You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Chương 43
eta: Hotmit
Edit: Mỹ lệ
Trở lại kinh thành, Liễu Hân Linh tiếp tục nghỉ ngơi bồi bổ thân thể, trải qua cuộc sống an an bình bình của một trạch nữ.
Đối với Liễu Hân Linh mà nói, cuộc sống của nữ nhân khuê các cổ đại không cách nào có được những loại hình giải trí như ở hiện đại, nàng đã trải qua mười sáu năm rồi, đã thành thói quen nên cũng không thấy khó khăn lắm, cho nên nàng cứ ngốc ngốc mà sống thôi. Chỉ là mỗi ngày bị nhồi nhét các loại canh dược thiện gì đó, nên hơi đen mặt. Càng làm cho nàng đen hơn là, đây là do An Dương vương phi đặc biệt sai đầu bếp làm cho nàng, nói là đối với thân thể nữ nhân rất có ích.
Nàng có thể nói vợ chồng An Dương vương hiện đã mài đao xoèn xoẹt chờ nàng bị nhi tử bọn họ làm cho lớn bụng sao? Có thể sao, có thể sao, có thể sao?
Liễu Hân Linh đối với chuyện ở cổ đại thiếu nữ mười sáu tuổi đã phải sinh con, trong lòng có chút mâu thuẫn. Ở hiện đại cũng biết đạo lý nam nữ trưởng thành thì phải thành gia thất rồi sinh con đẻ cái, nhưng nữ nhân mười sáu tuổi vẫn còn là một thiếu nữ ham ăn ham chơi, thân thể cũng còn chưa trổ mã hoàn toàn, sao có thể sinh ra một đứa bé thông minh khỏe mạnh chứ? Thành thân được một tháng, bố mẹ chồng liền bắt đầu chú ý bụng của nàng, khiến nàng cảm thấy áp lực nặng như núi.
Chỉ là, bởi vì vợ chồng An Dương vương không có biểu lộ rõ ý tứ, Liễu Hân Linh cũng làm như không biết. Thật ra thì vợ chồng An Dương vương vội vã bồng cháu cũng vô ích, bởi vì nhi tử bọn họ hiện cũng không có cái tư tưởng là cưới vợ về để sanh con, ngược lại cảm thấy chuyện sinh con gì đó là một loại chuyện rất xa xôi. Cho nên, nếu như hắn không phối hợp, như vậy tất cả những chờ đợi, chuẩn bị cái gì đều là công cốc đi.
Sau khi trở lại kinh thành, Sở Khiếu Thiên bắt đầu bận rộn. Chỉ là mặc kệ bận rộn thế nào, chỉ cần tới giờ lên đèn, hắn sẽ đúng lúc trở về phủ ăn tối cùng nàng.
Liễu Hân Linh buổi tối thỉnh thoảng cùng hắn tán gẫu linh tinh, biết hắn hiện tại ngoài công việc của mình, còn chạy sang Hình bộ, theo dõi tiến độ điều tra vụ thuyền phủ trưởng công chúa gặp tập kích. Đối với chuyện này, Liễu Hân Linh giữ vững trầm mặc, mặc cho hắn đi gây sức ép. Liễu Hân Linh cảm thấy, những thích khách kia nếu dám đến kinh thành sanh sự, chắc chắn đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo, đã một thời gian rồi nhưng cũng chưa tra ra được gì. Cho nên, chuyện này đành phải trông chờ vào năng lực phá án của Đô Sát viện cùng Hình bộ.
Sở Khiếu Thiên tuy bận rộn rất nhiều chuyện, nhưng đáng quan tâm nhất vẫn là thân thể của nàng, bởi vì thái y nói thân thể của nàng nguyên khí tổn thương nặng nề, không nên mệt nhọc, phải an tâm tĩnh dưỡng. Vì vậy Sở Khiếu Thiên đương nhiên coi đây là chuyện đại sự quan trọng hơn hết, thậm chí cứng rắn nhịn xuống dục niệm của mình, buổi tối thật biết điều chỉ ôm nàng đắp chăn bông nói chuyện phiếm rồi ngủ, sau đó ngủ say, nửa người lại áp trên người nàng, Sở Khiếu Thiên có chút chột dạ nghĩ, như vậy cũng không tính là làm nàng mệt nhọc chứ? Đối với việc này, Liễu Hân Linh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy loại hành vi của nam nhân ngốc này, người ta thường gọi là quỷ áp giường.
Có điều, đè ép cũng thành thói quen nên nàng cũng lười phải so đo. Cho nên nói, thói quen của con người thật là đáng sợ nha!
Ngày thứ hai Liễu Hân Linh trở về, Tạ Thiên Nhan lục đục tới cửa thăm nàng.
Liễu Hân Linh phải không biết gia trưởng của những thiếu nữ kia đối với chuyện các nàng đến An Dương vương phủ bái phỏng có cảm tưởng gì, chỉ là trải qua chuyện này, ngược lại các nàng đối với nàng thân cận hơn rất nhiều.
Thời điểm tỷ đệ Tạ gia tới cửa bái phỏng, là chọn buổi sáng Sở Khiếu Thiên không có ở nhà. Hai tỷ đệ này nếu đụng phải Sở Khiếu Thiên lại cãi vã, đến lúc đó cũng không biết hai anh chị em họ sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì rồi. Tạ Thiên Nhan là một cô nương tốt tính lại hiểu chuyện, không muốn Liễu Hân Linh khó xử, cho nên tránh mặt Sở Khiếu Thiên. Thật may là Sở Khiếu Thiên không giống loại chơi bời lêu lổng trước kia, cho nên có thể nhân cơ hội hắn đi làm việc mà đến.
Tạ Cẩm Lan bổ nhào lên người nàng, ôm nàng không chịu buông tay.
Liễu Hân Linh suy nghĩ một chút, không có đẩy bé ra. Khiến Liễu Hân Linh đen mặt chính là, cũng không biết Sở Khiếu Thiên có phải có khứu giác của cún hay không, dù Tiểu Chính Thái nhào tới trên người nàng cũng chỉ một lát, buổi tối trở về, hắn ôm nàng chà tới chà lui sau đó rất nhanh đen mặt lại, vẻ mặt rất tức giận, một bộ dáng cắn răng nghiến lợi. Liễu Hân Linh lúc đầu không hiểu, sau lại nghe hắn nghiêm túc nói tuyệt đối không thể để người không có liên quan chạm vào nàng thì nàng mới trợn mắt há mồm phát hiện, nam nhân này thậm chí ngay cả trên người nàng có những mùi vị khác hay không cũng nghe ra được đi, chẳng lẽ thật là chú cún sao?
Tiểu Chính Thái không biết ý tưởng trong lòng nàng, ấp trong ngực nàng bĩu môi nói bé lo lắng cho nàng, chờ bé khéo léo nói xong lo lắng trong lòng, còn lại đều là hưng phấn.
"Biểu tẩu biểu tẩu, giết mấy người xấu đó sao? Có phải chỉ một lần liền giải quyết hết tất cả bọn chúng hay không? Chà chà, thế mà đệ không được xem biểu tẩu dạy dỗ bọn người xấu nha, thật là đáng tiếc! Biểu tẩu, lần sau gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối không thể bỏ đệ lại nha."
Liễu Hân Linh mặt hiện thêm vài vạch đen, tiểu tử này cho là nàng cố ý rơi xuống nước sau đó đuổi theo đi giải quyết bọn người xấu đó sao? Hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã bạo lực như vậy, thật sự ổn sao? Tạ Thiên Nhan cũng hơi bất đắc dĩ kêu một tiếng "Cẩm nhi", cười cười xin lỗi với Liễu Hân Linh.
Tạ Thiên Nhan đối với việc Liễu Hân Linh rơi xuống nước trong lòng cực kỳ áy náy, thật may là buổi tối thì An Dương vương phủ tới thông báo bọn họ đã tìm được Thế tử phi, nhưng mà vì rơi xuống nước nên sinh bệnh nặng, không kịp trở lại kinh thành phải lưu lại thành Ngu Châu dưỡng bệnh, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thật ra thì trong đó một vài chi tiết, Tạ Thiên Nhan cũng không rõ lắm, nhưng người cũng đã tìm được rồi, cũng không thể tìm hiểu cặn kẽ mọi việc tránh cho mọi người đều biết. Ngày đó hầu hết chỉ biết là thuyền phủ trưởng công chúa gặp tập kích bị đắm, sau được thuyền Tĩnh vương phủ cứu giúp, cũng không có những tin tức khác. Trừ những người lúc ấy có mặt trên thuyền thấy Liễu Hân Linh rơi xuống nước mất tích, không ai truyền ra tin tức An Dương vương thế tử phi rơi xuống nước mất tích, mọi người chỉ chú ý tới chuyện thuyền phủ trưởng công chúa gặp tập kích.
Liễu Hân Linh nghe Tạ Thiên Nhan nói, biết điểm này, trong lòng đột nhiên đối với việc Sở Khiếu Thiên ngày đó xuất hiện, kịp thời tìm được mình rất là xúc động. Nếu hắn không kịp thời tìm được nàng, dù nàng có thể bình an vô sự trở lại kinh thành, cũng không tránh được có người cố ý dèm pha, đến lúc đó cũng không biết bên ngoài sẽ sinh ra những lời đồn đãi khó nghe gì. Cho nên, như vậy cũng rất tốt.
Thật ra thì ở thành Ngu Châu Liễu Hân Linh cũng đã hỏi sở Khiếu Thiên, vì sao lúc đó hắn xuất hiện đúng lúc như vậy. Sở Khiếu Thiên điềm nhiên đáp: ngày đó trong kinh thành xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn có dự cảm không tốt, cộng thêm khi đó, đột nhiên muốn đi thành Ngu Châu ăn bánh chưng tam sắc, cho nên liền đi về hướng thành Ngu Châu, ai biết trên đường gặp được thuyền Tĩnh vương phủ, sau đó biết được tin nàng rơi xuống nước mất tích, làm trượng phu, hắn tự nhiên phải kịp thời đi tìm.
Liễu Hân Linh lúc ấy rất tin tưởng lời vị thế tử gia nào đó nha, mặc dù làm cho nàng rất bất lực là vì sao này nam nhân này có dự cảm không tốt lại còn nghĩ tới chuyện ăn. Sau trở lại kinh thành, An Thuận thừa lúc vị thế tử không để ý, nói thật cho nàng nghe: thật ra thì ngày đó là vị thế tử gia nào đó đột nhiên nhớ lão bà, vì vậy tùy hứng mà đem công việc ném cho thuộc hạ, tự mình mang theo thị vệ trực tiếp chạy tới tìm, còn không sợ địa thế hiểm trở, cưỡi ngựa dọc theo bờ sông mà đi, đương nhiên rất dễ dàng đụng phải thuyền Tĩnh vương phủ, liền biết tin nàng rơi xuống nước.
Liễu Hân Linh sau khi biết, chỉ có thể "......".
Xem ra vị thế tử gia này mặc dù thích giở trò lưu manh, nhưng trước mặt nàng lại cực kỳ biết xấu hổ.
"Biểu tẩu, nói đi, là ai đặc biệt nhằm vào phủ trưởng công chúa đây?" Tạ Thiên Nhan có chút ưu sầu nói: "Lần trước Cẩm nhi bị bắt cóc, lần này thuyền chúng ta lại gặp phải tập kích. Chẳng lẽ, thật sự là nhằm Tạ gia chúng ta, kẻ địch của Tạ gia? Nhưng cha cũng không kết thù oán với ai, mẹ lại chỉ quản chuyện trong nhà, có thể kết thù kết oán với ai đây? Những ngày qua thấy cha mẹ vì chuyện này bận rộn rầu rĩ, trong lòng cũng cảm thấy thật khó chịu, càng sợ những tên kia vì uy hiếp cha mẹ mà nhằm vào Cẩm nhi."
Liễu Hân Linh nào biết những kẻ chủ mưu phía sau muốn làm cái gì, nàng cảm thấy mình thật xui xẻo, lần nào cũng bị vạ lây. Nếu nói là kẻ thù, tin tưởng rằng địch nhân phủ An Dương vương so với phủ trưởng công chúa tuyệt đối nhiều hơn rất nhiều, dù sao trong phủ An Dương vương còn có một vị đăc biệt có khả năng chuyên đi gây thù chuốc oán chính là vị thế tử gia kia. Chỉ là mỹ nữ chìm trong đau buồn, lo lắng bộ dáng thực là quá đẹp, dù là nữ nhân nhìn cũng không nhịn được, đành phải nói vài lời an ủi.
Thật ra thì, Liễu Hân Linh cảm thấy lần trước bị bắt cóc, Tạ Cẩm Lan cũng rất vô tội, cô lúc đó cũng không hôn mê, nghe được cái tên "Lão đại" nói, mục tiêu của bọn họ là An Dương vương. Mà bởi vì An Dương vương cùng trưởng công chúa chính là chị em ruột, hai phủ giao tình cực tốt, bắt cóc con trai của trưởng công chúa, tự nhiên cũng có thể uy hiếp được An Dương vương rồi. Về phần mọi người đều biết, nếu muốn đối phó chính là An Dương vương, sao không trực tiếp đi trói An Dương vương thế tử càng hữu hiệu hơn? Cái này sao, trước không đề cập tới một vị thế tử này tính khí thực là dễ chọc a, hơn nữa bên cạnh Bá Vương Long này còn có mười thị vệ đại nội hoàng cung hộ giá, muốn bắt cóc hắn thà rằng trực tiếp bắt cóc An Dương vương có khi còn dễ hơn nhiều, cho nên chỉ có thể cho qua mà tìm một người khác không có võ công lại có giá trị mà bắt cóc là được rồi.
Nói vài câu, Tạ Thiên Nhan đầy bụng lo âu mang theo đệ đệ rời đi, tin tưởng trước khi chuyện gặp tập kích chưa điều tra rõ ràng, nàng sẽ vì nhà mình mà bứt rứt trong lòng.
Ngoài Tạ Thiên Nhan, Hà Thanh Ảnh, Chu Lục Văn, Sở Tích U, Nghiêm Nhược Tâm cũng tới đây thăm nàng. Đối với việc các nàng tới thăm, Liễu Hân Linh đương nhiên là vui mừng, ngay cả An Dương vương phi cũng đặc phái ma ma bên người mang chút trà ngon tới cho nàng để cho nàng chiêu đãi khách. Từ động thái của An Dương vương phi, Liễu Hân Linh biết bà hài lòng đối với việc nàng cùng những quý nữ trong kinh thành này giao hảo nên cũng cảm thấy vui, cảm giác như đạt được thành tựu.
"Liễu tỷ tỷ, Nghiêm tỷ tỷ đính hôn rồi, đối tượng là trưởng tử của thái thú thành Ngu Châu." Chu Lục Vân vừa gặm quả đào vừa nói.
Lúc này, mấy thiếu nữ đang ngồi trong một lương đình ở Lãm Tâm Viện uống trà. Mới giữa tháng năm thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Liễu Hân Linh không muốn ngày nào cũng làm tổ ở trong phòng, liền đến trong đình chiêu đãi khách.
Uống xong một tuần trà, Liễu Hân Linh cũng thân thiện đáp lời thăm hỏi của mọi người, ai biết lại đột nhiên nghe được tin tức này, các thiếu nữ còn lại cũng hơi sửng sốt, rõ ràng trước đó cũng không biết. Liễu Hân Linh nhìn Nghiêm Nhược Tâm lạnh lùng đang căng thẳng, mím môi cười cười, "Nhược Tâm, chúc mừng nha."
Nghiêm Nhược Tâm cũng cười cười, nói: "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, đến tuổi, đính hôn là chuyện sớm hay muộn. Không chỉ ta mà còn Thanh Ảnh, Lục Vân, Tích U rất mau sẽ liền định chuyện chung thân."
Nghe được lời Nghiêm Nhược Tâm, Chu Lục Vân sắc mặt đỏ lên, không khỏi hờn dỗi kháng nghị.
Những cô nương ở trong này, chỉ có Liễu Hân Linh là đã thành thân. Chỉ là xét thấy danh tiếng Sở Khiếu Thiên quá kém, họ đối với thân phận đã kết hôn của nàng ngược lại có chút đồng tình, vì vậy chưa bao giờ hội đàm cùng nàng loại đề tài đã kết hôn nhạy cảm này, cho nên đối với chuyện gả chồng đều là tương đối ngượng ngùng cùng lo lắng.
Hôn sự của Nghiêm Nhược Tâm đã định vào tháng ba sang năm, thời gian chuẩn bị cũng không phải là ít, còn hơn một năm. So với nàng chỉ có thời gian hai tháng vội vàng chuẩn bị, Nghiêm Nhược Tâm coi như hạnh phúc hơn nhiều. Hơn nữa thành Ngu Châu cách kinh thành cũng không xa, cũng không coi là lấy chồng xa đi, vả lại cũng coi là mối hôn sự tốt. Chỉ là nếu thành thân, họ không thể giống như thời thiếu nữ cùng nhau tán phiếm nói đùa, điều này làm cho tâm tình những thiếu nữ này có chút buồn bã.
"Đúng rồi, Liễu tỷ tỷ, có quen biết cô nương họ Tô nào không?" Sở Tích U đến gần Liễu Hân Linh nhỏ giọng hỏi.
Liễu Hân Linh theo trực giác lắc đầu, đột nhiên sau đó nhớ tới hoa khôi bị Sở Khiếu Thiên đánh trả một bạt tai, không phải là họ Tô sao? Nàng chưa từng gặp hoa khôi này, cũng không được coi là quen biết đi?
Sở Tích U thấy nàng lắc đầu, khẽ nhíu mày, rất nhanh liền bình thường trở lại, "Liễu tỷ tỷ, gần đây trong phủ, ta có gặp qua một cô nương họ Tô, nghe nói là tam ca nhất thời tốt bụng cứu về, nhìn nàng không nơi nương tựa tam ca liền nhận nàng vào trong phủ. Ngày hôm trước đi tìm tam ca thì đụng phải Tô cô nương đó, nàng hỏi chút chuyện, mặc dù dáng dấp không tệ cũng có tài, nhìn cũng thanh cao, ta còn tưởng rằng tỷ biết nàng đấy."
Liễu Hân Linh mím môi cười nói: "Làm sao ta lại biết cô nương bên cạnh tam ca đây? Có lẽ vị cô nương kia tò mò An Dương thế tử phi thế nào thôi. Muội cũng biết là gả cho An Dương vương thế tử liền sẽ nổi danh, quả thế mà."
Liễu Hân Linh giống như hiện đại mà nói là dạng chuyện cổ tích cô bé lọ lem bay lên ngọn cây biến thành cầm thú (đọc cái này nhớ chị Như Thúy ghê, chỉ riêng chị này gọi phượng hoàng là cầm thú nha), hơn nữa vương tử này còn là một công tử nhà giàu nứt đố đổ vách nhưng phong lưu thành tánh, vì thế chúng sinh hâm mộ ghen ghét hay đồng tình đều có hết, cho nên nữ tử Liễu gia nguyên bản không danh không tiếng thành công nổi tiếng sau một đêm, những chuyện bát quái về nữ tử Liễu gia cũng được truyền tai, rất nhiều người đều chờ đợi nữ tử Liễu gia có phải thật vậy hay không như trong truyền thuyết giỏi sinh con, hoặc là mệnh của An Dương vương có phải thật ít con ít cháu hay không, càng ác độc hơn là xem lúc nào thì nàng bị thế tử hoa tâm phong lưu cặn bã kia vứt bỏ.
Liễu Hân Linh cảm thấy người trong kinh thành này thật ăn no rỗi việc đi, chuyện lớn nhỏ gì cũng đáng cho họ cực kỳ chú ý. Vì sao bọn họ không chú ý tam thiếu gia Tĩnh vương phủ phong lưu đem hoa khôi thu vào hậu viện đi? Chẳng lẽ bởi vì Tĩnh vương cũng là kẻ ngốc, làm nhiều chuyện ngốc nghếch khiến tiên đế nhức đầu, cho nên tập mãi thành thói quen họ chán, hết để ý hả?
Sở Tích U tự nhiên biết nàng tự giễu, không khỏi phù một tiếng cười lên.
Mấy thiếu nữ ngồi một lát liền cáo từ rời đi, nói là không quấy rầy nàng dưỡng bệnh.
Liễu Hân Linh tiễn đám bằng hữu này đi, trong lòng thở dài. Thật ra thì thân thể của nàng thật không có kém như vậy, nhưng Sở Khiếu Thiên cho rằng hiện thân thể nàng suy yếu, ngày ngày dặn dò nàng phải làm sao làm cái gì, thật dài dòng a. Cũng bởi vì hắn quan tâm, trong lòng nàng mặc dù không để ý, nhưng cũng không có phản bác.
Cứ như thế qua một tháng, Liễu Hân Linh cơ hồ cảm giác mình sắp bị nam nhân này trông nom quản Đông quản Tây ép bệnh tới nơi rồi, đột nhiên xảy ra chuyện tình khiến cho nàng không biết nên khóc hay cười.
***************
Tháng sáu, thời tiết càng phát nóng lên, mỗi ngày bị nam nhân nào đó quỷ áp giường Liễu Hân Linh cảm giác mình buổi sáng không phải là bị ép tỉnh, tuyệt đối là bị nóng mà tỉnh. Đối với việc này, nàng kháng nghị qua rất nhiều lần, nhưng nam nhân nào đó miệng hứa sẽ sửa, nhưng sáng ngày thứ hai rời giường thì vẫn phát hiện người nào đó cứ theo lẽ thường áp trên người nàng. Liễu Hân Linh chỉ có thể than thở, cũng không hiểu hắn tuy là thế tử vương phủ, sao lại có thể có cái tư thế ngủ kém đến mức trời giận người oán như vậy chớ.
Sau giữa trưa.
Giấc trưa tỉnh lại, Liễu Hân Linh mới vừa ngồi dậy uống chén trà lạnh giải khát thì nha hoàn bên cạnh vương phi tới đây, thỉnh nàng đến Lạc Tiên viện một chuyến.
Kể từ lần trước An Dương vương phi cho phép nàng mỗi tháng chỉ cần mồng một mười lăm lên trên phòng thỉnh an, thời điểm khác tự động an bài, Liễu Hân Linh trải qua một chuỗi ngày ngủ thoải mái đến khi tự nhiên tỉnh lại, mà vương phủ có An Dương vương phi quản, mọi sự càng không cần nàng quan tâm, nên nàng yên tâm tự mình ngây ngô trong trạch viện. Cứ như vậy, cũng chưa từng có người quấy rầy, nhưng hôm nay vương phi đột nhiên gọi nàng tới, trực giác mách bảo nàng biết có chuyện gì đó đã xảy ra.
Liễu Hân Linh đổi y phục, liền dẫn nha hoàn đến Lạc Tiên viện của An Dương vương phi.
Đi tới tiền sảnh Lạc Tiên viện, Liễu Hân Linh tiến đến, liền nhìn thấy vẻ mặt bình bình tĩnh tĩnh của An Dương vương phi, trong phòng còn có Uyển di nương mặc một bộ quần áo màu trắng ngà, bên cạnh bà là một thiếu nữ đang đứng mặc váy xanh lục nhạt có vẻ không giống nha hoàn.
Liễu Hân Linh làm như không thấy bọn họ, nét mặt bình tĩnh thong dong tiến lên thỉnh an An Dương vương phi.
An Dương vương phi trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Hân Linh tới đây, có mệt không con, Đông Hỉ, châm trà cho thế tử phi. Gần đây thân thể như thế nào? Có gì không thoải mái không? Nếu không thoải mái, cứ nói ra, để thái y tới khám một chút. Chúng ta là nữ nhân a, nếu là có bệnh thì phải chữa trị sớm một chút, nếu không xảy ra vấn đề gì sẽ phải hối hận cả đời." An Dương vương phi cười đến thân thiết, cũng không biết trong lời nói của nàng có có điều ngụ ý hay không.
Liễu Hân Linh chú ý tới thân thể Uyển di nương hình như cứng ngắc, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra vẫn tươi cười như bình thường, chỉ là nụ cười kia có chút miễn cưỡng.
Liễu Hân Linh chúm môi mỉm cười, "Làm phiền mẹ quan tâm, con dâu hiện đã khỏe rồi. Ngược lại gần đây thời tiết bắt đầu nóng lên, nghe thái y nói đây là lúc thời tiết biến chuyển nếu không cẩn thận rất dễ nhiễm phong hàn, cha mẹ cũng phải chú ý thân thể."
"Ha ha, con thật có lòng......"
Mẹ chồng nàng dâu mỗi người một câu, hoà thuận vui vẻ, thấy Uyển di nương một bên cố sức nắm chặt khăn tay, mấy lần muốn nói lại thôi, chờ nghe được chủ đề của mẹ chồng nàng dâu đã chuyển đến y phục và đồ trang sức đang lưu hành trong kinh thành thì rốt cuộc không nhịn được cất tiếng nói: "Vương phi tỷ tỷ, chúng ta cho mời thế tử phi còn có chuyện khác mà, thế nào lại nói tới đây?" Nói xong, vừa trừng mắt vừa oán trách, nếu là nam nhân nhìn thấy, xương cốt đều nhũn ra.
Nụ cười An Dương vương phi hơi thu lại, làm như lúc này mới nhớ ra, giât mình hiểu ra nói: "Ai nha, đúng rồi, xem trí nhớ của ta này, thật là không tốt mà." Nói xong, nhìn về phía Liễu Hân Linh, ôn hòa nói: "Thế tử phi, hôm nay gọi con tới là có một chuyện muốn báo cho con biết. Sau khi nghe, con hãy cho chút ý kiến."
Liễu Hân Linh nụ cười bên môi không thay đổi, gật đầu một cái, hết sức biết điều nói: "Vâng, con dâu biết."
Nhìn mẹ chồng nàng dâu người hát người bè, Uyển di nương hận đến dứt góc khăn, nhưng vì chuyện kế tiếp đây, bà chỉ có thể nhịn xuống.
"Thế tử phi, đây là cháu gái của Uyển di nương, khuê danh Tuyền nhi." An Dương vương phi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh Uyển di nương giới thiệu cho Liễu Hân Linh.
Liễu Hân Linh hơi ngước mắt nhìn nàng ta. Rất có phong cách của Uyển di nương, gương mặt không thể coi là tuyệt mỹ, tuy nhiên đều cùng một loại phong cách nhu nhược khiến người thương tiếc, rất kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân, cũng rất thích hợp làm loại tiểu tam trong truyền thuyết.
Liễu Hân Linh dè dặt gật đầu chào hỏi, chờ nghe tiếp, nhìn trận thế này của Uyển di nương, Liễu Hân Linh cảm thấy bà có thể đang muốn ép buộc gì đó. Chỉ là nàng cũng cần phải sợ, nói không chừng nàng còn chưa kịp ra tay, chỉ cần Bá Vương Long tính khí nóng nảy kia sau khi biết liền ầm ầm lao thẳng tới đây trực tiếp đạp người bay ra ngoài.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực