The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 938 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Chương 5
ọi người ở Liễu phủ đều biết, Liễu Hân Linh gả đến Vương phủ làm thế tử phi cũng không phải là để nhàn nhã hưởng phúc, đừng quên, phía trên thế tử phi còn có An Dương vương cùng vương phi, lên lên nữa, còn có một An Dương thái phi tọa trấn. Ngẫm lại đều làm cho người ta cảm thấy đau đầu không thôi.
Trước không nói An Dương vương phi, nghĩ tới An Dương vương thái phi kia, chỉ cần là người đã từng trải qua thay đổi của hai triều đế đô thì mọi người đều biết An Dương thái phi này là một người rất lợi hại, năm đó bà ở trong hậu cung một đường từ quý nhân đã có thể leo lên tới vị trí quý phi, lại bởi vì một trận hỗn loạn trong hậu cung mà bị biếm thành phi, nhưng cũng không bị tổn thương gì, một đường bình an ngốc đến khi đương kim hoàng đế đăng cơ, bà lại khiến cho đương kim hoàng đế sau khi đăng cơ không chỉ không có lột bỏ quyền lực của An Dương vương con bà, thậm chí trọng dụng con bà, sủng ái cháu nội của bà, thì đã biết người đàn bà này có nhiều thủ đoạn như thế nào.
An Dương thái phi từng là nhân vật gây sóng gió trong hậu cung, cao thủ cung đấu, mặc kệ tình huống có khó khăn cỡ nào bà đều có thể toàn thân trở ra. Nữ nhân như vậy, quả thực là ác mộng của những nữ tử khác, nam nhân nhớ lại cả đời của bà, trong lòng cũng phát khóc……..
Lại nói An Dương vương phi, có thể ở bên người An Dương vương có đủ các loại oanh oanh yến yến, duy chỉ có độc mình bà mới có thể bình an sinh hạ đứa con duy nhất của An Dương vương, bảo hộ hắn trưởng thành, thì cũng đã biết nữ nhân này cũng là một người không đơn giản.
Cho nên, đứa con / tôn tử duy nhất muốn thành thân cưới vợ, hai nữ nhân này tuyệt đối sẽ coi trọng không thôi, phỏng chừng nữ nhân gả đi qua sẽ rất gian nan.
Người ta nói con dâu nhiều năm thì sẽ thành bà, xem tình huống thân thể của An Dương vương phi cùng thái phi, muốn sống thêm hai ba mươi năm là không thành vấn đề, cho dù thế tử phi sau này trở thành bà, cũng không tới phiên nàng ra mặt, cả đời này chính là cái mệnh con dâu…….
Trên mặt Liễu Hân Linh thoạt nhìn thập phần chuyên chú nghe nhóm chị dâu ngồi phân tích, nhưng tâm tư không biết đã bơi tới nơi nào.
Nàng kiếp trước sinh trưởng ở một gia đình có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng nàng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất, được cha mẹ chiếu cố, được các tỷ tỷ nuôi lớn, đem con đường trưởng thành của nàng đều an bài thỏa thỏa đáng, khiến cho quá trình trưởng thành của nàng diễn ra trong hoàn cảnh im lặng mà đơn giản, căn bản không có gì lục đục với nhau. Đời này trở thành Liễu gia Tam tiểu thư, phụ thân Liễu Minh Thành là nam nhân kỳ hoa, thế nhưng chỉ cưới một thê tử không có thị thiếp, thông phòng, khiến cho trong phủ cũng không có thứ xuất huynh đệ tỷ muội gì, càng không có tình trạng tranh đấu gay gắt.
Cho nên, sống hai đời, kinh nghiệm tranh đấu của nàng chỉ có thể nói là con số không.
Nghe nhóm chị dâu âm thầm lo lắng các loại ám chiêu có thể xảy ra, Liễu Hân Linh nghe một chút liền thôi, trong lòng biết nếu An Dương thái phi cùng An Dương vương phi là người lợi hại, nàng tin tưởng lấy kinh nghiệm của chính mình, tất nhiên là đấu không lại các nàng, còn không bằng an phận bảo vệ tốt bổn phân của mình. Nếu các nàng thật sự vô duyên vô cớ đi khi dễ trên đầu nàng, đến lúc đó đừng trách nàng phản kích lại —— Có kinh nghiệm, tâm trí cùng thủ đoạn là không đủ, bạo lực luôn luôn là thủ đoạn phản kích trực tiếp nhất, mà cái nàng không thiếu chính là bạo lực! Huống hồ làm chủ đương gia cái gì, nàng cũng không có cái dã tâm đó, có ăn có uống không người quấy rầy là được rồi.
Hơn nữa nàng tin tưởng, mình là một Thế tử phi chính thê, vô luận như thế nào, mẹ chồng cũng sẽ không bạc đãi mình đi? Chỉ cần trong vương phủ mẹ chồng làm chủ, nàng coi như bớt được cái gánh nặng làm vợ, ôm đùi mẹ chồng là được. Nhưng nếu như mẹ chồng buông tay, không tiếp quản nữa, đương nhiên là nàng sẽ lên làm chủ, thị thiếp gì đó, nên an phận làm thị thiếp đi, nếu có dã tâm dám cùng nàng tranh quyền đoạt lợi? Hừ, vậy thứ cô nương nàng tính tình không tốt, chỉ một ngón tay ta cũng đập chết ngươi.
Gì? Ngươi nói nêú như trượng phu sủng thiếp diệt thê thì làm sao?
Liễu Hân Linh khinh miệt nở nụ cười, trừ phi mỗ thế tử kia là mình đồng da sắc, bằng không dám đến trước mặt nàng giành quyền cho sủng thiếp, nàng cũng sẽ lấy ngón tay đập chết hắn!
Lúc Liễu Hân Linh biết được việc tứ hôn kia, đối với hôn nhân của bản thân đã không còn ôm hy vọng gì. Tâm tình của nàng thay đổi thật sự mau, nếu đã không thể đồng tình tương duyệt, tương cứu trong lúc hoạn nạn, như vậy liền tương kính như tân đi, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không vượt quá giới hạn. Hơn nữa, tên thế tử khốn kiếp ra đã dám làm ra đến trò việc trèo tường, nàng đối với trượng phu tương lai lại càng không ôm hy vọng.
Nàng sẽ làm tốt bổn phận của mình, làm tốt công tác chính thê. Nhưng nếu có người dám khi dễ trên đầu nàng? Thật ngại quá, cho dù là trượng phu nàng cũng sẽ lấy một ngón tay quật ngã hắn.
Liễu Hân Linh nghĩ đến thấu triệt, hiện tại có thể dùng ánh mắt bình tĩnh để đối đãi với cuộc hôn nhân này. Nhưng người nhà của hắn không được, người nhà của hắn đăm chiêu suy nghĩ khổ sở đều là theo bối cảnh của thời đại này, theo đạo sau khi hôn sự của nàng hoàn thành, đồng thời cũng âm thầm quyết định hỉ sự sau này An Dương vương thế tử đều phải hoãn lại một thời gian, điều này đối với nàng rất tốt. Ít nhất nếu hắn muốn nạp thiếp, cũng phải chờ nàng sau khi nàng sinh hạ con trai trưởng...
Liễu Hân Linh bị tẩu tử dạy xong, lại bị Liễu phu nhân thỉnh đi.
So sánh với ba vị tẩu tử, Liễu phu nhân cùng nàng nói chuyện thực tế hơn, cũng hữu dụng hơn, phần lớn là nói một ít việc vợ chồng phải làm. Chờ sau khi đã nói không ít chuyện, Liễu phu nhân chần chờ, liền trầm giọng nói: "Tam nha đầu, con thấy nha hoàn hồi môn này..."
Liễu phu nhân mới mở lời Liễu Hân Linh liền biết con muốn nói cái gì. Đại khái là Liễu Minh Thành đi đầu dựng được tấm gương tốt, nam nhân Liễu gia không thịnh hành việc nạp thiếp, về phần nha hoàn thông phòng, bọn họ cũng không ngại, lúc thê tử mang thai 10 tháng, không có phương tiện hầu hạ trượng phu, nam nhân luôn có nhu cầu sinh lý bình thường, lúc này liền cần một ít nha hoàn thông phòng làm công cụ phát tiết dục hỏa, chỉ cần đừng để nha hoàn mang thai đứa nhỏ là được. Mà làm thê tử cũng bớt lo một chút, nha hoàn thông phòng bình thường đều xuất phát từ nha hoàn hồi môn lúc xuất giá mang theo, như vậy cũng không đáng lo lắm.
Liễu phu nhân lúc này tim như bị đao cắt, con không chỉ vì nữ nhi phải gả cho một kẻ không ra gì, còn muốn trăm phương ngàn kế vì nữ nhi đắn đo chọn lựa nha hoàn thông phòng cấp cho tên thế tử kia... Nhưng nếu mình không lựa chọn, An Dương vương thế tử kia bình thường cũng không thiêú, hắn còn có hai vị trưởng bối rất lợi hại. Chính là như vậy, Liễu phu nhân cảm thấy nha hoàn thông phòng xuất thân từ nhà mình tốt hơn so với để An Dương vương phi lựa chọn một ít. Dù sao làm con dâu, trưởng bối ban thưởng nha hoàn, dù như thế nào cũng không thể từ chối, miễn cho mẹ chồng cảm thấy con dâu không tôn trọng bà.
"Nương, như vậy con liền mang theo Mặc Châu, Lục Y, Thải Tú, Tú Y cùng nhau đi qua là được." Liễu Hân Linh tự mình làm chủ.
Liễu phu nhân âm thầm nhíu mày, bốn nha hoàn này đều nha hoàn bên cạnh nữ nhi, Mặc Châu cùng Lục Y là nha hoàn bên người, Thải Y cùng Tú Y chỉ là nha hoàn nhị đẳng, không cơ trí lắm, bộ dạng cũng chỉ ở mức bình thường, đối với thế tử đã nhìn quen các loại mỹ nhân mà nói, hoàn toàn không hiếm.
"Nương, nữ nhi đã dùng quen các nàng, liền chọn các nàng đi." Liễu Hân Linh mềm giọng nói xong. Chỉ cần nghĩ đến nha hoàn bên người cuối cùng cũng bị trượng phu của mình tha lên giường, Liễu Hân Linh chỉ cảm thấy trong lòng ghê tởm một trận. Nàng tình nguyện để cho một kẻ xa lạ lên giường cùng trượng phu, cũng không muốn đó là người bên cạnh mình. Tuy rằng đều giống nhau là lên giường, không cần so đo nhiều lắm, nhưng nàng lại không thể không để ý điểm đó.
Liễu phu nhân không muốn cùng nàng lý luận, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, là biết đã ra quyết định, chỉ có thể từ bỏ.
Liễu Hân Linh thêu giá y xong, hôn lễ cũng đã đến gần.
Trước buổi tối ngày hôn lễ, Liễu Hân Linh chạy tới cùng mẫu thân ngủ chung.
Đêm nay, mẹ con đương nhiên muốn nói với nhau rất nhiều. Liễu phu nhân giống như có rất nhiều lời còn chưa nói xong, chuyện cần dạy cũng chưa nói hết, hận không thể đem suy nghĩ đạo lý của bà đều nhét vào trong đầu nữ nhi, làm cho nàng lập tức trưởng thành, miễn cho con mình khi làm dâu bị ủy khuất.
Liễu Hân Linh nhu thuận nghe, thẳng đến khi không thể chống đỡ được nữa, rốt cục ngủ mất.
Liễu Hân Linh ngủ, nhưng Liễu phu nhân còn không có ngủ đâu, còn đang suy nghĩ có cái gì quên chưa dạy cho nữ nhi không? Suy nghĩ rất nhiều, rốt cục biết chính mình còn có chuyện rất quan trọng chưa nói với nữ nhi —— Chuyện dỵ dỗ trong khuê phòng vẫn chưa nói!
Liễu phu nhân vốn dĩ muốn đánh thức nữ nhi cùng nàng nói một chút, về sau nhớ tới mỹ tỳ thị thiếp của vị thế tử trong truyền thuyết kia, hồng phấn tri kỷ nhiều vô số, hẳn là kinh nghiệm phong phú, dù sao việc kia nam nhân vô sự cũng tự thông mà. Như thế, nên không nhẫn tâm đánh thức nữ nhi, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, ngày mai không chừng có thể rất mệt.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Liễu Hân Linh đã bị người đánh thức.
Liễu Hân Linh cảm thấy mình dường như chỉ mới ngủ được một chút, bên ngoài trời còn rất tối.
Lúc này đã là đầu tháng sáu, ngày dài đêm ngắn. Nhưng nàng lại bị gọi tỉnh khi trời còn tối, có thể biết thức dậy có bao nhiêu sớm.
Khi mặt trời còn chưa mọc, Liễu gia cao thấp sớm đã hành động, đèn đuốc sáng trưng, Liễu phu nhân không kịp cùng nàng nhiều lời, liền để cho nha hoàn đỡ nữ nhi còn đang buồn ngủ trở về khuê phòng của nàng rửa mặt, trang điểm.
Liễu Hân Linh ngủ còn không đủ giấc, giống như rối gỗ mặc cho người ta bài bố.
Một lần gây sức ép, liền kéo dài từ sáng sớm tới buổi chiều.
Hôn sự ở cổ đại thập phần phiền phức, bị ép buộc nhất chính là tân nương tử, nàng ở buổi sáng ăn một chút điểm tâm, sau đó liền không được phép ăn này ăn nọ, làm hại Liễu Hân Linh hối hận thế nhưng quên ở trong không gian giới chỉ bỏ chút đồ ăn —— Bởi vì nàng chưa bao giờ dùng không gian giới chỉ làm mấy chuyện quan trọng gì, nhiều nhất ngẫu nhiên bỏ một số thứ linh tinh, cho nên thời điểm dùng đến nó cũng không nhiều. Hơn nữa, các tiểu thư khuê các ở cổ đại bị giáo dục vô cùng khắc nghiệt, cũng bị quản thúc cực nghiêm, từ khi sinh ra, bên người chưa từng thiếu người theo dõi. Những thứ mà cha mẹ cho, tiền tiêu hàng tháng cùng áo cơm trang sức đều có ma ma nha hoàn chuyên môn quản lý,mọi thứ đều có ghi trong sổ sách, nàng muốn trộm một vài món cũng không được, nếu có cái gì nhiều ra, càng không được.
Cho nên, bảo bối không gian giới đối với nàng mà nói, đều là mây bay, nếu ở tình huống bình thường thì không có một chút tác dụng.
Bởi vì cọc hôn sự này không phải là người nhà Liễu gia mong muốn, cho nên bên ngoài khua chiêng gõ trống náo nhiệt, người nhà Liễu gia lại không bị ảnh hưởng bởi không khí vui mừng kia, nhiều nhất là miễn cưỡng cười vui, thậm chí song bào thai tiểu nhi tử Liễu gia không hề bằng lòng để tỷ tỷ gả cho cái tên ăn chơi trác táng liền trực tiếp oa ở trong viện của mình mà sinh hờn dỗi.
Quanh thân mình mọi người lui tới, sau khi bị phủ bởi tấm khăn voan,tầm nhìn của Liễu Hân Linh liền chỉ tồn tại trong tấm khăn voan rộng một tất, tầm mắt bị hạn chế, toàn bộ hành trình đều là từ người săn sóc dâu ra lệnh, nàng chỉ cần như con rối gỗ là được.
Liễu Hân Linh im lặng bị người dìu lên kiệu, nghe bên ngoài thanh âm khua chiêng gõ trống, chỉ cảm thấy đầu đau từng đợt, đây là di chứng việc ngủ không đủ giấc. Cái này cũng chưa tính là cái gì, giống như là phản ứng dây chuyền, ngay cả bụng cũng rầu rĩ nhói lên từng đợt.
Mới bắt đầu Liễu Hân Linh còn không có suy nghĩ cái gì, chỉ nghe lời người săn sóc dâu cùng nha hoàn, làm đầy đủ quy trình của hôn lễ, thậm chí cảm giác được nam nhân ở đầu hồng trù bên kia liên tiếp nhìn nàng cùng với thanh âm cười vang của mọi người cũng không thể làm cho nàng phân tâm bao nhiêu, tất cả sức lực đều dùng để ứng phó cơn đau ở đầu và bụng.
Thẳng đến khi thanh âm "Đưa vào động phòng" vang lên, nàng còn không kịp thở ra, liền cảm giác được ở hạ thể một cỗ nhiệt lưu chảy ra, tiết khố một mảnh ẩm ướt dính dính.
Sắc mặt Liễu Hân Linh ở dưới khăn hồng voan lập tức biến đổi.
Hiền Thê Cực Khỏe Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực