Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Hai Marco[21]
hòng thánh tích của Giáo đường Thánh Mark nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, trong một căn phòng bụi bặm nhìn giống một nhà giam trên một tháp canh nào đó. Có một khung cửa sổ cao rào thanh chắn, và dọc theo các bức tường là những cái tủ gỗ cỡ bự được xếp theo thứ tự ABC, dựa theo tên của những vị thánh có thánh tích lưu trữ trong các ngăn kéo sâu đáy.
Người trông nom các thánh tích là một nữ tu lớn tuổi người Mĩ được biết đến với tên xơ Cristina, người mà John nghĩ nhìn cũng có phần giống một thánh tích. Nhưng John cũng nghĩ bà chắc hẳn phải khỏe mạnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của bà: có đến hai trăm bậc thang từ lối vào tầng trệt đến phòng thánh tích, và cơ thể Finlay đã thở không ra hơi khi cậu Nimrod và lũ trẻ leo lên đến nơi.
Ông Groanin chọn ở lại khách sạn, để săn sóc một vết ong chích to đùng trên đỉnh đầu nhìn giống ngọn đèn đỏ trên xe cấp cứu. Ông vẫn còn đang hờn dỗi vì John và Finlay đã khoái chơi trò giả tiếng xe cấp cứu mỗi lần ông bước vào phòng. Faustina thì đã cưỡi lốc gió đến Babylon, trong khi mẹ cô – bà Jenny Sachertorte – đã đón máy bay về Mĩ sau một màn chia tay đầy cảm động giữa hai mẹ con.
Với vị trí cao cấp Tổng chỉ huy Hội hiệp sĩ dòng Thánh Mark của cậu Nimrod, không mấy ngạc nhiên khi xơ Cristina tiếp đón họ với thái độ nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng bà cũng khá thẳng thắn khi nói đến nguồn gốc không rõ của nhiều thứ được gọi là thánh tích ở đây.
Bà thừa nhận:
– Tôi không biết tại sao chúng tôi lại phải mất công cất giữ mớ ve chai này. Thật sự không biết. Vì phần lớn những thứ ở đây đều là vậy: ve chai. Chúng tôi có tất cả mọi thứ, từ móng chân của Thánh Blaise đến ráy tai của Thánh Mungo. Lần tổng kết gần đây nhất của tôi, chúng ta có đến ba mươi ba ngón tay của Thánh Anthony, mười lăm ngón chân thuộc về Thánh Munditia, sáu xương đùi của Thánh Bartholomew, và ba hộp sọ của Thánh Barnabas. Răng thì vô số. Chúng tôi có thể thay thế phân nửa số hàm răng giả ở Ý với số răng có ở đây. Có cả đống thùng đầy nhóc răng với răng.
Cậu Nimrod hỏi:
– Còn Thánh Mark thì sao? Có cái gì của ông ấy ở đây?
Xơ Cristina mỉm cười:
– Ý ông là, ông không tin ông ấy ở bên dưới bàn lễ thánh thể của chúng ta?
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Tôi nghĩ, cũng như nhiều người, tôi có sự nghi ngờ của mình.
Xơ Cristina nhún vai và đi về phía một ngăn kéo với dòng chữ MARCO được sơn khéo léo ở bên ngoài. Mở ngăn kéo ra, bà chỉ vào một mớ hỗn độn những xương, răng, lọ đựng máu, lọn tóc, móng tay, móng chân, xương tay, xương chân, và đốt xương sống. Gói gọn trong một miếng vải nhung viền đăng-ten là một hộp sọ hoàn chỉnh với hai tròng mắt thủy tinh và hàm răng đính ngọc. Thậm chí còn có cả một cái chân bằng vàng được cho là có chứa xương đùi của thánh Mark.
Xơ Cristina nói:
– Khá nhiều lựa chọn, đúng không? Chúng tôi đã kiểm tra phần lớn những thứ này bằng phương pháp xác định niên đại cacbon, và không có cái nào quá một nghìn tuổi. Nói cách khác, phần lớn những thứ này đều là đồ giả. Nhưng chúng tôi vẫn giữ chúng ở đây, vì chúng là một phần của lịch sử, từ cái thời mà thánh tích có ý nghĩa quan trọng với mọi người. Khi những người mộ đạo tin tưởng chúng có sức mạnh chữa lành bệnh cho họ.
Philippa hỏi:
– Có cái gì được giữ ở đây mà bà nghĩ có thể có sức mạnh thật sự không ạ?
Suy nghĩ trong giây lát, xơ Cristina nói:
– Có. Hai cái là cái cháu muốn hỏi có lẽ là những thánh tích của Thánh Mark. Mặc dù bản thân chúng không thể là đồ thật, cái hộp đựng chúng, vốn được chạm khắc tinh xảo và quá lớn để bỏ vừa vào ngăn kéo, lại toát ra một dạng năng lượng nào đó. Đó là điều khiến ta ngạc nhiên nhất.
Philippa thắc mắc:
– Tại sao bà có thể chắc những thánh tích đó không phải đồ thật?
– Vì chúng ta cũng đã kiểm tra chúng bằng phương pháp xác định niên đại cacbon. Để biết được tuổi của chúng. Theo những gì được ghi trong sách, chúng ta đều biết Thánh Mark chết ở Alexandria vào năm thứ tám của triều đại Hoàng đế La Mã Nero, khoảng năm sáu mươi ba sau Công nguyên.
Nhưng bộ xương đặc biệt này lại có tuổi đời vào đầu thế kỉ 14. Khoảng năm 1320. Cho nên, cháu thấy đó, nó không thể nào là xương của Thánh Mark.
Cậu Nimrod nói lấp lửng:
– Ừ, tôi hiểu ý bà. Hmmm… năm 1320 à. Tôi tự hỏi…
Xơ Cristina nói tiếp:
– Còn một chi tiết nữa. Mỗi cái xương trong tổng số hai trăm lẻ năm cái xương đều có khắc chữ Hán khảm vàng ở phía trên.
– Bà vừa nói hai trăm lẻ năm à?
Xơ Cristina lặp lại:
– Chính xác hai trăm lẻ năm, không hơn không kém.
Cậu Nimrod hỏi:
– Chữ Hán loại nào vậy?
Xơ Cristina cho biết:
– Là chữ số. Dĩ nhiên, không có một tư liệu nào cho thấy Thánh Mark từng đến Trung Quốc. Ai Cập và Jerusalem là những quốc gia phía đông xa nhất mà ông ấy từng đến. Cho nên, bộ xương đó không thể nào là của ông ấy, đúng không?
Cậu Nimrod bảo:
– Đúng là không thể. Nhưng dù sao, nếu bà không phiền, tôi vẫn muốn nhìn thử bộ xương đặc biệt đó một cái. Chỉ để thỏa mãn trí tò mò của tôi thôi.
Xơ Cristina mở khóa một cái tủ lớn, dời các mũ tế, quyền trượng giám mục, tà vẹt hình thánh giá, thương, giáo La Mã và cung dài qua một bên, trước khi kéo ra sàn một cái hộp gỗ bụi bặm đủ to để chứa vài tá súng trường. Finlay đã đề nghị giúp đỡ và bị từ chối một cách lịch sự, không khỏi kinh ngạc trước sức mạnh của vị nữ tu lớn tuổi.
Bà giải thích với Finlay:
– Cháu thật tốt khi muốn giúp bà, nhưng cháu thấy đó, đây là công việc của bà.
Bà mở cái hộp ra, làm lộ ra một cái rương bằng đồng bóng loáng với hoa văn tinh xảo, trên có khắc vô số chữ Hán. Chỉ vào một tấm bảng bằng ngà đính ở cuối rương, xơ Cristina mỉm cười bảo:
– Trên này đề tên của Thánh Mark, bằng tiếng Hán. Ít nhất, đó là điều những người biết tiếng Hán giải thích với chúng tôi. Dù với tôi, có thể nó chỉ nói “Sản xuất tại Đài Loan”.
Cậu Nimrod đưa tay vuốt dọc theo tấm bảng tên bằng ngà cùng hai chữ Hán ghép thành từ “Mark”.
Cậu Nimrod nghĩ xơ Cristina nói đúng. Đầu ngón tay của cậu phát hiện ra cái rương có chứa một dạng năng lượng kì lạ nào đó, nhưng điều ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu lại là họa tiết phía trên nắp rương.
Xơ Cristina nói:
– Như ông có thể thấy, đây là biểu đồ bộ xương người. Nhìn cách mà tất cả các loại xương được nhận dạng xem. Thú vị, đúng không?
Philippa đồng ý:
– Nhìn giống thứ mà sinh viên y khoa hay sử dụng ấy. Rồi điện thoại vang lên, và xơ Cristina đi ra trả lời nó.
Cậu Nimrod hạ thấp giọng nói để vị nữ tu lớn tuổi không nghe được:
– Cậu nghĩ nó không chỉ đơn giản như vậy. Mỗi cái xương dường như tương ứng với một chữ số của họa tiết trên nắp.
Vừa nói, cậu vừa chỉ về hình vuông chứa ba mươi sáu chữ số được khắc trên nắp rương ở ngay phía trên phần đầu bộ xương.
Philippa hỏi:
– Nó là hình gì vậy cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Nếu cậu không lầm, đó là một ma phương[22] Trung Quốc. Nghe nói, ma phương được phát minh bởi một djinn hùng mạnh vài thế kỉ trước. Và những hình vuông như thế này thường được đặt bên dưới lớp đá lót nền của những ngôi nhà ở Trung Quốc để mang lại sự may mắn. Nhưng chúng thỉnh thoảng cũng được sử dụng như một kí gửi ước. Các cháu biết đó, là điều ước có thể tồn tại độc lập khỏi một djinn. Thỉnh thoảng tốt, và thỉnh thoảng xấu. Và có thể tồn tại trong một khoảng thời gian không hạn định. Chỉ là, cậu chưa bao giờ nghe nói đến một cái kéo dài như thế này.
Finlay hỏi:
– Nhưng nó có thể làm được gì chứ?
Cậu Nimrod nói:
– Phải chi anh Rakshasas có ở đây. Anh ấy biết rõ hơn về những thứ này. Cậu nghĩ nó được gọi là chuan dai zhe. Cậu không chắc lắm nó nghĩa là gì. Cậu chỉ biết hộp xương này được thiết kế để mang đến một thông điệp nào đó. Cậu tin là, chúng ta cần phải vẽ một ma phương trên sàn, với tất cả các con số điền đúng vị trí, rồi đặt mỗi cái xương vào ô tương ứng trên họa tiết. Thông điệp sẽ xuất hiện sau đó. Bằng người.
Philippa hỏi lại:
– Cậu muốn nói là người mà mấy cái xương này thuộc về à?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Chính xác.
Finlay bảo:
– Chú đùa đấy à? Vài con số ngớ ngẩn có thể làm được điều đó à?
Cậu Nimrod nói:
– Trái ngược với suy nghĩ của cháu, chữ số chính là cơ sở của mọi vấn đề. Và vì thế, nó còn là cơ sở của tất cả trí tuệ bao phủ các vấn đề.
John nhận xét:
– Thảo nào cuốn Bích Thư đó lại nhắc tới xương của Mark cụ thể như vậy.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Quả là vậy.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng nếu không phải là Thánh Mark, vậy cái người tên Mark này là ai mới được?
Cậu Nimrod nói:
– Venice, Trung Quốc, năm 1320. Cháu không đoán được à? Chúa ơi, thời buổi này họ dạy gì cho mấy đứa ở trường vậy?
Xơ Cristina đang kết thúc cuộc điện thoại.
Cậu Nimrod bảo:
– Câu hỏi là, làm cách nào chúng ta có thể lắng nghe câu chuyện của người mang thông điệp mà không để xơ Cristina kính mến của chúng ta thấy được? Nó có thể gây một cú sốc cực lớn cho bà. Bà thậm chí có thể hoảng sợ. Không phải ngày nào bà cũng nhận được thông điệp chuyển giao từ chính miệng một người đã chết gần bảy trăm năm.
Finlay hỏi thẳng:
– Sao chú không hô biến bà ấy đến một nơi nào đó. Chú là djinn mà.
Cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Ở tuổi bà ấy à? Chú nghĩ là không.
John gợi ý:
– Hay để một trong tụi cháu cầm di động của cậu ra ngoài. Rồi gọi điện cho xơ Cristina, bảo có một món đồ chuyển phát khẩn cấp đang chờ bà ngoài cửa trước. Tốn mười lăm phút để leo lên đến đây. Tính cả đi và về, bà ấy có thể vắng mặt đến ba mươi phút. Dư thời gian cho chúng ta.
Khẽ cắn môi, cậu Nimrod nói:
– Cậu thật sự ghét phải bắt một phụ nữ lớn tuổi vận động nhiều như cháu nói, John à. Tuy nhiên, cậu không thấy một biện pháp thay thế nào khác thực tế hơn mà không liên quan đến sức mạnh djinn.
Philippa đưa ra thêm một lời biện minh khác giải thích cho việc họ định làm:
– Dù gì xơ Cristina dường như rất khỏe.
Cậu Nimrod bảo:
– Cậu nghĩ tốt nhất nên để cậu gọi điện, vì cậu có thể nói tiếng Ý.
Đến giờ thì xơ Cristina đã hoàn thành cuộc điện thoại của bà. Quay lại với cậu Nimrod và lũ trẻ, bà nói:
– Ok, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
Cậu Nimrod mỉm cười lịch sự:
– Tôi xin phép một phút được không?
Cậu rời khỏi phòng, và một phút sau, chuông điện thoại lại vang lên trong phòng thánh tích. Xơ Cristina bắt điện thoại, lắng nghe, tặc lưỡi lớn tiếng, cáu kỉnh nói bằng tiếng Ý, rồi đặt điện thoại xuống. Cậu Nimrod quay lại phòng với vẻ mặt có phần hối lỗi, nhưng xơ Cristina không nghi ngờ gì việc cậu đứng đằng sau cú điện thoại đó. Sau khi xin phép mọi người “một khoảng thời gian đủ để đi xuống tận đó rồi lại quay ngược lên tận đây”, bà ra khỏi phòng, để lại cậu Nimrod, Philippa cùng Finlay/John với cái rương đồng đựng xương.
Cậu Nimrod hỏi:
– Có ai mang phấn theo không?
Không ai có, vì thế cậu Nimrod sử dụng sức mạnh djinn để làm một viên phấn hiện ra trong tay. Rồi cậu quỳ xuống trên hai tay hai chân và bắt đầu vẽ một cái ma phương Trung Quốc trên cái sàn nhà bằng đá của phòng thánh tích Giáo đường Thánh Mark.
Đầu tiên, cậu Nimrod vẽ một hình vuông gồm ba mươi sáu ô, với những đường gạch thẳng đến nỗi gây ấn tượng mạnh với Philippa.
Cậu Nimrod lẩm bẩm giải thích:
– Thực sự đó là năng khiếu bẩm sinh của tất cả các djinn. Khả năng vẽ đường thẳng và đường tròn tuyệt đối. Khó hơn nhiều so với cháu nghĩ. Đó là một chuyện người thường không bao giờ có thể làm được.
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Finlay nhận xét:
– Một khả năng rất hữu ích đây.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Cậu nghĩ, cậu nên vẽ một hình to. Vì mỗi ô vuông sẽ chứa năm, sáu cái xương bên trong.
Khi hình vuông ba mươi sáu ô của cậu đã hoàn tất, cậu Nimrod bắt đầu đánh số vào các ô, từ số một đến số ba mươi sáu, bắt đầu với hai mươi bảy ở góc dưới bên trái và kết thúc với mười ở góc trên bên phải. Vừa làm, cậu vừa cho biết:
– Dĩ nhiên, xét trên phương diện toán học, điều thú vị nhất về ma phương là, bất kể đi theo hướng nào – ngang, dọc, hay chéo – tổng của các con số trong mỗi hàng luôn là một trăm mười một.
Cậu đứng dậy, phủi bụi phấn khỏi tay, bước lùi lại thưởng thức tác phẩm của mình và tuyên bố:
– Ok, xong rồi.
John quan sát cái hình và bảo:
– Nhìn chẳng có vẻ ma thuật gì cả.
Cậu Nimrod nói:
– Đó là vì cháu nhìn nhưng không thấy.
Philippa cho biết:
– Cháu nhận ra một thứ. Nếu mỗi hàng cộng lại ra đúng một trăm mười một, vậy có nghĩa tất cả các con số trong hình cộng lại sẽ được sáu trăm sáu mươi sáu.
Cậu Nimrod khen:
– Chính xác. Quan sát tốt lắm, Philippa.
Finlay trầm trồ hỏi:
– A, đó không phải là con số ma quỷ sao? Tượng trưng cho một thứ gì đó độc ác?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đúng. Nhưng một con số không cứ nhất thiết phải tượng trưng cho ma quỷ, Finlay à. Cũng tương tự với điều tốt. Người Trung Quốc coi sáu-sáu-sáu là một trong những con số may mắn nhất. Cái cách mà cháu sử dụng những con số mới là vấn đề. Sáu-sáu-sáu là cái mà các nhà toán học gọi là một số dư. Nó là số tam giác. Nó còn là cơ số. Và là số thứ tự. Sáu trăm sáu mươi sáu còn là tổng bình phương của bảy số nguyên tố đầu tiên.
Finlay bảo:
– Thú vị thật.
Nói thì nói vậy, nhưng cậu cũng không rõ số nguyên tố là gì, ngoại trừ việc cậu đã học về nó ở trường.
John cho cậu biết:
– Số nguyên tố là số chỉ chia hết cho 1 và cho chính nó.
Finlay khăng khăng:
– Tớ biết số nguyên tố là gì mà.
John bảo:
– Không, cậu không biết. Cho đến khi tớ nói với cậu.
Finlay nói:
– Nghe nè, nếu cậu tiếp tục làm khách trong cơ thể tớ, tớ nghĩ cậu nên ngừng đọc suy nghĩ của tớ được rồi đó.
John bảo:
– Tớ cũng muốn lắm chứ. Nhưng cậu cũng biết chuyện đó không dễ mà.
Finlay thừa nhận:
– Ờ, cũng đúng. Xin lỗi.
Cậu Nimrod vẫn đang nói về số 6-6-6, và việc nếu viết nó ra dưới dạng chữ số La Mã DCLXVI sẽ dùng đến tất cả những kí hiệu số La Mã thấp hơn một nghìn, theo thứ tự ngược lại giá trị của chúng: D=500, C=100, L=50, X=10, V=5 và I=1.
Philippa cho biết:
– Cháu còn chú ý đến một điều nữa. Có chính xác mười tám cặp số cộng lại thành ba mươi bảy.
John nói ngang phè:
– Thì sao?
Nhưng cậu Nimrod thì lại gật gù một cách hăng hái và bảo:
– Xuất sắc. Và?
Cô nhún vai nói:
– Nó rành rành thế mà.
Finlay bảo:
– Không rành rành với tớ.
John thừa nhận:
– Anh cũng vậy. Anh vẫn còn đang bận nhớ ra ai sống năm 1320.
Philippa cho biết:
– Mười tám lần của ba mươi bảy chính là sáu trăm sáu mươi sáu á.
Cười toe hài lòng với phát hiện của mình, cô bảo:
– Thảo nào người ta gọi nó là ma phương.
Nhặt lên một thứ nhìn giống xương ống chân – xương đùi – cô đưa nó cho Finlay và nói:
– Có một số từ một đến ba mươi sáu trên mỗi cái xương. Cái này số hai mươi bảy.
Finlay đặt cái xương xuống giữa cái ô ở góc dưới bên trái.
Khi công tác đặt xương vào ma phương của họ đã tiến hành được một nửa, cậu Nimrod nói:
– Cậu hi vọng cách này có hiệu quả. Xơ Cristina đã nói chỉ có hai trăm lẻ năm khúc xương trong cái hộp này. Trong khi một bộ xương người hoàn chỉnh phải có hai trăm lẻ sáu cái.
John bảo:
– Cháu đoán, tất cả sẽ phụ thuộc vào việc khúc xương nào bị mất.
Tiếp nhận cái hộp sọ từ tay Philippa, cậu Nimrod cẩn thận đặt nó vào ô số 1, bên cạnh một mớ đốt sống.
John nhận xét:
– Cái này giống một game show quái dị nào đó. Chúng ta phải đoán bộ xương này của ai trước khi nó lắp ráp lại.
Finlay bảo:
– Cho dù nó có tập hợp lại, tớ vẫn không thấy làm sao nó có thể nói chuyện khi không có cơ bắp, lưỡi, cùng tất cả những thứ khác.
Cậu Nimrod nói:
– May cho chúng ta đây là một ma phương, chứ không phải một trò ô chữ trên tạp chí Times.
Từ một cái túi lụa nhỏ có đánh số, Philippa đổ ra lòng bàn tay những cái xương bé xíu, mỗi cái nhỏ hơn cả móng tay cô, và hỏi:
– Mấy cái này bị nứt ra khỏi một cái xương lớn hơn à?
Cậu Nimrod cho biết:
– Đó là xương ở bên trong lỗ tai. Có ba cái ở mỗi tai: xương búa, xương đe và xương bàn đạp.
Rồi cậu cẩn thận đặt chúng xuống hộp số 1 theo hướng dẫn của Philippa, giờ đang liếc nhìn vào trong cái rương bằng đồng và tuyên bố nó hiện đã trống trơn.
Cô nói:
– Đó là những cái xương cuối cùng. Hai trăm lẻ năm cái. Y như xơ Cristina đã nói.
Họ đứng dậy và bước lùi khỏi cái ma phương.
Philippa hỏi:
– Giờ sao cậu?
Cậu Nimrod nhún vai:
– Cậu không biết. Chúng ta thiếu một thứ gì đó. Có lẽ là khúc xương bị mất.
Finlay bảo:
– Như cháu đã nói, nhìn nó chẳng có vẻ ma thuật gì cả.
John nói:
– Trên thực tế, tớ nghĩ tớ mới là người nói câu đó.
Finlay thừa nhận:
– Đúng là cậu nói. Nhưng cậu đã sử dụng miệng tớ.
John làu bàu:
– Thề là tớ sẽ ăn mừng khi được trở lại cơ thể mình. Giờ đây tớ cảm thấy y như một cái nút chặn vuông trong một cái lỗ tròn[23] ấy.
Cậu Nimrod lập tức hỏi lại:
– Cháu vừa nói gì, John?
– Cháu nói, cháu là một cái nút chặn vuông trong một cái lỗ tròn.
Cậu Nimrod reo lên:
– Đúng. Dĩ nhiên là thế.
Rồi lập tức quỳ xuống bên cạnh cái rương đồng, cậu rút một cái kính lúp ra khỏi túi áo và kiểm tra tỉ mỉ họa tiết trên nắp rương. Một phút trôi qua, cậu lắc đầu và thở dài nói:
– Không có gì. Thật không hiểu được. Cậu chắc chắn phải là nó mà.
Philippa hỏi:
– Là cái gì mới được?
Cậu Nimrod cho biết:
– Cầu phương hình tròn. Một vấn đề từng được đưa ra bởi các nhà hình học cổ đại.
John đề nghị:
– Để cháu xem thử.
Cậu nhìn cũng như cậu Nimrod, không thấy gì. Nhưng ngay sau đó, mặt trời Venice xuất hiện ngay phía trước cửa sổ phòng thánh tích, quăng một tia nắng vụt thẳng vào trong phòng, và phản chiếu sáng rực trên cái rương đồng đựng xương. Và, trong một giây buồn chán, John và Finlay tự giải trí bằng cách dùng cái kính lúp của cậu Nimrod để hội tụ ánh mặt trời vào nắp rương. Dần dần, một mùi khét tỏa ra trong không khí. Một cụm khói hiện ra trên nắp rương, và một dòng sáp nóng chảy mỏng mảnh trôi khỏi cái nắp kim loại và chảy xuống sàn.
John gọi to:
– Mọi người nhìn này. Có một thứ khác trên nắp rương.
– Khá lắm, John.
Cậu Nimrod khen ngợi, rồi dùng khăn mùi soa lau đi phần sáp nóng chảy còn lại. Cậu bảo:
– Hóa ra, khi họa tiết này được khắc xong, người ta không có lau chùi sạch lớp sáp.
Cậu nghiêng cái nắp bằng đồng một chút để nó bắt ánh sáng nhiều hơn và thông báo:
– Nhìn này. Y như cậu nghĩ. Có một hình tròn vòng quanh cả hình vuông, ngoại trừ bốn góc. Hình trên sàn của chúng ta vẫn chưa hoàn chỉnh.
Cậu nhặt viên phấn lên và tiến đến cái ma phương trên sàn.
– Câu hỏi là, cái hình tròn này phải chính xác như thế nào? Nói một cách nghiêm túc, phần hình tròn nằm bên ngoài hình vuông cần bằng đúng phần hình vuông nằm bên ngoài hình tròn. Bình thường, cậu sẽ không thử làm điều này mà không có sự hỗ trợ của một hộp com-pa cùng một cái máy tính bỏ túi.
Cậu bắt đầu vẽ.
– Tuy nhiên, chúng ta không có thời gian để chần chừ.
Cậu tiếp tục vẽ hình tròn của mình.
– Bằng cách này, những người như Leonardo da Vinci đã thử mô tả hai thứ: sự tồn tại vật chất hay trần tục trong hình vuông, và sự tồn tại tinh thần bên trong hình tròn.
Khép kín hình tròn, cậu Nimrod đứng dậy và nói:
– Đây, như vầy chắc là được rồi. Tốt nhất nên đứng lùi lại đi, mấy đứa.
Ngay khi cậu vừa vẽ xong hình tròn, vài chuyện đáng kể xảy ra gần như ngay lập tức. Đầu tiên, tất cả các con số biến mất; sau đó các ô vuông lần lượt chìm vào trong sàn nhà, như thể những phím của một máy đánh chữ bị nhấn xuống bởi ngón tay của một người khổng lồ vô hình. Các khúc xương giữ nguyên trạng thái bất động trong một giây, và rồi bắt đầu bốc khói như thể bị nung nóng, cho đến khi đám khói một phần che giấu việc những cái xương đang tự lắp ráp lại. Nhưng dần dần, lớp khói tan biến làm hiện ra một người đàn ông nằm trên sàn với hai tay, hai chân giơ ra bốn phía. Philippa bỗng nhớ đến hình vẽ nổi tiếng của Leonardo da Vinci mà cô nghĩ cậu Nimrod vừa nói đến: đó chính là hình vẽ trên bìa cuốn sách sinh vật của cô ở trường. Ngoại trừ việc người đàn ông này mặc trang phục của nước Ý đầu thế kỉ 14, một bộ trang phục có vẻ đắt tiền may bằng chất liệu tơ lụa với cổ áo khoác đính lông thú. Ông ngồi dậy và cố rời khỏi sàn, nhưng ông đã già. Trông thấy ông đang gặp chút khó khăn trong việc đứng dậy, John bước đến định giúp một tay.
Người đàn ông gắt lên:
– Không. Đừng chạm vào ta. Vì ta vẫn chưa hoàn toàn là chính mình.
Cuối cùng cũng đã đứng dậy, ông hạ thấp giọng xuống và, với một tiếng rên, nói thêm:
– Tốt nhất cháu không nên chạm vào ta, con trai. Tình trạng hiện tại của ta có thể làm cháu bị thương đấy.
Ông đứng thẳng dậy, duỗi người một chút, thở hắt ra một hơi, gật đầu hài lòng và đưa mắt nhìn xung quanh. Ông không phải một hồn ma, mà là một người còn sống đàng hoàng, dù có một thứ gì đó trên khuôn mặt ông chỉ có thể hình dung bằng từ “siêu nhiên”. Tuổi khoảng chừng bảy mươi, ông có một bộ râu dày cộm và một khuôn mặt nhân hậu. Ông ngập ngừng mỉm cười với Finlay/John, rồi với cậu Nimrod và Philippa. Hít một hơi không khí, ông gật đầu lần nữa và hỏi:
– Chúng ta đang ở Venice, đúng không?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đúng vậy.
Người đàn ông nói:
– Cái mùi này. Không thể lẫn vào đâu được. Không có nơi nào giống như Venice.
Cậu Nimrod bảo:
– Tôi hoàn toàn đồng ý. Cho phép tôi tự giới thiệu, thưa quý ngài đáng kính. Tên tôi là Nimrod. Đây là cháu gái tôi, Philippa, và bạn của cháu, Finlay. Cơ thể Finlay còn là ngôi nhà tạm thời của cháu trai tôi, John.
Người đàn ông cúi chào kính cẩn.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Các cháu, cậu rất vinh dự được giới thiệu với các cháu nhà thám hiểm nổi tiếng nhất của mọi thời đại. Philippa, Finlay, John. Đây chính là Marco Polo vĩ đại.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung