Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 28 Cont
Chỗ này không phải là chỗ của kẻ đứng sau, căn bản chính là một hiện trường án mạng khác, hắn cố ý dùng địa chỉ liên lạc để dẫn mọi người đến đây, thật là khoa trương.
Án mạng này lại xảy ra trước mắt mọi người không chút âm thanh động tĩnh gì, cái thứ nhận tế phẩm này, rốt cuộc đáng sợ đến thế nào?
Ray đạp bàn, chửi thề một câu, mọi người bị giày vò cả một tối, tất cả lại quay ra làm lại từ đầu.
Chúc Tiểu Tiểu bên này dốc sức, cùng với A Cường tiếp tục thu phục bốn con ác linh, giải cứu được A Dũng và cảnh sát Tiểu Mạc. Nhưng khi bọn họ vội vàng chạy đến địa điểm cuối cùng nhìn thấy Tiếu Phi trong hình ảnh giám sát điều khiển của công ty, lại không tìm thấy anh đâu cả.
Trong máy liên lạc, cũng không thấy Tiếu Phi trả lời. Mọi người lo lắng tìm kiếm, cuối cùng ở góc rẽ của một con đường khác tìm thấy thân thể của Tiếu Phi, hồn phách anh không còn, nhưng cơ thể vẫn ấm, hiển nhiên là đã bị ác linh chen đẩy linh hồn ra.
Chúc Tiểu Tiểu đứng sững lại đó, vừa đau lòng vừa khó chịu, cô trách mình vì sao không nhanh lên một chút, nếu như cô đến sớm hơn, chưa biết chừng kết quả sẽ không như vậy. Cô khụt khịt, cố gắng nén xuống những giọt nước mắt rồi bảo những người khác rời khỏi bệnh viện trước, bản thân mình thì cùng A Dũng và A Cường ở lại tìm linh hồn, hy vọng có thể tìm được hồn phách của Tiếu Phi, cứu anh một mạng.
Nhưng công việc này không hề dễ dàng, không gian bệnh viện rất lớn, phòng ốc quá nhiều, hồn phách Tiếu Phi không biết bay lang thang đến đâu, không biết có phải đã bị kẻ ẩn thân phía sau đám ác linh này thu đi rồi không.
Bây giờ người kia chắc cũng đã biết kết giới không có tác dụng với Chúc Tiểu Tiểu, cho nên ngoại trừ lúc bắt đầu còn làm ra mấy cái để trêu đùa bọn họ, bây giờ hoàn toàn không có gì nữa rồi. Nhưng dù như thế bọn họ cũng vẫn chưa tìm thấy linh hồn, điều này khiến Tiểu Tiểu càng lúc càng lo lắng, cô còn hỏi Ray mấy lần Boss có liên lạc với công ty không, đáp án nhận được đều là phủ định, vậy nên cô lại càng sốt ruột, cả người căng thẳng như sắp nổ tung.
Lúc này Ray thông báo cho bọn họ: "Tiểu Tiểu, các cô rút ra khỏi bệnh viện đi, Cục trưởng Thôi đến rồi, bệnh viện sẽ giao cho ông ấy xử lý".
A Cường có chút không hiểu, vừa rút ra vừa hỏi: "Cục trưởng Thôi là ai, lãnh đạo của bọn Hồ Dương sao? Ông ta một mình có thể làm được?".
"Căn cứ theo mệnh lệnh thì đúng là như vậy, chắc là ông ấy có vũ khí bí mật lợi hại hơn chúng ta." A Dũng cũng không biết đây là nhân vật nào.
Trong lúc nói chuyện mấy người đã ra khỏi bệnh viện, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao to nghiêm nghị đơn độc tiến vào bệnh viện. Lúc này trời đã gần sáng, một đêm sắp qua rồi, Chúc Tiểu Tiểu dựa vào cạnh xe, lại cầm điện thoại ra xem, cả một buổi tối, Boss cũng không gọi điện, không biết anh có xảy ra chuyện gì không?
Chúc Tiểu Tiểu buồn rầu khổ sở, tâm trạng lo lắng đến cực điểm, bộc phát thành tức giận. Vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ đứng ở bên đường cách đó không xa nhìn mình. Tiểu Tiểu bất chợt hiểu ra điều gì đó, bước đến hỏi: "Sao cô lại ở đây?".
"Có phong ấn ma thần biến động kỳ quái, bọn ta cả đoạn đường tìm đến khách sạn, đi qua chỗ này lại cảm ứng được muội đang phá kết giới, liền ở đây quan sát muội một chút." Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười, trong mắt rõ ràng có ý an ủi: "Muội thực sự vẫn như trước đây, Heo Con. Sư phụ quả nhiên đã không nhìn nhầm, muội có trái tim nhân từ, có dũng khí và khả năng gánh vác. Cùng với thiên phú của muội, Heo Con, muội đúng là chiến tướng trời sinh".
Chúc Tiểu Tiểu nghe những lời này của cô ta lại không thấy vui sướng khi được khen ngợi chút nào, cô nói: "Cô nhìn thấy đồng nghiệp của tôi bị ác linh sát hại đúng không? Dựa vào bản lĩnh của cô, vì sao cô không đi cứu chúng tôi? Cô không phải là đại đệ tử của chiến thần thiên đình sao?".
"Sư môn có lệnh, hễ là người thuộc địa phủ của Diêm La, Huyền Thiên phái thiên đình ta tuyệt đối không được ra tay tương trợ. Đây là hậu quả phải gánh vác do việc Diêm La xem thường đại cục, không màng đến tính mệnh sinh linh, bức hại muội, tàn hại thiên đình."
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy những lời này, tâm trạng vốn đang không tốt lại càng tồi tệ hơn. Thần linh cái gì, thiên đình cái gì, rõ ràng chỉ là loại hèn nhát thấy chết mà không cứu, lại còn chiến thần nữa chứ? Chúc Tiểu Tiểu vô cùng tức giận, không kìm được châm chích: "Ồ, là vậy à, Huyền Thiên phái của thiên đình các người thật là cao thượng".
Sắc mặt Huyền Thiên Ngọc Nữ nghiêm túc, giọng nói trầm xuống: "Huyền Thiên phái cũng là sư môn của muội, không cho phép muội dùng loại ngữ khí như thế để nói về sư môn của mình!".
"Vậy cũng không cho phép cô nói về Boss của tôi như thế." Chúc Tiểu Tiểu phẫn nộ giậm chân, có gì tài giỏi chứ, là thần thì có thể mắng Boss sao? Cô không cho phép, cô không thích nghe, bất cứ ai cũng không được mắng Boss ở trước mặt cô, ai ức hiếp Boss cô sẽ nổi giận với người đó!
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn Chúc Tiểu Tiểu, cô chưa từng thấy bộ dạng châm biếm cao ngạo như thế này của Heo Con. Heo Con khi vừa mới tu luyện thành hình người thì luôn rất xấu hổ, cô ấy đơn thuần cung kính hòa thuận lễ phép, dũng cảm không sợ gì, chứ đâu phải là kẻ mù quáng như thế này, còn không thèm đếm xỉa tới thanh danh sư môn của mình.
Cô ấy lúc đầu là bán tiên tu luyện, bây giờ thì chỉ là một người bình thường hiểu qua chút pháp thuật, năng lực thậm chí còn chẳng bằng năm đó, thế mà lại có thái độ như vậy, dám ngang bướng nổi giận trước mặt mình!
Huyền Thiên Ngọc Nữ chăm chú nhìn Chúc Tiểu Tiểu, nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy cô có chút đáng thương, một mình cô độc ở nhân gian chịu nhiều vất vả như thế, trải qua sinh lão bệnh tử, đau khổ luân hồi. Cô ta ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Ta không đấu khẩu với muội, tất cả những việc Diêm La làm, từng người Huyền Thiên phái chúng ta đều in sâu trong lòng, rồi sẽ có một ngày muội hiểu ra được".
Lúc này mấy hàng ma sư nghe thấy động tình, vội vội vàng vàng chạy đến, Huyền Thiên Ngọc Nữ quay mặt nhìn thấy, liền giơ một tay lên ngăn bọn họ ở bên ngoài mấy mét.
Cô ta quay lại phía Chúc Tiểu Tiểu, thấy cô vẫn còn cảm xúc bất bình, hạ ngữ khí xuống ôn hòa nói: "Heo Con, muội có một trái tim yêu thương lớn lao, muội quan tâm thế nhân, yêu quý sinh mệnh, chỉ là sáu trăm năm trước bị Diêm La hãm hại mới không cách nào hoàn thành đại nghiệp cứu thế. Nhưng vận mệnh không thể nào nghịch chuyển, đến bây giờ đại kiếp sắp đến, thời khắc gặp ma của muội, chính là bắt đầu của vận mệnh cứu thế. Điểm này trong lòng Diêm Vương hiểu rất rõ, anh ta dùng trăm phương ngàn kế để cản trở, là vì động cơ gì? Muội hãy suy nghĩ cẩn thận. Thần - ma hai giới đều bị tổn thương, cùng lúc diệt vong, không phải vì để Diêm La một mình chưởng quản nhân gian, xưng bá thiên hạ sao?".
Những người nhỏ nhen bẩn thỉu nghĩ người khác cũng tối tăm đê tiện như vậy sao, Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, ra sức lườm cô ta, trong lòng rất không phục.
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn những hàng ma sư bị vây lại kia, nói tiếp: "Thế lực của Diêm La tới hôm nay đã thâm nhập vào từng ngóc ngách, cả địa phủ lẫn lộn trong nhân gian, thật là đáng cười. Thần tộc cũng có quy củ của thần tộc, không được xâm phạm quấy nhiễu nhân gian. Nhân loại có quyền làm chủ sự phát triển, tồn vong của nhân loại, anh ta đường đường là đại thần nhất thế lại nhúng tay làm những công việc của nhân gian, điều đó cực kỳ không nên. Đảo ngược vận mệnh nhân loại chính là làm trái ý trời, Diêm Vương càng lúc càng làm sai ý chỉ của thần giới. Muội cho rằng anh ta cao thượng? Anh ta lúc đầu ở địa phủ mưu đồ đoạt vị không thành, cuối cùng đã dùng chính muội muội của mình để dụ dỗ Tất Vương, thuộc hạ của Bắc m Vương phản bội, sau đó giết hại bao nhiêu người của tộc Bắc m Vương, giẫm trên con đường đẫm máu mới có thể lên làm vua của địa phủ. Những thứ này muội có biết không?".
Tiểu Tiểu mím chặt môi, cô không biết, cô chỉ biết Boss từng nói sinh hồn không thể xử lý cẩu thả, tiểu yêu không thể giết, anh rõ ràng có quyền lực nắm giữ sống chết, nhưng vẫn luôn chăm lo đến sinh mệnh của người khác. Dưới con mắt cô, Boss là người tốt, tốt hơn cả trăm lần so với cái gọi là thần linh mà lại lạnh lùng nhìn thấy đồng nghiệp của cô chết nhưng không hề ra tay giúp đỡ. Bây giờ anh mất liên lạc cả một đêm, cô rất lo lắng.
Chúc Tiểu Tiểu tức giận không nói nên lời, ngược lại, đó là Boss của nhà cô, cô cứ bao che đấy, vậy thì sao chứ?
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn dáng vẻ không kìm được giận dữ của Chúc Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ một hồi rồi không khuyên gì nữa, chỉ nói: "Ta đến chỗ khách sạn trước, có ma thần muốn nhập thế, sư phụ cũng sắp xuất quan rồi, chúng ta sau này sẽ có cơ hội gặp mặt nói chuyện". Lúc này Thôi cục trưởng đã từ trong bệnh viện đi ra, nhìn thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ và Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện, nheo mắt lại, sải bước đến chỗ hai người. Huyền Thiên Ngọc Nữ không hề dừng bước, quay người rời đi, hòa vào sắc nhạt của buổi sáng sớm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bọn A Dũng khi đó có thể cử động được rồi, vội vàng xông đến xem Chúc Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì không, người phụ nữ đó cổ cổ quái quái, còn có thể nhẹ nhàng định chú được mấy người bọn họ, rõ ràng pháp thuật không phải bình thường. Chúc Tiểu Tiểu tinh thần suy sụp, chỉ lắc đầu nói là người quen, rồi quay trở về xe.
Thôi cục trưởng đưa hồn phách thu lại được cho A Dũng, cảnh sát Tiểu Mạc cung kính chào hỏi ông, Thôi cục trưởng gật đầu, quay lại nhìn bóng lưng cô đơn đi về hướng chiếc xe của Tiểu Tiểu, cuối cùng không nói gì, lái xe rời đi.
Chúc Tiểu Tiểu ngồi một mình trong xe, lại lần nữa gọi điện cho Nghiêm Lạc, lần này đã thấy có người nói rồi, nhưng lại là một giọng nữ máy móc rất tiêu chuẩn: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy".
Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt răng, cảm thấy mắt mình vừa cay vừa đau, cô nhoài người trên vô lăng xe, áp mặt lên cánh tay, cố gắng không chế cảm xúc. Rốt cuộc Boss xảy ra chuyện gì rồi? Cô rất lo lắng, rất lo lắng. Bát Bát ở bên cạnh chăm chú nhìn, cũng không dám làm ồn.
A Dũng đi đến gõ gõ vào cửa xe: "Tiểu Tiểu, hồn của Tiếu Phi tìm thấy rồi, cô đừng buồn nữa. Chúng tôi bây giờ phải quay lại công ty, Ray bảo cô cũng trở về đó".
Chúc Tiểu Tiểu dụi dụi mắt, mở miệng giọng khàn khàn: "Tôi ở lại một lát, tý nữa sẽ về".
A Dũng lo lắng nhìn cô: "Cô không sao chứ?".
"Tôi không sao." Chúc Tiểu Tiểu gắng cười: "Lát nữa tôi sẽ lái xe về, mọi người mau đi trước, Tiếu Phi đang đợi được đưa vể công ty để dẫn hồn nhập xác đó".
A Dũng gật đầu, đúng là sự việc của Tiếu Phi đang rất gấp gáp, anh vẫy tay chào Tiểu Tiểu rồi rời đi. Lúc này trời đã sáng rõ, Chúc Tiểu Tiểu nhìn vầng thái dương rực rỡ trên cao ngẩn ra một lát, đột nhiên gọi điện thoại cho Ray.
"Ray, Boss không phải là mang theo mấy tổ hàng ma sư sao, anh có thể liên lạc với bọn họ không, hỏi xem tình hình của Boss thế nào?" Nếu bên đó còn không có tin tức, cô sẽ gọi ngay cho A La để tìm A Mặc hỏi.
Ray thầm thở dài nói: "Tiểu Tiểu, tôi đã hỏi qua rồi, Boss và Tất lão đại đi vào một khu vực mỏ bỏ hoang, bảo những người này ở bên ngoài bảo vệ, bọn họ cũng không biết tình hình bên trong như thế nào. Cô đừng lo lắng, có thể họ chỉ đang bận, cô cứ quay về trước đi. Phía khách sạn bên kia rất phiền phức, có một phụ nữ đưa người đến gây mất trật tự, tôi không thể nói nhiều với cô nữa, cô cứ yên tâm, Boss không sao đâu".
Chúc Tiểu Tiểu dập máy, lại ngẩn ra một hồi, khu mỏ bỏ hoang? Cô khởi động xe từ từ lái, ngẫm thấy vẫn nên quay về công ty trước. Ray nói cũng đúng, Boss bản lĩnh lớn như vậy, anh chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì, hơn nữa còn có A Mặc ở bên cạnh. Chúc Tiểu Tiểu tự an ủi bản thân, cố gắng kiềm chế những lo lắng trong lòng.
Trong lúc thất thần, quay đầu lại, cô phát hiện ở khu dân cư cách bệnh viện nửa con đường, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra, anh ta đeo một chiếc ba lô to, cao gầy, tóc hơi dài. Chúc Tiểu Tiểu nhìn ngoại hình của anh ta, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu. Chiếc xe chầm chậm lái đến, phía trước không xa, đèn vàng chỗ đầu đường lóe lên, chắc cũng sắp tắt rồi. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra, Mẫn Kỳ!
Trước đó ở công ty khi điều tra tư liệu có nhìn thấy ảnh của anh ta, tuy người này gầy hơn trên ảnh, nhưng thật sự giống như cùng một người. Tiểu Tiểu vội vàng dừng xe lại bên đường, quay đầu quan sát, tìm kiếm bóng dáng của người kia. Anh ta lên một chiếc xe màu xanh, phóng đi như bay, lướt qua bên cạnh xe của Tiểu Tiểu huýt sáo.
Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy vội gọi điện thoại cho Chu Duệ, nói lại phát hiện của mình, và đem báo cáo hết chủng loại, màu sắc, biển số của chiếc xe kia. Chu Duệ lập tức điều chỉnh hệ thống tín hiệu của camera giám sát giao thông, trên đoạn đường mà Chúc Tiểu Tiểu báo tìm thấy chiếc xe kia, chụp lại hình trong camera, đích xác người đàn ông ngồi ở ghế lái đó tướng mạo vô cùng giống Mẫn Kỳ.
Chu Duệ nhanh chóng tiến hành sao quét phần mặt rồi đối chiếu với một tấm ảnh, quả nhiên là anh ta.
"Được, vậy tôi sẽ theo anh ta, có vấn đề gì sẽ thông báo ngay.” Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tin tức xác nhận liền phấn chấn trở lại, có việc để làm luôn tốt hơn là suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Tiểu, anh ta đang lái xe hướng về phía khách sạn Hải Dật Hằng Nhã, có khả năng là muốn đến đó. Tôi đã thông báo cho Happy rồi, cô phải cẩn thận hơn."
"Ok, hiểu rồi." Chúc Tiểu Tiểu nhân lúc đèn đỏ, mở GPS ra, lại lần nữa đeo thiết bị liên lạc lên, Ray chuyển tần số của cô đến tổ đang hành động trong khách sạn, Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng của Smile rồi: "Các tổ chú ý, lập tức rời khỏi tòa nhà chính, tất cả các tổ viên lùi về tòa nhà phụ phía đông đợi lệnh, mục tiêu đã chắc chắn, tòa nhà chính lập tức sẽ được phong tỏa giăng kết giới, tất cả nhân viên di chuyển khỏi đây ngay".
Tiếp sau đó là tiếng của Tư Mã Cần: "Chỗ tôi phát hiện có một khách hàng của tầng mười vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi đang chạy đến đưa anh ta rời khỏi đó, cần thêm mấy phút nữa".
"Huyền Thiên Ngọc Nữ, cô đợi một chút, bên trong còn có người, cho chúng tôi thêm mấy phút nữa. Không. Đồ đàn bà chết tiệt!" Happy cuồng nộ trong thiết bị liên lạc. Rõ ràng Huyền Thiên Ngọc Nữ đã bắt đầu giăng kết giới phong tỏa.
"Đợi một chút tôi đón được anh ta rồi." Trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng của Tư Mã Cần, anh chạy cật lực suốt cả đoạn đường, giọng nói thều thào.
"Tư Mã, không còn kịp nữa, kết giới đã giăng lên rồi, các anh không thể ra được. Trời, đây là thứ gì chứ?" Trong giọng nói của Smile lộ rõ vẻ kinh ngạc khiến lòng Chúc Tiểu Tiểu chùng xuống. Xem ra kẻ nhận tế phẩm bên trong tòa nhà xuất hiện rồi, có thể khiến cho Smile kinh hãi, tuyệt đối không phải loại yêu ma quỷ quái thông thường.
"Là Hậu Khanh!" Thôi phán quan kinh hãi thốt lên, đã nhận ra thân phận của ma thần vừa mới xuất thế này.
Hậu Khanh là ma thần thượng cổ, thủy tổ của cương thi, hắn ta một khi xuất thế, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Happy lớn tiếng nói: "Tư Mã, các cậu chạy xuống lầu dưới đi, Hậu Khanh đang xông lên trên tầng thượng, bây giờ không có cách nào đưa các cậu ra khỏi tòa nhà, tìm một nơi an toàn tránh trước đi. Ray, rò quét tòa nhà chính, tìm một chỗ tà khí yếu để bọn Tư Mã Cần ẩn thân".
Lúc này Chúc Tiểu Tiểu bám theo Mẫn Kỳ đến được cửa khách sạn, cô nhìn thấy anh ta thần sắc khẩn trương, xuống xe lao về phía tòa nhà chính của khách sạn.
Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa đuổi, rất nhanh chóng bên kia có bốn, năm người chạy đến định vây lấy Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ nhanh chóng xoay tay niệm chỉ quyết, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã bị một luồng khí đánh bật ra ngoài. Bọn họ tiếp tục xông vào, liền bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Trong lòng Mẫn Kỳ có chút sốt ruột, anh ta đến muộn, bây giờ tòa nhà đã bị phong tỏa, anh ta muốn đi vào thật sự có chút phiền phức, cũng may mới chỉ là kết giới, thứ này ắt không ngăn được anh ta.
Phàm là phong ấn kết giới, tất sẽ có huyệt điểm, anh ta là người giỏi về cái này nhất trên đời. Kết giới phong ấn của tòa nhà vô cùng tề chỉnh, nhưng anh ta chỉ nhìn một cái đã thấy ngay vị trí huyệt điểm. Mẫn Kỳ ở bên cạnh bày ra kết giới phòng thân, bắt đầu vẽ bùa chu sa phá phong ấn.
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, lúc này lại có một đường kiếm tấn công đến, Mẫn Kỳ nghiêng người liên tiếp lùi mấy bước, duỗi tay ra tóm lấy cổ tay của người tấn công đến, lại là cô gái trong lúc nửa đêm ở bệnh viện phá hết tất cả kết giới của anh ta.
Chúc Tiểu Tiểu bị anh ta tóm lấy cổ tay phải, thế tấn công vẫn không ngừng lại, cô thả lỏng tay, để Tiểu Phấn Hồng rơi xuống tay trái, tay trái xoay một cái, lưỡi kiếm sắc bén lại đột nhiên dài ra hai tấc, đâm vào phần bụng của Mẫn Kỳ. Lúc này Mẫn Kỳ không thể không buông cô ra, nhanh chóng lùi về phía sau.
"Từ khi nào trong giới hàng ma lại mọc ra nha đầu như cô đây?" Mẫn Kỳ thật sự chưa từng biết tới một hàng ma sư nào có bản lĩnh về kết giới hơn những người thuộc Mẫn gia anh ta.
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, vùi đầu tấn công tiếp. Ngoài kết giới của Mẫn Kỳ, mấy người đang vẽ bùa giơ rìu có ý muốn phá. Mẫn Kỳ nheo mắt lại, dưới tình thế cấp bách ra tay độc ác, nghiêng người tránh một đòn tấn công của Chúc Tiểu Tiểu sau đó một dao chém lên cánh tay của cô. Chúc Tiểu Tiểu đau đớn kêu lên một tiếng, không nắm chắc được Tiểu Phấn Hồng nữa, vũ khí "choang cạch" rơi xuống đất Mẫn Kỳ quay người tung chân một cái hung mãnh, Chúc Tiểu Tiểu bị đá bay ra xa ngoài kết giới.
Tiểu Tiểu ôm lấy bụng, nằm cuộn lại trên mặt đất rất lâu không động đậy. Mẫn Kỳ không để ý đến cô, nhanh chóng vẽ nốt bùa, hai lòng bàn tay chập vào nhau lẩm nhẩm đọc, tiếp đó toàn thân sáng lên, đi vào trong kết giới do Huyền Thiên Ngọc Nữ giăng.
Trên đỉnh của tòa nhà, Huyền Thiên Ngọc Nữ và năm vị đệ tử của Huyền Thiên phái, còn có cả Thôi cục trưởng dẫn đầu các phán quan, cùng Happy, Smile, mọi người đang đối mặt với một mớ tóc màu đen càng lúc càng dài, ác chiến trong làn khói dày đặc.
''Mọi người cẩn thận, ma thần Hậu Khanh này được sinh tế gọi tỉnh, lúc này huyết lực không đủ, cần phải hút nhiều máu tươi, nhất định không thể để hắn ta thoát ra khỏi kết giới." Huyền Thiên Ngọc Nữ vừa nói xong lời này, liền cảm thấy kết giới của mình bị người nào đó dùng bùa chú phá. Cô ta vung kiếm chém đứt một bó tóc của Hậu Khanh đang cuốn đến, chỗ tóc đó giống như có sinh mệnh vậy, lại nhanh chóng dài ra, cuốn lấy.
Thôi phán quan giơ côn khua, cuộn đám tóc đen lại, lớn tiếng hét: "Mau phong kết giới". Đến ông cũng cảm thấy được kết giới bị phá một lỗ rồi, Hậu Khanh này không thể nào không phát giác ra.
Quả nhiên Hậu Khanh toàn thân căng cứng, dùng lực gạt hết đám người tấn công ra, thân thể phình lên giống như muốn nổ tung, khói đen dày đặc từ từ lan ra. Hậu Khanh này là ma vật thượng cổ, thủy tổ của cương thi, lấy máu để sống, hút hồn dưỡng linh, còn có thuật phân thân, có thể biến hóa ra nhiều thân thể, khó phân thật giả.
Đến lúc này cơ thể hắn ta trương căng lên, tiếp đó là có ý phân thân, hắn ta tốc độ cực nhanh, một khi phân thân trốn ra, sợ là càng khó bắt về hơn. Happy và Smile vung hai sợi tỏa liên1 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra, kết thành lưới dày đặc vây kín lấy Hậu Khanh. Lần này Huyền Thiên Ngọc Nữ tranh thủ thời gian nhanh chóng niệm chú, lập lại kết giới, lại lần nữa phong ấn chết tòa nhà.
1 Sợi tỏa liên: Sợi xích.
Mọi người tất cả xông lên, cùng tấn công Hậu Khanh. Hậu Khanh này vừa mới thức tỉnh, năng lượng chưa hoàn toàn khôi phục, cần phải nhân cơ hội tiêu diệt hắn ta. Nếu không, một khi hắn ta lại hấp thu được thần lực, thì không phải là cục diện mấy người bọn họ có thể xử lý được.
Nhưng Hậu Khanh trước mắt cũng đã đủ lớn mạnh rồi, Vô Thường tỏa liên căn bản không giữ được hắn ta, chỉ nghe thấy "phựt" một tiếng, tỏa liên đứt thành vô số đoạn, Happy và Smile bị đẩy bay ra ngoài mấy mét, "ộc" một tiếng nôn ra máu. Máu tươi kích thích Hậu Khanh, con mắt đỏ như máu của hắn ta sáng lên, móng vuốt giống như xương khô duỗi ra, nhào về phía Happy và Smile.
Thôi phán quan kinh hãi, đưa ngang cây côn ra ngăn chặn móng vuốt của hắn ta, Lý phán quan, Vũ phán quan chạy đến, dùng Phán Yêu chú tấn công tới trước ngực Hậu Khanh. Nhưng chưởng chú cứ như đánh lên một bức tường vô hình, năng lượng bị hóa giải không còn tung tích. Huyền Thiên Ngọc Nữ vốn muốn nhân cơ hội rút kiếm đâm vào sau gáy của Hậu Khanh, yềt hầu mới là chỗ cửa mệnh của hắn ta. Nhưng lúc này, lưỡi kiếm cũng như đâm trúng một bức tường vô hình, cong lại, bật ngược ra sau.
Hậu Khanh chẳng biết có phải do mất kiên nhẫn, hay do ngửi thấy mùi vị của máu người, hắn ta "soạt" một cái, hóa thành năm thân thể, cuộn một làn khói nồng xuyên xuống dưới lầu.
Ở trên đỉnh của tòa nhà, chúng thần và ma vật đánh nhau nước sôi lửa bỏng, còn các hàng ma sư bên này lại gặp phải một cục diện căng thẳng khác.
Chúc Tiểu Tiểu bị Mẫn Kỳ đá ngã xuống đất, sau khi được người ta đỡ dậy chỉ cảm thấy bụng đau như lửa đốt, nóng rực. Trong thiết bị liên lạc truyền đến giọng của Ray, báo cáo thông qua máy giám sát của khách sạn đã tìm thấy hành tung của Mẫn Kỳ. Hắn ta đi thang máy lên thẳng đỉnh của tòa nhà ba mươi tầng. Tư Mã Cần nghe thấy tin tức, bảo hai hàng ma sư còn lại đưa người khách kia đi ẩn nấp, còn mình thì chạy lên trên đỉnh tòa nhà.
Chúc Tiểu Tiểu chậm lại một chút, cảm thấy không còn đau nữa, cũng hỏa tốc xông vào trong khách sạn. Kết giới của Huyền Thiên Ngọc Nữ quả nhiên cũng không ngăn cản được cô, cô nhẹ nhàng chạy vào bên trong tòa nhà.
Lúc này Mẫn Kỳ đã lên đến đỉnh, mở ba lô sau lưng, lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong đặt bốn quả cầu tròn màu đỏ máu, đây là huyết chú đan, là Linh vật quan trọng để Hậu Khanh hoàn toàn khôi phục năng lượng, phá vòng vây xuất thế, cũng là cống phẩm có thể giúp Hậu Khanh nguyện ý làm việc cho anh ta. Cổ thư có viết, người hiến huyết chú đan, cũng là người hiệu lệnh ma tính Hậu Khanh.
Mẫn Kỳ giơ cao chiếc hộp lên đỉnh đầu, đợi một lúc, nhìn thấy trong lối đi của tòa nhà bắt đầu có khói đen tản ra, không kìm được liền cười. Tuy quá trình này có chút khó khăn, còn gặp phải khá nhiều phiền phức, nhưng chẳng bao lâu nữa mọi thứ đều sẽ có kết quả. Hậu Khanh một khi khôi phục được năng lượng, những người cản đường linh tinh vớ vẩn này sẽ chẳng còn là vấn đề.
Khói đen càng lúc càng dày hơn, một cặp mắt màu đỏ máu đang xuất hiện thấp thoáng trong đám khói mờ.
Heo yêu Diêm vương Heo yêu Diêm vương - Minh Nguyệt Thính Phong