One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Kim Bài Hiệu Lệnh
ậu Nimrod ngập ngừng liếc nhìn Marco Polo, rồi lại ngó cái đồng hồ đeo tay của cậu. Cậu đã hi vọng nhắc nhở nhà thám hiểm cổ đại của thành Venice biến mất bằng cách lấy ra một miếng vải và lau chùi hình vẽ ma phương đã làm ông tạm thời sống lại. Nhưng Marco Polo lại không có vẻ tiếp thu gợi ý gì, và họ biết rõ xơ Cristina có thể quay lại đây bất cứ lúc nào. Finlay hiện đã bồn chồn đứng trước cửa, mắt trông chừng cái cầu thang dài ngoằn dẫn lên phòng thánh tích.
Là một quý ông người Anh, cậu Nimrod thường tránh đi sự khiếm nhã và những hành động lỗ mãng, nhưng lần này, cậu không còn cách nào khác ngoài việc nói thẳng ra là Marco Polo nên đi – theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Vừa xoa xoa tay, vừa đá đá cái rương đồng trống rỗng từng chứa những cái xương của Marco Polo một cách đầy ẩn ý, cậu Nimrod lên tiếng:
– Ờ… ừm… cậu chắc là tất cả chúng ta đều rất cám ơn quý ngài Marco Polo vĩ đại đã đến nói chuyện với chúng ta hôm nay. Đúng không, các cháu?
Ráng gắn một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, Philippa nói:
– Ê? À, vâng, đúng thế ạ.
John/Finlay đồng thanh:
– Cám ơn ông. Câu chuyện của ông về Yên Vũ và Dong Xi rất thú vị ạ.
Cậu Nimrod gật gật đầu:
– Thú vị, đúng không? Nhưng chúng ta không nên giữ chân ông lâu hơn nữa, các cháu nhỉ? Cậu chắc là, ông còn cả một ngàn lẻ một chuyện cần phải làm.
Cậu Nimrod nở một nụ cười đầy mong đợi với Marco Polo. Im lặng một lúc, cậu nói thêm:
– Cho nên, hãy thể hiện sự cảm kích của chúng ta và nói tạm biệt theo cách thông thường đi nào.
Cậu Nimrod bắt đầu vỗ tay và, với không mấy phấn khích, Philippa cùng Finlay/John vỗ theo.
Lại một sự im lặng kéo dài. Trong suốt thời gian đó, Marco Polo vẫn ngồi yên trên cái ghế công sở của xơ Cristina.
Cậu Nimrod tuyên bố với một thái độ dứt khoát mà cậu hi vọng sẽ giúp truyền đạt được suy nghĩ của cậu:
– Thông điệp đã chuyển giao. Hoàn toàn. Tuyệt đối. Đầy đủ. Không hơn không kém.
Marco Polo lơ đãng nói:
– Có lẽ tôi đã không nói rõ. Tôi không chỉ là một người đưa tin bình thường. Tôi còn có nhiệm vụ phải giúp mọi người tiêu diệt những chiến binh ma quỷ. Tôi không thể rời đi chừng nào chúng còn chưa biến mất. Không phải là bây giờ.
Cậu Nimrod mỉm cười một cách gượng gạo.
Finlay thông báo:
– Xơ Cristina đang trên đường lên đây. Cháu thấy bà ấy đang lên. Chúng ta sẽ nói gì với bà ấy về Marco Polo đây?
Cậu Nimrod lầm bầm:
– Hmm…
Finlay giục:
– Sử dụng sức mạnh của chú đi. Biến chúng ta ra khỏi đây. Hoặc biến ông ấy thành, cháu không biết nữa, dơi chẳng hạn, hoặc một cái gì đó. Nhưng làm gì đó đi chú.
Philippa hỏi cậu của cô:
– Cậu đang nghĩ gì vậy?
Đến giờ phút này, họ có thể nghe được tiếng bước chân của xơ Cristina đang từ từ bước lên các bậc thang ở bên ngoài.
Cậu Nimrod nói:
– Cậu đang nghĩ, xơ Cristina sắp sửa phát hiện ra, có nhiều điều về thế giới này hơn những gì bà biết. Nếu có thể vượt qua được mấy bậc thang ngoài kia, cậu nghĩ chắc bà ấy cũng có thể chịu được cú sốc của điều chúng ta sắp sửa nói, cháu nhỉ?
Xơ Cristina xuất hiện trên cửa vào phòng thánh tích, với hơi thở chỉ hơi hỗn loạn một chút. Trước sự ngạc nhiên của Finlay/John và Philippa, bà đang cầm một gói đồ được gói rất đẹp trên tay. Và Philippa đoán là cậu Nimrod chắc hẳn đã dàn xếp để một gói đồ gửi tặng xơ Cristina xuất hiện dưới nhà, để chuyến đi của người phụ nữ lớn tuổi không chỉ là kết quả của một trò đùa độc ác.
Bà nói một cách hạnh phúc:
– Mọi người nhìn nè.
Philippa khen ngợi:
– Đẹp quá.
Cô bắt được ánh mắt của cậu Nimrod, và cậu lén gật đầu đồng ý với cô.
Vẫn chưa chú ý có một người lạ đang ngồi trên ghế của bà, xơ Cristina nói tiếp:
– Không biết đây là gì nhỉ? Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng nhận được một món quà được gói đẹp như thế này.
Bà nhanh chóng mở gói đồ ra. Bên trong nó là một hộp chocolate Venice đắt tiền. Và sau đó bà nhìn thấy Marco Polo.
– Ồ, tôi xin lỗi nhé. Tôi không biết mọi người có bạn.
Marco Polo lịch sự đứng dậy và cúi chào.
Cậu Nimrod nói tỉnh rụi:
– Xơ Cristina, hộp xương đã trở thành quý ngài đây. Chúng đã tự lắp ráp lại khi chúng tôi bày chúng ra sàn nhà.
Cậu nói như thể việc một nhân vật lịch sử nổi tiếng quay về từ cõi chết là một chuyện tự nhiên nhất trên đời.
Xơ Cristina hỏi:
– Ông không định nói, quý ngài đây thật sự là Thánh Mark chứ?
– Không, không. Đây là Marco Polo.
Marco Polo lại cúi chào lần nữa một cách rất lịch thiệp.
– Ý ông là, đây chính là Marco Polo? Người đã đến Trung Quốc?
– Đúng vậy.
– Ô, chúa ơi. Thật tuyệt. Ông có muốn dùng chocolate không, Marco Polo?
Marco nói:
– Có, xin cám ơn.
Bà mở hộp và đưa ra trước mặt Marco những thỏi chocolate sữa nhỏ xinh hình chữ nhật được gói trong giấy tráng vàng.
Bà cho biết:
– Tôi rất hâm mộ quyển sách của ông. Và bộ phim họ làm về cuộc đời ông.
Marco lịch sự cười đáp lễ, dù dĩ nhiên ông chưa bao giờ xem một bộ phim nào. Ông lấy một thỏi chocolate, ngắm nhìn nó trong vài giây rồi giơ nó lên cho cậu Nimrod và lũ trẻ xem.
Ông nói:
– Một tấm kim bài. Madonna[28], phải chi đây là nó. Quando si viene al dunque[29]... mọi thứ sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta.
Rồi ông gỡ lớp giấy gói ra và bỏ tọt miếng chocolate vào miệng.
Xơ Cristina mời tất cả mọi người ăn chocolate. Mỗi người lấy một miếng. Finlay và John ăn lần lượt từng miếng.
Xơ Cristina nhận xét:
– Tôi phải nói, hôm nay đúng là một ngày đặc biệt. Không phải ngày nào cũng có thể gặp mặt Marco Polo đâu.
Marco Polo bảo:
– Tôi cũng vậy. Không phải ngày nào cũng có người được gọi lên từ cái chết. Xơ Cristina nói:
– Đúng là không. Một việc khích lệ tinh thần rất nhiều, thật đấy. Với một người ở tuổi của tôi. Vì, nếu giờ ông có mặt ở đây, có nghĩa còn có một cái gì đó để trông đợi sau khi chết. Ông dùng chocolate nữa không?
Marco gật đầu:
– Si, per favore[30]. Món này rất ngon. Nhưng không ngon bằng kem. Bà đã dùng thử món kem chưa? Tôi đã mang công thức món đó về từ Trung Quốc.
Mút ngón tay mình, ông nói thêm:
– Kem rất là squisito… rất là ngon.
Xơ Cristina đồng ý:
– À vâng. Tôi cũng rất thích kem.
Quay nhìn cậu Nimrod, John hỏi:
– Có một điều này cháu cứ thắc mắc mãi. Không phải cậu nói Marco đã chết cách đây bảy trăm năm sao?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đúng thế. Ông ấy chết vào năm 1324. Có đúng như vậy không, Marco?
– Đúng. Sao lại hỏi vậy?
Finlay/John nhìn vẫn có vẻ như không hiểu một điều gì đó. Lần này quay sang Marco Polo, John nói:
– Chỉ là một điều ông vừa nói. Về việc hôm nay là một ngày đặc biệt. Và cả điều ông đã nói khi nãy. Về việc ông được triệu hồi sau một giấc ngủ hai trăm năm. Cháu nghĩ, đáng lẽ ông phải nói giấc ngủ bảy trăm năm mới đúng chứ.
Lấy thêm miếng chocolate nữa, Marco Polo lắc đầu bảo:
– Không, không. Ta đã được triệu hồi một lần trước đây. Vào năm 1820, ta nghĩ vậy. Ngay tại căn phòng này. Ta đã kể câu chuyện của ta cho một linh mục trẻ. Nhưng lúc đó không có hiểm họa nào từ chiến binh ma quỷ, nên ta chỉ ở lại đủ lâu để kể xong câu chuyện rồi quay lại cái rương của ta.
Cậu Nimrod hỏi:
– Bao gồm cả đoạn về tấm kim bài? Về mục đích của nó, và về việc ông đã làm rớt nó xuống kênh và không tìm được?
– Ừ, cả đoạn đó.
Finlay nói:
– Cho cháu tò mò chút nhé: khi ông nói tấm kim bài đó đòi hỏi tất cả phải thuần phục, ông đang nói đến sự thuần phục như thế nào cơ?
Vỗ mạnh lòng bàn tay vào nhau, như thể đang lập một lời thề, Marco Polo cho biết:
– Giuererei di averlo[31]. Không ai có thể chống cự lại sức mạnh của nó, dù muốn hay không. Loại sức mạnh như vậy. Sức mạnh siêu nhiên. Người tìm được tấm kim bài gần như có thể làm được tất cả mọi chuyện với nó. Tiến lên mọi địa vị mong muốn, bất chấp phẩm chất như thế nào.
Cậu Nimrod hỏi:
– Ông có nhớ tên của vị linh mục ấy không?
Marco Polo lắc đầu:
– Không. Nhưng đó là một người khá có duyên trong việc ăn nói. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau trong một thời gian dài.
Cậu Nimrod hỏi tiếp:
– Vậu ông có nhớ người đó nhìn như thế nào không?
Marco làm một vẻ mặt đăm chiêu đúng chất Ý và nhún vai khi ông cố nghĩ ra một lời miêu tả phù hợp. Ông nói rất mơ hồ:
– Nhìn giống một linh mục.
Lấy một cuốn sách xuống khỏi kệ, xơ Cristina mở nó ra đưa cho Marco Polo xem. Bên trong là bức hình của một linh mục. Bà hỏi:
– Phải người này không?
Marco nhìn vào cuốn sách và gật đầu:
– Tôi nghĩ vậy.
Nhìn vào bức hình, cậu Nimrod đọc to dòng tiêu đề bên dưới:
– Hồng y Daniele Marrone.
Marco nói:
– Nhưng ông ấy không phải là một hồng y khi gặp tôi.
Xơ Cristina lẩm bẩm:
– Vậy là, câu chuyện xưa đó có thể là sự thật.
– Câu chuyện xưa nào cơ?
Xơ Cristina có vẻ lưỡng lự. Rồi lắc đầu, bà bảo:
– Tôi xin lỗi, nhưng không. Đó không phải một câu chuyện dài, nhưng tôi không thể kể nó ở đây. Tại Giáo đường Thánh Mark. Kể chuyện về Hồng y Marrone ở một nơi như thế này có vẻ gì đó không phù hợp.
Suy nghĩ trong giây lát, bà nói tiếp:
– Hãy đến gặp tôi tại phòng hai mươi ba ở Accademia trong một giờ nữa.
* * *
Nằm ở bên kia kênh Grand, Gallerie dell’ Accademia sở hữu bộ sưu tập tranh nghệ thuật Venice lớn nhất từng được biết đến. Và phòng thứ hai mươi ba của phòng tranh là nơi trưng bày tranh ảnh của những nhân vật quan trọng trong lịch sử Venice: vài vị công tước Venice uể oải, tiếng Ý gọi là “Doge”; nhà thiên văn học Galileo; nhà soạn nhạc Vivaldi và Monteverdi; tay sở khanh khét tiếng Casanova; Hoàng đế Napoleon; nhà thơ Lord Byron; cùng rất nhiều nhân vật khác mà Philippa, John và Finlay chưa nghe nói đến bao giờ. Trong số đó có bức tranh của Hồng y Daniele Marrone, họa vào năm 1820. Và xơ Cristina đang đứng chờ họ ngay trước bức tranh đó.
Bà chỉ vào người đàn ông trong bức tranh, người đang mặc bộ áo thụng đỏ thẫm của các Hồng y trong Giáo hội Công giáo Roma. Đứng trước một thư viện ốp gỗ sồi, ông đang đọc một cuốn sách lớn treo lủng lẳng một thẻ đánh dấu trang bằng lụa xanh, và ở cuối thẻ là một tấm mề đay bằng vàng. Đó là một người đàn ông cao lớn, tóc nhạt màu nhưng hói, với một lúm đồng tiền sâu ở cằm.
Xơ Cristina cho biết:
– Bức họa Hồng y Daniele Marrone được thực hiện bởi họa sĩ vĩ đại người Ý Niccolò Pollo. Nhưng trước khi trở thành hồng y, đức cha Marrone – đó là danh hiệu của ông khi đó – là một trong những người tiền nhiệm của tôi trong vai trò người trông nom thánh tích của Giáo đường St. Mark. Tôi không cảm thấy thoải mái khi nói thẳng về ông trong một nơi ông từng đóng góp nhiều công sức như vậy. Và, khi tôi bảo “nói thẳng”, tôi muốn nói là, ông ấy không giống một linh mục cho lắm. Ông ấy quá quan tâm đến việc sống thoải mái để có thể tập trung vào những vấn đề mang tính tâm linh.
– Cha Marrone là bạn thân của Lord Byron, một người từng được miêu tả là “điên cuồng, xấu xa, không nên quen biết”. Đặc biệt là một linh mục, không nên dây vào ông ấy. Hai người bọn họ thường đi uống rượu, rồi sau đó rủ nhau nhảy vào kênh Grand để xem ai là người bơi qua kênh đầu tiên. Giống như Lord Byron, Cha Marrone là một tay bơi kì cựu. Người ta đồn rằng ông có thể nín thở trong suốt bốn phút, và rằng ông thường thích đi bơi ban đêm.
– Tất cả mọi người đều có thể thấy rõ sự nghiệp linh mục của Cha Marrone sẽ không đi đến đâu. Nhưng rồi, vào năm 1816, ông làm một chuyến đi đến Rome, và không lâu sau được phong chức Giám mục. Không ai có thể nói được tại sao. Mà sự nghiệp của ông vẫn chưa ngừng lại ở đó. Ông nhanh chóng trở thành Tổng Giám mục, sau đó là Hồng y. Người ta đồn rằng ông thậm chí có thể trở thành Giáo hoàng, nhưng ông đã từ chối vị trí đó vì quá lười. Ông cũng trở nên rất giàu có. Chính Hồng y Marrone là người bỏ tiền tu bổ lại Giáo đường Thánh Mark năm 1820. Nhưng một lần nữa, không ai có thể nói được gia tài của ông từ đâu mà đến, và cho đến tận ngày hôm nay, nó vẫn là bí ẩn lớn nhất của Venice.
Xơ Cristina nói tiếp:
– Có vài người cho rằng ông đã khám phá ra một nguồn của cải bí mật nào đó tại phòng thánh tích. Nhưng không có gì bị mất, và không có lời buộc tội nào được chứng minh.
Và nhìn Marco Polo, bà bảo:
– Tôi đang nghĩ, nếu Cha Marrone chính là người đã nghe câu chuyện của ông lần đầu tiên, vậy có lẽ ông ấy cũng chính là người đã tìm thấy tấm kim bài bị mất của ông.
John nói:
– Dĩ nhiên. Với một người có khả năng nín thở trong bốn phút thì việc đó dễ như ăn cháo ấy chứ.
Finlay hỏi:
– Ông có nói với ông ấy đã đánh rơi nó ở chỗ nào trên kênh không?
Marco gật đầu:
– Ma certo[32]. Dĩ nhiên. Dù sao ông ấy cũng là một linh mục. Chúng ta không được phép giữ bí mật với linh mục.
Cậu Nimrod hỏi:
– Việc sở hữu tấm kim bài hiệu lệnh có thể giải thích sự thăng tiến nhanh chóng của ông ấy trong giáo hội được không?
Marco Polo trả lời:
– Được chứ. Không có giới hạn nào về tầm ảnh hưởng của tấm kim bài lên con người. Bản thân tôi có thể trở thành Doge của Venice nếu muốn. Tôi nghĩ, năm tấm kim bài đó có lẽ là một trong những lí do làm nên một Hốt Tất Liệt vĩ đại. Sức mạnh của ngài ấy luôn có phần siêu nhiên mà.
Cậu Nimrod nói:
– Câu hỏi là, nếu có tấm kim bài, Cha Marrone đã làm gì với nó?
Xơ Cristina bảo:
– Câu trả lời cho câu hỏi đó có thể nằm ở đây.
Bà dẫn họ qua bức tranh tiếp theo, bức tranh mô tả về lâu đài của những công tước thành Venice. Phía trước tòa lâu đài rực rỡ ánh hoàng kim trong ánh nắng Venice, bốn người dân thường có vẻ đang xem xét một trong những viên đá đặt nền, phía trên có ghi một công thức toán học nhìn có vẻ vô lí:
XI + I = X
Xơ Cristina cho biết:
– Bức tranh này là của Riccardo Furbogigione. Và nội dung của nó là về lâu đài của các Doge ở Venice. “Lâu đài Hoàng kim” là tên gọi của nó. Người ta nói rằng nó không phải là một bức tranh đặc biệt gì. Thậm chí có người còn bảo nó tẻ nhạt. Tuy nhiên, đây là bức tranh được đặt vẽ bởi Hồng y Marrone. Và ở đây, tại Venice này, người ta luôn đồn rằng nó cất chứa một bí mật vĩ đại. Bí mật của Hồng y Marrone. Dĩ nhiên độ chính xác của bức tranh không cao. Họa sĩ đã sử dụng ánh mặt trời phản chiếu khỏi mặt kênh để làm tòa lâu đài nhìn có vẻ có nhiều vàng hơn thực tế. Ngoài ra, tòa lâu đài thật ngoài đời cũng không có viên đá đặt nền như trong hình. Càng không có họa tiết đó trong tòa nhà.
Philippa nhận xét:
– Nếu đây là chữ số La Mã, vậy thì phép tính trên hoàn toàn vô nghĩa. Mười một cộng một là mười hai, chứ đâu phải mười.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Chính xác như thế. Thú vị thật.
Finlay thầm thì:
– Lại bế tắc.
Cậu Nimrod nói:
– Ánh vàng của tòa lâu đài dường như muốn nói với chúng ta một điều gì đó.
Philippa bảo:
– Vàng. Kim. Có thể tấm kim bài đang giấu đâu đó trong đó.
Xơ Cristina cho biết:
– Còn có một dãy số khó hiểu ở bên dưới bức tranh. Không ai biết được chúng nghĩa là gì.
John hỏi:
– Có thể là một mật mã chăng?
Xơ Cristina bảo:
– Nhiều khả năng là vậy. Rất nhiều học giả đã thử giải mã nó. Nhưng không ai thành công. Dường như bí mật của Hồng y Marrone đã chết cùng ông.
Họ lại dành một chút thời gian ngắm nghía bức tranh. Rồi cậu Nimrod quay lại bức tranh của Hồng y Marrone. Những người còn lại đi theo cậu.
Đứng cạnh bức tranh ở khoảng cách gần nhất mà hệ thống bảo vệ của phòng tranh cho phép, Finlay nhìn chằm chằm vào cái thẻ đánh dấu trang và nói:
– Cái thẻ đánh dấu trang này trong quyển Kinh thánh của Hồng y ấy, ở trên nó có viết gì đó thì phải.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu đọc được không, con trai?
Finlay căng mắt ra nhìn, và cái đầu đưa sát về phía trước đến nỗi mũi cậu gần như đụng vào bức tranh.
– Trên đó viết, “Aurum - dii - tango”.
Cậu Nimrod lặp lại:
– Aurumdii tango. Tiếng Latinh. Nó có nghĩa là “tôi chạm vào vàng của thánh thần”.
Finlay nhún vai:
– Học tiếng Latinh cũng có lợi nhỉ.
John gật đầu:
– Rõ rành rành rồi. Ông Dan Marrone của chúng ta đúng là có tấm kim bài. Và ông ấy muốn ai đó biết ông có nó.
* * *
Tạm biệt xơ Cristina, họ bắt một chiếc taxi nước về lại khách sạn. Cậu Nimrod đặt một phòng khác cho Marco Polo, rồi họp mặt cùng lũ trẻ trên dãy phòng tầng mái, nơi chúng vừa kể lại toàn bộ những chuyện biết được cho ông Groanin.
Cậu Nimrod nói:
– Quan trọng là hiện giờ chúng ta phải giải mã cho được bí ẩn trong bức tranh và tìm ra tấm kim bài. Rõ ràng chúng ta không có thời gian để trì hoãn. Nhưng chuyện cũng quan trọng không kém là chúng ta cũng cần đến Trung Quốc càng sớm càng tốt và tìm ra cái nơi Faustina đã mô tả.
Finlay thắc mắc:
– Cháu không hiểu. Tại sao những chuyện đó lại quan trọng chứ?
John bảo:
– Cháu cũng đồng ý với Finlay. Tất cả những gì cháu muốn làm hiện giờ là quay về New York và chờ mẹ cháu trở lại.
Cậu Nimrod kể cho hai cậu bé nghe về điều mà cậu và Philippa đã phát hiện ra trong cuốn Bích Thư, cũng như việc nó có liên hệ như thế nào với điều Marco Polo đã nói với họ. Cậu bảo:
– Không nên bỏ qua những lời cảnh báo từ quá khứ. Có chuyện nghiêm trọng gì đó đã xảy ra trong linh giới. Và chúng ta đã biết chắc, những chiến binh ma quỷ đứng đằng sau nó. Chúng ta phải tìm ra lí do tại sao.
Finlay vẫn thắc mắc:
– Nhưng nếu đó là chuyện xảy ra trong linh giới thì có liên quan gì đến chúng ta chứ? Ý cháu là, các linh hồn đều đã chết, đúng không? Đối với họ còn có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa?
Cậu Nimrod nói:
– Rất nhiều chuyện tồi tệ hơn có thể xảy ra cho họ. Và cho cả chúng ta. Linh giới có thể ảnh hưởng đến thế giới vật chất theo những cách mà cháu không thể nào hiểu rõ được. Không phải vô tình mà người ta gọi nó là “thế giới bên kia”. Hãy thử nghĩ về nó như một đồng xu. Cháu không thể có mặt sấp mà không cần mặt ngửa. Đó là lí do tại sao chúng ta phải đến Trung Quốc.
Ông Groanin làu bàu, giọng không mấy vui vẻ:
– Trung Quốc hả?
Cậu Nimrod lặp lại:
– Trung Quốc. Nhưng chúng ta sẽ phải chia đôi lực lượng. Groanin, anh sẽ cùng tôi, Finlay và John đi Trung Quốc.
Tôi tin rằng có ai đó đã giải mã bí mật của những chiến binh đất nung cổ đại, và đang sử dụng chúng cho mục đích cá nhân.
Philippa hỏi:
– Vậy còn cháu?
– Cậu muốn cháu ở lại đây, Venice, cùng Marco Polo và thử xem cháu có thể giải mã bí ẩn của bức tranh hay không. Việc tìm ra tấm kim bài rất quan trọng. Tốt hơn hết, cậu sẽ làm một cái passport cho Marco Polo, phòng trường hợp hai người cần đi đâu để tìm nó.
Philippa hỏi:
– Cậu không thấy như vậy hơi nguy hiểm à? Ý cháu là, mọi người đến Trung Quốc mà không có tấm kim bài hiệu lệnh?
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Có lẽ. Nhưng đó là điều chúng ta cần làm, Philippa à. Có thể chúng ta chỉ đi thám thính thôi. Thu thập tin tức.
Ông Groanin buồn bực nói:
– Tôi ghét Trung Quốc. Họ ăn thịt chó ở Trung Quốc.
Cậu Nimrod thở dài:
– Groanin à, anh có đến Trung Quốc bao giờ đâu.
Ông Groanin nhìn cậu Nimrod với ánh mắt van nài và hỏi:
– Tôi không thể ở lại đây với Philippa sao, thưa ngài? Tôi không nghĩ ý tưởng đi Trung Quốc đồng ý với cái dạ dày của tôi. Ở Ý đã đủ tệ rồi. Tỏi với chả dầu ô liu. Vì Chúa, họ còn bỏ tỏi vào cả bánh mì và bơ. Tôi có thể giúp Philippa giải câu đố trong bức tranh. Tôi giỏi trò ô chữ. Cậu biết điều đó mà. Không ai hoàn thành trò ô chữ trên Daily Telegraph nhanh bằng tôi. Thật đó.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Tôi xin lỗi, anh Groanin, nhưng không. Sau trận đấu vật giữa anh và thiên thần Sam, có thể thấy rõ anh sẽ có ích hơn cho chúng ta trong vai trò vệ sĩ. Chúng ta có thể sẽ cần đến sức mạnh trong cánh tay đặc biệt của anh nếu phải đối đầu trực tiếp với những chiến binh ma quỷ.
Ông Groanin lớn tiếng than thở:
– Tôi đang sợ điều đó đây. Cá là chúng ta đến đó chưa đầy năm phút sẽ thấy ngay món thịt chó trong thực đơn. Tôi có thể thấy trước điều đó. Nhớ lấy lời tôi đấy.
Philippa trấn an:
– Ôi, ông Groanin, ở Trung Quốc người ta không có ăn thịt chó đâu. Đó chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi.
Ông Groanin hỏi lại:
– Không? Thật hả?
Rồi im lặng trong giây lát, ông gật đầu bảo:
– Vậy thì không sao. Chỉ là ông rất thích chó. Ông từng có một con chó. Khi còn trẻ.
John gật gù:
– Thế giới đúng là nhỏ.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung