The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 930 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:28:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
eta: Ishtar​
Từ sau tiết hạ nguyên, phủ thái sư vốn dĩ cực kì yên tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên, mỗi ngày sau giờ ngọ đều có người đến cửa thăm viếng.
"Phu nhân, ma ma phòng bếp qua đây hỏi hôm nay có cần chuẩn bị thêm phần ăn trưa hay không?" Lam Y tiến vào hỏi.
Như Thúy đang bị sổ sách hành hạ, thấy đầu như muốn nổ tung, sau khi nghe nói như thế, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Chuẩn bị nhiều một chút đi, nếu ăn không hết liền cho người đưa đến phủ thượng thư và phủ học sĩ!"
"..." Thanh y và Lam Y đồng thời 囧, hai người nhìn chăm chú nhìn nhau một cái, Lam Y ngầm bảo Thanh Y phải linh hoạt một chút, loại lời nói không suy nghĩ này của phu nhân không nên để trong lòng a, nếu không chỉ tự mình chuốc lấy khổ thôi.
Về phần Như Thúy cô nương vì sao lại nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì mấy ngày gần đây những thiếu niên kia ngày nào cũng đến bái phỏng, vào đúng thời gian nghỉ trưa của thư viện, bọn họ liền chạy đến nơi này, ngoại trừ việc quấn quít lấy Ôn Lương muốn hắn thu bọn họ làm đệ tử, thuận tiện cũng đến ăn trưa miễn phí. Thái sư phủ tự nhiên không thiếu vài đôi đũa, có bọn họ cũng náo nhiệt hơn nhiều, Ôn Lương tựa hồ rất thích nhìn bọn hắn đùa giỡn với nhau, sau đó thuận tiện đùa giỡn bọn hắn một chút để tiêu khiển. Nhưng Như Thúy cô nương gần đây phải quản lí sổ sách, quản nhiều quá, bị đồng hóa nên có chút xu thế tính toán tỉ mỉ, cho nên không được phép lãng phí đâu nha.
Quả nhiên sau đó không lâu, liền có nô bộc qua đây bẩm báo, Vệ thiếu gia, Chu thiếu gia, Mạc thiếu gia đã tới.
Như Thúy cô nương dứt khoát bỏ xuống mấy quyển sổ sách làm nàng to đầu, xoa xoa thái dương, đi về sảnh phía trước.
Nhìn thấy Như Thúy cô nương, các thiếu niên đang ngồi nói chuyện trong phòng khách nhao nhao đứng dậy cung kính thi lễ, sau đó đưa lễ vật bọn họ chuẩn bị dâng lên. Mặc dù Ôn Lương còn chưa có đáp ứng sẽ thu bọn họ làm đệ tử, nhưng mấy ngày nay thường cùng Ôn Lương chơi cờ đàm luận các chính sách thời sự, trong lòng sớm đã đem Như Thúy cô nương trở thành sư mẫu, không dám làm càn.
Như Thúy cô nương thoải mái nhận lễ vật của bọn họ, sau đó bảo bọn họ ngồi xuống.
Hạ nhân mang trà bánh lên xong, tiểu mập mạp Mạc Tiềm sáp tới, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Ôn phu nhân, Tiếu Tiếu cô nương hôm nay có ở đây không?"
"Không có." Như Thúy cô nương trả lời rất trực tiếp, thấy trên mặt hắn che giấu không được sự thất vọng, nói: " Ngoại tổ mẫu củaTiếu Tiếu hai ngày này thân thể khó chịu, Tiếu Tiếu muốn chiếu cố lão nhân gia a."
Tiểu mập mạp vừa nghe xong, kích động, xoa tay nói: "Nga, thật tốt quá... Không phải, này thực sự là quá bất hạnh! Tiếu Tiếu cô nương nhất định rất khổ sở, Vệ thiếu, Chưởng Húc, ngày mai nghỉ, chúng ta chuẩn bị lễ vật đi bái kiến Hồ nãi nãi đi. Ai, Vệ thiếu, ta nhớ trong kho thuốc ở nhà ngươi còn có nhân sâm, với gì gì đó, ngươi có bán không, ta muốn mua!"
Nghe thấy lời của tiểu mập mạp, Vệ Triêu Ấp vẻ mặt có biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thằng nhóc mập này thật hết thuốc chữa rồi, trong kinh có bao nhiêu quý nữ nhà thế gia tướng mạo xuất chúng, tiểu tử này vì sao lại cố chấp một cô nương xảo quyệt tới từ Giang Nam a? Nghe nói nữ tử Giang Nam đều ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nhu tình như nước, nhưng trông tiểu nha đầu kia xem, nhanh mồm nhanh miệng, một bộ dạng gặp người người ghét như vậy, có chỗ nào đáng giá để tiểu mập mạp đi theo sau mông nàng đâu? Lại còn một bộ dáng trung khuyển hết thuốc chữa thế là thế nào?
Hơn nữa, tiểu béo nhà ngươi đừng quên mất cô nương kia năm nay đã mười bốn tuổi, ngươi qua năm mới mười ba tuổi, so với ngươi người ta đã là gái lớn tuổi lỡ thì, ngươi thích nàng cái gì?
"Đi đi đi! Nhân sâm nhà ta là để dành cho lão tổ tông! Không bán!" Vệ Triêu Ấp vẫy tay như đang đuổi ruồi rồi nói.
"Vệ thiếu, đừng vô tình như thế, ta đưa tiền nhiều gấp đôi không được sao?" Mạc Tiềm lắc lắc ống tay áo của hắn tội nghiệp nói.
"Đáng ghét, đừng giống như mấy nữ nhân đến làm phiền ta!"
"Vệ thiếu..."
Chu Chưởng Húc bình tĩnh uống trà, thấy ánh mắt Như Thúy cô nương bị hai người kia hấp dẫn, rất thức thời giải thích tình hình cho nàng hiểu.
Mạc Tiềm mặc dù là một tiểu mập mạp, vừa nhìn cũng biết là mập mạp do dư thừa dinh dưỡng, nhưng nghe nói hắn không phải mập từ bé, nghe nói hắn hồi bé còn rất bình thường, phấn phấn nộn nộn đáng yêu cực kỳ. Nhưng hắn lại là con cháu duy nhất của Mạc gia, không chỉ ông bà sủng hắn lên trời, còn có mẹ hắn cưng chiều hắn, thế là các đại nhân luôn luôn đem thứ tốt nhất để lại cho hắn, Mạc mẫu càng muốn cho bảo bối của bọn họ khỏe mạnh trưởng thành, mỗi ngày đều chuẩn bị một món ngon để cho hắn ăn giống như là đang nuôi heo, thế là đáng thương cho Mạc Tiềm từ một tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài lớn lên lại trở thành một tiểu mập mạp dinh dưỡng quá thừa, cái trọng tải kia làm cho ai nhìn đến cũng đều muốn đá cho một cước, muốn nhìn cho kĩ xem hắn có giống như cái khối cầu mà lăn lông lốc được không.
Bởi vì hắn là tôn tử duy nhất của Mạc gia, trong nhà chưa bao giờ để hắn thiếu tiền tiêu, nghe nói mẹ của hắn là nữ nhi của thương châu Mai gia, là con gái của hoàng thương nên của cải cực kì phong phú, thường hay cho hắn tích tiền riêng, cho nên Mạc Tiềm với các thiếu niên khác cũng có tiếng nói nhất định, dù gì hắn cũng là một tiểu phú ông nha, hắn muốn cùng Vệ Triêu Ấp mua lại khối nhân sâm kia có thể đoán được là lấy từ tiền riêng của hắn.
Như Thúy nghe Chu Chưởng Húc nói xong, lại nhìn tiểu mập mạp đang đau khổ cầu xin ở bên kia, bất giác mím môi cười. Chớp mắt, lại chuyển đến trên người Chu Chưởng Húc, thiếu niên này xuất thân từ thư hương thế gia, thoạt nhìn là một người văn nhân ôn nhã tuấn tú, vừa nhìn chính là một nho sinh nghiên cứu học vấn, nhưng trong cái nho nhã kia lại có một chút giảo hoạt, có thể biết hắn có kiến thức hơn nhiều so với mấy gã văn nhân kia, chớ trách vì sao lại nghĩ muốn đi theo Ôn Lương học tập.
Thẳng đến khi Ôn Lương trở về, tiểu mập mạp cũng không có lay động được Vệ Triêu Ấp bán nhân sâm cho hắn, điều này làm cho tiểu mập mạp có vẻ mặt uể oải, hé ra khuôn mặt tròn tròn nhăn nhó thành một đống.
Nghe thấy người hầu chạy đến bẩm báo Ôn Lương trở về, Vệ Triêu Ấp và Chu Chưởng Húc vô cùng tích cực ra nghênh tiếp, tiểu mập mạp cũng ủ rũ đi ở phía sau.
Đối với sự xuất hiện của ba người, Ôn Lương chỉ nhíu chân mày, phe phẩy cây quạt cười đến thập phần thiện lương.
Sau khi đưa lễ gặp mặt, các thiếu niên lại nghìn bài một điệu thỉnh cầu Ôn Lương thu bọn họ làm đệ tử, không ngoài ý muốn lại bị cự tuyệt, bất quá bọn họ vẫn không có nhụt chí, thậm chí vẫn làm mặt dày mày dạn lưu lại dùng bữa. Sau bữa trưa, mấy người đi sang phòng khách ngồi uống trà, Ôn Lương kêu người mang bàn cờ tướng đến, yêu cầu Chu Chưởng Húc đánh cờ với hắn.
Vệ triêu Ấp và Mạc Tiềm đứng ở một bên xem.
"Nghe nói nhị hoàng tử còn đang bệnh." Chu Chưởng Húc vừa đánh cờ vừa nói chuyện: "Đã nửa tháng rồi còn chưa khỏe, thân thể nhị hoàng tử có vẻ quá yếu ớt nhỉ? Hai vị hoàng tử đồng thời rơi xuống nước, mặc dù hôm sau đều bị nhiễm phong hàn, bất quá nghỉ ngơi hai ngày, đại hoàng tử đã khỏi hẳn, sao nhị hoàng tử cho tới bây giờ vẫn còn chưa khỏe?"
Ôn Lương phe phẩy cây quạt dựa lưng vào ghế, liếc nhìn thiếu niên đối diện đang nghiêm túc suy nghĩ bước đi tiếp theo, khóe môi tươi cười như có như không, "Bệnh tới như núi sập, đi bệnh như kéo tơ, thể trạng mỗi người đều có khác biệt nha."
Chu Chưởng Húc ngẩng đầu nhìn hắn, lời này nghe rất bình thường, nhưng vì sao nghe từ miệng nam nhân này lại cảm thấy có chút thâm ý đâu?
Lúc này, Như Thúy cô nương đang châm trà cho mọi người liền kéo kéo tay áo của Ôn Lương, nhỏ giọng nói: "Ôn đại nhân, hôm qua thái hậu nương nương triệu ta vào cung, ta ở Trọng Hoa cung nhìn thấy nhị hoàng tử, hắn bệnh rất nặng nha, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hẳn một vòng. Bất quá lúc nhìn thấy ta, hắn hình như bị giật mình, thế nhưng lại vấp ngã."
Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Như Thúy cô nương hồi đáp bằng ánh mắt thập phần thản nhiên.
Ôn Lương đem thu chiết phiến về nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, hỏi: "Thái hậu nương nương có phải rất tức giận hay không? Có mắng nàng không?"
Như Thúy cô nương gật đầu, "Ân, thái hậu nương nương hướng ta phát hỏa, nói ta dọa nhị hoàng tử." Nói xong lại thở dài, "Thái hậu nương nương đã già rồi, lại hay thích tức giận như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe đâu. Chàng xem như Vương công công, gặp ai cũng cười, thân thể mới khỏe mạnh nha."
Ôn Lương lập tức không nói, chẳng trách sáng sớm hôm nay lúc các hoàng tử đi học, liền nghe thấy tiểu các hoàng tử nói thái hậu nương nương hôm qua bị tức giận cái gì, nên thân thể khó chịu, bọn họ cần chuẩn các loại lễ vật để đi thăm hoàng tổ mẫu.
Chu Chưởng Húc và Vệ Triêu Ấp sau khi hiểu rõ liền sùng bái mà nhìn Như Thúy cô nương, hiểu ra được đây là một người không bình thường a. Nếu như nói Vệ Triêu Ấp bởi vì Như Thúy cô nương từng hai lần đạp mông hắn mà còn ghi hận trong lòng với nàng, trải qua mấy ngày ở chung, liền hiểu rõ nữ nhân này cực kì lợi hại, tức giận cái gì cũng đều biến mất, chẳng trách quân sư vang danh khắp thiên hạ lại bất chấp tất cả mà cưới một mình nàng.
"Nha đầu, sau này nên kiềm chế lại." Đừng làm thái hậu nương nương tức chết nha. Ôn Lương dặn dò.
"Yên tâm, ta sẽ không tạo cho chàng thêm phiền phức!" Như Thúy cô nương hào phóng bảo đảm.
"..."
Vì sao nghe xong lời của nàng xong, bọn họ trái lại cảm thấy lo lắng hơn ta?
—— đây là cảm giác của tất cả nam nhân đang có mặt tại đây.
Rất nhanh, đề tài lại chuyển sang chủ đề khác, các người thiếu niên này mặc dù vẫn còn đang đọc sách ở thư viện, nhưng vì gia tộc và phụ thân đang làm quan trong triều, cho nên đối với thời thế hiện nay cũng rất có nghiên cứu, thường phát biểu quan điểm của mình về một chuyện nào đó, sau đó đôi mắt trông mong nhìn Ôn Lương, muốn hắn cho ý kiến. Ôn Lương phần lớn là mỉm cười không nói, thỉnh thoảng mới có thể nhắc nhở một chút, nhưng như vậy cũng khiến Vệ Triêu Ấp cảm kích vạn phần.
"Đúng rồi, ta hôm qua nghe những nữ nhân ở Thư Khách trai kia nói, Khúc Phương Phỉ đang tìm nữ nhân ở trên thuyền chúng ta trong tiết hạ nguyên." Chu Chưởng Húc là một người tin tức linh thông, lập tức tiết lộ cho mấy người kia biết.
Tiểu mập mạp hiếu kỳ nói: "Các nàng muốn tìm Tiếu Tiếu cô nương? Làm cái gì? Không phải... muốn tìm Tiếu Tiếu cô nương gây phiền phức chứ?" Nói xong tiểu mập mạp liền mang một bộ dáng muốn làm hộ hoa sứ giả.
Vệ Triêu Ấp nhìn hắn vẫn còn nhỏ tuổi mà đã có bộ dáng si tình kia, liền gõ vào đầu hắn một cái, xua hắn sang một bên, "Đi đi đi, tiểu hài tử nhà ngươi không hiểu chuyện liền đứng sang một bên, đừng chạy đến nói nhảm."
"Vệ thiếu!"
Chu Chưởng Húc cười cười, nhìn qua Ôn Lương nói: "Tiên sinh, Khúc cô nương đây là muốn tìm người thổi tiêu ngày đó, nói muốn đấu với nhau một hồi. Việc này kinh động đến đại hoàng tử, đại hoàng tử đáp ứng Khúc cô nương, hứa sẽ tận lực tìm ra người thổi tiêu."
Mọi người lại trầm mặc, cảm giác sự tình bị phá hủy rồi.
Ôn Lương vẫn như cũ chậm rì rì phe phẩy cây quạt, thấy Chu Chưởng Húc hạ xuống một quân cờ, liền cầm một quân cờ đen, phóng tới trên bàn cờ. Rất qua loa. Hoàn toàn không có để ý.
"Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể phát hiện ra người ngày đó diễn tấu là tiên sinh không?" Mạc Tiềm âu sầu cắt lời, "Khúc Phương Phỉ là người kiêu ngạo như vậy, nếu biết là tiên sinh đánh bại nàng, tuyệt đối sẽ đòi tiên sinh dạy tiêu nghệ cho nàng, sau đó..." Trộm rình coi Như Thúy cô nương.
Nghe nói như thế, Ôn Lương khóe miệng cứng ngắc, cũng lặng lẽ liếc nhìn Như Thúy cô nương, nàng dường như không nghe được gì, chỉ đang quan sát bàn cờ, tới khi phát hiện bọn họ đều đang nhìn nàng, mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Đây cũng quá bình tĩnh a.
Vì không để cho lão sư tương lai thêm phiền phức, Chu Chưởng Húc dời đề tài, "Ngày mai được nghỉ, tiểu béo, không bằng chúng ta đi phủ Hồ thái y bái phỏng thăm Hồ phu nhân đi."
"Tốt tốt, ta sẽ kêu mẹ ta chuẩn bị hậu lễ!" Mạc Tiềm gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt phát quang.
"Ngươi nên kêu nương ngươi trực tiếp đưa sính lễ qua có vẻ tốt hơn?" Vệ Triêu Ấp châm chọc nói.
Tiểu mập mạp lập tức xấu hổ, xoay người lại cự nự: "Này, được như vậy thì không còn gì tốt hơn... Tiếu Tiếu cô nương khả ái như vậy, tâm địa lại tốt như vậy, nàng, nàng sẽ nhận chứ?"
Mọi người hắc tuyến: "Uy!"
Sau giờ ngọ đã hết giờ nghỉ trưa, các thiếu niên cũng phải cáo từ rời đi.
Trước khi bọn họ rời đi, Ôn Lương nói: "Ngày mai ta cũng muốn đi chỗ Hồ thái y thăm Hồ nãi nãi, các ngươi theo ta cùng đi đi."
Nghe nói như thế, tiểu mập mạp đối với Ôn Lương trưng ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, nếu như chỉ có mấy người bọn hắn đi, tin tưởng Hồ thái y tuyệt đối sẽ phát hiện được bọn họ mơ ước tiểu tôn nữ bảo bối của hắn, có khi còn không cho bọn họ vào phủ, nhưng nếu có Ôn Lương dẫn đường liền không giống nhau.
So sánh với tiểu mập mạp kích động, Chu Chưởng Húc và Vệ Triêu Ấp cũng không có nghĩ rằng bọn họ đã nhẹ nhõm được, chỉ cảm thấy nam nhân này lại đang tính kế cái gì đây.
Tiễn khách nhân ra cửa, Ôn Lương dắt tay vợ mình đi về phía phòng ngủ, tính toán muốn cùng tiểu tức phụ lúc nào cũng ấm áp như lò sưởi ngủ trưa trong tiết trời lạnh băng sắp vào đông này.
Hiền Thê Ngốc Nghếch Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực