"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 - Đại Hãn Vĩ Đại
Ông Groanin lầm bầm:
– Xé tan mất tiêu. Ta nói, cháu xé tan mất tiêu mọi chuyện rồi, cô nhóc hậu đậu.
Iblis gằn giọng:
– Xé à? Xé thành từng mảnh. Tao thích ý tưởng đó đấy, lão già Jeevesey ạ. Một ý tưởng tuyệt vời. Ừ, tao nghĩ đó là điều tao sẽ làm. Tao sẽ để lũ Dong Xi xé chúng mày, tất cả chúng mày, thành từng mảnh. Nó sẽ giống như cái mà bọn Trung Quốc gọi là lingchi. Lăng trì. Chết bởi hàng ngàn vết cắt. Chỉ có điều, đây sẽ là cái chết bởi hàng ngàn vết xé. Những chiến binh ma quỷ của tao ban đầu sẽ xé mười móng tay, tiếp theo là mười móng chân, rồi đến mười ngón tay và mười ngón chân. Tai, mí mắt, từng nhúm tóc. Bọn mày, lũ sên nhớt nhúa lắm sự, sẽ phải hối hận vì đã phá hỏng kế hoạch của tao.
Ông Groanin làu bàu:
– Giờ tôi hối hận rồi đây.
Finlay bảo ông, giọng mỉa mai nặng nề:
– Làm tốt lắm, ông Groanin. Cám ơn vì đã cho hắn ý kiến.
Có ai đó lịch sự ho một tiếng. Đó là ông Blunt.
Ông nói:
– Xin lỗi đã cắt ngang câu chuyện, nhưng nếu không phiền, đến lúc tôi nên đi rồi. Chuyện này không có liên quan gì đến tôi. Tôi chắc ông cũng hiểu, tất cả những gì tôi làm không phải là tự nguyện, mà đều do tấm kim bài gì gì đó. Là một thành viên trong Hiệp hội Ngoại giao của Nữ hoàng, công việc của tôi là không can thiệp vào những mối quan hệ, tranh chấp của một chính quyền khác. Cho nên tôi nghĩ, đã đến lúc tôi chúc ông một ngày tốt lành và…
Iblis cắt ngang:
– Ở yên tại chỗ.
Và dĩ nhiên, vì Iblis đang cầm tấm kim bài hiệu lệnh, đó chính xác là điều ông Blunt buộc phải làm.
Quay qua cậu Nimrod, Iblis nhếch miệng cười:
– Sao thế, Nimrod? Con mèo nào tha mất lưỡi của mày rồi à? Nó sẽ ăn cái lưỡi đó sớm thôi, tao có thể cam đoan với mày như thế.
Nhưng cậu Nimrod không nói gì chỉ vì một trong những chiến binh ma quỷ vẫn còn đang giơ một cánh tay đất nung lên lên bịt kín miệng cậu.
Iblis ra lệnh cho nó:
– Để hắn nói.
Rồi gã tiếp tục hăm dọa cậu Nimrod:
– Tao muốn nghe mày cầu xin tha mạng, Nimrod. Cầu xin thật lực vào. Cầu xin như mày thật sự nghĩ vậy.
Cậu Nimrod bảo với gã:
– Ngươi không cảm thấy chán à?
Rudyard bước đến trước mặt cậu Nimrod và vặn lỗ mũi cậu.
– Ngươi không nghe cha ta nói gì sao? Cầu xin ông coi.
Cậu Nimrod nói:
– Cậu còn khờ khạo hơn cả cha cậu. Hai người không thấy chuyện này đã kết thúc rồi à? Lo mà ngừng lại khi còn có thể đi. Và đừng ra mệnh lệnh nào nữa. Nếu không thay đổi hướng đi, cả hai có thể kết thúc cuộc đời ở nơi đang hướng tới. Lời khuyên của ta đó.
Rudyard chế nhạo:
– Kết thúc cuộc đời ở nơi đang hướng tới? Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy?
Iblis bảo:
– Mày không có tư cách khuyên bảo tao, Nimrod.
Vẫy tay gọi một trong những chiến binh ma quỷ đến, Iblis chỉ tay vào cậu Nimrod và ra lệnh:
– Xé gã này ra thành từng mảnh trước tiên.
Khi không có chuyện gì xảy ra, Iblis nhìn có vẻ bối rối. Rồi gã liếc nhìn xuống tấm kim bài hiệu lệnh đang cầm trên tay, và, trông thấy nó đang bắt đầu rực sáng như đốm than hồng bên trong một đống lửa cháy phừng phực, gã thả rơi nó theo bản năng.
Gã kinh ngạc nói:
– Cái quái gì thế này? Chuyện gì xảy ra với nó vậy? Chuyện này đúng lí không thể xảy ra, đúng không?
Cậu Nimrod bảo:
– Ta nghĩ chúng ta sẽ biết câu trả lời ngay thôi.
Khói đen bắt đầu ngùn ngụt thoát ra khỏi tấm kim bài rực sáng. Nhưng đó không phải là khói của một đám cháy hay của một phản ứng hóa học. Đối với tất cả mọi người ở đây ngoại trừ ông Blunt, người chưa bao giờ trông thấy nó trước đây, nó nhìn giống khói từ một phép hóa thể djinn.
Một vài giây trôi qua, và không còn nghi ngờ gì về điều đó: một djinn đang định hình bên trong phòng điều khiển của tòa kim tự tháp ngọc bích. Và cuối cùng, khi khói đã tản đi hết, họ trông thấy một người đàn ông Trung Quốc cao lớn, có râu và hơi mập mạp, người đang mặc một bộ áo bằng tơ lụa màu trắng với một cái áo choàng vai màu đen che kín cái cổ to đùng của ông. Đôi giày sandal của ông có cái đế gỗ cách lớp thủy ngân trên sàn khoảng mười lăm centimet. Điều này giải thích lí do tại sao sức mạnh djinn của ông không bị ảnh hưởng. Nhưng điều kì lạ nhất về ông có lẽ là những cái móng tay dài ít nhất mười lăm centimet của ông. Một trong số đó đang chỉ về phía Iblis khi ông nói:
– Ai dám sử dụng một trong những tấm kim bài hiệu lệnh của ta vào mục đích xấu?
Vị djinn kì lạ đang nói bằng tiếng Hoa và, là một nhân viên ngoại giao tốt và chu đáo, ông Blunt cảm thấy nên phiên bịch lại cho tất cả những ai chỉ nói tiếng Anh ở đây.
Iblis dũng cảm nói:
– Iblis, của tộc Ifrit. Và ngươi là ai mà dám nói chuyện như ở nhà hả, gã mập?
Vị djinn Trung Quốc bảo:
– Ta đang ở nhà. Ta là Borjigin của những Borjigi[45]. Còn được gọi là Khất Nhan. Còn được gọi là Tiết Thiện Hãn. Nhưng ta được biết đến nhiều nhất dưới cái tên Hốt Tất Liệt, Đại hãn của đế chế Mông Cổ, Hoàng đế nhà Nguyên của Trung Quốc, và cháu nội của Thiết Mộc Chân, Thành Cát Tư Hãn.
Iblis hỏi lại:
– Thiết Mộc Chân? Temudjinn?
– Đúng thế. Temud Djinn.
Iblis ngạc nhiên hỏi:
– Thành Cát Tư Hãn là djinn?
Hốt Tất Liệt trả lời:
– Dĩ nhiên. Nếu không ngươi nghĩ làm sao ông có thể chinh phục một đế chế lớn như vậy?
– Điều đó có nghĩa…
– Rằng ta cũng vậy. Ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc như vẻ bề ngoài.
Hốt Tất Liệt mỉm cười. Nhưng đó không phải là một nụ cười lấp đầy trái tim Iblis với sự vui mừng. Ngược lại là khác.
Vị Đại hãn vĩ đại nói tiếp:
– Đúng thế, ta là một djinn. Nếu không làm sao ta có thể cai trị một đế chế lớn như vậy? Không thì sao ta có thể biết, nếu sai chủ nhân, sức mạnh djinn trong Dong Xi có thể mang lại sự hủy diệt? Không thì sao ta phải để lại năm tấm kim bài hiệu lệnh, để buộc chúng phục tùng ý chí của một người có trái tim tốt đẹp?
Iblis nuốt nước miếng đánh ực.
Cái móng tay dài giờ chỉ sang Philippa, Hốt Tất Liệt nói:
– Cô bé ấy có một trái tim tốt đẹp và dũng cảm. Nhưng ngươi thì không. Đó là lí do tại sao ta có mặt ở đây để trừng phạt ngươi.
Iblis cãi lại:
– Và vì sao ngươi nghĩ có thể trừng phạt ta? Ai cho ngươi có quyền đó?
Vị Đại hãn vĩ đại mỉm cười:
– Cái quyền mà ngươi vừa nói đến ấy, đã được trao cho ta bởi không ai ngoài khác ngoài chính Djinn Xanh Babylon, vào năm 1290. Sự hóa thể của ta là liên đới. Nó có nghĩa chính sức mạnh của bà đã mang ta đến đây. Không phải sức mạnh của ta.
Iblis bật cười:
– Thôi được, Đại hãn, ngươi đã có một chuyến đi vô ích rồi đó. Trong bộ giáp ngọc bích này, ta và con trai ta không bao giờ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh djinn. Ngươi không thể động vào chúng ta. Đi thôi, Rudyard. Cứ mặc xác cho bọn ngốc djinn này chơi đùa với lũ thú kiểng mundane của chúng đi.
Hốt Tất Liệt vẫy tay ra lệnh cho những chiến binh ma quỷ tiến về phía trước để chặn lối ra của hai gã Ifrit.
Ông nói:
– Đúng là những bộ áo ngọc bích kia có thể bảo vệ ngươi khỏi sức mạnh của ta. Cho nên, chúng cũng nên bảo vệ thế giới loài người khỏi những kẻ như ngươi, Iblis. Chúng sẽ là nhà tù của ngươi. Và, theo thời gian, chúng cũng sẽ là ngôi mộ của ngươi.
Iblis ngờ vực hỏi:
– Ngươi đang nói gì thế?
Với giọng nói của một người đã quen ra mệnh lệnh, Hốt Tất Liệt nói lớn:
– Bắt lấy chúng.
Những chiến binh chộp lấy Iblis cùng Rudyard, và giữ chặt.
Đại hãn ra lệnh tiếp:
– Bắt chúng nằm xuống đất.
Iblis lo lắng hỏi:
– Ngươi định làm gì với bọn ta hả?
Rồi gã quay sang cầu xin cậu Nimrod:
– Giúp tao, Nimrod. Nói gì đó biện hộ cho tao, làm ơn đi ông bạn, trước khi gã điên dư kí này làm một điều khủng khiếp nào đó.
Cậu Nimrod buồn bã nói:
– Ta không biết phải nói gì, Iblis. Ta có thể nói gì để biện hộ cho một người sẵn sàng hy sinh mạng sống của hàng triệu trẻ em chứ? Dù cho Đại hãn đang nghĩ đến hình phạt gì trong đầu, ta nghĩ nó cũng không đủ để xóa hết tội cho ngươi.
Rudyard thanh minh:
– Nó chỉ là một trò đùa. Một trò đùa đi quá lố, chỉ vậy thôi.
Ông Groanin bảo nó:
– Không ai cười cả. Ta nói, không ai cười với trò đùa của các người cả.
Vị Đại hãn vĩ đại tay không cầm tấm kim bài lên. Nó nhìn quá nóng để có ai dám chạm vào, nhưng điều đó có vẻ không làm ông bận tâm mấy. Ông giữ nó phía trước bộ giáp ngọc bích mà Rudyard đang mặc, và một ít vàng trên tấm kim bài bắt đầu tan chảy, chạy vào khe hở giữa hai ngàn một trăm năm mươi sáu miếng ngọc bích, để dần dần, bộ áo giáp cơ động trở thành một cái quan tài đá rắn chắc.
Rudyard thét lên:
– Tao không thể cử động.
Và rồi, khi nhận ra vị Đại hãn vĩ đại đang muốn làm gì, nó bắt đầu chửi rủa, rồi sau đó chuyển sang nài nỉ. Nhưng Hốt Tất Liệt hoàn toàn lờ đi những lời la mắng và cầu xin lớn tiếng và khẩn khoản của gã Ifrit trẻ. Chỉ sau vài phút, ông đã hàn kín tất cả các miếng ngọc bích – bao gồm cả cái mặt nạ – lại với nhau bằng vàng lỏng.
Với Rudyard Teer giờ đây đã im lặng bên trong ngôi mộ sống của nó, vị đại hãn vĩ đại tiến về phía Iblis, người đang nằm kế thằng con trên cái sàn nhà hình tam giác.
Iblis phản đối:
– Ngươi không thể hàn kín ta trong chính bộ giáp của ta như vậy. Đó là chôn sống. Nói với hắn đi, Nimrod. Đó là một việc vô nhân đạo.
Vị đại hãn hỏi ngược lại:
– Bộ trước giờ ngươi có quan tâm đến nhân loại hả?
Iblis van nài khi Đại hãn cúi xuống người gã để hàn kín bộ giáp của gã với vàng:
– Nói với hắn đi, Nimrod. Nói với hắn hình phạt này quá tàn nhẫn, bất thường và không hợp pháp. Không tòa án nào trên thế giới cho phép một chuyện như thế xảy ra.
John nói:
– Ông cũng định để những chiến binh kia xé chúng tôi thành từng mảnh đấy thôi. Chính miệng ông đã nói thế.
Iblis thanh minh:
– Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Finlay bảo:
– Nhìn ông có vẻ trông chờ điều đó lắm mà.
Iblis nói:
– Này nhé, ta biết ta là một người xấu, và ta xứng đáng bị trừng phạt. Nhưng không phải như thế này.
Tiếp tục nhỏ vàng nóng chảy vào các khe hở của bộ giáp ngọc bích, vị Đại hãn vĩ đại nói:
– Hàn kín. Trong chính bộ giáp vô giá của ngươi. Vĩnh viễn. Với vàng, sức mạnh djinn, và ngọc bích mà ngươi đã chôm từ các bảo tàng. Chú trói buộc mạnh nhất từng được biết đến. Sức mạnh djinn không thể đi vào hoặc đi ra. Một bức tượng sống bị bỏ cho bám bụi trong góc yên tĩnh nhất của bảo tàng này. Đó là số phận đang chờ đợi ngươi, Iblis.
Iblis cố nói:
– Không công bằng. Ta muốn viết thư cho đại biểu quốc hội của ta. Cho thượng nghị sĩ của ta. Ta muốn kháng cáo với Djinn Xanh Babylon.
Cậu Nimrod bảo:
– Ngươi đang nói đến chị gái của Dybbuk ấy à? Ta khuyên ngươi không nên, Iblis.
– Ngừng lại!
Philippa thầm thì:
– Kinh khủng quá!
Cô quay mặt đi chỗ khác. Cô cảm thấy ngay cả người như Iblis cũng không đáng phải chịu một số phận khủng khiếp như vậy. Nhưng cô không thể tìm được lời nào để biện hộ cho gã. Chúng nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhớ lại chuyện đã xảy ra cho ông Rakshasas. Và trước đó là cậu bé người Pháp Guiana - Galibi. Và dĩ nhiên, Dybbuk tội nghiệp. Cậu Nimrod nói đúng. Chuyện đã xảy ra với Dybbuk có lẽ là điều tồi tệ nhất Iblis từng làm.
John không dễ mềm lòng như em gái, nói:
– Hắn tự làm tự chịu thôi.
Iblis tiếp tục hét lên:
– Ngừng lại!
Rất chậm rãi, vị Đại hãn vĩ đại hạ miếng ngọc bích che mặt của bộ áo giáp xuống và bắt đầu hàn nó lại.
Tiếng van nài như bị nghẹt kín vẫn vang ra:
– Ngừng lại. Van xin ngươi. Ngừng lại.
Nhưng khi giọt vàng lỏng cuối cùng đã lấp kín khe hở cuối cùng giữa miếng ngọc bích thứ hai ngàn một trăm năm mươi lăm với miếng ngọc bích thứ hai ngàn một trăm năm mươi sáu của bộ giáp, mọi thứ trở nên im lặng.
Vị Đại hãn vĩ đại đứng dậy và quan sát tác phẩm không khoan nhượng của mình. Hai bộ giáp ngọc bích kín mít nằm trên sàn như những hiệp sĩ đá trong một ngôi mộ trung cổ. Sẽ không ai đoán được bên trong chúng là cơ thể sống của hai djinn.
Ông nói:
– Xong rồi đó. Hai kẻ này sẽ không thể gây rắc rối cho loài người được nữa. Mang chúng đi.
Tám chiến binh ma quỷ khiêng hai bộ giáp ra khỏi kim tự tháp.
Finlay nhận xét:
– Y như Người đàn ông mang mặt nạ sắt ấy. Ghê thật.
John phụ họa:
– Tuyệt. Thật sự rất tuyệt.
Vẫy vài chiến binh về phía những tù nhân bị xích trên tường, Hốt Tất Liệt ra lệnh:
– Thả họ ra.
Bắt được ánh mắt Philippa và nhìn thấy giọt nước mắt ở đó, cậu Nimrod lặng lẽ gật đầu với cô. Cậu biết được sự thương hại của cô với Iblis cùng con trai gã và, ở một mức độ nào đó, cậu cũng hiểu được nó. Nhăn mặt khi được giải thoát khỏi xiềng xích, máu chảy nhanh về vai cậu, cậu Nimrod khẽ duỗi tay một lát, trước khi vòng chúng quanh cô cháu gái.
Cậu bảo:
– Ổn rồi, Philippa. Mọi chuyện kết thúc rồi.
Ông Groanin làu bàu:
– Kết thúc cho Iblis và thằng con quỷ sứ của hắn. Ít nhất ta hi vọng vậy.
Ông Blunt lo lắng nói với Philippa và Finlay:
– Nếu cô cậu không phiền, ta nghĩ đã đến lúc ta quay về lãnh sự quán. Ta không ngại thú nhận, chuyện này rất thú vị. Rất, rất thú vị. Nhưng ta không nghĩ sẽ có người tin ta nếu ta kể cho họ biết, nên ta sẽ không kể. Cô cậu có thể an tâm về chuyện đó. Nếu ta nhắc đến bất cứ chi tiết nào trong chuyện này, ta có thể mất việc chứ chẳng chơi. Chính quyền của Nữ hoàng không mấy coi trọng báo cáo về những câu chuyện thần thoại, hoang đường.
Rồi ông nhấc mũ chào.
– Chúc cô cậu một ngày tốt lành.
Và ông rời đi. Vội vã. Như thể sợ hãi một chuyện gì đó hoang đường, không thể báo cáo lại, có thể xảy ra cho ông.
Finlay bảo:
– Ơn Chúa, ông ấy đã đi. Chính dạng người nguyên tắc, lạnh nhạt như ông ấy khiến người Anh chúng tớ mang tiếng xấu.
Philippa nói:
– Tớ lại nghĩ ông ấy khá tốt đấy chứ.
Ông Groanin nhăn mặt bảo:
– Cháu thấy ai cũng tốt. Ta nói, với cháu thì ai cũng tốt, Philippa.
Rồi lắc đầu, ông nói:
– Ta nghĩ, có lẽ đó là lí do tại sao chúng ta yêu quý cháu như vậy, Philippa. Đến đây ôm ta một cái nào.
Philippa vui vẻ ôm chầm lấy ông.
Cúi đầu chào một cách lịch sự, vì dù sao Hốt Tất Liệt cũng là một trong những hoàng đế vĩ đại nhất từng tồn tại, cậu Nimrod nói:
– Cám ơn ngài vì đã cứu chúng tôi. Chúng tôi đội ơn ngài, đúng không mọi người?
Tất cả đồng thanh:
– Đúng thế.
Cậu Nimrod hỏi:
– Linh hồn của những đứa trẻ bị nhốt ở đây, chuyện gì đã xảy ra với chúng?
Vị Đại hãn vĩ đại cho biết:
– Chúng đang trên đường về nhà. Một số sẽ mất nhiều thời gian hơn số còn lại. Nhưng ông có thể an tâm là tất cả rồi sẽ về đến nơi.
Cậu Nimrod thắc mắc:
– Nếu không phiền, tôi có thể hỏi tại sao ngài có thể được triệu hồi lại đây sau chừng ấy năm, và từ một cổ vật mà ngài đã tự tay đưa cho Marco Polo được không? Mới nãy ngài có nhắc đến phép hóa thể liên đới. Tôi đã nghe nói đến nó, dĩ nhiên. Nhưng nó hoạt động như thế nào mới được?
Đại hãn giải thích:
– Lo lắng về mối nguy hiểm tiềm tàng của Dong Xi với thế hệ tương lai, ta đã mời Djinn Xanh vĩ đại đến thăm ta ở Trung Quốc. Chính bà là người đưa ra ý tưởng làm năm tấm kim bài hiệu lệnh. Chúng ta đã cùng nhau tạo ra chúng, sử dụng móng tay của ta trong quá trình nấu chảy vàng. Để linh hồn của ta có thể được triệu hồi lần nữa bởi chú trói buộc quyền năng của bà.
Cậu Nimrod suy luận:
– Nhưng ngài đã nói với Marco Polo rằng Yên Vũ mới là người làm ra những tấm kim bài. Để bảo vệ bí mật của ngài. Rằng ngài chính là một djinn hùng mạnh. Đúng không?
Hốt Tất Liệt cho biết:
– Marco là một người bạn tốt. Nhưng ông ấy sẽ không hiểu được bản chất thật của sức mạnh djinn. Một người của thời đại đó như ông ấy có lẽ sẽ cho rằng ta là một phù thủy, hay một thứ gì đó tệ hơn. Ác quỷ chẳng hạn. Châu Âu thế kỉ 13 - 14 thường rất mê tín.
Cậu Nimrod hỏi:
– Còn những chiến binh ma quỷ? Những Dong Xi? Chúng sẽ như thế nào? Chưa kể đến những hồn ma và linh hồn mà chúng đã hấp thụ. Những chiến binh vẫn chứa đầy các linh hồn, đúng không? Không phải chúng vẫn là một mối nguy hiểm cho loài người sao?
Đại hãn nói cụt lủn:
– Đúng thế. Công việc của ta trong mấy tháng tới sẽ là triển khai nhiều cuộc trừ tà để làm sạch linh hồn trong chúng. Rất cần thiết, đó sẽ là một tiến trình tàn bạo và hủy hoại. Và dù đáng tiếc, nhưng ta e chỉ có một ít linh hồn có thể sống sót sau đó. Hầu hết những linh hồn còn lại sẽ được giải thoát khỏi trái đất, vĩnh viễn.
John hỏi thăm:
– Một người bạn tốt của tụi cháu, một djinn đang xuất hồn, đã bị một trong những chiến binh hấp thụ. Tên ông ấy là Rakshasas. Liệu ông ấy có khả năng sống sót sau tiến trình trừ tà hay không?
Đại hãn bảo:
– Rất ít khả năng. Với hơn tám ngàn chiến bình cần được trừ tà ở Tây An, e là ta đã có quá nhiều công việc phải làm. Ta sẽ không thể tìm ra một linh hồn trong vô số linh hồn, và hết sức cẩn thận với việc tống xuất linh hồn đó. Đó là những gì cần làm.
Cắn môi, John nói:
– Tội nghiệp ông Rakshasas. Ông ấy đã xung phong đi đánh lạc hướng chiến binh ma quỷ ở Đền Dendur. Để cháu và chị Faustina có thể trốn thoát.
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, cậu thều thào:
– Cháu sẽ nhớ ông ấy lắm.
Cậu Nimrod nói:
– Tất cả chúng ta sẽ nhớ anh ấy. Anh ấy là một linh hồn vĩ đại.
Đại hãn bảo:
– Sự sống và cái chết là một sợi chỉ được nhìn từ hai đầu khác nhau. Hãy cố nhớ điều này: đất sét được nặn để làm nên một cái cốc. Nhưng chính khoảng trống trong cái cốc mới là nơi công dụng của cái cốc được phát huy. Cửa ra vào và cửa sổ được cắt ra để làm một cái phòng, nhưng chính khoảng trống giữa chúng mới là cái khiến chúng được cần đến. Do đó, hãy biến sự tồn tại thành thuận lợi và sự không tồn tại thành tiện ích. Không tồn tại là niềm vui lớn nhất.
Philippa thú nhận:
– Cháu không hiểu.
Vị Đại hãn vĩ đại đặt một tay lên đầu cô và nói:
– Từ ngữ của sự thật bao giờ cũng rất khó hiểu. Nhưng có một điều chắc chắn, con của ta: những việc làm vĩ đại được tạo nên bởi những hành động tốt nho nhỏ như cháu đã làm.
Ông Groanin nói:
– Nghe nhé, nghe nhé.
Và John, người dĩ nhiên vẫn ở trong cơ thể của vị quản gia người Anh, cũng đồng ý.
– Cháu cũng là một linh hồn vĩ đại. Và để tưởng thưởng, ta tặng cháu đôi dép đi trong nhà hương dâu này.
Vị đại hãn chỉ một móng tay xuống chân Philippa, và một đôi dép xinh đẹp hiện ra dưới bàn chân của cô.
Cô mỉm cười:
– Cháu cám ơn ông rất nhiều, thưa Hoàng đế. Nhưng chúng là vàng ròng, không phải sao?
Hốt Tất Liệt cũng cười:
– Ừ, nhưng chúng có mùi dâu.
– Dễ thương quá.
John hỏi:
– Cháu có thể nhờ ông một việc được không ạ? Nếu ông không phiền.
Đại hãn gật đầu.
– Khi ông bảo sẽ đến các bảo tàng để trừ tà, ông có ghé Đền Dendur ở bảo tàng Metropolitan tại New York không ạ? Có một người bạn của cháu bị mắc kẹt ở đó. Tên ông ấy là Leo Politi, và ông ấy đã làm người hầu Ka của đền thờ trong hơn hai trăm năm qua. Nếu có thể, ông ấy muốn được giải thoát khỏi nhiệm vụ đó. Nếu ông không phiền.
Vị đại hãn bảo:
– Không phiền gì đâu.
– Cám ơn ông.
Cậu Nimrod giục:
– Đi thôi. Đến lúc chúng ta về nhà rồi.
Philippa bảo:
– Nếu may mắn, có lẽ mẹ đã ở nhà chờ chúng ta rồi. Cháu thật sự muốn được gặp lại mẹ. Cũng như hồi phục sức mạnh của djinn. Không có nó, cháu cảm thấy thiếu thiếu sao ấy.
Giọng của John nghe có vẻ không cảm thông tí nào trong miệng ông Groanin:
– Em cảm thấy thiếu thiếu? Còn anh thì sao? Anh thậm chí còn không có cơ thể riêng. Bị kẹt trong này với ông Groanin. Nó giống như chia sẻ một cái lều nhỏ với một con voi lớn ấy.
Ông Groanin làu bàu:
– Ta sẽ cám ơn cháu rất nhiều nếu cháu giữ mấy cái nhận xét cá nhân của cháu trong lòng, cậu nhóc. Ta cũng chẳng vui sướng gì khi phải chia sẻ những bí mật sâu kín nhất của ta với cháu, cháu biết không?
Finlay gật gật đầu:
– Cháu hiểu cảm giác đó.
* * *
Một cơn lốc gió đưa tất cả bọn họ băng qua Thái Bình Dương và nước Mĩ. Họ hạ cánh xuống Công viên Trung tâm, vào ban đêm, và nói lời chia tay trong bóng tối.
Philippa hỏi cậu Nimrod:
– Cậu có muốn cùng tụi cháu về nhà và chào mẹ cháu một tiếng không?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Không phải lúc. Giờ chắc cha cháu đã hồi phục rồi. Và ta nghĩ gia đình cháu sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau. Cho nên tốt nhất chúng ta nên đi. Để mọi người có thể tận hưởng cảm giác gia đình lần nữa.
Cô hỏi:
– Còn ông Rakshasas thì sao? Cơ thể của ông ấy vẫn nằm trong phòng John. Chuyện gì sẽ xảy ra khi một djinn qua đời? Có đám tang cho họ hay không?
Cậu Nimrod bảo:
– Vì chuyện đó xảy ra trong nhà Layla, chị ấy có quyền được quyết định thu xếp như thế nào. Nói với chị ấy cậu sẽ gọi điện khi về đến London. Và cậu sẽ ghé chuẩn bị LC. Lễ tang và Cúng kiếng. Đó là cách gọi của lễ tang djinn.
Sau khi Philippa đã ôm tạm biệt ông Groanin và cậu Nimrod, ông Groanin cho phép John, lúc này vẫn ở trong cơ thể ông, nắm quyền kiểm soát đủ lâu để cám ơn Finlay vì tất cả những chuyện cậu đã làm.
Cố tình nói giảm nhẹ, Finlay bảo:
– Chuyến đi thú vị lắm.
John hỏi:
– Giờ cậu định làm gì?
Finlay cho biết:
– Tớ sẽ đi gặp cha. Chú Nimrod nói đúng. Tớ nên thử làm lành với ông ấy xem sao. Sau đó, tớ sẽ đến trường nội trú.
Chúng bắt tay nhau.
Rồi John di chuyển linh hồn sang cơ thể em gái. Một hoặc hai phút sau đó, Philippa bước xuống ngọn gió lốc và vẫy tay chào tạm biệt khi cậu Nimrod, ông Groanin và Finlay bay về phía London.
Chia sẻ cơ thể trong khoảng thời gian ngắn bước dọc theo đường số 77 phía đông không gây rắc rối gì cho John và Philippa. Dù sao chúng cũng là anh em sinh đôi, và những cặp sinh đôi hiếm khi giữ bí mật với nhau. Ngoài ra, chúng nghĩ việc có thể đọc suy nghĩ của nhau cũng có mặt tốt của nó, và chúng hoan nghênh cơ hội biết được cụ thể đứa còn lại đã làm những gì trong suốt thời gian đứa kia vắng mặt, mà không phải tốn công giải thích dài dòng.
John nói:
– Em biết không, phiêu lưu cũng chẳng thú vị như người ta vẫn ca ngợi. Nói thẳng, anh có phần ngán ngẩm các cuộc phiêu lưu lắm rồi. Giờ anh chỉ muốn về nhà, lấy lại cơ thể, và gặp cha mẹ. Anh muốn ăn những món anh thích, không phải những món ông Groanin hay Finlay thích. Được làm theo lựa chọn của anh. Trở lại là chính mình. Trở lại là một gia đình. Quay lại trường. Những thứ bình thường như vậy thôi.
Philippa thừa nhận:
– Em cũng vậy. Em sẽ kiếm chút gì bỏ bụng, nói chuyện với cha mẹ, xem tivi, rồi sau đó đi thăm bà Trump.
Philippa ngừng lại trước một quầy báo đủ lâu để chúng có thể đọc được bài báo trang bìa của tờ New York Post. Hàng triệu trẻ em trên khắp thế giới hiện đã “hồi phục” khỏi triệu chứng “thôi miên tập thể”, gây ra bởi “nỗi nhục của nền ảo thuật - Jonathan Tarot”. Đó là một tin tức khiến hai hậu duệ thần đèn cảm thấy nhẹ nhõm. Cũng như buồn bã.
Philippa nói:
– Tội nghiệp Dybbuk.
John bảo:
– Là Buck, nhớ không? Cậu ấy ghét bị gọi như vậy.
– Em tự hỏi cậu ấy sẽ ra sao.
John nhún vai:
– Ở đây nói cậu ấy đã biến mất. Không nói rõ như thế nào.
– Em biết. Em có thể đọc mà. Chỉ là em tự hỏi rồi cậu ấy sẽ sống ra sao. Không có sức mạnh trong bốn tuần vừa qua đã quá khó. Em không thể tưởng tượng được mất đi sức mạnh djinn trong suốt quãng đời còn lại sẽ như thế nào.
– Anh biết. Anh đã thấy như mình mất đi một tay.
Philippa nhận xét:
– Có lẽ anh sẽ quen với cảm giác đó. Quen dần. Ông Groanin cũng vậy thôi.
Về đến nhà, chúng thất vọng khi biết rằng mẹ chúng vẫn chưa quay lại từ Iravotum, mặc dù có một bức thư với nét chữ quen thuộc của bà cho biết, bà sẽ sớm ở cạnh chúng. John chú ý thấy bức thư được viết trên loại giấy cá nhân của bà, một thứ đắt đến khó tin mà bà đã đặt làm riêng với tên và địa chỉ của bà nạm vàng ở trên đỉnh tờ giấy, và là một thứ bà cất trong ngăn kéo của cái bàn kiểu Pháp ở trong phòng làm việc của bà. Cậu thấy lạ là mẹ có thể dùng tờ giấy này để viết thư, ít nhất là cho đến khi cậu tự nhắc nhở bản thân rằng mẹ cậu là một djinn rất mạnh và có thể làm hầu hết những chuyện bà thích.
Sự thất vọng vì mẹ chưa trở về được vơi bớt phần nào khi bà Trump, sau một cú hồi phục thần kì khỏi chấn thương ở đầu, đã dành cho chúng một sự chào đón ấm áp ở nhà. Nếu có nhận xét gì về bà, thì đó là bà nhìn được hơn bao giờ hết so với trí nhớ của chúng; thậm chí là có phần lộng lẫy. Bà mặc một bộ đồ đắt giá với một chuỗi ngọc trai mới, và bà đã đổi một kiểu tóc có phần giống mẹ của cặp sinh đôi. Vì một lí do nào đó, bà Trump trở nên thanh nhã hơn, gần như không còn giống một vị quản gia.
Cha chúng cũng đã hồi phục nhiều. Tóc ông giờ xám nhiều hơn trắng. Và ông đã có thể đứng dậy thay vì chỉ ngồi trên xe lăn. Ông cũng có phần cao hơn so với trí nhớ của chúng. Hai tay ông đã ngừng run lẩy bẩy, và cái mùi mốc meo hăng hăng của người già một thời từng bao phủ khắp người ông giờ đã biến mất. Vì ông đã gần trở lại bình thường, Marion Morrison hiện đã rời New York để đi chăm sóc một nạn nhân khác của chú trói buộc djinn ác ý. Giọng nói của ông Gaunt cũng đã khôi phục hầu hết sức mạnh. Chưa kể đến uy quyền của nó.
Ông Gaunt nói:
– John, sao con không lên lầu khôi phục lại cơ thể? Và Philippa, sao con không đi hồi phục lại sức mạnh? Khi cả hai đứa đã trở lại là chính mình, cha muốn các con đến gặp cha trong thư viện. Cha nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Lâu lắm chúng ta chưa có một cuộc nói chuyện gia đình đàng hoàng nào, và có quá nhiều chuyện đã xảy ra mà chúng ta cần ngồi xuống nói cho rõ. Hai đứa, cha, và chị Trump.
Có chút ngạc nhiên, Philippa nhanh chóng chạy lên lầu. John lịch sự cảm ơn em vì đã cho đi nhờ, rồi bước ra khỏi cơ thể cô và vào lại cơ thể của chính cậu.
Cậu nói:
– Ôi chao, cảm giác này thật tuyệt. Anh lại là chính mình.
Philippa bảo:
– Trước khi cảm thấy quá thoải mái, anh còn phải thổi vào lỗ tai em đó.
– Cái gì?
Cô nhắc:
– Để em có thể lấy lại sức mạnh. Nếu anh không phiền.
John nhăn nhó nói:
– Thôi được. Chúng ta làm cho xong đi.
Khi đã xong chuyện, John phun nước miếng phì phì đến mấy lần.
Phủi phủi lỗ tai, Philippa trách:
– Anh không cần phải làm ra vẻ ghê tởm như vậy chứ.
John lầm bầm:
– Sao không?
Nhưng Philippa không mấy quan tâm. Cô đã có lại sức mạnh djinn trong cơ thể. Không có sức mạnh djinn cũng giống như chỉ có một tay. John đã nói đúng về điều đó. Cô cảm thấy rất tuyệt. Cô cởi đôi giày vàng mà đại hãn Hốt Tất Liệt đã tặng và ngửi thử. Đúng là chúng có mùi dâu tây.
John hỏi:
– Em có chú ý thấy gì không? Đây là lần đầu tiên cha nhắc đến sức mạnh djinn trước mặt bà Trump.
– Ừ. Đúng là cha đã nói vậy. Và bà Trump nữa. Anh không nghĩ bà ấy cũng có vẻ khang khác gì đó à? Như thể cú đánh vào đầu đã làm bà ấy tuyệt hơn rất nhiều. Chưa bao giờ em thấy bà ấy lộng lẫy như vậy. Không biết cha muốn nói gì với chúng ta nhỉ?
John lo lắng nói:
– Một bậc phụ huynh triệu tập con cái đến một buổi nói chuyện như vậy thường không phải là tin tốt. Hay là mẹ sẽ không trở lại?
– Nhưng còn bức thư thì sao? Nó nói mẹ sẽ quay về sớm thôi, không phải sao? Em có thể nhận ra nét chữ của mẹ mà.
Rồi lắc đầu, cô lại nói:
– Không biết cha muốn nói gì với chúng ta nhỉ?
John bảo:
– Có lẽ là về ông Rakshasas. Em nhận ra gì không? Cơ thể ông ấy biến mất rồi.
Philippa nói:
– Dĩ nhiên em nhận ra. Nhưng em không thể tưởng tượng được cha muốn nói về điều đó. Dù sao, ông cũng không phải djinn. Ông sẽ để những chuyện như thế này cho mẹ giải quyết. Ông thường làm vậy mà. Vì chúng làm ông thấy không thoải mái.
John bảo:
– Dù cha muốn nói về chuyện gì, anh cũng có thể cá nó sẽ không bình thường chút nào. Không có gì bình thường về cái gia đình này cả.
Một hai phút sau đó, cậu và Philippa đã ngồi trong thư viện, mặt đối mặt với ông Gaunt, người nhìn có vẻ không mấy tự nhiên, và bà Trump, người nhìn có vẻ trầm lặng một cách kì lạ. Con mèo Monty thậm chí cùng hiện diện để chứng kiến cuộc nói chuyện.
Philippa hỏi trước tiên:
– Có chuyện gì không ổn hả cha?
John hỏi tiếp:
– Nó liên quan đến ông Rakshasas à?
Và chúng đồng thanh cùng hỏi:
– Mẹ đâu?
Liếc nhìn bà Trump và gật đầu, ông Gaunt mở miệng:
– Vì một số lí do đặc biệt, chị, ờ… có lẽ chị giải thích chuyện này là tốt nhất.
Mỉm cười một cách hiền hòa, bà Trump nói:
– Không có gì không ổn cả. Ít nhất theo ta là vậy. Nhưng đúng, có một chuyện đã xảy ra. Không nghi ngờ gì về điều đó. Một chuyện quan trọng. Một chuyện kì lạ. Một chuyện mà có lẽ cần có thời gian để làm quen. Đúng vậy. Hai đứa thấy đó, chuyện là, hai đứa sẽ phải làm quen với một số thay đổi xảy ra ở đây. Tất cả chúng ta đều phải làm quen. Từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ có một ít khác biệt. Để ta giải thích tại sao nhé.
Chú thích
[1] Monkey’s Paw (Bàn chân khỉ) truyện ngắn của W.W. Jacobs, viết về một bàn chân khỉ mang lời nguyền độc ác. Những ai sở hữu nó đều kết thúc với số phận nghiệt ngã.
[2] Doc: viết tắt của Doctor, nghĩa là “bác sĩ”.
[3] đá giăm và nhựa đường
[4] Trong tiếng Anh, từ wish (điều ước) gần giống như từ dish (món ăn) và từ fish (con cá).
[5] Phương trình của Albert Einstein: E=mc2. L ở đây là Luck, nghĩa là may mắn.
[6] Trong âm Hán Việt, 4 đọc là tứ, gần âm với tử.
[7] Met: tên gọi tắt của bảo tàng Metropolitan.
[8] Tiếng Pháp: Bà.
[9] Nguyên văn Turkish delight: loại bánh thạch rắc đường bột.
[10] Scotland Yard: Lực lượng cảnh sát thủ đô ở London.
[11] Bản đồ nước Ý mang hình một chiếc giày ống.
[12] Rome được mệnh danh là Eternal City.
[13] Attila Hung Nô (406-453): người thống trị đế quốc Hung Nô, một vị vua nổi tiếng tàn bạo mang nhiều tham vọng, đã chinh phục nhiều nước từ Tây sang Đông.
[14] Byzantine: đế quốc Đông La Mã bắt nguồn từ Tây Âu. Đế quốc này tồn tại từ năm 330 đến năm 1453.
[15] Mars: thần Chiến tranh của La Mã.
[16] Tiếng Ý: Chúng tôi tìm ông Medici, vui lòng chỉ giúp được chứ?
[17] Tiếng Ý: Cảm ơn.
[18] Nhân vật trong truyện cổ tích cùng tên của Anh em nhà Grimm.
[19] Tiếng Ý: Đúng, phải.
[20] Nguyên văn: Two bees or not two bees. That is the question. Tác giả sử dụng lối chơi chữ với câu: “To be or not to be” câu nói nổi tiếng trong tác phẩm Hamlet của Shakespeare.
[21] Mark đọc theo tiếng Hy Lạp là Marco
[22] Magic square: hình vuông ma thuật, ngôn ngữ toán học gọi là Ma phương.
[23] Nguyên văn: Square peg in a round hole.
[24] Những thầy tu đạo Hồi, thường nhảy múa, xoay vòng hoặc đọc kinh trong các buổi lễ.
[25] Tiếng Ý: Cái này?
[26] Tiếng Ý: Làm ơn
[27] Woodoo: ếm bùa.
[28] Tiếng Ý: (từ cảm thán) như ôi, chà…
[29] Tiếng Ý: Giá như đây là nó thì…
[30] Tiếng Ý: Có, cho xin.
[31] Tiếng Ý: Tôi thề.
[32] Tiếng Ý: Chắc chắn rồi.
[33] Nut: nữ thần bầu trời và thiên đàng của người Ai Cập cổ đại, có lẽ cũng là nguồn gốc thật của phương châm mà các djinn lớn tuổi vẫn hay dùng khi nói đến việc không nên cưỡi lốc gió khi thời tiết xấu: “Bạn phải là Nut mới có thể bay trong tình trạng thế này”.
[34] Ông Groanin đã nghe lầm kabbalistic: thần bí, bí mật với cannibalistic: ăn thịt đồng loại.
[35] Mì Ý.
[36] Con lươn.
[37] Tiếng Ý: Vậy thì…
[38] Loose: lỏng lẻo. Goose: ngỗng.
[39] Tiếng Ý: Không sao.
[40] Tiếng Ý: Tạm biệt, cháu thân mến của ta.
[41] Tiếng Ý: Tốt.
[42] Enantodromia hay enantiodromia, một từ từng được các nhà khoa học Hy Lạp cổ đại dùng tới, như Aristotle, Aldiss… với ý nghĩa một tiến trình mà trong đó sự vật bị biến đổi thành phiên bản đối ngược của chúng.
[43] Hieronymus Bosch (1450-1516): Họa sĩ người Hà Lan, ông nổi tiếng với việc sử dụng các hình ảnh tuyệt vời để minh họa, tường thuật các khái niệm về đạo đức và tôn giáo.
[44] White Cliffs of Dover: một vách đá cao khoảng 107m, có màu trắng đục do cấu tạo từ đá phấn, với những vạch đen từ đá lửa. Nó nằm trên bờ biển nước Anh, đối mặt với eo biển Dover của Pháp.
[45] Còn được gọi là Kim gia, là gia tộc hoàng gia của Thành Cát Tư Hãn và con cháu ông.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung