Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Chương 71
ười lăm tháng tám, theo truyền thuyết là vì kỷ niệm Thường Nga lên cung trăng mà thiết lễ. Lại bởi vì ngày này vào giữa tháng tám là tháng thứ hai của mùa thu, lúc này còn gọi là trung thu.
Trời tờ mờ sáng, Liễu Hân Linh mơ hồ mở mắt, khắc sâu vào tầm mắt chính là gương mặt tuấn tú rất gần, ngũ quan anh tuấn, dưới ánh dương không nhìn rõ lắm, làm cho người ta một loại cảm giác không thật.
Bởi vì là ngủ nghiêng, một nửa gương mặt anh tuấn kia đè ở trên gối, miệng hơi cong lên, lúc này so sánh với khi tỉnh táo sát khí đằng đằng lại có mấy phần ngây thơ nhiều hơn. Tóc dài màu đen trải loạn trên gối, có mấy sợi lướt qua gương mặt, rơi xuống trên má nàng, mang đến cảm giác nhột nhột mềm mại. Rõ ràng là nam nhân, thế nhưng lại có một đầu tóc đen lại cực kỳ mềm mại bóng loáng như vậy, mỗi lần sờ tới, cũng làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác hưởng thụ.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng sờ qua ngũ quan anh tuấn của hắn, chỉ là lướt lướt qua, không dám mạnh tay dừng lại nơi nào.
Thật ra thì, mỗi sáng sớm khi tỉnh lại, thấy gương mặt này, luôn làm cho nàng có loại cảm giác không chân thực.
Dù sao, đời trước nàng là một người rất bình thường thậm chí có chút kín kẽ, thói quen sinh hoạt bình thường, đối với khái niệm tuấn nam mỹ nữ gì đó chỉ tồn tại ở trong TV. Coi như ở trong sinh hoạt đời thường có gặp được bộ dạng xinh xắn của người nào đó, cũng không có giao thiệp gì, bạn bè của nàng cũng đều là người bình thường, không có tuấn nam mỹ nữ nào đặc biệt khác thường. Đến lúc ra ngoài xã hội để đi làm, mà nàng cũng chỉ là một người mới ra xã hội được một năm, lại làm việc trong công ty thiết kế và lập đồ họa, công việc và nơi làm việc cũng vô cùng đơn giản, làm cho nàng chưa từng sinh ra cái loại ý tưởng sẽ gả cho một người cao to đẹp trai. Dĩ nhiên, đời sống sinh hoạt bình thường cũng góp phần làm cho nàng hình thành thói quen là sẽ lấy một người vô cùng bình thường, chưa bao giờ nghĩ tới chồng tương lai sẽ nam nhân anh tuấn quá cỡ a.
Bởi thế, mỗi ngày tỉnh lại, thấy khuôn mặt anh tuấn của người bên gối sẽ luôn khiến nàng có chút sững sờ. Không thể nghi ngờ, mặt mũi Sở Khiếu Thiên thật rất có tư cách, ít nhất cũng khiến nàng rất hài lòng, thậm chí thỉnh thoảng có thể sinh ra một loại cảm thán "Nếu là đời trước, mình căn bản sẽ không thể cùng nam nhân như vậy quen biết rồi lấy nhau đâu nhỉ?". Về phần tính tình của hắn thì không nói, ít nhất hắn là soái ca, lại là con nhà giàu, như vậy hắn chẳng phải bạch mã hoàng tử trong mộng của các cô gái hiện đại sao?
Lướt xuống khuông mặt hắn, khi nàng đang muốn thu tay lại thì đột nhiên bị một bàn tay to bắt được tay nàng đang sờ loạn trên mặt hắn.
Cặp mắt xếch kia vẫn có chút buồn ngủ mở ra, lộ ra một nụ cười lười biếng, mang theo thanh âm buồn ngủ khàn khàn mà hấp dẫn, "Nếu nàng không náo loạn như vậy, ta cũng sẽ không hư."
"......" Liễu Hân Linh cố gắng che giấu tâm tư khi nãy của mình, lên tiếng: "Chàng lại đè ép thiếp." Nam nhân này không mở miệng mới làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Sở Khiếu Thiên như cũ là nửa người đè ở trên người nàng, một chút cảm giác áy náy cũng không có —— dù sao từ ngày thành hôn tới nay, cũng đã đè ép mấy tháng, không đè ép hắn còn không ngủ được —— ngược lại tiến đến gần mặt nàng đặt lên môi nàng một nụ hôn, "Nương tử, buổi sớm tốt lành a."
Liễu Hân Linh rút tay về ngăn mặt hắn, không vui nói: "Chàng còn chưa súc miệng."
Nghe được trong giọng nói của nàng ý ghét bỏ, Sở Khiếu Thiên không dậy mà còn kéo nàng đến trong ngực tiếp tục chèn ép, hôn một hồi lâu trên gáy nàng, ý nói cho nàng biết, hắn không ngại cùng nàng chia sẻ nước miếng cho nhau đâu.
Náo loạn một lát, Liễu Hân Linh thấy vị thế tử gia nào đó sắp khống chế không được muốn làm chút chuyện vận động trên giường thì quả quyết đẩy hắn ra, tự mình xuống khỏi giường.
Liễu Hân Linh cũng không gọi nha hoàn vào hầu hạ, tự mình đi lấy y phục từ từ mặc vào. Nàng hiện tại so với lúc chưa lấy chồng vẫn còn hiểu được "Tự lực cánh sinh". Trước khi xuất giá, mặc dù gia thế không cao, nhưng nàng dù sao cũng là một tiểu thư khuê các, Mặc Châu lại chăm sóc cuộc sống của nàng rất chu đáo. Nhưng ai biết được gả cho người ta rồi, bởi vì vị thế tử gia nào đó não cũng không biết phẳng tới mức nào, lúc nào cũng cho là nữ nhân có ý đồ với nàng, tinh thần độc chiếm nổi lên, sau đó ngay cả nha hoàn phục vụ cũng phải đề phòng, không cho nha hoàn tới gần thân mình. Cho nên, vì nghe lời vị thế tử gia không có não này, nên hiện tại nàng đều tự mình xử lí, không để cho nha hoàn tới phục vụ.
Đợi nàng mặc xong y phục thì quay đầu lại thấy vị thế tử gia kia còn đang nằm nướng trên giường, vùi mặt trên gối, áo ngủ rộng thùng thình khoác lên người, lộ ra hơn nửa sống lưng bền chắc —— nhìn bộ dáng kia, dường như đang điều hòa hơi thở mà mới vừa rồi suýt nữa nảy lên dục niệm. Dĩ nhiên, nàng cũng không hoài nghi hắn là nhân cơ hội mà ngủ nướng, dù sao nam nhân này không giống người bình thường, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của nam nhân cổ đại, đối với chuyện ngủ nướng này không thể không biết xấu hổ.
"Phu quân, rời giường." Liễu Hân Linh kêu một tiếng, sau đó nghe được dưới gối đầu truyền đến một tiếng lầu bầu mơ hồ.
Liễu Hân Linh suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu như chàng không muốn dậy, thiếp không ngại ôm chàng dậy, thiếp rất khỏe đấy."
Lời uy hiếp này thật là gọn gàng dứt khoát, chọc thẳng vào tâm can nam nhân. Nghe được lời của nàng, nam nhân nằm giữa giường ngổn ngang trong gió, sau đó không thể tưởng tượng nổi quay mặt sang nhìn nàng.
Liễu Hân Linh dịu dàng mà cười, giống như không biết lời mình mới vừa nói có thể động chạm đến tự ái nam nhân.
"...... Không cần, ta dậy đây."
Sở Khiếu Thiên mặt đen lại nói, rất lưu loát bò dậy, sau đó nhận lấy y phục nàng đưa tới, cũng không quan tâm nàng vẫn đang nhìn, ở trước mặt nàng cởi ra hết, sau đó mặc từng món vào, hắn làm như không biết mình trần truồng là có cái gì không đúng.
Liễu Hân Linh da mặt không dày như hắn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, cho đến khi hắn mặc quần áo tử tế xong, mới bảo nha hoàn bên ngoài bưng nước rửa mặt vào, nàng một bên cầm lược chải tóc cho hắn.
Hai người sửa sang xong thì đi Lạc Tiên viện so với bình thường đã muộn mấy phút, thật may là mấy phút này vợ chồng An Dương vương cũng không có để ý.
Trong sảnh Lạc Tiên viện, An Dương vương cùng vương phi đã ngồi ở trên kia chờ bọn họ tới cùng ăn sáng. Trên bàn trừ bữa sáng như bình thường, còn có một đĩa bánh trung thu nướng vàng.
Chờ hai người thỉnh an xong, Sở Khiếu Thiên ngồi xuống liền nói: "Cha, mẹ, trung thu vui vẻ."
An Dương vương hừ một tiếng, sau đó nhàn nhạt đáp lại, An Dương vương phi rất hòa ái kêu bọn họ cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.
Ăn sáng xong, An Dương vương uống một hớp trà, liền nói với Sở Khiếu Thiên: "Tối nay là tiệc trung thu, ngươi nhớ tỉnh táo cho bổn vương, làm việc thì dùng đầu óc trước, chớ lỗ mãng liều lĩnh hành xử như không có não vậy."
"Biết rồi." Sở Khiếu Thiên ánh mắt lóe lên, nhưng trên mặt vẫn là một vẻ chẳng hề để ý, "Cha mẹ cứ yên tâm đi, ở trước mặt mọi người cho dù có người muốn giở trò con cũng sẽ cố gắng chịu đựng."
Sở Khiếu Thiên lời này tuyệt đối chứa đầy hàm ý, chỉ tiếc vợ chồng An Dương vương nghe không hiểu, có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ tới con trai của mình đang cùng một vị thái y cấu kết với nhau làm việc xấu, tiến hành một kế hoạch hèn hạ vô sỉ, tính toán thừa dịp đêm tiệc trung thu trực tiếp phế đi hoàng tử một nước.
Liễu Hân Linh giương mắt liếc nhìn Sở Khiếu Thiên, lại thấy hắn hướng mình nháy mắt, trong mắt tràn đầy ranh mãnh mà cười. Liễu Hân Linh nhìn trời, nàng chỉ đành cầu nguyện cho vương tử Nam Di quốc nửa đời sau không quá bi thống thôi.
Nói thêm vài lời, An Dương vương cùng Sở Khiếu Thiên cùng đi ra cửa.
Buổi sáng tiết trung thu, An Dương vương và Sở Khiếu Thiên vẫn theo lẽ thường ra cửa, một người vào triều còn một người thì đi nha bộ, ai làm việc nấy. Mà Liễu Hân Linh cùng An Dương vương phi cùng đi Vinh Thụy đường thỉnh an thái phi.
********
Đến giờ ăn trưa thì Sở Khiếu Thiên cùng Quý Uyên Từ trở về.
Quý Uyên Từ xem ra có chút không vui, mặc dù vẻ mặt không nhìn ra dấu hiệu tức giận, nhưng chân mày nhíu lại, làm cho người ta biết tâm tình của hắn không tốt.
Chờ hai người ngồi xuống thì Quý Uyên Từ thấy điểm tâm mình thích cũng không ăn, đối với Sở Khiếu Thiên oán thán nói: "Sở huynh phải rời khỏi kinh thành, vì sao không nói cho tiểu đệ, để cho tiểu đệ có tâm tình chuẩn bị a."
"Có cái gì để nói? Hơn nữa ta cũng không cần ngươi chuẩn bị cái gì."
Sở Khiếu Thiên nói một câu đã chặn họng Quý Uyên Từ, trong lúc nhất thời đầu lông mày nhíu lại chặt hơn, thậm chí có chút bi thương nhìn hắn.
Liễu Hân Linh ngồi một bên châm trà cho hai người, cười nói: "Quý thái y, phu quân không nói chuyện này cho ngươi, dĩ nhiên bởi vì đây là thánh ý của hoàng thượng, đã ban ra thì không cách nào sửa lại, nói cũng vô ích, không muốn làm cho ngươi quá đau lòng mà thôi." Dù sao bây giờ trong mắt của mọi người ở kinh thành, bị giáng chức đi đất phong Sở Khiếu Thiên đã mất đi thánh sủng, không đáng nhắc tới, thậm chí có bao nhiêu người ở trong bóng tối nhạo báng hắn, cũng có kẻ thầm may mắn vị bá chủ một phương ở kinh thành này rốt cuộc phải rời khỏi, không gieo họa cho người kinh thành được nữa rồi. "Hơn nữa, chuyện này là hoàng thượng tự mình hạ chỉ, Quý thái y làm sao lại không biết chứ?"
Nghe Liễu Hân Linh hỏi ngược lại, Quý Uyên Từ có chút xấu hổ sờ mũi một cái, không đáp lời.
Ngược lại Sở Khiếu Thiên mặt khinh bỉ nói: "Hắn chính là cái người không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ học sách y, nghe được mới lạ. Cộng thêm cái chủng loại phương thức gieo họa cho người khác kia, người trong thái y viện cũng sẽ không chủ động đi nói cho hắn biết cái gì."
"Nha." Liễu Hân Linh sau khi nghe xong, không khỏi có chút đồng tình nhìn hắn, thì ra hắn bị bài xích a. Nếu không phải Quý Uyên Từ là thái y được hoàng thượng chỉ danh, đoán chừng các thái y khác trong thái y viện đã sớm khiến cho hắn không ở đó được nữa.
"Được rồi, ngươi đừng bày ra bộ dáng này nữa, cũng không phải là sinh ly tử biệt gì." Sở Khiếu Thiên đem ly trà uống một nửa rồi để xuống, sau đó hất cằm lên, hỏi: "Thuốc chuẩn bị xong chưa?"
"Dĩ nhiên." Nhắc đến thứ mình vất vả mấy ngày mới chế ra, Quý Uyên Từ cả người cũng sáng lên, vui vẻ mở ra cái hòm thuốc mang theo người, sau đó lấy ra một bao giấy dầu gì đó đưa cho Sở Khiếu Thiên, "Đây, chính là cái này, vì để cho ngươi dễ dàng sử dụng, ta nghiền nó thành bột, hơn nữa chỉ cần dính vào một chút, tuyệt đối sẽ có hiệu quả, ngươi chỉ cần trực tiếp hất lên người vương tử Nam Di là được."
"...... Nếu như gió quá lớn, ta cũng bị dính thuốc thì làm thế nào?" Sở Khiếu Thiên cầm nó, rối rắm hỏi.
Quý Uyên Từ cười đến hết sức ôn hòa, "Yên tâm, ta biết cách chế thuốc giải mà, nếu ngươi không cẩn thận bị dính, ta sẽ làm thuốc giải cho ngươi, nhưng mà có mấy vị thuốc rất đặc biệt, phải mất một tháng mới có thể bào chế ra."
"......"
Liễu Hân Linh quay mặt, không đành lòng nhìn da mặt của Sở Khiếu lần lượt thay đổi từ xanh sang hồng.
Quả nhiên là thái y lập dị rất không đáng tin cậy, không nên nhiều chuyện mà hỏi hắn cái gì.
Sở Khiếu Thiên lúc này nghĩ tới tâm tình của mình, để cho hắn thành thái giám một tháng, ngày ngày ôm lão bà có tâm mà vô lực, thật là hình phạt tàn khốc cỡ nào a? Hắn còn trẻ khỏe cường tráng như vậy, mà lại bị cấm dục a a a!!!
Vì vậy, Sở Khiếu Thiên quyết định, thuốc này phải để cho thị vệ của hắn Sở Bát ẩn thân đi thả vào trong rượu của vương tử Nam Di thôi.
"Còn nữa, ta cũng làm thuốc cho chị dâu rồi, có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, mất sức, ngất đi, mù hoặc mất đi thính giác. Ừ, chị dâu có thể mang theo bên người, nếu kẻ nào dám đối với ra tay với tẩu, tẩu trực tiếp vung ra, hiệu quả tuyệt đối sẽ ngoài dự đoán. À, đây là thuốc giải, trước khi dùng thuốc, trước tiên tẩu phải ăn thuốc giải." Quý Uyên Từ lại lấy ra một đống bình bình lọ lọ để lên bàn, rất nhiệt tình giao cho Liễu Hân Linh, cuối cùng còn nói một câu: "Dĩ nhiên, nếu tẩu chướng mắt Sở huynh, cũng có thể dùng thuốc này đối phó hắn, bảo đảm hữu hiệu nha."
"......"
Sở Khiếu Thiên kìm nén trừng hắn, "Ngươi không nói thì cũng có ai nói ngươi câm hả!"
Liễu Hân Linh giật giật khóe miệng, yên lặng quan sát những thuốc này. Mặc dù cảm thấy không cần thiết, nhưng đối với những chức năng của thuốc này cảm thấy rất hưng phấn, cũng tiến tới cầm lên nghiên cứu. Càng nghiên cứu, nàng càng cảm thấy thuốc cổ đại thật là không thể tưởng tượng nổi, không biết làm sao có thể bào chế ra nhiều thuốc có hiệu quả rõ rệt tới như vậy.
Dĩ nhiên, Quý Uyên Từ rất nhanh hủy bỏ tư tưởng là nàng chưa từng thấy qua những thứ này, rất rõ ràng nói cho nàng biết, những thứ này đều là rất đồ bình thường, trong sách y đều có ghi lại cách điều chế, đọc thuộc sách y thì ai cũng có thể hiểu, hơn nữa đừng xem nó giống như thứ hạ lưu gì đó, nếu sử dụng tốt, cũng có thể cứu người. Dĩ nhiên, khi làm cho nàng những thuốc này, hắn cũng đã cải biến một ít, cũng khác trong sách y rất nhiều, hiệu quả thì càng bất đồng thật lớn. Về phần bất đồng thế nào, đợi đến lúc nàng dùng tới thì biết.
Liễu Hân Linh cảm thấy, chắc hẳn nàng sẽ không sử dụng đến chúng. Mặc dù nàng không cảm thấy dùng thuốc là có lỗi, nhưng tỷ võ trên đài, vẫn nên tương đối công bằng, dùng thuốc, có phải quá hèn hạ vô sỉ hay không?
Liễu Hân Linh ở bên kia đắn đó thì hai nam nhân bên này tỏ vẻ "Hèn hạ vô sỉ có cái gì không đúng" đang thương thảo yến tiệc trung thu tối nay tiến hành chuyện hèn hạ vô sỉ như thế nào, xem bọn hắn cười híp mắt bộ dáng tà ác, Liễu Hân Linh không khỏi có chút rét run, cảm giác mình cách bọn họ xa một chút thì tốt hơn.
**********
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời bắt đầu tối dần.
Mười lăm tháng tám, đêm tiệc trung thu, thiết yến ở Quỳnh Lâm uyển.
Người của An Dương vương phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, An Dương vương ngồi lên xe đi hoàng cung.
Xe đến trước cửa cung, tất cả xe ngựa đều phải dừng lại, mặc kệ thân phận gì, chỉ cần vào cửa cung, đều phải đi bộ.
Thời gian khai tiệc còn có nửa canh giờ, rất nhiều quan viên đã tới cung trước rồi. Dù sao cũng là hoàng thượng hạ chỉ thiết yến, nên không người nào dám tới trễ, đều tiến cung sớm một chút.
Vợ chồng An Dương vương đi đằng trước, tiếp theo là Sở Khiếu Thiên và Hân Linh theo sau. Chỉ là rất nhanh, mấy vị vương gia cùng vương phi ở lại kinh thành cũng đã đến, vợ chồng An Dương vương liền tới chào hỏi hàn huyên cùng bọn họ, vãn bối lại tụ họp thành một nhóm. Chỉ là bởi vì danh tiếng Sở Khiếu Thiên thật sự quá kém, không người nào nguyện ý tới đây cùng hắn hàn huyên, mà Sở Khiếu Thiên cũng không cảm thấy chuyện này rất mất thể diện, lại còn cho rằng loại thanh nhàn này thật đáng hưởng thụ.
Không có ai quấy rầy, Sở Khiếu Thiên trực tiếp lôi kéo Liễu Hân Linh đi về phía Quỳnh Lâm uyển.
"Ơ, ta nói là ai a, thì ra là thế tử An Dương vương, hôm nay cũng tới tham gia cung yến sao."
Một đạo thanh âm làm người ta chán ghét vang lên. Trong thanh âm rõ ràng có chút hả hê, có loại tiểu nhân đắc chí ngông cuồng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà Sở Khiếu Thiên xưa nay chính là người thích làm theo ý mình, hắn chắc chắn sẽ không làm bộ như không nhìn thấy mà tránh ra, trực tiếp xoay người đối mặt với người vừa tới, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, "Thì ra là mấy kẻ chơi bời lêu lổng này, các ngươi hôm nay cũng tới sớm a. Lộ tam công tử, xem ra thương thế của ngươi đã tốt hơn, quả nhiên là mệnh của con gián."
Người tới chính là mấy công tử bị đánh ở Tĩnh vương phủ lần trước. Nghe được lời nói của Sở Khiếu Thiên, Lộ Văn Tổ thiếu chút nữa mà tức đến lệch miệng, thậm chí ngay cả Lộ Tam thiếu phu nhân cũng sầm mặt, nhưng lại không thể phản bác.
Sở Khiếu Thiên nói không sai, Lộ Văn Tổ gần đây lại bị thương, chỉ là cũng không phải ngoài ý muốn, mà là bị gia pháp Lô Thượng thư đả thương. Trong ngày sinh nhật Tĩnh Ý thái phi, nhìn hắn trúng một nha hoàn bên cạnh Sở Quân Huyền, muốn nạp nàng làm thiếp. Sau lại bị người tra rõ nha hoàn kia thì ra không phải là nha hoàn Tĩnh vương phủ, mà là nữ tử xuất thân từ thanh lâu, hắn vẫn cố ý muốn nạp nàng, khiến cho Lô Thượng thư trong cơn giận dữ, đem gia pháp ta cho hắn một trận.
Một chục đòn roi đó chỉ khiến cho Lộ Văn Tổ ý thức được mình kích động cùng suy tính không thấu đáo, cuối cùng không còn kiên trì muốn nạp nữ tử thanh lâu đó nữa, mà là lén lút giấu nữ tử đó ở một nơi chỉ mình hắn biết. Bất quá lại xui xẻo thay, nơi hắn kim ốc tàng kiều, lại là nơi Sở Khiếu Thiên quản, lúc Sở Khiếu Thiên mang theo mấy tên thuộc hạ tuần thành, lại phát hiện ra bí mật của hắn.
Sở Khiếu Thiên lại chưa bao giờ là người tốt, phát hiện ra chuyện đó, tự nhiên muốn bỏ đá xuống giếng. Vì vậy Sở Khiếu Thiên rất hèn hạ vô sỉ sai người đem chuyện này chọc đến tai Lộ Thượng thư, Lộ Tam thiếu phu nhân cũng đi theo đại náo một trận. Vì vậy Lộ Văn Tổ lại bị Thượng Thư đại nhân dùng gia pháp, lần này đánh rất nghiêm trọng, chỉ có thể ở trên giường nghỉ ngơi, cho đến ngày hôm trước mới xuống giường được, hiện tại sau lưng còn mơ hồ đau đớn.
Cho nên nói, Sở Khiếu Thiên ở trong mắt người kinh thành, thật không thể chịu được hắn hèn hạ vô sỉ a, ngay cả Sở Quân Huyền cũng cảm thấy lần này Sở Khiếu Thiên làm thật quá mức, không lưu cho người ta con đường sống.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực