With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 1188 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2114 / 12
Cập nhật: 2016-11-21 01:12:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 531 : Chưởng Môn Cổ Thu Hàn. (1)
úc này Dương Lỗi lấy ra một thứ, đây là Dương Lỗi cố ý luyện chế một bộ dây chuyền, dây chuyền bảy màu, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ đặc biệt mỹ lệ, đặc biệt mê người.
Dây chuyền này là Dương Lỗi căn cứ đồ trang sức có tiếng ở hậu thế chế tác, bởi vì tài liệu, hơn nữa gia nhập trận pháp, cấm chế,… để đồ trang sức này xem ra càng đẹp, đây tuyệt đối không có nữ nhân có thể chống lại nó mê hoặc, Dương Lỗi có tự tin như vậy.
Loại dây chuyền này, Dương Lỗi chế tác vài cái, hao tốn Dương Lỗi không nhỏ tâm tư.
Chế tạo ra một sợi dây chuyền như vậy, chính là vì lấy lòng niềm vui nữ hài, mà một cái này, cũng là cái thứ nhất Dương Lỗi đưa ra.
- Thật xinh đẹp!
Thấy được sợi dây chuyền như vậy, Cổ Tĩnh không khỏi trợn to hai mắt, trừng trừng nhìn dây chuyền này, thật sự là quá đẹp, nếu như mang ở trên người, sẽ là dáng vẻ kiểu gì đây? Như vậy mình nhất định rất đẹp, nhất định rất xinh đẹp, Cổ Tĩnh nghĩ như vậy.
- Tĩnh Tĩnh, dây chuyền này là ta vì ngươi cố ý chế tác, tiêu hao tâm tư rất lớn đấy?
Dương Lỗi nhìn thấy vẻ mặt Cổ Tĩnh như thế, liền biết, bé gái quả nhiên là yêu thích đồ vật đẹp đẽ, quả nhiên là không chống đỡ được mê hoặc như vậy.
- Đến, Tĩnh Tĩnh, ta mang cho ngươi có được hay không?
- Ta...
Lúc này Cổ Tĩnh thanh tỉnh một thoáng, trong lòng vốn là muốn cự tuyệt, nhưng làm sao cũng nói không nên lời, dây chuyền này, làm cho nàng làm sao cũng không nỡ lòng bỏ, hai mắt căn bản không thể dời đi.
- Đến, Tĩnh Tĩnh, ta mang cho ngươi, ngươi đeo dây chuyền này nhất định là xinh đẹp nhất.
Dương Lỗi nói, liền nhích tới gần Cổ Tĩnh, đem dây chuyền trong tay hướng về trên cổ trắng nõn thon dài của nàng mang đi.
Ai biết lúc này thân thể Cổ Tĩnh tránh ra.
Tình huống này thật ra khiến Dương Lỗi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng vào lúc này lại còn di động.
- Hừ, ai muốn dây chuyền của ngươi, ngươi vẫn là cho Tiểu Ngọc của ngươi đi.
Cổ Tĩnh quệt mồm nói.
Trong lòng đối với dây chuyền kia muốn cực kì, hận không thể lập tức đoạt lấy, nhưng vẫn là nhịn được, quệt mồm, một bộ dáng rất tức giận.
Tuy rằng làm như vậy, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc hướng bên kia.
Dương Lỗi bắt đầu kinh ngạc, nhưng tiếp theo con ngươi đảo một vòng, nảy ra ý hay.
- Tĩnh Tĩnh, ngươi thật sự không thích dây chuyền này sao?
Dương Lỗi thưởng thức dây chuyền trong tay, nhìn nàng nói.
- Ai yêu thích, ngươi mau rời khỏi phòng ta.
Cổ Tĩnh đứng lên, làm ra một cái tư thế mời, à không, đuổi khách.
Nhìn nàng động tác như vậy, Dương Lỗi cũng đứng lên, giả vờ giả vịt thở dài nói:
- Xem ra, dây chuyền này Tĩnh Tĩnh thật sự là không thích, như thế, ta cũng không miễn cưỡng, ta nghĩ tiểu Vũ tỷ khẳng định yêu thích, ta vẫn là đưa cho tiểu Vũ tỷ thôi.
Nói xong Dương Lỗi liền xoay người muốn đi.
Nhìn thấy Dương Lỗi lại làm như vậy, Cổ Tĩnh tức giận, trong lòng cũng có chút hối hận, thầm mắng, bại hoại, thật là xấu xa, một điểm thành ý cũng không có, rõ ràng là dây chuyền cho mình, làm sao có thể cho người khác đây? Ngươi cái ngu si này, liền không biết kiên trì hơn một lúc nữa sao?
- Hỗn đản, Đại hổn đản.
Cổ Tĩnh thấy Dương Lỗi thật đi, không khỏi đem tờ giấy trên bàn vò thành một đoàn, tàn nhẫn ném đến soạt rác.
- Tĩnh Tĩnh, ngươi nói cái gì đó? Đến, ta mang cho ngươi?
Mà Dương Lỗi lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau Cổ Tĩnh, cầm dây chuyền, hướng về cổ của Cổ Tĩnh đeo lên.
Cổ Tĩnh nghe được âm thanh của Dương Lỗi, trong lòng ngọt ngào, hắn còn chưa đi, bất quá là hù dọa mình mà thôi.
- Thật xinh đẹp, liền như tiên nữ trên trời hạ phàm!
Dương Lỗi khen.
- Ngươi... Ngươi không phải đi rồi sao?
Cổ Tĩnh nhìn Dương Lỗi, lúc này không tức giận nữa, mà là nhìn hắn nói.
- Làm sao có khả năng, không được Tĩnh Tĩnh tha thứ, ta sẽ không đi, này xem ra, không giận ta nữa chứ?
Dương Lỗi nhìn nàng, một mặt mỉm cười nói.
- Hừ, ai nói ta không tức giận, một sợi dây chuyền đã muốn làm cho ta thoả mãn, không thể nào.
Cổ Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, nhưng khóe miệng là treo lên vẻ tươi cười.
- Tiểu thư, Dương công tử.
Giữa lúc Dương Lỗi muốn nói chuyện, thị nữ gõ cửa.
- Chuyện gì? Sao vội vàng như thế?.
Cổ Tĩnh khá là bất mãn, vào lúc này lại tới quấy rầy mình cùng Dương Lỗi, thực sự là quá làm cho người ta tức giận.
- Vâng... Là Tổ sư gia có chuyện tìm Dương công tử, nói là sự tình khẩn cấp, nhất định phải lập tức đi tới.
Thị nữ kia thấy tiểu thư nhà mình tựa hồ mất hứng, nhưng mà không có cách nào, giải thích.
- Chuyện gì, gấp gáp như vậy?
Cổ Tĩnh hỏi.
- Không biết, nô tỳ không biết.
Thị nữ kia lắc đầu.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đi qua, nếu Cổ lão gấp gáp như vậy, khẳng định không phải việc nhỏ, nếu như trì hoãn, e sợ sẽ phiền toái.
Dương Lỗi biết, này chỉ sợ là liên quan tới Tu La Điện. Ngoại trừ sự tình Tu La Điện, cũng không có cái gì có thể để Cổ lão cuống lên như vậy.
- Vậy chúng ta cùng đi.
Cổ Tĩnh gật đầu nói.
Hai người tăng nhanh bước tiến, lập tức đi tới chỗ Cổ lão, lúc này không chỉ là Cổ lão, Sư phụ Dương Lỗi Trương Dật cũng có mặt, mặt khác còn có một người, người này là trung niên nam tử, tướng mạo khá anh tuấn, một cổ khí thế vô hình từ trên người hắn tản mát ra, Dương Lỗi không khỏi bỏ cái Giám định thuật, lại phát hiện giám định thất bại. Người này tu vi sâu không lường được, hơn nữa tựa hồ người này địa vị cực cao, cũng không kém Cổ lão.
- Gia gia, Nhị thúc, Trương thúc các ngươi gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao?
Cổ Tĩnh nhìn thấy ba người, liền hỏi.
- Tĩnh nha đầu, ngươi đi ra ngoài trước một thoáng, chúng ta có chuyện quan trọng thương lượng.
Cổ lão nhìn tôn nữ của mình, phất phất tay nói.
- Gia gia, tại sao ta phải đi ra ngoài? Có chuyện gì, ta không thể nghe sao?
Cổ Tĩnh vừa nghe, này liền không hài lòng, lại cho mình đi ra ngoài, điều này làm cho nàng sao không tức giận, quyệt miệng nhỏ, tức giận nhìn gia gia mình, không nghe theo không buông tha nói.
Cổ Mặc vừa nhìn, cũng đau đầu không ngớt, tính cách tôn nữ mình, hắn là quá rõ rãng, một khi nàng khởi xướng tính khí đến, không có ai có thể áp chế được, mình cũng không ngoại lệ.
- Tĩnh nha đầu, chuyện này quan hệ trọng đại, không thể tiết lộ mảy may, ngươi vẫn là đi ra ngoài một chút đi, nghe lời, sau đó Nhị thúc cho ngươi kiện bảo bối tốt, xem như là xin lỗi, ngươi xem coi thế nào?
Nam tử trung niên kia nhìn nàng nói.
- Không, ta không đi, tại sao tiểu Lỗi có thể biết, mà ta không thể biết?
Cổ Tĩnh lớn tiếng nói.
Ba người Cổ lão nhìn nhau, đều là bất đắc dĩ không ngớt, đối với tiểu Công chúa, Tiểu Ma Nữ này, đều không có một biện pháp nào.
Lúc này Dương Lỗi nhìn Cổ Tĩnh nói:
- Tĩnh tỷ, nếu không ngươi đi ra ngoài trước đi.
- Ta... hừ...
Cổ Tĩnh thấy Dương Lỗi nhìn mình, thở phì phò hừ một tiếng, vẫn là xoay người đi ra ngoài.
Ba người Cổ lão nhìn thấy tình huống này, không khỏi trợn to hai mắt, không nghĩ tới Cổ Tĩnh lại nghe theo Dương Lỗi, như vậy liền đi ra ngoài, này ở ba người xem ra, quá khó mà tin nổi, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Dương Lỗi, tựa hồ xem quái vật.
----- o O o -----
Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Lãm Nguyệt Thu Phong Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng