Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Chương 36.2
ới không phải, là đệ..." Tạ Cẩm Lan muốn nói là do bé cố ý thiết kế, nhưng cũng biết là lời này hiện không tiện nói, đem lời định nói nuốt trở lại, trừng mắt Chu Lục Văn lớn tiếng nói: "Đệ đã quyết định, chờ đệ trưởng thành, đệ sẽ cưới biểu tẩu, đệ muốn cùng biểu tẩu vĩnh viễn ở chung một chỗ!"
"..."
Hiện trường lặng im vài giây sau, nhất thời các thiếu nữ cười thành một đoàn, ngay cả Liễu Hân Linh cũng buồn cười, không khỏi sờ sờ khuôn mặt ngây thơ, xoa đầu của tiểu chính thái, nói: "Cẩm thiếu gia, tỷ cũng không thể gả cho đệ đâu, đệ về sau sẽ cưới cô nương mình thích. Biểu tẩu ta tuổi quá lớn, cũng không thể nào..." Nói xong, nhịn không được cười rộ lên.
Đứa bé tám tuổi trong mắt Liễu Hân Linh vẫn là một tên quỷ nhỏ chưa lớn, đặc biệt Tạ Cẩm Lan tuy rằng bình thường xinh đẹp, có lẽ bởi vì nguyên nhân kiêng ăn, so với các đứa trẻ khác còn thấp hơn mấy phân, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ giống như mới sáu bảy tuổi, làm cho người ta thế nào cũng không có cách nào khác coi lời bé nói là thật.
"Vì sao tỷ không thể gả cho đệ? Đệ mới không cần cưới nữ nhân khác! Các nàng đều quá yếu, lại thích khóc, đệ không thích, đệ chỉ thích biểu tẩu!" Tạ Cẩm Lan vẻ mặt cố chấp.
Những người còn lại nghe không hiểu "Các nàng đều quá yếu" là ý gì, nhưng Liễu Hân Linh cũng đã hiểu rõ, không khỏi vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng lại âm thầm áy náy, chẳng lẽ nàng làm nhân sinh quan bình thường của tiểu chính thái trở nên méo mó, khiến cho bé không thương cô nương đẹp đẽ, yếu đuối, ngược lại lại thích loại cọp mẹ mạnh mẽ? Lại nói, nàng cũng không phải cọp mẹ đi? Không phải chỉ là đánh bay mấy nam nhân thôi sao.
"Ha ha ha..." Chu Lục Văn cười đến chảy nước mắt, vừa cười vừa đáp lời tiểu chính thái: "Liễu tỷ tỷ đương nhiên không thể gả cho đệ, bởi vì nàng đã gả cho biểu ca của đệ, đã là phu nhân của người khác rồi, sao có thể lại gả cho đệ được? Cẩm thiếu gia, hay là đợi thêm mấy tuổi nữa rồi đệ hãy bàn đến loại chuyện này đi."
Tạ Cẩm Lan nghe nói vậy thật bất ngờ, không khỏi ngây người ra, sau đó nhìn nhìn mấy thiếu nữ trong khoang thuyền, có chút ủy khuất bẹp miệng mếu máo, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ đợi nói với Liễu Hân Linh: "Biểu tẩu, tẩu đem biểu ca hưu đi, như vậy đệ có thể cưới tẩu!"
"Phốc —— ha ha ha..."
Các thiếu nữ rốt cuộc không nín được, nhất thời cười đến ngã trái ngã phải.
Tạ Thiên Nhan một bên cười một bên kéo đệ đệ qua, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của bé nói, "Cẩm nhi, đệ sao có thể kêu biểu tẩu hưu phu chứ? Từ xưa đến nay chưa từng nghe nói qua chuyện nữ nhân hưu phu đâu."
"Vậy biểu tẩu liền làm người đầu tiên đi!" Tạ Cẩm Lan cảm thấy điều này hoàn toàn không vấn đề gì, vỗ tay nhỏ bé nói: "Biểu ca tuy rằng tốt, nhưng ca thật hung dữ, biểu tẩu nhất định mỗi ngày bị ca la lối, không bằng để đệ cưới biểu tẩu, như vậy đệ sẽ đối với biểu tẩu thật tốt, thật tốt, nhất định sẽ không hung dữ với biểu tẩu."
"Ai nha, Cẩm thiếu gia, cho dù An Dương Vương thế tử thực hung dữ với Liễu tỷ tỷ, nhưng Liễu tỷ tỷ cũng không thể gả cho đệ nha, đệ quá nhỏ." Sở Tích U thực gấp nói.
Tạ Cẩm Lan nhìn nhìn Liễu Hân Linh, lại xem xét chính mình, so sánh hai người thân cao, nhất thời vẻ mặt uể oải —— hai người thân cao thật sự rất không cân xứng! Mà tiểu chính thái trong lòng biết rõ, nam nhân cùng nữ nhân ở chung, bình thường đều là nam cao nữ thấp, bé hiện tại thấp bé như vậy, đi ra ngoài không phải làm cho người ta chê cười sao?
Mọi người bị bé chọc cười, mấy nữ hài tử đem tiểu chính thái bắt lại đây, tranh nhau thơm mặt, xoa đầu an ủi.
Tiểu chính thái vẫn rất uể oải, ai oán ngó người, đột nhiên, làm như nghĩ tới điều gì, mắt tiểu chính thái sáng lên, nói: "Đệ rồi sẽ cao lớn thôi, trước tiên đem biểu tẩu tặng cho biểu ca trước, chờ đệ trưởng thành, đệ lại đi cưới biểu tẩu về là tốt rồi. Biểu tẩu, tỷ phải chờ đệ lớn lên nha ~~ "
Nghe được lời nói của tiểu tử kia, mấy nữ hài tử lại phun cười, Chu Lục Văn thậm chí ồn ào, kêu gọi Liễu Hân Linh mau đáp ứng. Dù sao các nàng nhất trí cho rằng An Dương Vương thế tử là tên háo sắc cặn bã, nữ nhân dù làm quả phụ đều tốt hơn so với gả cho hắn gấp trăm lần.
Liễu Hân Linh mặt đầy vạch đen, tuy rằng biết đây là nói giỡn, nhưng vẫn cảm thấy có chút quá mức, gặp tiểu tử kia vẻ mặt bướng bỉnh nhìn nàng chăm chú, biểu tình này so với biểu tình của Sở Khiếu Thiên hôm nay khi xuất môn dặn dò nàng không cần để ý tới loại sinh vật biểu đệ biểu muội quả nhiên là giống nhau như đúc, nên thật không uổng là anh em bà con?
"... Để nói sau đi." Liễu Hân Linh chỉ có thể hàm hồ nói.
Bất quá Tạ Cẩm Lan cảm thấy đây là ý tứ đáp ứng, vui mừng nhướng mày, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính xem chính mình rốt cuộc khi nào thì mới xem như trưởng thành.
Bên kia, Sở Khiếu Thiên liên tiếp hắt xì vài cái, nghĩ rằng tối hôm qua ngủ đá chăn bị cảm nhiễm phong hàn, không khỏi bắt đầu lo lắng Liễu Hân Linh có phải bị mình liên lụy cũng sinh bệnh hay không. Loại suy đoán này làm cho hắn lo lắng hận không thể lập tức bay đi tìm người.
Đang trong tình trạng lo lắng người nào đó hoàn toàn không biết biểu đệ thân ái nhà hắn đang âm mưu đào góc tường nhà hắn, tới mức làm cho hắn trở thành nam nhân đầu tiên của Đại Sở hoàng triều bị nữ nhân hưu đâu.
"Đầu nhi, ngài sinh bệnh sao? Có muốn thủ hạ tìm đại phu đến cho ngài không?" Một bên đang sửa sang lại văn kiện Thiệu Mẫn thập phần săn sóc hỏi.
Sở Khiếu Thiên vuốt vuốt mũi, nói: "Không cần, bản thế tử thân thể rất tốt." Chỉ là có chút lo lắng nương tử thân thể yếu đuối nhu nhược nhà hắn có vì lạnh quá mà bệnh linh tinh hay không.
Thiệu Mẫn đáp lại một tiếng, lại bắt đầu vùi đầu sửa sang lại văn kiện, sau đó đem một ít văn kiện trọng yếu giao cho Sở Khiếu Thiên xem qua.
Sở Khiếu Thiên kiên trì xem hơn nửa canh giờ, rốt cục nhịn không được, đứng bật dậy nói: "Không xem không xem nữa, Thiệu Mẫn, cùng bản thế tử ra ngoài đi một chút, nhìn xem Tiền Đông bọn họ tuần tra đến đâu rồi."
Thiệu Mẫn vừa thấy bộ dáng này của hắn, liền biết hôm nay văn kiện gì đó xem không xong rồi, phỏng chừng cuối cùng công việc này lại rơi xuống trên người hắn, nhất thời có loại xúc động lệ rơi đầy mặt. Rõ ràng là công việc của cấp trên, vì sao luôn lạc đến trên người hắn chứ? Nhưng mà có cấp trên ngồi không yên như vậy có biện pháp nào sao, hắn mà là phó chỉ huy sứ sao, nói trắng ra là, ngay cả tên lính quèn cũng không bằng.
Mới ra khỏi đại môn nha bộ, đột nhiên một binh lính thở hồng hộc chạy tới, thấy Sở Khiếu Thiên liền thưa: "Sở đại nhân, thành Đông ngõ hẻm thứ ba có người quấy rối, làm bị thương vài người qua đường. Tiền đại nhân phát hiện một số vấn đề, kêu thuộc hạ trở về thỉnh ngài đi qua một chuyến."
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, mắt xếch lên, trong mắt lộ sát khí, cắn răng nói: "Mụ nội nó, tên khỉ con, rùa con nào dám làm phiền bản thế tử vào lúc này, đi, chúng ta đi xem một cái."
Thành Đông là khu vực do Sở Khiếu Thiên phụ trách, từ khi hắn tiếp nhận vị trí chỉ huy sử thành Đông này, do tính cách hắn táo bạo, làm việc cũng thích lấy bạo chế bạo, một đám du côn lưu manh thành Đông bị hắn giáo huấn đến dễ bảo, ở dưới mí mắt hắn không dám có vấn đề vi phạm pháp lệnh gì đó, trị an so với bốn thành nội khác còn tốt hơn nhiều. Nhưng hôm nay là Tết Trùng Ngọ, ngày hội quan trọng như vậy, cái tên vô liêm sỉ nào dám gây phiền toái cho hắn, hắn mà không làm cho một nhà tên vô liêm sỉ kia cùng phiền toái là không xong mà.
Đoàn người Sở Khiếu Thiên đi vào ngõ hẻm thứ ba thành Đông liền nhìn thấy Tiền Đông đang chờ cùng vài người thân tín mặc trang phục chỉ huy binh mã ngũ thành, trên mặt đất có vài nam nhân mặt mũi bầm dập.
Nhìn thấy Sở Khiếu Thiên đã đến, Tiền Đông lập tức đi qua, sắc mặt có chút ngưng trọng, nói: "Lão đại, sự tình thực không ổn."
Tiền Đông tuy rằng bình thường nhìn không thuận mắt lắm, hơn nữa thích hối lộ cấp trên mong thăng tiến, nhưng là người thận trọng, nếu để cho hắn phát hiện chỗ không ổn, như vậy thật sự không ổn rồi.
Sở Khiếu Thiên đi qua đá đá một người nằm trên mặt đất, không chút để ý hỏi: "Có gì không ổn hả?" Bị đá, người nọ miễn cưỡng mở mí mắt bầm tím nhìn hắn một cái, vừa thấy quần áo hắn mặc trên người, lập tức nhắm mắt giả chết. Sở Khiếu Thiên nhìn nhìn, lập tức cân nhắc làm thế nào cho tên khốn kiếp này nhớ thật kĩ, miễn cho hắn lại dám đến gây phiền toái cho khu vực hắn quản.
"Lão đại, bọn họ không phải bọn du côn đáng chết đã từng sinh sự trong kinh thành. Hơn nữa, thuộc hạ trên người bọn họ tìm ra mấy thứ này." Tiền Đông nói xong, đem vật nọ giao cho Sở Khiếu Thiên.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi, " Tiền giấy ngân hàng tư nhân Thông Khánh? Bọn họ ăn mặc cũng không ra sao, làm thế nào có thể có từng đó ngân phiếu? Tiền Đông, ngươi tra ra thân phận bọn họ chưa? Là người nơi nào?"
"Lão đại, bọn họ là bọn du côn thôn trấn phụ cận kinh thành. Có người bỏ tiền ra thuê bọn họ hôm nay vào kinh náo loạn."
Sở Khiếu Thiên nhíu mi lại ngẫm nghĩ, hỏi rõ ràng kẻ nào là kẻ cầm đầu nhóm làm loạn, sau đó đứng trước mặt tên du côn cầm đầu mặt đang lộ rõ vẻ hoảng sợ kia, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên một nụ cười tà ác, âm trầm nói: "Nói đi, là ai sai các ngươi làm như vậy? Có mục đích gì? Nói mau, bằng không đừng trách lão tử giẫm đạp lên trứng các ngươi!"
"..."
Đám người Tiền Đông, Thiệu Mẫn xấu hổ che đầu, làm bộ không quen biết nam nhân vô sỉ hạ lưu này. Tiếng lòng của mọi người: có loại cấp trên bỉ ổi này, bọn họ cũng thực buồn rầu nha!
Tên du côn cầm đầu kia khuôn mặt bầm tím nháy mắt không còn huyết sắc, vô thức gập đùi, thót bụng, cúc hoa căng thẳng, rốt cục ở trước mặt nam nhân khí thế tàn ác ngút trời kia, run rẩy nói: "Đừng, đừng! Tôi khai, cái gì tôi cũng khai hết..."
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực