Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 33.3
hưng mà bây giờ, điều khiến cô lo lắng nhất vẫn là bệnh tình của Boss, anh lần này đã ngủ rất lâu rồi. Trước đó cô gọi điện thoại cho A Mặc, nói qua tình hình của Boss, mấy ngày hôm nay anh không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt, trái lại càng ngày càng ngủ nhiều. A Mặc ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói sẽ dành thời gian đến xem xem.
Ở Waiting bên này cũng có người đang quan tâm tới Nghiêm Lạc, người đó chính là Mạnh Mạn. Cô hỏi Thư Đồng: "Gần đây rất ít khi gặp Boss, anh ấy bận lắm phải không?".
"Chắc là như vậy, em cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy. Nếu như chị có việc gì gấp thì cứ trực tiếp gọi điện cho anh ấy." Thư Đồng rất thoải mái khi nhìn Vu Lạc Ngôn cầm điện thoại đứng bên cửa sổ không biết là đang lẩm bẩm cái gì, cô đứng dậy thu dọn túi chuẩn bị đi.
"Thư Đồng…" Mạnh Mạn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
‘"Làm sao ạ?" Thư Đồng đợi lời tiếp theo của cô, Mạnh Mạn như thế này thật sự là có chút kỳ quái.
"Không sao." Mạnh Mạn lắc lắc đầu, cười nói: "Có một số chuyện muốn xin ý kiến Boss, không biết anh ấy ở công ty bên đó tình hình thế nào rồi, chị sợ gọi điện thoại không tiện. Nhưng không sao, chị vẫn nên gọi nhỉ?".
"Đúng đấy." Thư Đồng nói: "Nhưng nếu chị sợ làm cho anh ấy tức giận, có thể gọi điện cho bọn Happy đánh tiếng trước, hoặc chị tìm Tiểu Tiểu cũng được, cô ấy là trợ lý của Boss, rất nhiều cơ hội gặp được anh ấy".
Thư Đồng nói xong, quay người gọi Vu Lạc Ngôn: "Này, anh nói chuyện điện thoại xong thì đừng đứng đó mà giả bộ thâm trầm, tôi phải đi rồi, có thể tốt bụng tiễn anh một đoạn, nếu không muốn thì anh tự mình gọi taxi đi".
Có thể sai khiến một lần cuối cùng cô gái thô lỗ này làm lái xe, Vu Lạc Ngôn đương nhiên không bỏ qua, hai người vừa đấu khẩu vừa đi ra ngoài, bỏ lại Mạnh Mạn ngồi ở trong tiệm như có tâm tư gì. Qua một lúc lâu, cô cầm điện thoại lên gọi ấy người bên công ty, cuối cùng lại gọi cho Chúc Tiểu Tiểu.
"Heo Con, chị là Mạnh Mạn. Gần đây em có bận không?"
"Em ổn, không đến nỗi bận lắm, chỉ là có rất nhiều thứ phải học, em lại hơi ngốc." Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy bất ngờ với việc Mạnh Mạn gọi điện đến.
"Làm sao lại ngốc chứ, em như vậy đã quá tốt rồi, chị nghe mọi người đều khen ngợi em tiến bộ rất nhanh."
Chúc Tiểu Tiểu đáp lại là cười ngốc hì hì, đợi câu tiếp theo của Mạnh Mạn, quả nhiên Mạnh Mạn dừng lại một lát rồi nói: "Chị có một số việc muốn thỉnh thị Boss, nhưng gọi điện thoại cho anh ấy không được, không biết anh ấy bây giờ đang làm gì, có tiện không?".
"Sao..." Chúc Tiểu Tiểu ngừng lại một chút, những điều Nghiêm Lạc dặn dò cô vẫn chưa quên, cô nhìn cánh cửa căn phòng, nói: "Boss đang họp, chắc không tiện nhận điện thoại, hay là đợi anh ấy làm việc xong, em sẽ nhắn lại rằng chị có việc tìm anh ấy".
"Ồ, vậy à!" Mạnh Mạn ở bên kia hình như suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Boss đang họp với ai vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa buột miệng nói là Happy, ngẫm nghĩ một chút, vẫn nên đổi cách nói thì hơn, vạn nhất vừa rồi Happy có liên lạc với Mạnh Mạn, vậy thì cô chẳng là kẻ ngu sao. Thế là cô liền nói: "Người đó em không quen, chẳng biết là ai nữa. Boss cùng anh ta ở trong phòng họp nhỏ, em không tiện vào. Hay là chị nói cho em có chuyện gì, em đợi anh ấy ra sẽ chuyển lời giúp chị, bảo Boss gọi lại cho chị được không?".
Ở đầu dây bên kia Mạnh Mạn dừng lại hồi lâu, nói: "Không cần đâu, để lát sau chị gọi lại. Boss có phải gần đây rất bận không?".
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng cảm thấy kỳ quái, trả lời: "Cùng không đến nỗi ạ, anh ấy chẳng phải lúc nào cũng tất bật sao".
Mạnh Mạn im lặng một lát, nói cảm ơn, dập máy.
Trái tim thấp thỏm của Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng yên được rồi, Mạnh Mạn nếu như cứ hỏi cho bằng được thì cô thực sự sẽ không biết phải ứng phó như thế nào.
Chúc Tiểu Tiểu chạy vào trong phòng xem xem, Nghiêm Lạc vẫn chưa tỉnh lại. Haizz, anh chỉ biết cả ngày mắng cô là Heo Con ngốc, thực sự anh mới là heo, heo lớn ngủ ngày. Tiếp tục như thế này thật không phải là biện pháp, Tiểu Tiểu sốt ruột đến mức cứ đi qua đi lại trong phòng, luôn cảm thấy không yên. Qua một lát, điện thoại lại vang lên, lần này là A La.
Chúc Tiểu Tiểu sợ tiếng ồn ảnh hưởng đến Nghiêm Lạc, vội vàng chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại: "A La".
"Heo Con, anh mình tỉnh chưa?"'
Chúc Tiểu Tiểu do dự một chút rồi vẫn nói thật: "Còn chưa".
A La bên kia không lên tiếng, lúc sau mới nói: "Mình lập tức qua đó", nói xong liền dập luôn điện thoại.
Chúc Tiểu Tiểu hơi ngẩn ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?
Cô chạy thịch thịch thịch quay lại phòng, đẩy đẩy Nghiêm Lạc, khẽ giọng gọi: "Boss, Boss!".
Nghiêm Lạc vẫn không có phản ứng, cứ chìm trong trạng thái ngủ say. Chúc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh giường, hồi tưởng lại sự trầm lặng của A Mặc, sự thăm dò của Mạnh Mạn, còn có phản ứng nặng nề kỳ quái của A La, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Lẽ nào vết thương của Boss không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài? Anh ấy không phải sẽ không tỉnh lại nữa chứ? Nếu như Boss có mệnh hệ gì, thì cô phải làm thế nào? Không đúng, là công ty phải làm thế nào, luân hồi chuyển thế của nhân loại phải làm thế nào?
Chúc Tiểu Tiểu đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ của mình đã bị một bàn tay lớn nắm chặt bên tai nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Em làm sao vậy, đang hoảng sợ gì thế?".
"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu quay người lại, thấy Nghiêm Lạc đang mở mắt nhìn mình. Cô kìm lại cơn kích động, nhào đến ôm lấy anh. "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"
"Tiếng tim của em đập lớn quá, ồn đến mức anh ngủ không được." Nghiêm Lạc thấy rất vui mừng đối với việc vừa mới mở mắt ra liền có người nhào vào lòng tặng ột cái ôm. Anh dang rộng tay ôm cô trong lòng, xoa đầu cô, rồi lại hỏi một lần nữa: "Em đang hoảng cái gì?".
"Anh ngủ lâu quá, sau đó mọi người đều có chút kỳ quái, em cho rằng anh sẽ không tỉnh lại."
Nghiêm Lạc nghe thấy không kìm được cười, càng ôm cô chặt hơn: "Heo Con ngốc, em bây giờ chẳng phải làm ồn khiến anh tỉnh rồi sao? Anh còn có thể ngủ bao lâu nữa?".
"Bây giờ là buổi chiều rồi, anh đã ngủ gần hai mươi tiếng. Hơn nữa em cũng đâu có làm ồn, không hề làm phiền đến anh mà."
"Tiếng tim em đập to quá, anh liền tỉnh giấc. Lần trước cũng vậy, nghe thấy nhịp tim của em thịch thịch vừa nhanh vừa vang, rất ồn, anh đành tỉnh dậy luôn. Kết quả lần đó em thực sự bị mất tích."
Lật lại chuyện cũ tính sổ, Chúc Tiểu Tiểu chu miệng lên: "Ai nói là em ồn, rõ ràng lúc đó em ở rất xa, nói chưa biết chừng là do anh không mặc quần áo, bị lạnh nên mới tỉnh đó".
Cô gườm anh, anh cũng gườm cô, cuối cùng anh hậm hực nói: "Bánh bao dấm"".
"Anh mới là bánh bao dấm đó." Trái tim cô đang rất phấn chấn, anh tỉnh lại rồi, cô không còn sợ hãi nữa, cùng anh đấu khẩu thật là vui.
"Anh lại rất thích dấm, cho nên em tốt nhất phải ngoan một chút, đừng có đi làm chuyện linh tinh vớ vẩn với những người đàn ông khác."
"Em không có mà, rõ ràng anh mới là kẻ đào hoa."
Hai người đang bận anh một câu em một câu, đấu khẩu đấu đến mức tình ý dạt dào, ngoài cửa bỗng truyền đến mấy tiếng ho nhẹ phá tan bầu không khí.
Chúc Tiểu Tiểu đờ người ra, quay lại nhìn liền thấy Tề Nghiên La hai tay khoanh trước ngực dựa vào khung cửa: "Hai người bọn anh đang diễn kịch lãng mạn sao?".
Chúc Tiểu Tiểu nhất thời mặt đỏ bừng lên, ý thức được mình và Nghiêm Lạc đang ôm nhau, luống cuống chân tay muốn bò dậy. Boss đại nhân vẻ mặt tệ đến mức giống như bị người ta cướp đi một khoản lớn vậy, lướt qua A La rồi lạnh lùng nói: "Phi lễ vật thị, em không biết sao?".
Tề Nghiên La lạnh lùng hừm một tiếng, quay người đi ra.
Chúc Tiểu Tiểu vùng vẫy một hồi cũng không thoát được, vội vàng đấm anh một cái: "Boss, bỏ ra đi".
"Đừng để ý đến nó, cho nó đợi."
"Cái gì vậy, chúng ta nói xong rồi."
"Là em ôm anh trước, anh bị lợi dụng rồi, em còn làm người xấu tố cáo." Anh vạch trần ngang nhiên có lý, chỉ là cái biểu cảm, ngữ khí của anh chẳng có chút nào ý tứ oán thán.
"Vậy được, em xin lỗi, em sai rồi, em không nên ôm bừa.” Cô cắn răng áp dụng chính sách thu binh, nhưng đôi mắt vẫn mở to tròn rõ ràng là rất không tình nguyện.
"Xin lỗi thì có tác dụng gì. Anh phải ôm trả mới được." Trên mình anh chỉ còn một chút dáng vẻ lạnh lùng của Diêm Vương, toàn bộ lúc này là vẻ côn đồ vô lại.
"Boss, không buông tay ra em sẽ tức giận đó." Chú thỏ trắng biến thân thành bá vương rồng, hét rất to, vốn đã quên mất bên ngoài còn có người.
Boss đại nhân lại vui vẻ: "Được thôi, tức giận cái cho anh xem xem".
Tuy là nói như vậy, nhưng trước khi cô thực sự phát tiết, anh vẫn kịp thời buông tay ra. Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, đứng ở rất xa, chỉnh sửa lại một chút quần áo và đầu tóc. Nhìn Nghiêm Lạc chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, cô vội vàng định đi ra, đột nhiên lại quay lại, nói với Nghiêm Lạc: "Boss, lúc trước chị Mạn gọi điện đến, bảo có chuyện công việc muốn thỉnh thị, nhưng chị ấy không nói rõ là chuyện gì".
Nghiêm Lạc đang rửa mặt liền ngừng lại giây lát, sau đó anh tiếp tục làm vệ sinh rồi nói: "Ừ, biết rồi, em giúp anh rót cốc cà phê đặt vào trong phòng họp nhỏ, một lát nữa anh uống. Em đưa A La qua đó đợi anh".
Chúc Tiểu Tiểu đáp lời, vội vàng đi pha cà phê, ngẫm nghĩ một chút lại chuẩn bị cho Nghiêm Lạc hai miếng bánh
Lúc đi qua chỗ A La, cô vờ như không thấy ánh mắt trêu ghẹo của cô ấy, nhưng mặt vẫn cứ không ngừng nóng rực lên.
Đến khi Boss và A La ở trong phòng họp nhỏ nói chuyện cả nửa ngày, Chúc Tiểu Tiểu mới áp chế được nhiệt độ trên mặt, cự tuyệt Boss là cô, không quản được sự ỷ lại của mình với Boss cũng là cô. Haizz, cô đúng là bệnh nhân thần kinh, kỳ lạ, chẳng hiểu gì cả.
Chúc Tiểu Tiểu tay chống cằm, giấu mặt mình sau máy tính xách tay, xuyên qua cửa kính của phòng họp len lén nhìn Nghiêm Lạc, anh đã uống hết cà phê rồi, bánh ngọt lại không động đến. Tiểu Tiểu nghĩ không biết thần tiên có đau dạ dày không.
Sau đó cô nhìn thấy A La không biết nói cái gì, lông mày của Nghiêm Lạc nhíu lại, anh làm tư thế tay giống như đang phản bác điều gì đó. Tiểu Tiểu không rời được ánh mắt, Boss đại nhân chỉ ngồi như vậy mà đã tràn đầy khí thế vương giả, thỉnh thoảng giơ tay đưa chân thật sự rất có khí phách, ngay đến cau mày cũng đẹp như vậy.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn mãi nhìn mãi, mặt lại đỏ lên. Cô biết rồi, cô không phải là bệnh nhân thần kinh, cô thực ra đã mắc bệnh đa tình. Không được không được, bị tướng mạo bên ngoài mê hoặc thực sự là quá nông cạn, cô phải chấn chinh, phải tỉnh ngộ. Cô đang âm thầm lấy lại khí thế ình, đột nhiên ánh mắt của Nghiêm Lạc hướng đến, vừa hay nhìn thẳng vào cô. Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình rụt cổ lại, tiếp tục vùi mặt phía sau máy tính, nhìn trộm bị bắt quả tang, thật xấu hổ quá đi mất.
Chúc Tiểu Tiểu trốn một lúc, lại lén lút thò đầu ra, phát hiện sắc mặt của Boss vô cùng khó coi, đến A La cũng hiện rõ tinh thần căng thẳng. Nghiêm Lạc đột nhiên đứng dậy, quay người chống tay đứng trước khung cửa sổ rộng, bóng lưng đó dưới con mắt của Chúc Tiểu Tiểu lại toát ra mấy phần cô đơn thống khổ.
Chúc Tiểu Tiểu cũng thấy căng thẳng, cô nhìn nhìn A La. A cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm, trong phòng họp hai ngọn núi băng sừng sững đứng như trời trồng, hiện lên vẻ nặng nề, lạnh lẽo.
Chúc Tiểu Tiểu nhất thời cũng không biết phải làm thế nào, hai người bọn họ sẽ không lại vì heo con gì đó mà phải lên chiến trường cãi nhau chứ. Đây đều là chuyện không có trong số mệnh, chiến trường cũng chẳng biết ở đâu, cãi nhau vì cái này cũng chẳng ý nghĩa gì. Huống hồ bọn họ đều không phải là đương sự, sao cứ phải coi là chuyện của bản thân để cạnh tranh không ai chịu nhường ai như vậy?
Chúc Tiểu Tiểu lập tức đi pha thêm một ấm cà phê, vội vàng bưng đến phòng họp. Lúc này hai người ở bên trong lại bắt đầu nói chuyện, hình như đang tranh biện cái gì đó kịch Chúc Tiểu Tiểu đẩy cửa ra, nghe thấy A La nóí: "Vậy Heo Con…", đáng tiếc không đợi cho cô nói xong, Nghiêm Lạc đã quát: "Câm miệng!". Anh vừa kịp trông thấy Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào. A La quay đầu lại nhìn, mím chặt môi không nói nữa.
Chúc Tiểu Tiểu ái ngại bưng bình cà phê đứng yên ở cửa, thật đúng là, cô vừa đi vào đã giẫm ngay phải chỗ có mìn, lúc này trong chốc lát rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành lắp bắp nói: "Chuyện đó... hai người nói chuyện lâu quá rồi, em nghĩ hai người cần thêm cà phê".
"Không cần, em mang ra ngoài đi." Người nói là Nghiêm Lạc, ngữ khí ông chủ lớn làm việc công của anh trong thoáng chốc đâm cho Tiểu Tiểu một nhát, cô cúi đầu nhỏ tiếng trả lời, bưng cà phê lùi ra ngoài.
Chúc Tiểu Tiểu tự làm việc đa tình lại chạm phải một mũi kim lớn, sự khó chịu ở trong lòng không nói ra được. Sau khi đi ra, cô rất ngoan ngoãn không lén nhìn nữa, cũng không nghĩ lung tung, cố gắng tập trung tinh thần chuyên tâm làm việc.
Cô vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa tức giận: "Hừ, nếu như em lại đi quản chuyện rỗi hơi của anh, em chính là đồ con heo".
Qua một lúc lâu, Tề Nghiên La ra ngoài, nói với Tiểu Tiểu: "Mình phải đi rồi, cậu tiễn mình nhé".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Boss một cái, anh đang đối diện với quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Chúc Tiểu Tiểu gật đầu với A La, cùng cô đi thang máy xuống.
"Heo Con." Tề Nghiên La gọi một tiếng.
"Ừ?" Sự khó chịu đối với Nghiêm Lạc trong lòng Tiểu Tiểu vẫn còn chưa tan hết, cô nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
"Qua một thời gian nữa, có thể sẽ xảy ra một số chuyện, đối với cậu không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng mà..." A La ngừng lại một chút, thở dài: "Mình không biết bây giờ hai người thế nào rồi, nhưng, khoảng thời gian này, cậu hãy ở bên cạnh anh mình nhiều nhé".
"Cái gì?" Lời nói này của Nghiên La rất không rõ ràng, nhưng lại khiến Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức lập tức ngẩng đầu lên, "A La, làm sao vậy? Lẽ nào vết thương của Boss không chữa được sao?".
"Mình đâu có nói anh ấy sẽ chết." A La lườm cô một cái: "Chỉ là sẽ có chuyện bất lợi đối với anh ấy xảy ra, mình cũng không muốn như thế. Chuyện này bây giờ vẫn còn chưa tiện nói, có điều anh ấy rất cần người ủng hộ, Heo Con, cậu hãy ở bên anh ấy nhiều nhé".
"Nhưng mà, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Có phải sắp có ma đầu nào xuất thế không? Boss sẽ gặp nguy hiểm ư?" Câu hỏi của Tiểu Tiểu chỉ đổi lại được cái lắc đầu của A La: "Ma thần xuất thế thực sự là nguy hiểm. Nhưng mình nói không phải là chuyện này, bây giờ sự việc vẫn chưa đến bước cuối cùng, cậu cũng đừng nghĩ nhiều".
Trong lúc nói, thang máy đã đến bãi để xe ở tầng hầm thứ hai, Tề Nghiên La cáo từ rời đi. Tiểu Tiểu vẫn không từ bỏ, cả đoạn đường đuổi theo đến bên cạnh xe của Nghiên La: "A La, A La, cậu nói với mình đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Cậu đừng có dọa mình. Cậu gợi ý một chút cũng được mà, mình thề mình nhất định giữ bí mật, mình sẽ không nói cho ai cả. Cậu nói với mình đi".
Tề Nghiên La mở cửa xe ra ngồi vào trong, quay đầu nhìn dáng vẻ lo lắng, cặp mắt đỏ hoe của Tiểu Tiểu rồi nói: "Xin lỗi, mình không thể nói. Mình nói với cậu điều này, là muốn để cậu đừng khó xử với anh ấy, cậu có thể khiến anh ấy vui vẻ, hãy ở bên anh ấy nhiều hơn. Mình đi đây".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chiếc xe của A La dứt khoát rời đi, lo lắng đi lại vòng quanh bãi đậu xe. Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Cô luôn biết ma thần xuất thế sẽ mang đến nguy hiểm cho thế giới, nhưng Boss sẽ như thế nào?
A La không chịu nói, vậy cô có thể hỏi Boss hay không? Cô thật sự rất muốn biết. Dù gì bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ đứng về phía Boss. Cứ coi như cô không có bản lĩnh gì, cô cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn Boss bị người khác ức hiếp.
Chúc Tiểu Tiểu đang đi về phía thang máy, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng phụ nữ gọi: "Cô gái, có thể giúp tôi một chút không?".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ khoảng hơn ba mươi tuổi đứng phía sau một chiếc xe tải loại nhỏ vẫy tay với cô, bên chân cô ta có một chiếc hòm lớn, nhìn giống như là không thể di chuyển được.
Chúc Tiểu Tiểu trước nay luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, cô đi đến hỏi: "Làm sao vậy, chị muốn chuyển chiếc hòm này phải không?".
"Đúng vậy, nặng quá. Tôi cố cả nửa buổi mà không nhấc lên được, người công nhân kia kéo đến đây cho tôi rồi lại mặc kệ, thật không có trách nhiệm. Tôi ở đây cả hồi lâu, cũng không nhìn thấy nhân viên bảo vệ hoặc người có sức khỏe nào khác, thời gian của tôi đang gấp gáp, cô có thể giúp tôi một tay không."
"Được, không vấn đề gì, tôi rất khỏe." Chúc Tiểu Tiểu đo đạc một chút, ước lượng độ cao của thùng xe, sau đó cùng với cô gái kia một trái một phải nâng chiếc hòm lên. Chiếc hòm thực sự rất nặng, hai người gắng sức cả hồi lâu mới chuyển được nó lên xe, nhưng với sức lực của họ, ở góc độ này lại không đẩy vào nổi.
"Tôi ở bên dưới chống, cô lên trên giúp tôi kéo lên một chút." Cô gái kia cắn răng đỡ dưới đáy hòm, nói với Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu trèo lên trên xe, gắng sức kéo chiếc hòm gỗ này vào, cuối cùng cũng thành công. Cô gái đó ở phía sau dùng lực đẩy, cũng lên được xe rồi, bọn họ lại đẩy chiếc hòm vào sâu bên trong.
Hai người đều mồ hôi nhễ nhại, cô gái kia lấy giấy ăn từ trong túi ra đưa cho Chúc Tiểu Tiểu, luôn miệng nói cảm ơn. Chúc Tiểu Tiểu nhận tờ giấy ăn, đang muốn cáo từ lên lầu, trong tay của cô gái kia đột nhiên xuất hiện một chiếc bình xịt nhỏ, nhanh như cắt xịt về phía Chúc Tiểu Tiểu, một mùi lạ lập lức xộc đến.
Chúc Tiểu Tiểu trở tay không kịp, hít phải một hơi, trong chốc lát mềm nhũn người đổ xuống. Cô không còn điều khiển được chân tay, cơ thể mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Người phụ nữ duỗi tay ra đỡ Chúc Tiểu Tiểu, thuận thế đặt cô nằm vào trong thùng xe. Lấy điện thoại ra chụp bức ảnh cô. Một lát sau điện thoại reo lên. Người phụ nữ kia nhận điện thoại: "A lô, chị Nam, là cô ta phải không? Vâng ạ, vâng ạ, bây giờ em sẽ đưa cô ta đi. Yên tâm, em làm việc đã bao giờ xảy ra sai sót đâu".
Người phụ nữ dập điện thoại, cười nhạt với Chúc Tiểu Tiểu một cái, nhảy xuống khỏi thùng xe, đóng cửa thùng sau xe lại, đi lên phía trước ngồi vào ghế lái, thong thả lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Heo yêu Diêm vương Heo yêu Diêm vương - Minh Nguyệt Thính Phong