Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 930 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:28:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Chương 88
hụ mẫu vô lương tâm cộng thêm một tỷ tỷ hung tàn đến chết không thừa nhận giới tính của mình, nhũ danh của tam bào thai cứ thế mà định ra, tuy rằng nghe chẳng ra làm sao, nhưng may mắn nhũ danh chỉ do bọn họ gọi mà thôi, người ngoài không biết những chuyện này, coi như cứu vãn được một chút thể diện.
Đặt nhũ danh cho con xong, Như Thúy cô nương bắt đầu thời gian ở cữ nhàn chán.
Lại nói, chuyện ở cữ đối với nữ nhân là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng cũng là chuyệt rất tàn nhẫn. Một tháng buồn bực trong phòng, không được ra ngoài, không được rửa mặt, nếu là mùa hè sẽ khó chịu đến bệnh mất. May mắn bây giờ là tháng 11, bên ngoài có tuyết rơi, trời đông giá rét, không xuất mồ hôi, một tháng không tắm rửa nhịn một chút cũng vượt qua.
Buồn chán được nữa thời gian, Như Thúy cô nương bắt đầu giằng co.
Nói đến, nàng cũng không lăn qua lăn lại cái gì, chỉ xuống giường xoay eo vặn cánh tay nhảy vài cái, muốn làm cho thịt thừa trên eo giảm xuống. Lúc mang thai, nàng ăn được ngủ được còn có mỹ nam suốt ngày vây quanh giải buồn, do mang thai ba, còn được chăm sóc tốt hơn các quý phụ phu nhân mang thai một kia gấp trăm lần, cho nên sau khi sinh xong mới phát hiện bi kịch, trên eo thừa ra vài vòng thịt, làm sao bây giờ?
Chỉ có thể thừa lúc ở cữ giảm đi chứ sao.
Như Thúy cô nương vận động giảm mỡ, nhưng trong mắt nha hoàn ma ma lại là chuyện không bình thường, mỗi lần gấp đến giậm chân, cuối cùng không có cách nào, đem chuyện báo với Ôn Lương, vì thế Như Thúy cô nương bị dạy dỗ.
Ôn Lương tài hoa dào dạt, nói chuyện nhẹ nhàng, nói có sách mách có chứng, thao thao bất tuyệt, nói tới độ Như Thúy cô nương chỉ có hai lượng trình độ văn hóa choáng váng đầu óc, rốt cuộc lúc hắn dừng lại uống nước, nhịn không được biện hộ cho mình: "Thiếp muốn vận động giảm béo mà."
Ôn Lương tỏ vẻ nghi ngờ, nhéo nhéo gương mặt béo phì của nàng đã gầy đi không ít, cười nói: "Giảm làm gì? Bổn đại nhân không chê nàng, từ từ sẽ được thôi." Nói xong, mắt dạo một vòng trên bộ ngực lớn của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích. Nói chung lúc thích một người, cái gì cũng thấy tốt, cho dù hiện tại nàng béo ra một vòng, nhưng cảm thấy đây là bộ dáng thướt tha nữ nhân nên có, không thể nói nàng béo, chỉ có thể nói đầy đặn.
Như thế, nam nhân giống như trăng thanh gió mát, híp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực quá khổ của nàng, trong lòng Như Thúy không thể bình tĩnh, nhịn không được che ngực lại, rướn người nói: "Ôn đại nhân, đừng phá hư hình tượng của chàng mà, loại ánh mắt mị hoặc này thật sự không thích hợp với chàng đâu."
"..."
Mặc kệ Ôn Lương phản ứng như thế nào, Như Thúy cô nương căn bản không để trong lòng, thấy đám ma ma cứ nhìn chằm chằm, Như Thúy cô nương liền kéo người tới, Thanh Y Lam Y và Ôn Ngạn Bình trở thành cơ sở ngầm của nàng, giúp nàng canh chừng.
Đảo mắt đã qua một tháng, đã tới ngày tiểu bánh bao đầy tháng.
*****
Ôn Lương từ Trấn Quốc Công phủ đi ra, sắc mặt không tốt.
Không trách sắc mặt hắn không tốt, mới sáng sớm Trấn Quốc Công phủ liền cho người tới truyền lời, muốn hắn trở về Trấn Quốc Công phủ một chuyến. Lúc ấy trong lòng hắn vẫn suy nghĩ sắp tới đầy tháng của ba đứa nhỏ, hắn muốn mở tiệc lớn trong phủ chiêu đãi đồng liêu tới chúc mừng, coi như tâm tình không tệ nên mới đáp ứng.
Nhưng ai biết, lúc tới Trấn Quốc Công phủ, lão đầu tử nhà hắn nghiêm mặt há miệng nói: "Tới ngày đầy tháng ba đứa nhỏ, tiệc phải tổ chức trong phủ, phủ của con nhỏ, bày tiệc không biết được mấy bàn..."
Sắc mặt Ôn Lương đen tại chỗ, bất mãn nói: "Bây giờ mùa đông giá rét, nói chuyện phun khí còn muốn đông thành băng, ngài muốn tụi nhỏ đông lạnh sao?" Sau khi làm phụ thân, không tránh khỏi phải bảo vệ con mình.
"Làm sao lạnh được? Dùng kiệu ấm đưa thê tử con và ba dứa nhỏ tới đây. Dù sao cũng sắp đến tháng chạp, trong phủ cũng có chỗ ở của các con, không bằng quay về ở, tránh cho thê tử con và bọn nhỏ bị giày vò tới lui." Trấn Quốc Công hùng hồn nói, nếu không phải hiện tại đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, ôn đã muốn đem đứa nhỏ đến bên cạnh mình dạy dỗ rồi.
"Nếu biết giày vò như thế, vậy thì phiền phức làm gì?" Ôn Lương không nhượng bộ chút nào. "Đầy tháng ba đứa nhỏ sẽ làm trong phủ Thái Sư, con đã viết thiếp mời, không làm phiền đến ngài." Dừng một chút mới nói tiếp: "Bây giờ tuổi ngài đã cao, cũng không cần đi tới đi lui."
Câu nói cuối cùng có chút cứng ngắc, khiến Trấn Quốc Công ngẩn ra, trong lòng chưa kịp cảm động, lại nghe đứa con bất hiếu nói tiếp: "Đến lúc đó ngài tới dự là được rồi, đó là con của con, không cần ngài quan tâm."
Lời này chạm trúng điểm mấu chốt của Trấn Quốc Công: "Sao ta có thể không quan tâm! Đó là cháu gái của ta!"
Ôn Lương cười lạnh, "Ngài cũng có không ít cháu gái!"
Đây không phải châm chọc ông tham hoa háo sắc nên mới sinh nhiều con trai như thế nhưng lại không có cháu trai sao? Trấn Quốc Công tức giận mắng to: "Hỗn đản! Có con cái nói chuyện với phụ thân như thế sao?"
Tâm tình Ôn Lương khó chịu, trên mặt vẫn thanh thanh đạm đạm, trở về phủ, nha hoàn bà vú thấy sắc mặt hắn không tốt, đều cúi đầu cẩn thận hầu hạ, không dám phát ra tiếng động gì.
Ôn Lương cởi áo khoát trên người ra, đang chuẩn bị vào nội thất nhìn ba đứa nhỏ, ai ngờ thấy một đứa nhỏ chạy ra từ trong nội thất, vừa thấy hắn sắc mặt khẽ biến, lập tức đưa tay lên miệng làm loa hô hào vào trong: "Nhanh nhanh, tháo xuống!"
Tiếp theo là một loạt âm thanh lộn xộn.
Ôn Lương vừa bực mình vừa buồn cười, tháng này hắn nghe không biết bao nhiêu lần "nhanh nhanh, tháo xuống", nghĩ hắn cái gì cũng không biết sao? Kéo đứa nhỏ sắp sửa chạy trốn lại, Ôn Lương vỗ vỗ đầu bé, cười nói: "Tháo xuống cái gì? Các người làm chuyện tốt gì bên trong?"
Ôn Ngạn Bình cười hắc hắc, "Cha, ngài anh minh thần võ, coi như không biết đi, con phải canh chừng cho nương nên muốn làm giống một chút."
Ôn Lương dẫn theo bé tiến vào nội thất, quét mắt qua, liền thấy ghế đôn chồng chất trong góc giường, Thanh Y Lam Y luống cuống tay chân đem chúng trở lại bàn. Mà lúc này Như Thúy cô nương mới vừa làm chuyện xấu đang làm một tư thế cực kỳ quỷ dị nằm bò trên giường, bộ dáng vừa co vừa kéo, rất khôi hài.
Ôn Lương buông đứa nhỏ ra, đi qua kéo tay nàng đang đỡ lưng ra, vuốt ve phần eo cho nàng, thấy sắc mặt nàng dãn ra, cười nói: "Nàng lại chơi đùa cái gì thế?"
Thấy hắn nhìn thấu, Như Thúy chỉ có thể quyệt miệng nói: "Thiếp vừa học một bộ quyền pháp với Ngạn Bình thì chàng về rồi."
"Còn không phải do cha trở về không một tiếng động, đây là do cha hù ra đấy." Ôn Ngạn Bình cây ngay không sợ chết đứng nói.
Ôn Lương thở dài, tuy rằng Tiểu Ngạn Bình không phải thân sinh, nhưng nuôi riết bé không còn sợ người làm cha này nữa, mà nha đầu Như Thúy -- nha đầu kia chính là một nàng ngốc, hai người ở cùng một chỗ, thật đúng là giày vò. Hắn nên cao hứng vì các nàng chỉ giày vò trong nhà mà không ra ngoài giày vò sao?
Xoa bóp thắt lưng cho nàng xong, Ôn Lương không thấy ba đứa nhỏ bèn hỏi: "Bọn Trường Trường đều ngủ cả rồi sao?"
Thanh Y trả lời: "Lúc ăn no xong thì buồn ngủ, ma ma ôm vào ngủ rồi, bây giờ có lẽ đã tỉnh."
Nghe xong, Ôn Lương sai người bế ba đứa nhỏ tới, đặt vào nôi trong phòng. Con lớn nhất Trường Trường còn đang ngủ, con trai nhỏ A Tuyết và con gái nhỏ Quý Quý rất có tinh thần mở to đôi mắt lúng liếng, không biết bọn chúng có nhìn thấy gì hay không mà đùa giỡn, miệng toe toét, thoạt nhìn đáng yêu không chịu được.
"Sao Trường Trường vẫn còn ngủ?" Ôn Lương đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của tiểu bánh bao, da trẻ con non nên không dám dùng sức, chỉ giống như vuốt ve bình thường.
"Trường Trường đệ đệ là người cuối cùng được bú sữa, mất rất nhiều thời gian, A Tuyết đệ đệ và Quý Quý muội muội đều ngủ trước nên giờ tỉnh trước đó, có thể Trường Trường đệ đệ sẽ ngủ một lúc nữa." Ôn Ngạn Bình phấn khởi nói, những ngày này bé đều vây quanh mấy đứa nhỏ, đối với việc nghỉ ngơi của chúng rất rõ ràng, nhưng không ngờ vô tình tiết lộ tin tức.
Mọi người còn chưa hoàn hồn, Ôn Lương đã hiểu rõ, híp mắt nhìn chằm chằm Như Thúy cô nương.
Như Thúy bị hắn nhìn chằm chằm đến toàn toàn thân cứng ngắc, chậm nữa nhịp mới nhận ra, lập tức cảm thấy hỏng bét. Ba đứa nhỏ có bà vú riêng, khi đói bụng căn bản không cần xếp hàng bú sữa, Ôn Ngạn Bình vừa nói như thế, không phải là không đánh đã khai sao? Nàng cho ba đứa nhỏ bú sữa, A Tuyết và Quý Quý đều ăn no bụng trước, với tư cách là lão đại, Trường Trường là đứa cuối cùng.
"Ôn đại nhân, chàng đừng giận, sau này thiếp sẽ chú ý mà."
Ôn Ngạn Bình thấy sắc mặt hai người không tốt, cũng biết mình nói lỡ miệng, nhanh chóng bôi dầu vào chân chuồn mất.
Lại nói có sách mách có chứng dạy dỗ một trận xong, Như Thúy cô nương bị nói tới đầu óc choáng váng rất biết điều mà tỏ vẻ sai rồi, trong lòng có hối cải hay không thì là chuyện khác.
"Ngày kia là tiệc đầy tháng của ba đứa nhỏ, chi tiết ta đã dặn Minh thúc làm, bây giờ trời còn lạnh, lúc đó không cần bế đứa nhỏ ra." Ôn Lương bế con lớn nhất đã tỉnh lên, vừa chơi với bé vừa bàn với Như Thúy chuyện tiệc đầy tháng.
Như Thúy cũng bế con trai nhỏ bồi hắn, nghe hắn nói chi tiết về yến tiệc, trong lòng cảm động, chuyện nhỏ nhất hắn cũng đã nghĩ thật kỹ, nàng căn bản không cần hao tổn tâm trí.
Rất nhanh đã đến ngày đầy tháng ba đứa nhỏ, người có mặt mũi trong kinh đều tới, người phân phận không cao cũng cho người mang lễ vật tới, nhất thời Ôn phủ đông như trẩy hội, rất náo nhiệt.
Sau một tháng cấm vận, Như Thúy mất một canh giờ để tắm rửa, bôi dầu vừng lên tóc, khiến bản thân thơm ngào ngạt xong mới thỏa mãn ra khỏi nhĩ phòng. Mặc xiêm y xong thì có nha hoàn đến báo với nàng, Túc vương phi đến.
Hôm nay Túc vương phi tới rất sớm, còn dẫn theo con trai và con gái, nghe nói Sở Tê Bạch gấp gáp muốn xem đệ đệ muội muội, sáng sớm đã náo loạn Túc vương phi muốn qua đây. Về phần Túc vương, tiểu bánh bao cũng biết nhìn sắc mặt đấy, không dám ầm ĩ phụ thân nghiêm túc kia.
Nghe Túc vương phi phàn nàn với mình về chuyện tiểu gia hỏa sầu người ra sao, Như Thúy không nhịn được hé miệng cười vui vẻ, sau đó bị Túc vương phi liếc ngang: "Ta chỉ có một cục nợ thôi, muội có hai lận đó, tương lai không biết giày vò muội thế nào." Tiếp đó sờ sờ đầu con gái nhu thuận, con gái là áo bông tri kỷ, không giống con trai chỉ biết giày vò nàng.
Như Thúy cười hì hì: "Không sao, có Ôn đại nhân đối phó rồi. Hơn nữa muội cũng có hai áo bông nhỏ tri kỷ."
Đang nói thì Ôn Ngạn Bình dẫn các ma ma bế ba đứa nhỏ tiến vào, các tiểu bánh báo được bọc trong tả lót màu đỏ chót, mắt tròn đen nhánh chớp chớp, Túc vương phi nhìn thấy khen luôn miệng.
"Nương, muốn xem đệ đệ, muốn đệ đệ ~~" Sở Tê Bạch kéo y phục mẫu thân mình kêu lên.
Túc vương phi ôm lấy đại ca trong ba đứa, thả thấp xuống cho con trai nhìn, hiếm khi tiểu bánh bao được thấy bé con nhỏ hơn mình, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, tiếp đó cúi đầu xuống mặt bé con hôn một cái vang dội, hai bé con đặt song song trên giường cũng lần lượt bị bé hôn một lần, sau đó mừng khấp khởi kêu lên: "Bạch Bạch hôn đệ đệ muội muội~~"
"Bạch Bạch, không được phi lễ muội muội ~" Túc vưng phi bắt bé trở lại ném cho con gái, nghiêm túc nói: "Sở Sở, coi chừng đệ đệ nha."
Tiểu bánh bao Sở Sở nghiêm túc gật đầu, giữ đệ đệ thật chặt, sau đó mới cùng nhau tới xem đệ đệ muội muội.
Qua một lát, liền nghe nói tất cả các phu nhân đã tới, Như Thúy không thể không ra ngoài. Túc vương phi thấy nàng làm việc có quy tắc, trong lòng hơi xúc động. Tiểu nha đầu bên cạnh nàng trước kia đã trưởng thành.
Kết thúc một ngày vô cùng náo nhiệt, Như Thúy thấy rất mệt mỏi. Tam bào thai thật sự rất kỳ lạ quý hiếm cho nên người tới xem nhiều lắm, đều vì ba đứa nhỏ mà tới, sau đó mới hỏi thăm nàng, dùng những phương thuốc cổ truyền kia có thể sinh ba đứa nhỏ phải không, nàng nghe được mặt đầy hắc tuyến.
Tiễn những phu nhân kia xong, Như Thúy sai người tới tiền viện nghe ngóng xem đám nam nhân kia uống bao nhiêu rồi.
Hôm nay người tới không chỉ có quan văn, mà còn rất nhiều võ tướng là đồng liêu của Ôn Lương trước kia, vì thế rất khó có cơ hội văn võ đại thần đều tụ tập đầy đủ, tuy rằng xưa nay quan văn quan võ ít tiếp xúc, nhưng mà cũng cho Ôn Lương mặt mũi, ai không biết Ôn Lương là sủng thần của đương kim thiên tử, thậm chí hoàng thượng còn nói đợi khi ba đứa nhỏ tròn tuổi sẽ ban tên cho, đây chính là phúc phận trời cho, bởi vậy nhìn thấy địa vị Ôn Lương trong lòng hoàng đế, người chỗ này ai không muốn nịnh bợ một phen.
Đương nhiên, bọn hắn không biết là, hoàng đế để tâm tới ba đứa nhỏ như thế, hoàn toàn là do ông mang chúng ra cá cược rót bạc đầy túi nên mới cho chúng mặt mũi. Lúc Ôn Lương biết kể từ khi nương tử hắn mang thai được năm tháng, hoàng đế bắt đầu nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ nhà hắn, trong lòng buồn rầu hận không thể ngăn cản được, càng hận đám người trong Thái Y viện kia bị hoàng đế hạ lệnh không cho lộ tin tức có khả năng Như Thúy mang thai ba, cuối cùng cũng để hắn nhìn thấu.
Nha hoàn đi nghe ngóng rất nhanh đã trở lại, bẩm báo: "Hồi phu nhân, có mấy vị đại thân vẫn lôi kéo đại nhân uống." Hôm nay khách nhân phần nhiều là võ tướng Ôn Lương quen biết, không câu nệ tiểu tiết, sẽ uống đến hứng chí, Ôn Lương ai tới cũng không từ chối.
Như Thúy nhíu mày, hôm nay ba đứa nhỏ đầy tháng, Ôn Lương cực kỳ cao hứng, coi như có lý do quang minh chính đại uống rượu, chẳng qua nàng hơi lo lắng hắn uống say sẽ leo lên nóc nhà ca hát ngâm thơ, bây giờ là mùa đông giá rét, ở bên ngoài đông lạnh sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng Như Thúy không công khai khuyên can, chỉ cho hạ nhân trông chừng thôi...
Thẳng đến giờ lên đèn, những khách nhân uống đến say khướt mới cáo từ ra về, Ôn Lương cũng say, thơ tính bộc phát muốn bò lên nóc nhà ca hát, bị Thượng Khê sống chết ngăn cản mới không leo lên. Mặc dù Ôn Lương nhìn giống công tử văn nhã nhưng ngây người trong quân vài năm, học được không ít công phu quyền cước, Thượng Khê không phải đối thủ, vì thế Thượng Khê phải tốn không ít sức lực.
Như Thúy nghe nói sau khi Ôn Lương say rất mạnh mẽ, nghe hạ nhân hồi báo sau khi Thượng Khê dùng hết sức ngăn cản bị thương ở eo mới ngăn hắn bò lên nóc nhà thành công, thở dài một tiếng, quyết định cho Thượng Khê nghỉ dưỡng vài ngày, tiếp đó chuẩn bị canh giải rượu mang tới tiền viện.
Lúc này Ôn Lương uống rượu say, đang nghỉ ngơi trong thiên sảnh ở tiền viện. Như Thúy đội gió tuyết, vừa tới thiên sảnh, liền nghe được Ôn Ngạn Bình hung tàn chửi bậy và một đạo âm thanh uất ức khóc lóc.
Hiền Thê Ngốc Nghếch Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực