Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:27:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101
ua vài ngày nữa, A Manh kinh ngạc khi nghe tin về Tam công tử phủ thái phó trong kinh thành, gần như là muốn trợn mắt há mồm, phản ứng như không tưởng nổi.
Nghe rằng, Hà Chiêu Vũ, con trai của Hà thái phó đương triều mê Chung Hồng Tiêu - hoa khôi của Yên Vũ lâu, vì nàng mà dâng tặng vàng bạc châu báu, hàng đêm lưu luyến, bản sắc phong lưu.
Đương nhiên, đây vẫn chưa tính là gì, điều khiến cho người ta kỳ quái là, vài ngày sau đó, Hà Chiêu Vũ đột nhiên đóng kín cửa không ra, hơn nữa, lại cho người mời thái y trong cung đến xem bệnh cho hắn, hắn đã đem hoa khôi Yên Vũ lâu quăng sang một bên, có thể thấy được bệnh lần này thực sự nghiêm trọng. Trong lúc mọi người đang nghi hoặc Hà Chiêu Vũ mắc bệnh gì, lại có một thái y không giữ kín miệng, không cẩn thận làm lộ ra tình hình bệnh của hắn, mọi người nhất thời ồ lên!
Tam công tử mắc bệnh có tính chất như bệnh hoa liễu…
Sau đó lại có người suy ra, Tam công tử này từng nhiều lần âm thầm đến thanh lâu, chắc là ở đó tìm hoan mua vui chăng? Hơn nữa, Tam công tử khắp nơi đều trăng hoa, ai đến cũng không cự tuyệt, thậm chí có người còn nói, đến quả phụ hắn cũng không tha, cho nên việc mắc bệnh này, cũng quá là bình thường luôn a…
Hơn nữa, lại có người nói, chả trách, Tĩnh Viễn tướng quân không muốn đem gả muội muội cho vị Tam công tử này, thì ra là có nguyên nhân cả.
Do đó, thanh danh sáng chói của Hà Chiêu Vũ đã bị phá hư hoàn toàn, biến thành quỷ háo sắc, vô luận người Hà gia nói thế nào cũng không thể sáng tỏ, bởi vì Hà Chiêu Vũ còn đang mắc bệnh, mà bệnh lại giống bệnh hoa liễu như đúc, khiến cho không ai có thể phủ nhận, cho nên, Hà gia có miệng cũng không nói rõ được, có người còn nói, giải thích chính là che giấu, đến nỗi Hà thái phó khi vào triều cũng tức giận đến sắc mặt âm trầm, ai cũng không dám nhắc tên con trai hắn trước mặt hắn.
Nhưng là, vẫn có một ít quan viên không cùng chiến tuyến với Hà thái phó đang mang cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ, mà ngay cả hoàng đế cũng duy trì thái độ ngồi xem kịch hay.
A Manh ở khách điếm nghe cuộc thảo luận khí thế nhất trời, đang yên lặng nhắm mắt, bỗng giật mình mở lớn miệng, sau đó hướng về phía Hoa Yêu Nhi gọi lớn.
“Nhậm Yêu a ~~” A Manh kêu lên.
Mặt đang nghiêng sang một bên bỗng bị trượt, cái cằm xinh đẹp của Hoa Yêu Nhi rơi trên bàn, phát ra một tiếng vang lớn, khiến ọi người ở những bàn lân cận nhịn không được mà quay lại, khi nhìn thấy Hoa Yêu Nhi, các nam nhân đều lộ vẻ kinh diễm, sau đó là vẻ mặt thương tiếc, khi nhìn thấy rõ bộ dáng tỳ nữ của Hoa Yêu Nhi, lại càng thêm đáng tiếc, thậm chí có người ngốc nghếch còn muốn đi hỏi thăm xem là nha hoàn nhà nào, muốn trao đổi với chủ nhân để mua về…
Lúc này, Hoa Yêu Nhi lười hướng về phía đám nam nhân đang liếc mắt đưa tình kia, đen mặt nói với A Manh: “Phu nhân a, nô tỳ tên là Yêu Nhi, không phải là…” Nói thế nào nàng ta cũng không nói lên được chữ “Yên nhân” này.
A Manh mỉm cười đánh gãy lời nàng: “Đây là tên mà tướng quân đặt, Nhậm Yêu thực sự không thích sao?”
“…” Trong lòng Hoa Yêu Nhi âm thầm ân cần hỏi thăm cả nhà phủ tướng quân, sau đó mới thở dài: “Nếu là tướng quân đặt, Yêu Nhi đương nhiên là thích.” A a a, phu nhân tướng quân cũng là lòng dạ đen tối, đều là cá mè một lứa, quá mức là thối a.
A Manh vừa lòng gật đầu, sau đó kề sát vào Hoa Yêu Nhi, hỏi: “Thực ra thì Tam công tử kia xảy ra chuyện gì?”
“Sao phu nhận lại hỏi ta?” Hoa Yêu Nhi tủm tỉm cười: “Ta cũng không biết a!”
A Manh bĩu môi, nàng mới không tin đâu, tuy ấn tượng của nàng với Hà Chiêu Vũ không tốt, nhưng không thể phủ nhận được thanh danh của Hà Chiêu Vũ – con trai của Hà thái phó – gia thế hùng mạnh, nếu là người thông minh, chắc chắn sẽ không làm chuyện huỷ hoại thanh danh của mình, chắc chắc là đã bị người hãm hại. Mà người hãm hại hắn như thế, trừ nam nhân lòng dạ hẹp hòi này thì còn ai vàu đây? Điều làm nàng tò mò là, rốt cuộc bọn họ đã làm thế nào mà Hà gia có khổ cũng không thể nói lên lời, mọi điều sáng tỏ đều bị che giấu.
A Manh nghe thêm một lát nữa về cuộc đàm luận của mọi người trong khách điếm về sự phong lưu của Tam công tử Hà phủ làm sao lại nhiễm bệnh này, mới gọi người đóng gói điểm tâm, mang theo nha hoàn cùng thị vệ rời đi.
Hôm nay, vốn dĩ nàng muốn đi ra cửa hàng vải mua cho người trong nhà một chút vải may quần áo mùa xuân, lại không ngờ dừng chân ở khách điếm có thể nghe được nhiều tin đồn thú vị đến thế, hiện tại thanh danh của Hà Chiêu Vũ có thể nói là thối rữa đến không còn gì, có thể nghĩ người bày ra trò này đã thực sự ép buộc hắn đến chết rồi.
Cũng nhân việc của Hà Chiêu Vũ, chủ đề lúc trước còn được người ta say sưa bàn luận giờ đã được đổi, xem như phong thủy thay đổi a.
A Manh ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thân, không biết qua bao lâu, kiệu đột nhiên dừng lại, nàng chưa cần lên tiếng, Hoa Yêu Nhi đã nói: “Phu nhân, có người cản đường chúng ta.”
Nghe thanh âm kiều mị này, thật sự A Manh có chút không quen, nhưng vẫn định thần hỏi: “Là ai?”
“Hình như là kiệu của Nhị tiểu thư Hà gia.”
Nghe vậy, A Manh vội vén rèm lên, trùng hợp nhìn thấy người bên trong chiếc kiệu nhỏ bên kia cũng vén rèm lên, bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh đã nhìn rõ đối phương.
Là Hà Tiêm Hoa.
A Manh híp mắt đánh giá nàng ta, mới gặp nhau ở Tiết Thượng Tị, nhưng ngắn ngủi hơn mười ngày, tinh thần của Hà Tiêm Hoa dường như tệ hơn nhiều, lúc này mới phù hợp với tin đồn Nhị tiểu thư Hà gia thuở nhỏ thân thể yếu nhược, nhiều bệnh tật.
A Manh đánh giá nàng ta, Hà Tiêm Hoa cũng đánh giá A Manh, sau đó lộ ra nụ cười lạnh, ngón tay khẽ nhúc nhích.
“Thiếu môn chủ Thanh Môn, ta khuyên ngươi, muốn động thủ cũng nên nhìn bốn phía trước đã.” Thanh âm yêu mị của Hoa Yêu Nhi vang lên.
Hà Tiêm Hoa cứng đờ người, lý trí ngưng lại, đương nhiên có thể cảm giác được vài tầm mắt đang khoá trên người mình, mà yêu nữ trước mắt cũng là một phiền toái. Một lúc lâu sau, Hà Tiêm Hoa cười lạnh nói: “Hoa Yêu Nhi, đừng cho là ta không biết, độc trên người Tam ca ta là do ngươi hạ.”
Hoa Yêu Nhi cười: “Thì sao? Các ngươi dám tính kế ta, tại sao ta không thể tính kế ngược lại? Nói cho ngươi biết, người của Thiên Âm cung không phải dễ bắt nạt!” Nói xong, vô cùng kiêu ngạo chống nạnh, khí phách đầy mình, khiến cho A Manh ngưỡng mộ không thôi.
Lửa giận nhiễm đỏ đôi mắt Hà Tiêm Hoa, khuôn mặt tái nhợt có chút ửng hồng, “Vô sỉ! Đừng có so ta với đám yêu nữ dâm đãng vô sỉ các ngươi! Ngươi không xứng!”
Hoa Yêu Nhi nhíu mày, “Đoạt nam nhân của người khác thì chính nghĩ sao? Không phải cũng vô sỉ sao? Hai ta đều như nhau, ai cũng đừng cười nhạo ai!”
"..."
Rốt cuộc Hà Tiêm Hoa không chống đỡ được, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lại uể oải, nhìn thực sự là đáng thương.
A Manh mở to mắt, sau đó che môi, cười đến vui sướng khi người gặp hoạ.
Hà Tiêm Hoa dùng khăn thấm vết máu trên môi, nhìn A Manh, ánh mắt âm trầm, nói: “Hiện tại việc ta hối hận nhất là nhiều cơ hội như vậy nhưng lại bỏ qua không giết ngươi. Đáng tiếc, một bước sai, các bước sau đều lầm!” Sau đó cười lạnh một tiếng, lại nói: “Nam nhân của ngươi, hiện tại ta đã không thấy hiếm lạ. Lãnh khốc vô tình như vậy, Hà Tiêm Hoa ta không cần hạ mình làm thiếp cho hắn. Nhưng mà ngươi, độc của Hoa Tự Ngọc chịu đựng được chứ?” Nói xong, đến phiên nàng ta sung sướng khi người gặp hoạ.
A Manh bất đắc dĩ hít một hơi, “Vì sao nhiều người chết đến nơi mà còn mạnh miệng vậy?”
Khuôn mặt đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ, Hà Tiêm Hoa túm vải kiệu, thanh âm từ kẽ răng phun ra, “Ngươi nói gì?”
A Manh nhún vai, “Tự ngươi biết là được, sao còn muốn ta nói ra? Quên đi, chúng ta đổi đường, đừng phí tâm tình ột kẻ sắp chết.”
"Dạ."
Kiệu phu nghe lời vòng kiệu sang phương hướng khác, sau đó, trước mắt Hà Tiêm Hoa, không nhanh không chậm mà rời đi.
***********
Sau khi về phủ, đầu tiên A Manh đem vải hôm nay chọn được đưa đến chỗ Diêu thị, để bà chọn lựa loại mình thích, lại nói chuyện một lúc, mới trở lại Toả Lan viện.
“Yêu nhi, lại đây ngồi.” A Manh sai sử Hoa Yêu Nhi thập phần thuận tay, đại để là nàng có đại ma vương chống lưng làm chỗ dựa, cho nên lưng rất thẳng, đối mặt với yêu nữ ma giáo cũng không có mảy may sợ hãi lùi bước, giống như yêu nữ toàn thân mang độc này cũng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường thôi.
Hoa Yêu Nhi chép miệng, ngồi xuống chỗ A Manh chỉ.
“Hiện tại không có ai, nói đi.” A Manh chậm rãi uống trà, hỏi.
Hoa Yêu Nhi nghĩ nghĩ, đem việc mà mình có thể nói mà nói ra: “Tam công tử kia cũng không phải mắc bệnh hoa liễu, đó chỉ là một loại độc, là ta hạ, khi phát độc nhìn như bệnh trạng của bệnh hoa liễu thôi.”
“…Độc của các ngươi thật sự thần kỳ.” A Manh rối rắm một chút, nghiêm mặt nói. Độc trên người nàng mang cho người ta cảm giác OOXX, mà độc trên người Hà Chiêu Vũ lại nhìn như bệnh hoa liễu, cả hai đều thật bi thảm.
“Phu nhân quá khen.” Hoa Yêu Nhi cười, tiếp tục nói: “Về phần Hà Chiêu Vũ đến thanh lâu, là nam nhân của phu nhân tìm cách dụ dỗ hắn đi qua, không liên quan đến ta. Mà Hà Tiêm Hoa, gần đây trên võ lâm không yên ổn, mấy kẻ khả nghi trong Thanh Môn đều dính án kiện lớn, đang bị người trong võ lâm nhìn chằm chằm, Hà Tiêm Hoa tuy có tâm mà không thể hỗ trợ, chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, nên hôm nay mới xúc động như vậy.”
Từ đó, A Manh cũng hiểu được phần nào, rồi cho Hoa Yêu Nhi lui xuống.
Theo những lời Hoa Yêu Nhi nói nàng có thể hiểu, Ngu Nguyệt Trác đã đối phó với thế lực của Hà gia, phỏng chừng lúc này Hà gia cũng không được yên ổn, chỉ nói riêng việc của Hà Chiêu Vũ đã làm tổn hại quá nhiều đến Hà gia, đến nỗi thanh danh của Hà gia cũng bị liên luỵ.
A Manh thở dài, Hà gia bị Ngu Nguyệt Trác ép buộc, nàng muốn cũng không giúp được gì thêm, giờ chỉ cần lo lắng chuyện độc của nàng cùng chuyện của Ngu Nguyệt Quyên thôi.
Đang nghĩ, bỗng có nha hoàn chạy lại nói, em chồng mời nàng đến Lạc Nguyệt Hiên nói chuyện.
A Manh thở dài, nghĩ nghĩ, đi gặp em chồng, vẫn nên ôm con đi cùng, dù sao có con trai ở bên, Ngu Nguyệt Quyên có tức cũng không phát tác trước mặt đứa nhỏ.
Khi A Manh đến Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên vốn đang dưỡng thương lại ngồi trong đình ngoài hoa viên, hai mắt đỏ lên nhìn hoa đào đang nở rộ, một trận gió xuân ấm áp thổi tới, làm cánh hoa bay lên, nhìn thật là nên thơ.
“Nguyệt Quyên, sao vậy?” A Manh ôm con ngồi đối diện em chồng.
Quả nhiên, Ngu Nguyệt Quyên đang đầy tức giận quay sang nhìn thấy bé con liền tắt ngấm, sau đó chỉ có thể buồn buồn nói: “Sao lại ôm cả cháu trai muội đến?”
“Hôm nay thời tiết tốt, ta mang con đi phơi nắng tiêu độc ~~”
"..."
Khoé mắt Ngu Nguyệt Quyên run rẩy, quyết định không để ý A Manh, chỉ nói: “Hôm nay Tam bá mẫu đến. Muội cho người ngăn bà ta lại, không cho bà ta đi gặp mẫu thân.”
Nghe xong, A Manh biết Ngu Nguyệt Quyên vì sao lại mời nàng qua, nghĩ đến việc hôm nay Tam bá mẫu đến lại muốn Ngu Nguyệt Quyên gả cho cháu nhà mẹ đẻ của bà ta. Tuy rằng đã chứng tỏ được Ngu Nguyệt Quyên trong sạch, lời đồn không còn được nhắc đến, nhưng nhiều người truyền ra như vậy, Ngu Nguyệt Quyên ít nhiều cũng đã bị huỷ thanh danh, cho nên đám người trước kia muốn làm thông gia với phủ tướng quân, giờ điều kiện đã kém đi một chút. Lúc này, Tam bá mẫu là lấy quan hệ thân thích, đánh chủ ý lên Ngu Nguyệt Quyên, mục đích là để phủ tướng quân giúp phục hồi nhà mẹ đẻ bà ta.
Ngu Nguyệt Quyên biết rõ đức hạnh của cháu nhà Tam bá mẫu, là kẻ chỉ biết phóng túng, không biết gánh vác tránh nhiệm mà nam nhân nên có, nàng nếu gả cho kẻ này, nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô!
A Manh vỗ tay nàng, sau đó đưa con cho nàng ôm, nói: “Không cần lo lắng, anh muội nói, chàng đã có an bài, sẽ không để muội chịu thiệt thòi.”
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Quyên hồ nghi nhìn nàng một cái, rõ ràng là không có chút tự tin nào.
Hiền Thê Xui Xẻo Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực