Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Cửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 817 / 16
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Thời Khắc Mấu Chốt
n cơm xong, uống bia xong, cũng đã gần mười giờ. Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh hai người lại vừa ăn vừa uống vừa chém gió, trái lại càng ngày càng hưng phấn. Sau khi cơm nước no nê, Diêu Yinh Tinh nói buổi chiều ngủ nhiều rồi, bây giờ cả người có men vào bùng cháy rất khó chịu, nên lôi kéo Tiền Phỉ ra ngoài ca hát.
Tiền Phỉ không lay chuyển được cô nàng, đành phải đi cùng.
Tiền Phỉ hỏi Diêu Tinh Tinh muốn đến chỗ nào ca hát, Diêu Tinh Tinh nói: “Đến quán karaoke cung Ứng Hòa kia đi! Gần sang năm mới tôi đây hát dăm ba bài cho Phật nghe một chút!”
Khóe miệng Tiền Phỉ giật giật: “Bà cũng không sợ làm Phật sợ à, sang năm Phật cho bà một năm đen đủi.”
Hai cô nàng gọi xe đến thằng quán karaoke.
Bởi vì là đêm giao thừa, quán karaoke làm ăn vô cùng tốt, lúc Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh đến đã hết phòng. Hai cô nàng đành ngồi ở phòng chờ.
Một đám thanh niên ăn mặc phong cách dị hợp cùng với tóc tai tẩy màu vuốt lởm chởm như nhóm HKT(*) đi vào, trong đó một đứa đến quầy bar, đám người còn lại nhìn về hai người Tiền Phỉ, có hai người còn đang cúi đầu ghé tai nói chuyện.
(*) Search cụm từ tiếng Trung nó ra nhóm HKT.
Một lát sau, có hai người đi tới, trong đó có một người trông cũng không quá khó nhìn quay người lại, ngồi xuống bên cạnh Tiền Phỉ, vẻ mặt hào hoa đến gần: “Mỹ nhân, các em chỉ có hai người sao? Có muốn cùng nhau vui vẻ náo nhiệt một chút chứ?”
Tiền Phỉ ngồi dịch gần về phía Diêu Tinh Tinh, lãnh đạm lịch sự nói: “Không cần, cảm ơn!”
Gã kia không thuận theo vẫn không buông tha, lại để mặt sát gần lại một chút nữa. Tiển Phỉ ngửi thấy trên người gã mùi rượu còn nồng hơn cả mình.
Đang nghĩ làm thế nào để có thể thuận lợi thoát khỏi mấy tên tửu quỷ dây dưa này, thì nhân viên phục vụ đã tới giải cứu cho cô.
Nhân viên nói với hai cô, còn một phòng nhỏ, nói số phòng một lần, cô vội vàng kéo tay Diêu Tinh Tinh đi theo nhân viên.
Vào phòng, Tiền Phỉ hỏi Diêu Tinh Tinh muốn ăn gì không, Diêu Tinh Tinh lắc đầu nói: “Ăn cái beep gì mà ăn, đến nơi này, nếu không hát thì là uống!”
Vì thế cô nàng nói với nhân viên phục vụ gọi bốn chaiBách Uy(*)
(*) Rượu Bách Uy
Diêu Tinh Tinh lay người nhân viên phục vụ, nói với nhân viên phục vụ: “Không muốn bia, đổi cho tôi rượu đi.” Suy nghĩ một chút, lại giữ chặt nhân viên đổi lại ý định: “Rượu cũng muốn mà bia cũng cần!”
Tiền Phỉ không nhịn được mà nâng trán: “Chị đại à, chị có thể nói cho con dân này biết chị muốn uống như thế nào không?”
Diêu Tinh Tinh cầm lấy micro tùy tiện chọn một bài “Mua bán tình yêu”(*), trước khi hát còn lớn tiếng nói: “Chị đại đây muốn trộn vào để uống! Phí Phí, đêm nay hai ta không say không về!
Nói xong hắng giọng bắt đầu hát: “Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, cuối cùng khi biết được sự thật nước mắt của em cũng đã rơi xuống...”Đầu gối Tiền Phỉ mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
Này sao mà không say không về đây, rõ ràng là trước khi ra cửa đã uống say một lần rồi được không...
︶3︶● Sau khi rượu được đưa tến, Tiền Phỉ đã biết được thành phần tinh anh tri thức cấp cao của CBD rất là hào khí đó nhé.
Đúng như Diêu Tinh Tinh nói cho cô biết, là trộn lẫn vào nhau rồi uống!
Một hớp bia, lại một hớp rượu, lại hát mấy câu hát. Trong tình trạng ở chung một kẻ biến thái lộ rõ như vậy, Tiền Phỉ đấm ngực dậm chân mà cảm thán lúc mình thất tình biểu hiện quá mức bình thường không đủ oanh liệt vang dội.
Khi cô và Diêu Tinh Tinh cùng hợp tác mỗi người hát một giọng bài hát “Quý Phi Say Rượu(*)”, Tiền Phỉ hát giọng nam, Diêu Tinh Tinh hát giọng nữ, đang hát thì cô cảm thấy di động ở trong túi áo rung lên.
Cô thấy rất phiền, lấy ra muốn ấn từ chối.
Nhưng khi nhìn dãy số gồm mười một chữ số trên màn hình kia, cô mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, hình như giống với cái số bị Diêu Tinh Tinh cho vào sổ đen kia.
Cô buông micro, đi ra khỏi phòng, ấn nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, một giọng nói trầm khàn có lực hỏi: “Xin chào, cô là Tiền Phỉ phải không? Tôi là Lục Trạch.”
Tiền Phỉ không có chút cảm tình nào đáp lại: “Tôi là Tiền Phỉ, Lục Trạch là ai? Tôi chưa từng nghe nói đến!”
Bên kia điện thoại dừng lại một chút nói: “Cô chưa từng nghe nói về tôi? Được rồi, tôi là bạn của Tinh Tinh, cô ấy thường xuyên nhắc đến cô với tôi.”
Ở trong lòng Tiền Phỉ đang chửi thầm tên này.
“Ồ, là anh sao? Anh tìm tôi có chuyện gì thế?” Nghĩ đến người ở đầu dây kia chính là tên đầu sỏ khiến cho Diêu Tinh Tinh bùng cháy như phát rồ, Tiền Phỉ càng cáu kỉnh.
Nhưng đối phương cũng không vì giọng điệu không lịch sự của cô mà bị tác động, im lặng một chút lại hỏi: “Hai người ở cùng một chỗ phải không? Bên cô thật sự rất ầm ỹ, đã muộn như vậy, hai người còn đi đâu?”
Sau khi Tiền Phỉ nghe thấy câu hỏi của anh ta, giọng điệu theo xu thế đồi bại, trong lòng có chút thoải mái hơn, “Bọn tôi á? Hai chúng tôi ở quán karaoke ca hát nè!”
Cô nghe thấy hình như đối phương thở dài một cái, “Trước hết hai người cứ đứng yên ở đó, dù thế nào cũng đừng rời đi, hiên tại tôi sẽ gọi xe từ sân bay đến đó!”
Nói xong thì điện thoại bị ngắt.
Tiền Phỉ giật mình.
Chẳng lẽ thổ hào đã đuổi đến tận Bắc Kinh rồi?
Cô nhìn vào trong phòng, Diêu Tinh Tinh đang như bệnh tâm thần hát một câu cuối cùng: “Say trong vòng tay âu yếm của đáng quân vương, mơ về chuyện tình Đại Đường năm xưa.”
Cô bị giọng hát như quỷ gào của cô nàng kia khiến cho không nhịn được mà bật cười.
Không biết chừng đêm nay Yêu Tinh kia thật đúng là có thể “Say trong vòng tay âu yếm của đáng quân vương, mơ về chuyện tình Đại Đường năm xưa” đấy!︶3︶● Tiền Phỉ vừa cùng Diêu Tinh Tinh hết uống rượu lại hát như điên, vừa chờ mong thổ hào mang theo nhân dân tệ từ trong gió sương chạy tới.
Cô vốn cảm thấy cơn say khi ở nhà cũng đã sớm tan biến, kết quả đến quán karaoke lại bị Diêu Tinh Tinh lôi kéo ầm ĩ lại uống thêm một chầu nữa, bây giờ uống đến mức mặt đỏ bừng, đầu choáng váng rồi.
Lúc các cô đang chuẩn bị hát bài “Tự do bay lượn” (*) của nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ (*), bỗng nhiên có người đẩy cửa đi vào.
(*) Phượng Hoàng Truyền Kỳ: Phượng Hoàng Truyền Kỳ (凤凰传奇)tên tiếng Anh là Phoenix Legend là một ban nhạc nổi tiếng ở Trung Quốc đại lục với 2 thành viên là Dương Ngụy Linh Hoa (杨魏玲花)đến từ Nội Mông Cổ và Tăng Nghị (曾毅)đến từ tỉnh Hồ Nam (Trung Quốc). Họ đã có tình bạn gắn bó suốt 15 năm qua. Cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn và gặt hái được những thành công trên con đường âm nhạc. Hiện tại, cả Linh Hoa và Tăng Nghị đều đã lập gia đình, mỗi người đều đã tìm được ình một mái ấm riêng.
(*) Link bài hát “Tự do bay lượn
Tiền Phỉ sợ hãi. Cô tưởng là nhân viên phục vụ, nhưng mà nhìn kỹ, thì không khỏi giật mình.
Thế mà lại là hai tên ăn mặc dị hợm, tóc tai tẩy light vuốt keo lởm chởm ở ngoài đại sảnh lúc nãy.
Diêu Tinh Tinh đã uống nhiều, vẫn còn ở bên cạnh vừa hát vừa nhảy, Tiền Phỉ cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, cố gắng không để đối phương nhận ra mắt mình đã bắt đầu mơ màng.
Tên đầu tóc vuốt lởm chởm tiến lại hỏi: “Hi mỹ nhân, lại gặp rồi! Bọn anh ở ngay đối diện, cùng nhau vui vẻ được chứ?”
Tiền Phỉ từ chối: “Ngại quá, bọn tôi hát cũng đã đủ rồi, đến lúc phải đi rồi!” Cô sợ lắm chuyện, vừa đoạt lấy micro của Diêu Tinh Tinh, vừa lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi vào trong phòng, thanh niên tóc lởm chởm nhìn Tiền Phỉ đầy ý tứ, “Cô em có ý gì thế?”
Tiền Phỉ nói: “Bọn tôi phải về nhà, ngại quá đi thôi!” Nói xong vội vàng thu dọn mọi thứ kéo theo Diêu Tinh Tinh ra ngoài.
Ra khỏi quán karaoke, cô đỡ Diêu Tinh tinh đi một đoạn rồi sau đó đứng ở bên đường lớn gọi xe. Diêu Tinh Tinh đung đưa người hỏi: “Sao thế? Sao lại đột nhiên không hát nữa? Rượu còn chưa uống xong mà! Đó đều là tiền đó là tiền đó bà có biết không hả Phí Phí!”
Tiền Phỉ vừa đề phòng mình không bị tay cô nàng vung vào, vừa còn phải cố gắng giúp cô nàng không bị ngã sấp xuống. Hơn nữa chính bản thân cô cũng đang choáng váng, cho nên đứng một lúc như vậy, cô mệt không đỡ được.
Mãi vẫn không có xe trống nào đi qua, Tiền Phỉ cảm thấy mình ở bên đường nằm xuống rồi. Đầu quá choáng váng, cô thật sự hận không thể kéo Diêu Tinh Tinh nằm ngã xuống đường ngủ một giấc thật ngon.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Tiền Phỉ quay đầu, phát hiện là hai gã tóc tai lởm chởm kia cũng đi theo ra.
Tiền Phỉ quay lại đỡ Diêu Tinh Tinh muốn đi nhanh về phía trước, nhưng mà chân cô như nhũn ra, dù dùng sức thế nào cũng không nhanh được.Hai tên kia đuổi theo ngăn hai cô gái lại.
“Mỹ nhân, thế nào, không định nể mặt sao? Dù sao cũng chỉ là mọi người cùng nhau uống chút rượu hát vài bài hát mà thôi, cũng không làm gì mấy em, như thế cũng không cho nhau chút mặt mũi sao?”
Tiền Phỉ có chút sợ hãi, muốn đi tránh bọn họ ra, “Ngại quá, thật sự bọn tôi phải về nhà!”
Có một tên trong đó vươn tay tóm lấy tay cô, “Về nhà làm gì cơ chứ, thời gian vui chơi vừa mới bắt đầu cơ mà! Nào, vào đi, chúng ta làm quen, cùng nhau vui vẻ một chút, lát nữa bọn em hãy về, đến lúc đó hai anh đây sẽ đưa các em về, có được không nào?”
Trong lòng Tiền Phỉ nóng nảy, Diêu Tinh Tinh lại bắt đầu đung đưa người cô. Trong lòng cô tự nói, không phải gặp phải bọn lưu manh muốn đùa giỡn đấy chứ? Ngay cả cô và Diêu Tinh Tinh đều trong trạng thái mệt mỏi, không thể chạy, cũng không biết có nên kêu cứu mạng gì đó không, có thể có thanh niên nào đó vì Tổ Quốc vĩ đại mà bảo vệ trinh tiết ình không đây.
Cô hết sức tránh ra, muốn tránh khỏi tay của tên lưu manh, “Anh bỏ tay ra đi! Có phải anh uống nhiều quá rồi không? Tôi lại không biết anh, sao lại vô duyên vô cớ lôi kéo tay tôi như vậy được chứ?”
Đối phương vừa nghe lời của cô thì bật cười, “Vậy thì cùng nhau làm quen!” Tên kia kéo Tiền Phỉ về phía bên mình, tên còn lại kéo Diêu Tinh Tinh.
“Đừng có mà không biết tốt xấu, nhìn bộ dạng em gái cũng không tệ lắm mới muốn mang em gái cùng đùa vui, đừng không nể mặt!” Tên kéo cô nói lải nhải.
Tiền Phỉ sợ tới mức hét ầm lên.Trên đường có người nhìn lại, dường như muốn hỏi làm sao thế.
Nhìn hai kẻ tướng lưu manh còn mắng chửi người ta: “Nhìn cái beep gì thế, chưa thấy qua vợ chồng son cãi nhau sao?”
Người qua đường muốn đi, Tiền Phỉ thét lên: “Tôi không phải bạn gái anh ta, cầu xin anh giúp tôi gọi cảnh sát!”
Hai người kia lại đe dọa: “Đừng xen vào việc của người khác, mau đi nhanh đi!” Nói xong kéo Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh muốn rời đi.
Cả người Tiền Phỉ mềm nhũn không có chút sức lực nào, lòng đã lạnh một nửa, cô gấp đến mức sắp khóc rồi.
Bỗng nhiên tên đang lôi kéo cô bị ngã úp sấp mặt về phía trước, cô cũng suýt chút nữa bị ngã theo, lại bị người ở phía sau ôm eo đỡ lấy.
Sau khi cô đứng vững việc làm đầu tiên không phải là quay đầu nhìn xem ai đã cứu mình, mà là nóng lòng muốn cứu Diêu Tinh Tinh khỏi móng vuốt của tên còn lại.
Nhưng cô bị người ôm eo rất chặt, làm cách nào cũng không di chuyển được.
Cô giãy dụa sốt ruột quay đầu lại, “Này mau buông tôi ra!” Kết quả vừa quay đầu lại thấy một gương mặt đang bừng bừng lửa giận, cô giật mình bật thốt, “Lý Diệc Phi?”
Sau đó, có một chiếc taxi vội dừng lại, có người từ trên xe vội vàng lao xuống.
Người nọ vội chạy về phía Diêu Tinh Tinh, ba bước cũng làm thành hai bước chạy đến trước mặt cô nàng, đá thẳng vào tên lưu manh đang kéo Diêu Tinh TinhTư thế của tên lưu manh này cùng với tên đã lôi kéo Tiền Phỉ lúc nãy giống nhau như đúc, tuyệt đối là tư thế chó ăn phân.
Bỗng Tiền Phỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên. Cô nghe thấy Lý Diệc Phi hừ một tiếng: “Vừa rồi cú đá kia của tôi so với tên kia còn đẹp hơn nhiều!”
Tiền Phỉ cảm thấy tên bệnh thần kinh này thật sự không còn cách nào cứu chữa được rồi, ngay cả loại việc thế này tên này cũng phải so đo.
Người đàn ông từ trên xe taxi lao xuống kia ôm Diêu Tinh Tinh đến trước mặt Tiền Phỉ.
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Không phải tôi đã nói hai người ở bên trong dù thế nào cũng không được rời đi sao?”
Tiền Phỉ hơi rụt vai lại một chút. Cô nhận ra tên này chính là tên Thổ Hào Lục Trạch ở trong di động của Diêu Tinh Tinh, ngoài đời anh ta còn muốn đẹp trai cao ráo lạnh lùng hơn trên ảnh nhiều.
Lý Diệc Phi đứng bên cạnh cô cũng lạnh lùng mở miệng, “Này anh kia? Biết lễ phép không? Nào có ai nói chuyện kiểu đó!”
Đối phương ngước mắt đánh giá Lý Diệc Phi, quan sát đánh giá, lại nhăn mày, bộ dạng có chút suy nghĩ.
Hai tên tóc tai lởm chởm từ đất đứng lên, nói rất hổ báo: “Mấy thằng này là ai thế? Fuck, có giỏi đừng có rời đi!” Hai tên kia gọi điện gọi thêm người.
Tiền Phỉ có chút sợ hãi, kéo kéo Lý Diệc Phi nói: “Chúng ta mau chạy đi thôi, bọn nó gọi người đấy!”
Lý Diệc Phi cáu giận cúi xuống nhìn cô, “Lúc này đã biết sợ? Sao không biết sớm hơn đi? Hơn nửa đêm ai dạy cô mang theo bạn gái ra ngoài hát hò hả?”
Tiền Phỉ bị giáo huấn nên cổ co rụt lại.
Từ ở trong quán karaoke xa xa, có một đám người, đều là phong cách dị hợp tóc tai tẩy nhuộm vuốt tóc lởm chởm đi ra.
Lý Diệc Phi “Oh~Fuck” một tiếng: “Sao lại có thêm lũ đầu trâu mặt ngựa này thế? Cứ như là ở bên trong Tây Du Ký chạy ra ý nhỉ!”
Tiền Phỉ không nhịn được bật cười.
Lý Diệc Phi lườm cô: “Cười cười cười, lúc nào rồi mà còn cười, cô có thể có chút để ý được không?”
Người đàn ông đỡ lấy Diêu Tinh Tinh kia hỏi Lý Diệc Phi: “Anh có thể đối phó với mấy tên?” Dường như anh ta đang suy nghĩ đối sách tác chiến.
Lý Diệc Phi hừ một tiếng, giương cằm về phía sau Lục Trạch bĩu môi nói, “Một tên cũng không cần đối phó!”
Tiền Phỉ nhìn theo về phía sau Lục Trạch.
Lại có một đám người từ trong quán karaoke đi ra, xem ra là muốn đến Kim Đỉnh Hiên ở ngay gần đó ăn đêm.
Cùng là một nhóm người, mà nhóm người này so với nhóm người lúc nãy đẹp trai hơn nhiều!
Lý Diệ Phi nói một tiếng với đám người kia đẹp trai kia, vì thế những người đó đều đi về phía bên này.
Tiền Phỉ nhìn phía trước phía sau có hai đám người đều đi về phía mình, tâm tình vô cùng kích động - chưa bao giờ có nhiều người như vậy giống như giây phút này, coi cô là trung tâm mà cùng nhau tiến đến.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đời mình đã vươn lên một tầng ới.
︶3︶● Mấy thanh niên ăn mặc dị hợp tóc tai lởm chởm, cuối cùng cũng đã bại trận bởi nhóm thanh niên đẹp trai cao 1m80, bỏ chạy trối chết.
Trận đấu kết thúc trong mỹ mãn.
Tiền Phỉ nhìn trong đám người đẹp trai cao ráo kia có một người bộ dạng rất giống Tỉnh Bách Nhiên(*), tự mình cố gắng mở to mắt nhìn xem.
(*) Tỉnh Bách Nhiên: Là diễn viên bên Trung Quốc,. Tiểu Ngạn cũng rất mê anh này. Phim mới gần đây anh này đóng là “Tình Yêu Vượt Qua Ngàn Năm” trên Zing TV đó.
Bên cạnh anh ta còn có một cô nàng rất xinh đẹp, cũng theo anh ta nhìn cô.
Cô bị hai người nhìn nhất thời phát ngốc, cũng không khỏi cúi đầu nhìn ngắm bản thân.
Gáy bị người nào đó vỗ nhẹ một cái, cô nghe thấy Lý Diệc Phi tức giận nói: “Biết mình đã làm việc sai trái, cúi đầu nhận lỗi có phải không?”
Khi cô ngẩng đầu liên, thấy anh chàng cao ráo lớn lên giống Tỉnh Bách Nhiên kia hỏi Lý Diệc Phi: “Chuyện quái gì thế? Không phải ông nói xuống dưới lầu gọi cú điện thoại sao, sau đó ở Kim Đỉnh Hiên tụ họp sao, làm sao lại tự nhiên biến thành mọi người kéo bè kéo phái giúp ông đánh nhau thế?”
Lý Diệc Phi nói với anh ta: “Nói đơn giản, chính là ông vừa mới tham gia một hoạt động là làm việc nghĩa đó. Được rồi, trước đừng nói nhiều thế, mấy ông cứ đến Kim Đỉnh Hiên trước đi, tôi qua ngay bây giờ!
Anh chàng “Tỉnh Bách Nhiên” đẹp trai kia dẫn theo nhóm thanh niên đẹp trai cùng đi về phía Kim Đỉnh Hiên. Trước khi đi anh chàng còn quay lại nhìn Tiền Phỉ mấy lần, còn nở nụ cười như hoa đào đua nở với cô nữa chứ.
Tiền Phỉ bị anh chàng kia làm cho run run, sau đó quay đầu, ánh mắt mê man lướt qua Lý Diệc Phi, nhìn về phía Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch.
Lục Trạch đỡ Diêu Tinh Tinh, thấp giọng hỏi: “Có phải em cho tôi vào sổ đen phải không?”
Cô cảm thấy lời này từ miệng một người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm túc hỏi ra, mà đối tượng hỏi lại là một cô nàng tửu quỷ say đến mức không dựa vào người khác không đứng vững nổi, tình huống này thật sự không phải buồn cười bình thường.
Diêu Tinh Tinh vẫn luôn mơ màng bỗng nhiên mở to hai mắt, sau khi nhìn thấy rõ người đỡ lấy mình, cô bắt đầu giãy giụa điên cuồng, “Lục Trạch, anh đúng là tên âm hồn bất táng, ngay cả khi tôi say cũng không thoát được anh sao?” Cô nàng tránh khỏi tay Lục Trạch, nghiêng ngả đi về phía Tiền Phỉ, khóc thút thít nói: “Phí Phí, bà nói tôi phải làm sao bây giờ, trước mắt tôi lại xuất hiện bóng dáng của Lục Trạch! Bà nói đi có phải tôi cứ vậy không quên được thằng cha đó sao?
Tiền Phỉ nhìn lên bầu trời âm thầm chảy mồ hôi.
Bảo cô làm sao thành thật nói cho cô nàng kia biết: Em gái à em mau sờ thử đi! Đó là người thật hàng thật không phải ảo ảnh đâu...
Hay Là Mình Sống Chung Hay Là Mình Sống Chung - Hồng Cửu