Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Chương 41
eta: Hotmit
Edit: Mỹ Lệ
Đối với nam nhân mà nói, có đôi khi chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Cho nên, mới có những lúc rõ ràng là bị giày vò đến sắp nổ tung, nhưng lại không cách nào buông tay, chỉ có thể tiếp tục chịu sự đày đọa ngọt ngào......
Bởi vì vị Thế tử phi nào đó bây giờ đang phát sốt, vốn dĩ không thể đụng vào nước, cho nên Sở Khiếu Thiên cũng không dám giúp nàng tắm kỹ, cho dù có mơ mộng xuân sắc đến thế nào chăng nữa cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể lau rửa qua loa cho nàng, sau đó lấy ra một cái mền bên trên kệ bao kín người cẩn thận nghiêm túc ôm đến trên giường.
Trong phòng, cửa sổ đóng kín như bưng, tháng Năm thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Sở Khiếu Thiên mặc dù cảm thấy nóng, nhưng cũng không dám mở cửa vì sợ bệnh nhân trúng gió.
Ôm người vào giường xong, thị vệ đi mua quần áo cũng đã về tới. Sở Khiếu Thiên sai Sở Nhị mang quần áo vào, sau đó lại đuổi trở ra, chính mình ngây ngốc vụng về lên giường mặc quần áo sạch sẽ cho thiếu nữ.
Lúc này, Liễu Hân Linh vẫn chưa tỉnh, ngủ mê man như cũ. Sở Khiếu Thiên có chút lo lắng, ngồi ở trước giường cúi xuống hôn, trán kề trán nàng, khuôn mặt nàng rất đỏ, hô hấp có chút nặng nề, hơi thở nong nóng phả lên mặt hắn.
Sở Khiếu Thiên duy trì tư thế này thật lâu, cho đến thị vệ bên ngoài gõ cửa, báo cho hắn biết thuốc đã sắc xong.
Sở Khiếu Thiên ngồi ở trước giường, kêu một tiếng tiến vào, liền thấy Sở Nhất bê một cái khay đi vào, theo sau là Mặc Châu đã lau rửa, thay đồ gọn gàng, sạch sẽ. Mặc Châu vẫn trưng ra một bộ mặt hờ hững, vô tình, chỉ là ánh mắt biểu lộ sự lo lắng làm vẻ mặt nhu hòa không ít.
Sở Khiếu Thiên hiện tại cũng lười để ý tới nha hoàn này có biểu tình gì, dù sao kể từ khi Mặc Châu dùng cái loại thanh âm lạnh lẽo đó làm mọi ảo tưởng của hắn biến mất xong, Sở Khiếu Thiên đã không thèm chú ý tới nha hoàn này nữa rồi. Đúng là hắn thích mỹ nhân, nhưng sau khi nhân định rằng chỉ có nhất nữ nhân kia là đẹp nhất xong, những nữ nhân khác đã không còn làm hắn hứng thú.
"Thế tử, để nô tỳ tới đút tiểu thư uống thuốc đi!" Mặc Châu tiến lên nói.
Sở Khiếu Thiên nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói câu "Không cần" xong, liền phất tay đuổi bọn họ ra.
Chờ Mặc Châu cùng Sở Nhất cùng lui ra xong, Sở Khiếu Thiên ngồi ở trước giường, nâng thiếu nữ trên giường lên ôm vào lòng, nhẫn nại kêu tỉnh nàng.
Liễu Hân Linh bị một nam nhân phiền phức quấy rầy không thôi, sau khi tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhận ra người ôm mình, lặng lẽ thu hồi cánh tay giơ lên tính đánh người —— thật may là nàng hiện tại tứ chi mềm yếu vô lực, chỉ sợ trực tiếp đem nam nhân này đập bay ra, nếu là bị thương cái gì, vậy thì thảm.
"Linh Nhi, uống thuốc đi." Sở Khiếu Thiên nửa ôm nàng, tay còn lại bưng chén thuốc tới, tự mình nếm thử một chút, đắng đến nỗi thiếu chút nữa hắn phun trở ra, không khỏi lo lắng thay nương tử nhà mình.
Đắng như vậy, có thể uống sao? Sớm biết như vậy thì đã kêu thị vệ đi chuẩn bị chút mứt hoa quả các loại linh tinh. Nghĩ tới, Sở Khiếu Thiên không khỏi có chút tức giận với gã đại phu này, cảm thấy hắn nhất định là cố ý kê thuốc đắng như vậy, lần sau gặp được tên đại phu này, tuyệt đối không đánh hắn mấy quyền cho nương tử nhà hắn hả giận là không thể mà! ( Này! Thật sự không liên quan đến đại phu mà! )
Sở Khiếu Thiên còn chưa rối rắm xong, Liễu Hân Linh đã vươn tay tự bưng chén thuốc lại, không có ý thức kháng cự uống thuốc như các bệnh nhân khác, hết sức nhu thuận đem thuốc kia ừng ực ừng ực một hơi uống hết, sau đó tùy ý nam nhân ngốc phục vụ nàng súc miệng xong, lại nằm lại trên giường, tiếp tục mơ màng ngủ. Ngã bệnh đã làm tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể ngủ mê man nhằm phục hồi thể lực.
Sở Khiếu Thiên thấy mi nàng cũng không nhíu một cái nào liền bưng chén thuốc kia uống cạn rồi ngoan ngoãn đến đáng thương nằm lại trên giường, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, đột nhiên cảm thấy nương tử nhà hắn rất ngoan rất ngoan nha, nho nhỏ tròn vo một cục, làm cho hắn hận không được nâng niu trong tay ngắt nhéo mấy cái ( ô hay! ). Thật may là, nam nhân này còn biết Liễu Hân Linh đang bị bệnh, không có làm ra sự tình giày vò bệnh nhân gì, chỉ là càng xem càng cảm thấy cực kỳ yêu thích, kích động đến mức hận không thể khảm nàng vào lòng.
Sở Khiếu Thiên đi vắt khối khăn ướt đắp lên trán Liễu Hân Linh, lại ngồi ở trước giường si ngốc nhìn thật lâu, nếu có người khác ở đây, nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, tuyệt đối sẽ cho là mình hoa mắt, giống như thấy một chú chó lớn, loại động vật trung thành, tận tâm đang canh chừng, bảo vệ chủ nhân của mình.
Nhìn một lát, Sở Khiếu Thiên liền nghĩ tới một loạt những chuyện xảy ra ngày hôm nay, khóe mắt xếch lên nhiễm sát khí, bỗng chốc đứng lên, đi kêu thị vệ đang canh giữ ở ngoài cửa vào.
"Sở Ngũ, giờ ngươi hồi kinh bẩm báo hoàng thượng cùng cha ta về chuyện xảy ra hôm nay, báo cho hoàng thượng biết, bởi vì Thế tử phi ngã bệnh nên xin phép hắn nghỉ mấy ngày, tiện thể kêu bọn Sở Lục đến luôn. Sở Nhất, Sở Nhị các ngươi tiếp tục tra xét tới cùng là tên khốn kiếp ăn gan báo nào dám đối nghịch với bản Thế tử." Nói đến đây, mặt Sở Khiếu Thiên vặn vẹo, khuôn mặt anh tuấn thượng lộ ra vẻ khát máu, dữ tợn, âm trầm nói: "Tra được xong, lập tức trở về bẩm báo, bản Thế tử muốn cho bọn họ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!"
"Dạ, Thế tử." Mấy thị vệ rụt đầu, không dám nhiều lời.
Đến khi đem mọi chuyện phân phó rõ ràng xong, Sở Khiếu Thiên liền cho bọn họ đi.
************
Ban đêm, Liễu Hân Linh không những sốt cao không giảm, mà còn có chiều hướng ngày càng cao, Sở Khiếu Thiên gấp đến độ thiếu chút nữa muốn giết người.
Nửa đêm, mấy vị đại phu trứ danh thành Ngu Châu bị thị vệ xách tới run rẩy đi chẩn mạch cho người trên giường, biết nàng bị gió độc nhập vào cơ thể dẫn đến sốt cao, nếu trước bình minh còn không hạ sốt, sợ rằng người cũng sẽ gặp nguy hiểm, kết cục xấu nhất là người có lẽ cũng không giữ được.
Sở Khiếu Thiên cực kỳ giận dữ, nhưng tỉnh táo lại, không nói một lời, ngồi một bên nhìn người đến người đi trong phòng, hai mắt chăm chú nhìn mấy đại phu chằm chằm.
"Vị công tử này, phu nhân trên giường hình như từ nhỏ đã trải qua một cơn bệnh nặng để di chứng, khiến cho thể chất nàng hơi yếu. Hiện nay cơ thể trúng gió độc nên mới dẫn tới sốt cao không ngừng, nếu trước bình minh còn chưa hạ nhiệt, sợ rằng......" Một đại phu to gan nói rõ mọi việc.
"Chỉ sợ cái gì?" Sở Khiếu Thiên trầm giọng hỏi, khẽ nhướng mày, bộ mặt hung thần ác sát kia dọa cho đại phu cứng họng trong nháy mắt.
Đây rõ ràng là muốn nói "Nếu ông nói nghe không hài lòng, giết ngay lập tức " sát tinh trước mặt, các đại phu thật lòng kiên định không nổi nha!
Đại phu nhất thời bị hù dọa, không dám nói rõ mọi việc đến cùng, "Công, công tử đừng lo lắng, để lão hủ cùng với mấy vị đại phu khác thương lượng một chút."
Mấy đại phu dưới tầm mắt tàn khốc, hung ác, nham hiểm của vị Thế tử gia thương lượng một phen, sau đó nghiến răng, chỉ có thể cứng rắn kê liều thuốc mạnh cho bệnh nhân uống. Mấy vị đại phu trong lòng đã dự trù kết quả xấu nhất: nếu uống thuốc này xong mà bệnh nhân trên giường còn chưa hạ nhiệt, cái mạng nhỏ này của bọn họ có thể sẽ phải bỏ lại trong gian khách điếm này rồi.
Sở Khiếu Thiên híp mắt nhìn mấy đại phu cực kỳ sợ hãi kia, mấy đại phu bị loại ánh mắt như độc xà, âm lãnh, tàn khốc nhìn đến bắp chân cũng mềm nhũn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bọn họ không biết nam nhân này là ai, nhưng mấy người bên cạnh hắn vừa nhìn thì biết là những thị vệ bản lĩnh bất phàm, vả lại ngay cả quản gia Thành Thủ phủ thành Ngu Châu Thành cũng kính cẩn lễ phép tới thỉnh an hắn, liền biết ngay thân phận của nam nhân hết sức cao quý, tuyệt đối là hoàng thân quốc thích, đại nhân vật như vậy, bọn họ chỉ là dân chúng nhỏ bé linh tinh tuyệt đối không chọc nổi, cho nên ngay cả lớn tiếng một chút cũng không dám, lại càng không dám làm ra hành vi lớn mật gì để hắn hiểu lầm. Thật may là, khi bọn hắn bị dọa sắp ngất thì nam nhân này rốt cuộc thu hồi ánh mắt đáng sợ, sau đó sai thị vệ dẫn bọn hắn đến sương phòng sát vách chờ đợi, chờ mệnh lệnh.
Rất nhanh thuốc đã sắc xong, lúc Mặc Châu bưng thuốc lên, mắt đỏ hoe.
Sở Khiếu Thiên nhìn mà cơn giận trong lòng dâng trào, nếu không phải nàng là nha hoàn Liễu Hân Linh yêu mến nhất, tin tưởng nhất, thì hắn đã sớm đạp cho một phát rồi. Bày ra loại mặt này, không phải là làm cho người ta ngột ngạt sao! Lúc này, trong tâm trạng nóng nảy, Thế tử gia ngang ngược đã không thèm nói lý.
"Đưa đây, ngươi tránh ra."
Mặc Châu không dám nói gì, vội vàng đưa thuốc cho hắn.
Lúc này Liễu Hân Linh đã lâm vào hôn mê, dù gọi ra sao cũng không tỉnh, Sở Khiếu Thiên khẽ cắn răng, không quan tâm đến đám người trong phòng kia, trực tiếp đem thuốc bưng đến trước mặt mình hớp một ngụm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mớm đút cho thiếu nữ trên giường.
Thuốc nước đắng ngắt ở trong miệng, đắng đến nỗi mặt hắn cũng nhăn thành một nhúm. Thuốc đắng như vậy, ngay cả đại nam nhân hắn cũng chịu không nổi, huống chi là nương tử yêu kiều, yếu ớt nhà hắn? Trong lòng Sở Khiếu Thiên ào ào dâng lên nỗi thương tiếc, lại cố nhịn đắng, từng ngụm từng ngụm đem nước thuốc đút cho nàng.
Một chén thuốc cuối cùng cũng đút xong, Sở Khiếu Thiên vội vàng nhận lấy nước súc miệng Mặc Châu bưng tới, liên tục súc miệng mấy lần mới miễn cưỡng giảm bớt chút vị đắng trong miệng.
Mặc Châu cẩn thận liếc nam nhân chân mày nhíu chặt một cái, nhìn vẻ mặt hắn cũng biết nam nhân này vô cùng sợ đắng. Nàng là nha hoàn thân cận của Liễu Hân Linh, bình thường phục vụ họ dùng cơm nên đương nhiên cũng biết khẩu vị của nam nhân này, biết hắn cực ham đồ ngọt, đối với đồ chua hay đắng gì đó thì cực độ bài xích, thậm chí ngay cả nếm cũng không dám nếm, cho nên đối với hắn mà nói vị đắng của thuốc kia là cực kỳ kinh khủng. Chỉ là, làm nàng có chút xúc động là, thế nhưng hắn lại có thể ngay lúc tiểu thư nhà nàng lâm vào hôn mê thì có thể ngậm thuốc kia từng ngụm từng ngụm mớm đút cho nàng, làm nàng đột nhiên hơi hơi hiểu ra, Thế tử gia có lẽ...
Đút thuốc xong, liền bắt đầu chiến đấu cả đêm.
Bởi vì Liễu Hân Linh sốt cao không ngừng, tất cả bọn họ đều không dám rời đi nghỉ ngơi. Bọn họ phải thời thời khắc khắc chú ý nhiệt độ bệnh nhân có biến hóa hay không, muốn khi nàng đổ mồ hôi kịp thời thay quần áo ướt và khăn trải giường để nàng được khô mát, còn có mớm nước uống, mớm thuốc linh tinh các loại... Những thứ này, Sở Khiếu Thiên đều đích thân làm, Mặc Châu cùng các thị vệ khác chỉ có thể đứng một bên giúp một tay. Chỉ là, điều này làm cho bọn họ thấy rõ trình độ coi trọng của nam nhân nóng nảy này đối với thiếu nữ trên giường, làm cho người ta không khỏi kinh ngạc cực kỳ.
Lăn qua lăn lại như vậy, cho đến lúc rạng sáng, Liễu Hân Linh sốt cao cuối cùng cũng hạ dần. Mặc dù vẫn có chút sốt nhẹ, nhưng ít ra đại phu xem qua xong, tuyên bố đã không có nguy hiểm gì, chỉ cần chú ý nhiệt độ nàng cơ thể không tăng lên nữa là được.
Mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, các đại phu vui đến nỗi chảy nước mắt, may quá, mạng nhỏ giữ được rồi.
Chân trời, ánh nắng sáng lên từ phía chân trời xa xa, ánh sáng màu xanh nhạt xuyên qua cửa sổ, cả đêm cứ như mà qua đi rồi.
Sở Khiếu Thiên cho đại phu cùng nha hoàn và thị vệ đi nghỉ ngơi, mình cũng cởi quần áo, trực tiếp bò lên giường, đem thiếu nữ còn đang phát sốt nhẹ giữa giường ôm vào ngực, mệt mỏi nhắm mắt lại.
********
Khi Liễu Hân Linh tỉnh lại, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, cả người cũng mệt mỏi đến không động đậy nổi.
Bên ngoài sắc trời đã sáng tỏ, ngẩng đầu lên nhìn lại, có thể thấy ngoài cửa sổ chênh chếch trên ngọn cây là ánh mặt trời rực rỡ, hẳn là đã trưa rồi.
Giống như cảm giác vào mỗi sáng sớm tỉnh dậy sau khi thành thân, trên người là một thân thể nặng nề như báo cho nàng biết một nam nhân có tư thế ngủ vô cùng không an phận lại trực tiếp áp lên người nàng. Liễu Hân Linh hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại. Không thể phủ nhận, gương mặt này là cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan tương đối góc cạnh rõ ràng, từng nét riêng đều rất hoàn mỹ, kể cả khi kết hợp lại cũng thật chuẩn, xem ra tương đối giống diện mạo của An Dương Thái phi. Nhưng bởi vì ngũ quan tương đối góc cạnh rõ ràng, ngược lại so với một vài nam nhân trắng trẻo đẹp kiểu thư sinh yếu đuối thì đẹp mắt hơn nhiều, cũng rất kiên cường, rắn rỏi đầy nam tính. Chỉ là có một vài thời điểm, nam nhân này thích bày ra một bộ dạng hung dữ, làm cho người ta không dám chú ý đến diện mạo của hắn, chỉ còn lại sự khinh bỉ cùng nỗi khiếp sợ đối với hắn.
Liễu Hân Linh ngơ ngẩn, say sưa ngắm hắn, cho đến khi phát giác không ổn, cuối cùng cũng hồi hồn, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời có chút xấu hổ, không biết làm sao.
Bởi vì...... Nàng phát hiện dưới chăn thân thể hai người trần trụi quấn quít, cho nên, nàng có thể cảm thấy rõ ràng đường cong nam tính cứng rắn chỗ da thịt hai người kề nhau, còn có một vật chống đỡ ở trên bụng nàng. Đáng mừng là, nó bây giờ còn rất ôn thuần, cúi thấp đầu nhỉ? =__=!
Mặc dù cảm giác thực gì đó, nhưng bởi vì toàn thân vô lực, không có cách nào đem người trực tiếp đá xuống giường, cho nên sau khi Liễu Hân Linh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc bình tĩnh xem nhẹ khác thường của hai người. Không có biện pháp, nàng là phụ nữ đã lập gia đình rồi, chuyện thân mật hơn, xấu hổ hơn đều đã cùng nam nhân này làm rồi, loại chuyện như vậy có đáng gì.
Liễu Hân Linh nằm lặng im, đầu óc trì độn dần hoạt động trở lại. Nàng nhớ lại ngày hôm qua trong lúc du ngoạn trên sông mình bị rơi xuống nước, sau đó được Mặc Châu cứu lên bờ, tiếp theo gặp phải sơn tặc, mà nàng bởi vì ngâm nước quá lâu, dẫn đến ngã bệnh sốt cao, sau đó...... Sau đó Sở Khiếu Thiên tới, nàng hôn mê, trí nhớ tới đây liền ngưng.
Liễu Hân Linh nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt này, dưới mắt hắn quầng thâm đen hiện rõ, xem ra hết sức mệt mỏi, bộ dáng y như cả đêm không ngủ. Có lẽ, là sau khi nàng hôn mê lại sốt cao rất nguy kịch, sau đó hắn chăm sóc nàng cả một buổi tối —— không biết vì sao, nàng hết sức chắc chắn chuyện này, hơn nữa có thể tự tưởng tượng ra vẻ nôn nóng của nam nhân này khi phát hiện nàng ngã bệnh...
Liễu Hân Linh từ từ suy đoán, trong lòng hơi cảm động.
Từ khi gả cho nam nhân này đến nay, từ từ tiếp xúc, phát hiện rất nhiều chuyện hắn làm đều khác xa những lời đồn đãi khó nghe bên ngoài. Liễu Hân Linh không biết là do người ngoài vẫn hiểu lầm hắn, hay là thật ra hắn đang từ từ thay đổi, hoặc giả sau khi cưới nàng thì hồi tâm chuyển ý... Nhưng mà, nàng không cảm thấy hắn đang diễn trò trước mặt nàng, bởi vì tính tình hắn nóng nảy muốn hắn gặp dịp thì chơi gì đó như những kẻ khác, dám hắn trực tiếp lật bàn bỏ của chạy lấy người đi, thật là một kẻ bá đạo, nóng nảy.
Chỉ là, nàng biết, hắn thật lòng tốt với nàng, rất tốt. Một nam nhân nếu biết rõ nàng có loại quái lực nguy hiểm đó mà vẫn tiếp tục quan tâm, đến gần, đối tốt với nàng, như vậy trong lòng hắn thật sự có nàng, đúng không?
Cho nên, nàng thật ra có thể trông đợi vào cái cọc hôn nhân không được người nhà coi trọng này chứ?
Liễu Hân Linh từ từ suy nghĩ, đầu trăm chuyển ngàn chuyển, hết sức lý trí. Cho đến khi nam nhân đè ép nàng mà ngủ mê mẩn, mịt mờ mở mắt ra, tất cả lý trí đều bị ném đến nơi chân trời đi, trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt nam nhân vui sướng trước mắt khi phát hiện nàng đã tỉnh.
"Linh Nhi, tỉnh rồi ~~"
Sở Khiếu Thiên vừa mừng vừa sợ, bò dậy đem cả người và chăn của nàng ôm đến trên đùi, sờ sờ trán nàng, ừ, còn có chút sốt nhẹ, nhưng đã không còn là chứng sốt cao dọa người ngày hôm qua rồi. Tâm tình vui sướng làm hắn không khỏi nâng mặt nàng lên, giống như con chó lớn chà chà, chờ phát hiện nàng chau mày lại vẻ mặt khó chịu thì liền khẩn trương.
"Nương tử, Linh Nhi, thế nào? Có phải có nơi nào lại khó chịu hay không?" Nói rồi liền muốn duỗi tay vào trong chăn giở trò.
Liễu Hân Linh bị bao như viên bánh chưng, mặc dù nàng muốn cử động cũng rất dễ dàng, nhưng lúc này lười biếng không muốn động, thấy hắn gấp đến độ sắp nhảy xuống giường đi tìm đại phu rồi, mới mở miệng ai oán nói: "Râu chàng mọc đầy rồi, chà xát trên mặt thiếp rất đau nha." Liễu Hân Linh nói xong, nhìn cằm hắn một vòng râu đen lún phún, xem ra ngược lại thêm một loại mị lực nam tính khó tả.
Sở Khiếu Thiên ôm mặt nàng lại gần quan sát, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng có mấy vết hồng do bị râu cọ, không khỏi ngượng ngùng cười cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết hồng do bị cọ trên mặt nàng mặt, thanh âm hấp dẫn dụ dỗ: "Nương tử, không đau nha ~~"
Liễu Hân Linh hơi đen mặt, giọng điệu này, sao giống như mỗi lần ở trên giường hắn làm mình đau, sợ mình trực tiếp đem ném hắn xuống giường nên dụ dỗ nàng đây?
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực