Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Chương 50.2
ể từ mười hai năm trước Sùng Đức hoàng đế lên ngôi, An Dương thái phi được An Dương vương từ trong cung đưa về vương phủ, liền bắt đầu cuộc sống ru rú trong nhà. Cũng đều giống nhau cả thôi, bà đều sẽ sống ở Vinh Thụy trong nội đường an tâm lễ Phật, có thể nói là không bước chân ra khỏi nhà rồi.
An Dương vương đi tới Vinh Thụy trong nội đường Phật Đường trước, cho người đi thông báo bên trong thái phi một tiếng, được cho phép mới tiến vào.
An Dương Thái phi ngồi ở trên bồ đoàn vân vê một chuỗi Phật châu, mặt mày hòa nhã, nghe được tiếng bước chân, mới mở mắt.
An Dương vương tiến lên thỉnh an liền ngồi chồm hỗm ở một bên trên bồ đoàn, sau khi người làm rời đi, hướng về phía thái phi muốn nói lại thôi.
"Mẹ......"
An Dương Thái phi vẻ mặt lạnh nhạt, "Cảnh Dương, hôm nay đột nhiên tới, có chuyện gì?"
An Dương vương rũ mắt xuống, cung kính nói: "Mẹ, nhi tử tìm được đứa bé kia rồi."
An Dương Thái phi ngẩn người, rất nhanh liền hiểu được, "Con xác định?"
An Dương vương lắc đầu, "Không xác định, nhưng hắn không chỉ có hình dáng giống mẹ, cũng giống như con. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nhi tử đã cảm thấy hắn nhất định là đứa bé mất tích năm đó. Mẹ, nhi tử......" Nói xong lời cuối cùng, An Dương vương đã kích động.
"Cảnh Dương, bình tĩnh chớ nóng!" An Dương thái phi rất nhanh liền thu thập lại biểu tình, nói: "Mặc kệ hắn phải phải đứa bé kia hay không, chuyện này cũng đều phải chậm rãi tính. Hơn nữa, ta không cho phép có ai uy hiếp được vị trí của Khiếu Thiên."
An Dương vương vừa nghe, tâm tình kích động tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên tối tăm.
An Dương Thái phi nhắm mắt lại, đọc tiếng Phật hiệu, rồi nói: "Đứa bé kia năm đó mất tích thật ly kỳ, tất cả mọi người cho là hắn đã chết, hôm nay hắn lấy thân phận gì xuất hiện,người nuôi lớn hắn nhà làm cái gì, nếu con muốn nhận hắn trở về, con muốn đặt Khiếu Thiên ở chỗ nào? Hắn có thể oán giận vận mệnh của mình bất công, cho là Khiếu Thiên đoạt đi địa vị của hắn hay không? Cảnh Dương, chuyện này con phải suy nghĩ thật kỹ, muốn an bài như thế nào cũng phải nguyên tắc."
Nghe vậy, An Dương vương khổ sở nhắm mắt lại, trái tim tràn đầy khổ sở.
**********
Từ thư phòng ra ngoài, Sở Khiếu Thiên vốn là muốn trở về Ôm Tâm viện, chợt nhớ tới hôm nay ra cửa mua đồ, liền dẫn Sở Tam cùng Sở Tứ hướng Lạc Tiên viện bước đi.
An Dương vương phi lúc này đang ở bên cạnh ao hoa sen trong Lạc Tiên viện thả mồi cho cá, nghe được nha hoàn nói nhi tử đã tới, vội vàng đem thức ăn để xuống, bước về hướng trong sảnh.
An Dương vương phi mới vừa vào đến thiên sảnh, liền thấy nhi tử ôm mấy thứ đồ đặt lên trên bàn, nhìn thấy bà, vui mừng nói: "Mẹ, nhi tử hôm nay đi ra ngoài có mua cho ngài ít thứ. A, người xem, đều là vợ con chọn cho ngài, nhi tử cũng cảm thấy rất đẹp."
Ngọc Nương tiến lên nhận lấy, An Dương vương phi mỉm cười nhìn một chút, có thẩm mỹ lắm, tuy không phải là vật quý giá gì, nhưng nhi tử tự mình mang đến, đầy hiếu tâm, cũng đã làm lòng đã thõa mãn lắm rồi. Mới vừa rồi con dâu khi trở về, cũng tới đây thỉnh an bà, từ con dâu biết tin nhi tử trực tiếp đến thư phòng tìm vương gia rồi, bà còn có chút lo lắng không biết xảy ra chuyện gì khiến nhi tử trở lại tìm vương gia, hai cha con nhà này có thể lại cãi vả hay không, hỏi con dâu, nàng cũng nói không biết, càng làm cho bà có chút lo lắng. Hiện nay thấy bộ dáng nhi tử cười tủm tỉm, xem ra hôm nay hai cha con này thật không có gây gổ.
Sở Khiếu Thiên nghe được Liễu Hân Linh mới vừa rồi tới đây thỉnh an, cười hắc hắc nói: "Những thứ đồ này tất cả đều do gia nhânmang, mới vừa vội vã đi tìm cha, ngược lại quên để cho nàng mang tới."
"Vội vã như vậy, là có chuyện gì sao?" An Dương vương phi lo lắng hỏi.
Sở Khiếu Thiên lắc đầu, "Không có, chỉ là hình bộ có chút chuyện thôi, mẹ không phải lo lắng."
An Dương vương phi sau khi nghe xong, liền không nhiều lời nữa. An Dương vương phi là một phụ nhân cổ đại điển hình, đối với công việc của trượng phu và nhi tử, bà chưa bao giờ hỏi nhiều, tránh cho có những việc không nên hỏi.
Hai mẹ con lại hàn huyên một hồi, sắc trời trầm hơn, Sở Khiếu Thiên đang muốn rời đi, An Dương vương phi đột nhiên giữ hắn lại, sai người đem hai thiếu nữ ăn mặc so với tỳ nữ bình thườngcũng khá được đưa tới.
Sở Khiếu Thiên chỉ là liếc mắt một cái, mặc dù cảm thấy dáng dấp hai nàng này mặc dù không là thật mỹ lệ, thế nhưng thân thể phong lưu, còn là rất câu dẫn nam nhân. Nhưng An Thuận đã từng nói qua, nữ nhân phần lớn không thích chồng mình nhìn nữ nhân khác, chắc chắn nương tử nhà hắn không thích hắn nhìn nữ nhân khác lâu, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
An Dương vương phi lạnh nhạt nói: "Khiếu Thiên, ban đầu lúc con thành thân cho nên mẹ đem mấy cái kia nữ nhân trong viện tử của ngươi đều đưa xuất phủ hết, mặc dù là vì tốt cho ngươi, nhưng lại làm cho trong viện của con hiện nay không có người nào phục vụ, con xem hai người này như thế nào? Nếu con thích, trước tiên có thể để cho các nàng làm nha đầu thông phòng, chờ con dâu mang thai, nếu bụng họ cũng có tin tức, thì cho các nàng ấy một danh phận."
Hai nàng này chính là nha hoàn được mua vào trong phủ sau khi nhi tử thành thân không bao lâu, là cùng vương phủ ký văn tự bán thân luôn. Trải qua hai tháng được răn dạy, hiện nay xem ra có chút bộ dáng. An Dương vương phi nhớ tới ban đầu bà cùng vương gia thành thân hai tháng thì mẹ chồng cũng an bài nha hoàn thông phòng cho trượng phu, liền cũng theo như thế mà làm.
"Mẹ, con không muốn!" Sở Khiếu Thiên trực tiếp cự tuyệt, không chút nào để ý bởi vì sự cự tuyệt của mình mà hai nàng kia mặt tái xám.
"Tại sao?" An Dương vương phi ngược lại có chút giật mình, nếu theo như kinh nghiệm trong dĩ vãng, với diện mạo hai nàng này, thân thể phong lưu, nhi tử đã sớm vui mừng nhận lời, làm sao dứt khoát cự tuyệt như thế?
"Họ tốt hay xấu, cũng không bằng một nửa của vợ con, con không thích." Sở Khiếu Thiên đàng hoàng nói.
Lời nói có vẻ đàng hoàng như thế, An Dương vương phi nghe vào trong tai, lại cảm thấy nhi tử có thể là kiếm cớ cự tuyệt, không khỏi hé mắt nhìn, suy đoán nguyên nhân cự tuyệt của nhi tử. Thật ra thì, ở trong mắt An Dương vương phi, hai nàng này cũng là có tâm thế, so với Liễu Hân Linh cũng không phải kém, thậm chí một người trong đó xinh đẹp hơn một chút, cho nên lời này của Sở Khiếu Thiên, không chỉ có An Dương vương phi cảm thấy không phải lời nói thật, ngay cả gia nhân trong phòng sau khi nghe xong cũng cảm thấy lời nói thế tử quá không thể tin nổi, nếu không thì chính là mắt hắn có vấn đề, chỉ là nhớ tới trước kia trong Ôm Tâm viện cả một đám nữ nhân, mọi người tương đối có xu hướng về vị này thế tử gia kiếm cớ ghét bỏ họ thôi.
"Mẹ, dù sao con cũng không cần họ đến Ôm Tâm viện, mẹ cứ tùy tiện xử trí họ đi." Sở Khiếu Thiên kiên quyết nói.
An Dương vương phi vừa nghe, mặc dù trong lòng thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Có thể nói, An Dương vương phi vẫn tương đối hiểu rõ con trai mình, lúc trước con dâu tới đây thỉnh an thì cũng không có trực tiếp nói cho con dâu này đem hai tỳ nữ mang về Ôm Tâm viện, không chỉ là bởi vì tính khí nhi tử, mà còn vì không muốn làm cho con dâu đối với người mẹ chồng này trong lòng xa cách. Từ xưa tới nay,làm gì có nàng dâu nào nguyện ý tiếp nhận chuyện mẹ chồng nhét nữ nhân chotrượng phu mình, mặc dù là nữ nhân hiền huệ đi chăng nữa đều không thể nào làm được tới trình độ này. Nhưng vì nối tiếp truyền thống, bà làm mẹ chồng lại không thể không làm. An Dương vương phi mặc dù cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng bà thông minh tránh con dâu đi, đem quyền lựa chọn giao cho nhi tử của mình.
Hơn nữa, bà cũng biết tính khí nhi tử này, nếu hắn thích, kể cả Thiên Vương lão tử cũng không cách nào ngăn cản hắn cướp đoạt. Nhưng nếu hắn không thích, lại cứng rắn đưa qua, sẽ chỉ làm hắn rất không nể tình trực tiếp ném ra ngoài khiến người thật mất mặt.
Cho nên, An Dương vương phi liền hỏi tới ý tứ nhi tử, chỉ là không ngờ biểu hiện của con trai cùng nàng tưởng tượng lại chênh lệch nhiều như vậy.
Đợi mẹ đem hai tỳ nữ bị Sở Khiếu Thiên ghét bỏ mà sắc mặt trắng bệch rời đi, Sở Khiếu Thiên tả oán nói: "Mẹ, về sau nữ nhân xấu như vậy, mẹ cũng đừng cố gắng ép lòng đưa tới cho con làm gì, xấu như vậy, nhìn đau mắt, con mới không thèm họ đến Ôm Tâm viện của con đâu."
An Dương vương phi không cưỡng được hắn, chỉ đành phải đồng ý, chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, hai nàng này thật sự có xấu như vậy sao? Hay là mắt của nhi tử bà có vấn đề?
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực