You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Chương 44
dit: Mỹ Lệ
Beta: Quảng Hằng
Liễu Hân Linh kể từ ngày gả vào phủ An Dương vương tới nay, đối với hậu viện An Dương vương nhà mình, có chút khái niệm, trừ vương phi còn có thêm một trắc phi, lại còn có mười vị di nương, cộng thêm không biết bao nhiêu nha hoàn thông phòng, thật ra thì trong hoàng thân quốc thích, như vậy cũng coi như không phải là nhiều. Những nữ nhân trong này, chánh phi An Dương vương phi trong tay nắm quyền to nhất, tiếp theo chính là Uyển di đang được cưng chiều được An Dương Vương quan tâm nhất, thậm chí ngay cả trắc phi Dương thị cũng phải đố kỵ.
Từ xưa tới nay, nữ nhân trong hậu viện dám liều lĩnh đều là do hai chữ "cưng chiều", được trượng phu yêu mến hoặc trưởng bối sủng ái. Uyển di Chu thị có thể khiến cho trắc phi Dương thị mang lòng đố kỵ, cũng bởi vì An Dương vương sủng ái nàng ấy. Có lẽ lúc vừa mới bắt đầu, Uyển di đã từng rất e dè cẩn thận, sau lại được An Dương vương sủng ái đã làm cho nàng ta dần dần liều lĩnh, dần dần dám đối đầu cùng chánh thê.
Liễu Hân Linh vốn là đối với nữ nhân ở hậu viện không có ý tưởng gì, dù sao những người kia cũng coi như là trưởng bối. Chỉ là từ lần trước Uyển di mượn chuyện Phi Anh sanh sự, trong lòng nàng có chút vướng mắc. Hiện, nhìn trận thế này, không biết Uyển di muốn làm ra cái gì, để cho nàng cảm thấy chán ghét, thầm nghĩ Uyển di này thật đúng là không yên.
Nàng chỉ hi vọng, Uyển di mang cái cháu gái này tới không phải để dẫn mối đi.Liễu Hân Linh khẽ híp mắt, trong lòng cười lạnh. Nếu Sở Khiếu Thiên nguyện ý cùng với nàng kinh doanh cuộc hôn nhân này, chỉ cần hắn không nói muốn cưới thiếp thất, như vậy nàng cũng sẽ không để cho nữ nhân khác chen vào.
An Dương vương phi uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: "Thế tử phi, hôm nay Uyển di tới đây nói cho bổn cung, hôm qua trong vườn hoa, thế tử của chúng ta khi dễ cháu gái Chu Tuyền Nhi của nàng ấy, Uyển di hi vọng thế tử cho cháu gái nàng ấy một câu trả lời thỏa đáng."
Liễu Hân Linh nhíu mày, nhìn về thiếu nữ gọi là Chu Tuyền nhi bên cạnh Uyển di, nghe được lời nói An Dương vương phi, rất đúng lúc vành mắt hồng hồng, dáng vẻ lã chã chực khóc. Loại này nói khóc liền khóc, thực là khiến người ta bội phục, ít nhất Liễu Hân Linh cảm thấy mình chắc chắn làm không được.
Chỉ là, ý của các nàng là Sở Khiếu Thiên đã khi dễ Chu Tuyền Nhi? Vậy hắn khi dễ như thế nào?
Trong nháy mắt, Liễu Hân Linh nghĩ tới cái loại chuyện một nam nhân bình thường đánh nhau cùng yêu tinh nữ gì đó, chỉ là rất nhanh, liền đem ý tưởng này trục xuất khỏi đầu. Bởi vì, ngày hôm qua Sở Khiếu Thiên trừ thời gian làm việc, những lúc khác lại hết sức an phận dính bên người nàng, chỉ thiếu chút nữa vây quanh nàng vẫy đuôi cầu xin chú ý, khi nào thì có thời gian đi khi dễ nữ nhân?
"Mẹ, chuyện đã xảy ra khi nào? Sao con dâu lại không biết? Hơn nữa nếu thế tử thật sự khi dễ Chu cô nương, đó là khi dễ như thế nào ạ?" Liễu Hân Linh dịu dàng cười hỏi.
Trong mắt An Dương vương phi xẹt qua tia ý cười, nhìn về phía Uyển di có chút tức giận, nói: "Uyển di, đem lời nói lúc trước nói lại một lần cho thế tử phi biết đi."
Uyển di mặc dù liều lĩnh, nhưng đối mặt An Dương vương phi, nàng ta vẫn có chút sợ hãi, lập tức miễn cưỡng cười cười, nói một cách cực kì ôn nhu: "Thế tử phi, mấy hom nay, bởi vì thân thể không thoải mái, cho nên bảo Tuyền Nhi đến phủ chơi. Ngày hôm qua ta thấy Tuyền Nhi luôn buồn bực ở trong sân rất đáng thương, liền sai nha hoàn mang nàng ấy đến trong phủ chúng ta đi dạo một chút, ai ngờ Tuyền Nhi vừa vặn nhìn thấy thế tử đi ngang qua vườn hoa. Vốn là Tuyền Nhi định trực tiếp tránh, ai ngờ thế tử ngăn nàng hỏi chuyện, sau đó thế nhưng, thế nhưng...." Uyển di nét mặt ưu sầu dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
An Dương vương phi nắm ly trà thật chặt, vẻ mặt không thay đổi.
"Sau đó thì sao?" Liễu Hân Linh vẫn cười dịu dàng như trước, dáng vẻ như đang khích lệ nàng ta nói tiếp.
Uyển di thấy nàng bình tĩnh thì có chút kinh ngạc, nhưng mà đối phương nể tình như vậy, nàng ta đương nhiên phải tiếp tục nói: "Ai ngờ thế tử thế nhưng đẩy Tuyền Nhi té trên đất trật chân không nói, còn làm hư y phục của nàng ấy. Cái này cũng chưa tính, ngài ấy lại còn dùng lời nói ác độc để cười nhạo Tuyền Nhi. Tuyền Nhi đáng thương, mặc dù chúng ta đều là nữ nhi nhà nghèo, nhưng Tuyền Nhi là cô nương trong sạch, nàng ấy thật vất vả đến đây thăm cô cô, ai ngờ sẽ xảy ra loại chuyện như vậy. Vương phi tỷ tỷ, nhất định phải làm chủ cho Tuyền Nhi đó.."
Nghe xong lời của Uyển di, Chu Tuyền Nhi đã lấy tay áo che mặt, ríu rít khóc lên, tư thái quá mức xinh đẹp.
Sắc mặt An Dương vương phi có chút khó coi, Tuyền Nhi này vừa nhìn chính là một Uyển di khác, đầu óc bà có hư mới có thể làm chủ đưa cô bà Chu Tuyền Nhi này đến hậu viện của con trai mình, mặc kệ chuyện này có phải là do Uyển di cùng Chu Tuyền Nhi tự biên tự diễn đi chăng nữa, cho dù là con trai bà thật sự khi dễ Chu Tuyền Nhi, bà cũng tuyệt đối không cho phép Uyển di đem cháu gái nhét vào bên cạnh con trai bà.
"Uyển di, chuyện này, ai có thể chứng minh đây?" Liễu Hân Linh rất tỉnh táo hỏi.
Uyển di vừa nghe xong, liền trưng ra một bộ mặt bị người ta làm nhục, run giọng nói: "Trời, thế tử phi, tại sao có thể nói như vậy chứ? Chẳng lẽ một cô nương trong sạch bị nam nhân khi dễ rồi, còn muốn cho người khác biết sao?"
Liễu Hân Linh âm thầm liếc mắt, liền nói: "Ta không có nói mọi người đi vây xem, chỉ là, những chuyện này chỉ là lời nói từ một phía, thế tử hôm qua trở lại, cũng không từng nhắc qua, cũng không có xuống bẩm rõ cùng mẹ, cho nên tự nhiên có chút hoài nghi. Uyển di, người cũng biết có một số việc là phải cần chứng cớ, cũng không thể dựa hết vào lời nói mà quy kết."
Uyển di hốc mắt cũng đỏ, dáng vẻ như nàng dâu bị khi dễ, "Thế tử phi, ý của ngài là ta nói láo? Coi như muội có lương tâm lừa gạt, nhưng nào dám đem danh tiếng của cô nương ra nói giỡn? Hơn nữa,phẩm hạnh thế tử trong kinh thành như thế nào thì ai ai cũng biết, hắn đối với Tuyền Nhi làm ra loại chuyện đó, thực là làm trái tim băng giá a.
"Câm miệng!" An Dương vương phi vỗ xuống bàn, mặt mày giận dữ."Khiếu nhi làthế tử của vương phủ, cho phép nói như vậy sao?"
Bởi vì An Dương vương phi phát giận, Uyển di không dám nói nữa, chỉ là nhìn vẻ mặt, bà ta là không phục.
An Dương vương phi cũng biết con trai mình là loại đức hạnh gì, hai năm trước, tính tình còn thật sự là một kẻ trời đất cũng oán, tăng sãi cũng chả dám khuyên ngăn. Chỉ là hai năm qua, con trai bà đã sửa lại rất nhiều, trong lòng bà cũng khá an tâm. Nhưng mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên đối với Sở Khiếu Thiên có thể làm ra chuyện khi dễ Chu Tuyền Nhi, An Dương vương phi thật đúng là có chút tin tưởng. Chỉ là tin tưởng không có nghĩa là có thể tiếp nhận, lại càng không đại biểu có thể để cho họ tùy tiện bố trí con trai của bà.
"Thế tử phi, thấy thế nào?" An Dương vương phi nhàn nhạt hỏi.
Khóe miệng Liễu Hân Linh giất giật, nói móc: "Vì sao lời này lại giống như “Con định làm thế nào?" trong Hồng Lâu Mộng đây? Chẳng lẽ muốn nàng nói với An Dương vương phi rằng "Vương phi, chuyện này sau lưng nhất định có một bí mật động trời!" Sao? Chỉ là, nàng cũng cảm thấy chuyện này sau lưng đúng là có một bí mật, không có gì hơn là Uyển di muốn nhét cháu gái của nàng ta vào ôm Tâm viện, sau đó làm cơ sở ngầm cho nàng ta thôi.
Uyển di là một di nương, mà lại còn là mộtdi nương tuổi vừa qua 20, không thể nào không có ý tưởng gì. Thừa dịp sức trẻ chính là vốn liếng, nàng ta chỉ có thể sinh được một đứa bé thì cuộc sống về sau mới được đảm bảo, chỉ là thấy An Dương vương có thể chỉ có một đứa con độc đinh như vậy, cũng không biết nàng ta còn có thể mang thai hay không. Coi như nàng ta mang thai sinh một đứa con trai, nhưng đợi con trai của nàng ta trưởng thành, thì An Dương vương cũng già rồi, Sở Khiếu Thiên đã sớm thừa kế tước vị Vương phủ, đến lúc đó còn đâu vị trí cho hai mẹ con bọn họ. Vì thế, Uyển di cảm thấy, nên cần phải bắt cá hai tay, không chỉ phải bắt được lòng của An Dương vương, mà của thế tử cũng phải bắt cho được, tốt nhất chọn một người cho vào bên cạnh thế tử, mà tốt nhất là cháu gái.
"Mẹ, chuyện này còn chưa biết rõ, con dâu không dám tự kết luận." Liễu Hân Linh dịu dàng ung dung nói: "Hay là, chờ sau khi phu quân trở lại, hỏi chàng thử xem chuyện gì đã xảy ra, được không ạ?"
An Dương vương phi đương nhiên gật đầu đồng ý, cảm thấy đề nghị này của nàng dâu rất được.
Uyển di nhíu mày, chỉ là rất nhanh liền giãn mày ra, nũng nịu nói: "Vương phi tỷ tỷ, thật ra thì chuyện này Vương gia cũng đã biết rồi."
Trong nháy mắt, sắc mặt của An Dương vương phi trở nên cực kỳ khó nhìn, "Uyển di, có ý gì?"
"Vương, vương phi tỷ tỷ, xin tỷ tỷ đừng nóng giận." Uyển di làm ra vẻ bị sợ hãi, hốc mắt hồng hồng, yểu điệu nói: "Tối qua, sau khi Tuyền Nhi trở lại khóc không ngừng, trùng hợp Vương gia thấy vậy liền hỏi chuyện. Vương gia sau khi nghe xong rất tức giận, đã nói sẽ làm chủ khiến thế tử thu Tuyền Nhi. Có lẽ hôm nay Vương gia gấp gáp vào triều, vì vậy không có thông báo cho vương phi tỷ tỷ một tiếng thôi."
An Dương vương phi giận đến sắc mặt tái xanh, âm trầm nhìn chằm chằm một Uyển di bộ dáng nhu nhược che môi. Ngày hôm qua trượng phu đúng là ở chỗ Uyển di, buổi sáng cũng là từ nơi đó trực tiếp ra cửa vào triều, bà hoàn toàn không có nhìn thấy Vương gia. Nữ nhân này thật là thủ đoạn, cho là như vậy thì bà sẽ đồng ý để cho cháu gái của nàng ta vào cửa sao? Nghĩ khá lắm!
Liễu Hân Linh có chút nhức đầu, An Dương vương này lại còn xen vào xem náo nhiệt làm gì? Không oán được Uyển di không hề sợ hãi, sợ rằng nàng ta đã có chỗ dựa mạnh mẽ rồi. Nàng lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là chuyện xảy ra tối hôm qua, sao lại nhịn đến lúc bị phát hiện mới đến nói, rõ ràng là canh thời gian, chờ An Dương vương trở về phủ sau đó trực tiếp hạ lệnh khiến Sở Khiếu Thiên cưới cháu gái nàng ta.
"Đã như vậy, chuyện này chờ sau khi Vương gia trở lại định đoạt đi." An Dương vương phi mím môi nói.
Nói xong lời này, An Dương vương phi liền sai Liễu Hân Linh đỡ về tẩm thất nghỉ ngơi, có thể thấy được bà đã thực sự cực kì tức giận.
Liễu Hân Linh có thể lý giải lòng của An Dương vương phi, trượng phu không chỉ có sủng ái tiểu Tam, thậm chí chỉ bởi một điều thỉnh cầu của tiểu Tam mà lại muốn đem cháu gái bên nhà tiểu Tam kín đáo đưa cho con trai mình sanh, làm một nữ nhân bình thường thì ai cũng sẽ không chịu nổi.
Chỉ là sắc mặt khó coi mới vừa rồi của An Dương vương phi, rất nhanh liền khôi phục lại, đem Uyển di cùng cháu gái nàng ta gạt sang một bên, An Dương vương phi cùng Liễu Hân Linh ngồi trong nội thất, mẹ chồng nàng dâu ngồi đối mặt nhau.
"Hân Linh, chuyện như vậy con cũng cứ an tâm đi, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không cho phép cháu gái tiện nhân này vào cửa." Thanh âm An Dương vương phi nảy sinh ác độc, "Muón sắp xếp người vào bên cạnh con trai ta à, Uyển di ngại mệnh cháu gái nàng ta quá dài hay sao?"
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực