Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Chương 18 - Đau Như Ong Chích
F
austina bước về khách sạn cùng với Philippa. Cô không quan tâm lắm đến việc cô xuất hiện trong kênh Grand có tác động nhạy cảm như thế nào đến các gondolier – những người chèo thuyền đáy bằng nổi tiếng của Venice – cũng như biệt danh họ mới đặt cho cô: “la sirena americana”, hay “mĩ nhân ngư nước Mĩ”. Tất cả những gì cô quan tâm là cô đã ở trong cơ thể mình một lần nữa, và mọi thứ đều tuyệt vời như không thể tuyệt vời hơn. Cô cảm thấy hạnh phúc muốn điên lên được. Ngay cả cú nhảy cầu xuống kênh Grand cũng trở nên dễ chịu – đặc biệt là khi nó giúp giảm bớt sự đau nhức của năm vết ong chích. Còn tuyệt vời hơn nữa khi cô nhận ra sức mạnh djinn đã quay lại cơ thể. Nội việc cảm nhận được ánh nắng thành Venice nóng bỏng chiếu rọi trên mặt đã nói cho cô điều đó.
Họ đang đi về phía thang máy thì Faustina nghe được một giọng nói mà cô nhận ra.
– Faustina?
– Mẹ?
Jenny Sachertorte ôm choàng lấy đứa con gái mười hai năm không gặp và cố kiềm dòng nước mắt. Faustina vươn tay ôm lại mẹ, không quan tâm mấy đến việc cô có làm mẹ ướt hay không. Cô hạnh phúc khi gặp lại bà.
– Mẹ, mẹ đang làm gì ở đây vậy?
– Con nghĩ mẹ có thể cách xa con gái mẹ được sao?
Faustina nói:
– Xin lỗi vì đã giận dỗi với mẹ.
Jenny Sachertorte bảo:
– Mẹ biết. Mẹ cũng có lỗi.
– Đó không phải là lỗi của mẹ. Chuyện với Dybbuk. Giờ con đã hiểu. Đó không phải là lỗi của mẹ. Con xin lỗi vì đã trách cứ mẹ. Con xin lỗi về những chuyện con đã làm với Thủ tướng Anh.
– Chúng ta hãy nói về chuyện đó sau nhé.
Faustina thắc mắc:
– Nhưng sao mẹ biết con đang ở đây?
Bác sĩ Sachertorte bảo:
– Nimrod nói cho mẹ, dĩ nhiên. Vừa biết tin đã tìm thấy linh hồn của con, anh ấy đã gọi điện thoại ngay cho mẹ. Ban đầu, mẹ thật sự không dám đến đây, vì sợ nó không thành công. Ý mẹ là, lỡ con không thể quay lại cơ thể thì sao. Nhưng rồi mẹ nhận ra, mẹ phải đến đây, dù kết quả có như thế nào đi nữa.
Faustina cười, nói:
– Xém nữa không thành công đó mẹ. Khi vào lại cơ thể, con bị kẹt cứng một chỗ. Con không thể nhúc nhích được lấy một cái. Con có thể nghe và thấy những gì xảy ra xung quanh, nhưng con bị tê liệt hoàn toàn. Nếu không có sự giúp đỡ của vài con ong, chắc con giờ vẫn vậy.
– Ong?
Bên trong thang máy, Faustina và Philippa giải thích cho bà nghe về Signor Medici và phương pháp trị liệu bằng ong của ông.
Bác sĩ Sachertorte bảo:
– Chưa bao giờ mẹ nghĩ sẽ có ngày mẹ mừng rỡ khi nghe con gái mẹ bị ong chích.
– Con cũng vậy.
Faustina cười phá lên, rồi lại ôm chặt mẹ một lần nữa.
Trong dãy phòng của cậu Nimrod, họ thấy cậu đang uống sâm-panh mừng Faustina tìm lại được cơ thể và sức mạnh djinn của cô. Ông Groanin đang đọc báo và nhấm nháp một tách trà. Finlay và John thì đang xem tivi. Cả hai cậu bé chào đón Faustina với vẻ mặt không nhiệt tình cho lắm, vì mỗi đứa đều đang cố giả vờ với đứa còn lại là chúng không có tình cảm đặc biệt gì với cô, nhưng dĩ nhiên là thất bại thảm hại vì không thể giữ bí mật nào khi hai con người khác nhau cùng chia sẻ một cơ thể. Đó là chưa nói đến chuyện Faustina cũng biết việc đó.
Đứng dậy và trao bác sĩ Sachertorte một cái ôm trìu mến, cậu Nimrod bảo:
– Có vẻ như chị có lại con gái rồi đó.
Bác sĩ Sachertorte nói:
– Một điều tuyệt vời, không phải sao?
Ông Groanin bảo với Faustina:
– Ta đứng cả tim khi thấy cháu vọt khỏi ban công đấy, cô nhóc. Nó cách mặt kênh đến chín, mười mét chứ chả chơi. Và nước thì cực bẩn, dĩ nhiên. Ý ta là, chắc cháu cũng biết tất cả các toa lét ở Venice đều đổ thẳng ra đó. Cho nên nó mới bốc mùi như vậy. Nếu là cháu, ta sẽ đi súc ruột ngay lập tức. Phòng trường hợp nuốt phải một vi khuẩn dạ dày nào. Mà ta phải công nhận, rất may là cháu nhảy khỏi mặt đó và rơi xuống kênh. Nếu là mặt đối diện, cháu thể nào cũng rớt xuống đường. Rồi mọi chuyện sẽ nháo nhào cả lên, chỉ vì vài cú ong chích. Ta chưa bao giờ thấy chuyện như vậy.
Cậu Nimrod cắt ngang dòng lải nhải của ông:
– Không có hậu quả nghiêm trọng nào là được rồi. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Bác sĩ Sachertorte nói với cậu Nimrod:
– Tôi rất tiếc về chuyện anh Rakshasas. Thật sự không có hi vọng nào hả Nimrod?
Cậu Nimrod trả lời:
– Tôi e là chúng ta sẽ không chắc được điều đó, chừng nào chúng ta vẫn chưa biết thêm gì về thứ đã hấp thụ anh ấy trong linh giới.
– Vậy có nghĩa mọi người sẽ quay về New York?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Thực tế là không. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi sẽ ở lại Venice một thời gian. Để nghiên cứu kĩ hơn vài chuyện.
Finlay nói:
– Tuyệt. Cháu thích Venice. Cháu nghĩ Venice là một nơi khá thú vị.
Ông Groanin lầm bầm:
– Cháu nghĩ vậy hả?
Khịt khịt mũi một cách khó chịu, ông rút một cái chai nhỏ ra khỏi túi áo khoác, và chấm một ít nước cạo râu vào sau vành tai.
Finlay hỏi:
– Chị thì sao, Faustina? Chị có ở lại Venice với tụi em mấy ngày không?
Faustina bảo:
– Chị e là không. Chị có kế hoạch khác. Kế hoạch mà chị nghĩ cậu biết rõ.
Finlay gật đầu:
– À, phải. Babylon. Em quên mất.
Cô mời:
– Sao cậu không đến thăm chị khi chị trở thành Djinn Xanh nhỉ? Tại nơi ở chính thức của chị ở Berlin ấy.
Finlay hỏi:
– Ai? Em à?
– Cả hai cậu.
Đến lượt John thắc mắc:
– Có thể hả chị? Ý em là, em cứ nghĩ đàn ông con trai bị cấm đến thăm Djinn Xanh chứ.
Faustina cho biết:
– Luật đó chỉ áp dụng ở Babylon thôi, John. Ngoài ra, chị dự định sẽ tiến hành một số thay đổi khi đã là djinn tối cao. Ayesha đã trị vì quá lâu, đến nỗi mọi người đã quên mất những đời trước đó như thế nào. Cậu thấy đó, rất nhiều chuyện về Djinn Xanh mà chúng ta vẫn tin xuất phát từ Ayesha. Và chúng không bắt buộc phải như vậy. Sống ngoài phạm trừ Tốt - Xấu là một chuyện. Trở thành như vậy lại là một chuyện hoàn toàn khác. Chị đã nghiên cứu khá kĩ về chuyện đó.
Philippa nói:
– Nhưng em đã ở đó. Ở Babylon. Đã có lúc, em nghĩ mình sẽ trở thành Djinn Xanh. Em vẫn nhớ rõ ảnh hưởng của nơi đó lên đầu óc em. Em thậm chí còn không nhận ra John khi anh ấy đến cứu em nữa.
John gật đầu bảo:
– Đó là sự thật. Lúc đó Philippa cư xử cứ như một con ngốc ấy.
Faustina cho biết:
– Chị đã nghĩ ra một cách để những thứ đó không ảnh hưởng lên chị được.
Trao đổi ánh mắt với bác sĩ Sachertorte, cậu Nimrod nhận xét:
– Nghe có vẻ thú vị đây.
Faustina nói với cậu Nimrod:
– Cháu đã học được nhiều thứ trong suốt mười hai năm sống tách rời khỏi cơ thể. Cháu đã bỏ ra cả hai năm nghiên cứu cuốn Những quy luật Baghdad. Không phải cuốn Những quy luật Baghdad rút gọn của ông Rakshasas, mà là phiên bản dài hơn. Phiên bản hai trăm cuốn. Nếu Ayesha đọc chúng, bà hẳn sẽ phát hiện trong đó có viết rất nhiều về việc một djinn nữ phải trải qua ba mươi ngày sống ở Iravotum để, về mặt thể xác, trở thành Djinn Xanh Babylon. Nhưng không có quy định gì về việc linh hồn của bà cũng phải ở đó. Chi tiết đó hiển nhiên đến nỗi cháu phải tự hỏi sao không có ai nghĩ đến nó trước đây.
Cậu Nimrod hỏi lại:
– Cháu thật sự cho rằng linh hồn của cháu có thể ở một nơi khác à? Rằng mẹ của chú có thể trở thành Djinn Xanh mà vẫn giữ được tình cảm cho chú và chị của chú, Layla?
Faustina bảo:
– Cháu không cho rằng gì cả. Cháu đang nói nó là một sự thật hiển nhiên. Ngay khi đến Iravotum, cháu sẽ để lại cơ thể ở đó và mang linh hồn đến một chỗ khác, trong vòng ba mươi ngày. Cháu nghĩ có thể cháu sẽ đến núi Olympus. Nghe nói nơi đó rất tốt cho linh hồn.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Cho nên cháu mới nói, dù cơ thể cháu có bị ảnh hưởng, linh hồn cháu vẫn giữ nguyên không thay đổi.
– Chính xác. Cháu có thể trở thành Djinn Xanh mà không phải thay đổi gì nhiều. Rất tuyệt, đúng không?
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng còn khả năng phán xử công bằng, không thiên vị giữa Tốt và Xấu thì sao?
Faustina nói:
– Các vị thẩm phán vẫn làm được điều đó đấy thôi. Họ có thể điều hành pháp luật với một thái độ vô cảm, nhưng bản thân họ không vô cảm. Họ đã làm điều đó suốt hàng trăm thế kỉ đó thôi.
Cậu Nimrod nói:
– Cho nên cháu có thể vừa có bánh, vừa được ăn.
– Đúng thế. Rất tuyệt, đúng không?
Quay qua mỉm cười với Philippa, rồi với Finlay/John, Faustina nói:
– Cho nên mấy đứa có thể đến thăm và ở chơi với chị tại Berlin.
Ba đứa trẻ đồng thanh:
– Tuyệt.
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Chú phải nói, đây là tin tốt nhất chú được nghe trong khoảng thời gian này.
Rồi quay qua Jenny Sachertorte, cậu hỏi:
– Chị có biết gì về chuyện này không, Jenny?
Bác sĩ Sachertorte lắc đầu:
– Không. Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này. Phải chi có ai đó phát hiện nó sớm hơn. Anh và Layla sẽ không phải chịu đựng mất mát.
Cậu Nimrod lẳng lặng nói:
– Ừ.
Faustina bảo:
– Nhắc mới nhớ. Tốt nhất cháu nên rời đi ngay bây giờ nếu muốn ngăn cô Layla trở thành Djinn Xanh thay cho cháu. Tiếc là Dybbuk không có ở đây. Cháu rất muốn trông thấy nó trước khi đi.
Dùng tay Finlay chỉ vào tivi, John nói:
– Chị có thể thấy cậu ấy ngay bây giờ đấy chứ. Trên tivi kìa.
Tất cả mọi người chậm rãi đi về phía cái tivi và nhìn cảnh Jonathan Tarot, mặc một bộ áo liền quần màu đen tuyền đính kim cương nổi bật, thực hiện một màn ảo thuật cận cảnh đặc biệt, làm một con chuột hiện ra trên tay một cô gái. Khán giả trong trường quay vỗ tay hoan hô một cách nồng nhiệt.
John nói tiếp:
– Ngoại trừ việc cậu ấy hiện giờ không còn mang tên “Dybbuk” nữa. Giờ đây cậu ấy được gọi là Jonathan Tarot. Và cậu ấy là một ngôi sao nổi tiếng. Khó có thể mở một tờ báo hay một tạp chí nào đó ra mà không thấy mặt cậu ấy trên đó.
Lắc đầu buồn bã, cậu Nimrod nói với tiếng thở dài:
– Dybbuk, Dybbuk.
Jenny Sachertorte cho biết:
– Tôi đã cố khuyên nó đừng làm thế. Nhưng nó không nghe. Tôi thậm chí còn thử dùng chú trói buộc với nó. Nhưng nó đã trở nên quá mạnh để tôi có thể kiểm soát được, Nimrod à.
Cậu Nimrod nói:
– Dybbuk luôn có một sức mạnh djinn khá lớn trong người. Lớn hơn nhiều so với khả năng phán quyết của nó.
Bác sĩ Sachertorte buồn bã bảo:
– Anh trông chờ gì chứ? Nhìn cha nó là ai đi.
Nói rồi bà mỉm cười xin lỗi với Faustina.
John nhận xét:
– Cậu ấy làm nó nhìn giống một trò ảo thuật thật sự ấy. Nếu mọi người hiểu ý cháu. Giống như nó chỉ là một xảo thuật. Một trò xảo thuật tinh vi. Nhưng chỉ là một trò xảo thuật không hơn không kém.
Philippa nói:
– Nếu mọi người nghĩ đến chuyện nó là sự thật, họ có lẽ sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về cả thế giới xung quanh.
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Nhận xét chuẩn đó, Philippa. Đó chính là mối nguy hiểm thật sự của điều Dybbuk đang làm. Rằng nó sẽ đi quá xa, và mọi người sẽ phát hiện ra nó không phải xảo thuật gì cả.
Trong khi họ đang xem, nhân viên điều khiển camera của đài truyền hình quay máy về phía những khán giả đang nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi một trò ảo thuật đủ sức ấn tượng với tất cả mọi người, ngoại trừ djinn. Trong đó có một người đàn ông tóc nhạt màu với một chòm râu cằm và một cái áo vét trắng nổi bật. Đó là Adam Apollonius.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Dybbuk dường như không nhận ra được nguy hiểm của việc sử dụng tùy tiện sức mạnh djinn. Sử dụng nó một cách vô tội vạ cho những trò ảo thuật rẻ tiền như vậy sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
Bác sĩ Sachertorte nói:
– Anh nghĩ tôi chưa nói chuyện đó với nó sao? Nó bảo nó không quan tâm. Và bảo đó là cuộc sống của nó, và nó có quyền làm bất cứ chuyện gì nó muốn.
Rồi bà thở dài bảo:
– Một người mẹ có thể làm gì được chứ? Tôi thì chắc chắn không biết rồi đó. Tôi đâu thể đem cha nó ra dọa nó được nữa. Đặc biệt là bây giờ, khi nó đã biết cha nó không phải cha ruột của nó. Dường như nó không còn quan tâm gì đến lời tôi nói. Sau tất cả những gì tôi đã làm cho nó.
Tất cả mọi người, ngoại trừ ông Groanin, tiếp tục nhìn tivi trong im lặng.
Faustina bỗng vẫy vẫy tay về phía khán đài trên tivi và nói:
– Khoan. Đó chính là gã đàn ông trong cái hang có kim tự tháp và hồ nước bạc. Người mà cháu nghe thấy sử dụng từ Dong Xi. Chính là gã.
Faustina chỉ vào gã đàn ông đang ngồi kế bên Adam Apollonius. Gần như ngay lập tức, máy camera chuyển qua khuôn mặt tươi cười của Dybbuk, và chỉ có Philippa mắt đủ nhạy để nhìn thấy gã thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt cứng ngắc mà Faustina đang nói đến. Và cô nhanh chóng nhận ra cô đã thấy nó trước đây. Tại Giải vô địch Djinnversoctoannular ở New York vào Giáng sinh năm ngoái. Cô đã có ấn tượng mạnh về nó vì số lượng những câu chửi thề tục tĩu nó đã nói khi bị cô đánh bại trong vòng đấu đầu tiên. Lỗ tai cô bắt đầu bốc cháy lần nữa khi cô nhớ lại những cái tên không mấy dễ chịu mà nó đã gọi cô trên đường đi ra khỏi khách sạn Algonquin.
Adam Apollonius đang ngồi cạnh Rudyard Teer, một trong những đứa con của Iblis tộc Ifrit, và là anh trai cùng cha khác mẹ của Dybbuk. Không chỉ vậy, Philippa còn nghĩ cô đã trông thấy Teer ngồi đằng trước một djinn tộc Ifrit khó chịu không kém: Palis Kẻ Liếm Gót. Cô nói tất cả những điều đó cho cậu Nimrod và bác sĩ Sachertorte.
Bác sĩ Sachertorte thú nhận:
– Giờ tôi thật sự lo lắng rồi đó.
Cậu Nimrod trấn an:
– Bình tĩnh nào, quý bà thân mến của tôi. Bình tĩnh lại. Mọi chuyện có thể không giống vẻ ngoài của chúng.
Ông Groanin nói:
– Nimrod nói đúng đó, bác sĩ Sachertorte. Tôi nói, không ích lợi gì khi buồn rầu về một thứ có thể sẽ chẳng nghiêm trọng gì vào phút cuối. Hoàn toàn có khả năng những tên đó chỉ tình cờ có mặt ở đó. Mặt khác, có thể có một kế hoạch đen tối đằng sau sự xuất hiện của chúng trên khán đài. Rằng có thể Dybbuk đang đối mặt với một nguy hiểm chết người nào đó. Nhưng tôi sẽ không bắt đầu lo lắng về chuyện đó nếu chưa đến lúc. Tôi vừa tìm thấy… Ôi chao!
Ông Groanin với khuôn mặt đỏ gay nhảy bật dậy khỏi cái ghế bành, quẳng tờ báo xuống và, nhăn nhó vì đau đớn, chạy vụt vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Bác sĩ Sachertorte nhận xét:
– Phải nói là, tôi nhẹ nhõm vì điều đó.
John thắc mắc:
– Ông Groanin bảo vừa tìm thấy cái gì cơ?
Cố nín cười, Philippa trả lời:
– Em nghĩ ông ấy vừa tìm thấy con ong thất lạc của Signor Medici.