The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1378 / 5
Cập nhật: 2016-01-26 08:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
di đà Phật. Thí chủ quì ở đây đã một ngày một đêm rồi.
Giọng Lan Bình lúc này thật bình lặng:
- Sư cô, tôi thành tâm nguyện ý muốn xuất gia, xin người hãy giúp tôi.
Ni cô lắc đầu:
- Thí chủ nhìn lại phía sau mình xem.
Lan Bình quay lại thấy con mình đang bước lên những bậc tam cấp vào chùa.
Ni cô:
- Thí chủ nợ trần chưa dứt thì đừng có gượng ép nữa.
Nói rồi bà từ từ quay bước đi vào. Mỹ Linh đi hết những bậc tam cấp. Tới bên mẹ nàng quì xuống, nước mắt rơi lã chã trên má, cô gái nghẹn ngào:
- Mẹ, mẹ muốn xuất gia thì hãy cho con theo với, con cũng muốn đi tu luôn cho rồi.
Thiếu phụ vẫn quì trước Phật đường:
- Mỹ Linh, con đừng có nói nhảm.
- Con không nói nhảm, mà là sự thật.
- Mẹ đi tu là muốn cầu nguyện cho cha con và mẹ muốn gởi gắm cuộc đời còn lại này ở nơi thanh tịnh. Còn con, con còn trẻ tuổi, sao lại đòi theo mẹ?
- Vậy chứ mẹ muốn con làm gì bây giờ? Cha bị bắt, mẹ cũng bỏ con mà đi, cả gia đình phút chốc tan nát. Hôm qua con trở về nhà, không khí vắng lặng đến rợn người. Con muốn nấu một ít nước sôi cũng không làm được, thử hỏi tương lai rồi con sẽ làm gì chứ?
- Con là một đứa con gái cứng rắn, đây là cơ hội để con tự rèn luyện mình. Hơn nữa con còn có Gia Bảo.
- Gia Bảo - Mỹ Linh chua chát nói - tất cả chúng ta cùng lầm con người của hắn rồi. Gia Bảo chỉ muốn lợi dụng con mà thôi, bây giờ hắn đã rút lui rồi.
Bà Lan Bình nhớ lại gương mặt lạnh lùng của Gia Bảo mà mình đã tình cờ thấy được, bà không mấy ngạc nhiên khi nghe tin này nhưng nhìn con gái ủ rũ âu sầu, bà chợt nghe lòng đau nhói. Phải chăng như lời sư cô nói, nợ trần bà vẫn chưa dứt được.
Thiếu phụ bỗng dứt khoát:
- Mẹ biết bây giờ con đau khổ lắm, nhưng mà Linh à, con phải tự mình đứng lên, phải ngẩng cao đầu để sống và tiếp tục sống. Bởi vì con biết không, họ Lương của cha con chỉ còn có mỗi mình con là giọt máu cuối cùng đó.
Câu nói của mẹ đã củng cố ý chí trong lòng nàng, Linh đưa tay gạt lệ, mẹ nàng nói tiếp:
- Con hãy tìm cách gặp cha rồi sau đó tự lo liệu cuộc sống của mình. Mẹ ở nơi này sẽ ngày đêm cầu nguyện cho hai cha con.
- Mẹ nhất định không trở về với con sao?
- Nơi mẹ có thể sống thanh thản cuộc đời còn lại, chính là ở đây. Con đừng tốn công thuyết phục mẹ nữa.
Mỹ Linh đau đớn nhìn gương mặt muộn phiền của mẹ, từng bước chân đưa nàng xa dần... xa dần người mẹ yêu thương.
Thi không ngờ mình lại cảm thấy xa lạ, lạc lõng và cô đơn thế này khi trở về thành phố sau ba năm xa cách. Phải chăng nàng đã quen rồi cuộc sống bình dị ở miền thôn dã. Thi thích nghe tiếng thì thầm của biển hơn nghe thứ âm thanh xa hoa phát ra từ những chiếc xe tiện nghi trên đường phố. Nàng thích được nhìn Ngữ và những người dân chất phác hiền lành hơn nhìn những người thành thị với đủ loại màu sắc rực rỡ và cuộc sống tất bật của họ.
- Có lẽ em lạc hậu mất rồi anh Ngữ ơi.
- Rồi em sẽ quen mà - Ngữ đùa - không khéo vài hôm nữa đây em sẽ quên mất anh và biển.
Mắt Thi nhìn chàng sáng long lanh, nàng hỏi vặn:
- Anh nghĩ em sẽ quên sao?
- Anh không biết.
- Vậy trong lòng anh, em chỉ là con bé tầm thường.
Ngữ bỗng nghĩ đến ngày mai. Ngày mai nàng sẽ nhận lại những gì của nàng đã mất. Thi sẽ trở thành một cô gái trẻ đẹp và giàu có. Giữa ta và nàng bây giờ đã có một khoảng cách, cái khoảng cách ấy mai này càng xa hơn nữa.
Giọng Ngữ bỗng buồn u uất:
- Anh ước gì trong lòng anh, em chỉ là một cô gái bình thường.
Nếu thật sự Thi bình thường trong mắt Ngữ thì chàng không phải khổ sở như bây giờ.
Nơi họ đến là nhà luật sư Phan. Ông tiếp đón Huỳnh Thi niềm nở:
- Xem nào - Ông lão ra vẻ ngắm nghía - Cháu là con bé Huỳnh Thi ngày xưa đấy à? Bây giờ lớn ra và xinh đẹp nữa chứ. Chỉ cần nhìn cháu thôi, ta đã biết là con của Thụy Chi.
- Bác là bác Phan, cháu nhớ rồi, ngày xưa bác thường đến nhà chơi cờ với ông ngoại cháu.
- Phải rồi, ta lúc nào cũng thua ông ấy một con ngựa.
Thi chợt buồn:
- Nhưng bây giờ ông cháu không còn nữa.
Ông lão đùa cốt để cho Thi đừng buồn:
- Có sao đâu, ông già này không thể làm ông ngoại của cháu được à?
- Vậy thì cháu gọi ông là ông ngoại, được không?
- Được lắm- Ông lão cười lớn - Ta chỉ có hai thằng con trai, tưởng rằng suốt đời này không được làm ông ngoại chứ.
Ngữ cũng đùa vui:
- Vậy thì ông ngoại có cho cháu của ông ngoại và gã trợ lý này tá túc ở đây vài hôm được không?
Ông lão vui vẻ đưa hai người vào nhà, sắp xếp họ ở hai phòng cạnh nhau. Bữa cơm chiều hôm đó ông giới thiệu hai người con trai cùng làm luật sư của mình cho họ làm quen. Một trong hai người nói:
- Vụ của cô Huỳnh Thi chúng tôi có theo dõi, có thể nói là chín mươi phần trăm thắng kiện.
Ông Phan:
- Luật sư họ nói chín mươi có nghĩa là một trăm đấy! Huỳnh Thi, chúc mừng cháu!
Thi bỗng nhớ tới mẹ, phải chi giờ này có mẹ, chắc người sẽ vui lắm. Cũng có một chút ý nghĩ nàng dành cho cha, nhưng người cha ấy trong thâm tâm Thi không còn nhớ nữa.
Ngữ dựa cửa đứng nhìn trăng. Ông trăng thành thị dường như khác ông trăng ở biển. Nó không có cái bao la, hùng vĩ và dường như ánh sáng yếu ớt và không huyền diệu. Trăng ở đây cao quá, không mộc mạc, gần gũi như con trăng của chàng thường nhô lên từ biển, mặc dù Ngữ biết rằng, trên đời này làm gì có con trăng thứ hai.
Thi đến bên chàng tự lúc nào, giọng nàng mát dịu như ánh trăng mười sáu:
- Anh đang nghĩ gì vậy Ngữ?
Ngữ đáp ngay:
- Anh nghĩ đến ngày mai.
- Ngày mai thế nào?
- Anh nghĩ đến một lúc nào đó mình phải xa nhau.
- Xa nhau, tại sao lại như vậy?
- Lúc nào mọi chuyện ở đây đã an bài, anh sẽ về với biển.
- Tại sao vậy? - Thi lo âu hỏi - Tại sao anh không ở lại đây?
- Bởi vì... cuộc đời anh không thể thiếu biển...
Ngữ muốn nói "và cả em nữa" nhưng chàng bỗng nghĩ đến khoảng cách mà đã ba bốn năm qua chàng không tài nào xóa được.
Giọng Thi thật buồn:
- Thì ra đối với anh, em chẳng bằng biển.
"Em không biết đâu Thi, biển là cuộc sống, còn em là hơi thở của anh. Nhưng mà em là nàng tiên trên trời, còn anh chỉ là gã nông phu dưới đất, khoảng cách ấy, vũ trụ, không gian ấy, anh làm sao mà thu ngắn được"
Ngữ lảng tránh:
- Thôi khuya rồi, em vào ngủ đi.
Nói rồi chàng lặng lẽ đi, để mặc Thi tức uất nhìn theo muốn khóc - Tại sao vậy chứ? Tại sao anh tìm cách xa lánh em, khi rõ ràng là anh yêu em mà? Ngữ ơi, anh đừng có giấu lòng nữa, em biết rồi, biết chỉ có tình yêu mới cho anh sức mạnh để anh tốt và lo lắng cho em nhiều như vậy.
Anh dại khờ lắm! Nếu mà anh nhất định không nói thì em... em cũng không thèm nói đâu. Cho anh biết, anh cao ngạo nhưng em cũng có lòng tự trọng.
Cuối cùng Linh cũng được gặp cha. Lần đầu tiên đi thăm, nàng mang theo không biết bao nhiêu là thức ăn, có điều tất cả những thứ ấy đều do chính tay nàng làm. Mấy tháng qua, đó là điều đầu tiên Mỹ Linh đã làm được một cách hoàn hảo.
Ở nhà Linh tự nhủ là sẽ không khóc khi gặp cha. Nàng biết cha rất cứng rắn, người sẽ không hài lòng khi thấy Linh khóc. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy cha gầy gò trong bộ áo tù khổ, mái tóc mới đó mà đã nhuốm bạc, gương mặt rắn rỏi ngày xưa bây giờ trông buồn ảm đạm. Tất cả ở cha chỉ còn lại vẻ héo rũ của một con người, nàng không thể nào kềm được xúc động.
- Cha, cha thay đổi nhiều quá!
Cái bàn ngăn cách giữa hai cha con, giọng Lương Hiếu Thành như ai như oán:
- Thay đổi ư? Không đúng, phải nói là cha xuống sắc. Mẹ con đã không tới, chắc là người không tha thứ cho ta.
- Cha không biết đâu, mẹ... đã đi tu rồi.
Có một điều biến đổi trên gương mặt khô cằn của ông ta, nhưng chỉ một chút thôi rồi lại trở về với vẻ thê lương, ảm đạm.
- Người muốn trừng phạt ta ư?
- Không phải đâu cha, mẹ nói người sẽ cầu nguyện cho cha.
- Tội lỗi của cha, không lời cầu nguyện nào có thể san lấp được.
- Cha thật sự có tội sao cha?
Người đàn ông hừ khẽ trong cổ, Linh hỏi tiếp:
- Có cách nào cứu vãn không cha?
- Cha của con coi như đã tàn đời rồi con à.
Linh òa khóc, Hiếu Thành nghiêm giọng:
- Con đừng có khóc.
- Nhưng mà cha...
- Đừng có lo cho cha nữa, con hãy tự lo cho mình đi. Gia Bảo đâu, sao không tới?
Linh mím môi, lúc này đây trông nàng cứng cỏi không kém gì cha:
- Cha đừng nhắc tới hắn nữa.
- Sao vậy? - Rồi ông ta vỡ lẽ - à ta hiểu rồi.
Gương mặt Hiếu Thành lúc này mới hằn rõ vẻ đau khổ:
- Dường như trên thế gian này có quả báo thật, và ông trời đang trả báo ta, nhưng tội thay, con lại là người gánh chịu. Hừ, Gia Bảo, hắn lại muốn làm một Lương Hiếu Thành thứ hai sao?
- Mặc kệ hắn đi cha. Mẹ bây giờ đã yên ổn ở Phật môn, còn cha, con muốn lo cho cha.
- Mẹ đi tu tự bao giờ?
- Ngay sau khi cha bị bắt. Hôm mẹ xuống tóc, con có chứng kiến. Người dặn con nói với cha rằng, xin cha hãy tha thứ cho người.
Lương Hiếu Thành run giọng:
- Sao nàng lại muốn ta tha thứ chứ? Kẻ có tội là ta, người được tha thứ mới chính là ta.
Con người một thời vùng vẫy, gieo biết bao nhiêu là tang tóc đau thương cho người khác bằng thủ đoạn thâm độc của mình, bây giờ ủ rũ trong kiếp tù tội, nhận lấy hậu quả đắng cay, bất lực nhìn cả gia đình tan nát. Hậu quả này, sự trừng phạt này đối với Lương Hiếu Thành là hoàn toàn xứng đáng.
Ông ta cố gom một chút hơi tàn còn lại để cất giọng rắn rỏi lần cuối:
- Mỹ Linh, con có biết bây giờ mình phải làm gì không?
- Cha, con ngu khờ...
- Đừng nói nữa - Dừng lại một chút ông nói tiếp - Con bây giờ là giọt máu cuối cùng của họ Lương, cha mong con hãy cố gắng ngẩng cao đầu mà sống. Nhưng... đừng như cha. Hãy sống lương thiện bởi vì chỉ có cái thiện mới vĩnh viễn tồn tại. Tiếc là chân lý này cha nhận ra thì đã quá muộn rồi. Nếu có gặp mẹ con, hãy nói rắng cha không dám xin người tha thứ, nhưng cha đã hối hận lắm rồi.
Vài ngày sau Lương Hiếu Thành tự vận chết trong tù. Lan Bình trong màu áo nâu sòng, thân quì trước Phật đài, tay mõ tay tràng, đôi mắt nhắm nghiền với lòng thành kính vô biên. Cầu mong cho người thanh thản suốt đời còn lại.
Người ta cho Linh đem thi hài cha về chôn cất. Bây giờ đây nàng chỉ còn lại một mình trên cõi đời này. Khi hiểu ra tất cả sự thật của câu chuyện, cũng như cha, Linh tin ở đời thật sự có vay có trả.
Cũng vài hôm sau đó, Linh lặng lẽ bỏ nhà đi. Nàng gởi lại Huỳnh Thi một lá thư.
Phiên tòa được đông đảo giới báo chí và dư luận chú ý. Những gì người ta không làm được mười năm trước đây, nay đã hoàn tất.
Trong không khí nghiêm trang của phòng xử án, mọi người nghe lời tuyên bố của chánh án:
- Bị cáo Lương Hiếu Thành can tội mưu sát, là hung thủ trực tiếp giết chết ông Lâm Thiếu Phong mưu đoạt tài sản, trực tiếp giết chết Lâm Đằng để bịt đầu mối, âm mưu phá hoại danh tiết của vợ và các tội liên quan khác...
Bất giác Huỳnh Thi cúi mặt, phải chăng nàng mặc niệm cho người đã sinh ra mình. Phải, dù sao ông ấy cũng là cha của nàng.
Sau đó tòa tuyên bố Đoàn Triều Phúc tù chung thân, không được hưởng ân xá. Riêng Lành can tội đồng lõa bị phạt mười năm tù giam.
Sau khi điều tra, người ta biết Lương Hiếu Thành và Đoàn Triều Phúc quen nhau từ trước. Sở dĩ Phúc đồng ý cấu kết với Hiếu Thành hãm hại bà Chi vì anh ta được Lương Hiếu Thành hứa thưởng cho một số tiền và hai mươi lăm phần trăm trong tổng số tiền cổ phiếu của công ty "Vĩnh Thành". Phúc đã vì số lợi nhuận ấy mà chịu án tù hai năm.
Cảnh sát khai quật tử thi Lâm Đằng, đối chiếu thương tích, biết rằng vết thương từ chính cây súng của Lương Hiếu Thành gây nên. Tất cả bằng chứng đều đưa Hiếu Thành đến án tử hình. Ông ta đã chọn cho mình con đường chết là hợp lý.
Tất cả tài sản liên quan đều được giao trả cho Lâm Huỳnh Thi. Tiếc cho Gia Bảo, anh ta không kịp bán ngôi nhà của mình. Lệnh của tòa án trục xuất Gia Bảo ra khỏi nhà sau một tháng, kể từ ngày bản án có hiệu lực.
Thi không định tổ chức buổi tiệc này nhưng ông ngoại nuôi của nàng nhất định là phải làm. Thi để ý nhìn Nguyên Ngữ trong suốt bữa tiệc. Chàng trầm lặng ít nói, gương mặt phảng phất u buồn cho đến khi tan tiệc, tất cả khách mời cũng ra về.
Căn nhà rộng chỉ còn lại hai người. Gương mặt Ngữ vẫn không đổi khác. Thi ái ngại hỏi:
- Anh làm sao vậy Ngữ?
- Anh hả, đâu có gì.
- Rõ ràng là anh không vui, tại sao vậy, vì em ư?
- Đâu phải. Anh mừng cho em mới đúng chứ.
- Mừng cho em mà anh bí xị.
Ngữ buông gọn:
- Ngày mai anh về.
Thi nghe như hụt hẫng trong lòng. Tại sao chứ? Tại sao anh bỏ đi, mà lại đi sớm thế này? Nàng muốn nói để giữ Ngữ ở lại nhưng không biết phải bắt đầu thế nào. Cuối cùng Thi hỏi:
- Ở nơi này không có gì cho anh lưu luyến cả sao?
Ngữ thở dài:
- Không, bởi vì ở đây không có gì là của anh cả, đã không phải là của mình thì tiếc làm gì.
Thi nói, nàng cúi đầu, giọng thật thấp:
- Nếu anh muốn, tất cả sẽ là của anh mà.
Ngữ lắc đầu:
- Em không biết anh muốn gì đâu. Đó là vọng tưởng, là thứ ước mong cuồng dại.
Chàng đứng lên, gương mặt thật buồn:
- Thôi anh không nói nữa, chúc em ngủ ngon.
Đêm đó Ngữ đứng thật lâu ngắm nhìn ánh đèn đô thị. Chỉ ngày mai đây thôi chàng sẽ ra đi, sẽ trở về làng quê với biển cả thân yêu, sẽ lìa xa nàng, xa vĩnh viễn người yêu trong mộng. Phải, chỉ có trong mơ Ngữ mới dám nói yêu nàng.
Huỳnh Thi bây giờ khác xa ngày xưa. Em trong phút chốc đã trở thành triệu phú. Khoảng cách ấy, tầm cao vời vợi ấy, trăm ngàn lần anh không dám với.
Gởi Huỳnh Thi...
Có bao giờ Thi nghĩ tôi và Thi cùng một người cha không? Tôi nói như vậy không phải để cầu cạnh cho mình, chỉ xin Thi hãy vì chút tình máu mủ ấy mà đến thăm mộ cha của chúng ta. Người mặc dù đã có lỗi với Thi, nhưng có điều không thể chối cãi được là chính người đã sinh ra Thi.
Nói cho Thi biết, cha đã hối hận lắm rồi. Nếu được Thi một lần thăm viếng mộ, chắc ở suối vàng người sẽ thanh thản hơn. Thôi vậy nhé, tôi không có gì để nói nữa. Vĩnh biệt.
Người mang họ Lương
Bây giờ Thi mới biết vì sao mình không mang họ cha.
Đêm nay Huỳnh Thi cũng không sao ngủ được. Nàng nghĩ tới Ngữ ở phòng bên kia, bây giờ chắc đã ngủ say? Tại sao anh không nói chứ? Hay là Lâm Huỳnh Thi trong mắt anh chỉ là con bé bình thường từng ra vào chốn vũ trường? Bất giác Thi muốn khóc cho đỡ buồn, đỡ tủi. Ngữ ơi, anh ác lắm, anh có biết không?
Ngữ thu xếp hành trang, chỉ là mấy bộ quần áo đơn sơ đã theo chàng từ xứ biển về thành phố này. Bây giờ người và vật của biển xin trở về với biển.
Họ cùng ăn sáng trong im lặng. Ngữ nghĩ đây có lẽ là lần sau cùng họ ngồi với nhau như thế này.
Cuối cùng Huỳnh Thi nói:
- Em tiễn anh về.
Ngữ ngước nhìn dò hỏi, Thi tiếp:
- Nhân tiện em muốn viếng mộ mẹ.
Suốt chặng đường dài, họ rất ít nói chuyện với nhau, dường như ít hơn cả tiếng thở dài của cả hai người.
Sau khi viếng mộ mẹ, nàng đi thăm Đạt, Bích và tạ ơn tất cả bà con ở biển, những ngư dân chất phác hiền lành, nghèo tiền bạc nhưng giàu tình cảm. Ngữ vẫn im lặng, im lặng mãi cho đến ngày Thi phải lên đường trở về thành phố.
Thi nghe rõ có một nỗi đau quặn thắt trong lòng. Thế rồi Ngữ đứng lặng nhìn theo tà áo trắng phất phơ trong gió, rồi khuất dần... khuất dần sau rặng phi lao. Chàng bỗng thấy mình vừa mất đi một nửa cuộc đời, lòng muốn gọi nhưng tiếng gọi ba năm rồi không thốt nên lời. Bây giờ vẫn vậy, luôn chôn chặt trong tận cùng con tim Ngữ.
Thi chầm chậm bước đi, một lần rồi hai lần lại nhìn xứ biển thân yêu, nơi có một người đang dõi mắt trông theo.
Nàng trông đợi, chờ mong một tiếng gọi, chờ một tiếng thôi để Thi có thể quay lại ùa vào vòng tay rắn rỏi ấy tìm chút chở che. Để thấy cuộc đời mình từ nay có anh làm cổ thụ vươn tàn che chở.
Biển vẫn rì rầm nổi sóng, Thi mong sao ấy là tiếng gọi của người thương.
Về thành phố, Thi bắt đầu tổ chức lại nhân viên trong công ty. Nàng đổi tên biệt thư và tên công ty trở lại như ngày xưa. Thi lao vào công việc, cố gắng tìm lãng quên nhưng con người Ngữ, hình bóng Ngữ, giọng nói và cử chỉ của Ngữ, tất cả... tất cả cứ quẩn quanh đeo đuổi lấy nàng không dứt.
Một tháng sau Thi cho người đến nhận lại ngôi nhà Gia Bảo và mẹ đang ở. Bảo thất vọng, anh ta cố tình chờ Thi nhưng nàng đã không đến. Thi đi viếng mộ cha. Nàng đứng lặng nhìn di ảnh trên mộ bia một lúc rồi bỏ đi, đối với ông, bấy nhiêu đó cũng là đủ lắm rồi.
Khi công việc đã tạm lắng xuống, nỗi nhớ nhung càng quay quắt trong lòng Thi. Đi đâu, làm gì cũng nhớ Ngữ, và cuối cùng Thi quyết định, nàng sẽ trở về xứ biển. Nơi đó đã từng ôm ấp, che chở nàng trong những tháng ngày hoạn nạn.
- Mày làm gì mà ủ rũ như con gà chết vậy ngữ?
Tiếng Đạt hỏi, và Ngữ không còn muốn giấu lòng mình nữa:
- Nàng ra đi hơn một tháng rồi.
- Không biết chừng cô ta đã quên nước biển có vị gì nữa.
- Chỉ tại tao thôi, tại tao không dám nói.
Đạt trợn mắt:
- Cái gì? Mày yêu mà không dám nói à?
- Tao không tài nào nói được.
- Tao không thấy ai cù lần như mày đó Ngữ. Thôi đi mau đi.
- Đi đâu?
- Thì đi tìm người ta để nói.
- Nếu nói được tao đã nói rồi.
Ngữ đứng lên, không thèm nhìn gương mặt Đạt đang nhìn mình ngớ ngẩn:
- Thôi, không nói với mày nữa.
Chàng đi ra biển, ngồi hàng giờ ở những nơi mà ngày xưa họ từng ngồi với nhau, rồi rừng dương rồi rặng phi lao, tất cả đều đầy ắp hình bóng Huỳnh Thi khiến Ngữ không tài nào quên được.
Ngữ thì thầm gọi tên nàng:
- Thi ơi, anh yêu em, anh không thể nào sống thiếu em được, em có biết không?
Mặc kệ cái gì gọi là khoảng cách và lòng tự trong, anh phải tìm em, nhất định nói cho em biết, em chính là hơi thở và anh không thể nào sống thiếu em được.
o O o
Ngữ hồi hộp nhận chuông, một người làm mới ra mở cửa.
- Tôi tìm cô Huỳnh Thi.
- Cô ấy không có ở nhà, cậu cần nhắn lại gì không?
Ngữ như quả bóng xì hơi:
- Không, cám ơn.
Người làm khép cổng, Ngữ bỗng gọi:
- Khoan đã, cô ấy có nói đi đâu không?
- Đi viếng mộ mẹ.
Ngữ không còn thời gian để nghe tiếp nữa.
Xa xa Ngữ đã thấy bóng nàng đứng trước biển. Từng bước chân đưa chàng đến gần nàng. Thi bỗng quay lại, dường như nàng nghe tiếng chân quen thuộc xào xạc trên cát, bốn mắt nhìn nhau, Ngữ nói:
- Anh vừa về thành phố tìm em.
Thi chớp mắt:
- Em cũng đến đây tìm anh nữa.
Ngữ nuốt nước bọt, nghe như nghẹn trong cổ:
- Có chuyện gì không em?
- Thế còn anh, anh tìm em có chuyện gì?
Ngữ biết là chàng không thể im lặng nữa, nếu không nói ra bây giờ, sẽ chẳng còn cơ hội nào khác. Chàng thu hết can đảm:
- Anh từng nói không thể sống thiếu biển. Nhưng Thi ơi... nếu không có em, đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng anh cũng nói ra rồi, có bấy nhiêu thôi mà không chịu nói, để hai đứa phải xa nhau đến hơn một tháng trời. Thi chớp mắt, đôi mắt đẹp long lanh, nàng thì thầm:
- Có phải anh từng nói là sẽ lo lắng cho em suốt đời.
Ngữ mừng cuống quít:
- Vâng... vâng... anh có nói.
Khoảng cách bây giờ không còn nữa. Nguyên Ngữ cuối cùng cũng nói được bí mật lớn lao và quan trọng nhất đời mình. Họ tựa vào nhau giữa trời đất bao la. Phía trước là đại dương mênh mông với ánh hoàng hôn đổ dài trên mặt sóng. Trong vòng tay Ngữ, Huỳnh Thi thì thầm:
- Tại sao cho đến bây giờ anh mới nói?
Ngữ hôn người yêu. Chàng có vẻ tham lam, không tham lam sao được khi mà phải trải qua rất nhiều khó khăn họ mới có nhau.
- Ứ, anh trả lời em đi chứ.
- Những gì của hôm qua, hãy chôn chặt nó trong lòng. Em đừng có hỏi nữa, vì... có ai mà ngu khờ như anh đâu chứ!?
Thi cười khúc khích:
- Anh thấy mình khờ lắm sao?
- Khờ nhất là anh.
Mắt Thi mơ màng nhìn ra biển:
- Dường như biển rất thiêng liêng, em ở tận thành phố, vậy mà cứ nghe tiếng biển gọi em về.
Ngữ kề tai nàng nói nhỏ:
- Không phải đâu, là tiếng anh gọi em đấy.
- Em nhớ có lần anh nói anh không thể nào sống thiếu biển...
- Và cả em nữa.
- Vậy thì em sẽ dọn về đây. Cũng như anh, em không muốn rời xa biển.
Ngữ nghe lòng phơi phới. Không vui sao được khi mà bây giờ Ngữ đã có cả hai rồi: BIỂN VÀ EM.
Hẹn Gặp Lần Cuối Hẹn Gặp Lần Cuối - Lê Duy Phương Thảo