Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Chương 97.4
đây.
Chẳng qua, du hiệp cũng tốt, không có chỗ ở nhất định, càng không muốn bị trói buộc. Dù cho Quý Uyên Từ có lòng, con gái người ta cũng chưa chắc đồng ý, vì thế lấy thân báo đáp gì gì đó hoàn toàn là không thể nào. Ừ, nói như thế, hắn vẫn có thể tuân thủ những gì hoàng thượng giao phó ~~.
Hai người nói một hồi bèn trở lại thượng phòng, hai đứa nhỏ vẫn còn tập đi dưới bóng cây trong sân.
Thấy hai người về, Đại Bảo đang vịn ghế tập đi rất sung sướng kêu lên, bàn tay nhỏ bé vung vẩy, sau đó bé khập khiển đi tới – Đôi chân củ cải mới bước được một bước đã nhào tới phía trước.
Sở Khiếu Thiên rất kích động, bước một bước dài tới ôm lấy tiểu bánh bao vào lòng, vui vẻ nói: “Đại Đại thật lợi hại, có thể bước đi sớm như vậy, phụ thân rất vui.” Sau đó là các loại hôn rơi xuống.
Tiểu bánh bao cười khanh khách chu môi hôn lên mặt hắn, ê a gọi cha.
Liễu Hân Linh im lặng nhìn đôi phụ tử ngốc chơi trò hôn nhẹ. Tiểu bánh bao đã biết gọi người, nhưng vẫn chưa biết đi, tối đa bé chỉ có thể vịn đồ vật học đi vui vẻ chơi đùa khắp nơi mà thôi, bé thật sự rất khỏe mạnh lanh lợi, tính khí nhìn thế nào cũng giống vị thế tử gia kia.
Liễu Hân Linh không thèm để đến chuyện Đại Đại là bản sao của thế tử gia, nàng chỉ thở dài nhìn Nhị Bảo đang ngủ quên trời quên đất trên ghế.
“Sao Nhị Bảo lại ở đây?” Liễu Hân Linh hỏi.
Ma ma phụ trách chăm sóc Nhị Bảo túng túng đáp: “Thế tử phi, là vầy…Nhị tiểu thư muốn nô tỳ bế bé ra đây đấy.”
Nghe thế, Liễu Hân Linh ngạc nhiên, sau đó nàng cũng kích động, “Các ngươi nói là, tự Nhị Bảo yêu cầu các ngươi bế nó ra đây? Thật sự là Nhị Bảo yêu cầu sao? Nhị Bảo có làm gì không?” Vẻ mặt nàng đầy chờ đợi.
Ma ma thấy nàng kích động thì càng lúng túng, bà không nỡ đập tan hi vọng của nàng, “Thế tử phi, thật ra…Lúc ngài vừa đi, nô tỳ đặt tiểu thư lên chiếu nhỏ, nhưng chiếu quá nhỏ, tiểu thư nằm không thoải mái, nên tiểu thư muốn nô tỳ bế tiểu thư lên ghế nằm…”
“…”
Liễu Hân Linh: =__=! Quả nhiên không thể đặt hi vọng vào đồ lười biếng này!
Con gái ơi, sao con lại lười thế? Đến cùng thì con giống ai vậy?
Sở Khiếu Thiên đang đứng bên cạnh, hắn nghe thấy ma ma nói thì vui vẻ: “Nương tử! Nhị Bảo thật thông minh, nhỏ như vậy mà biết tìm nơi thoải mái để nằm ngủ ~~”
Liễu Hân Linh: =__=! Loại người ngạo mạn như chàng thật là kỳ diệu!
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực