thở.
Bắn chết gã đó, nhất định phải bắn chết gã đó!
Lưu Khám nhắm mắt, bạch vũ tiễn rời cung bay vút đi. Lực bắn của cung tên đại hoàng này phải đến mười thạch. Bạch vũ tiễn bay vút đi kèm theo một tiếng xé gió sắc nhọn, vẽ một đường tàn bóng trên không trung, bắn trúng vào gáy của tên lính phủ vệ kia. Tên lính phủ vệ kêu lên một tiếng bi thảm, thân thể treo trên khung xe.
Nhưng cỗ xe không dừng lại mà tiếp tục phóng đi như bay.
Lưu Khám đứng trên xe gọi lớn:
- Quán Anh, quay về… không đuổi theo nữa! Khoái Triệt, Lão Trình, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.
Khoái Triệt và Trình Mạc vẫn còn hồn siêu phách lạc.
Hai người bọn họ lảo đảo loạng choạng nhảy lên xe, nắm chặt lấy dây cương.
Lúc này Quán Anh cũng vội vàng quay về,
- A Khám à, thay ngựa, thay ngựa… Bọn này đều là ngựa tốt, tốt hơn trăm lần ngựa của chúng ta.
Lưu Khám giận dữ quát:
- Thay cái đầu nhà ngươi, ngươi thấy vẫn còn chưa đủ phiền phức hay sao? Nhanh lên xe… nếu như thay ngựa thì chúng ta chết chắc rồi!
Chính xác, nếu như thay bằng ngựa của Trung xa phủ vệ thì ắt hẳn là chết chắc.
Quán Anh ngay lập tức nhận ra, cũng không kịp để ý đến những cái khác nữa, nhảy xuống xe, xoay người nhảy sang xe Lưu Khám.
Nắm dây cương thúc ngựa phi đi.
Lưu Khám đặt mình ngồi lên trên khung xe, một lúc lâu sau mới thở phào một cái.
Chương 89: Lo hụt một phen
Mười các xác của lính Trung xa phủ vệ lặng lẽ đặt trước sảnh.
Triệu Cao mặt trắng trẻo nhẵn nhụi, ngồi đằng sau thư án, gò má giật lên từng hồi. Hắn lặng lẽ nhìn từng chiếc xác, bàn tay nắm chặt lại.
- Đã điều tra rõ lai lịch của tên thích khách chưa?
Triệu Cao thấp giọng hỏi.
- Thưa cha, đã điều tra rõ rồi ạ!
Trả lời Triệu Cao là con rể hắn, Diêm Nhạc. Triệu Cao vốn là một tên hoạn quan bẩm sinh, tất nhiên là không có khả năng sinh sản, nhưng trong gia đình hắn vẫn còn có anh em, sau khi trở thành người chỉ huy của Trung xa phủ vệ, hắn đã đón con gái của anh trai cả về nhận làm con gái của mình. Thời xưa những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên. Diêm Nhạc năm ngoái mới kết hôn cùng với con gái của Triệu Cao, vốn dĩ chỉ là một tên lính quèn không ai biết đến, vậy mà bây giờ đã lên đến chức Lang Trung.
Tần Thủy Hoàng gặp thích khách, Triệu Cao bị khiển trách. Diêm Nhạc tất nhiên là cũng thấy đồng cảm.
Tất nhiên là phải đặc biệt cố gắng hết sức trong việc truy tìm thân phận của tên thích khách. Hơn một tháng trôi qua, y đã xác định được thân phận của tên thích khách.
- Thích khách gồm có hai tên, tên cầm đầu là Trương Lương, là con của Trương Bình - Tể tướng nước Hàn cũ (nay thuộc phía Đông Nam Hào Châu, tỉnh An Huy), năm nay 19 tuổi. Người này từ nhỏ thông minh, có biệt danh “thần thông”, lại thêm với gia đình có truyền thống học hành uyên bác, ở vùng Thành Phụ rất có tiếng tăm.
- Sau khi bệ hạ diệt nước Hàn, Trương Lương luôn luôn hận thù Đại Tần chúng ta.
Năm ngoái huynh đệ hắn vì lý do nào đó mà qua đời khiến cho hắn chẳng còn lo ngại gì, thậm chí đến tang lễ của em trai hắn cũng chẳng đoái hoài đến, mang theo một tên gia nô rời khỏi Thành Phụ. Sau khi điều tra được thông tin, con đã lập tức cho người đi tới Thành Phụ để điều tra, nhưng quả thật không ngờ…
Nói đến đây Diêm Nhạc không kìm được lòng quay xuống nhìn những thi thể đang được đặt trên sảnh.
Triệu Cao nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Theo ý của con, là người đã giết bọn chúng?
- Trương Lương, nhất định là Trương Lương.
Diêm Nhạc không cần nghĩ lập tức trả lời ngay:
- Con quả thật không thể nghĩ ra ai lại có thể một lúc giết được mười tên lính phủ vệ.
Triệu Cao nhìn ngắm mũi tên trên thư án, say sưa suy nghĩ.
- Diêm Nhạc, đây là mũi tên thân đỏ đầu gắn lông trắng do nước Hàn cũ sản xuất, nó là bị trang đặc biệt chỉ quân đội nước Hàn cũ mới có, còn có tên là tên phi phù, được dùng riêng cho loại nỏ liên hoàn đại hoàng sâm. Loại tên này có một chút biến hóa so với tên phi phù, nhưng hình dạng thì không thay đổi.
- Vậy nên, đối tượng điều tra phải phù hợp những điều kiện sau:
Thứ nhất, người này có mối quan hệ với nước Hàn cũ, lại còn có thể làm được tên phi phù hoặc quen biết với những thợ biết làm loại tên này.
Thứ hai, loại tên phi phù này chưa hẳn là do dùng nỏ liên hoàn đại hoàng sâm để bắn, mà là do dùng cung tên có sức bắn lớn bắn đi. Có thể dùng cung tên có sức bắn lớn để bắn đi loại tên phi phù này, lực bắn không hề thua kém nỏ liên hoàn đại hoàng sâm, lực bắn ắt nhiều hơn mười thạch, cho nên giới hạn điều tra những đối tượng có sức lực vạm vỡ.
Ta cho rằng, lần hành động lần này không phải do một người làm.
Vậy tại sao tên Trương Lương lại nắm được hành trình của bệ hạ? Rồi tại sao lại có thể bí mật phục kích ở Bác Lãng Sa? Hơn nữa lại còn biết con phái người đi Thành Phụ điều tra mà phục kích giữa đường. Trong truyện này chỉ e là có một số quan lại không trong sạch, cần phải theo dõi điều tra kỹ càng.
Diêm Nhạc nói:
- Xin cha yên tâm, con nhất định sẽ không tha ột tên nghịch tặc nào.
Triệu Cao đứng dậy, đi đến trước xác của 10 tên lính, dường như tự độc thoại:
- Sáu nước dù đã bị diệt nhưng bọn nghiệt tử vẫn còn; lúc trước phát hiện ra tên Cao Tiệm Ly ở Tống Tử, nay lại có thích khách hành thích bệ hạ. Giữa hai sự việc này có quan hệ với nhau hay không?
Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở.
Quận Trần trước kia là vương đô của Sở, Hàn Sở hai nước đã nhiều lần giao đấu với chúng ta ở quận Trần.
- Diêm Nhạc, con cần phải điều tra kỹ càng vùng đó.
-Bệ hạ này đã hạ giá đến hành cung Lang Gia, đồng thời cũng đã phái người triệu ta về hầu.
Việc điều tra thích khách ta giao lại cho con quản lý. Ta cắt cử lại 100 lính phủ vệ tùy con chỉ huy, nhất định phải nhanh chóng đập tan quân phản nghịch.
Triệu Cao vô tình rơi vào tình cảnh ngộ nhận.
Đó chính là việc hắn khuếch đại hóa một cách vô hạn vụ hành thích này, để đến mức rẽ sang một hướng điều tra khác. Điều này cũng khó tránh khỏi, thành tích bắt được một bọn đồng đảng nghịch tặc và kết quả bắt được một hai tên thích khách về tính chất là hoàn toàn khác nhau. Hắn đương nhiên hy vọng có thể khuếch đại hóa thành tích của mình.
Diêm Nhạc cúi người hành lễ:
- Xin phụ thân yên tâm, con nhất định không làm cho cha thất vọng.
***
Lưu Khám không hề hay biết là hắn đã vừa thoát nạn.
Mãi cho đến lúc rời khỏi Nãng Sơn, tiến vào đến quận Tứ Thủy, tim hắn vẫn đập thình thịch. Không những hắn mà Quán Anh, Khoái Triệt, Trình Mạc đều chung cảnh ngộ. Nhằm che mắt người ngoài, bọn họ quyết định đi đường vòng, không đi qua Phong Ấp mà đi vòng qua Phong Ấp, đi qua Đan Phụ (nay là huyện Đan, tỉnh Sơn Đông), chuyển đường ở Hồ Lăng, men theo con đường ban đầu phát hiện ra về huyện Bái.
Lúc này đã là cuối tháng hai rồi!
Sau khi về đến huyện Bái, bọn Lưu Khám mới phát hiện ra đám quân Tần không hề nghi ngờ điều tra vùng Tứ Thủy.
Nhưng không vì thế mà Lưu Khám có thể yên tâm, trước tiên cử Trình Mạc về nhà thăm dò tình hình, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì mới dám dương dương tự đắc về nhà.
Tính thời gian, bắt đầu rời khỏi huyện Bái vào năm ngoái, đến nay mới về đến nhà đã tròn nửa năm.
Khám phu nhân mong đến mòn mắt.
Khi Lưu Khám về đến nhà, lão phu nhân vui mừng đến nỗi không biết nên nói gì, chỉ cầm lấy tay Lưu Khám luôn miệng cười không dứt.
Nhưng khi lão phu nhân nhìn thấy bọn họ vác một tên lực sĩ xuống xe, đột nhiên biến sắc.
- Khám con, người này là ai?
Lưu Khám tất nhiên không thể nói với lão phu nhân rằng: Đây rất có thể là tên thích khách hành thích Tần Thủy Hoàng. Nếu như nói như vậy chắc hẳn sẽ làm cho lão phu nhân sợ chết khiếp.
- Bọn con trong lúc qua sông thì gặp tên này… Nhưng khi phát hiện ra thì hắn đã hôn mê bất tỉnh rồi. Theo những người trên sông nói, nơi đó thường xuyên có đạo tặc xuất hiện, chắc hẳn là do bị bọn chúng cướp bóc, phản kháng nên bị trọng thương. Con thấy hắn đáng thương, lại không nỡ vứt lại giữa đường nên đành mang hắn đi theo cùng. Nghe Trình tiên sinh nói người này có khả năng là một tỏa nô của một gia đình giàu có nào đó.
Lưu Khám chưa từng nghe nói đến Khóa nô, nhưng không có nghĩa là lão phu nhân chưa từng nghe thấy.
Nghe nói vậy, lão phu nhân hơi cau mày, khẽ hỏi:
- Khám con, làm thế có ổn không? Nếu chủ nhân của hắn tìm tới thì làm thế nào?
- Nên thế nào thì làm thế ấy, có điều việc cấp bách hiện giờ là phải tìm cách chữa trị vết thương cho hắn. Không có đủ đồ dùng dụng cụ để trị thương, trên đường đi lại không tiện tìm thầy lang… Mẹ nhìn những vết thương trên người hắn xem, lỡ không may bị người khác hiểu lầm thì bọn con sao có thể nói cho rõ ràng được.
Khám phu nhân nghe nói vậy liền liên tục gật đầu.
- Con trai ta quả thật lương thiện, tốt lắm, tốt lắm!
Ngay tiếp đó lập tức sai Vương Cơ dọn dẹp một phòng ốc cho tên lực sĩ nghỉ ngơi, rồi lại sai Vương Tín vào trong thành tìm Thẩm Thực Kỳ đến, tiện đường mua thêm một ít thuốc men.
- Mẹ ơi, đám quân Tần kia vẫn chưa dọn đi chỗ khác à?
Trên đường về nhà, Lưu Khám nhìn thấy có một đội quân nhỏ cắm quân cách nhà mình chừng ba cây số. Đó chính là đội quân mà Nhâm Hiêu cắt cử phụ trách việc bảo vệ an toàn cho gia đình Lưu Khám. Nhưng lúc về nhà nhìn thấy đội quân đó, Lưu Khám bỗng nhiên thấy chột dạ một cái.
Khám phu nhân nói:
- Huyện trưởng Nhâm đã lên đường đi nhậm chức ở huyên Tương rồi, huyện trưởng mới là người nước Tề, tên là Lý Phóng, là một người rất nho nhã, nhưng ta cảm thấy hắn không thoái mái thẳng thắn như huyện trưởng Nhâm, dường như có nhiều tính toán. Ồ, Hắn từng phái Tiêu tiên sinh đến nhà vài lần, dường như là để xem xem con đã về hay chưa. Người này… con nên cẩn thận hơn, e là sẽ không dễ đối phó.
Lý Phóng?
Dường như tương đối lạ lẫm!
Ít nhất là trong ký ức của Lưu Khám không có chút ấn tượng nào.
- Còn nữa, Chúc trưởng của đám quân Tần kia tên là Chu Lan, là một người rất hòa nhã. Lập xuân hắn còn đến giúp gia đình ta và gia đình Thẩm Thực Kỳ trồng trọt cơ đấy. Nghe giọng nói thì hình như cũng là người vùng Đông đô. Con có thời gian thì nên đến có lời cảm ơn nhé.
Người ta giúp đỡ nhà ta không ít đâu, cũng may là nhờ có sự chăm sóc của hắn ta, nửa năm trôi qua gia đình ta vẫn được bình an.
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện thì Tào Vô Thương chạy đến.
Bọn ba người Thẩm Thực Kỳ sau khi Lưu Khám rời đi không lâu thì về đến huyện Bái. Nhưng vì Lưu Khám không có ở nhà, bọn họ không có cách nào tiến hành việc làm rượu thuốc, lại thêm sức khỏe của Đường Lệ không tốt, nên sau khi về cũng chẳng hề có hoạt động gì to tát.
Gặp được Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương vô cùng mừng rỡ.
Nhưng không đợi cho bọn họ mở lời, Lưu Khám bèn nhanh chóng lôi ngay Thẩm Thực Kỳ vào sân sau.
- Lão Tào, ngươi giúp Khoái Triệt… chính là cái tên lạ mặt ấy, giúp hắn thu dọn đồ dùng ở trên xe, tất cả đều đem vào trong xưởng, nhân tiện tìm ai đó trông coi. Tín, cháu cũng qua đó giúp một tay, Quán đại ca thì ở lại nói chuyện với mẹ ta, có việc gì thì gọi ta.
Vừa nói vừa tiến bước vào sân sau.
Hắn tiếp tục đem những lời vừa nói với lão phu nhân nói lại cho Thẩm Thực Kỳ một lần nữa.
Thẩm Thực Kỳ đi vào trong phòng, nhìn vết thương trên người tên lực sĩ, cau mày khẽ hỏi:
- A Khám, đây là tên khóa nô của nhà ai thế?
- Huynh cũng biết khóa nô?
Thẩm Thực Kỳ lườm Lưu Khám một cái:
- Nói thừa, sao ta lại không biết. Có điều những vết thương trên người hắn tương đối nghiêm trọng… Cũng may là gặp được huynh, nếu không thì chắc hẳn hắn không cầm cự được đến bây giờ… Tên này cũng thật là khỏe đấy.
Lưu Khám khẽ hỏi:
- Thế có chữa khỏi được không? Trên dọc đường đi, hắn chưa hề tỉnh táo, quả thật là khiến cho chúng ta mệt chết đi được.
- Ngươi đã sơ cứu tương đối tốt, tuy sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thực Kỳ nói đoạn đặt túi thuốc bên mình xuống. Có thể nhận thấy, hắn dường như có tiến bộ hơn rất nhiều so với ngày đầu. Sau khi đã hỏi kỹ càng đầu đuôi, gã tiến hành xử lý vết thương mà Lưu Khám trước đó đã băng bó, xem ra hình như đã đỡ rất nhiều.
- Ta viết một đơn thuốc, lát nữa sai Vô Thương vào trong thành mua ít thuốc về.
Sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Thực Kỳ nhìn Lưu Khám một cách mệt mỏi và nói:
- Những gì cần làm đã làm rồi, nếu mà còn không khá lên thì ta cũng hết cách rồi. Nhưng cứ xem như tên này khỏe lại rồi thì ngươi định làm thế nào? Dưới danh nghĩa của mình thì ngươi đã có hai đãi nô rồi đó, thêm nữa là không dễ sắp xếp đâu… Còn nữa, cái xích đồng trên người hắn ta cũng hết cách… muốn gỡ nó ra, rất nguy hiểm.
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa bóp thái dương huyệt, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cho trọn nhân nghĩa mà… Ta đã có một vài cách để giúp hắn bỏ cái xích đồng trên người. Nhưng trước mắt điều kiện vẫn còn chưa đầy đủ. Thế này nhé, buổi tối gọi lão Đường đến, chúng ta cùng uống rượu.
Thẩm Thực Kỳ lập tức đồng ý, cùng Lưu Khám bước ra khỏi phòng.
Chương 90: Cách nói của Đường Lệ
Thời gian trôi qua…
Thời gian có thể khiến cho nhiều người, nhiều việc thay đổi. Nhưng có những người, những việc cho dù thời gian có lâu dài cũng sẽ không thay đổi.
Trăng thanh gió mát, bên hiên nhà trong vườn, Lưu Khám, Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương ngồi cùng nhau nói chuyện tán dóc.
Chỉ có nửa năm, nhưng bất kể là Đường Lệ hay Tào Vô Thương, bao gồm cả Thẩm Thực Kỳ dường như trưởng thành hơn rất nhiều.
Chuyến đi Bách Việt lần này đối với cả ba người mà nói đều là một cách rèn luyện để trưởng thành. Ngay đến cả Tào Vô Thương ngày thường hấp tấp bồng bột cũng trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Đường Lệ vẫn như trước, có điều đã có lớt phớt râu dưới cằm, trông dáng vẻ không còn non nớt như trước nữa, sắc mặt hơi trắng nhợt, nhưng khí sắc thì rất tốt, ít nói hơn trước nhiều nhưng phong độ thì điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Thẩm Thực Kỳ nhìn thì có vẻ vẫn như trước.
Nhưng cử chỉ lời nói có phần nội tâm hơn. Không còn giống như ngày trước, biểu lộ tất cả cảm xúc buồn vui hỉ nộ ra ngoài mặt.
- Chiến sự Bách Việt tiến hành thuận lợi!
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Ta cho rằng sau khi vào thu, đại quân có thể sẽ tấn công vào Lĩnh Nam. Lúc về, bọn ta đến thăm hỏi Triệu tướng quân, nhưng không nói gì nhiều. Chỉ là trên dọc đường đi gặp phải nhiều chuyện bi thảm quá.
- Chuyện bi thảm?
Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì bi thảm?
Đường Lệ nói:
- Đồ Tuy là người cố chấp cứng đầu, chỉ biết có chém giết mà không biết khéo léo, đối với thuộc hạ càng không biết an ủi chăm sóc. Trận chiến lần này huy động hai mươi vạn tù binh theo quân xuất chinh, nhưng… trên đường bọn ta đi từ quận Nam trở về chỉ nhìn thấy những hài cốt khô héo thấp hèn.
Lưu Khám không khỏi trĩu lòng tĩnh lặng!
Đường Lệ nói tiếp:
- Người này có thể làm tướng nhưng không thể làm soái, hắn coi bách tính của sáu nước như cá trên thớt, không hề biết thế nào là an ủi chăm nom, hơn nữa còn ngang ngược bóc lột dân chúng, giết người không ghê tay. Nói thật, ta không có cái nhìn lạc quan về trận chiến Bách Việt này, không chừng còn thất bại thảm hại.
- Thất bại thảm hại? Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ.
Đường Lệ nói:
- A Khám, ngươi chưa đi qua Bách Việt nên không biết bách tính ở đó dũng cảm thiện chiến như thế nào, hoàn cảnh địa hình phức tạp như thế nào.
Quân Tần không nắm rõ tình hình Bách Việt, thậm chí có rất nhiều vấn đề là do họ tự tưởng tượng ra.
Trận chiến ở quận Nam tuy rằng đã kết thúc, nhưng ta có thể khẳng định, chỉ cần tiến đánh Lĩnh Nam thì số lượng tử trận thương vong sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn về Đồ Tuy, ắt hẳn sẽ chết rất thê thảm!
Ý nghĩa của cụm từ “Chết rất thê thảm” trong hậu thế có thể là dùng để chửi mắng người khác, nhưng trong thời đại này thì đại bộ phận hiểu theo nghĩa đen của nó.
Đường Lệ chỉ là đang trần thuật lại một sự việc có thật. Y kể chuyện này với thái độ hết sức điềm tĩnh:
- Nếu như muốn triệt để bình định Bách Việt, thượng sách là sử dụng chính sách tấn công ngăn chặn kết hợp với an ủi xoa dịu. Theo tôi thì đây sẽ là một quá trình đòi hỏi thời gian vô cùng dài, hai năm, ba năm… hoặc có thể nhiều hơn.
Chuyện này vốn chẳng có quan hệ gì nhiều đến bọn Lưu Khám, nhưng không hiểu sao tất cả lại đều cảm thấy trong lòng có chút nặng nề hoang mang.
Thẩm Thực Kỳ thấy vậy bèn lập tức chuyển chủ đề nói chuyện:
- A Khám, ngươi đi tìm công thức ủ rượu, cuối cùng đã tìm được chưa?
Tào Vô Thương cũng nói:
- Những thứ mà ngươi mang về nhìn có vẻ kỳ quái, rốt cuộc là chúng để làm gì vậy?
- Ta đã tìm được công thức ủ rượu rồi!
Ánh mắt của Lưu Khám thoáng buồn, giọng điệu vô cùng thương cảm hắn nói:
- Nhưng dọc đường đi ta cũng gặp rất nhiều chuyện khiến cho ta cảm thấy vô cùng cảm khái.
- Ngươi đã gặp những chuyện gì?
Lưu Khám hạ thấp giọng kể ọi người nghe chuyện mà hắn đã trải qua ở Tống Tử thành.
Khi nghe đến cái tên Cao Tiệm Ly, Tào Vô Thương và Thẩm Thực Kỳ vô thức bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, còn sắc mặt Đường Lệ thì càng thêm trắng nhợt.
- Ta không ngăn cản!
Đối diện với ba người bạn trước mặt, Lưu Khám chẳng giấu giếm gì hết, hít một hơi rồi nói tiếp:
- Hơn nữa ta cũng không ngăn được… Ta biết rõ vì sao Cao Tiệm Ly lại làm như thế, thậm chí ta cũng biết rằng hắn không thể thành công, nhưng ta cứ thế nhìn hắn đi vào chỗ chết. Hôm đó ta thậm chí còn có một ý nghĩ cổ quái, ta có chút hy vọng hắn…
Lưu Khám đột nhiên ngậm miệng lại, không nói tiếp nữa.
Đường Lệ cúi đầu, lặng lẽ nói một câu:
- Hy vọng hắn có thể thành công đúng không?
- Ta…
Đường Lệ uống một ngụm rượu, gương mặt thoáng nét cười:
- A Khám, xem ra ngươi cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của cục diện thời nay.
- Thay đổi?
Đường Lệ nói:
- Nhìn vẻ bề ngoài triều đình Đại Tần có vẻ như rất điềm tĩnh không nao núng, tất cả đều yên ổn trong tầm kiểm soát. Nhưng tình hình thực tế thì… Sáu nước Sơn Đông, ngoại trừ những nước khác không nói đến, chỉ riêng nước Tề cũ và nước Sở đã xuất hiện sự khác nhau hoàn toàn trong nhận thức và quan điểm của những người điều hành luật pháp về hành động của Đại Tần. Điều này không hề có liên quan đến thế mạnh thế yếu, mà quan trọng ở chỗ có có thể thi hành được hay không…Tần dựa vào luật pháp mà nổi dậy, là do có những tình cảnh đặc biệt của nó.
Khi Lão công Doanh Cừ Lương tiếp tục thừa kế vương vị nước Tần, loạn trong giặc ngoài, nước Tần đối mặt với nạn diệt quốc.
Bên ngoài là đại quân của sáu nước tấn công, bên trong là bọn loạn thần manh nha đe dọa… Hơn nữa chiến tranh liên miên khiến cho quốc khố trống rỗng, không còn sức để gánh đỡ. Trong tình cảnh lúc đó, nếu không thay đổi chính sách thì chỉ có đường chết, cho dù thay đổi có thất bại thì cũng còn hơn tình cảnh lúc đó.
Chính sách thay đổi của Thương Quân trong tình cảnh nước Tần lúc đó mà nói thì là giải pháp duy nhất.
Bách tính nước Tần người người hiệp lực, đồng tâm yêu nước, cho dù như vậy thì Thương Quân cũng phải mất tới trọn hai mươi năm mới có thể thành công.
Lưu Khám không hiểu rõ về những diễn biến trong giai đoạn lịch sử đó, cũng như quá trình biến pháp Thương Quân.
Trên thực tế những sự kiện diễn ra trong thời kỳ trước Tần, hậu thế có thể còn nghiên cứu được cũng chẳng qua chỉ là vài bộ sách sử và một vài kinh văn.
Nhưng có thể hình dung được rằng, thời gian Thương Quân phổ biến biến pháp chắc hẳn cũng phải nếm trải một phen huyết vũ tinh phong rồi.
Đường Lệ nói:
- Hiện nay sáu nước đã bình ổn, dân chúng một lòng cầu an; nếu như Hoàng đế bình tĩnh suy sét, sẽ nhận thấy hiện giờ không phải là cơ hội tốt để tiến hành việc áp dụng luật pháp Đại Tần một cách toàn diện. Nên từng bước tiến dần, từ từ xóa bỏ hẳn sự mẫu thuẫn phản kháng của bách tính sáu nước với Đại Tần… Quá trình này cần hơn rất nhiều thời gian, có thể là mấy chục năm thậm chí đến trăm năm, những Hoàng đế dường như là không thể chờ đợi được nữa rồi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Theo ý của ngươi thì sẽ có loạn sao?
- Hiện Hoàng đế vẫn còn cai trị thiên hạ, nên sẽ không có vấn đề gì quá to tát. Nhưng nếu Hoàng đế không còn nữa thì ắt hẳn sẽ có đại loạn trong thiên hạ.
Hơn nữa, nếu Hoàng đế cứ theo đà này, thêm một ngày thì nguy cơ bạo loạn lại tăng thêm một phần.
Nếu Cao Tiệm Ly có thể thành công, căn cứ theo tình hình trước mắt của Đại Tần mà nói thì nói không chừng đó quả thật là một chuyện rất đáng mừng.
Nói đoạn Đường Lệ quay sang nhìn Lưu Khám.
Lưu Khám không thể hiện thái độ gì, nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy một chút kinh ngạc.
Chính lúc đó, từ sau nhà có tiếng la thất thanh.
Bọn Lưu Khám giật mình ngây người, lập tức đứng dậy. Tiếng kêu đó quá quen thuộc… Lưu Khám nhanh chóng nghe ra đó chính là tiếng kêu của Khám phu nhân.
- Có chuyện gì thế?
Lưu Khám không nói thêm lời nào, nhấc chân chạy vào nhà sau.
Ba người Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương và Đường Lệ cũng nhanh chóng chạy theo, chớp mắt đã chạy đến nhà sau rồi.
Phòng ngủ của Khám phu nhân tối đen một màu, nhưng cửa lại đang mở. Vương Cơ tay cầm một ngọn duốc dầu bò cùng với Vương Tín chạy tới.
Lưu Khám không nói thêm lời nào, giật lấy bó đuốc, tiện tay lấy một cái gậy trúc xông vào trong phòng.
- Ta đánh chết đồ khốn nạn nhà ngươi.
Cảnh tượng trong phòng khiến cho Lưu Khám tức khắc nổi giận đùng đùng.
Chỉ nhìn thấy một tên lực sĩ quỳ trên giường, hai tay ôm lấy eo của Khám phu nhân.
Lại dám vô lễ với mẹ ta…
Lưu Khám tức giận thét lên một tiếng, giơ gậy lên đánh tên lực sĩ. Nhưng cũng kỳ lạ là tên lực sĩ như một đứa trẻ, ôm chặt lấy eo của Khám phu nhân, toàn thân co lại một vòng tròn, miệng lẩm bẩm khóc thút thít, cũng chẳng biết là gã đang nói gì.
- Khám, dừng tay lại cho ta!
Gậy trúc đập thật mạnh lên người tên lực sĩ nghe vang lên âm thanh rất lớn.
Tên lực sĩ ngược lại không hề tránh né, khi bị gậy trúc đập lên người, từ miệng gã phát ra tiếng kêu đau như tiếng kêu của một đứa trẻ.
Cùng lúc đó, Khám phu nhân cũng kêu to lên một tiếng, yêu cầu Lưu Khám dừng tay lại.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tên lực sĩ, nói như an ủi một đứa trẻ:
- Đừng khóc, đừng khóc, không sao rồi… A Khám còn không nhanh bỏ cây gậy đó xuống… Ngoan, đừng sợ, nhìn xem không có ai bắt nạt ngươi đâu.
Nhờ có Khám phu nhân dịu dàng an ủi, tên lực sĩ dường như bình tĩnh lại.
Gã nhẹ nhàng gối đầu lên đùi của Khám phu nhân, thỉnh thoảng lại kêu rên vài tiếng.
Thân hình của Khám phu nhân dường như nhỏ hơn một cỡ so với tên lực sĩ này, thế nhưng lại như thần bảo hộ bảo vệ cho hắn.
Cảnh tượng kỳ lạ đó khiến cho Lưu Khám và những người còn lại kinh ngạc tột độ.
- Mẹ ơi, thế này là sao? Có chuyện gì xảy ra thế ạ?
Lưu Khám cũng nhận ra, đó chính là tên lực sĩ mà hắn đưa về nhà, chắc là đã tỉnh, nhưng lại đi nhầm vào phòng của Khám phu nhân.
Khám phu nhân nhìn tên lực sĩ một cách thương hại, nhẹ nhàng vuốt tóc gã.
Nghe thấy Khám hỏi, Khám phu nhân bèn ngẩng đầu nói:
- Mẹ cũng không biết.. Mẹ đang ngủ thì gã chạy vào…Ban nãy quả thật là khiến ẹ sợ chết khiếp nên mới hét toáng lên. Nhưng đứa trẻ này nó không có ác ý gì, chỉ ôm mẹ như vậy và gọi ta là mẹ.
Lưu Khám cau mày, tiến tới một bước.
- Đừng đánh ta, đừng đánh con... Mẹ...sau này con sẽ nghe lời, sẽ không làm cho người tức giận nữa.
Tên lực sĩ to lớn ấy sợ hãi kêu lên.
Khám phu nhân vội vã ngăn Lưu Khám lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng hắn nói:
- Ngoan, mẹ ở đây, sẽ không có ai đánh con đâu.
- Chuyện… chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lưu Khám đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm Thực Kỳ rồi lại nhìn bọn Đường Lệ. Nhưng những người này cũng mắt mắt nhìn nhau kinh ngạc, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Vương Cơ nhỏ giọng nói:
- Khám huynh đệ, theo ta thì dường như do đầu óc của hắn… nên không còn nhớ mình là ai nữa rồi.
Vừa nói, nàng vừa lấy tay đập nhẹ lên đầu.
Gò má Lưu Khám giật lên một cái, trong đầu ngay lập tức xuất hiện một từ: Mất trí nhớ?
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân