Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Chương 38
những thị vệ xuống nước tra xét cũng không có nổi lên, đoán chừng là bị bọn giặc cỏ mai phục dưới nước giết chết. Trưởng đội thị vệ âm trầm đứng ở trên boong thuyền chỉ huy, phòng ngừa đám giặc cỏ kia leo lên thuyền đánh lén lần nữa.
"Biểu tẩu" Tạ Cẩm Lan nắm tay Liễu Hân Linh, vẻ mặt lo lắng, giống như lại trở về thời điểm bị người bắt cóc cách đây không lâu, bé cũng nắm tay Liễu Hân Linh như vậy, cuối cùng cũng là nữ nhân này cứu bé.
Liễu Hân Linh sờ sờ đầu bé, không nói gì. Nàng bây giờ đang quan sát ngoài cửa sổ hai bên bờ sông Thanh Sơn, không biết nàng đứng ở trên đầu thuyền trực tiếp ném người lên núi có được không? Dù sao nàng có lòng tin mình có thể ném người lên bờ. Nhưng mà rất nhanh, Liễu Hân Linh bác bỏ cái ý tưởng 囧 囧 thần kỳ này, coi như nàng có sức ném người lên đến bờ, thế nhưng đám thiên kim tiểu thư yếu ớt khuê các này làm sao chịu được giày vò này, thời điểm chạm đất rớt xuống gãy xương thì làm thế nào?
Đang lúc mọi người bó tay hết cách, đột nhiên nghe được bên ngoài đội trưởng thị vệ vui mừng kêu lên: "Là thuyền Tĩnh vương phủ, quận chúa, thiếu gia, chúng ta được cứu rồi!".
Nghe vậy, đám người Tạ Thiên Nhan rối rít ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy cách đó không xa, có một con thuyền hoa đi tới, trên mũi thuyền là lá cờ xí viết chữ "Tĩnh" tung bay trong gió. Mặc dù không biết thuyền Tĩnh vương phủ làm sao đi sau họ xa như vậy, nhưng điều này cũng không cản trở niềm vui sướng của mọi người.
Lúc này, thuyền đã chìm xuống hai phần ba rồi, mọi người không thể không chạy lên lầu hai thuyền hoa, đoán chừng chưa tới một khắc đồng hồ, bọn họ chỉ có thể đứng ở trên nóc thuyền.
Người trên thuyền Tĩnh vương phủ tự nhiên rất nhanh phát hiện sự bất thường ở phía trước, sau khi Sở Quân Huyền bị hạ nhân kêu gọi ra, nghe thấy tiếng kêu cứu của người, mặc dù hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng sai người lái thuyền hoa tới, đặt cái thang xuống giúp các thế gia tiểu thư lên thuyền trước. Trong lúc này, Sở Quân Huyền cũng vội vã hỏi thăm chuyện xảy ra.
Đội trưởng thị vệ chỉ dùng vài ba câu đã đem mọi chuyện kể rõ, nói: "Sở tam thiếu gia, trong nước còn kẻ địch ẩn núp, mọi người nên cẩn thận chút."
Sở Quân Huyền hơi biến sắc nhưng vẫn phái một vài thị vệ biết bơi xuống nước tra xét.
Lúc này, đám người Tạ Thiên Nhan đều được đón lên thuyền, Liễu Hân Linh bởi vì là lớn tuổi nhất trong bọn họ, mà lại là nữ tử đã lập gia đình, đương nhiên phải nhường, cho đến khi Nghiêm Nhược Tâm lên thuyền xong, trừ Liễu Hân Linh ra, chỉ còn lại mấy tỳ nữ đi theo.
Mắt thấy thuyền sắp chìm, một người thị vệ vội vàng kêu lên: "Thế tử phi, ngài cũng nhanh lên một chút lên thuyền thôi."
Liễu Hân Linh quay đầu lại nhìn Mặc Châu một cái, hôm nay nàng chỉ dẫn theo Mặc Châu ra cửa, cũng không biết nàng có biết bơi hay không, mặc dù có chút lo lắng cho nàng nhưng ngại thân phận của mình nên không thể nào để cho các tỳ nữ lên thuyền trước, liền gật đầu một cái, vội vàng nắm dây thang, bắt đầu leo lên.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, có cái gì đó rẽ nước chồi lên, Liễu Hân Linh nghe được thị vệ hét lên một tiếng "cẩn thận", còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã phát hiện thang dây bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, thân mình ầm một tiếng rơi xuống nước.
Ở dưới nước, Liễu Hân Linh chỉ trông thấy được mặt Sở Quân Huyền trên thuyền đang cúi xuống nhìn, trong cặp mắt u ám kia hơi vui sướng.
"Tiểu thư!" Mặc Châu sợ hãi kêu khẽ một tiếng, cũng nhảy xuống nước theo.
"Không xong rồi, An Dương Vương Thế tử phi rơi xuống nước!"
"Mau đi cứu người!"
"Liễu tỷ tỷ!"
"Biểu tẩu!"
............
Người trên thuyền gọi thành một đoàn, rối rít vịn vào mép thuyền nhìn xuống nóng nảy tìm kiếm. Bùm bùm mấy tiếng, bọt nước chợt nổi lên, mấy thị vệ rối rít xuống tìm theo. Nhưng kỳ quái là, cho dù bọn họ ở trong nước tìm thế nào, cũng không tìm được bóng dáng của An Dương vương Thế tử phi, vả lại thế nước chảy xiết, dòng nước ngầm rất nhiều, bọn họ có lúc cũng bị nước chảy đập vào mặt, mắt mở không ra, càng khó hoạt động hơn.
Thấy tất cả thị vệ rối rít nhảy xuống vô ích, đám người Tạ Thiên Nhan vẻ mặt rầu rĩ đứng ở một bên nhìn những thị vệ kia từ trong nước bò lên.
"Hồi Tam thiếu gia, không tìm được An Dương vương Thế tử phi, cả nha hoàn kia cũng không tìm được." Thị vệ ướt chèm nhẹp mặt áy náy trả lời.
Sở Quân Huyền nhíu chặt mày, "Làm sao không tìm được? Các ngươi xuống lần nữa đi tìm một chút!" Sở Quân Huyền mặc dù thật vui mừng vì Thế tử phi của Sở Khiếu Thiên xui xẻo, nhưng chờ vui mừng đi qua, lại có chút rối rắm, cho dù hắn và Sở Khiếu Thiên có đối đầu đến mức nào thì An Dương Vương Thế tử phi cũng là vô tội.
Ngại vì chủ tử ra lệnh, bọn thị vệ không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống sông dò tìm lần nữa. May mắn thay, mai phục trong sông đã không còn, có lẽ là rút hết rồi chăng.
Đám người Tạ Thiên Nhan cũng hết sức lo lắng, trong lúc nhất thời mọi người không ai nói một lời. Ai có thể nghĩ tới trong ngày lễ vui vẻ này, bọn họ lại gặp phải bọn giặc cỏ tới đánh lén như vậy đây? Rõ ràng trước kia chưa bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy. Hơn nữa nơi này cách kinh thành rất gần, bọn thảo khấu có to gan hơn nữa, bình thường cũng sẽ không dám hành động ở nơi này, kết quả lại bị bọn họ đụng phải, xui xẻo cũng phải có trình độ chứ?
Một hồi lâu, Chu Diệp Vân lúng ta lúng túng nói: "Liễu tỷ tỷ có phải hay không là bị người mai phục ở dưới nước bắt đi rồi?"
Mọi người còn chưa kịp trả lời, Tạ Cẩm Lan đã nhảy ra, lớn tiếng nói: "Sẽ không đâu, biểu tẩu ta rất lợi hại, bọn họ làm sao có thể bắt được biểu tẩu?"
Nhìn tiểu chính thái vẻ mặt cương quyết, đám nữ nhân ở cửa liếc nhìn nhau, nhớ tới động tác đánh lén vừa rồi của Liễu Hân Linh, rối rít gật đầu đồng ý. Nếu không có Liễu Hân Linh nắm thời cơ đi đánh lén, chắc hẳn đã sớm để những tên giặc cỏ kia tiến vào khoang thuyền đem các nàng cũng giết luôn rồi.
Sở Quân Huyền mắt lóe sáng, cũng đồng ý lời nói của tiểu chính thái, dù sao An Dương Vương Thế tử phi hình như có quái lực gì đó, nên sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng nếu nàng bị mạch nước ngầm trong sông cuốn trôi, vậy thì......
"Nhưng Liễu tỷ tỷ ở đâu chứ? Vì sao không tìm thấy?" Sở Tích U nhíu lông mày lại hỏi.
Đối với lời nói của Sở Tích U, mọi người nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể trầm mặc chờ đợi kết quả.
Trên thực tế, quả thật Liễu Hân Linh như lời Tạ Cẩm Lan, bằng bản lãnh của nàng không có bị bọn giặc cỏ ẩn núp trong nước bắt được.
Lúc rơi vào nước, trong nháy mắt, có người bắt được chân trần của nàng kéo nàng xuống đáy nước. Mặc dù lực cản của nước khiến cho nàng phản ứng hơi chậm một chút, nhưng nàng còn có quái lực, có thể một cước đạp trúng cái tay bắt được chân nàng làm gãy xương, trực tiếp thả tay.
Nhưng nàng chưa kịp bơi lên thì không biết từ nơi nào người xuất hiện trực tiếp đập một cái ở trên gáy nàng, thế là mắt nàng hoa lên kèm theo đau đớn kinh khủng. Trước lúc bất tỉnh, Liễu Hân Linh cũng trực tiếp cho cái người đánh lén đó một quyền, cũng không biết đánh trúng chỗ nào trên người này, dù sao người nọ cũng kêu lên đau đớn, rồi rất nhanh bị nước cuốn đi, sau đó nàng cảm giác mình thân thể bị một lực nước chảy xiết vùi dập, nước đè ép làm nàng rất nhanh liền mất đi ý thức.
*************
Lúc này, trong ngõ số năm, Sở Khiếu Thiên đứng một bên không chút để ý nhìn nha môn tới khám nghiệm tử thi, trong lúc khám nghiệm tử thi còn có bút quan ghi chép tình hình hiện trường. Hắn mặc dù là chỉ huy sứ Đông Thành, nhưng phần nhiều là phụ trách trị an, phòng hỏa hoạn cùng để ý sơ sơ công việc trên đường phố, loại này là án giết người, dĩ nhiên là do người của nha môn tới phụ trách, hắn chỉ cần phối hợp người của nha môn cùng nhau tra án là được.
Đột nhiên, Sở Khiếu Thiên cảm thấy tim đập nhanh một hồi, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác bất an khó hiểu, loại cảm giác lo lắng này khiến cho hắn không cách nào chuyên tâm ngây ngốc ở nơi này nữa, cảm thấy mình phải đi làm cái gì đó.
Sở Khiếu Thiên chau mày lại trầm tư một lát, gọi thuộc hạ tới, nói: "Thiệu Mẫn, ngươi ở lại chỗ này phối hợp với người của nha môn, ta có việc đi trước."
Nói xong, không để thuộc hạ kịp phản ứng, lập tức sải bước rời đi.
"Ai, đại nhân......" Thuộc hạ gọi nhưng không kịp, chỉ có thể quay đầu lại xin lỗi người của nha môn nói: "Thật xấu hổ, đại nhân chúng ta có việc gấp, đi trước một bước."
Người của nha môn mặc dù có chút không vui với hành vi nửa đường chuồn mất của Sở Khiếu Thiên, chỉ là vừa nghĩ tới đức hạnh của An Dương Vương Thế tử, chính là một Đại Sát Tinh, bên ngoài người nào vô tình chọc hắn, ngược lại mình lại bị xui xẻo. Vả lại hắn ở lại chỗ này, cũng không có tác dụng gì, đi thì tốt hơn. Nghĩ như thế, người của nha môn liền không nói gì nữa.
Sở Khiếu Thiên xuyên qua con phố, nhìn sắc trời một chút, nói với thị vệ đi theo: "Sở Nhất, ngươi đi dắt con ngựa của bản Thế tử tới đây. Sở Nhị, ngươi đi gọi Sở Tam, Sở Tứ, Sở Ngũ tới đây, theo bản Thế tử cùng ra khỏi thành."
Hai thị vệ gật đầu đáp một tiếng, lập tức chia nhau hành động.
An Thuận có chút ngạc nhiên hỏi: "Thế tử gia, ngài ra khỏi thành muốn đi đâu sao?"
Sở Khiếu Thiên nhìn hắn một cái, "Dĩ nhiên là đi thành Ngu Châu rồi!"
An Thuận trợn to hai mắt, bật thốt lên: "Chẳng lẽ Thế tử gia ngài là đi đón Thế tử phi? Nhưng ra ngoài lỡ Thế tử phi đi qua rồi thì làm thế nào?"
Sở Khiếu Thiên cả giận nói: "Miệng quạ đen, bản Thế tử muốn làm cái gì phải được ngươi cho phép sao?"
An Thuận vội vàng im lặng, làm ra một bộ dáng kính cẩn nghe theo hết sức ôn hòa, hiền lành.
Mấy thị vệ rất nhanh liền tập họp đến trước mặt Sở Khiếu Thiên, Sở Khiếu Thiên hài lòng gật đầu một cái, sai Sở Nhất Sở Nhị hai người này giỏi về truy tìm hành tung của cao thủ dọc theo sông đi tìm thuyền hoa phủ trưởng công chúa, còn bọn họ đi theo ở phía sau.
Bị chủ tử ghét bỏ mình vô dụng, bị đuổi trở về nha bộ Chỉ Huy một mình, An Thuận bĩu môi, quả nhiên là không nổi phải đi tìm lão bà. An Thuận càng ngày càng cảm thấy thế tử gia của hắn tựa như một chú chó trung thành, mà Thế tử phi chính là chủ nhân, vô luận chủ nhân tới nơi nào, chú chó trung thành này cũng sẽ hấp ta hấp tấp chạy theo sát bên.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực