Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Chương 15
hanh âm gỗ bị gãy vô cùng kỳ lạ vang lên, tại thời điểm mà tinh trùng lên não thì đây cũng không phải là chuyện người ta sẽ chú ý đến, nhưng mà, nếu như thanh âm gỗ nứt thô ráp ấy liên tục vang lên, chấn động màng tai, thì cho dù có đang kích tình đến đâu cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Trong nháy mắt, Sở Khiếu Thiên hoàn toàn yên lặng, con ngươi đen che kín tình dục nhìn cô gái dưới thân.
Liễu Hân Linh cũng kinh ngạc mở lớn mắt, nhất thời cũng bất chấp cái đau, máy móc quay đầu nhìn về phía cái gì đó vừa bị nàng bấu trúng —— có vẻ như là cột giường đúng không? Là nó, là nó, đúng không?
Không đợi nàng kịp suy nghĩ và tìm ra nguyên nhân, thì đột nhiên, cả người nàng bị một người ôm lấy lăn vào trong giữa giường, chỉ thấy cột giường đổ xuống, vừa vặn nện đúng ở vị trí nàng vừa nằm.
Đồng thời, hai người cùng nhau mở to hai mắt nhìn, máy móc nhìn cột giường bị sập kia, giống như đó là một con quái thù kỳ dị.
May mắn, lúc cột giường đổ xuống, không có phát ra tiếng vang quá lớn, nên không làm cho ma ma thị vệ bên ngoài chú ý, có thể cứu vãn lại chút mặt mũi. Nhưng mà, Liễu Hân Linh lúc này lại phải đối mặt với nỗi rầu lớn hơn nữa.
Bởi vì, nàng cảm giác được cái vật kia trong thân thể từng làm đau nàng đang từ từ nhỏ đi, cho dù nàng không hiểu cũng biết là vì sao, có chút sợ hãi nhìn về phía nam nhân bị mình đặt dưới thân —— vừa rồi khi bị người ôm vào trong giữa giường, vô tình đã đổi thành tư thế nữ trên nam dưới —— không ngoài ý muốn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần trở nên xanh mét, kèm theo đó là sự phẫn uất khó nói nên lời. Dù sao, nam nhân mềm xuống như vậy, tựa hồ rất mất mặt, sắc mặt hắn khó coi cũng là chuyện đương nhiên, dù sao vừa tiến vào chưa được bao lâu... Không biết có thể lưu lại bóng ma tâm lý hay không đây? Nghe nói nam nhân rất chú ý tới phương diện này, tiết sớm hay vũ khí nam mau mềm chính là đại sỉ nhục của nam nhân, mà còn để cho nữ nhân nhìn thấy, quả thực là như gặp phải quân địch tập kích vậy...
Liễu Hân Linh rốt cục cảm thấy việc mình không chịu uống rượu lúc trước là việc ngu xuẩn cỡ nào, trong lòng hối hận không ngừng.
"Không tốt!"
Sở Khiếu Thiên giống như phát hiện cái gì, cũng bất chấp vấn đề chính mình, lui nhanh ra khỏi cơ thể nàng, lôi kéo nàng đứng dậy đá văng cột trụ ngã chắn đường, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Vừa nhảy xuống, thân thể nàng vừa rồi chịu đủ sức ép lập tức mềm nhũn, Liễu Hân Linh cả người muốn ngã xuống đất, may mắn Sở Khiếu Thiên nhanh tay lẹ mắt đem nàng ôm vào trong lòng. Liễu Hân Linh bổ nhào vào trong lòng hắn, tuy rằng ngực hắn cứng ngắc làm cho mũi nàng đụng phải muốn phát đau, nước mắt không chịu khống chế liền chảy ra ngoài, nhưng hắn lúc này vẫn nhớ tới phải đỡ nàng, chứng minh nhân phẩm và tính cách của nam nhân này cũng không có ác liệt như vậy...
Sở Khiếu Thiên cũng không nhìn nàng, xanh mặt đem quần áo rơi trên mặt đất nhặt lên phủ thêm, sau đó mím chặt môi, trong lúc Liễu Hân Linh đang kinh ngạc, hắn liền một cước hung hăng đá cái giường kia.
Rất nhanh, Liễu Hân Linh hiểu được nguyên nhân hắn làm như vậy.
Bởi vì, cái giường lúc hắn hung hăng đá một cước kia, rốt cục không chịu nổi bắt đầu nứt từ chính giữa sau đó từ từ lan rộng ra, “Oanh”…. một tiếng sụp xuống thành hai đoạn...
Liễu Hân Linh có chút chột dạ nhớ lại, vừa rồi giống như bởi vì quá đau, nàng không cẩn thận “sờ nắn” cái giường vài cái đi….....
Giường sụp!
Chuyện này quả thật rất khó xem nhẹ, Sở Khiếu Thiên vẻ mặt hung ác nham hiểm, tầm mắt chuyển từ cái giường bị sập kia rồi nhìn qua cô gái mặc trung y màu trắng rộng thùng thình đang đứng dưới ngọn đèn, khóe miệng co giật không ngừng, thật cẩn thận kêu một tiếng, "Nương tử?"
Lúc này Sở Khiếu Thiên có chút ngờ vực, tựa hồ cũng biết một số chuyện. Giường vì sao sụp? Đây chính là do công tượng trong hoàng cung chế tác, mặc kệ là chất lượng hay kỹ nghệ điêu khắc đều là tốt nhất trong cả nước. Sở Khiếu Thiên thật sự không dám tin tưởng, nhưng sự thật đang xảy ra trước mặt. Hơn nữa mấy ngày hôm trước về nhà thăm bố mẹ, trên đường trở về chuyện gì đã xảy ra, kết cục của Sở Quân Huyền rất đáng ngờ vực... Sở Khiếu Thiên rốt cục đã xác định một việc.
Thê tử mới cưới này của hắn tuyệt đối không đơn giản!
Loại thời điểm này, nữ nhân nên làm như thế nào?
Liễu Hân Linh ôm cái mũi bị đau, trong lòng rối rắm, nhất thời không biết mình có nên rộng rãi thừa nhận "giường này bởi vì do thiếp quá đau, cho nên không cẩn thận làm sụp " linh tinh, nhưng mà, nếu mình thừa nhận như vậy có thể bị cho là yêu quái hay không?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Liễu Hân Linh hận không thể lấy khăn tay che mặt lại.
Tuy nhiên, không đợi nàng quyết định trả lời như thế nào, Sở Khiếu Thiên đã đi tới, bắt lấy cánh tay đang ôm mũi của nàng, đem nàng kéo lại đây. Hai chân lảo đảo bước qua, không cẩn thận làm động đến hạ thể vừa mới bị khai phá, Liễu Hân Linh đau đến mức sắc mặt bắt đầu trắng bệch, hai tròng mắt long lanh dâng lên hai dòng lệ—— thể chất nàng vốn sợ đau, chỉ cần đau một chút, ánh mắt không tự chủ được sẽ bị nước mắt bịt kín, mặc dù không phải là do nàng đau muốn khóc...
Sở Khiếu Thiên nhìn cô gái tròng mắt rưng rưng, nhất thời có loại cảm giác tâm phiền ý loạn.
"Phu quân... Là, là do cái giường này quá yếu ớt..." Liễu Hân Linh khụt khịt cái mũi, nước mắt còn đọng trên khóe mắt chuẩn bị chảy xuống.
Nàng thật sự không muốn khóc đâu, nhưng tê rần, ánh mắt liền phản ứng như vậy.
Sở Khiếu Thiên vốn là đang muốn chất vấn nhưng nhìn đến cô gái trong lòng nước mắt rưng rưng, gương mặt trắng bệch, tức giận liền hóa thành mây bay. Cô gái nhu nhược mảnh khảnh như vậy, thoạt nhìn điềm đạm, đáng yêu lại vô hại, mảnh mai làm cho nam nhân hận không thể ôm vào lòng để bảo vệ, làm cho hắn cảm thấy dù cho có nâng nàng trong lòng bàn tay cũng sợ đem nàng làm rớt, lúc này làm sao còn có tâm tư đi so đo cái giường kia có phải do nàng làm sập hay không? (tác giả: = =! Uy! biểu tượng của việc bị mê hoặc a! )
Vì bị bề ngoài mê hoặc, nên bạn thế tử nào đó nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Nương tử đừng sợ, sụp thì sụp, ngày mai để cho người ta đổi cái khác tốt hơn là được rồi."
Ôi chao?!
Liễu Hân Linh kinh ngạc nhìn hắn, đã thấy nam nhân hai tròng mắt thâm thúy có chút si mê nhìn nàng, trên mặt hắn có chút hồng hồng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt? Nàng xem như đã hiểu, nam nhân này có vẻ như yêu thích bề ngoài của nàng, có khi nhìn thấy, hắn không kiềm chế được sẽ lộ ra thần sắc si mê.
"Vậy thì phu quân à, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu...?"
Nói đến việc này, mặt Liễu Hân Linh đen lại, rõ ràng là đang động phòng đi? Động phòng đến một nửa, giường sụp, mỗ nam nhân đáng xấu hổ bắt đầu mềm xuống, không biết từ xưa đến nay có xảy ra loại chuyện này hay không? Liễu Hân Linh trong lòng có chút đồng tình với Sở Khiếu Thiên. Tuy nhiên, may mắn, lạc hồng là có, cái khăn biểu hiện trinh tiết của nàng đang nằm trên cái giường bị sập kia.
Nghe được lời của nàng, mặt Sở Khiếu Thiên lại đen lại.
Liễu Hân Linh cúi đầu, không dám nhìn mặt hắn.
Đối với nam nhân mà nói, tiết sớm hay “cái gì đó” bị héo, tuyệt đối là sỉ nhục rất lớn!! Đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân mình thích lại xảy ra chuyện này, thật sự không thể tha thứ, rất tổn thương lòng tự trọng của nam nhân.
Khuôn mặt Sở Khiếu Thiên âm trầm, cất giọng quát: "Người đâu, lăn hết ra đây cho ông!"
Đại khái chắc là do thanh âm bao hàm tức giận này thật sự không phù hợp với lúc nam nhân đang hưởng thụ động phòng phát ra, nhóm ma ma, nha hoàn gác đêm ngoài phòng đối mặt nhìn nhau. Các nàng vừa rồi nghe được thanh âm cổ quái, chỉ cho rằng bên trong chiến đấu kịch liệt, không nghĩ tới cái khác. Nhưng mà chỉ trong chốc lát, bên trong hoàn toàn im lặng, cái này làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Hiện tại lại nghe thấy thế tử gia nhà bọn họ tức giận kêu lớn... Mọi người có thể phán đoán thế tử gia quả thật đang rất tức giận.
Vì thế mọi người cũng không dám trì hoãn, lập tức đẩy cửa bước vào, chờ nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong, nhóm nha hoàn ma ma đều trợn tròn hai mắt.
Các nàng nhìn thấy cái gì thế này?
Thế nhưng thấy được thế tử một thân áo đơn đang đứng trước chiếc giường bị sập, mặt xanh mét. Mà thế tử phi hẳn là bị đè trong lúc động phòng lại đang ngồi trên ghế mềm, đầu cúi cúi, một bộ dáng vô cùng xấu hổ không dám gặp người. Đương nhiên, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, đêm nay rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc của thế tử gia bọn họ, nhưng chiếc giường kia vì sao lại sụp vậy chứ!! Cho dù sức chiến đấu của thế tử gia cường hãn dến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng ngay cả giường đều sập đi? Chẳng lẽ có quái thú đến quấy nhiễu thế tử gia động phòng?
Trong đám nha hoàn, chỉ có trong lòng Mặc Châu hiểu được đây là có chuyện gì. Lại nhìn tiểu thư nhà mình bộ dạng quả thật điềm đạm đáng yêu nhu nhược lại thêm vài phần xấu hổ ——, không cần đoán, quái lực của tiểu thư không có đả thương thế tử gia, ngược lại đem giường làm sụp! Đây là chuyện đùa gì chứ!! Tâm lý Mặc Châu nhất thời như có một đàn ngựa chạy qua vô cùng ngứa ngáy, thật sự là ngứa ngáy đó nha!!!
Nhưng mà, mặc kệ bọn hạ nhân có ý nghĩ gì, vì sợ sắc mặt khó coi của Sở Khiếu Thiên, không ai dám hỏi cái gì.
"Đi qua thu thập gian phòng kế bên, ngày mai kêu người đến thay cái giường mới, nhớ kỹ, phải chọn cái giường vô cùng rắn chắc tới." Sở Khiếu Thiên phân phó nói.
Có thể đúng lý hợp tình mà nói "Chọn cái giường rắn chắc tới" như thế, nghe như thế nào cũng thấy quá mức vô liêm sỉ đi? Bạn thế tử mặt dày nào đó không thèm nhìn biểu tình của mọi người, sau khi phân phó xong, mang vẻ mặt hung thần ác sát nhìn mấy tấm gỗ kia, giống như đại lão gia chờ nhóm nha hoàn ma ma thu thập tốt.
Vì thế, trừ bỏ đương sự cùng Mặc Châu biết tình hình cụ thể, mọi người đều cho rằng giường này nhất định là kiệt tác của bạn thế tử gia, không khỏi đối với sự dũng mãnh phi thường của thể tử gia bọn họ thêm một tầng hiểu biết, trong lòng nhất thời đối với người làm thế tử phi là Liễu Hân Linh có rất nhiều đồng tình cùng thương hại.
Chờ phòng thu thập xong, Sở Khiếu Thiên dắt Liễu Hân Linh đi nghỉ ngơi, đem cục diện của một gian phòng tan hoang nào đó giao cho hạ nhân sắp xếp lại.
Lại nằm lên trên giường, Liễu Hân Linh cảm thấy thập phần mỏi mệt, nhưng như thế nào cũng ngủ không được. Có lẽ, tâm càng thấy mệt là do ngày mai mọi người biết đêm động phòng hoa chúc giường sụp, không biết mọi người sẽ nhìn nàng thế nào đây.
Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, một đôi tay cánh tay đem nàng kéo vào trong một vòng ôm ấm áp. Liễu Hân Linh cứng ngắc nằm ở trong khoang ngực kia, cảm giác được hắn không có tiến thêm động tác nào hết, mới chậm rãi làm cho chính mình trầm tĩnh lại. Nói gì thì nói, đêm động phòng hoa chúc mới tiến hành đến một nửa đi? Không biết hắn có bị để lại bóng ma gì không, cũng không biết về sau có thể bị bất lực hay không... Trong lúc Liễu Hân Linh miên man suy nghĩ, nghe được thanh âm của hắn.
"Nương tử, ngủ đi!" Thanh âm của Sở Khiếu Thiên truyền đến, thực bình tĩnh.
"Vâng."
Liễu Hân Linh đáp lời, không để cho chính mình miên man suy nghĩ nữa, sự tình đều đã xảy ra, cho dù hắn bị bất lực, nàng cũng không còn cách nào khác. Cùng lắm thì, nàng chờ làm quả phụ là được.
Vì thế Liễu Hân Linh an tâm ngủ.
Tuy nhiên, Liễu Hân Linh rất nhanh phát hiện sầu lo của bản thân là dư thừa, cũng nhận thức thần kinh thô ráp cùng với lực thích ứng vô cùng cường đại của bạn nam nhân nào đó.
Bởi vì, ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện tư thế ngủ của mình thập phần quy củ, mà bạn nam nhân nào đó giống như mấy buổi sáng bình thường khác là một nửa người đều áp lên trên người nàng, mà cái vật giống như cây cột chống trời gì đó cũng đang đặt ở giữa đùi nàng...
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực