Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 47.8
òn hai người có tình kia bị giam lại trong địa ngục, bọn họ không giúp đỡ được, duy chỉ còn cách là đợi chờ kỳ tích.
Chúc Tiểu Tiểu đích xác đã tạo ra kỳ tích, ít nhất là đối với Thủy Linh chưa từng được thấy bản lĩnh của cô mà nói, đây thật sự là kỳ tích.
Ở nơi tận cùng cùa địa phủ, phong ấn tầng tầng, kết giới nơi nơi, căn bản chính là không còn đường nào có thể đi, nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại nói cô tìm thấy đường rồi.
Thủy Linh nghe thấy lời này kinh ngạc thảng thốt, nhưng nó di chuyển cả nửa ngày, đến bóng dáng của Chúc Tiểu Tiểu cũng không nhìn thấy, một con người đang sống sờ sờ, mà chớp mắt đã chẳng thấy đâu rồi.
Thủy Linh lo lắng bay vòng vòng, ở khu vực bên này, nó đã tìm mấy lượt rồi, đến một sợi tóc cũng không thấy. Đột nhiên, nó dừng lại, cảm giác về sự tồn tại của một luồng nước càng lúc càng mãnh liệt. Thủy Linh rõ ràng cảm ứng được. Thật sự rất giống với hương vị bay ra từ món điểm tâm vốn bị gói bọc kín đáo trong tầng tầng giấy vừa được mở ra.
Thủy Linh thả lỏng một chút, bay vể hướng cảm nhận được nguồn nước. Nó dừng lại ở một góc khuất, năng lượng cảm ứng được chính ở đằng sau chỗ này. Nó thử xuyên vào trong tường, nhưng khi thân hình va vào tường lại chỉ vang lên những tiếng bụp bụp. Thủy Linh đang mải suy nghĩ bên trong này rốt cuộc là chuyện gì, đột nhiên "choang, xoảng" một cái, bức tường đó đã bị phá ra thành lỗ hổng, phần tường có nơi lỗ hổng đó nhanh chóng biến mất.
Thủy Linh giật thót mình, nhưng lại thấy Chúc Tiểu Tiểu từ đó phá tường, thò đầu ra cười, vẫy vẫy tay: "Mau lên, tôi tìm thấy đường rồi, chỗ này chẳng qua là thứ ngụy trang của phong ấn, tường này là giả".
Thủy Linh kinh ngạc nhìn qua, theo sau Chúc Tiểu Tiểu, chui vào trong lỗ. Đi vào vừa nhìn thấy liền đần mặt ra, bọn họ giống như vừa chui vào một mê cung, trước mắt là mấy tầng tường vỡ.
Chúc Tiểu Tiểu kéo kéo dây đai ba lô, mang theo nó chui qua những lỗ hổng trên tường, tiến dần vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Tôi phá những kết giới này mất một chút thời gian, cứ đi thẳng, có thể thông vào trong, cô cảm thấy có nước không?".
"Có nước, có nước, năng lượng của nước rất lợi hại!" Thủy Linh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, năng lượng lớn mạnh như vậy, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua, tuy dòng nước vẫn đang bị giam cầm, nhưng đã khiến nó rục rịch muốn động tay động chân rồi.
Chúc Tiểu Tiểu đưa nó đến bức tường cuối cùng, duỗi tay đập vào phong ấn cuối cùng ở đó. Bức tường trượt xuống rồi biến mất, trước mặt hai người, không gian đột nhiên rộng rãi thoáng mát. Chúc Tiểu Tiểu mở trừng mắt ra, kinh ngạc vô cùng.
Chỗ này thì ra chính là một cung điện cực lớn dưới đất. Cả chục chiếc cột trụ tròn cao lớn chống đỡ nóc cung điện. Mặt đất, cột trụ, thậm, chí cả nóc điện, đều khắc những ấn bùa mà Chúc Tiểu Tiểu nhìn không hiểu.
Chỗ này địa thế rộng rãi, ngoại trừ những cột trụ tròn này ra không còn gì khác. Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận ném bùa giấy vào trong, bùa giấy an toàn rơi xuống mặt đất. Thủy Linh sớm đã không đợi được nữa, xông luôn vào, lớn tiếng gọi: "Tiểu Tiểu, mau lên, Tỉnh tuyền ở chỗ này".
Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay chạy về phía Thủy Linh, ở trung tâm cung điện này, là một cây cột trụ màu đỏ vô cùng chói mắt. Trên thân cột trụ không những khắc phù ấn, còn khảm đầy đá màu xanh, chỗ đậm chỗ nhạt Chúc Tiểu Tiểu đi quanh cột trụ lớn đó mấy vòng, phát hiện có một chỗ lõm xuống, hình như là thiếu một miếng.
Chúc Tiểu Tiểu hưng phấn cực độ, cô lấy huyết thạch trong ba lô ra, đưa đến gần vị trí kia so sánh, thấy vô cùng vừa vặn.
Chúc Tiểu Tiểu hít sâu mấy hơi, có chút không dám tin vận khí của mình lại tốt đến thế. Thủy Linh ở bên cạnh nhảy nhót di chuyển, không ngừng hét: "Chính là chỗ này, chính là chỗ này!".
Chúc Tiểu Tiểu cố gắng ổn định lại cánh tay đang run lên của mình, cẩn thận đặt huyết thạch vào vị trí kia, cô sợ rơi ra ngoài, liền một mạch ấn thẳng không dám buông, qua một lát lại cảm thấy viên đá đã phát nóng.
Chúc Tiểu Tiểu từ từ buông ra, viên đá kia lại giống như bị cột trụ hút lấy vậy, khảm vào trong, từ từ dung hóa thành một thể với cột trụ đá.
Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh chăm chú nhìn cây cột lớn đó, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, hỏi Thủy Linh: "Tỉnh tuyền đâu?".
Thủy Linh cũng không hiểu, di chuyển vòng quanh cây cột đá: "Không biết nữa, chắc là ở đây rồi, năng lượng ở đây mạnh nhất".
Chúc Tiểu Tiểu đi quanh cây cột đá một vòng, thấy nó vẫn bất động. Vì sao cột trụ lớn như thế này đã khảm cả huyết thạch vào rồi mà vẫn không thấy Tỉnh tuyền trào ra?
Đợi lại đợi, Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột quá, một chưởng đấm lên cây cột đá kia, lớn tiếng quát: "Nước đâu, nôn ra cho tôi, mau đem nước Tỉnh tuyền cho tôi".
Thủy Linh ở bên cạnh kêu oai oái: "Sao cô lại thô lỗ như vậy chứ? Nó là cột trụ mà, biết nghe cô mói lạ".
Nó vừa dứt lời, lại nghe một tiếng "Choang, cạch", ở giữa cột trụ lớn đó rơi ra một miếng đá, cột trụ xuất hiện một lỗ lớn. Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh đều giật thót mình, Thủy Linh nôn nóng bay vòng vòng: "Ai da, ai da, nắm đấm của cô làm bằng gì vậy, đánh hỏng nó mất rồi".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cái lỗ kia, phát hiện trong đó hình như đang từ từ bị thấm ướt. Cô kích động hét lớn: "Thủy Linh, Thủy Linh".
"Tôi biết, tôi biết, ra nước rồi, ra nước rồi, chính là chỗ này, là Tỉnh tuyền, nó ra ngoài rồi." Năng lượng nước từ đó thoát ra, mặc dù rất ít, nhưng loại cảm ứng này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cách qua nhiều tầng phong ấn. Thủy Linh hưng phấn hoan hô, bay loạn lên trong tòa điện trống.
Khí nước càng lúc càng nặng, Chúc Tiểu Tiểu nhìn đá ở trong lỗ đó đã bị thấm ướt sũng, cuối cùng một giọt nước nhỏ xuống.
Chúc Tiểu Tiểu khuôn mặt lộ rõ vẻ vai mừng, nhanh chóng lấy bình bùa ra, đặt vào trong lỗ hổng chờ đợi. Rất lâu sau, cuối cùng nghe thấy một tiếng "ting" rất khẽ, giọt nước nhỏ đã giỏ vào bình rồi, ngay sau đó lại một giọt, lại một giọt nữa.
Chúc Tiểu Tiểu không thể tin được mình lại có thể trông thấy những điều này. Trên mặt là nụ cười không kìm nén được, nước mắt cũng trào ra: "Thành công rồi, chúng ta tìm thấy rồi, Thủy Linh, chúng ta tìm thấy rồi, thành công rồi".
"Rất tốt ta cũng tìm thấy ngươi rồi.” Một giọng nam lạnh lẽo u ám vang lên giữa đại điện trống trải.
Trấi tim Chúc Tiểu Tiểu thắt lại, nụ cười cứng đơ nơi khóe miệng, cô quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Lạc mặt không biểu cảm đứng ở một chỗ không xa, đang nhếch môi nhìn mình.
Thủy Linh "soạt" một cái quay lại bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu, sán vào tai cô, nhỏ tiếng nói; "Nước ở đây ít quá, bây giờ tôi chỉ lợi hại hơn chút xíu, không biết có đánh thắng nổi không".
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, tai nghe tiếng Tỉnh tuyền đang từ từ từng giọt từng giọt nhỏ vào trong bình, lượng nước này thật sự quá ít ỏi, bọn họ cần phải tranh thủ nhiều thời gian. Cô cầm lấy Tiểu Phấn Hồng, xoay cổ tay, đoản kiếm của Tiểu Phấn Hồng bật ra, Chúc Tiểu Tiểu đứng về tư thế đón địch.
Nghiêm Lạc thấy cô như vậy thì cười. Anh chầm chậm từng bước một đi về phía cô: "Heo Con, với chút bản lĩnh này của ngươi, cũng muốn đánh nhau với ta sao?".
Tay cầm Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiểu Tiểu có chút run, cô nhìn Nghiêm Lạc xa lạ này, trong đầu lại hiện lên những yêu thương ẩn trong giọng nói mỗi khi anh gọi cô là Heo Con; cô nhớ anh đã dạy cô pháp thuật, huấn luyện kỹ năng cho cô; cô nhớ mình đã từng cầm Tiểu Phấn Hồng cùng anh luyện đối kháng.
Trái tim đau đớn, quặn thắt, cô dụi mắt, lớn tiếng nói: "Em đã từng nói, nhất định sẽ gắng sức cứu anh. Anh bệnh rồi, em cũng từng nói, bất luận thế nào, em nhất định phải cứu anh". Cho nên, cô rõ ràng biết đánh không thắng, rõ ràng biết chỉ có con đường chết, nhưng cô cũng phải sống chết đánh một trận.
"Cứu ta?" Nghiêm Lạc cười nhạt: "Khi đó ta cũng ngây thơ giống như ngươi, đúng chứ?''. Anh lắc đầu, tiếp tục nói: "Ngươi không cần nói cứu ta gì gì đó. Ta bây giờ vô cùng tốt, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy. Không có gánh nặng, không có áp lực, chỉ có sức mạnh! Ngươi nhất định không hiểu được loại cảm giác này, loại cảm giác vô cùng tốt!".
"Boss…”. Tiểu Tiểu muốn khuyên anh, nhưng lại nhớ ra anh đã thành ma rồi, cô nên nói gì với anh đây? Có phải là nói gì đều không có tác dụng không?
"Boss..." Cô nghĩ cả hồi lâu cũng không nghĩ được có thể nói gì, nước mắt lại chảy xuống, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Em nhớ anh!". Anh đang đứng ở trước mặt cô, nhưng những gì cô có được lại chỉ là nỗi nhớ: "Em thật sự rất nhớ anh!"'.
Nụ cười cứng lại trên môi Nghiêm Lạc, anh cho rằng mình sẽ phải nghe mấy lời giáo huấn đại nghĩa lớn lao gì đó, cho rằng sẽ nghe thấy những lời thoại nào là cảm khái, nào là hiên ngang gì đó. Nhưng kết quả, lại là lời bộc bạch yếu đuối vô lực thế này.
Nhớ nhung có tác dụng gì chứ? Nhớ nhung không có sức mạnh, nhớ nhung không giết nổi người, nhớ nhung không thể chinh phục thế giới này.
Nhớ nhung, chỉ là thứ tình cảm rác rưởi, thừa thãi lại phiền phức.
Nghiêm Lạc đứng sừng sững trước mặt Tiểu Tiểu. Cô lệ chẩy trên mặt, mắt đỏ, mũi đỏ, hình như cũng gầy hơn trước đây, nhìn có chút nhếch nhác lại suy nhược, dường như gió thổi một cái sẽ đổ ngay. Chút bản lĩnh kia của cô, anh biết, anh chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết được cô rồi. Nhưng mà bây giờ anh đã đứng trước mặt cô, trong khoảnh khắc, anh lại không biết phải làm gì.
Chúc Tiểu Tiểu chăm chú nhìn Nghiêm Lạc. Anh không động thủ, không nói gì, cũng cứ chăm chú nhìn cô, còn cau mày lại, hình như có chút không vui.
Anh không ra tay, Chúc Tiểu Tiểu đương nhiên cũng không ngốc đến mức chủ động tấn công, cô còn chưa nghĩ được cách nào có thể khắc chế anh, cô không có khả năng đánh thắng anh, làm thế nào đây?
Nước Tỉnh tuyền nhỏ giọt từng chút một, cô nghe thấy âm thanh tí tách kia rất lâu mới vang lên một lần, sự chậm chạp đó, khiến trái tim cô thấp thỏm lo lắng.
Chúc Tiểu Tiểu thậm chí không dám quay đầu nhìn Thủy Linh, cô sợ hễ cử động sẽ làm sự chú ý của Nghiêm Lạc dồn vào Thủy Linh, vạn nhất anh động thủ với nó trước, tình hình sẽ càng tồi tệ.
Cô có thể chết, Thủy Linh không thể.
Cô không ra ngoài được nữa, nhưng Thủy Linh có thể.
Cho nên Thủy Linh là hy vọng duy nhất đưa nước Tỉnh tuyền ra ngoài, cô cần phải để nó trốn thành công. Cô cần phải làm chút gì đó.
"Boss, anh còn nhớ em không?"
"Ta không mất trí nhớ."
"Vậy, anh còn yêu em không?"
Câu hỏi này giống như mũi kim đâm vào Nghiêm Lạc một cái, đồng tử anh co lại, đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, đưa cánh tay về phía Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, cả người bị nâng lên không trung.
Xương cốt cô phát ra tiếng rắc rắc, lục phủ ngũ tạng dấy lên một cơn đau đớn kỳ lạ, giống như có một bàn tay bóp chặt rồi nhào trộn. Chúc Tiểu Tiểu hét cũng không nổi, cổ họng nghẹn lại, máu từ khóe miệng trào ra.
Nghiêm Lạc lạnh lùng hỏi: "Ta yêu ngươi không? Ngươi nói đi?".
Thủy Linh ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, hoảng hốt vô cùng, nó di chuyển hai vòng, lấy hết dũng khí xông đến, lớn tiếng hét: "Anh buông cô ấy ra!".
Nó hóa thành mũi tên nước, "soạt" cái, bắn đến Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc xoay cổ tay, đánh văng Thủy Linh sang bên, đập lên thân cột trụ. Thủy Linh "á" một tiếng thảm thiết, ẩn vào trong cột trụ.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy ù tai, sốt ruột đến mức khuôn mặt tái dại, Thủy Linh không thể có chuyện, Thủy Linh phải đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài! Cô ở giữa không trung, chịu dựng cơn đau đớn cực điểm, xoay cổ tay, ngón tay ấn một cái, Tiểu Phấn Hồng liền phát ra điện, kích vào Nghiêm Lạc. Cùng lúc đó, cô lật bàn tay trái, dồn vào đó tất cả sức mạnh và ý chí, đánh ra Diêm Vương chú.
Nghiêm Lạc chẳng buồn tránh, hai đòn tấn công đều trúng người anh. Anh vung cánh tay, quần áo trên người vừa bung ra lại khôi phục nguyên trạng, cứ như cơ thể anh đã nuốt trọn hai đòn tấn công kia.
Anh không chút hề hấn, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Chúc Tiểu Tiểu từ không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu.
"Ngươi dùng Diêm Vương chú đánh ta?" Nghiêm Lạc cảm thấy buồn cười: "Ngươi có thể nào ấu trĩ hơn một chút nữa không?''.
Chúc Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất cô lắc lắc đầu, mượn động tác này, tìm vị trí của Thủy Linh, thấy nó đã hiện hình, đang trốn ở phía sau cột trụ, lén nhìn bọn họ. Nó không sao, điều này thật sự quá tốt rồi, cô đã yên tâm.
Cô nghe thấy Tỉnh tuyền tiếp tục chảy "tí tách", tốc độ hình như nhanh hơn một chút. Cô lau vết máu ở khóe miệng, chống người đứng dậy, nắm chặt Tiểu Phấn Hồng trong tay. Tiểu Tiểu hơi lảo đảo, sau khi đứng thẳng rồi, bình tĩnh nói với Nghiêm Lạc: "Chiêu thức lợi hại nhất của em chính là Diêm Vương chú. Em đã dùng nó cứu bản thân mình mấy lần". Nhưng đáng tiếc lần này, sợ là Diêm Vương chú cũng cứu không nổi cô rồi.
Nghiêm Lạc nhìn vào mắt cô, thấy từng đợt cảm xúc trong đó. Cô căng thẳng nhưng bình tĩnh, cô bi thương nhưng lại kiên cường, thấy chết không quay đầu. Anh nghe lời cô nói, chợt nhớ đến tình cảnh khi anh cho cô Diêm Vương chú, cô đau đến mức khóc oa oa, anh dùng kem dỗ dành cô.
Đúng vậy, anh không hề mất trí nhớ, anh nhớ rõ mỗi một sự việc xảy ra. Nhưng mà, anh cảm thấy khi đó anh quá ngu ngốc. Và bây giờ anh cũng lại ngu ngốc, anh rốt cuộc đang làm gì? Anh nên giết cô đi, cô là con người yếu ớt, giết cô căn bản còn dễ hơn thổi bụi, anh nên cử động ngón tay kết liễu cô, sau đó hủy đi Tỉnh tuyền. Từ đây thế giới này sẽ không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến anh, ngăn cản anh nữa.
Nhưng anh vì sao không động thủ, anh đang phí lời với cô làm gì?
"Anh muốn giết em sao?", Chúc Tiểu Tiểu hỏi.
"Đúng." Anh nâng cánh tay lên, chỉ cần một cái, chỉ cần một cái phẩy tay, anh liền có thể khiến cô hồn bay phách tán.
"Boss, tấm lòng của em đối với anh, so với anh đối với em từ trước đến nay đều như nhau." Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào cánh tay anh, không biết mình nên làm thế nào, cô chỉ có thể nói ra những lời trong lòng, cô sợ không nói bây giờ thì sẽ không kịp nữa. Cô chuyển ánh mắt, nhìn vào mắt anh nói: "Boss, em không có cơ hội để nếm trải quãng thời gian sáu trăm năm chờ đợi kia, nhưng em có thể cho anh mạng của em".
Cô nói những lời này hình như khiến Nghiêm Lạc sững lại, anh trừng trừng nhìn Tiểu Tiểu, sau đó nói: "Nghe ngươi nói vậy, hẳn ngươi cảm thấy mình rất cao cả, đường hoàng. Nhưng ngươi sai rồi, nếu như ta giết ngươi, thì đó là ta lấy mạng của ngươi, không phải ngươi cho ta". Anh tiến lên một bước, ác độc nói: "Mạng của ngươi, nằm trong tay ta, không phải do ngươi quyết định!".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh, không nói gì.
Nghiêm Lạc đột nhiên chẳng hiểu sao lại như có lửa đốt trong lòng, trái tim như bị thiêu đốt, bức bối đến nghẹt thở, lồng ngực anh vô cùng khó chịu. Nếu như cô chết rồi, nếu như cô chết rồi... Anh đột nhiên lớn tiếng hét: “Ngươi cút đi! Bây giờ lập tức cút đi!". Anh cũng không biết mình làm sao nữa, trước khi anh hối hận, cô tốt nhất nên biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu không muốn đi, và cũng không thể đi. Cô đi rồi, Thủy Linh làm thế nào? Tỉnh tuyền làm thế nào? Huống hồ, bây giờ cô đi không nổi, cơ thể quá suy nhược, cô bị thương rồi, toàn thân, chỗ nào cũng đau đớn. Trong địa ngục rất lạnh, dưới chân lại rất nóng, cô căn bản đã không thể tự mình sống mà ra ngoài.
Tiểu Tiểu đứng im bất động, cô không thể buông xuôi, cô còn phải nghĩ cách. Làm thế nào mới giúp được Thủy Linh đưa nước Tỉnh tuyền ra khỏi chỗ này?
Nghiêm Lạc cau mày, vẻ mặt vô cùng khắc nghiệt, anh không còn nhẫn nại, quát lớn một tiếng: "Cút!".
Thủy Linh sợ hãi, nấp phía sau cột trụ đá run rẩy, Chúc Tiểu Tiểu lại đột nhiên nổi nóng, cô ném mạnh Tiểu Phấn Hồng xuống đất, lớn tiếng hét: "Em không đi!".
Hành động có chút tùy tiện cùng với tính khí trẻ con của cô khiến Nghiêm Lạc tức đến nỗi mắt hơi nheo lại.
"Ngươi muốn tìm cái chết?!" Giọng anh vút cao, ngữ khí vô cùng độc ác, duỗi tay ra bóp cổ Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu lại không chút sợ hãi, ưỡn thẳng lưng lên: "Em chết cũng không đi!".
"Vậy ngươi sẽ chết!" Nghiêm Lạc uy hiếp, lòng bàn tay hơi dùng sức.
"Chết thì chết!" Chúc Tiểu Tiểu khẩu khí cứng cỏi, cực kỳ mạnh mẽ: "Dù gì em đi ra ngoài cũng sẽ bị yêu quỷ gì đó giết, cơ thể còn có thể bị cắn nham nhở. Nếu như bị cắn một miếng mà không chết còn phải mở mắt trừng trừng nhìn cánh tay của mình bị kéo ra, đứt rời. Hoặc không thì bọn chúng sẽ cắn chân em trước, khiến em chạy không nổi, sau đó ăn thịt, uống máu của em...". Tiểu Tiểu mô tả cảnh tượng sống động, màu sắc, Nghiêm Lạc nghe đến mức đuôi mày giật giật. Chúc Tiểu Tiểu vừa nói, vừa luồn tay ra sau lưng, lén vẫy vẫy, chỉ ra ngoài, hy vọng Thủy Lỉnh có thể nhìn thấy, có thể hiểu ý của cô.
Nước Tỉnh tuyền chắc cũng lấy được một chút rồi, đủ để đem ra ngoài rồi chứ? Cô thu hút sự chú ý của Nghiêm Lạc, để Thủy Linh lặng lẽ mang nước Tỉnh tuyền đi.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc chăm chú, tiếp tục nói: "Cứ coi như những yêu quỷ đó không giết em, em cũng chạy không nổi rồi. Chân em bị bỏng đau vô cùng, chắc chắn không thể xỏ vào giày được nữa, trên người em còn rất lạnh, lạnh đến mức xương cốt đau muốn chết. Trước kia anh nói với em về địa phủ, địa ngục nhưng lại không hề nói đến chuyện này, hóa ra địa ngục tồi tệ như vậy. Đường còn xa, em chạy không nổi, dù gì em cũng sẽ chết giữa đường. So với việc vất vả cả hồi lâu vẫn phải chết thê thảm, em chẳng thà không chạy nữa. Anh muốn giết em thì giết đi, em dù sao cũng đánh không thắng anh, anh cho em chết thoải mái một chút là được". Cô càng nói càng đáng thương, ngữ điệu thay đổi, bắt đầu giở trò xấu.
Nghiêm Lạc càng nghe càng nóng ruột, thần trí rối loạn, nộ khí công tâm, anh đột nhiên siết chặt tay, thấp giọng quát: "Ngươi cho rằng ta không dám?".
Chúc Tiểu Tiểu bị bóp nghẹt nói không ra lời, mặt từ từ chuyển đỏ.
Thủy Linh nhìn thấy thế tay của Chúc Tiểu Tiểu, nó hiểu rõ ý cô, nhưng nó rất do dự, thật sự vứt cô lại đây sao? Như vậy nó chẳng phải là người xấu rồi sao? Chẳng lẽ thấy chết mà nó không cứu? Nó sốt ruột xoay vòng vòng, thật muốn khoan vào trong cột trụ dẫn nước Tỉnh tuyền xuống, như vậy nó sẽ có sức mạnh. Nhưng vừa lao vào thân cột trụ, nó liền bị bật trở lại. Thủy Linh cố nhịn, không dám kêu đau, nhưng trong lòng thì đã phát điên, chửi tổ tông nhà nó. Cột trụ dở hơi này có cần phải đặc biệt như thế không, rõ ràng những cột trụ khác đều có thể đi vào.
Lúc này, mắt thấy Nghiêm Lạc chuẩn bị đẩy Chúc Tiểu Tiểu vào chỗ chết, Thủy Linh không nhẫn nhịn được nữa, liều thôi liều thôi, linh vật cũng biết nói nghĩa khí đó!
Nó đột nhiên hét lớn một tiếng: "Dừng tay!", rồi định lao về phía Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc quay đầu, ánh mắt giận dữ quét sang Thủy Linh, sát khí hung mãnh, lập tức xông tới chỗ nó. Không đợi Nghiêm Lạc kịp động thủ, Thủy Linh ở trong không trung đã vội vàng dừng lại, "roạt" một cái lẩn vào phía sau cột trụ Tỉnh tuyền trốn.
Đáng sợ, đáng sợ quá, anh ta thật sự muốn giết người! Nó đánh không lại anh ta! Nó còn có trọng trách lớn lao, nó không phải sợ chết, tuyệt đối không phải!
Chúc Tiểu Tiểu không thấy rõ tình hình, chỉ nghe được tiếng của Thủy Linh, cô sốt ruột, lòng như lửa đốt, trước mắt tối đen, nhưng cô vẫn gắng một hơi thở cuối cùng đánh vào cánh tay Nghiêm Lạc. Cô hy vọng có thể kéo sự chú ý của Nghiêm Lạc lại, hy vọng Thủy Linh nhanh chóng chạy đi.
Nghiêm Lạc không hề vì sự làm phiền của Thủy Linh mà thả Chúc Tiểu Tiểu ra, cũng không vì sự vùng vẫy của Chúc Tiểu Tiểu mà nói lỏng bàn tay. Anh từng chút từng chút một, càng bóp càng chặt, giống như người thợ săn đang từ từ giết chết con mồi, hưởng thụ khoái cảm khi thấy sinh mệnh kia dần dần tan biến trong bàn tay mình.
Cổ Tiểu Tiểu càng lúc càng đau, trái tim cô khó chịu giống như đang xuất huyết. Boss bị bệnh rồi, cô không trách anh. Cô chỉ hận bản thân mình vô dụng, không giúp được anh, cô rất muốn cứu anh.
Nước mắt Tiểu Tiểu từng giọt từng giọt lớn trào ra, rơi lên mu bàn tay đang bóp cổ cô của Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc đột nhiên giống như bị bỏng vậy, vội vàng hất cô xuống đất Anh nhìn cô hổn hển hít từng ngụm không khí, vừa khóc vừa ho, trong lòng đột nhiên bốc lên cơn cuồng bạo khó mà khống chế. Anh giơ cánh tay gầm một tiếng lớn, một chưởng mạnh đánh vào cột trụ đá bên canh.
Cột trụ đá lập tức nứt vỡ, phát ra tiếng ầm ầm cực lớn.
Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh toàn bộ đều chấn động, sợ đến mức trái tim cũng rớt mất nửa nhịp. Thủy Linh trốn sau cột trụ Tỉnh tuyền run lẩy bẩy, Chúc Tiểu Tiểu thì trơ mắt, đờ dẫn nhìn Nghiêm Lạc đang nổi điên.
Nghiêm Lạc đánh vỡ một cây cột trụ, lại đánh một cây khác, hủy diệt khiến lòng anh thoải mái đến cực điểm, anh coi những cây cột trụ này là Chúc Tiểu Tiểu. Vững chắc như cột trụ chống địa ngục, đối với anh chẳng qua cũng chỉ là đậu phụ mà thôi. Chúc Tiểu Tiểu kia thì là gì chứ, anh chẳng phải một chưởng liền có thể đập chết cô, thịt nát như bùn hay sao?
Anh nghĩ thế, ngẩng lên gầm lớn, nâng lòng bàn tay lại đánh phá một cây cột trụ.
Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất, quên cả đau đớn, cô trừng mắt nhìn Nghiêm Lạc, cho đến tận bây giờ mới có cảm giác chân thực anh đã thành ma. Anh đang hưởng thụ cảm giác của sự hủy diệt. Cô không biết nên làm thế nào mới được. Cô đánh không lại anh, cô không thể khiến anh cảm động, cô thậm chí không biết nên làm thế nào giúp Thủy Linh đem được nước Tỉnh tuyền ra ngoài.
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô nhìn Nghiêm Lạc phát cuồng, nước mắt lại tuôn rơi.
Nghiêm Lạc nghe thấy tiếng khóc nấc của cô, quay người nhìn cô, anh hận đến mức chân răng tê dại, thật sự muốn một chưởng đánh chết cô cho xong, nhưng hễ có suy nghĩ này, trái tim anh lại lập tức rối loạn.
Nghiêm Lạc đè nén cảm xúc, không để ý đến Chúc Tiểu Tiểu nữa. Anh hít sâu một hơi, đi về phía Tỉnh tuyền. Đây mới là chuyện chính anh muốn làm. Giết một con ngưòi, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu hủy diệt Tỉnh tuyền rồi, anh liền trở thành kẻ có sức mạnh nhất trên thế giới này! Anh có thể thống trị thế giới. Anh muốn giẫm đạp lên tất cả những kẻ gọi là thần tộc luôn tự ình là đúng kia. Còn cả loài người nhỏ bé, lũ ma quỷ ngu ngốc, anh muốn chúng, toàn bộ đều phải chịu sự sai khiến của anh.
Anh vẫn luôn mạnh nhất, thông minh nhất, từ trước đến nay anh chẳng qua chịu để người ta bó buộc, anh thật sự là quá ngu ngốc rồi. Bây giờ, anh với những thay đổi lớn, sắp sửa dựng lên một thế giới hoàn toàn mới.
Nghiêm Lạc đi về phía Tỉnh tuyền, Thủy Linh dựa vào cột trụ đó, ngoại trừ phát run, không biết mình còn có thể làm gì. Nó muốn chạy, nó chạy rất nhanh, chỉ cần nó không mang theo nước Tỉnh tuyền, nó chắc chắn có thế trốn thoát. Nhưng mà nó lại nấp ở đây run rẩy. Run cái gì chứ? Làm thế nào? Nó thật sự là linh vật ngốc nghếch, nó không chạy, cứ ở đây làm gì? Liệu nó có chết không?
Nghiêm Lạc còn chưa đến được cột trụ Tỉnh tuyền kia, thì cảm giác thấy sau lưng có người lao đến.
Là Heo Con! Anh biết là cô, người con gái đáng ghét không biết tốt xấu, phiền phức này.
Heo yêu Diêm vương Heo yêu Diêm vương - Minh Nguyệt Thính Phong