Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Chương 47.2
ảm thấy trong cơ thể cái đó đã lui lại có khuynh hướng trở nên lớn, nét đỏ ửng trên mặt Liễu Hân Linh đã lui lại một lần nữa hồng đến rỉ máu, ngay cả hơi thở cũng nặng mấy phần, có chút luống cuống nói: "Khiếu, Khiếu Thiên, không phải mới vừa......"
"Nương tử, vẫn chưa thỏa mãn mà." Sở Khiếu Thiên có chút uất ức nói.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn dù đã lui đi dục vọng nhưng cũng đủ để giết người rồi, lại còn bày ra bộ dáng uất ức này, thoạt nhìn liền giống như một chú chó lớn bị đoạt đi cục xương, cặp tai kia giống như cũng bị bẻ rủ xuống.
Liễu Hân Linh trong nháy mắt có loại kích động đến phun máu mũi, vội vàng đưa tay che lỗ mũi, để tránh cho mình bị chảy xuống máu mũi, đến lúc đó liền mất hết cả mặt rồi.
Vì vậy, bị chính mình mơ mộng rất rộng rãi cho phép một vị thế tửnào đó làm tiếp một lần nữa.
Chờ bạn thế tử rốt cuộc thỏa mãn, Liễu Hân Linh cũng mệt mỏi đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Sở Khiếu Thiên ăn uống no đủ, thậm chí không hề bị đá đến dưới giường, xem ra làm đến mức nàng không còn hơi sức, ngay cả quái lực cũng không cách nào sử dụng, cho nên, tâm tình của hắn hết sức thoải mái, rất ân cần chạy trước chạy sau phục vụ nàng, không chỉ bỏ hết quy củ địa vị giúp nàng mà rửa sạch thân thể, thậm chí tự mình bưng tớicháo gà ma nha hoàn mang lên đút nàng uống.
Liễu Hân Linh đen mặt, vốn là muốn cự tuyệt hành động đút thức ăn của hắn, nhưng toàn thân ê ẩm thật miễn cưỡng, thực là cạn sạch sức lực đến nỗi muốn ăn cái gì, chỉ có thể để hắn phục vụ, ăn ít thứ lấp bao tử. Ăn xong, kiên trì súc miệng, Liễu Hân Linh quay người vào bên trong, lập tức liền ngủ thiếp đi.
Bóng đêm càng chìm sâu, Sở Khiếu Thiên thu thập đám nha hoàn đuổi ra khỏi phòng, tự mình ngồi trước giường chống hai gò má si ngốc canh chừng dung nhan nàng ngủ.
*********
Ngày thứ hai, Sở Khiếu Thiên tinh thần phấn chấn đi ra cửa tới sai nha, An Thuận cứ theo lẽ thường đi sau lưng hắn, thấy rõ ràng tâm tình thế tử gia vui vẻ, biết tối hôm qua cuộc sống về đêm của hắn hẳn là rất tốt —— từ buổi sáng hôm nay thế tử phi không tới đưa thế tử ra cửa hắn liền biết.
Chủ nhân tâm tình tốt, hạ nhân ở dưới làm việc cũng an tâm một chút. An Thuận hiện hận tâm tình thế tử gia không được ngày ngày cũng tốt như vậy, cũng không uổng công hắn vì để cho thế tử gia hiểu suy nghĩ của nữ nhân, đặc biệt là hắn làm mặt dày đi về phía những thứ tỳ nữ kia để nghe trộm, thậm chí thỉnh thoảng cũng bởi vì hỏi chuyện không nên hỏi cho nên hắn gặp được những ánh mắt...... Chỉ là nói tóm lại, hắn nói cho thế tử gia gì đó, chắc cũng là có tác dụng.
An Thuận rất thỏa mãn, chỉ cần thế tử phi có thể trấn áp vị chủ nhân nóng nảy này, đừng để cho hắn động một chút là phát giận khiến cho bọn hạ nhân này mệt mỏi, vì để cho thế tử gia hiểu suy nghĩ nữ nhân hắn không ngại đi tìm chúng tỳ nữ khó dây dưa kia hỏi thăm.
An Thuận cảm thấy hạnh phúc nhưng hắn không biết, cũng bởi vì muốn tốt cho mình mà hắn cố gắng giúp đỡ dần dần đem chủ nhân nóng nảy của hắn bồi dưỡng thành trung khuyển.
**********
Đối với tâm tình Sở Khiếu Thiên thực tốt dày vò xương sống thắt lưng đùi của mình đến mềm nhuyễn thì Liễu Hân Linh chỉ có thể âm thầm nghiến răng oán hận, giận mình tâm chí không kiên định, nam nhân kia chỉ cần bày ra một bộ dáng ủy khuất của chú chó lớn không ăn được thịt xương, sẽ khiến nàng vô dụng quăng mũ cởi giáp, mềm lòng mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Kết quả, hắn được thỏa mãn còn mình thì mệt chết đi được.
Nhưng mà hôm nay là 15, cần phải đi thỉnh an, Liễu Hân Linh có mệt mỏi hơn nữa cũng phải kéo thân thể đau đớn chua xót rời giường, sau khi Sở Khiếu Thiên ra cửa không lâu, rửa mặt mũi qua loa, khiến cho sắc mặt của mình không đến nổi hỏng bét như vậy, liền dẫn Huyền Châu, Lục Y, Tử Y cùng đi Lạc Tiên viện thỉnh an.
Lúc này Lạc Tiên viện trừ An Dương vương phi bên ngoài, còn có mấy nữ nhân An Dương vương. Những phụ nhân này ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bộ bộ dáng vui vẻ, đang nũng na nũng nịu cùng An Dương vương phi nói chuyện, nhìn xa xa, chính là một hình ảnh đẹp đẽ.
Không cần phải nói, ngày hôm qua An Dương vương nhất định là tá túc Lạc Tiên viện, cho nên mới khiến bọn nữ nhân này mới sáng sớm đã ân cần hướng Lạc Tiên viện hướng vương phi thỉnh an. Hơn nữa bởi vì Uyển di nương bị cấm túc, mất đi một nữ nhân độc sủng, những nữ nhân này đương nhiên sẽ nắm chặt cơ hội lấy lòng của vương gia, cho nên sáng sớm liền ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới.
Nhìn thấy Liễu Hân Linh đến, trừ An Dương vương phi, còn lại các nữ nhân khác đều vội vàng đứng dậy thi lễ với nàng.
Liễu Hân Linh biết ý nghĩa việc mấy nữ nhân này thi lễ, bởi vì thân phận các nàng ấy dù sao cũng là hạ nhân, nhưng những người này dù sao cũng là nữ nhân của An Dương vương, dù sao vẫn là trưởng bối của nàng, nhưng ở cái thời đại này mà nói vậy lại không phù hợp quy củ. Cho nên, cuối cùng nàng lựa chọn không nhìn.
Nhìn thấy Liễu Hân Linh tới đây, An Dương vương phi liền cho bọn nữ nhân này đi xuống, như thường lệ nói một chốc lát, sau đó mang theo Liễu Hân Linh đi đến thư phòng Lạc Tiên viện.
Thư phòng Lạc Tiên viện là nơi An Dương vương phi xử lý sự vụ trong vương phủ, dĩ nhiên là không so được thư phòng của An Dương vương cùng Sở Khiếu Thiên, toàn thân lấy tinh xảo Điển Nhã làm chủ, trên kệ sách không nhiều lắm, chỉ chút bày biện ngọc khí.
"Hân Linh, con gả tới đây cũng có đã hơn hai tháng, cũng nên quen biết một chút sự vụ vương phủ rồi." An Dương vương phi ngồi trước bàn đọc sách, mở ra một quyển sách nói: "Về sau cách năm ngày tới chỗ này một lần, chuyện trong phủ khi hạ nhân nói cùng nghe, để hiểu cho rõ."
"Con biết, thưa mẹ." Liễu Hân Linh khéo léo đáp một tiếng, An Dương vương phi mặc dù nói là để cho nàng bắt đầu quen thuộc sự vụ vương phủ, nhưng không có nói lúc nàng quen thuộc, liền đem chuyện quản vương phủ giao cho nàng. Nếu bà ấy không có nói rõ, mình coi như là không biết, trước cứ làm quen thôi.
Tiếp theo, An Dương vương phi đem một ít chuyện nói một lần, đợi nàng nhớ kĩ, rồi để cho nàng trở về.
Chờ Liễu Hân Linh rời khỏi Lạc Tiên viện, An Dương vương phi uống một hớp trà, nói: "Ngọc Nương, thấy thế tử phi như thế nào?"
Ngọc Nương nhẹ nhàng xoa bóp trên vai bà, cười nói: "Thế tử phi là một người nhanh nhạy."
"Nhanh nhạy? Vậy sao?" An Dương vương phi khẽ cười một tiếng, nhìn lá trà trôi nổi trong chén, "Ngày hôm qua Uyển di nương náo loạn một chút, mặc dù nhìn ra nàng rất có đầu óc để xử lí, nhưng nàng thủy chung chỉ ứng đối, không nóng không lạnh, ngược lại trầm ổn. Chỉ là, Khiếu nhi hình như đối với nàng ấy tốt quá." Nói xong, An Dương vương phi thở dài, "Khiếu nhi là thương, cho nên không thể nhìn nữ nhân của hắn bị đắn đo. Nàng dâu thông minh có thể làm rất tốt, nhưng nếu là quá thông minh, ta làm mẹ lại thật lo lắng cho nhi tử."
Ngọc Nương cười cười nói: "Vương phi, thế tử phi mặc dù là người nhanh nhạy, nhưng thế tử cũng không phải là dễ bị điều khiển. Thế tử hiện tính khí càng phát lớn, toàn thân khí phái này nô tỳ hiện nhìn cũng phải kính sợ, cũng không phải là nữ nhân có thể dễ dàng điều khiển."
An Dương vương phi sau khi nghe xong, cũng cảm thấy lời nói này của Ngọc Nương cũng có lý. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nhi tử có biến hóa lớn như vậy, cũng là bởi vì hai năm trước nhi tử mạo phạm đến Túc Vương, bị Túc Vương ra tay sửa chữa khiến cho bà vừa đau lòng vừa khổ sở. Bà không hy vọng nhi tử có thể thành tựu nghiệp lớn gì, cũng không mong đợi hắn có thể vì quân tin chiều vì quân phân ưu, chỉ mong chờ hắn về sau an toàn thừa kế vương phủ, bình an trôi chảy cả đời cũng đủ rồi.
"Phẩm hạnh Khiếu nhi bổn cung cũng không thấy có cái gì không tốt, hiện nay thấy hắn càng ngày phát tính khí càng lớn, trong lòng luôn là có mấy phần khổ sở. Nói đến đây thì Túc Vương có phải quản quá nhiều chuyện hay không, Khiếu nhi cũng không phải là con trai hắn, chỉ vì chút chuyện mà đem Khiếu nhi...... Ai, mỗi lần nhìn thấy Khiếu nhi biến thành bộ dáng kia, lòng của bổn cung liền cực kỳ buồn bực"
Nghe được lời nói của An Dương vương phi, Ngọc Nương mím môi đứng một bên không có nói gì tiếp.
Thật ra thì Ngọc Nương cảm thấy thế tử bây giờ so bộ dáng khốn kiếp hai năm trước tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì hiện tại vương gia mặc dù có thỉnh thoảng hướng thế tử rống giận hai tiếng, nhưng lại không có ngày ngày đau lòng ôm đầu suy nghĩ, nghĩ đến có lẽ trong lòng vương gia cũng tương đối vui mừng. Chỉ có người làm mẹ mới có thể mặc kệ con của mình biến thành cái dạng gì, cũng sẽ không cảm thấy nhi tử nên bị dạy dỗ như vậy, đến nỗi bất đắc dĩ mà đau lòng.
Xem xong sổ sách hôm nay, An Dương vương phi từ một ít thiệp khác nhau ở trên bàn rút ra một cái, nhìn một chút, nói: "Là thiệp từ Tĩnh vương phủ, mùng hai tháng bảy là thượng thọ 80 của Tĩnh thái phi, xem ra Tĩnh vương phủ định chuẩn bị đại tiệc thọ thần cho Tĩnh thái phi rồi, chúng ta cũng không thể thất lễ không đến. Ngọc Nương, ghi nhớ chuyện này cùng bổn cung đến phòng kho chọn phần hậu lễ, thuận tiện cũng mang thế tử phi cùng đi, để cho nàng ấy đi nhận thức một chút."
Ngọc Nương vừa nghe, liền biết vương phi đây là muốn mang thế tử phi ra mắt đi nữ quyến quyền quý trong kinh rồi, liền đáp một tiếng đem chuyện này ghi nhớ.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực