We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Thu Thập Thông Tin
inlay nhận xét:
– Chú Nimrod và ông Groanin đáng lẽ giờ này phải quay về đây rồi mới đúng.
John nghĩ:
– Đồng ý. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra cho họ.
Finlay nghĩ:
– Cái thằng gọi điện thoại mà chúng ta thấy mới nãy đấy. Tộc Ifrit.
– Rudyard Teer.
– Ừ, là cái thằng đó. Nó nghĩ chúng ta cũng sẽ rơi vào bẫy của nó. Nó có thể nào đi tìm chúng ta không?
– Nó có biết mặt cậu đâu mà lo, Finlay. Nó chưa bao giờ thấy cậu trước đây. Nó chỉ có thể nhận ra tớ. Tớ và em gái tớ.
– Nếu em cậu đến đây.
Finlay đã gọi điện cho khách sạn Gravelli ở Venice, và chúng chỉ biết được Philippa và Marco Polo đã trả phòng. Nhưng Philippa đã không nghĩ đến việc để lại tin nhắn về nơi cô đang đến. Hay về việc cô đang làm.
John nghĩ:
– Philippa sẽ không trả phòng khách sạn, trừ khi nó đã giải mã được bí ẩn trong tranh.
– Vậy sao em cậu chưa có mặt ở đây?
– Tớ đoán là, khi hiểu được nội dung của thông điệp, nó và ông Marco phải đi đâu đó để lấy tấm kim bài. Nhiều khả năng là nơi tay Hồng y ngốc nghếch kia giấu nó.
– Nếu em cậu đến đây với tấm kim bài…
John cắt lời:
– Chắc chắn là vậy. Tớ cam đoan thế. Nếu hiện giờ tớ đang ở trong cơ thể của mình, cá là tớ có thể cảm nhận được điều đó tận trong xương tủy.
Finlay nghĩ:
– Được rồi. Khi em cậu đến đây với tấm kim bài đó, sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng ta biết rõ cần phải làm gì tiếp theo. Nên chuẩn bị tinh thần cho cái gì. Việc đó gọi là gì nhỉ?
– Thu thập thông tin.
– Chính xác. Đó là lí do tại sao chúng ta đã đến đây trước em cậu, nhớ không? Và ai có thể thu thập thông tin tốt hơn một điệp viên vô hình chứ?
– Đúng ha. Tớ có thể ra khỏi cơ thể cậu, quay lại phòng triển lãm trong hình dạng linh hồn và đi vào thăm dò cái đường hầm “Vừng ơi, mở ra” đó. Đến khi tớ trở về, có lẽ Philippa cũng đã xuất hiện ở đây với tấm kim bài hiệu lệnh rồi cũng nên.
Hài lòng vì John đã đồng ý với kế hoạch của cậu, Finlay tiếp lới:
– Và đến lúc đó chúng ta cũng đã biết rõ cần phải làm gì tiếp theo.
John tán thành:
– Nghe có vẻ hợp lí đó. Ít nhất là hợp lí hơn việc chúng ta ngồi chết dí một chỗ ở đây và chờ Philippa xuất hiện.
Finlay gật đầu:
– Đúng thế. Mà, cậu có nghĩ sẽ bị bệnh lần nữa không? Nó gọi là gì nhỉ? Chứng say-linh-hồn ấy?
John bảo:
– Tớ không nghĩ mình sẽ đi lâu đâu. Trong khi triệu chứng đó có lẽ chỉ xảy ra khi tớ rời khỏi cơ thế một khoảng thời gian quá dài thôi. Ngoài ra, tớ nghĩ cả hai chúng ta cũng cần có một ít thời gian ở riêng, đúng không?
– Tớ mừng là cậu nghĩ vậy, vì tớ cũng cần được ở một mình một lúc lắm. Tớ đang bắt đầu cảm thấy mình giống như một… Cái đó gọi là gì nhỉ? Khi ai đó có hai nhân cách ấy?
– Một người bị bệnh tâm thần hả?
– Chính xác.
John bật cười:
– Ok. Khi nào cậu sẵn sàng thì bảo tớ nhé.
– Cậu đi đi.
John cho biết:
– Tớ sẽ có thể thấy cậu và nghe cậu nói, nhưng dĩ nhiên cậu sẽ không thể. Chừng nào tớ chưa quay lại. Cho nên, tớ hi vọng cậu không phiền nếu lát nữa tớ bước thẳng vào người cậu. Để tiết kiệm thời gian ấy mà.
Finlay:
– Cứ thoải mái. Và John, nhớ cẩn thận nhé.
– Chắc chắn rồi.
Cuối cùng, John bước ra khỏi cơ thể của Finlay với một cảm giác mãnh liệt như được giải phóng. Nó giống như việc cởi bỏ một bộ tuxedo, hay cởi nút của một cái cổ áo chật ních. Cậu cảm thấy như thể mình có thể hít thở lần nữa và, nếu đang sở hữu một lá phổi thật sự, cậu chắc chắn sẽ thở dài một tiếng đầy mãn nguyện.
Cảm thấy cậu bạn djinn rời đi, Finlay đột ngột thấy hơi chóng mặt, và buộc phải ngồi xuống một cái ghế để khỏi bị ngã gục. Nó làm cậu nhận ra, cậu đã trông cậy vào linh hồn của John nhiều như thế nào trong việc thực hiện những hoạt động thể chất thông thường, như đi lại và cúi xuống nhặt đồ.
Sau một lúc, cậu nằm dài ra ghế và, vì không nghĩ được việc gì khác để làm, cũng như cảm thấy khá tự do, thoải mái sau một thời gian dài, cậu ngủ thiếp đi.
Về phần John, cậu lững thững trôi xuống cầu thang, xuyên qua cánh cửa chính của khách sạn – không phải mở cửa ra, dĩ nhiên – và thẳng tiến về phía phòng triển lãm.
Giờ là ban ngày nên phòng triển lãm hiện đang đông ngẹt khách tham quan – trong đó đông nhất là khách Mĩ – ai cũng xôn xao bàn tán về số lượng khổng lồ của những bức tượng đất nung trong hố số 1. John im lặng lướt đi phía trên đầu họ, vượt rào chắn và xuyên qua hàng ngũ những chiến binh cứng đơ để đến cuối hố. Ở đó, cậu dừng lại trong giây lát, đưa mắt nhìn bức tượng gần nhất tìm kiếm những dấu hiệu cho thấy nó có thể rời khỏi vị trí và cố hấp thụ cậu, sau đó quay lại đối mặt với phần tường cất chứa cánh cửa bí mật mà cậu Nimrod đã phát hiện ra trước đó.
Cậu nhận ra thật may khi mình có thể đi xuyên qua tường và cửa các loại, vì cậu thật không thể nhớ nổi cái từ tiếng Hoa mà cậu Nimrod đã nói để mở ra cánh cửa “Vừng ơi, mở ra” như trong câu chuyện của Alibaba. Cậu tự trách bản thân một chút vì đã bất cẩn quên mất một thứ quan trọng như vậy.
Đi xuyên qua cánh cửa bí mật, John tiến vào trong cái đường hầm nhìn có vẻ dài đến vài trăm thước, hoặc có thể hơn. Là một linh hồn đồng nghĩa với việc cậu không cần đến đèn đuốc thắp sáng gì: tất cả các hồn ma và linh hồn có thể nhìn rõ trong bóng tối. Tinh thần cảnh giác tăng cao vì giờ cậu đã bước vào bẫy của tộc Ifrit – dù có thể vô hình trước mắt người thường, cậu không nghĩ nó đủ để bảo vệ cậu khỏi tộc Ifrit – cậu chầm chậm bay dọc theo đường hầm, thật sự hi vọng có thể trông thấy cậu Nimrod và ông Groanin từ phía bên kia đường hầm đi ngược lại. Tuy nhiên, cái đường hầm có vẻ trống rỗng. Hoặc ít nhất, nó không có gì cậu có thể trông thấy.
Nhưng những gì cậu có thể nghe thấy lại là một chuyện khác. Hoàn toàn khác.
Đầu tiên, John nghĩ cậu đang nghe thấy âm thanh tông cao, vang dội của hàng ngàn, hoặc có thể là hàng triệu con chim trong một hang động lớn ở phía trước mặt. Nhưng khi đến gần hơn và tiếng động trở nên rõ hơn, cậu cảm thấy nó giống tiếng người hơn. Giống như tiếng của một bầy trẻ con đông đảo ở sân trường trong giờ ra chơi, giờ giải lao, hay bất cứ từ ngữ nào trẻ em Trung Quốc dùng để gọi khi không có tiết. Ngoại trừ việc không có gì vui vẻ, vô tư lự trong tiếng ồn đó. Hoàn toàn không. Đó là âm thanh của sự tuyệt vọng.
John cảm thấy như thể, nếu cậu có cơ thể, chắc hẳn tóc gáy của cậu sẽ dựng đứng cả lên. Biết chắc cậu đang đến gần một nơi khủng khiếp, nơi hàng triệu linh hồn đi lạc đang quằn quại trong đau khổ, cậu bay chậm lại. Giờ phút này, tiếng ồn kia đã trở nên đinh tai nhức óc, và tất cả bản năng của cậu đang kêu gào bảo cậu hãy quay lại. Nhưng như thường lệ, linh hồn của John luôn đầy lòng quả cảm. Cậu vẫn bay về phía trước, dù sợ hãi điều cậu có thể sẽ thấy ở cuối đường hầm: tội nhân bị đẩy xuống những hố sâu không đáy bằng những cây giáo nhọn; những người khác bị những cây kèn khổng lồ thổi thẳng vào mặt; những con quỷ và quái vật mình người đầu chim hung hãn. Hieronymus Bosch[43]. Địa ngục.
Vì thế, có thể tưởng tượng được sự ngạc nhiên của cậu khi, đến cuối đường hầm, cậu nhìn xuống một cái hang khổng lồ và không thấy bất cứ ai. Ít nhất không có hàng triệu linh hồn bị tra tấn. Cũng không có những cái hố đầy chông nhọn. Chỉ có một cái kim tự tháp màu xanh lá khổng lồ bao quanh bởi một cái hồ bạc. Và đi tuần xung quanh nó là hàng trăm chiến binh ma quỷ – giống y như gã chiến binh đất nung mà cậu đã gặp ở Đền Dendur tại New York.
Cố gắng ngăn những âm thanh kinh tởm bay vào tai, John phóng khỏi đường hầm và băng qua lòng hồ bạc dị thường. Hồ trông như không chứa nước vì dường như chẳng có chút chiều sâu nào, và căn cứ vào những dao động lạ thường trên mặt nước, cậu có thể nói mặt hồ giống hệt một lớp gương.
Cái kim tự tháp ở giữa hồ có kích cỡ ngang ngửa Đại Kim tự tháp Khufu ở Ai Cập. Tuy nhiên, nó có vẻ còn mới hơn rất nhiều, và được cấu tạo bởi những viên đá có màu xanh kì lạ. Nhưng đó không phải là điều kì lạ nhất về tòa kim tự tháp này. John nhanh chóng nhận ra nó chính là nguồn gốc của tiếng động đinh tai nhức ốc đang bao trùm cả cái hang. Từ bên trong kim tự tháp phát ra âm thanh của hàng triệu trẻ em bị xếp chồng lên nhau, như thể đây là phân xưởng đầy nhóc cá mòi. Một lần nữa, John cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cậu nghe rõ một giọng nói bị bóp nghẹt vang ra từ trong kim tự tháp, một giọng nói không phải tiếng Hoa.
Giọng nói dường như thuộc về một cô bé người Mĩ van nài:
– Cứu. Cứu em với. Em muốn về nhà. Làm ơn thả em đi. Làm ơn, em không muốn ở đây. Một chuyện gì đó đã xảy ra khi em đang coi tivi. Giúp em với!
Dù cố hết sức, John cũng không thể xuyên qua bức tường trơn láng của kim tự tháp và giúp đỡ giọng nói đó. Kim tự tháp màu xanh này đã được chế tạo từ một thứ vật liệu gì đó mà linh hồn không thể xuyên qua. Bay lên cao, John nhìn thấy phần đỉnh chóp của tòa kim tự tháp có vẻ được làm từ kim cương hay một thứ gì đó tương tự, và nó gần như chạm vào cái trần đá sần sùi của cái hang. Nổi trí tò mò, cậu quan sát kĩ hơn chỗ tiếp xúc giữa phần đỉnh chóp với phần còn lại của kim tự tháp, và nhận ra trên thực tế, có một khe hở mỏng bằng sợi tóc giữa hai phần.
Làm mỏng một ngón tay linh hồn của cậu lại, John thử luồn nó vào trong khe hở. Đó không phải là một ý kiến hay ho gì. Một luồng điện khổng lồ bật ra từ phần đỉnh chóp kim cương giật cho cậu choáng váng và hất tung cậu vào không khí như một con ruồi bị vợt quật trúng trước khi rơi xuống mặt hồ bên dưới. Phải mất vài phút John mới có thể tỉnh táo lại. Ban đầu, cậu nghĩ cú sốc điện đã làm hỗn loạn các giác quan của cậu. Vì cái mà cậu thấy là ông Groanin, đứng cách đó vài thước, bị một đám chiến binh ma quỷ vây kín xung quanh. Chúng bất động, im lìm, giống như những bức tượng ở trong hố, nhưng có thể thấy rõ bất cứ cố gắng trốn thoát nào từ giữa vòng vây của chúng sẽ làm chúng sống lại lần nữa.
Ông Groanin không nói tiếng nào. Ông không cử động. Đôi mắt ông mở to, nhưng dường như không nhìn vào bất cứ thứ gì. Cậu Nimrod thì không thấy bóng dáng đâu cả. Trong một lúc, John tự hỏi chuyện gì đã xảy ra cho ông Groanin. Rồi cuối cùng cậu mới nghĩ ra, cách tốt nhất để biết được là nhập vào cơ thể vị quản gia và đọc suy nghĩ của ông, giống như cách cậu đã làm với Finlay.
Thật cẩn thận, John trượt qua giữa chân của một trong những chiến binh ma quỷ và bước vào cơ thể ông Groanin.
Trí óc của ông Groanin lập tức chào đón cậu:
– Cám ơn Chúa, viện binh cuối cùng cũng đã tới. Ta đã phải đứng trơ ra ở đây không biết bao lâu rồi. Cứ mỗi lần thử di chuyển, ta lại ăn đập từ một trong những gã người đất ngu ngốc kia. Cháu có mang tấm kim loại mệnh lệnh gì gì đó theo để giải cứu tất cả chúng ta khỏi cái nơi khốn khổ khốn nạn này không đấy?
John thú nhận:
– Philippa vẫn chưa mang nó đến ạ.
Ông Groanin rên rỉ:
– Tuyệt. Viện binh tuyệt vời thật. Ta nói, viện binh tuyệt vời thật đấy, cậu nhóc.
Bất chấp sự phàn nàn không dứt của ông Groanin, John vẫn có thể tìm kiếm trí nhớ của vị quản gia để biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho ông và cậu Nimrod sau khi đi vào đường hầm “Vừng ơi, mở ra” đằng sau hố chôn cất. Cậu cũng biết được chính xác tại sao đầu óc của ông Groanin lại hỗn loạn thành một mớ như thế này. Đây là những gì cậu tìm được.
Đi theo cậu Nimrod đến cuối đường hầm, ông Groanin lầm bầm:
– Cái kim tự tháp này làm gì ở đây vậy? Ai Cập đâu có ở gần chỗ này. Tôi nói, Ai Cập cách đây xa tít mù khơi mà.
Cậu Nimrod cho biết:
– Việc sử dụng kim tự tháp làm lăng mộ trước giờ vẫn rất quan trọng trong nhiều nền văn minh khác nhau, chứ không riêng gì Ai Cập. Người Maya, Aztec và Campuchia cũng đều sử dụng thiết kế hình kim tự tháp cho những lăng mộ quan trọng và những nơi linh thiêng của họ. Tôi nghĩ, kim tự tháp này chắc là lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Người mà Marco Polo đã kể với chúng ta trong câu chuyện của Yên Vũ. Vị hoàng đế tin tưởng ông cùng đội quân đất nung của ông có thể thông qua phần chóp đỉnh kim cương của kim tự tháp để đi vào thế giới của các vị thần.
Rồi cậu lắc đầu vì kinh ngạc và nói tiếp:
– Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy một kim tự tháp làm từ ngọc bích. Nó phải vô giá lắm đây. Ngọc bích là một thứ kì lạ. Anh biết không, sức mạnh djinn không thể xuyên qua nó.
Họ tiến đến phần rìa của cái hồ vây quanh kim tự tháp. Cậu Nimrod cúi xuống và khẽ chạm vào mặt nước bằng một ngón tay.
Cậu bảo:
– Bất tiện rồi đây.
Groanin hỏi:
– Cái gì bất tiện?
Cậu Nimrod nói:
– Groanin, tôi nghĩ tốt nhất anh nên quay lại khách sạn.
– Tại sao?
Thử nhún phần mũi giày vào trong nước, ông Groanin phát hiện nó vẫn khô ráo khi nhấc lên. Ông bảo:
– Cái hồ này đâu có sâu lắm. Và có vẻ cũng chẳng ướt át gì. Tôi biết chắc sẽ không thể nào bị chết chìm trong đây. Mà, rốt cuộc nó là gì vậy? Nó chắc chắn không phải nước.
– Là thủy ngân, anh Groanin. Đôi lúc còn được gọi là quỷ ngân. Nó là một chất liệu tuyệt vời để dẫn đường cho sức mạnh djinn, và là một trong những lí do tại sao các nhà giả kim thời trung cổ lại hứng thú với nó đến thế. Nhưng nó cũng phát ra một loại hơi độc tác động chậm với con người. Nếu ở dưới này quá lâu, anh có thể phát điên. Hoặc tệ hơn. Đó là lí do tại sao anh nên quay lại.
– Ngài thì sao?
– À, yên tâm, tôi sẽ ổn cả thôi.
Ông Groanin, tuy đôi lúc có giả vờ nhát gan nhưng thật ra cũng rất can đảm, kiên quyết nói:
– Dù có ra sao, tôi vẫn sẽ ở lại, thưa ngài. Hi vọng chúng ta sẽ không ở lâu dưới này. Và theo kinh nghiệm của tôi, có khùng khùng một tí cũng chẳng sứt mẻ ai cả.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Anh đúng là một đồng đội gan lì.
Trong khi họ thận trọng băng qua cái hồ bạc, ông Groanin nhận xét:
– Thủy ngân chắc lại là một thứ khác vô hại với djinn các ngài, đúng không? Giải nhất của xổ số cuộc đời. Tôi thấy, làm djinn như ngài sướng thật. Đã có một thời tôi từng nghĩ, chỉ cần làm một người Anh là đủ rồi.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Ừ. Thủy ngân hoàn toàn vô hại với một djinn như tôi.
Một giọng nói cắt ngang:
– Ta sẽ không bảo nó hoàn toàn vô hại. Không chính xác. Một chút cũng không.
Quay phắt lại, cậu Nimrod và ông Groanin mặt đối mặt với một thằng con trai vận một bộ áo giáp kì lạ cùng tông màu với tòa kim tự tháp ngọc bích. Đó là Rudyard Teer, và đồng hành cùng nó là một, hai tá chiến binh ma quỷ. Chúng có vẻ ngoài tương tự những bức tượng bất động mà cậu Nimrod và ông Groanin đã thấy trong hố chôn cất, nhưng lại rất khác biệt: cơ thể chúng cử động một cách máy móc, cứng ngắc như những con rô-bốt, và trông chúng đầy hung tợn mặc dù khuôn mặt của chúng vẫn giữ nguyên vẻ vô hồn.
Không một giây chần chờ, cậu Nimrod hô lớn từ trọng tâm của mình:
– QWERTYUIOP!
Rõ ràng cậu có ý định lập tức tung một đòn phủ đầu nào đó lên thằng con trai mà, vì là con của Iblis, cậu biết nó là một kẻ địch nguy hiểm. Nhưng không có gì xảy ra. Và trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu Nimrod, Rudyard Teer bật cười ngạo nghễ.
Nó nói:
– Sức mạnh của ngươi không xi nhê gì với ta đâu, Nimrod.
Trông thấy những chiến binh ma quỷ chộp lấy tay ông Groanin, cậu Nimrod lại cố thử phóng một tia sức mạnh djinn về phía chúng, nhưng một lần nữa, không có chuyện gì xảy ra. Và giây tiếp theo, chúng cũng chộp lấy cậu.
Thằng con cả của Iblis nói thêm:
– Những chiến binh Dong Xi của ta cũng vậy.
Ông Groanin cố gắng sử dụng cánh tay siêu mạnh của mình để chống lại những chiến binh ma quỷ, nhưng chúng quá đông, và cả ông cùng cậu Nimrod nhanh chóng thất thủ.
Mỉm cười khoái trá, Teer cho biết:
– Thật ra, điều đó không hoàn toàn là sự thật. Vấn đề là ngươi không có một chút sức mạnh djinn nào khi ngươi và những chiến binh Dong Xi đứng trên cái hồ thủy ngân này. Như tất cả chiến binh đất nung của ta, cái hồ này có chứa một ít nước miếng djinn. Cha ta đã đặt một chú trói buộc đặc biệt vào thủy ngân. Một adligare. Nó hoạt động như một djinn chú.
Cậu Nimrod lầm bầm bảo:
– Ta biết adligare là gì, cám ơn.
– Nó khiến ngươi phải tuân theo ý chí và mệnh lệnh của ta. Giống như lũ chiến binh ma quỷ này.
Rudyard Teer chỉ tay vào cậu Nimrod và, trong suốt một, hai phút sau đó, bắt cậu phải chạy tới chạy lui một chỗ, chỉ để chứng minh lời nói của nó.
– Thấy ta muốn nói gì chưa? Ta có thể bắt ngươi làm bất cứ thứ gì.
Nó lại chỉ tay, và lần này cậu Nimrod đặt hai tay lên cổ ông Groanin rồi bắt đầu xiết chặt.
Rudyard lại nở nụ cười điên loạn như con nít của nó và nói:
– Nếu muốn, ta có thể làm ngươi xiết chết hắn.
Khuôn mặt ông Groanin bắt đầu chuyển qua màu đỏ, rồi sang màu tím.
– Và ngươi không thể làm gì khác ngoài tuân lệnh.
Thở hổn hển vì đã cố sức bóp nghẹn không khí ra khỏi cổ vị quản gia của cậu, cậu Nimrod nói:
– Được rồi, Rudyard. Ta hiểu ý cậu rồi.
Rudyard Teer bỏ tay xuống, và thình lình cậu Nimrod có thể bỏ tay ra khỏi cái cổ của ông Groanin. Ông Groanin lập tức cúi gập người về phía trước, vừa cố hít lấy không khí vào trong phổi, vừa ho sù sụ.
Cậu nói với ông:
– Tôi xin lỗi về chuyện đó, anh Groanin.
– Không sao, tôi hiểu mà, thưa ngài.
Quay qua Rudyard Teer, cậu Nimrod hỏi:
– Và tại sao sức mạnh djinn của cậu vẫn còn nguyên? Vì bộ giáp bằng ngọc bích này, đúng không?
Rudyard Teer nói:
– Đúng thế. Chúng ta đã đặc biệt đặt may nó từ một tay thợ may chuyên nghiệp ở Hồng Kông. Giống đến cả họa tiết so với những bộ áo các tay hoàng đế Trung Quốc từng mặc. Ngươi có biết, có tất cả hai ngàn một trăm năm mươi sáu miếng ngọc bích gắn trên bộ áo này? Cha ta giống một sử gia chứ hả. Ổng đã có giả thuyết rằng hoàng đế Trung Quốc đã làm bộ áo ngọc bích này để có thể phòng chống sức mạnh djinn.
Cậu Nimrod bảo:
– Thể nào mà các bảo tàng trên khắp thế giới liên tục báo mất ngọc bích. Ta vẫn luôn thắc mắc về chuyện đó. Đáng lẽ ra ta nên đoán được tộc Ifrit đứng đằng sau các vụ trộm.
Rudyard Teer kiêu ngạo nói:
– Đúng thế. Đáng lẽ ngươi nên đoán trước.
Cậu Nimrod nhíu mày nói:
– Để xem. Đầu tiên, cậu gửi chiến minh ma quỷ vào linh giới để thanh trừng nó, hấp thụ hàng tỷ hồn ma tội nghiệp không có sức chống cự để có đủ chỗ tiến hành kế hoạch của cậu. Rồi dưới danh nghĩa cho mượn, cậu đưa vài chiến binh đất nung đến các bảo tàng trên khắp thế giới. Để chúng có thể thả ra một số linh hồn mà chúng đã hấp thụ, và hù dọa tất cả mọi người chạy khỏi bảo tàng đủ lâu để cậu và người của cậu có thể lấy trộm những món đồ tạo tác bằng ngọc bích quý giá. Cậu cần rất nhiều ngọc bích để làm bộ áo lố bịch này. Và làm cậu không bị tác động bởi sức mạnh của những djinn khác, như ta.
Rồi lắc đầu, cậu Nimrod bảo:
– Đúng là không ai có thể hi vọng gì khác vào một bộ tộc cống hiến cuộc đời cho tất cả những gì kinh khủng nhất trên thế giới. Nhưng mà… Trộm ngọc bích? Hủy diệt hồn ma? Cha cậu nên tự xấu hổ với bản thân mới đúng.
– Đằng nào chúng chẳng đã chết, đúng không? Ai rảnh mà đi quan tâm đến chúng chứ? Vài tỷ hồn ma thì có là bao so với kế hoạch dành cho cả vũ trụ của cha ta?
Cậu Nimrod nhếch mép cười nhạt:
– Vũ trụ cơ đấy. Coi bộ tham vọng của Iblis càng ngày càng lớn đây.
– Tốt nhất ngươi nên tin vào điều đó, Nimrod.
– Nếu ta không lầm, tòa kim tự tháp này chính là trung tâm của cái kế hoạch vĩ đại mà các người đang mơ tưởng đến.
– Xem ra ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc như vẻ ngoài, Nimrod. Cha ta vẫn bảo ngươi là djinn đối địch khôn ngoan nhất.
Nimrod nhún nhún vai:
– Quá khen. Quá khen.
Rudyard Teer nói:
– Nếu vậy ta thế nào? Djinn đã bắt được ngươi.
Cậu Nimrod cười cười:
– May mắn chăng?
Nhấc tay lên, Rudyard Teer đang định làm một trò hạ nhục danh dự khác với tù nhân djinn của nó thì bị phân tâm bởi một tiếng rền vang lớn của một cây kèn trumpet khổng lồ vô hình. Có lẽ đó là may mắn cho cậu Nimrod.
– Ngươi biết gì không, kẻ khôn ngoan? Tiếng kèn trumpet đó có nghĩa ngươi đến vừa kịp lúc để thấy được kết quả của tất cả những việc này. Các ngươi có hai ghế ngồi hạng nhất để chứng kiến tội ác vĩ đại nhất từng được thực hiện.
Cậu Nimrod phê phán:
– Chỉ vì vậy thôi à? Một tội ác? Tại sao djinn tộc Ifrit các người lại hứng thú với tội ác như vậy chứ? Ta không hiểu. Suy nghĩ của các người quá ngớ ngẩn. Và hoàn toàn thiển cận.
Rudyard Teer cười bảo:
– Ta không nói về một tội ác chống lại bất cứ đạo luật ngu xuẩn nào của lũ mundane. Ta đang nói về một tội ác chống lại cả vũ trụ. Cha ta sẽ thay đổi tính chất của vũ trụ vĩnh viễn. Ngươi đang thấy cái kim tự tháp này nạp đầy năng lượng. Và rồi chúng ta sẽ lật úp nó lại.
Cậu Nimrod chau mày:
– Enantodromia. Không thể nào? Cậu chỉ nói đùa thôi, đúng không?
– Ta hoàn toàn nghiêm túc.
– Nhưng để làm được chuyện đó, cậu cần có nguồn năng lượng mạnh nhất trong vũ trụ. Mạnh hơn cả năng lượng nguyên tử. Năng lượng sống, ở một tỷ lệ khổng lồ chưa từng được biết đến. Không thể nào.
Nở một nụ cười kinh khủng, Rudyard Teer chỉ tay về phía tòa kim tự tháp và nói:
– Ngươi đoán đúng rồi đó, đồ mũi to. Hãy nhìn đi!
Ông Groanin giải thích với John khi linh hồn của cậu bé djinn đã hoàn thành việc tìm kiếm trí nhớ ngắn hạn của ông:
– Nó rất kinh khủng. Cháu nghĩ bây giờ đã là ồn lắm rồi à? Thế thì cháu nên ở đây lúc đó. Nó không khác gì địa ngục. Giống như một cơn bão của sự hoảng loạn ập vào nơi này. Tất cả những gì ta có thể nghe thấy là tiếng gào thét và khóc lóc đầy sợ hãi của những đứa trẻ khi phần chóp đỉnh của cái kim tự tháp mở ra và bắt đầu bị lấp đầy bởi những linh hồn nhỏ bé đó. Giống như một bể chứa nhiên liệu. Ồng ộc, ồng ộc khi chúng bị cuốn vào trong, đứa này xếp chồng lên đứa kia. Nó kéo dài đến hàng giờ. Ta không biết chúng đến từ nơi nào, nhưng nhìn số lượng, chắc chắn chúng phải đến từ khắp nơi trên thế giới. Đó là tất cả những gì ta biết. Ta e rằng, ta không biết được gì nhiều. Đầu óc của ta không được tỉnh táo như bình thường. Ta xin lỗi, John. Ta cảm thấy rất mơ hồ, thật đấy. Giờ nghĩ lại, có rất nhiều chuyện ta không tài nào nhớ nổi. Và còn nhiều chuyện hơn nữa ta đã quên. Ta cảm thấy mình như một gã ngốc ấy.
John nghĩ:
– Chắc chắc là ảnh hưởng của hơi thủy ngân. Thể nào trí óc của ông lại hỗn loạn như vậy. Khó trách ông cảm thấy như một gã ngốc, ông Groanin. Chúng ta phải mang ông ra khỏi đây. Càng sớm càng tốt.
Ông Groanin phản đối:
– Đừng lo cho ta. Cháu phải chặn bọn chúng lại. Chúng đang định lật sấp một trong những điều luật cơ bản nhất của vũ trụ. Để khai thác khuynh hướng tự nhiên của nhân loại là ước cho một điều tốt, và rồi tạo ra một điều hoàn toàn đối nghịch. Không ai trong chúng ta sẽ biết mình ở đâu. Không ai trong chúng ta sẽ biết nên ước theo hướng nào.
– Cậu Nimrod đang ở đâu vậy ông?
– Chúng đã mang cậu ấy đi chỗ khác.
Dõi theo ánh mắt ông Groanin về hướng một cánh cửa dẫn vào tòa kim tự tháp ngọc bích, John hỏi:
– Trong đó hả?
– Ta nghĩ vậy.
Ông Groanin cố tập trung những suy nghĩ bị tác động bởi hơi thủy ngân của mình để nhớ nhiều hơn, nhưng vô ích. Đầu óc ông vẫn đang rối thành một cục. Ông chỉ có thể cho biết:
– Iblis đã nói một điều gì đó để trả thù cậu ấy.
– Iblis cũng ở đây hả? Ông đã thấy hắn?
– Ừ. Mà không. Ta không chắc. Hắn nhìn không giống Iblis. Nói thẳng ra, hắn nhìn giống cái gã ảo thuật gia trên tivi hôm bữa. Adam Apollonius gì gì đó. Nhưng thằng Rudyard Teer luôn miệng gọi hắn là “cha”.
John nghĩ:
– Thảo nào… Chắc hẳn Iblis đã chiếm lấy cơ thể đó để tiện bề thao túng Dybbuk tội nghiệp đây mà. Cậu ấy lúc nào cũng hành xử như cái gã ảo thuật gia ngớ ngẩn đó mà.
– Nói chung là, cái gã đó xuất hiện khi cái kim tự tháp được lấp đầy chừng một nửa. Nè, cháu không nghĩ Iblis sẽ giết cậu ấy chứ? Ta không biết phải làm gì ngoài việc trông nom Nimrod đâu.
– Sẽ không ai bị giết bởi bất cứ ai đâu, ông Groanin.
John đặt suy nghĩ đó lên phía trước tâm trí của cậu, để nó có thể là điều cuối cùng ông Groanin có thể nhớ về cậu. Nhưng ở sâu trong lòng, cậu đang nghĩ việc Philippa có thể càng sớm càng tốt đến lăng mộ hoàng đế với tấm kim bài hiệu lệnh trong tay là một vấn đề thật sự mang tính sống còn. Và nghĩ lại điều đó lần nữa, John quả quyết nó thậm chí còn quan trọng hơn thế.
– Tốt nhất cháu nên đi. Tìm Philippa. Mang em nó quay lại đây.
– Hi vọng tấm kim bài hiệu lệnh thật sự có hiệu quả.
Ông Groanin không quen nói chuyện với người lạ ngay trong đầu của mình. Người bình thường ít ai quen. Và nó còn đặc biệt khó hơn cho ông Groanin vì, như cậu Nimrod đã nói, hơi thủy ngân không mùi vị có tác động mạnh đến đầu óc của con người, khiến họ trở nên hỗn loạn. Cho nên, ấy là những lời cuối cùng của ông Groanin nói thành lời.
Thình lình, những chiến binh ma quỷ dường như sống lại và cùng bước tới trước một bước. Một trong số đó chụp lấy tay ông Groanin, và có lẽ ông sẽ rất đau nếu không phải đó là cánh tay siêu mạnh của ông. Tên thứ hai quay gót và phát ra một thứ âm thanh đục ngầu, như một con đười ươi to xác hung bạo, như thể đang cố yêu cầu viện trợ từ tòa kim tự tháp ngọc bích.
Nó la lên:
– Ô - ô - ô! Ô - ô - ô!
Trong một giây, John nghĩ chúng đã phát hiện ra cậu. Nhưng rồi, cậu nhận ra việc ông Groanin nhắc tới tấm kim bài hiệu lệnh dường như đã tác động lên những chiến binh này. Cậu quyết định ngồi yên tại chỗ, hi vọng sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn.
Rudyard Teer bước ra khỏi kim tự tháp. Đi sau lưng nó là Adam Apollonius, cũng mặc một bộ giáp bằng ngọc bích. Những chiến binh đứng lùi lại khi Iblis và con trai gã tiến đến gần ông Groanin.
Iblis nói:
– Nghe đồn ngươi vừa nói ra những từ ma thuật.
Ông Groanin giả tảng:
– Từ ma thuật nào cơ? Tôi nói, ông đang nói về từ ma thuật gì?
Iblis bảo:
– Ngươi thấy đấy, những chiến binh Dong Xi của ta, chúng chỉ biết tiếng Hoa. Nhưng ta đã lập trình để chúng thức dậy khi nghe nhắc tới một số câu và từ khóa tiếng Anh cụ thể. Ngay cả trong một ngôn ngữ lạ. Một trong những từ khóa đó là “kim bài hiệu lệnh”. Câu hỏi là, ngươi biết gì về tấm kim bài đó? Và tại sao ngươi mới vừa rồi lại nhắc đến nó?
Ông Groanin nói:
– Đó là hai câu hỏi.
Iblis trợn mắt:
– Đừng đùa với ta, Jeeves, hay bất cứ cái tên gì. Cơ thể mundane ta đang sử dụng thuộc về một ngôi sao rất, rất nổi tiếng ở Las Vegas. Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là, nó không có một chút khái niệm hài hước nào. Ngươi có biết Phép dò tâm là gì không?
Thở dài một cách mệt mỏi, ông Groanin bảo:
– Tôi không biết nó là gì. Nhưng tôi chắc chắn ông sẽ nói với tôi ngay ấy mà.
Lắc đầu, Iblis cười nói:
– Gã mập, mày có một cái miệng láu cá đấy. Từ cái miệng như thế phải phát ra một cái gì đó mới đúng. Ta cá đôi lúc chúng thậm chí làm mày phải ngạc nhiên, đúng không?
John biết Phép dò tâm là gì. Đã có một lần bản thân cậu bị trúng Phép dò tâm. Nhưng ngay cả khi cậu bắt đầu im lặng mà giải thích cho ông Groanin biết, đó là một phép trói buộc djinn với mục đích tìm ra những thứ làm ông khó chịu rồi làm chúng xuất hiện trong miệng, cậu đã cảm thấy có cái gì đó giẫy giụa và bò ngược lên cuốn họng của vị quản gia.
Ông Groanin phun nước miếng phì phì và kéo một cái gì đó ra từ bên dưới lưỡi. Nó bấu vít lấy cằm của ông trong giây lát, rồi mới rớt xuống sàn. Ông Groanin liếc nhìn xuống vừa kịp lúc để thấy một con gián mập ú đang lủi đi chỗ khác, ngay cả khi một thứ khác đang bò lổm ngổm trong miệng ông. Ông Groanin ho khan và nôn ọe mấy cái, trước khi phun ra sàn một con chuột cống nhỏ. Nó nhanh chóng được nối đuôi bởi một con nhện ăn thịt nhớp nháp bò lên mặt ông và an vị trên đỉnh đầu ông. Ông Groanin hét toáng lên.
Búng con nhện văng ra chỗ khác, Iblis nói:
– Tao nghĩ tốt nhất mày nên nói ra tất cả mọi chuyện, đúng không? Trước khi những con vật bự hơn xuất hiện.
John biết ông Groanin không thể nào chịu đựng nổi một sự tra tấn như vậy. Và nghĩ rằng việc cậu bị tóm có thể ngăn ông Groanin nói cho Iblis biết về Philippa và tấm kim bài hiệu lệnh, cậu chuẩn bị xuất đầu lộ diện. Ngay cả khi suy nghĩ đó vừa hình thành trong đầu cậu, vật thể tiếp theo trào ngược lên cổ họng ông Groanin là một miếng bông cải xanh. Vì rau củ là thứ mà John ghét vô cùng.
John nói:
– Được rồi, được rồi, ông bắt được tôi rồi. Sự thật là có hai người bọn tôi trong cơ thể này. Một là ông Groanin, quản gia của cậu Nimrod. Còn lại là tôi, John Gaunt. Cháu trai của cậu Nimrod.
Đắc ý đấm tay vào không khí, Rudyard Teer nói:
– Một giá hai món.
Ông Groanin hỏi lại:
– Một cái gì cơ?
Iblis bảo:
– Nó nói, một giá tiền mua được hai món.
Rồi Iblis vẫy tay và thầm thì một thứ mà John nghĩ là từ trọng tâm của gã. Không khí xung quanh ông Groanin đột nhiên trở nên rất lạnh. Một lớp băng mỏng xuất hiện trên cơ thể của những chiến binh, và ông Groanin có thể thấy được hơi thở của mình ở trước mặt.
John đoán Iblis đã giảm nhiệt độ xuống để có thể dễ dàng phát hiện ra cậu nếu cậu cố trốn đi khỏi cơ thể vị quản gia.
Iblis nói tiếp:
– Từ sau lần gặp cuối, tao đã mong chờ được gặp lại mày đấy nhóc. Rất mong chờ. Và giờ mày đã ở đây. Đáng lẽ tao nên biết Phép dò tâm đã phát hiện hai đứa bọn mày trong đó khi trông thấy miếng bông cải xanh xuất hiện. Hiếm khi có người ghét hai thứ hoàn toàn khác nhau như chuột nhắt và bông cải.
John nói:
– Tôi không biết à nha. Chẳng phải ông khác xa một miếng bông cải xanh sao?
Mở một nụ cười rắn độc, Iblis gật đầu với những chiến binh ma quỷ và ra lệnh:
– Dẫn nó đi. Dẫn nó vào trong kim tự tháp. Chúng ta sẽ nhanh chóng biết được chính xác nó biết gì về tấm kim bài hiệu lệnh.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung