Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 930 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:28:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Chương 51.2
ợ chồng Trấn Quốc Công trơ mắt nhìn người nào đó không thèm đếm xỉa đến bọn họ, ân cần xử lý vết thương cho Ôn Lương, chẳng biết tại sao trong lòng đều có chút khó chịu. Mà cũng bởi vì các nàng xuất hiện, cha con vốn đang giằng co đều không hẹn mà cùng ngưng chiến.
Trấn Quốc Công nhìn thấy con trai bị ném vỡ trán, trong lòng cũng có vài phần hối hận, thế nhưng lại vì mặt mũi, cộng thêm lúc đó con trai còn dám tranh luận với ông, liền rùm beng, kết quả lại bị chọc tức một trận.
"Lão gia, có chuyện gì thì nên bàn bạc, sao lại phải ra tay? Làm Lương ca nhi bị thương, lòng của ngài cũng khó chịu, sao phải..." Trấn Quốc Công phu nhân khuyên nhủ.
"Hừ, ta sẽ không khổ sở vì thằng con hư hỏng này." Trấn Quốc Công phụng phịu, tức giận vốn bị cắt đứt lại một lần nữa bùng nổ, trầm giọng gầm thét: "Nếu Phương thái y không nói, ta còn không biết nó sẽ cưới nữ nhân không... Bất hiếu có ba điều, không con là lớn nhất, không trai cũng phải có gái, hắn lại muốn cắt đứt hương hỏa của Ôn gia ta, đúng là một thằng con ngoan mà! Sớm biết nó khó dạy như vậy, không bằng trước kia đừng sinh nó!"
Trấn Quốc Công phu nhân có chút hồ đồ, nhưng cũng nghe ra được là về vấn đề con nối dõi, chần chừ nói: "Lão gia, Lương ca nhi vừa mới cưới vợ không lâu, chuyện con cái không thể gấp được, không chừng chẳng bao lâu nữa thì sẽ có tin tốt thôi?" Bà biết chồng mình là nam nhân xuất thân từ gia tộc lớn điển hình, vô cùng coi trọng chuyện con cháu, mặc dù Ôn Lương làm rất nhiều chuyện hoang đường, lại liên tiếp phản nghịch người cha như ông, nhưng trong lòng ông ấy vẫn coi trọng con chính thất nhất. Cho nên, cũng vô cùng coi trọng cháu ruột tương lai.
"Tin tốt? Nếu Phương thái y không nói cho ta biết, ta hẳn sẽ chờ tin tốt của bọn chúng." Trấn Quốc Công cười lạnh: "Thế nhưng cưới loại nữ nhân không thể sinh con, thì có thể có tin tốt gì? Nó là muốn ta tức chết mới cam lòng!"
Trấn Quốc Công phu nhân giật mình mở to mắt, chợt nhìn về phía nữ tử đang thoa thuốc cho Ôn Lương, khi tiêu hóa xong lời của trượng phu, lòng lập tức mừng thầm. Bất quá rất nhanh bà liền nghĩ đến liên quan trong đó, bắt đầu khuyên giải an ủi trượng phu nổi giận đùng đùng, bắt đầu thầm suy nghĩ đến chỗ tốt của tin tức này.
Ôn Lương bình thản nghe bọn họ nói chuyện, không chút phản ứng với tức giận của phụ thân, đợi đến khi bọn họ nói xong, mới nói: "Mặc kệ cha có chấp nhận hay không, con đã cưới nàng, hơn nữa đây là do hoàng thượng ban hôn, nếu người không hài lòng, con đây cũng hết cách."
Trấn Quốc Công cười lạnh, cho rằng lôi hoàng thượng ra thì bọn ông sẽ hết cách sao? "Mặc dù là do hoàng thượng ban hôn, nhưng nếu phu nhân phạm vào “thất xuất chi điều”, hoàng thượng cũng không thể nói gì. Lập tức bỏ nàng ta, ta sẽ chọn cho con quý nữ thế gia có gia thế tướng mạo tốt đẹp, tốt hơn nàng ta gấp trăm ngàn lần, sau này con sẽ có rất nhiều con."
"Biến phu quân thành ngựa đực chỉ để sinh con sao?" Vẫn yên tĩnh xử lý vết thương cho Ôn Lương, Như Thúy cô nương chen miệng nói.
"Ngươi..." Trấn Quốc Công tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, ngón tay run rẩy chỉa về phía nàng.
Vốn vẫn duy trì bình thản, Ôn Lương nhịn không được mà vỗ trán.
Như Thúy cô nương thở dài, tiếp tục hỏi: "Cha, ngài muốn phu quân sinh mấy đứa? Sinh nam hay sinh nữ? Sinh nhiều như vậy để làm gì? Thường nói con cái đều là nợ của cha mẹ, ngài muốn phu quân đeo bao nhiêu nợ đây?"
Ôn Lương chợt cảm thấy lời nha đầu kia mang hàm nghĩa khác, chen miệng nói: "Nha đầu, ta là nam nhân, không thể sinh con."
"Như nhau cả thôi, không có chàng, nữ nhân cũng không sinh được. Đừng để ý đến lời của thiếp, chàng hiểu rõ là được."
"..."
Trấn Quốc Công nhịn không được mà bùng nổ, "Câm miệng, nam nhân nói chuyện nữ nhân chớ xen mồm!" Sau đó trừng mắt nhìn con trai, cương quyết nói: "Nếu con không bỏ nàng ta cũng được, nạp nữ nhân thân phận cao kế thừa hương hỏa của Ôn gia, để đứa bé làm con thừa tự của nàng ta là được. Dù sao xét xuất thân, dù cho có thể sinh cũng không sinh được đứa con ưu tú." Dưới cơn giận, miệng cũng ác độc một phen.
"Sao cha biết?" Như Thúy cô nương nhịn không được mà phản bác, "Nếu là nữ nhân khác, chắc gì có thể sinh đứa bé ưu tú? Dù sinh được đứa bé ưu tú, ngài xác định sẽ không vặn vẹo lớn lên? Dù không vặn vẹo lớn lên, ngài tin chắc sẽ không dạy thành vặn vẹo? Dù không dạy thành vặn vẹo, ngài tin chắc tương lai nó sẽ không bị tác nhân bên ngoài mà trở nên hư hỏng? Dù không bị ảnh hưởng, không hư hỏng, ngài xác định nó sẽ không vì mình là con thứ mà nghi ngờ thân phận rồi bước lên con đường hư hỏng..."
"..."
Nghe nàng hỏi liên tiếp, hỏi vừa nhanh vừa vội, Trấn Quốc Công bị nàng lòng vòng mà đầu choáng váng, ông chưa kịp phản ứng, "con trai ngoan" của ông đã tiếp lời.
"Đúng vậy, tựa như cha được công nhận là người thẳng thắng nghiêm minh, không phải cũng sinh ra đứa con trai ngang bướng không chịu nổi giống như con sao? Cho nên, dù nữ nhân khác có thể sinh con, cũng không nhất định sẽ sinh được đứa con ưu tú. Hơn nữa ngài tin chắc nữ nhân khác sẽ không liên tục sinh con gái như đã sinh cho cha sao? Cho nên cha cũng đừng quá cứng miệng, làm người không thể quá tự tin, sẽ gặp báo ứng đó!" Ôn Lương nhàn nhàn nhạt nhạt cười, trong mắt đầy giễu cợt.
Nói xong, Ôn Lương đứng dậy, phất mái tóc bị nước trà hắt ướt ra sau lưng, hai tròng mắt Mặc Ngọc nhìn về phía Trấn Quốc Công, chậm rãi nói: "Cha, có một số việc không thể cưỡng cầu, lúc mẹ chết, không phải ngài đã nói với con như vậy sao? Cho nên giờ con xin đem những lời này trả lại nguyên vẹn cho ngài."
Nghe nói thế, con giận của Trấn Quốc Công chợt biến mất, ánh mắt phức tạp nhìn nam tử trước mắt, thì ra đối với chuyện kia nó vẫn canh cánh trong lòng, vẫn luôn hận ông. Điều này khiến trong nháy mắt ông già đi mấy phần, rất muốn nói với con trai, năm đó vì bảo vệ phủ Trấn Quốc Công, không thể không làm thế, nếu không bỏ qua một vài thứ, toàn bộ phủ Trấn Quốc Công sẽ bị chôn cùng.
Trong phòng lặng yên một mảnh.
Lát sau, Ôn Lương sờ sờ vết thương trên trán, rũ lông mi xuống, nói: "Con sẽ không bỏ vợ, cũng sẽ không nạp thiếp! Về phần con nối dõi, yên tâm đi, không phải chúng con đã có sẵn con sao, tiểu thế tử của Túc vương gia còn phải gọi chúng con một tiếng nghĩa phụ nghĩa mẫu kìa, cho nên ngài không cần lo lắng sau khi chết con trai của ngài không có ai lo an táng."
"Thằng khốn, vậy có thể so được sao?" Trấn Quốc Công gần như bị con trai làm tức chết, đồng thời trong lòng cũng lạnh đi một nửa. Rốt cuộc hiểu rõ chuyện tiểu thế tử của phủ Túc Vương nhận một nha hoàn làm nghĩa mẫu ồn ào huyên náo trước đây, đều do con trai nhúng tay vào.
Ôn Lương nhàn nhạt cười cười, thu lại suy tư trong mắt, bình thản nói: "Cha, xin tha lỗi, đứa con trai này đang bị thương khó chịu, phải về trước dưỡng thương. Con xin ở đây chúc thọ ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ cùng Nam Sơn, mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay."
Trấn Quốc Công phụng phịu, cảm thấy mấy lời chúc này cực kỳ chói tai.
Ôn Lương cùng nương tử nhà mình hành lễ với phụ thân, sau đó liền dẫn nàng ra cửa, không quay đầu lại rời khỏi chỗ này.
******
Sau khi lên xe ngựa, Ôn Lương dựa vào vách xe, không cẩn thận đụng phải vết thương trên trán, lập tức rên một tiếng.
Hai tay Như Thúy cô nương vội vàng đỡ lấy mặt hắn, nhìn kỹ vết thương của hắn, oán trách: "Lúc cha dùng trà chén ném chàng, sao chàng không tránh? Lúc chàng ở Đồng thành, ngay cả thái y cũng có thể nhấc bổng, thiếp không tin chàng không tránh thoát nổi một chén trà!"
Ôn Lương nghe mà có chút 囧, "Nha đầu, có thể đừng nói nữa được không? Vì chuyện này, Tôn thái y đã giận ta thật lâu."
Như Thúy cô nương cắn cắn môi, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nhích tới hôn lên huyệt thái dương của hắn, trong giọng nói tràn đầy thương tiếc, "Cha thực quá mức, cũng không phải là lỗi của chàng, sao lại nặng tay như vậy? Mà việc thiếp không thể sinh con là ai nói với cha? Sao lại chọn vào đúng lúc này? Không phải sẽ khiến người ta ấm ức sao?"
Ôn Lương tựa mặt vào trước ngực nàng, hai tay vòng qua ôm eo nàng, ánh mắt sâu thẳm, "Là Phương thái y nói với cha, bất quá trước đó Phương thái y cũng không biết rõ, hẳn là cũng vừa mới biết. Phương thái y là một người nôn nóng, không thể giữ kín việc gì, đặc biệt với giao tình của ông ấy và cha ta, nói với cha ta trước tiên cũng không có gì kỳ quái. Còn việc chọn hôm nay, đoán chừng là đối phương muốn làm lớn chuyện."
"Chỉ tiếc Ôn đại nhân chàng trực tiếp rời đi, không muốn cho người ta xem náo nhiệt phải không?" Như Thúy tiếp lời.
"Đúng!" Ôn Lương cười híp mắt nói, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô nương - bởi vì tư thế ngồi chồm hỗm mà cao hơn mình nửa cái đầu, hôn lên cái cằm xinh xắn của nàng: "Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý."
Cúi mắt nhìn hắn, hai tay Như Thúy ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Hiền Thê Ngốc Nghếch Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực