People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Chương 37
dit:Sad Rain
Beta: Hotmit
Dưới sự uy hiếp cực độ của vị thế tử gia vô sỉ, mọi người cũng rất nhanh moi được nguyên nhân gây chuyện từ đám người kia.
Theo tên cầm đầu đám du côn này nói, ba ngày trước, có một nam nhân dáng dấp rất bình thường vào trấn tìm bọn họ, trả cho họ một số tiền lớn để bọn họ vào ngày Tiết Đoan Ngọ này đến khu vực phía Đông kinh thành gây ra hỗn loạn. Bọn này bình thường chỉ là đám ăn không ngồi rồi, lưu manh cóc ké, mặc dù hơi sợ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý bởi món tiền lớn quá hấp dẫn,
Trong lòng bọn họ nghĩ, dù sao chỉ là ở trong Hoàng thành gây chút hỗn loạn, chỉ cần khi quan phủ và binh lính xuất hiện thì tránh đi là được, bằng bản lĩnh chui lủi của bọn họ, đây không phải là vấn đề khó khăn gì. Hơn nữa bọn họ cũng không giết người phóng hỏa, chẳng phải là tội gì lớn, coi như bị bắt rồi, chỉ cần bị giam mấy ngày là được. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, bọn họ làm sao biết được những binh lính tuần tra này lại xuất hiện kịp thời như vậy, hơn nữa không nói hai lời liền đem bọn họ đánh thành đầu heo đây? Mà làm cho tên cầm đầu đám du côn lòng dạ bi phẫn là một vị Thế tử gia mà lạnh lùng uy hiếp như vậy có phải quá mức hung tàn hay không!
Sở Khiếu Thiên trầm mặc nghe, chờ tên cầm đầu này nói xong, liền dùng một loại ánh mắt "Ngu ngốc" nhìn bọn người đáng đánh đòn này. Như vậy mà dám có can đảm vào kinh gây chuyện, quả thật ngu xuẩn hết thuốc chữa. Cùng thẩm vấn, Thiệu Mẫn cũng mang bộ mặt đen thui, nghi ngờ chỉ số thông minh những người này, lại càng hoài nghi nam nhân tìm tới bọn họ, có phải cũng cực kỳ ngu xuẩn hay không, mới có thể chọn đám du côn con nít này tới gây chuyện.
"Thật là ngu muốn chết, ra ngoài gây án còn mang theo bằng chứng!" Sở Khiếu Thiên đưa ra ngân phiếu trong tay, mặt khinh bỉ nói.
Nghe vậy, tên cầm đầu đám du côn trừng mắt nhìn một tên khác mặt mũi cũng bầm tím vì bị đánh, ngân phiếu này là tìm ra trên người tên ngốc này.
"Lão, lão đại giấu, giấu tiền còn không phải là lúc trở về, muốn mua chút đặc sản trong kinh về nhà sao? Nghe nói trong kinh thành giá đặc biệt rất quý, Hoa Đô là tiền giấy......" Nam nhân bị đánh đến ngũ quan đều nhìn không rõ, yếu ớt giải thích.
Nghe vậy, mọi người co rút tại chỗ, ngốc như vậy, còn dám đi theo làm chuyện xấu, quả thực là thành sự thì ít, bại sự có thừa, đúng là đồ ngốc, phải không?
Thiệu Mẫn ho một tiếng, tiếp tục truy hỏi: "Các ngươi cùng nam nhân kia gặp nhau mấy lần, hắn trông như thế nào, có đặc điểm gì rõ rệt? Ngoài việc sai khiến các ngươi ra ngoài gây chuyện, có đặc biệt phân phó gì khác không?"
"Hả, đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ hắn tiếp xúc qua mấy lần, hắn dáng dấp không có gì đặc biệt, mặt cũng rất bình thường. Chỉ là nghe giọng điệu của hắn không giống như giọng kinh thành..... A, đúng rồi, tiểu nhân trong lúc vô tình nghe được hắn tự lẩm bẩm, nói là trước đã làm hư chuyện rồi, chủ nhân rất tức giận, cho nên lần này nhất định phải thành công." Sợ hãi trước uy hiếp hung tàn của Sở Khiếu Thiên, tên cầm đầu ra sức suy nghĩ nhớ lại.
Nghe vậy, Sở Khiếu Thiên nhíu mày.
"A...... Còn nữa, người nam nhân kia còn có nốt ruồi rất kỳ quái ở cằm!"
Nghe đến câu này, khóe mắt Sở Khiếu Thiên không khỏi nháy lên, bật thốt lên một cái tên: "Chẳng lẽ hắn là Thuận Thêm?" Nhưng Thuận Thêm không phải đang ở trong tù sao?
Lần trước, vụ án Tạ Cẩm Lan bị bắt, có mấy phạm nhân bị hắn giải về đại lao trong kinh, trong đó có Thuận Thêm. Bởi vì chuyện này do hoàng thượng giao cho An Dương vương tới thẩm tra, vì vậy Sở Khiếu Thiên mặc dù rất muốn đem cái bọn dám bắt cóc nương tử hắn hành hạ cho sống không bằng chết, đáng tiếc An Dương vương không cho hắn cơ hội trả thù, nên hắn cũng chỉ có thể âm thầm theo dõi, nhưng cũng không có nghe nói qua có ai vượt ngục. Cho nên, Sở Khiếu Thiên rất nhanh bác bỏ suy nghĩ nam nhân kia có thể là"Thuận Thêm".
"Cái này...... Đại nhân, tiểu nhân không biết, hắn không có nói qua việc riêng của hắn với huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng không biết tên hắn là gì. Nhưng hắn mang theo hai tùy tùng võ công rất cao, huynh đệ chúng ta đều không phải là đối thủ của bọn họ......" Cầm đầu đám du côn lắp bắp nói, nếu không phải đánh không lại, hắn cũng sẽ không bị người dùng tiền đá tới nơi này tìm phiền toái, việc ngu ngốc như vậy, hắn có ngu xuẩn hơn nữa cũng sẽ không làm.
Lúc này, tại nơi xảy ra hỗn loạn, Tiền Đông đã sai người đem người dân vô tội bị thương đến y quán rồi, Thiệu Mẫn tới hỏi cung thẩm tra lại nhưng không phát hiện thêm điều gì, liền đem bọn chúng giải đến nhà lao.
Sở Khiếu Thiên tâm thần có chút bất an, bởi vì qua những thứ hắn được biết từ du côn kia cho thấy kẻ sai khiến phía sau rõ ràng nhằm vào khu vực phía Đông kinh thành hắn đang cai quản, dường như hi vọng bọn họ huyên náo càng lớn càng tốt, nhìn thế nào đều là cố ý gây phiền toái cho hắn. Những thứ này hắn lại không coi là gì, nhưng tên "Chủ nhân" kia làm hắn chú ý, dù sao khoảng thời gian trước, Tạ Cẩm Lan bị bắt, Liễu Hân Linh cũng nói với hắn có một "Chủ nhân" đứng sau bọn chúng, mà An Dương vương cũng chỉ thẩm tra ra chuyện bọn chúng làm đều do cái tên "Chủ nhân" kia phân phó, nhưng "Chủ nhân" là ai, bọn chúng đều không biết.
Chẳng lẽ, mục đích của bọn chúng thật chỉ là muốn gây phiền phức cho hắn, làm cho hắn không cách nào phân tâm, bận tâm đến cái khác? Như vậy đối với bọn chúng có ích lợi gì?
Sở Khiếu Thiên đang trầm tư, đột nhiên một thuộc hạ vội vội vàng vàng chạy tới, bẩm báo nói: "Lão đại, không xong rồi, hẻm số năm xảy ra án mạng rồi."
"Cái gì?"
"Có người chết. Hẻm số năm có người bị mưu sát!"
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, lập tức mang theo đám thuộc hạ chạy về hướng hẻm số năm, trong lòng nguyền rủa người kia tìm cách phiền toái tới cho hắn, nếu lột da bọn chúng mà giúp hắn biết kẻ chủ mưu thì hắn đã làm rồi.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, mặt sông phẳng lặng, thuyền hoa hoa lệ từ từ lướt đi trên mặt nước.
Thuyền xuôi theo dòng mà đi, thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ, có thể nhìn thấy trên mặt sông một vài thuyền hoa hoa lệ qua bên mình, từ trên thuyền hoa truyền đến loáng thoáng tiếng sáo trúc cùng thanh âm các nam nhân lớn tiếng trêu chọc nhau, thậm chí, có lúc sơ ý còn nhìn thấy trên boong thuyền hoa có một vài thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc hơi mát mẻ dựa vào trong ngực nam nhân tán tỉnh cười duyên.
Mà Liễu Hân Linh bị các nàng áp chế ngồi trên thuyền hoa này, bởi vì đều cùng là nữ quyến gia đình các quan lại, ngược lại có vẻ tương đối yên ắng. Chỉ là thỉnh thoảng bên ngoài sẽ người có đi ngang qua thuyền hoa dừng lại chào hỏi, nếu là người quen, các thiếu nữ sẽ để nha hoàn đi ra ngoài đáp lời. Tuy nói là chào hỏi, không bằng nói là đến bắt chuyện làm quen thì đúng hơn, dù sao người tinh mắt đều phát hiện thuyền hoa này thuộc về phủ trưởng công chúa thì sẽ liên tưởng đến người trên thuyền hoa tất nhiên là Kinh thành Đệ nhất Mỹ nhân Nhan Quận chúa, người say không phải bởi rượu ngon, vì vậy nam nhân kích động.
Chỉ cần là thân phận không quá hiển hách, Tạ Thiên Nhan bình thường đều là giao cho thị vệ hoặc tỳ nữ trên thuyền đi ứng phó, nếu là con em có chút thế gia đại tộc lại không quá mức vô lễ, Tạ Thiên Nhan sẽ ra ngoài gặp mặt, chào hỏi xong lập tức rút nhanh.
Chỉ là nàng chỉ cần thoáng lộ mặt, cũng đủ làm cho những nam nhân kia kích động.
Mỗi lần Tạ Thiên Nhan không thể không đi ra ngoài đối mặt một công tử thế gia đại tộc nào đó thì sau khi trở lại đều sẽ bị chúng nữ trêu chọc. Lần trước trưởng công chúa thừa dịp nàng sinh nhật mười sáu tuổi, làm đại tiệc sinh nhật cho nàng, mục đích chính là muốn vì nàng chọn một vị hôn phu. Mặc dù cuối cùng xảy ra chút chuyện không khống chế được, nhưng họ cũng cảm thấy vị hôn phu tương lai của Tạ Thiên Nhan chắc hắn là ai đó trong đám người này.
Thuyền đi được một đoạn, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng kêu gọi, một tỳ nữ đi vào, hướng mọi người thi lễ, đoạn nói cho các nàng biết, thuyền của Tam thiếu gia Tĩnh vương phủ đã tới, muốn tới đây chào hỏi.
Nghe được lời nói của tỳ nữ, mọi người dời tầm mắt chuyển qua trên người Sở Tích U. Họ mặc dù cùng Sở Tích U rất quen thuộc, nhưng cùng Sở Quân Huyền lại không thân cũng chẳng quen.
Sở Tích U nhún nhún vai, nói: "Mọi người nhìn muội làm cái gì? Không tiếp đón thì thôi? Đuổi đi là được."
Tỳ nữ này có chút khó xử, len lén liếc Liễu Hân Linh một cái, nói: "Quận chúa, các vị cô nương, có một cô nương bên cạnh Tam công tử muốn gặp An Dương vương Thế tử phi, nói nô tỳ tới thông báo một tiếng, có thể ra ngoài gặp họ cho Tam thiếu gia chút mặt mũi hay không?"
"Muốn gặp biểu tẩu?" Tạ Thiên Nhan buồn bực nói: "Muội nhớ Tam công tử còn chưa thành thân mà?" Mặc dù trên danh nghĩa Sở Tích U, đám người Sở Quân Huyền cũng coi là trưởng bối của Tạ Thiên Nhan —— Đường thúc đường cô gì gì đó, nhưng bởi vì bối phận xa, vả lại Tĩnh Vương vừa không biết điều, Tạ Thiên Nhan cũng giấu giếm, vì vậy cả đám cũng không chú trọng lễ nghi, xưng hô cũng tùy tiện.
Mọi người nghe Tạ Thiên Nhan vừa nói như thế, lúc đó còn có gì không hiểu. Nếu cô nương bên cạnh Sở Quân Huyền không phải phu nhân hắn, như vậy là thiếp thị, thông phòng, không phải là phu nhân, cũng dám tuyên bố muốn gặp An Dương vương Thế tử phi? Hơn nữa, rõ ràng người này có động cơ khác, nếu làm không tốt, sẽ bị người ta bàn tán, thật không biết cô nương kia có phải đầu óc hỏng rồi hay không mới dám nói lên loại yêu cầu này.
"Nàng có dáng dấp như thế nào?" Liễu Hân Linh không nói mình có muốn gặp hay không.
Vì vậy nha hoàn đem diện mạo nữ tử miêu tả một lần, Liễu Hân Linh mặc dù chưa từng thấy qua đối phương, nhưng nghe nha hoàn miêu tả, so với hoa khôi to gan lớn mật dám quăng cho Sở Khiếu Thiên một cái tát mà An Thuận nói cho nàng rất giống nhau. Hơn nữa nàng ấy lại chỉ đích danh muốn gặp nàng... Không cần suy nghĩ cũng biết, nữ nhân kia tuyệt đối là hoa khôi Tô Thủy Khiết của Thúy Lệ Các. Về nguyên nhân nàng ấy muốn gặp mình, ý nghĩ đầu tiên của Liễu Hân Linh là, chẳng lẽ nàng bị Thế tử quần áo lụa là trong truyền thuyết bỏ rơi, sau đó tới tìm Thế tử phi này gây phiền toái?
"Không gặp, không gặp, nàng ta cho là mình là ai chứ? Muốn gặp Liễu tỷ tỷ của chúng ta!" Chu Lục Vân ghét bỏ lập tức xua tay phản đối. Loại chuyện mất thân phận này, những thiếu nữ từ nhỏ đã giống như thiên chi kiêu nữ lớn lên chắc chắn sẽ không hạ thấp thân phận mình đi gặp.
"Ừ, đuổi đi đi!", Sở Tích U cũng lạnh mặt xuống. Bởi vì nàng nhớ lại trước đây không lâu Tam ca này của mình sai tên tá điền chuộc thân cho hoa khôi Thúy Lệ Các. Hơn nữa, nàng nghe nói, Tam ca nàng hình như đối với hoa khôi này rất tốt, không chỉ an bài tiểu viện cho nàng ở, cũng không nghĩ tới hôm nay còn mang nàng đi du ngoạn. Điều này làm cho nàng hơi tức giận, cảm giác Tam ca này của mình quá không biết điều rồi, chỉ là một kỹ nữ thôi, coi như bị nam nhân chuộc thân bao nuôi rồi thì vẫn chỉ là kỹ nữ, làm sao có thể mang đi khoe khoang khắp nơi như vậy.
Nha hoàn thấy vài vị cô nương đều là vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra đáp lời.
Trên thuyền hoa đối diện, là một nam một nữ đang đứng, nam nhân tuấn dật nữ xinh đẹp, từ xa nhìn lại, trái lại thật xứng đôi.
Sở Quân Huyền nghe được nha hoàn kia đáp lời, nhướng đầu mày, sau đó nói với cô gái mặc váy màu trắng ngà bên cạnh: "Tô cô nương, xem ra An Dương vương Thế tử phi không muốn gặp nàng đâu."
Tô Thủy Khiết hơi mím môi, lạnh nhạt nói: "Không gặp thì thôi vậy, tiểu nữ tử chỉ là nghe họ nói Nhan Quận chúa mời An Dương vương Thế tử phi cùng nhau du ngoạn trên sông, đối với nàng có chút tò mò thôi. Lại không nghĩ sẽ gây cho Tam công tử thêm phiền toái, thật xin lỗi."
Sở Quân Huyền nghe vậy, chỉ là cười cười, ánh mắt tối tăm rơi xuống thuyền hoa đối diện, trong đầu nhớ lại thiếu nữ nửa tháng trước có duyên gặp mặt một lần, thành thật mà nói lúc ấy hắn còn không có thấy rõ ràng diện mạo nàng, liền bị ném ra ngoài, ấn tượng duy nhất khắc sâu chỉ có cặp mắt trong suốt như nước kia thật là bình tĩnh, khiến cho hắn thường thường không tự chủ được mà nghĩ, nữ nhân có thể khiến cho Sở Khiếu Thiên bảo vệ như vậy có cái gì đặc biệt đây?
Nhớ tới nữ nhân kia là Thế tử phi mới cưới của Sở Khiếu Thiên, ánh mắt Sở Quân Huyền lại tối tăm hơn.
Trong khoang thuyền rất nhanh liền khôi phục không khí lúc trước, Hà Thanh Ảnh cùng Nghiêm Nhược Tâm cùng nhau hợp tác trình diễn một khúc, mọi người nghe như si như say. Tạ Cẩm Lan nhân cơ hội đó lân la tới an ủi Liễu Hân Linh, nói chờ bé tra ra cái nữ nhân không biết trời cao đất rộng đó, sau đó tuyệt đối sẽ chỉnh nàng ta đến sống dở chết dở cho nàng hả giận.
Liễu Hân Linh cười cười, xoa xoa đầu hắn nói: "Tẩu không có giận mà." Thật sự không có tức giận, cũng không biết là cái dạng nữ nhân gì, có gì đáng giá cho mình tức giận? Ngược lại có loại cảm giác không giải thích được.
Chính vào lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn, thuyền hoa hình như không biết đụng phải cái gì, cả con thuyền lay động, trong khoang thuyền moi5r người bị đụng đến ngã trái ngã phải.
Liễu Hân Linh một tay vịn bàn nhỏ trước mặt, nhanh tay nhanh mắt đem Tạ Cẩm Lan đang lăn qua bắt được bảo vệ trong lòng.
Nhất thời tiếng thét chói tai vang dội.
Thuyền lắc lư gần mười phút, cuối cùng rốt cuộc ngừng lại, lúc này trong khoang thuyền các thiếu nữ đã ngã ở các tư thế khác nhau, khó có thể duy trì dáng vẻ bình thường của họ, rồi trên boong thuyền truyền đến tiếng người ầm ỹ, thanh âm bọn thị vệ lớn tiếng thét, kèm theo tiếng thét chói tai của các tỳ nữ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm một người thị vệ, "Quận chúa, thiếu gia, có người tập kích!"
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực