That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84-86
hương 84: Trở về nhà
Sau khi thấy rõ mặt người đó, Lưu Khám mới thở phào một hơi.
Còn Quán Anh vô cùng khẩn trương, từng bước tiến tới bên cạnh Lưu Khám mơ hồ cùng Lưu Khám hình thành thế giáp công, chằm chằm nhìn đối phương.
- Vì sao không khuyên nhủ hắn?
Lưu Khám nói:
- Hắn không thành công, cũng không có khả năng thành công...Còn uổng phí chịu một phen lăng nhục, sao lại phải tự làm khổ mình chứ?
- Đây là lựa chọn của y!
Người kia khoác kiện áo lông cừu, trên lưng đeo một kiện đồ, đầu quấn khăn có hai màu hồng và lam.
Y chính là tên cẩu đồ Xa Ninh.
- Lão Cao tính tình rất quật cường, nhận thức chuẩn sự tình, nhất định không ai có thể thay đổi.
Tại điểm này hắn và gã kia rất khó có thể tưởng tượng.
- Tám năm trước, ta và lão Cao tặng gã kia Dịch Thủy Hà, Đan Thái Tử cũng ở đó, tuy thanh thế rất lớn, nhưng ta lại biết, y không thể thành công. Hiện tại, ta lại muốn tặng lão Cao, tuy ta rất minh bạch, hắn không thể thành công, nhưng không có cách nào khuyên can y.
Lưu Khám nhìn cái gã trước kia từng ẩu đả với hắn, trong lòng có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Xa Ninh thở dài một hơi:
- Ngươi tại công đường cầu xin cho lão Cao, ta đã thấy cả... Ta vẫn rất căm ghét ngươi, nhưng cũng muốn tạ ơn ngươi. Đây là phương thức chế rượu ngươi cần! Trong phòng của lão Cao còn có một ít công cụ, nếu như ngươi muốn có thể mang đi.
- Ta biết ngươi muốn nói gì!
Có một số việc muốn làm, nhưng lại không cần biết nó đúng hay sai.
Trước kia ta không đồng ý cho Kinh Kha đi, bởi vì ta nghĩ, làm như vậy không đáng; ngày hôm nay ta cũng không đồng ý với hành động của lão Cao, nguyên nhân cũng vậy, thật không đáng. Nhưng chung quy bọn họ vẫn làm...Qua ngày hôm nay, ngươi sẽ không tìm được ta. Căn nhà kia, xin ngươi hãy đốt đi.
Ở Tống Tử tám năm, cũng nên đi!
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi tới chỗ cần đi..
Xa Ninh nói xong, nhét chiếc chìa khóa đồng vào tay Lưu Khám, cũng không quay lại phòng trọ.
Những người này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Xa Ninh cũng tốt, Cao Tiệm Ly cũng tốt, tâm tư bọn họ khiến Lưu Khám rất khó lý giải. Có thể nhận ra không có liên quan tới thù quốc hận gia.
Không như vậy? Thì là gì?
Lưu Khám cầm chiếc chìa khoá, cũng không lập tức xem xét căn phòng của Xa Ninh.
Về chỗ ở tại Dịch Thủy lâu, để Trình Mạc và Khoái Triệt thu thập hành trang, chuẩn bị khởi hành lên đường. Sau đó, hắn mang theo một bầu Tứ Thủy Hoa Điêu, muốn vào tù lao thăm hỏi Cao Tiệm Ly. Thế nhưng bồi hồi ngoài nhà lao một hồi lâu, cuối cùng cũng không tới thăm hỏi.
Thân phận của Cao Tiệm Ly thực sự quá nhạy cảm!
* * * * *
Ngày hôm sau, Lưu Khám tới phủ nha một chuyến.
Lấy danh nghĩa thăm hỏi Từ Công, lại bóng gió hỏi tin tức về Cao Tiệm Ly. Đương nhiên, Lưu Khám hỏi phi thường mịt mờ.
Từ Công cũng không quá để ý.
Giờ khắc này, lão đang chìm đắm trong vui sướng. Bắt được Cao Tiệm Ly, có thể tưởng tưởng, con đường làm quan của mình càng tiến nhanh thêm một bước.
Năm xưa Kinh Kha đã mang đến một sự chấn động cho Thủy Hoàng Đế, thậm chí có chút sợ hãi.
Vì thế, Thủy Hoàng Đế phát binh thảo phạt Yến Quốc, khiến Yến Vương phải dâng lên thủ cấp của Đan Thái Tử. Tất cả những người có liên quan với Kinh Kha, dù chỉ có chút quan hệ, cũng đều bị bắt lại, trong đó bao gồm kiếm khách Triệu Quốc cực kỳ nổi danh là Cái Nhiếp. Có thể nói là liên lụy cực kỳ rộng.
Cao Tiệm Ly cũng nằm trong danh sách đó.
Sau khi trải qua sự việc này, Cao Tiệm Ly liền mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện.
Tám năm qua, thi cốt Kinh Kha sớm đã vô tồn, Cái Nhiếp cũng bị áp giải đi Ly Sơn...Nhưng Thủy Hoàn Đế chưa bao giờ quên Cao Tiệm Ly.
Cho nên tâm tư Từ Công rất tốt.
Đối với câu hỏi Lưu Khám xem như vô ý, cũng không thèm để ý.
Cao Tiệm Ly sau khi bị giam giữ vào đại lao đã được cách ly. Từ Công cũng tiêu hao thời gian thẩm vấn y, mà phái người ngày đêm chạy sáu trăm dặm tới Hàm Dương. Từ lời nói của Từ Công, Lưu Khám còn biết được chút tin tức.
Thủy Hoàng Đế Doanh Chính, mười ngày trước đã tuần thú phương Đông lần thứ hai.
Hôm nay xa giá đã ra khỏi Hàm Cốc quan!
- Lưu tiên sinh quay về huyện Bái, lão phu thực sự có một đề nghị muốn nói với tiên sinh. Dựa theo hành trình, nếu như tiên sinh lúc này rời đi, e là trùng với lộ tuyến Bệ hạ tuần thú. Cho nên, ta đề nghị tiên sinh không nên đi đường Hàm Đan, tốt nhất nên đổi tuyến đường thông qua Hàm Đan An Dương, mà qua thành Cao, vượt qua Hoàng Hà, qua Hồng Cầu, đi qua Đại Lương, từ Nãng quận tiến nhập quận Tứ Thủy. Lộ trình xa một chút, nhưng không gặp nhiều chuyện phiền phức.
Tâm tình tốt, đều bộc lộ ra tình cảm thân thiết như vậy.
Hồng Câu là kênh đào nối liền Hoàng Hà và Hoài Thủy. Xây dựng từ năm 360 trước công nguyên.
Tựa hồ nói như vậy rất có đạo lý, như vậy, vừa vặn không trùng với đường đi của Thủy Hoàng Đế. Quả thực đường xa, nhưng có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Lưu Khám tạ ơn Từ Công, sau đó cáo từ rời đi.
Có một việc hắn rốt cuộc thả lỏng tâm tình. Không có thư hồi báo từ Hàm Dương, Từ Công tuyệt đối không tìm Cao Tiệm Ly gây phiền phức.
Chuyện này, dừng lại ở đây đi.
Chương 85: Bác lãng Nhất Chùy
Phía tây Hồng Câu có một nơi gọi là Bác Lãng Sa.
Không có gì ngoài bãi hoang mạc rộng lớn, không ngọn cỏ, không khe núi, cũng không thấy khe suối, phóng nhãn nhìn lại chỉ thấy một mảnh cánh đồng hoang vu. Bò dê đứng rải rác trên cánh đồng, có thể thoạt nhìn là hiểu ngay. Chỉ là, tại thời điểm giữa xuân, nơi đây bão cát ngập trời giống như cổ tên Bác Lãng Sa.
Lúc này đang giữa mùa xuân.
Trì Đạo mới tu bổ có thể nối liền tới Đại Lương.
Con đường này cũng là con đường xuất hiện sớm nhất trong lịch sử. Dài khoảng chừng 69 thước, trên đường cứ cách ba trượng lại có một thân cây.
Nền đường là kim loại dày và bền vững.
Trung tâm đường là bộ phận dùng cho xe ngựa của Hoàng Đế đi tuần, đại thần dưới trướng Hoàng Đế, bách tính, thậm chí hoàng thân quốc thích cũng không có quyền sử dụng.
Thủy Hoàng Đế tháng 11 rời khỏi Hàm Dương, chuẩn bị tuần thú Sơn Đông lần thứ hai.
Sau khi dừng tại quận Tam Xuyên thời gian ngắn, đoàn xe lại khởi hành lên đường, dọc theo đường Đạo Trì mà đi tới Đại Lương. Khi tới Hồng Câu, Thủy Hoàng Đế Doanh Chính xem xét công trình Hồng Câu đang trong giai đoạn tu bổ. Sau khi đi qua hai đoạn đường này, thì tới Bác Lãng Sa chính là lúc bão cát bùng khởi mạnh nhất. Cát bụi cuộn khởi, phô thiên cái địa, khiến đại địa trở nên hôn ám.
Đại thần Võ Cường, Vu Huỳnh nỗ lực khuyên can Thủy Hoàng Đế, chờ tới khi bão cát yên lặng rồi xuất phát.
Thế nhưng sau khi bình định sáu nước, Thủy Hoàng Đế hôm nay đã không còn là Doanh Chính trước kia nữa.
Thiên cổ nhất đế, tự nhiên có khí phái khác người thường. Thủy Hoàng Đế truyền lệnh xa trượng ngược gió mà đi, cũng cầu thần linh dẹp yên bão cát. Trong tâm tư của Doanh Chính, ông là Hoàng Đế, là Thủy Hoàng Đế công lao cái thế hơn cả Tam Hoàng Ngũ Đế. Cho dù là thần linh cũng phải nghe theo chiếu lệnh của ông.
Thế nhưng, bão cát không hề ngừng lại, trái lại càng lúc càng lớn hơn.
Đây là nguyên nhân khiến tốc độ đoàn xe chậm lại, quan viên ven đường lại phái dân phu chuyên môn quét dọn Trì Đạo.
Tốc độ giống như sên bò, khiến cho Thủy Hoàng Đế trên xe ngựa không khỏi buồn ngủ. Chỉ là, Thủy Hoàng Đế có thể ngủ, nhưng không có nghĩa những người khác có thể như vậy. Ít nhất là Trung xa phủ lệnh Triệu Cao phụ trách bảo vệ ngự xa của Thủy Hoàng Đế, sẽ không thể được thư giãn.
Giữa giờ ngọ, bão cát càng lúc càng lớn.
Bão cát dày đặc che thiên tế nhật, hầu như không thể nào nhìn thấy rõ người bên ngoài có bộ dáng gì..
Cũng may dọc đường đi đều là bình nguyên, không có khe suối khe núi, tâm tình rất nhiều người vô tình buông lỏng xuống.
Đi tới Bác Lãng Sa, lại thấy sóng cát cuộn khởi.
Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy không có chuyện gì phát sinh, đột nhiên đống cát ngoài Trì Đạo lại bất ngờ di chuyển.
Một người mặc giáp trụ từ đống cát chạy ra.
- Trương cẩu, xuất kích!
Lời còn chưa dứt, chùm cát bụi đột nhiên phóng lên cao. Một lực sĩ thân cao gần mười trượng, vai rộng lưng eo từ sa địa cạnh Trì Đạo xuất hiện, trong tay mang theo một chiếc thiết chùy hình cầu, dưới chuôi trì có gắn xiềng xích. Chỉ nghe có thanh âm vù vù truyền đến, lực sĩ kia rống lớn một tiếng, thiết chùy kia bay ra khỏi tay. Vù một tiếng, kình phong nổi lên bay về phía xa trượng tráng lệ trên Trì Đạo.
Triệu Cao vẫn duy trì cảnh giác, che một chiếc khăn đen trên mặt.
Bão cát quá lớn, tầm nhìn của y không quá xa. Hơn nữa, tiếng gió thổi gào thét che giấu đi rất nhiều tiếng động khác thường.
Âm hưởng vù vù truyền đến, trong lòng Triệu Cao chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn bóng đen bay về phía xa trượng y điều khiển, y không khỏi quát lớn một tiếng:
- Không ổn rồi.
Trên xe cất bước di chuyển, thuận tiện cầm một cây giáo đồng cắm trên càng xe. Đón tiếp bóng đen càn quét tới.
Keng!
Âm hưởng kim loại va chạm vào nhau từ phía chân trời xa xa vọng lại.
Lòng bàn tay của Triệu Cao bị chấn động tới mức vỡ nát, làm máu tươi chảy đầm đìa. Chỉ là cũng bởi một kích y đánh ra, cũng khiến thiết chùy mất vương hướng.
Bịch...
Thiết chùy đập trúng giữa phó xa theo sát phía sau.
Ngồi trong xe chính là Sủng Phi mới được Doanh Chính thu nạp. Vang mạnh một tiếng, sau đó thiết chùy phá vỡ thùng xe, rồi đập võ đầu Sủng Phi.
- Bảo vệ xe ngựa, bảo vệ Bệ hạ, truy bắt thích khách!
Triệu Cao lớn tiếng la hét, nghe mệnh lệnh rất mâu thuẫn, nhưng không tạo lên bất cứ hỗn loạn gì.
Hơn trăm gã vệ sĩ chạy tới vây quanh xa trượng của Thủy Hoàng Đế. Trong đoàn người, hơn mười chiếc xe ngựa gào thét xông ra ngoài. Người trên xe cầm giáo đồng trong tay, lưng đeo cường cung, miệng tru lớn.
Ngoài rừng xanh, tình hình trên Trì Đạo mờ mịt không thấy rõ.
Chỉ là loáng thoáng nghe được có tiếng gào thét thảm thiết, trong lòng gã thanh niên mặc giáp trụ không khỏi vui mừng xoay người rời đi:
- Trương cẩu, nhanh chút đi!
Tráng hán trong rừng cây, không nói nhiều lời quay đầu đuổi theo.
Chỉ là trong lúc y hành động, đôi lúc lại có thanh âm xiềng xích chạm vào nhau.
Hóa ra, bạo phát từ trên người Trương Cẩu... Chuẩn xác mà nói, chính là dây xích đồng dài hai trượng quấn quanh. Xích đồng to khoảng bằng cánh tay đứa nhỏ mới sinh, ít nhất cũng nặng bốn năm mươi cân, vờn quanh trên người y. Sau lưng còn có hai đầu thiết chùy dài khoảng chừng ba thước, một đầu nhỏ, một đầu to, trọng lượng mỗi đầu thiết chùy ít nhất cũng nặng bốn năm mươi cân.
Như vậy chẳng khác nào tráng hán kia vác trên lưng vật nặng một trăm năm mươi cân.
Tại trọng lượng lớn như vậy, đã khiến tốc độ chạy của gã chậm lại. Chỉ là, tráng hán kia tựa hồ không có cảm giác gì đối với vật phẩm trên lưng, thoạt nhìn động tác cực kỳ bình thường.
Xe ngựa chạy ra khỏi Đạo Trì, liền thấy thân ảnh tráng hán phía xa xa.
Một gã Trung xa phủ vệ nhẹ nhàng kìm dây cương trên tay, thuận thế giương cung cài tên, bắn về phía bóng lưng tráng hán một tiễn.
Chương 86: Đại Thiết Chùy
Khoái Triệt nhẹ nhàng nói hết tất cả tin tức gã nghe được.
Trương Lương, nhất định là Trương Lương! Sau khi Lưu Khám nghe xong, trong lòng nhịn không được hét lớn:
- Bác Lãng Nhất Chùy, ta làm sao có thể quên?
Trên lịch sử, từng ghi chép rất rõ ràng, Thủy Hoàng Đế tuần thú phương Đông, lực sĩ Trương Lương vác Bác Lãng Nhất Chùy ý đồ ám sát Thủy Hoàng Đế. Trong lúc đó nhầm xe không thể thành công...Từ đó về sau Trương Lương mai danh ẩn tích, còn được tiên nhân truyền binh pháp Thái Công.
Trong ký ức đã rất mơ hồ! Thế nhưng ở giờ khắc này thoáng chốc đã trở nên rõ ràng.
Lưu Khám hỏi:
- Bắt được thích khách chưa?
- Nếu như bắt được còn phải đề phòng nghiêm ngặt như vậy sao? Chẳng những không bắt được mà còn chết thêm không ít người. Nghe nói trong đó có một gã thích khách vũ dũng hơn người. Một mình giết chết 21 gã phủ Trung xa phủ vệ, khiến Trung xa phủ lệnh Triệu Cao mất hết thể diện.
Trung xa Phủ?
Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên nói:
- Có lai lịch thế nào?
Khoái Triệt lập tức giải thích về Trung xa phủ một lần, sau cùng nói:
- Xa sĩ Trung xa phủ có người nói còn lợi hại hơn Thiết Ưng duệ sĩ. Ngoài ra, ta vừa nghe được một tin tức, Hoàng Đế đã lên đường, tiếp tục băng qua Thái Sơn, nghe nói xa trượng đã tới Đông quận rồi...Chỉ có điều Hoàng Đế lưu lại Trung xa phủ lệnh Triệu Cao, để y đích thân đôn đốc Huỳnh Dương, truy tìm hai gã thích khách.
- Triệu Cao? Không phải là gã hoạn quan sao?
Quán Anh bên cạnh nhịn không được góp vui nói:
- Ta từng nghe nói qua về người này, có người nói y vũ dũng vô cùng, lợi hại vô cùng.
- Uhm, vừa nãy hỏi thăm tin tức, nghe những người đó nói, lần này nếu như không có Triệu Cao, Hoàng Đế có thể...Chỉ có điều, Triệu Cao thực sự tức giận. 21 gã xa sĩ Trung xa phủ bị giết, có người nói còn làm hại y bị Hoàng Đế lên án mạnh mẽ, y không tức giận mới là lạ.
Phía xa xa, có hơn một trăm gã quân Tần đi tới.
Trình Mạc đột nhiên ho khan một tiếng, xem như ra hiệu không nên bàn luận về việc này.
Đám người Lưu Khám lập tức ngậm miệng lại, nhìn đám quân Tần lần lượt vặn hỏi, gặp người khả nghi không nói nhiều lời trước hết là khám xét.
- Các ngươi từ nơi nào đến? Muốn đi về đâu?
Khi quân Tần tới trước mặt đám người Lưu Khám, một người mặc trang phục Lư Trưởng quan sát toàn thân Lưu Khám và Quán Anh một hồi.
Quán Anh định mở miệng lại bị Lưu Khám ngăn cản.
Từ trên càng xe lấy ra Võ Sơn Kiếm, đồng thời từ trong lòng lấy ra ấn tín của Nhâm Hiêu:
- Chúng ta phụng mệnh của Đại Quận Thủ quận Tứ Thủy Nhâm đại nhân, đi tới Tống Tử giải quyết công việc. Ở đây có ấn tín và Võ Sơn Kiếm của Nhâm đại nhân làm chứng, không tin có thể cẩn thận kiểm tra thật giả.
Thành Cao thuộc quận Tam Xuyên chỉ còn cách quận Tứ Thủy một quận Nãng mà thôi.
Chuyện này rất dễ hiểu, bởi vì vị Lư Trưởng đại nhân này chắc chắn từng nghe nói đến danh tiếng của Nhâm Hiêu. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra ấn tín và Võ Sơn Kiếm một hồi, sắc mặt Lư Trưởng cũng theo đó mà ôn hòa. Y xua tay ra hiệu cho binh linh lui lại phía sau, sau đó nhìn về trạm kiểm soát vẫy vẫy tay.
- Nếu như là thủ hạ của Nhâm đại nhân, vậy không cần kiểm tra.
Chỉ là, lúc này quay về quận Tứ Thủy, dọc đường cần phải chú ý nhiều hơn. Nếu phát hiện tình huống khả nghi, tốt nhất lập tức thông báo.
Nói xong, gã Lư Trưởng này còn đưa cho Lưu Khám chiếc kèn hiệu kiểu dáng kỳ lạ.
- Nếu như gặp phải tình huống gì đó đặc biệt, có thể thỏi kèn hiệu. Nhiều nhất nửa canh giờ, ắt có viện quân tiếp ứng.
- Vậy xin đa tạ!
Lưu Khám tiếp nhận kèn hiệu, cảm ơn Lư Trưởng kia vài câu, sau đó vội vàng đánh xe đi qua trạm kiểm soát. Phía sau truyền đến thanh âm Lư Trưởng quát tháo:
- Hai xe ngựa này là người một nhà, không có vấn đề gì, cho đi, trạm kiểm soát để bọn họ đi qua.
Quân Tần tại trạm kiểm soát sau khi nghe thấy tiếng kêu gọi ầm ĩ, lập tức mở rào cản.
Sau khi xe ngựa rời khỏi cửa lớn thành Cao, đám người Lưu Khám, Quán Anh không hẹn mà cùng thở phào một cái.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân