Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - Ngày Của Những Chiến Binh Djinn
hi họ đi vào khu nhà triển lãm to đùng, tối đen và leo xuống hố chôn số 1, ông Blunt nói:
– Ta không thích chuyện này chút nào. Thật sự không. Những chiến binh này là cổ vật vô giá. Nếu người Trung Quốc phát hiện chúng ta ở đây, thể nào họ cũng nghĩ chúng ta đang muốn trộm chúng. Ở Trung Quốc, người ta có thể bị tử hình vì cái tội này.
Vung tấm kim bài hiệu lệnh lên, Philippa nói:
– Đủ rồi. Điều đó nghe thật kinh khủng, và cháu không muốn nghe về nó nữa, ông Blunt. Vui lòng đọc những từ tiếng Hoa được viết trên bức tường phía trước mặt ông, rồi sau đó giữ im lặng cho đến khi cháu bảo ông có thể nói chuyện lần nữa.
Ông Blunt hỏi:
– Cô nói mấy cái từ này hả? Kai Shen?
Ngay khi ông vừa nói ra tiếng, cánh cửa bí mật trên bức tường của hố chôn thứ 1 trượt mở và làm hé lộ đường hầm bí mật.
Philippa bảo:
– Được rồi đó. Giờ thì không lời nào nữa cho đến khi cháu nói cho phép.
Họ bước vào trong đường hầm và cánh cửa đóng kịt lại phía sau lưng.
Sau một lúc, Finlay thắc mắc:
– Tiếng gì thế nhỉ?
Philippa nói:
– Nghe như tiếng chim. Tiếng hàng triệu con chim.
* * *
Bên trong tòa kim tự tháp ngọc bích, tất cả mọi thứ đều là đồ công nghệ hiện đại. Một lớp thủy ngân mỏng phủ kín sàn nhà, phản chiếu bóng dáng của người và vật như một tấm gương khổng lồ: một cỗ máy điện tinh vi, Iblis và thằng con trai Rudyard của gã đang vận hành nó, vài tá chiến binh ma quỷ đứng xếp hàng dọc theo vách tường như những bộ áo giáp trong một lâu đài trung cổ, và cậu Nimrod cùng ông Groanin/John đang bị xích vào một vách tường khác. Đối diện họ là một bức tường kính tam giác khá dày, như một bể cá khổng lồ. Thay vì cá, cái bể chiếm hầu hết diện tích của tòa kim tự tháp này chứa đựng linh hồn của hàng triệu trẻ em bị đè ép, xếp chồng lên nhau như vô số con cá mòi. Di chuyển như một thứ chất lỏng và phát ra một ánh sáng màu xanh bạc, chúng nhìn như đang phát điện, như một nền trời ngập tràn những tia chớp. Thỉnh thoảng, một khuôn mặt nhỏ bé mờ ảo như một bóng ma lại xuất hiện ở bên kia lớp kính, rên rỉ một lời khẩn cầu nín lặng nào đó – vì căn phòng được cách âm – làm Iblis cùng Rudyard cảm thấy hứng khởi, trong khi cậu Nimrod và ông Groanin/John càng ngày càng cảm thấy báo động.
Đang ở đúng trong môi trường của gã, Iblis vô cùng hứng thú với việc mô tả tất tần tật mọi chi tiết trong kế hoạch của gã và cách vận hành bộ máy địa ngục của gã cho hai/ba tù nhân của gã biết. Vì gã biết nó làm họ khủng hoảng như thế nào, và cơn ghiền tra tấn người khác của gã vẫn chưa sôi sùng sục mặc dù đã hành hạ ông Groanin/John bằng một Phép dò tâm khác. Ông Groanin/John đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói hết cho gã nghe tất cả những gì ông/cậu biết về Philippa và tấm kim bài hiệu lệnh.
Sau khi nghe xong, Iblis cảm thấy hoàn toàn an tâm. Gã chắc chắn rằng Philippa sẽ không bao giờ có thể giải được bí ẩn trong bức tranh. Là một kẻ cực kì kiêu ngạo, Iblis nghĩ rằng, nếu bản thân gã còn không hiểu nổi XI + I sao có thể bằng X, thì một đứa nhãi ranh như Philippa làm gì có hi vọng. Và gã hài lòng kết luận Philippa sẽ không bao giờ có thể kịp tìm thấy tấm kim bài hiệu lệnh để ngăn cản kế hoạch của gã.
Trong khi Iblis mải mê khoe khoang trước những tù nhân của gã, Rudyard Teer để mắt đến bảng điều khiển phía trước mặt. Cả hai djinn tộc Ifrit vẫn mặc bộ giáp bằng ngọc bích giúp chúng miễn nhiễm với sức mạnh djinn của cậu Nimrod.
Rudyard thông báo với cha nó:
– Khối lượng tới hạn trong tám phút nữa.
Iblis gật đầu:
– Tuyệt!
Rồi quay sang cậu Nimrod, gã cho biết:
– Trong chưa đầy tám phút nữa, năng lượng trong cái bể này sẽ khiến kim tự tháp đảo ngược. Và trên khắp thế giới, định mệnh và sự may mắn sẽ nghịch chuyển theo. Tao thật trông chờ được thấy kết quả. Bất cứ điều ước gì được nói ra, kết quả sẽ là điều ngược lại của nó.
Bật cười như điên, gã nói tiếp:
– Từ đây về sau, loài người sẽ nhìn giống bản mặt thảm hại của một đứa nhóc trong buổi sáng Noel khi mở một hộp quà gói gắm xinh đẹp ra và phát hiện bên trong không có gì.
Hình ảnh ví von đó làm Rudyard bật cười nham nhở phụ họa theo cha nó. Rồi cả hai đắc ý giơ một tay lên cao và vỗ cái “bốp” vào nhau – một việc không mấy dễ dàng với bộ giáp nặng nề mà chúng đang mặc trên người.
Cậu Nimrod hỏi:
– Chuyện này thật sự làm ngươi thích thú sao, Iblis? Làm những chuyện độc ác chỉ vì muốn thể hiện sự độc ác?
Có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của cậu Nimrod, Iblis nói:
– Đúng thế. Dĩ nhiên.
Rudyard Teer nói:
– Bảy phút.
Iblis bảo:
– Trong trường hợp mày đang nghĩ cách thay đổi chuyện này, cách để làm cái kim tự tháp này lật lại bình thường, ta có thể nói thẳng: mày không thể. Việc tao đang làm ở đây là không thể bị đảo ngược. Thứ nhất, những mundane như gã quản gia Groanin của mày sẽ phải ước ngược lại những điều chúng thật sự muốn. Một chuyện mà tao chắc mày cũng phải đồng ý là không thể xảy ra. Dù sao, để lũ mundane biết được chúng thật sự muốn gì đã là khó lắm rồi, chứ đừng nói gì đến điều ngược lại của ước muốn đó.
– Và một lí do nữa: mày sẽ không bao giờ có thể tập hợp được nhiều năng lượng sống như linh hồn lũ nhóc tao có ở đây. Không, Nimrod, một khi cái kim tự tháp này bị đảo ngược, thế giới này xong rồi.
Bật cười khanh khách, gã nói tiếp:
– Quên chuyện vỡ kiếng và hứng chịu bảy năm xui xẻo đi nhé. Chúng ta có cả bảy tỷ năm xui xẻo trước mặt. Tuyệt không nào?
Rudyard phụ họa:
– Rất tuyệt ạ!
Cậu Nimrod nói:
– Rất thông minh. Ta phải thừa nhận, ngươi đã có một kế hoạch phức tạp nhưng rất khéo léo. Cho mượn những chiến binh đất nung mà ngươi có thể điều khiển đến những bảo tàng chính trên thế giới vì mục đích cá nhân. Nói ta biết, Iblis, chiến binh ma quỷ ở bảo tàng Metropolitan tại New York, nó còn ở đó không?
– Tại sao mày cần biết điều đó?
– Vì nó đã hấp thụ anh Rakshasas.
Iblis mỉm cười độc ác:
– Đó là tin tốt. Chỉ tiếc là tao không thể đi tìm và tự tay tra tấn lão già đó. Quá tốn thời gian. Chiến binh được gởi tới bảo tàng Metropolitan của New York đã quay lại Tây An. Một trong số tám ngàn chiến binh dưới quyền điều khiển của tao. Muốn kiếm ra lão trong cái mớ linh hồn bị hấp thụ đó chắc phải kiếm cả đời. Ý tao là, mày có bao giờ thử đếm đến chín mươi tỷ chưa?
Cậu Nimrod nghiêm khắc nói:
– Trộm ngọc bích, thanh trừ linh giới, sử dụng Dybbuk tội nghiệp để tập trung toàn bộ sự chú ý của con người vào một sự kiện dẫn tới một Nội Chuyển Lực Âm. Đó là kế hoạch tinh vi và bẩn thỉu nhất ta từng nghe thấy.
– Cám ơn, Nimrod. Tao sẽ coi đó như lời khen từ một người như mày.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Nhưng đó là con trai của ngươi. Con trai ruột của ngươi.
Hất đầu về phía Rudyard, cậu nói tiếp:
– Không, ta không nói về thằng nhóc này. Ta đang nói về Dybbuk. Ngươi không hối hận một chút nào vì đã lợi dụng máu thịt của chính mình một cách tàn nhẫn như vậy sao?
Lờ đi lời sỉ nhục của cậu Nimrod, Rudyard nói:
– Sáu phút. Mức độ linh hồn đã đạt năng lượng đỉnh, Cha. Bắt đầu đếm lùi.
Iblis thừa nhận:
– Ừ thì có hơi tiếc. Ta cũng phải công nhận nó từng là một đứa có tài. Nhưng tiếc là nó cũng có lương tâm, và không một djinn Ifrit nào xứng đáng với cái tên bộ tộc lại cần đến thứ lương tâm đó.
John lặp lại:
– Từng là? Ông dùng thì quá khứ, Iblis. Dybbuk bị gì hả?
Iblis bảo:
– À, nó vẫn còn sống. Nếu mày có thể gọi đó là “sống”.
– Ông đã làm gì với cậu ấy?
Iblis nhún vai:
– Không gì cả. Tao đâu cần phải làm gì. Nó tự làm chuyện đó với bản thân. Vì nó đã lạm dụng bừa bãi sức mạnh djinn cho những trò kĩ xảo, ảo thuật rẻ tiền, sức mạnh đã rời bỏ nó vĩnh viễn. Nói một cách đơn giản, nó đã sử dụng cạn kiệt tất cả sức mạnh của mình để làm một ảo thuật gia vĩ đại. Như thể đó là một tham vọng phù hợp cho một tài năng djinn cỡ nó. Tao e là, giờ đây, nó chẳng khác gì một thằng nhóc mundane khốn khổ.
– Năm phút, và vẫn đang đếm lùi.
John hỏi:
– Ông muốn nói, cậu ấy sẽ không thể ban ba điều ước, hóa thể hoặc làm một thứ gì đó biến mất nữa hả?
Iblis nhún vai như không quan tâm mấy, rồi gật đầu.
Cậu Nimrod trách:
– Sao ngươi có thể làm một chuyện dã man như thế với con trai ngươi? Con trai út của ngươi. Mất đi tất cả sức mạnh? Đó là bi kịch khủng khiếp nhất đối với bất cứ djinn nào, và lại đặc biệt bi kịch với một djinn nhỏ tuổi.
Iblis nói:
– Đừng lải nhải mãi về việc nó là con tao. Mày nhiều chuyện quá rồi đấy, Nimrod.
Cậu Nimrod mỉa mai:
– Ta còn có thể gọi cậu ấy bằng cái tên nào khác nữa?
– Chuyện đó quan trọng sao?
Cậu Nimrod bảo:
– Ta nghĩ nó có thể quan trọng đối với ngươi. Những đứa con luôn quan trọng với djinn chúng ta. Thậm chí là với tộc Ifrit.
Iblis gắt lên:
– Thôi được rồi. Ta lấy làm tiếc vì chuyện đã xảy ra cho thằng bé. Ngươi hài lòng chưa? Ta không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Nó đã dùng quá nhiều sức mạnh djinn cho những trò kĩ xảo đó hơn ta tưởng. Nhưng ta không thể làm gì khác được.
Ông Groanin hỏi:
– Vậy còn sự nghiệp ảo thuật gia của nó thì sao? Dưới tên Jonathan Tarot?
Iblis nói:
– Ngươi đùa đấy à? Sau những gì xảy ra cho lũ nhóc loài người ngu ngốc, sự nghiệp ảo thuật gia của nó coi như đã chấm dứt. Đối với phân nửa người trên thế giới này, cái tên Jonathan Tarot giờ còn tệ hơn bùn đất. Mày nên thấy các tờ báo viết gì về nó.
John thầm thì:
– Tội nghiệp Dybbuk.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Lợi dụng con trai của chính mình như vậy, Iblis, đó là một tội ác.
Iblis gầm gừ:
– Nó còn sống, không phải sao?
– Ba phút.
Cậu Nimrod đang cố gắng làm Iblis khó chịu đến mức phạm một sai lầm nào đó mà cậu có thể lợi dụng, nói tiếp:
– Có lẽ đó chính là tội ác lớn nhất của ngươi. Tội lợi dụng con cái như vậy.
Iblis hét lên:
– Mày nghĩ đó là một tội ác à? Tin tao đi, Marid, mày vẫn chưa thấy tội ác thật sự là gì đâu.
Giữ lấy một cái cần gạt, Iblis bảo:
– Trong chưa đầy ba phút nữa, khi ta gạt cái cần này xuống, tất cả những năng lượng sống nhỏ bé trong cái bể kia sẽ bị sử dụng cạn kiệt vĩnh viễn. Và cha mẹ chúng sẽ không buồn sao? Hàng triệu người. Đấy mới gọi là tội ác, ông bạn.
– Hai phút.
Cậu Nimrod nói:
– Nghĩ kĩ về điều ngươi đang làm đi, Iblis. Nếu tất cả mọi thứ đều tiến triển theo hướng ngươi định liệu, vĩnh viễn, còn đâu thú vị trong việc đánh bại ta? Không còn, đúng không? Ngay cả khi điều ước không trở thành hiện thực, con người vẫn không ngừng ước cho những điều tốt đẹp hơn xảy ra với họ trong tương lai, chỉ để cuộc sống trở nên thú vị hơn. Tương tự với ngươi. Ngươi không hiểu sao, Iblis? Chính hi vọng, dù tốt hay xấu, là cái làm cuộc sống trở nên thú vị hơn. Làm cho cuộc đời này trở nên đáng sống.
Iblis hỏi một cách khinh bỉ:
– Ngươi đang lải nhải cái gì đó?
Nhưng cậu Nimrod có thể thấy cậu đã có được sự chú ý của gã djinn độc ác.
– Bao nhiêu năm làm djinn mà ngươi vẫn không hiểu sao, Iblis. Giống như bạn ta, anh Rakshasas từng nói: “Điều ước là một món ăn, giống kiểu một con cá – một khi đã ăn nó thì khó có thể nhả nó ra.” Đôi lúc có được chính xác điều chúng ta muốn không phải là một việc tốt. Đôi lúc niềm hi vọng hay sự trông đợi vào một cái gì đó còn tốt hơn hiện thực. Cẩn thận với những gì chúng ta ước có. Đó là sự thật cho cả cái Thiện lẫn cái Ác.
Rudyard nói:
– Một phút nữa, và vẫn tiếp tục đếm lùi. Đừng nghe lời hắn, cha. Hắn nói chẳng khác gì mấy cuốn sách kỹ năng dở hơi ấy.
Iblis gắt:
– Ta không có nghe lời hắn.
Rồi quay sang cậu Nimrod, gã nói:
– Ta phải nói, lí luận của ngươi không phải không có cơ sở. Nhưng nó không có giá trị gì với ta. Quá mơ hồ. Quá mờ nhạt. Chỉ có sự độc ác mới đáng được ta tôn trọng.
Một giọng nói vang lên:
– Vậy có lẽ cái này sẽ đáng để ông tôn trọng. Hoặc nếu ông không tôn trọng thì cũng đáng để ông phục tùng.
Ông Groanin thốt lên:
– Cám ơn Chúa. Ta nói, cám ơn Chúa vì điều này. Viện binh cuối cùng cũng đã tới.
Ngay cửa ra vào phòng điều khiển của tòa kim tự tháp ngọc bích, Philippa đang đứng sừng sững với tấm kim bài hiệu lệnh trong tay. Bên cạnh cô là Finlay McCreeby và ông Blunt, phó tổng lãnh sự Anh.
Iblis cười khinh bỉ:
– Ngươi nghĩ có thể ngăn cản kế hoạch của ta với phiến đá đồ chơi đó à? Nói cho mà biết, tấm kim bài của ngươi sẽ không có tác dụng gì với chúng ta. Đó là lí do tại sao chúng ta mặc bộ giáp ngọc bích này.
Rồi gã quay qua những chiến binh ma quỷ và hét lên vài câu hiệu lệnh bằng tiếng Hoa để làm chúng hoạt động trở lại:
– Saat taa mun! Caan can taa mun! Wai taa mun!
Những chiến binh rầm rầm tiến về phía bộ ba mới đến với thái độ hung hãn.
Cậu Nimrod hét lớn:
– Nghe cậu, Philippa. Quên Iblis và Rudyard đi. Vì bộ giáp ngọc bích đó, cháu không thể làm gì chúng đâu. Sức mạnh djinn không xuyên qua ngọc bích. Sức mạnh của tấm kim bài cũng vậy. Nó chỉ có công hiệu với những chiến binh ma quỷ. Câu lệnh tiếng Hoa để những gã Dong Xi này chống lại chủ nhân Ifrit của chúng là…
Nhưng Iblis đã kịp hét lên:
– Làm nó câm mồm!
Và ngay lập tức, một trong những chiến binh ma quỷ giơ một bàn tay đất nung to đùng của nó lên bịt kín miệng cậu Nimrod.
Rất bình tĩnh, Philippa nắm lấy tay ông Blunt, để sức mạnh của tấm kim bài cũng có thể truyền vào người ông. Cô nói với vị phó tổng lãnh sự:
– Bảo mấy chiến binh đó ngừng lại. Bảo chúng tuân lệnh cháu. Bảo chúng bằng tiếng Hoa, hoặc chúng ta sẽ bị giết hết.
Nhưng trước sự ngạc nhiên và lo lắng của cô, ông Blunt vẫn giữ im lặng.
Rudyard hét lên:
– Ba mươi giây, và tiếp tục đếm lùi.
Philippa lặp lại mệnh lệnh, nhưng ông Blunt vẫn trơ mắt nhìn cô và không nói gì.
– Tại sao ông ấy không nghe lệnh cháu?
Tuy di chuyển chậm chạp về phía Philippa và ông Blunt như những con cương thi, những chiến binh ma quỷ giờ đây chỉ còn cách họ có vài thước.
Finlay bỗng nói:
– Mệnh lệnh cuối của cậu cho ông Blunt. Chắc chắn nó đã cản trở mệnh lệnh mới. Chỉ có thể là lí do đó.
Philippa vắt óc nhớ lại:
– Tớ đã nói không lời nào nữa cho đến khi tớ nói CHO PHÉP!
Philippa đắc thắng hét lớn từ cuối cùng, vì cô đoán trừ khi cô nói từ đó ra, ông Blunt sẽ vẫn giữ im lặng.
Chớp mắt vài cái như thể vừa thức dậy, ông Blunt hỏi:
– Gì vậy?
Một giây trước khi Philippa bị hai chiến binh đất nung mạnh tay chộp lấy, cô hét lên một loạt các câu hiệu lệnh để ông Blunt dịch sang tiếng Hoa.
– Bảo các Dong Xi phục tùng!
Ông Blunt nói lại bằng một thứ tiếng Hoa hoàn chỉnh:
– Dong Xi! Teng ting ting!
– Bảo chúng ngừng lại! Ông Blunt hét lên:
– Zi. Zi!
Rudyard Teer nói:
– Hai mươi giây.
Những chiến binh ma quỷ đứng khựng lại.
Từ bên trong ông Groanin, John hét lên với cô em gái sinh đôi:
– Philippa, em phải ngăn Iblis kéo cái cần gạt đó xuống. Mạng sống của hàng triệu đứa trẻ trông cậy vào nó.
– Mười giây, và vẫn tiếp tục đếm lùi.
Philippa hét lớn:
– Ông Blunt, bảo những chiến binh bắt giữ hai người đàn ông mặc bộ giáp ngọc bích. Chúng cần bị chặn lại, bằng bất cứ giá nào, ông hiểu không? Đừng để hắn kéo cái cần gạt đó!
Ông Blunt lập tức dịch lại điều Philippa vừa nói. Tiếng Hoa của ông trôi chảy và lảnh lót như tiếng Anh của ông. Ngay khi từ ngữ đầu tiên phát ra khỏi cái miệng nhỏ bé, khó tính của ông, những chiến binh ma quỷ thả ông và Philippa ra, rồi từ từ quay lại và tiến về phía những chủ nhân cũ của chúng.
– Năm giây, và vẫn tiếp tục đếm lùi.
Họ có thể thấy Rudyard đang nhe răng cười điên dại đằng sau cái mũ giáp chụp trên đầu nó. Nhưng Iblis nhìn kiên quyết hơn, và có lẽ chỉ mình gã thấy được hai cha con gã đang gặp nguy hiểm như thế nào từ những chiến binh ma quỷ.
– Bốn!
Một trong những chiến binh ma quỷ chộp lấy Rudyard. Có cả vài tá chiến binh ở đây hiện tại. Cả trăm. Chúng dường như đang đổ dồn vào trong kim tự tháp từ một hầm ngầm nào đó.
Rudyard hét lên:
– Ba!
Một chiến binh khác đặt cả hai tay lên Iblis. Gã cố đẩy chúng ra khỏi người nhưng thất bại.
Rudyard vẫn tiếp tục đếm:
– Hai!
Và giây tiếp theo, nó bị ném xuống đất một cách thô bạo.
Iblis bắt đầu kéo cái cần gạt xuống để lật ngược tòa kim tự tháp. Giây tiếp theo, gã gục ngã trước cú đấm của hai chiến binh.
John hét:
– Tắt máy đi! Cái công tắc ngọc bích to đùng đấy.
Finlay phóng vụt tới bấm cái công tắc sẽ làm dòng chảy năng lượng sống vào kim tự tháp ngừng lại và đảo ngược.
Vất vả đẩy người lên khỏi mặt đất dưới sức nặng của bộ giáp, Iblis thò một chân ra gạt té Finlay, và cậu ngã thẳng xuống người gã. Iblis đẩy thân hình nặng nề của Finlay qua một bên và chầm chậm đứng dậy, rồi lại bị ăn đòn lần nữa từ một cánh tay đất nung to lớn.
Lần này gã ngã xuống và nằm yên.
Bỏ ra cánh tay của ông Blunt, Philippa chạy tới đầu bên kia của phòng điều khiển và bấm cái công tắc đảo ngược dòng chảy năng lượng sống. Cỗ máy không ngừng lớn tiếng rù rù ban nãy giờ đã ngừng lại.
John hét lên vui sướng:
– Em làm được rồi, Phil! Em làm được rồi!
Philippa cười tươi:
– Em mà.
John hướng dẫn tiếp:
– Kế bên cái cần gạt Iblis cầm mới nãy là công tắc để mở phần chóp đỉnh kim tự tháp ra. Nó sẽ giải phóng linh hồn của hàng triệu trẻ em bị Iblis bắt cóc.
Không một chút chần chừ, Philippa bấm cái công tắc John vừa nhắc đến. Trong một giây, không có chuyện gì xảy ra. Rồi một âm thanh rúng động vang lên khi phần chóp bằng kim cương mở ra. Một giây sau đó, nó giống như cánh cổng của cái trường học lớn nhất vũ trụ được mở ra, và linh hồn của hàng triệu trẻ em hối hả chạy về nhà. Dĩ nhiên âm thanh đó lớn kinh khủng. Một bầy trẻ em đông đúc có bao giờ di chuyển trong im lặng? Đó là âm thanh của vài triệu hồn ma. Nhưng đó cũng là âm thanh của hạnh phúc, sự nhẹ nhõm và niềm hi vọng – âm thanh huyên náo và vang dội của chính sự sống. Lớn đến mức nó phát ra một sóng rung động mạnh mẽ như một cơn địa chấn tỏa khắp tòa kim tự tháp, làm tất cả những ai không bị xích vào tường đều té ngã xuống đất.
Philippa chống người dậy và đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm tấm kim bài hiệu lệnh mà cô đã làm rơi trong cơn chấn động do các linh hồn tạo ra sau khi cô bấm công tắc. Nhưng nó không còn nằm trên cái sàn nhà lát ngọc bích. Ai đó đã nhặt nó lên.
Iblis đang cầm lấy nó.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung