I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78-83
hương 78: Tửu thần Đỗ Lăng
Tống tử hình thành vào thời kỳ đầu ở Chiến Quốc, vốn thuộc khu vực cai quản của nước Trung Sơn. Sau này quy về Cố Triệu, năm Tần Vương Chính thứ hai mươi cuối cùng bị Tần chiếm đóng.
Nói một cách chính xác, Tống tử là một thị trấn. Dài khoảng ba trăm trượng, rộng chừng hai trăm bốn mươi trượng, xung quanh đất đai phì nhiêu, thậm chí sự phồn hoa của nó cũng không thua kém quốc đô Hàm Đan. Song Hàm Đan giờ đây trải qua trận tàn sát của quân Tần nên sớm đã không còn náo nhiệt phồn hoa như trước kia. Chính điều này lại khiến cho Tống tử trở thành vùng đất phồn hoa bậc nhất Bình thường mà nói một thị trấn nhỏ dân số có thể có khoảng một hai nghìn hộ, vượt qua vạn người thì vô cùng khó lường rồi.
Nhưng tình hình của Tống tử lại không như vậy, sáu nghìn hộ, dân số tập trung ở đây vượt quá ba vạn người nhưng lại không được coi là trung tâm thành thị. Thậm chí so với huyện Cức Bồ cách Tống tử không xa (nay là huyện Hà Bắc) tổng dân số không nhiều, có thể được coi là một một ngoại khu ngoài thị trấn.
Vì vấn đề của Tống tử mà thừa tướng Vương Quán và triều đình Úy Ly Tư vẫn còn nảy sinh bất đồng.
Có nên sắp xếp quan viên ở Tống tử hay không? Cũng vì thái độ không hợp tác của nhân sĩ sáu nước mà khiến cho tình trạng quan lại tần Quốc hiện lên vô cùng khốn khó. Quan lại có thể phái đến các huyện đều giật gấu vá vai thì khỏi cần nói việc ở Tống tử bố trí một vị quan, dựa vào hiện trạng Tần quốc mà nói thì quả là việc lãng phí. Nhưng vẫn đề lại ở chỗ dân số của Tống tử quá đông, hơn nữa dân cư di cư Cố Yến Cổ Triệu lại không thể không phòng.
Sau khi trải qua quá trình tranh luận kịch liệt, cuối cùng Tống tử cũng được đề xuất là huyện chế, hơn nữa từ thời phải tuyển chọn quan viên từ trong lão Tần Nhân.
Huyền úy Tống tử họ Từ là người Nhạc Dương, mọi người đều gọi ông ta là Từ Công.
Từ Công đã bốn mươi có lẻ, người gầy nhỏ bé, đôi mắt tam giác, lòng trắng đùng đục khiến người khác có một cảm giác nhầm lẫn. Đây không phải là quan viên, nhìn giống như cụ già mặt mờ chân chậm. Nhưng cũng đừng để bị đánh lừa bởi dáng vẻ đó của ông ta. Ở Tống tử, mọi người thường ngấm ngầm gọi ông ta là Từ Độc, hàm nghĩa của chữ độc này chắc chắn chẳng cần giải thích nhiều nữa.
Đoàn của Lưu Khám sau khi vào thành cầm ưng bài của Nhâm Hiêu cầu kiến Từ Công.
Dù sao cũng là vùng đất của người ta, muốn ở đây làm việc đầu tiên thường phải đến bái ở cửa vào. Lễ nhiều, người cũng không trách được.
Từ Công cũng rất nhiệt tình, trong quan sở thiết đãi nồng nhiệt.
Không nên hiểu nhầm, vì Từ Công không phải thiết đãi Lưu Khám … Dù hiện tại tước vị của Lưu Khám là Thượng Tạo, nhưng trong mắt Từ Công thì chẳng là gì cả. Từ công quan sát ưng bài của Nhâm Hiêu, đồng thời nhìn mười bình Tứ Thủy hoa điêu mà Lưu Khám mang tới Chỗ rượu này không phải là thứ có tiền cũng có thể mua được.
Cho dù là viên quan như Từ Công cũng vẫn cứ muốn thưởng thước chút diếu rượu, đây cũng là một chuyện rất khó khăn.
Về Phần Nhâm Hiêu mặc dù ở quận Tứ Thủy, cách Tống tử mười vạn tám ngàn dặm nhưng y xuất thận thiết ưng duệ sĩ, nhất định khác biệt so với quan viên thông thường, huống hồ Nhâm Hiêu còn có bảo kiếm của hoàng đế ban cho, Từ Công nhiều ít cũng có nghe nói qua.copy tại banlong chấm us
Lưu Khám cầm ưng bài Nhâm Hiêu cầu kiến, nói quá một chút thì trong mức độ nào đó hắn vẫn đại diện cho Nhâm Hiêu.
Tiệc rượu vô cùng vui vẻ, Từ Công đưa ra thỉnh cầu với Lưu Khám, cũng là nhận lời:
- Loại rượu mà Nhâm đại nhân nói ta có chút ấn tượng. Ở Tống tử này chỉ có một nơi bán loại rượu đó, nhưng cảm giác rượu lại không sánh được với loại Hoa Điêu này.
Từ Công nói xong còn cười vài tiếng Nhưng tiếng cười đó nghe ra lại giống như tiếng kêu của con vịt bị kẹt cổ, vô cùng khó nghe.
Lưu Khám nói:
- Không biết nơi nào bán loại rượu này? Tiểu tử trẻ người non dạ mới đến nơi đây, vẫn phải phiền Từ Công chỉ bảo.
Con người vẫn thường có chút lòng hư vinh Với thái độ này của Lưu Khám, Từ Công vô cùng thích thú bèn cười tủm tỉm mà nói:
- Chính là ở Dịch Thủy Lâu ở thành Nam. Lưu tiểu đệ nếu vội, ta có thể lập tức phái người tìm chủ nhân của Dịch Thủy Lâu đến đây. Tới lúc đó đệ hỏi hắn ta thì sẽ rõ ngọn ngành thôi.
Lưu Khám vội nói:
- Sao dám để Từ Công xá giá? Cứ để tiểu tử đi là được rồi.
- Ừm, như vậy cũng tốt. Từ Hắc, lát nữa ngươi cùng Lưu tiểu đệ đi một chuyến, tìm chủ nhân của Dịch Thủy Lâu hỏi xem.
- Vâng! Từ Hắc là người hầu của Từ Công, vốn cao lớn thô kệch, trông có chút ngang ngược.
Thế là Lưu Khám ngồi được một lúc liền cáo biệt Từ Công, sau đó nhờ sự chỉ đường của Từ Hắc mà đi về phía thành nam.
Dịch Thủy Lâu không khó tìm vì nó là tửu lầu lớn nhất Tống tử Chủ nhân của tửu lầu là một người buôn bán hiền lành chất phác, tuổi tác khoảng chừng bốn đến năm mươi, nói năng chậm chạp.
Khi nhìn thấy Từ Hắc người chủ mặt đầy nếp nhăn ấy cười tươi như được mùa.
- Là ngài nói yến tửu rồi.
Nghe xong lời nói của Lưu Khám, chủ tiệm đáp:
- Tiểu lão cho người đem lên luôn, ngài nếm thử xem? Nhưng cảm giác vị của loại Yến tửu này không ra sao cả. Hầu như đều là người Yến đến mới biết thưởng thúc một chút, hơn nữa phần đa dân không hợp … chỉ là vẫn có người thích rượu này. Cho nên rượu ở chỗ tiểu lão không nhiều nhưng lại không dám thôi bán.
Chương 79: Cẩu đồ
Xa Ninh Bắt đầu từ năm thứ ba Thủy Hoàng, Doanh Chính đã hạ chiếu tu sửa đường, điều động dân phu từ các nơi.
Cự Lộc tuy thuộc đất Tam Tấn không liên quan tới chiến sự Nam chinh, nhưng về sự ảnh hưởng của nó thì khó mà tránh khỏi.
Lưu Khám không khỏi cười khổ lắc đầu.
Vất vả lắm mới tìm được người này, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
Từ Hắc nói:
- Nhưng lần trưng tập này đã kết thúc, nếu Lưu tiên sinh vẫn quá sốt ruột về việc này, không ngại chờ mấy ngày nữa.
Ta đoán chừng trước cuối năm sẽ trở về.
Chỉ là người này tính tình cổ quái, nếu Lưu sinh muốn lãnh giáo hắn, thì cần phải có chút chuẩn bị đề phòng mới được. Như vậy đi, nếu Lưu sinh nguyện ý, không ngại ở lại Dịch Thủy Lâu này. Nếu như Xa Ninh trở về, không chừng sẽ tới chỗ này, đến lúc đó cũng tiện.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, nghĩ việc này cũng chỉ có thể như vậy.
Bôn ba hồi lâu mới đến được Tống Tử, không thể tay không mà về. Theo như lời lan truyền, chiến sự phía nam hôm nay tiến hành coi như thuận lợi.
Thế nhưng Lưu Khám lại rất rõ một việc, đó chỉ là sự thuận lợi tạm thời mà thôi.
Khảo nghiệm thật sự, chính là sau khi chính phạt Lĩnh Nam mới là bắt đầu. Nếu như trước đó có thể chế ra được rượu thuốc, ít nhất có thể lại tạo nên một tước vị nữa. Sở sĩ Lưu Khám cấp thiết muốn đi Thượng Ba, là từ khi biết được trên người mình có dấu vết Lão Tần Nhân.share bởi MTQ b a n l o n g chấm u s
Trước đó, hắn có thể không chút lo lắng. Nhưng hiện tại, cần phải có những dự định đầy đủ. Dựa theo Luật Tần, quân công hai mươi tước, công sĩ cũng thế, Thượng Tạo cũng vậy, mặc dù được thăng lên một tước, cũng vẫn chỉ là giai cấp bình dân.
Tuy rằng bởi sản xuất ra rượu Vạn Tuế, nên Lưu Khám không phải đi phục lao dịch, nhưng nhất cử nhất động của hắn thủy chung vẫn chịu sự khống chế của quan phủ.
Hiện tại hắn là một Sĩ, nhưng chưa phải là Sĩ chân chính. Chuẩn xác mà nói, Lưu Khám chỉ là một Sĩ dự bị mà thôi. Trừ phi có thể vượt lên được tước vị hàng thứ tư, hắn mới có thể chân chính mang Sĩ có ý nghĩa thật sự, hành sự cũng sẽ thuận tiện hơn.
Nhưng để làm được cũng không hề dễ dàng. Giết một giáp sĩ, mới có thể được thăng một tước … Với tình huống hiện nay, trừ phi hắn tham gia vào chiến sự Nam chinh Bách Việt, bằng không nhất định phải tìm cách khác.
Lưu Khám trầm tư chỉ chốc lát, lập tức gật đầu nói:
- Nếu là như thế, ta sẽ chờ hắn trở về.
Chủ nhân của Dịch Thủy Lâu đương nhiên là vui mừng không gì sánh được.
Tửu thần Đỗ Lăng có thể ở lại trong tửu lâu của ông ta, đó chính là một chuyện tốt cho ông ta. Không nói gì khác, chỉ riêng nếu có thể tạo nên quan hệ thân cận với Lưu Khám, có thể trực tiếp tìm hiểu được chút ít về Tứ Thủy Hoa Điêu thì quá tốt.
Chủ nhân gia đã mở lời, mà Từ Hắc cũng đã an bài như thế, sợ là Từ Hắc ia cũng đã nhận được lợi ích ở trong đó rồi.
Luật Pháp Đại Tần cực kỳ nghiêm khắc đối với quan viên, nhưng không có nghĩa là quan lại ai cũng là quan thanh liêm như nước. Cái tên Từ Độc này, không phải tự dưng mà bịa đặt ra, người này háo sắc tham tài, hơn nữa là một ác quan, thích hành hạ phạm nhân, cho dù lỗi của ngươi nhỏ như hạt đậu, thì sẽ bị hắn ta làm cho tội danh to lớn như trời.
Trên không chính thì dưới tất loạn, Từ Công đã vậy, Từ Hắc thân là hạ nhân của ông ta, sao có thể tốt đẹp chứ.
Chỉ là việc này Lưu Khám chẳng quan tâm, biết thì làm được gì chứ? Hắn chỉ là một tiểu dân, sao đấu được một người là Huyện úy? Chủ nhân gia lấy lòng Từ Hắc như nào, đút lót bao nhiêu tiền, chẳng liên quan gì tới Lưu Khám.
Đoàn người Lưu Khám được bố trí ở trong một tiểu viện yên tĩnh ở Dịch Thủy Lâu, kiên trì chờ Ninh Xa quay về.
Thỉnh thoảng, Lưu Khám sẽ chú ý tới người tên là Cao Lão Đà kia, có mấy lần hắn làm như vô tình nói vài câu khách sáo, nhưng Cao Lão Đà vô cùng cẩn thận, ấp úng chuyển hướng câu chuyện, hoặc có đôi khi giả ngây giả dại, rất khéo đưa đẩy chuyện, xù lên như con nhím không cho Lưu Khám tiếp cận.
Vài lần thử, Lưu Khám không tìm ra được nguyên cớ gì.
Gã ấy muốn giả bộ thì kệ gã vậy, có liên quan gì đến mình cơ chứ? Trong di dân sáu nước, có không ít người giống như Cao Lão Đà này vậy, cần gì phải để tâm tới chứ? Hơn nữa, đã biết chân tướng thì có thể làm gì? Chẳng lẽ là đi đối phó với Cao Lão Đà? Lưu Khám chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn muốn đi Thượng Ba, nhưng lại không nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình có thể đi Thượng Ba được.
Dần dần, Lưu Khám cũng mất đi hứng thú với Cao Lão Đà, thỉnh thoảng tý thí luyện võ với Quán Anh, nói chuyện trời đất với Khoái Triệt, nghiên cứu thể chữ Lệ với Trình Mạc. Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, những lúc buồn chán thì lôi kéo Quán Anh cùng uống rượu.
Ngày ngày trôi qua như vậy, bất giác đã vào thời tiết rét đậm.
Chương 80: Khảng khái bi ca
Hầu như trong giây lát nói chuyện, Xa Ninh lui về phía sau một bước.
Mà một bước lui này rất kỳ diệu, nhìn bộ phúc như không lớn nhưng thoáng cái đã đứng bên cạnh một cây đồng câu. Hoạt bộ... Đây là một loại phương pháp bước lướt rất inh. Lưu Khám mắt sáng lên, nhìn chăm chú Xa Ninh. Người này, cũng không phải kẻ giết mổ chó tầm thường.
- Tại hạ Lưu Khám, là Đông chủ của lão tửu Đỗ Lăng, nghe nói tiên sinh có thể ủ được rượu ngon, vì vậy đến đây bái phỏng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám chủ động nói xuất thân của mình.
Bất kể là Xa Ninh, hay là Cao Lão Đà đang đứng bên cổng tre tất cả đều ngây ngẩn cả người, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, dường như không tin lời Lưu Khám nói.
- Tửu thần Đỗ lăng?
Xa Ninh ngạc nhiên nói:
- Ngươi là Tửu thần Đỗ lăng..A, ha ha ha ha, còn tưởng rằng Tửu thần Đỗ lăng là nhân vật khó lường gì, không ngờ chỉ là một thằng bé còn chưa dứt sữa. Tứ Thủy Hoa Điêu của ngươi không tệ, chỉ là lão tử không quá thích.
Các nói chẳng khách khí, thậm chí còn có ý châm biếm.
Quán Anh không khỏi giận tím mặt! Dọc đường đi cùng Lưu Khám, quan hệ từ xa lạ đã trở thành bạn hữu.
- Lão già kia, ngươi...
Lưu Khám giật giật Quán Anh, ý bảo y không nên tức giận.
- Tiểu tử vốn chỉ là vui chơi thôi, nào ngờ được mọi người yêu thích, nên mới có danh hiệu như hiện nay. Còn về phần yêu thích, ha hả, mỗi người đều có chí khác nhau, khẩu vị khác nhau, không thể ép buộc. Nếu tiên sinh là người Yến, đương nhiên là thích loại rượu nóng mạnh kia rồi.đọc tại banlong.us
Có câu Yến Triệu nhiều tráng sĩ khảng khái bi tráng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sắc mặt Xa Ninh trong giây lát khẽ đỏ ửng, nhưng không phải đỏ do bệnh trạng, mà là kích động, đỏ bừng hưng phấn.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên mê ly, hồi lâu, thể cốt gã tựa như buông lỏng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử ngươi cũng biết ăn nói đấy. Lão Yến Nhân ta xưa nay nhiều tráng sĩ hùng liệt, khảng khái bi tráng. Bốn chữ này, quả nhiên là vô cùng thỏa đáng.
Lúc này Lưu Khám, đã bị Xa Ninh thu hút toàn bộ lực chú ý.
Kết quả là, Cao Lão Đà đứng bên cũng lơi lỏng cảnh giác theo. Lưu Khám và Quán Anh không hề phát giác, lúc Lưu Khám nói bốn chữ khẳng khái bi tráng, trong mắt mờ đục của Cao Lão Đà tựa hồ sáng hơn, ánh lên tia loang loáng như nước mắt. Khảng khái bi tráng, tựa như đã là chuyện rất lâu rồi, có bao nhiêu lâu chưa từng uống đau đớn?
Tay gã khẽ run lên, lưng còng bất giác thẳng lên một chút.
Xa Ninh đột nhiên ho khan một tiếng, khiến Cao Lão Đà bỗng dưng bừng tỉnh, vội vã cúi đầu, thuận thế lau đi nước mắt ở khóe mắt.
- Nói đi, tìm ta chuyện gì?
Lưu Khám vội chắp tay:
- Ta tại huyện Bái nghe nói trên đời này có một loại rượu, tên là Rượu Yến, vô cùng cay mạnh, cũng khí khái nổi bật như người Yến. Vì vậy mộ danh đến đây, trước đó ngẫu nhiên có nếm thử một chút, quả nhiên là danh bất hư truyền, nên ta cố tình mặt dày khẩn cầu tiên sinh dạy ta, làm sao để sản xuất được Rượu Yến?
- Ngươi muốn học ủ rượu Yến?
Xa Ninh đột nhiên cất tiếng cười to:
- Rượu Yến cứt chó không có...Ta chỉ là kẻ mê cay thôi, sao có thể được xứng gọi là rượu Yến.
Nhưng....
Xa Ninh chuyển lời, nhìn chằm chằm Lưu Khám:
- Thật ra dạy cho ngươi cũng không khó gì, mấy chén rượu đục, sao sánh được với danh hiệu Tửu thần Đỗ Lăng ngươi. Chỉ là, ta dựa vào gì để dạy ngươi đây? Ta dạy ngươi thì được lợi gì?
Khí chất hùng liệt lúc trước đã tan biến, trong lời nói toát lên khẩu khí “con buôn.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Lưu Khám thậm chí sẽ cho rằng Xa Ninh trước mắt và Xa Ninh vừa nói chuyện lúc nãy tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Nếu tiên sinh nguyện dạy ta, tiểu tử nguyện ra năm mươi dật hoàng kim.
Đừng nói Quán Anh, ngay cả Cao Lão Đà cũng không kìm được như hít phải luồng khí lạnh.
Chương 81. Thọ yến Từ công
Lưu Khám nóng đầu rồi!
Kiếp trước hắn là một người tính tình nóng nảy, sau khi tới thời đại này, bất kể là vì tình huống hiện thực của mình, hay là bởi sự sợ hãi khó hiểu, mà Lưu Khám vẫn luôn áp chế tính cách của mình, ẩn nhẫn, giống như một người đang cẩn thận đi trên một lớp băng mỏng.
Xa Ninh không phân tốt xấu mà xuất thủ, lại nói năng ngông cuồng đả thương Quán Anh, làm Lưu Khám không khống chế được cơn giận ở trong lòng.
Xa Ninh đặc biệt ra chiêu độc ác, giống như là đang đấu với kẻ có thâm cừu đại hận với mình, muốn giết chết mình, Xa Ninh thề không bỏ qua.
Từng bước từng bước đã làm Lưu Khám nổi giận.
Mắt thấy đồ đao trong tay Xa Ninh hạ xuống, tay trái hắn cầm kiếm đột nhiên nghiêng đi đâm tới, nhìn như rất nhẹ, nhưng trên thực tế đang sử dụng chiêu Kiếm nhận băng khảm. Thân thể đi theo kiếm, toàn thân cất bước cực kỳ êm dịu. Chỉ nghe “đinh” một tiếng, binh khí giao nhau, nghe như tiếng vang nhỏ, nhưng sắc mặt Xa Ninh lập tức biến đổi lớn, chỉ cảm thấy một đao này như chém vào không khí, chém vào một nơi mềm nhũn.
Khó chịu, vô cùng khó chịu!
Xa Ninh thầm kêu một tiếng không hay rồi, nâng đao muốn chém tiếp.
Mà Lưu Khám cũng rất tích cực, Võ Sơn kiếm dán sát vào đồ đao của Xa Ninh, nhìn như rất thong thả, thật ra lại chuyển động liên tục vòng quanh, bộ pháp bước lướt lui về sau, bên hông dùng sức, đưa Võ Sơn kiếm hướng về sau nhẹ nhàng, một chiêu này nhìn vô cùng nhẹ, nhưng với Xa Ninh mà nói, lại như lực vạn quân kéo tới, dắt đồ đao của ông đi về trước, ông ra sức giữ tấn dưới chân, cả người gần như lảo đảo.
Tiệt Kiếm thuật, Vân kiếm thuật, đái kiếm thuật trong Thái cực kiếm pháp....
Ba lực lượng khác biệt cùng hội tụ một chỗ, một kích này của Lưu Khám cũng không sử dụng lực lượng nhiều lắm, nhưng sản sinh uy lực rất lớn.
Xa Ninh còn chưa đứng vững, thì đồng câu trên tay phải của Lưu Khám đã di chuyển.
- Nếu tiên sinh muốn phân thắng bại, vậy thì tiếp chín kích Diêu kỳ của ta!
Lời còn chưa dứt, Tam Cung Bộ dưới chân Lưu Khám cùng hoạt động, đồng câu trong tay làm đao, cử động theo thân, một tiếng hô vang, chém ngang ra.
- Nam nhi hà bất đái ngô câu
Thu thủ quan sơn ngũ thập châu
Thỉnh quân tạm thượng lăng yên các
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu
Một bài thơ Nam Viên của Lý Hạ đời Đường, mênh mông võ khí nam nhi. Đây không phải là một kẻ lỗ mãng không hỏi thị phi đen trắng mà rút kiếm chung quanh, mà là một loại tinh thần, làm ỗi một người trước khi uể oải dừng chân đều kinh ngạc không biết làm sao.
Rất ít người mang theo ngô câu, chỉ mang kiếm là chính, nhấm cỏ dưới hoàng hôn, đeo ngô câu phóng ngựa huýt sao dài đầy oai hùng, khiến Cao Lão Đài đứng bên mắt sáng rực.
Chẳng phải khi xưa mình cũng từng như thế? Nam nhi đại trượng phu, có cái nên làm, có việc không nên làm... Năm xưa Kinh Kha đi hành thích Tần Vương, nước lạnh gió rền vang, mà nay mình tham sống sợ chết, là vì cái gì? Chẳng phải là vì Lão Yến Nhân mỹ lệ đó sao? đọc tại banlong.us
Cùng lúc đó, Lưu Khám vừa ca vừa mượn thế, thân hình liên tục quay chín lần, đồng câu mang theo vạn quân lực, rung động ong ong.
Đang, đang, đang...
Tiếng kim thiết vang lên liên tiếp, giống như tiếng chuông vang dội, khiến cho Cao Lão Đà nhiệt huyết dâng trào.
Nhưng Xa Ninh lại không dễ chịu...Trước kia ông có thể dựa vào độ dài và trọng lượng của đồ đao này, thế nhưng từ lúc bị Lưu Khám dùng Thái cực kiếm pháp phá vỡ đao thuật của ông, rất nhanh đoạt nhập vào giữa. Một tấc dài, một tấc mạnh, một tấc ngắn, một tấc hiểm...Lưu Khám chín vòng liên kích, lực đạo một chút lại lớn một chút. Xa Ninh hai tay nắm đao liên tục tận lực đón đỡ, nhưng chân lại liên tiếp lui về phía sau.
Đang!
Một kích cuối cùng, cán đao đồ đao trong tay Xa Ninh bị đập cong lại không còn hình dạng.
Ông lảo đảo, hai tay ngoắc chặt cán đao, lui liên tục rồi phệt mông xuống đất, thở dốc.
“Tên tiểu tử này còn điên cuồng hơn cả ta nữa sao?”
- Lưu Sinh, dừng tay!
Cao Lão Đà đột nhiên cất tiếng, lao ra, chân cũng không còn khập khiễng nữa, chắn ngang trước người Xa Ninh.
Lưu Khám thu chiêu, nheo mắt chăm chú nhìn Cao Lão Đà.
- Cao tiên sinh quả nhiên không phải người thường... Ha hả, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cao tiên sinh, ta đã đoán thân phận ngươi không hề tầm thường rồi.
Quán Anh đứng ở cửa viện, mắt trợn trừng mồm há hốc.
Một người gù thọt chân, trong nháy mắt chẳng thọt cũng chẳng gù, khí chất hoàn toàn khác biệt rồi.
- A Khám huynh đệ, đây là...
- Tần cẩu, đừng nhiều lời vô ích, muốn giết ta, cứ việc động thủ!
Xa Ninh giãy dụa đứng lên, đứng thẳng sóng vai với Cao Lão Đà.
Cao Lão Đà cười khổ:
- Cẩu tử, nếu hắn thật sự là Thiết ưng duệ sĩ, thì chỉ sợ giờ ngươi đã chết rồi.
- Nhưng trong tay hắn rõ ràng là Võ Sơn kiếm!
- Người có Võ Sơn kiếm đâu nhất định là Thiết ưng duệ sĩ.
Cao Lão Đà vừa nói vừa chắp tay:
- Lưu sinh, lúc trước không hiểu chuyện mà đắc tội, hai người chúng ta xuất phát từ sự cẩn trọng, cũng là bất đắc dĩ. Cẩu tử lỗ mãng, ta thay mặt lão xin lỗi ngươi. Về phần việc ngươi cần, ta chắc chắn sẽ khuyên lão đồng ý.
Lưu Khám nhíu mày, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Tại hạ, Cao Tiệm Ly!
Cái tên này nghe quen tai quá, tựa như đã nghe ở đâu đó rồi. Lưu Khám còn đang cố gắng nhớ lại, thì Quán Anh đứng bên cạnh lại thất thanh.
- Ngươi chính là Cao Tiệm Ly? Là bằng hữu của Kinh Kha, Trúc vương Cao Tiệm Ly?
- Chính là tại hạ!
A, mình nhớ ra rồi...Cao Tiệm Ly, Cao Tiệm Ly, là bằng hữu tốt của Kinh Kha. Lúc này Lưu Khám cũng đã nhớ ra lai lịch của Cao Tiệm Ly. Chỉ là thứ mà hắn nhớ ra cũng chỉ là kiếp trước từng xem một bộ phim điện ảnh.
Bộ phim này nói về Cao Tiệm Ly, dường như còn thêm thắt vào một mối tình vô cùng mãnh liệt.
Trong ấn tượng của hắn, tựa như Doanh Chính cũng không rõ về một người như này, cho nên người này cũng không quá nổi danh.
Nhưng đó vẫn là một người có tên tuổi!
Lưu Khám suy nghĩ một chút, rồi ném đồng câu trong tay ra ngoài, hắn than nhẹ một tiếng, xoay người kéo tay Quán Anh:
- Chúng ta đi thôi.
- Lưu sinh không muốn sao?
Cao Tiệm Ly cũng thật không ngờ Lưu Khám nói đi là đi, nên vô cùng kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Lưu Khám cười nói:
- Là của ta, cuối cùng sẽ là của ta, cưỡng cầu không được. Nhưng xin tiên sinh hãy nghe một lời của ta.
Nên buông tay thì buông tay...Có một số việc, cưỡng cầu không được. Ta tuy rằng là một Lão Tần Nhân, nhưng lại cực kỳ bội phục dũng khí của tiên sinh. Sinh không gặp thời, thật đáng tiếc. Đi đi, hãy rời khỏi đây đi...Hãy làm một Lão Yến Nhân, giữ lại khí khái hùng hồn.
Cao Tiệm Ly và Xa Ninh đều ngây ngẩn cả người.
Chương 82-83: Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn
Lần đầu tiên nhìn thấy Từ công, Lưu Khám cũng không có cảm nhận gì cả, chỉ thấy ông ta bề ngoài có chút lôi thôi lếch thếch.
Thế nhưng khi một lần nữa gặp Từ Công, thì hắn lại thấy ông ta thay đổi.
Thời gian ba ngày nhoáng cái trôi nhanh.
Cao Lão Đà, không, là Cao Tiệm Ly vào buổi tối từng xuất hiện, nhưng không phải mang tới phương thức chế rượu Yến, mà là xin thôi việc với chủ nhân gia của Dịch Thủy Lâu. Vị chủ nhân gia kia vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có chút đau lòng. Dù sao Cao Tiệm Ly cũng đã ở Dịch Thủy ở bảy tám năm, tuy bề ngoài khiến người khác ghê sợ khó gần, nhưng nghĩ kỹ, mấy năm nay gã luôn chăm chỉ chịu khó.
Những việc nhọc nhằn những nơi bẩn thỉu đều do Cao Tiệm Ly đi làm.
Có đôi lúc ông ta còn đánh mắng gã hai câu, gã cũng cười ha hả không để tâm.
Hôm nay đột nhiên gã xin thôi, chủ nhân gia đúng là vô cùng luyến tiếc. Nhưng Cao Tiệm Ly quyết tâm muốn ra đi, ông chủ có khuyên bảo thế nào cũng không được.
Lúc Lưu Khám ra khỏi cổng cũng có gặp thoáng qua Cao Tiệm Ly.
Trong giây lát, hắn phát hiện ánh mắt của Cao Tiệm Ly không còn mờ đục nữa, thay vào đó là sự kiên định.
Vì vậy, Lưu Khám hướng về phía Cao Tiệm Ly cười cười, nhưng Cao Tiệm Ly làm như không thấy, như hai người xa lạ vậy, sau đó hiên ngang đi.
Có lẽ đã nghe lời khuyên của mình rồi!
Trong lòng Lưu Khám cảm thán: Có thể vượt qua cuộc sống yên ổn trong quãng đời còn lại, thật ra cũng là sự lựa chọn không sai.
Trong Dịch Thủy lâu, tiếng nhạc vang lên.
Từ công mặc quan phục mới tinh, cười ha hả chào hỏi khách khứa, thấy Lưu Khám và Quán Anh tới, cặp mắt tam giác của Từ công híp lại thành một kẽ hở, nụ cười càng tươi hơn.
- Lưu sinh, mau mau mời đến!
Lưu Khám chắp tay nói:
- Đại thọ Từ công, thứ cho tiểu tử chẳng hay, vì vậy không kịp chuẩn bị lễ. Vì quá vội vã mà lễ không chu toàn, xin Từ công chớ ghét bỏ.
Nói xong, Quán Anh cùng Khoái Triệt dâng quà lễ lên.
- Tửu thần Đỗ Lăng, Lưu Sinh huyện Bái dâng hạ lễ mười bẫu Tứ Thủy trầm diếu, hoàng kim hai dật!
Trong tửu lâu vốn đang ồn ào náo động, thoáng cái trở nên lặng ngắt. Từ Công đang cười tươi thì càng sáng lạn, ánh mắt nhìn Lưu Khám đã khác biệt rồi. Không nói rượu Đỗ Lăng là rượu hàng đầu trong thương nhân, mười bẫu Trầm diếu, hoàng kim hai dật, có thể nói đó là phần hạ lễ nặng nhất từ đầu yến thọ đến giờ. Sao Từ công không vui được chứ?
Không những ông ta hài lòng, mà mặt mũi càng được thể hiện.
Lưu Khám là ai? Rõ ràng chỉ là một bạch đinh, nhưng trên người mang thân phận tửu sư do Hoàng gia ngự dụng, người bình thường không thể sánh bằng.
- Lưu tiểu đệ, khách khí quá, khách khí quá.
Từ công liên tục nói:
- Lễ trọng như vậy, khiến ta khó mà nhận được.
- Đại nhân là quan, tạo phúc hương dân, quả thật là tấm gương cho bách quan dưới sự cai quản của Đại Tần ta, tâm ý nhỏ thôi, mong đại nhân chớ từ chối.
Lời lẽ này của Lưu Khám vô cùng thâm sâu, nhưng lại không thể không nói, đồng thời còn tươi cười lấy lòng.
Trong lúc nhất thời, những tiếng nịnh nọt a dua thi nhau nổi lên, khiến Từ Công thích hư vinh rất vui mừng. Bởi vậy cái nhìn đối với Lưu Khám lại tăng lên một bậc, cầm tay Lưu Khám đi vào thượng đường, an bài ở vị trí đầu.
Mà thương nhân chung quanh đều khom lưng cúi đầu.
Lưu Khám kéo kéo Quán Anh:
- Quán đại ca, nhẫn nại một chút, đừng để người khác tức giận đấy. Cứ để hắn đắc ý đi, ngày sau sẽ gặp báo ứng. Có câu, ngươi đang làm, trời đang nhìn.
Vốn là Quán Anh không muốn đến, nhưng người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nếu cúi đầu, thì đừng để ý người khác.
Vì vậy liền theo Lưu Khám tới đây.
Nghe lời khuyên của Lưu Khám, Quán Anh miễn cưỡng cười.
- Lão già này đúng là tham tiền.
Lưu Khám suýt nữa thì phun ngụm rượu ra ngoài, quay sang nhìn Quán Anh:
- Lịch sự, nhã nhặn chút.
Quán Anh cười, vẻ mặt bí hiểm uống rượu, khi nói chuyện cũng không nhìn ra trong lòng y không thoải mái.
Buổi trưa, tiệc rượu bắt đầu.
Hôm nay, Dịch Thủy lâu cũng không tiếp khách ngoài, các tân khách ăn uống linh đình, thức ăn bưng lên nhiều như nước chảy, thể hiện rõ Từ công ở tại Tống tử này là địa vị địa đầu xa không thể dao động. Xã giao giả tạo nhưng vẫn làm bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Rượu qua ba tuần, thức ăn qua ngũ vị.
Chủ nhân gia của Dịch Thủy lâu bố trí một tiết mục trợ hứng: đánh trúc.
Trúc, là một loại nhạc khí đánh dây, hình dạng giống đàn tranh của hậu thế, có mười ba dây, dưới dây có trụ. Thời gian diễn tấu, lấy tay trái giữ mặt dây, tay phải cầm trúc xích đặc chê, đánh dây phát ra âm thah. Đây là nhạc khí lưu hành nhất thời đại Tiền Tần, thậm chí so với đàn cổ thì nó còn lưu hành hơn. Khởi nguyên là đất Sở, âm thanh bi kháng mà mãnh liệt, được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian.
Đánh trúc là một loại trào lưu, trong tiệc rượu mà không có tiết mục này thì quy cách của tiệc rượu sẽ bị coi là thấp kém.
Kiếp trước Lưu Khám cũng từng nghe nói đến nhưng chưa bao giờ thấy, bởi vậy mà rất hứng thú chờ đợi tiết mục này.cùng chia sẻ niềm đam mê truyện tại website banlong chấm us
Không bao lâu, một nữ tử ôm đàn bước ra thượng đường.
Nàng khom người hành lễ với mọi người, sau đó ngồi xuống, một tay đặt lên dây, tay kia cầm trúc xích lên, chuẩn bị.
Trong giây lát, trong thượng đường lặng ngắt như tờ.
Đây là một loại lễ. Tuy rằng xuân thu Chiến quốc năm trăm năm, làm cho lễ nhạc tan vỡ, phong nhã Tụng không còn sót lại gì, nhưng lễ này, thủy chung vẫn bảo tồn trong lòng mọi người. Nhạc, là một thứ cực kỳ tao nhã, nếu không có lễ, thì không thể nào thưởng thức được tinh túy trong đó.
Ngay cả Từ công cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Tranh ——
Trúc xích khẽ gõ lên dây, tay nàng dài nhỏ, theo biến hóa như truyện Hoa hồ điệp mà di chuyển.
Nhạc khúc dõng dạc, chảy ra từ dưới xích, trên dây, trong tay. Loại cảm giác này đủ để lòng người dâng trào.
Tất cả mọi người không dám đi ra, thậm chí lúc bước đi cũng phải đi thật chậm.
Nhưng sắc mặt Từ công dần dần khó coi.
Lưu Khám không quá hiểu âm nhạc, chỉ cảm thấy từ khúc này khảng khái, bi tráng làm huyết mạch như thiêu đốt, cảm xúc hết sức chân thật, thậm chí còn có một thứ cảm giác kỳ lạ, từ khúc như vậy, phát sinh từ trong tay nử tử, mang đến cảm giác vô cùng kỳ diệu.
- Đây là từ khúc gì?
Lưu Khám phát hiện mọi người ở thượng đường đều có nét mặt cổ quái.
Khoái Triệt thấy chung quanh không ai chú ý, bèn ghé lại gần hắn, nói nhỏ:
- Chủ nhân, đây là bài Dịch Thủy tống biệt trứ danh đấy.
Dịch Thủy tống biệt?
Lưu Khám không kịp phản ứng.
Giọng của Khoái Triệt rất nhỏ, nên không bị ai chú ý.
Gã lại ngồi phía sau Lưu Khám, vì vậy tiếp tục thì thầm giải thích:
- Đó chính là bài Dịch Thủy tống biệt mà Kinh Kha lúc biệt ly đã hát đó.
“Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn...”
Lưu Khám thấy lạnh cả người, quay lại nhìn Khoái Triệt, ý hỏi: Từ khúc này chẳng phải đã bị cấm rồi sao?
Không sai! Kinh Kha đi thích sát Tần Vương, người trong thiên hạ đều biết. Mà Dịch Thủy tống biệt, cũng là bởi Kinh Kha mà danh truyền hậu thế. Nó lưu hành không chỉ giới hạn bởi Kích trúc, thậm chí có người còn đổi thành cầm, sanh, cổ, chung...bát âm hợp tấu đại nhạc khúc.
Trong giáo ti nhạc phường sẽ không diễn tấu từ khúc này, nếu không sẽ bị phạt.
Tuy rằng Thủy hoàng đế hạ lệnh cấm, nhưng trên thực tế, ngoại trừ đất Tần ra, sáu nước Sơn Đông căn bản không hề chấp hành. Cái gọi là người cấm cứ cấm, người đàn hát cứ đàn hát. Từ khúc này càng cấm lại càng lưu hành.
Sắc mặt Từ công vô cùng khó coi nhưng cũng không thể làm gì, đây là tục lệ, đây là trào lưu..
Cái gọi là pháp luật cũng xử lý được số đông, toàn bộ người trong thiên hạ đều truyền xướng từ khúc này, chẳng lẽ lại giết hết hay sao? Chỉ là làm quan lại Lão Tần, trong lòng Từ công tóm lại không thấy thoải mái, lông mày chau lại, khẽ hừ một tiếng.
Khúc nhạc đánh xong, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Cô gái kia ôm trúc hành lễ tạ ơn, đang định đi ra, bỗng thấy một nam tử trung niên từ hạ đường đứng lên, trầm giọng nói:
- Âm điệu cũng có tình, thủ pháp đánh trúc của ngươi tuy rằng tinh diệu, nhưng vẫn không nắm được tinh túy trong đó, đã làm hỏng từ khúc này.
Người này cao tám xích, vóc người thon dài, đầu đội Trách đỏ xanh giao nhau, mặc áo màu xanh, càng tăng thêm khí chất hơn người.
Y đi tới thượng đường, lớn tiếng nói với nàng:
- Nếu trong lòng không có hào khí khảng khái bi tráng, ở một nơi vô nghĩa, dù ngàn vạn người nghe cũng không để trong lòng. Dù thủ pháp ngươi tinh diệu, cuối cùng cũng trở nên tầm thường, không thể tấu ra tinh túy trong đó.
Cô gái kia là đại gia đánh trúc bậc nhất trong Tống Tử thành.
Từ lúc học và đánh Dịch Thủy tống biệt, chưa bao giờ bị người ta chỉ trích như vậy, trong lúc nhất thời mặt đỏ bừng lên.
- Ngươi là ai?
Chủ nhân gia của Dịch Thủy lâu đứng lên, lớn tiếng quát:
- Đây là thọ yến của Từ công, ngươi dám làm càn như thế, chẳng lẽ muốn chết?
Trung niên kia bình thản mỉm cười, nhận lấy Trúc trong tay cô gái.
Y quỳ ngồi xuống, đặt Trúc trước người:
- Bởi chính vì thọ yến của Từ công, tại hạ tài mọn, xin tặng khúc nhạc chúc mừng Từ công, chẳng hay có được không?
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân