There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 68
nh mắt hắn nhìn nàng, chuyên chú mà khẳng định, nói: "Nàng là nữ nhân đầu tiên của, ta chỉ chạm qua một mình nàng mà thôi."
Liễu Hân Linh ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời chỉ có thể sững sờ nhìn hắn, đầu óc trống rỗng.
Có lẽ là phản ứng này của nàng không giống như dự đoán của hắn, cho nên hắn có chút tức giận trừng trừng nhìn nàng, xếch lên khóe mắt sát khí đằng đằng, lực tay kìm ở trên cằm nàng có chút chặt, sau đó, nàng trơ mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn đến gần, cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác bị đè ép, nàng mới khôi phục tinh thần trở lại.
Môi của hắn dùng sức áp lên môi nàng, ánh mắt yên lặng nhìn nàng, dường như muốn nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Không biết là bao lâu, rốt cuộc, hắn khẽ lui ra nhưng vẫn dùng trán áp lên trán nàng, chỉ là từ đầu chí cuối, ánh mắt của hắn không có dời đi nửa phần.
"Chàng......" Liễu Hân Linh mở miệng, phát hiện thanh âm mình khàn khàn gay gắt.
Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lưu luyến, mang lại một loại tình cảm khó nói thành lời, một lần nữa trịnh trọng nói: "Linh nhi, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta chỉ chạm qua một mình nàng mà thôi."
Một lần nữa, Liễu Hân Linh không biết nói gì. Kinh ngạc có, hoài nghi cũng có. Vậy mà, đủ loại cảm xúc đó của nàng lại khiến trong tròng mắt nam nhân trước mắt nóng bỏng và chuyên chú. Nàng cảm thấy trên mặt có chút nóng, không nhịn được muốn mỉm cười, lại chỉ có thể hơi nhếch môi, không muốn để cho mình nhìn giống như ngốc ngốc trước mặt hắn.
Thật ra thì, nghe được những lời đó, nàng chỉ là cảm thấy có chút bực bội, cũng không muốn truy cứu quá khứ của hắn, dù sao việc đó cũng không cần thiết, nàng cũng không phải là loại người nhỏ mọn chỉ vì mình không từng có trong quá khứ của hắn mà tính toán chi li. Cho nên nàng mới muốn trở về phòng, yên tĩnh một chút, tránh cho phải đối mặt với nam nhân này, mình sẽ bị mất khống chế trực tiếp vác cái bàn lên mà đập người. Nhưng là, ai biết hắn sẽ trực tiếp đuổi theo nàng mà tới đây giải thích?
Nói không vui mừng thì là giả, nhưng qua lúc đó, lại có chút hoài nghi.
"Thật sao?" Nàng nhẹ nhàng hỏi, trong tròng mắt còn có chút sương mù, hoàn toàn là mới vừa rồi té bị thương nên sinh mê hoặc.
Thế nhưng ở trong mắt Sở Khiếu Thiên, lại cảm thấy nữ tử trong ngực mình nói không ra hơi để cho trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác thương tiếc kích động. Cho nên dù nàng có hoài nghi, hắn cũng không sinh ra tâm tình tức giận.
Sở Khiếu Thiên lại nhẹ nhàng hôn nàng, nói: "Thật, ta không lừa nàng. Mặc dù bên ngoài thanh danh của ta không tốt, cũng như Quý Uyên Từ đã nói làta đùa giỡn nữ nhân, thậm chí bắt người. Nhưng ta mang các nàng về phủ, chẳng qua là cảm thấy họ đẹp mắt thôi, không có làm bất cứ chuyện gì khác với họ. Bởi vì......"
Liễu Hân Linh mở to hai mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn dao động, hình như thật rất khó mở miệng nói chuyện đó, không khỏi có chút ngạc nhiên thúc giục một tiếng: "Bởi vì sao?" Nàng thuần túy là tò mò, cũng không có ý chất vấn hắn, tuy nhiên nàng lại thấy da mặt nam nhân nào đó xưa nay so thành tường còn dày hơn lại đỏ ửng một cách khả nghi.
"Bởi vì ta không thích cùng các nàng làm chuyện đó, thân thể của các nàng đều to lớn và xấu xí." Trên mặt hắn đều là ghét bỏ.
"......"
Liễu Hân Linh ngây ngốc nhìn hắn, lại một lần nữa không biết nói gì. Sau đó, một câu hỏi xông lên trong lòng, nếu hắn không thích đụng tới nữ nhân, như vậy, thành thân tới nay nam nhân mỗi đêm đều quấn lấy nàng đè ép nàng vận động là người nào a? Nếu không thích, vì sao còn phải đụng nàng, chẳng lẽ......
Thấy ánh mắt nguy hiểm của nàng nheo lại, Sở Khiếu Thiên khó có được sóng não tương thông với nàng, bật thốt lên: "Nàng không giống với họ!"
"Không giống nhau chỗ nào?" Liễu Hân Linh tâm bình khí hòa hỏi.
"Nàng là đẹp nhất, không để cho ta cảm thấy ghê tởm." Sở Khiếu Thiên một lần nữa bật thốt lên, phát hiện mình vừa nói cái gì, mặt lại có chút đỏ, nhưng đến thời điểm cuối cùng vẫn là thoải mái thừa nhận ánh mắt của mình, "Trong lòng ta, nàng là xinh đẹp nhất, không giống họ vừa xấu vừa ác tâm như vậy. Ta thích nàng, muốn chúng ta ở cùng với nhau. Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó cũng là thiên kinh địa nghĩa." Nói xong lời cuối cùng, lẽ thẳng khí hùng đã trở về rồi.
Liễu Hân Linh "Nha" một tiếng, có chút ít hiểu ý tứ vị thế tử gia này rồi. Xem ra, ánh mắt vị thế tử gia này có vấn đề không nói, liền tâm ý cũng có vấn đề, cho nên mới cảm thấy thân thể nữ nhân rất xấu xí, cho nên không muốn đụng chạm thân thể của các nàng. Nếu hắn cảm thấy thân thể người ta xấu xí, vì sao lại ưa thích khuôn mặt của các nàng chứ? Đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao? Mà được hắn coi là xinh đẹp nhất nên nguyện ý chạm vào nàng, có phải nàng nên cảm thấy vinh hạnh cao hứng hay không?
"Chàng...... Tại sao lại cho là những nữ nhân kia xấu xí đây? Nếu họ xấu xí, trước kia cần gì phải đưa các nàng vào hậu viện của mình? Ta cũng nghe nói chàng nhìn thấy nữ nhân có bộ dạng xinh xắn là sẽ bắt họ về trong phủ, xác thực là quá khốn nạn ác độc rồi." Liễu Hân Linh không khách khí chút nào nói.
Lời của nàng cũng quá sắc bén rồi, khiến cho lông mày của hắn nhíu lại, có chút uất ức nhìn nàng.
Bộ dáng này, đâu còn sát khí mới rồi vác người ta như thổ phỉ và lúc bức bách nàng nhìn thẳng hắn chứ? Chỉ là, như vậy cũng thật đáng yêu đó nha.
Liễu Hân Linh thở dài, đưa tay sờ sờ đầu của hắn, sau đó vẻ mặt uất ức rất nhanh bị tiếng cười khúc khích thay thế. Ừ, xem ra vẫn là rất dễ dàng vuốt lông đấy.
Sở Khiếu Thiên được nàng vuốt lông tâm tình thật tốt, cũng không thèm để ý lời của nàng, mặt dày giải thích: "Họ chính là xấu xí nha, chỉ có mặt là có thể nhìn thôi, trước kia ta cảm thấy mặt của các nàng đẹp mắt, cho nên mới mang về trong phủ, cảm thấy như vậy rất tốt a. Sau này gặp nàng rồi, ta liền cảm thấy bọn họ cũng không bằng nàng. Chẳng qua ta thật không có làm gì với các nàng ấy, sau này chúng ta thành thân, mặc dù họ bị đưa ra khỏi phủ, nhưng mẹ đều an bài rất tốt cho họ. Hơn nữa, nàng biết không, còn có nhiều nữ nhân khóc nháo không muốn rời khỏi vương phủ đấy." Sau khi giải thích xong, Sở Khiếu Thiên giương mắt nhìn nàng, "Nương tử, nàng phải tin tưởng ta, ta thật sự không có chạm qua họ."
Thấy ánh mắt hắn cố chấp, bộ dạng không chịu bỏ qua, Liễu Hân Linh chỉ có thể gật đầu nói: "Ừ, ta tin tưởng chàng."
Nghe được lời của nàng, Sở Khiếu Thiên lại khôi phục bộ dáng phách lối không sợ trời không sợ đất kia, hơn nữa còn cố gắng ở trước mặt nàng hạ thấp những người khác, "Nương tử, về sau nếu có nghe được lời nói lung tung gì đó nàng ngàn vạn lần không được tin tưởng a. Nếu nàng có cái gì không biết, có thể hỏi ta. Đặc biệt là Quý Uyên Từ nói, nàng càng không thể tin tưởng, hắn là người không đáng tin cậy, tin tưởng lời nói của hắn, nàng sẽ tự hạ thấp trí thông minh của mình......"
Sở Khiếu Thiên thao thao bất tuyệt, tận lực tẩy não cho nàng, hận không thể đem được một chút mặt trái gì đó của mình loại bỏ khỏi đầu nàng. Đã từng làm qua một chút chuyện xấu xa, Sở Khiếu Thiên hiện tại mặc dù có chút hối hận, nhưng vẫn cảm thấy không có vấn đề gì to tát. Nói cho cùng, hắn tự nhận thấy bản thân không có làm ra chuyện gì thật có lỗi với bất luận kẻ nào cho nên không thẹn với lòng.
Liễu Hân Linh nghe một lát, cười cười nói: "Phu quân, nếu những thứ kia là chuyện lúc trước của chàng, ta cũng không muốn truy cứu, ta chỉ hi vọng về sau chàng đừng làm mấy chuyện như thế nữa."
Nghe vậy, Sở Khiếu Thiên hí mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc hỏi: "Ta làm sao có thể làm tiếp loại chuyện đó? Ta có nàng là đủ rồi!"
"Thật sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Không phải nàng hoài nghi, mà là nam nhân đều có thói hư tật xấu, khiến nàng không thể nào tin nổi nam nhân có thể trung thành. Dù là lúc ở hiện đại luật pháp quy định chế độ hôn nhân một vợ một chồng, mà còn có chuyện tiểu tam, tiểu tứ đầy ra đấy thôi? Huống chi là hiện tại thời đại phong kiến tam thê tứ thiếp này, tiểu tam ở nơi này lại được cho là hợp pháp, nữ nhân chẳng qua chỉ là phụ gia của nam nhân mà thôi. Nàng làm sao có thể tin tưởng nam nhân trung thành đây?
Từ lúc thành thân tới nay, Sở Khiếu Thiên đều thể hiện rất tốt, khiến nàng nguyện ý duy trì cuộc hôn nhân này. Chỉ là lý trí lại cho nàng biết, có lẽ đây chỉ là trong lúc nhất thời, ai biết về sau có thể xuất hiện nữ nhân khác hay không? Đặc biệt là bà bà còn muốn nhét nữ tử khác vào cho nhi tử, là một nàng dâu, nàng còn có thể cự tuyệt được sao? Nếu nàng cự tuyệt, trượng phu có thể cho là nàng đố kỵ mà giận nàng không?
Cho nên, trong lòng nàng đối với thói hư tật xấu của nam nhân căn bản là không tin tưởng. Chỉ là lúc bình thường, loại biểu hiện này được chôn quá sâu, không có ai phát hiện ra thôi.
Sở Khiếu Thiên hình như cảm thấy nàng có chút tâm sự, cúi đầu xem kỹ mặt của nàng, muốn nhìn thấu mọi thứ. Mà nàng không có cách nào ngẩng mặt lên nghênh đón cái loại ánh mắt quá mức xuyên thấu kia của hắn, giống như mình thật hèn mọn xích lõa mà phơi bày ở trước mặt hắn, ra vẻ mình rất xấu xí rất không thể để người khác nhìn, cho nên, nàng rũ mí mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, mặc hắn quan sát.
Đại khái là nàng đang trốn tránh không muốn lại một lần nữa chọc giận hắn, hắn vẫn đứng đó song con mắt chợt lóe lên, sau đó nàng bị hắn ôm đi thả lên giường, hắn nắm lấy bả vai của nàng, đem mặt của cả hai kề sát thân thiết.
"Nàng không tin tưởng ta?"
"...... Không có." Nàng quay mặt, ngón tay giật giật rũ xuống trên giường, rốt cuộc không có trực tiếp đẩy hắn ra, mặc dù hắn trong lúc vô tình bóp nàng rất đau.
"Nàng có!"
Sở Khiếu Thiên thật tức giận, nhìn nàng thay đổi nét mặt, nhất thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại không biết nên làm như thế nào, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay mà hắn cảm thấy chán ghét. Cái loại cảm xúc "Không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt" khiến hắn chỉ có thể đè nàng xuống, hung hăng hôn môi nàng, dùng chuyện này để phát tiết thất bại trong lòng mình.
Thế nhưng nàng không hề phản kháng mặc hắn hôn, vẻ mặt càng lộ ra thâm trầm có cảm giác vô lực để cho hắn có chút cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Sở Khiếu Thiên dời khỏi môi nàng, chôn đầu ở ngực nàng, sau đó tức giận ở xương quai xanh của nàng hung hăng gặm một cái.
"A......" Liễu Hân Linh kêu một tiếng, thật sự rất đau.
Nghe được nàng kêu đau thì trong lòng hắn dânng lên hối hận, không khỏi thương tiếc liếm láp chỗ nàng bị cắn, cho đến khi thân thể của nàng hơi hơi run rẩy, hắn mới ôm chặt nàng vào trong ngực.
Liễu Hân Linh cũng biết thái độ của mình mới vừa rồi có chút đả thương người nào đó, cho nên ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ là, nàng cũng có chút làm kiêu, hắn không mở miệng, nàng liền không mở miệng nói gì. Chỉ là loại kiểu cách khó hiểu này chưa được mấy giây đã khiến nàng cảm thấy rất lúng túng, rõ ràng mình xưa nay ghét nữ nhân kiểu cách, nhưng cố tình mình lại làm loại chuyện như vậy.
Liễu Hân Linh thở dài một cái, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Khiếu Thiên, thật xin lỗi......" Thật xin lỗi, nàng quá lí trí rồi, bởi vì nghĩ phải tự bảo vệ mình, cho nên vẫn không chịu tin tưởng vào loại tình cảm quá mức hư ảo này.
Sở Khiếu Thiên chấn động một cái, nháy mắt trong lòng tràn ra một loại ôn tình khó tả. Thật ra thì, mỗi ngày đều cùng sinh hoạt chung một chỗ, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy nụ cười của nàng hơi chút xa cách. Hắn thích nàng, ánh mắt luôn không tự chủ được mà đuổi theo nhất cử nhất động của nàng, như thế nào lại không biết được chuyện đó đây? Khi đó hắn cảm thấy bọn họ sẽ luôn luôn ở chung một chỗ, sớm muộn có một ngày nàng sẽ toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn, tin tưởng hắn. Bây giờ suy nghĩ một chút, có phải hắn quá lạc quan hay không?
"Không cần gấp gáp, ta không trách nàng."
Hắn nói xong, chống thân lên cúi đầu nhìn nàng, nàng nhỏ nhắn, yêu kiều, nhu nhu nhược nhược mà nằm ở trên giường, bị thân thể hắn hoàn toàn bao phủ ở bên dưới, yếu ớt giống như chỉ cần hắn dùng chút sức là có thể phá hư nàng, tất cả đều khiến hắn không nhịn được mà cẩn thận đối đãi nàng. Biết rõ nàng thật ra thì rất lợi hại, nhưng cái loại ý tưởng nàng cần hắn cẩn thận che chở đã ăn sâu vào người hắn không cách nào cải biến, cảm thấy, nếu không như thế hắn sẽ hỏng mất.
Liễu Hân Linh cũng nhìn hắn, tóc trên đầu hắn rớt xuống vì mới vừa rồi bị ngã, tóc dài rũ xuống, có mấy sợi rơi ở trên người nàng. Ánh sáng bên trong phòng có chút đê mê khiến cho nam tử anh tuấn nào đó rất dễ dàng hấp dẫn toàn bộ tâm trí nữ nhân.
"Ta không trách nàng, nếu như nàng chưa tin tưởng ta, có lẽ là do ta thể hiện chưa đủ tốt." Sở Khiếu Thiên nghiêm túc nói, "Một người nam nhân không có cách nào để cho nữ nhân mình tin tưởng hắn, là nam nhân đó thất bại. Ta biết nói nhiều lời ngon ngọt cũng không chứng minh được cái gì, chúng ta sau này vẫn còn có con đường rất dài phải đi cùng nhau. Nàng tin tưởng ta có được hay không?"
Nghe được lời nói của hắn gần như khẩn cầu, hốc mắt Liễu Hân Linh không khỏi có chút chua xót, giống như có cái gì đó muốn rơi ra. Rõ ràng nam nhân này chuyên lớn lối tùy ý như vậy, nhưng bởi vì nàng mà tâm tình không khỏi trở nên yếu ớt.
Nàng đưa tay nắm bờ vai của hắn, kéo hắn xuống thật chặt ôm lấy hắn, cất tiếng "Tốt".
Sở Khiếu Thiên đột nhiên nở nụ cười, lặng lẽ ôm nàng, sau đó thanh âm ở bên tai nàng trầm thấp nói: "Hai năm trước, khi đó là mùa thu, lá phong đỏ, ta thấy nàng đứng ở dưới cây phong mỉm cười, đó là lần đầu tiên có người cười thật xinh đẹp thu hút tầm mắt ta. Ta khi đó không biết ta thích nàng, chỉ là muốn tìm ra nàng. Nhưng nữ quyến trong kinh thành biết bao nhiêu người, làm sao có thể dễ dàng tìm ra nàng? Hơn nữa, ta cũng biết rõ thanh danh ta không tốt, coi như tìm ra nàng, cha mẹ nàng cũng sẽ không gả nàng cho ta, nói không chừng, nàng cũng không nguyện ý. Chỉ là, ta không ngờ hoàng thượng thế nhưng lại chỉ hôn cho chúng ta, lúc biết đối tượng của ta là nàng, ta thật sự vô cùng vui mừng."
Tay không tự chủ níu lấy y phục của hắn, Liễu Hân Linh cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh, "Hai năm trước, mùa thu? Ở nơi nào?"
"Thanh Lĩnh sơn." Sở Khiếu Thiên không có gì giấu diếm nói.
Liễu Hân Linh trợn to hai mắt, giật mình nhìn hắn.
Sở Khiếu Thiên đột nhiên bật cười, "Nhớ ra rồi?"
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, "Ừ, Liễu phủ có một thôn trang ở dưới chân núi Thanh Lĩnh, hàng năm lúc rảnh rỗi đại ca sẽ dẫn chúng ta về trang chơi. Nghe người địa phương nói, trên núi Thanh Lĩnh có một rừng phong rất xinh đẹp vào mùa thu. Cho nên mùa thu năm ấy ta nói đại ca dẫn chúng ta đi lên núi ngắm rừng phong, không, phải nói là hàng năm đại ca đều dẫn chúng ta tới chỗ đó ngắm phong." Nói xong, Liễu Hân Linh nhìn hắn, "Nhưng ta không nhìn thấy chàng a."
Sở Khiếu Thiên khẽ quay mặt, "Bởi vì khi đó ta mới vừa bị một con sói cắn bị thương, chạy trốn tới đó liền núp ở trên cây, sau lại bởi vì bị thương quá nặng, không có cách nào đi xuống, cho nên ở trên tàng cây một ngày. Chờ ta khi tỉnh lại, ta liền nhìn thấy nàng đứng dưới tàng cây cười với ta."
Liễu Hân Linh: =’= Ta thật sự không cười với chàng, thậm chí còn không biết có người trên cây, làm sao có thể cười với chàng a?
Chỉ là nhìn bộ dáng nam nhân này hoài niệm cười tươi đến như vậy, Liễu Hân Linh đem lời nói thật nuốt xuống, để cho hắn tự mình vui vẻ thôi.
"À, làm sao chàng bị thương?" Liễu Hân Linh lại hỏi.
Nói đến đây, Sở Khiếu Thiên thật lúng túng, hàm hồ nói: "Ta làm sai chuyện, bị thập thất hoàng thúc ném vào trong núi. Ai nha, dù sao nàng không cần để ý, đây không phải là chuyện lớn gì."
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, cũng không hỏi nữa, tổng kết lại mà nói: "Cho nên, lúc đó chàng chỉ thấy qua ta, sau đó liền để ở trong lòng luôn hả?" Liễu Hân Linh trên mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn là da mặt dày hỏi.
Đối với lần này, Sở Khiếu Thiên lại rộng rãi thừa nhận, chỉ là một miệng khẳng định bởi vì nàng lúc ấy cười với hắn, cho nên hắn mới động lòng với nàng. Liễu Hân Linh không có cách nào cải chính chuyện này, chỉ có thể tùy hắn da mặt dày tự cho là mình lúc ấy cười với hắn.
"Linh nhi, nàng yên tâm, ta đối với nàng là một lòng một dạ, những nữ nhân khác đều là đồ bỏ, không người nào có thể so được với nàng." Sở Khiếu Thiên ôm nàng nói lời tâm tình, "Kể từ khi gặp nàng, ta mới phát giác những nữ nhân kia thật sự rất xấu xí, trước kia tại sao ta lại chịu được? Hừ, biểu muội còn nói ta tham hoa háo sắc, tàn phá những nữ nhân kia. Cái loại tàn hoa bại liễu đó, đưa cho ta ta cũng không cần."
Liễu Hân Linh ở trong lòng liếc mắt, lại một lần nữa nhận định người nam nhân này tuyệt đối là mắt có vấn đề, mới có thể cảm thấy nàng là đẹp nhất, điều này cũng giải thích vì sao có lúc nam nhân này sẽ dùng cái loại ánh mắt si mê đó nhìn nàng. Có lẽ, lúc ấy hắn bị thương, thần trí mơ hồ, sau đó lầm tưởng nàng cười với hắn, sau đó lại bởi vì phong cảnh xung quanh quá đẹp, mới khiến hắn sinh ra ảo giác.
Đúng, tuyệt đối là như vậy.
Sở Khiếu Thiên nói một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nghiêm túc nói: "Linh nhi, về sau nàng nhất định phải coi chừng biểu muội cùng biểu đệ, bọn họ nhất định có chủ ý, cho nên mới phải trăm phương ngàn kế tiếp cận nàng, ngàn vạn đừng để cho bọn họ được như ý a!"
Liễu Hân Linh: =”= Chàng lo lắng quá rồi đó, bọn họ thật không thể có ý tưởng này.
Sở Khiếu Thiên hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của nàng, nằm trên người nàng lại suy nghĩ ra mấy nữ nhân kia có ý đồ với nàng: "Còn có Sở Tích U kia, nàng cũng phải cẩn thận, Chu Tuyền Nhi đã bị đuổi đi, ta không lo lắng nàng ta, chỉ là nếu nàng ta chưa từ bỏ ý định còn muốn trở lại, nàng cũng không được để nàng ta tới gần."
"......"
**********
Ngày thứ hai, Liễu Hân Linh hai mắt thâm quầng rời giường.
Tối hôm qua nàng nghe nam nhân nào đó nhắc nhở cả một đêm về chuyện nam nhân hoặc nữ nhân nào đối với nàng có ý đồ, phải phòng bị thế nào để cho những nữ nhân kia không chiếm được tiện nghi của nàng. Cuối cùng cũng không biết nam nhân này ảo tưởng cỡ nào còn cho là nha hoàn của nàng cũng có ý tứ gì đó, về sau ngàn vạn lần đừng để nha hoàn hầu hạ. Sau đó nếu không phải nàng cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đem hắn ném xuống giường, nói không chừng hắn còn tiếp tục nhai đi nhai lại.
Nam nhân, loại sinh vật này thật là quá đáng sợ, đặc biệt là nam nhân ghen tuông đến nghi thần nghi quỷ, chính là cơn ác mộng.
Liễu Hân Linh sáng quắc nhìn thấy trong ánh mắt vị thế tử gia nào đấy, cố nhẫn nhịn không kêu nha hoàn đi vào phục vụ, tự mình thay quần áo rửa mặt, sau đó lại tự chải tóc, xây dựng một hình tượng thê tử hiền lương thục đức.
Sở Khiếu Thiên cười đến mặt mày thỏa mãn, lại nhìn Huyền Châu đứng một bên giống như cọc gỗ, nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt —— bởi vì nha hoàn này rất thức thời, chủ tử không có lên tiếng, liền đứng ở một bên nhìn, cố gắng làm cho bản thân không tồn tại.
Ăn sáng xong, Liễu Hân Linh đưa hắn ra cửa, có chút lo lắng nói: "Hôm nay chàng muốn đi vào triều sao?"
Sở Khiếu Thiên bình thường đều không vào triều, mà trực tiếp tới nha bộ. Hôm nay phải vào triều là bởi vì hôm qua lúc hắn đánh bọn người vương tử Nam Di huyên náo quá lớn, từ An Dương vương biết được tin tức hôm qua rất nhiều quan viên đã lên kế hoạch hành hắn, đến lúc đó còn không biết hoàng thượng sẽ xử trí hắn như thế nào.
"Ừ." Sở Khiếu Thiên nhận lấy bội đao từ tay An Thuận giắt bên hông, chống lại nàng lo lắng mặt, tâm tình vẫn rất tốt, "Không cần lo lắng, dù sao ta không phải lần đầu tiên bị bọn hắn dồn vào chỗ chết, chỉ cần hoàng thượng không tức giận, ta liền không có chuyện gì."
Liễu Hân Linh giật nhẹ môi, nếu không có người kia chống lưng hắn có thể lạc quan thế sao. Từ xưa tới nay, cho dù được Đế Vương tin chìu nhưng cũng không thể tin tưởng nhất, nàng không biết vì sao Sùng Đức Hoàng đế lại nguyện ý đem Sở Khiếu Thiên cưng chìu tới mức này, Sở Khiếu Thiên dựa vào cái gì có thể được một Đế Vương che chở?
Từ trong lòng trực giác mách bảo nàng đây không phải là chuyện tốt.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực