Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Bồng Bềnh Như Bướm Bay…
rong khi ông Groanin, Finlay và John bận đi Padua, cậu Nimrod và Philippa ghé thăm Piazza San Marco, vốn là khu vực công cộng lớn nhất ở Venice – một quảng trường với một giáo đường nổi tiếng, một cung điện, một tháp chuông cao vút bằng gạch mộc, nhiều quán cà phê, ban nhạc biểu diễn ngoài trời, hàng trăm con bồ câu mập mạp, cùng hàng ngàn du khách.
Philippa hỏi cậu Nimrod:
– Để chị Faustina ở đó ổn không cậu? Nằm ngoài sân như vậy?
Cậu Nimrod nói:
– Nếu phục vụ phòng có vào, họ cũng chỉ nghĩ Faustina đang tắm nắng thôi. Dù gì thì, sau mười hai năm trời ở trong nhà, ánh mặt trời nóng ấm sẽ có lợi cho cô bé. Chỉ có mundane mới bị cháy nắng.
Mua một cuốn sách hướng dẫn du lịch và đưa cho Philippa, cậu nói:
– Đây. Để cháu biết được đang đi đâu, thấy gì.
Cô hỏi:
– Cậu không đi cùng cháu à?
Cậu Nimrod từ chối thẳng thừng:
– Ồ không. Thứ nhất là, cậu đã tham quan hết nơi này đến mấy lần rồi. Và thứ hai, cậu muốn có một ít thời gian suy nghĩ kĩ lưỡng mọi chuyện.
Cậu ngồi xuống bên ngoài quán Caffè Florian và gọi một bữa ăn xế. Philippa không thích những bữa ăn xế cho lắm. Cho nên, cưỡng lại thôi không nói thẳng với cậu Nimrod là cậu hơi bị khoa trương quá, Philippa làm như cậu Nimrod bảo, cho dù chẳng bao lâu sau cô xém nữa ước mình đừng làm vậy. Trên thực tế, chẳng bao lâu sau, cô xém nữa đã ước mình ở một nơi nào khác chứ không phải Piazza San Marco. Cái nóng không làm cô thấy phiền. Djinn chẳng bao giờ phiền lòng với nhiệt độ cao. Nhưng số lượng người quá nhiều làm cô có hơi bực mình, vì có vẻ như tất cả mọi người đều có ý định muốn xem cùng một thứ mà cô muốn xem. Cô đã phải xếp hàng thật lâu để tham quan điện Doge’s Palace, và thậm chí còn chờ lâu hơn nữa để lên được cái tháp chuông.
Cô chưa bao giờ thấy quá nhiều du khách, từ vô số quốc gia khác nhau như thế này. Cô đã bắt đầu hiểu được lí do tại sao cậu Nimrod không hứng thú đi tham quan cái gì mà chỉ muốn ngồi bên ngoài một quán cà phê nào đó để uống trà và nghĩ ngợi. Thậm chí từ đỉnh tháp cao gần một trăm mét, Philippa vẫn có thể dễ dàng thấy được cậu Nimrod trong bộ vét đỏ. Với một nụ cười trên môi, cô nghĩ, cậu Nimrod có lẽ là người dễ dàng nhận ra nhất trên khắp Venice.
Hàng người xếp hàng chờ bên ngoài Giáo đường Thánh Mark đặc biệt dài, và Philippa tình cờ đứng lẫn trong một đoàn du khách cao tuổi người Trung Quốc khá đông. Họ rất thân thiện và lịch sự, và cô nhanh chóng tự trách bản thân vì đã từng ước cho tất cả mọi người biến hết đi. Tuy nhiên, chỉ có vài người trong đó biết chút ít tiếng Anh, và nếu còn sức mạnh djinn, thể nào Philippa cũng ước gì mình biết tiếng Trung để có thể nói một điều gì đó tốt đẹp với họ, trong khi rục rịch di chuyển từng bước một từ mặt trước đến lối vào ở bên hông tòa giáo đường cổ kính đầy tính lịch sử vĩ đại.
Sau một lúc, đầu óc cô dần lang thang qua những chuyện khác, và cô bắt đầu nghĩ về mẹ mình, tự hỏi bà hiện tại thế nào, và hi vọng Faustina sẽ hồi phục kịp thời để còn đến Babylon tiếp nhận chức vị Djinn Xanh đời tiếp theo. Bà Trump cũng ở trong những suy nghĩ của cô; thật đáng lo khi đến giờ bà vẫn hôn mê chưa tỉnh. Và điều làm cô lo lắng nhất có lẽ là sự biến mất của ông Rakshasas. Liệu có phải, giống như John nghĩ, ông đã chết? Cô không dám hỏi cậu Nimrod nghĩ gì. Và cô cho rằng có lẽ đó là điều cậu đang suy nghĩ: về ông Rakshasas, và về những chiến binh ma quỷ. Nhiều khả năng cậu đang cố tìm ra chân tướng của nhân vật Ma Ko bí ẩn được nhắc tới trong cuốn Bích Thư của Hoàng đế.
Và đó là khi cô nghe được cái tên đó.
Không phải một, mà là đến vài lần. Với đầu óc thình lình quay trở về thực tại trong một buổi trưa nóng bức, xém nữa cô tự nhéo mình một cái để chắc chắn không phải đang nằm mơ thấy một trong những du khách Trung Quốc đang nhắc đến từ “Ma Ko”. Thay vào đó, cô gõ nhẹ vào vai người đàn ông Trung Quốc đứng ngay trước mặt và mỉm cười với ông. Ông cúi chào lại cô một cách lịch sự.
– Ma Ko?
Cô nói, và nhún vai, cố gắng biểu đạt ý cô không biết nó là gì.
Ông cười rạng rỡ và lặp lại:
– Ma Ko.
Lần này, cô quăng hai tay lên trời và hỏi rõ:
– Ma Ko? Đó là gì vậy?
Chỉ tay về phía giáo đường, người đàn ông Trung Quốc nói:
– Ma Ko.
– Ma Ko là gì mới được? Giáo đường?
Lại thêm nhiều cú chỉ trỏ nữa cùng câu khẳng định:
– Ma Ko.
Philippa lắc đầu. Cuốn sách hướng dẫn du lịch của người đàn ông Trung Quốc cũng giống y chang cuốn sách của Philippa, ngoại trừ việc cuốn của cô viết bằng tiếng Anh. Cầm lấy cuốn sách của cô, ông lật đến một trang mô tả về Giáo đường Thánh Mark, và chỉ tay vào một bức tranh khảm của Thánh Mark.
Ông lặp lại:
– Ma Ko.
Philippa hỏi:
– Ý ông là, Mark? Thánh Mark?
Người đàn ông Trung Quốc gật đầu:
– Ma Ko.
Một người đàn ông Trung Quốc khác bị đẩy lùi lại trong hàng chờ về phía cô. Toàn răng và kính, ông mang trên mặt một nụ cười thật to. Có vẻ như ông có thể nói chút ít tiếng Anh.
Ông giải thích:
– Ma Ko. Đó là cách chúng tôi phát âm từ “Mark” trong tiếng Hoa. Ma Ko, hoặc đôi lúc là Mah Ko, tùy thuộc vào địa phương.
Philippa cảm ơn ông đến vài lần để ông không nghĩ cô là người khiếm nhã. Rồi cô chạy vụt đi tìm cậu Nimrod.
Cô tìm thấy cậu Nimrod ở chỗ cũ, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thông minh đầy vẻ tò mò của cậu với cái mũi hơi khoằn đang hơi nhếch về phía mặt trời như một cái đĩa vệ tinh. Trên bàn là phần còn lại của một dĩa bánh sandwich, bánh nướng, bánh ngọt và vài ấm trà. Kéo một cái ghế ra và xua đi một con bồ câu với cái khăn chùi miệng của cậu Nimrod, Philippa ngồi xuống, ăn ít bánh ngọt, và nhìn cậu đăm đăm trong khi cố kiềm chế cảm giác thắng lợi đang nhảy múa trong lòng.
Cô hỏi:
– Suy nghĩ của cậu đi đến đâu rồi?
Chậm rãi mở mắt ra như thể vừa ngủ dậy, cậu Nimrod nói:
– Cậu đang nghĩ về anh Rakshasas, tội nghiệp. Bị hấp thụ vào cái tuổi của anh ấy. Đó là điều đáng lo nhất.
Thở dài một tiếng, cậu nhấp chút trà và hỏi:
– Chuyện gì với cháu thế? Trông cháu như thể vừa tìm thấy ngọc trai trong một con hàu ấy.
Cô mỉm cười:
– Chính xác. Nói vui vẻ thì là như vậy đó. Ma Ko. Cháu biết đó là ai. Cậu đang nhìn ông ấy đấy.
Cậu Nimrod tiếp tục suy nghĩ trong mấy giây. Rồi cậu dùng lòng bàn tay vỗ trán cái bốp. Âm thanh đó lớn như thể ai đó đã cho cậu một cái tát trong cơn giận dữ, và một cặp tình nhân đang dùng sâm panh ở cái bàn kế bên ném cho Philippa một ánh mắt kì lạ, như thể họ nghi ngờ cô làm việc đó.
Cậu Nimrod lầm bầm:
– Dĩ nhiên. Thánh Mark. Sao cậu có thể ngớ ngẩn đến mức đó chứ? Cậu – Tổng chỉ huy của Hội Hiệp sĩ dòng Thánh Mark. Ôi đèn ơi! Mà sao cháu đoán được vậy?
Philippa kể cho cậu nghe về những khách du lịch người Trung Quốc xếp hàng cùng cô bên ngoài giáo đường, và về việc cô nghe được họ nói chuyện về Ma Ko.
Tặc lưỡi khó chịu với chính mình, cậu Nimrod thú nhận:
– Cậu e là, chuyện xảy ra với anh Rakshasas đã hủy hoại khả năng tập trung của cậu rồi.
Philippa cho biết:
– Dựa theo cuốn sách hướng dẫn du lịch của cháu thì, giáo đường kia chính là nơi cất giữ xương cốt của Thánh Mark.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đúng là trong sách viết thế.
Chỉ vào một bức hình trong sách, Philippa nói:
– Chắc chắn đó là những cái xương được nhắc đến trong cuốn Bích Thư. Cậu nhìn nè. Đây là quan tài nơi ông ấy được chôn cất.
Cậu Nimrod nhìn bức hình với vẻ ngờ vực.
Philippa hỏi:
– Sao ạ? Bộ cuốn sách không đúng sao?
Cậu Nimrod bảo:
– Ồ, nó đúng, chừng nào đó là điều nó xác nhận. Nhưng nhiều người, trong đó có cậu, lại nghĩ rằng, xác chết của Thánh Mark đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn khủng khiếp năm 976. Nó đã được xác nhận mất tích vào năm 1094, khi chính quyền Venice tiến hành một cuộc tìm kiếm. Vài tháng sau đó, một trận động đất nhỏ xảy ra, và người ta đồn rằng, xác chết của Thánh Mark đã được phát hiện một cách kì diệu.
– Kì diệu?
Cậu Nimrod nhún vai nói tiếp:
– Nói là thuận tiện thì đúng hơn. Cháu không nghĩ vậy sao?
– Nghĩa là mấy cái xương không có ở đó? Cậu muốn nói vậy, đúng không?
Cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Không, có lẽ chúng thật sự ở đó. Ở đâu đó. Chỉ là, không phải ở trong cái quan tài đá bên dưới bàn lễ thánh thể. Giả thuyết của cậu là, nhiều khả năng chúng nằm lẫn đâu đó trong phòng thánh tích của nhà thờ. Đó là nơi tất cả các di vật đạo giáo được lưu trữ. Xương, răng, tóc, mảnh gỗ, máu, vân vân. Người ta thường cho rằng tất cả các thứ hầm bà lằng đó không thuộc về vị thánh này sẽ thuộc về vị thánh khác. Thánh tích rất được coi trọng thời Trung cổ. Và phòng thánh tích của Giáo đường Thánh Mark là một trong những nơi trữ thánh tích lớn và lâu đời nhất trên thế giới. Cậu đoán là, nếu những cái xương đó có tồn tại, ta sớm muộn gì cũng tìm thấy chúng ở đó thôi. Nếu hoàng đế Nguyên Thành Tông và cuốn Bích Thư nói đúng, chúng ta sẽ cần chúng khi đến Trung Quốc.
Philippa hỏi lại:
– Chúng ta sẽ đến Trung Quốc à?
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Ngay khi đã giúp được Faustina. Cậu cũng nghĩ cô bé đó nói đúng, rằng một chuyện kì lạ nào đó đang xảy ra trong linh giới. Một chuyện mà chúng ta cần tìm hiểu kĩ hơn.
* * *
Signor Medici cho biết:
– Bí quyết ở đây là để ong chích mà không để nó chết.
Cậu Nimrod hỏi:
– Có thể làm vậy à?
Signor Medici gật đầu:
– Nếu anh biết mình đang làm gì.
Cậu Nimrod nói:
– Xin lỗi cháu nhé, Faustina. Nhưng chú làm vậy cũng vì muốn tốt cho cháu thôi.
Signor Medici nói trước:
– Tôi chưa bao giờ thực sự hồi sinh ai bằng cách cho ong chích. Đây là lần đầu tiên.
Và giữ một trong những “người bạn nhỏ” của ông bằng một cái cặp nhíp, Cesare Medici ngồi xuống cái ghế dài nơi cơ thể bất động của Faustina đang nằm phơi nắng và hỏi:
– Thế anh muốn cho ong chích cô bé ở chỗ nào? Trên lưng? Trên vai? Vui lòng chỉ định chỗ giùm.
Cậu Nimrod nói:
– Trên dái tai. Anh Rakshasas đã nói với tôi như thế.
Che mắt lại, ông Groanin bảo:
– Ôi, ta nói, tôi không biết có nên nhìn hay không.
Signor Medici hỏi lại cho chắc:
– Trên dái tai à?
Cậu Nimrod gật đầu.
Signor Medici mỉm cười và nói một từ gì đó bằng tiếng Ý – Philippa nghĩ đó là tiếng Ý của từ “dái tai”. Và vẫn giữ ngay đầu con ong bằng cái cặp nhíp, ông gõ gõ ngực nó vài cái, đủ để làm nó nổi giận muốn chích người. Con ong làm nhiệm vụ của nó, chích Faustina gần như ngay lập tức, và chẳng mấy chốc, một vết đỏ hoét hiện lên trên dái tai của cô.
Cắn môi, Philippa thốt lên:
– Ối.
Cô nhìn thấy người Faustina giật lên một cái, rồi sau đó lại bất động.
Cậu Nimrod nói:
– Hai con ong hay không. Đó là câu hỏi.[20] Tôi nghĩ nên làm một lần nữa, Signor Medici. Lần này là ở dái tai bên kia.
Người đàn ông Ý gật đầu và gắp ra một con ong khác khỏi cái hộp dụng cụ nho nhỏ mà ông mang theo từ Padua. Philippa quan sát khi ông chuẩn bị công việc của mình với cái cặp nhíp: mỗi con ong sống riêng biệt trong một ngăn nhỏ đậy kính phía trên, với thức ăn là vài giọt mật ong. Giống như những tù nhân nhỏ bé.
Cú chích thứ hai tạo ra một cú giật dữ dội hơn ở đầu của Faustina, như thể ai đó vừa truyền một luồng điện mạnh qua người cô. Như một con ếch trong một thí nghiệm sinh học ở trường. Đó là điều Philippa nghĩ. Cô luôn ghét phần học đó.
Philippa lại thốt lên, lần này lớn hơn:
– Ối.
Cậu Nimrod bảo:
– Tôi tin tưởng là chúng ta gần được rồi. Một lần nữa sẽ xong. Lần này, ở đằng sau người. Mà khoan, có lẽ không. Tôi nghĩ là nên ở trong cổ tay, Signor Medici.
Philippa đắn đo nói:
– Cháu không biết sao cậu có thể đùa giỡn chuyện như vậy, cậu Nimrod. Nhìn đau chết được.
Signor Medici bảo:
– Ok. Lần này tôi sẽ dùng con ong đặc biệt của tôi. Nó là một con ong cứng đầu. Rất nóng tính. Thật sự có vấn đề về thái độ. Không ngọt ngào và thân thiện như những con ong khác của tôi. Nó thậm chí còn không thích mật ong. Nó không thích bất cứ thứ gì. Đó là lí do tại sao tôi phải giữ nó ở một cái hộp riêng. Tôi gọi nó là Silvio.
Rồi từ một cái hộp khác, ông gắp ra một con ong khác to hơn hai con ong trước đó, với tiếng kêu vo vo nghe như tiếng một cái cưa máy cỡ nhỏ.
Nhìn chăm chú vào con ong, Philippa nhăn mặt khi Signor Medici giữ nó ở trên cổ tay Faustina, rồi hững hờ búng nhẹ nó. Con ong vo vo một cách giận dữ, cong bụng xuống, chống thẳng người vào lớp thịt trên cặp chân sau, và rồi đâm thẳng cái kim của nó vào cổ tay Faustina bằng tất cả sức mạnh, truyền vào trong người cô một lượng nọc ong đáng kể.
– Ui da!
Faustina hét lên một tiếng lớn, chộp lấy cổ tay rồi đến lỗ tai với cả hai tay, và vô tình gạt rớt cái cặp nhíp khỏi tay Signor Medici. Silvio, con ong khó tính, giờ đây đã thoát khỏi sự kiểm soát của chủ nó, đậu lên cẳng tay của Faustina và chích cô một lần nữa. Rồi lại thêm một lần nữa.
– Ui da!
Faustina nhảy bật dậy khỏi cái ghế dài, lồm cồm leo lên cái ban công cao và, trông thấy con ong lại đuổi theo cô lần thứ tư, bung người nhảy khỏi khách sạn và lao thẳng xuống dòng kênh Grand bằng một cú nhảy cầu tao nhã.
Cậu Nimrod và Philippa chạy đến gờ ban công và nhìn xuống vừa kịp lúc để thấy Faustina nhô đầu lên khỏi mặt nước và bơi về phía bờ kênh. Một đám đông nho nhỏ đã tụ tập lại nhìn cô. Và với Philippa, số người hiếu kì có vẻ đang tăng lên một cách nhanh chóng. Chộp lấy một cái áo choàng trong phòng tắm, cô chạy vụt ra khỏi cửa và xuống lầu, sẵn sàng để giải cứu Faustina khỏi sự xấu hổ. Cậu Nimrod bật cười.
Cậu bảo:
– Có kết quả, Signor Medici. Nhiệm vụ hoàn thành. Làm tốt lắm. Tốt lắm.
Liếc nhìn xung quanh, Signor Medici nhún vai và nói không mấy vui vẻ:
– Tôi mất con ong giỏi nhất của mình rồi.
Đưa cho ông một xấp giấy bạc nữa, cậu Nimrod nói:
– Đây. Để anh mua cả một tổ ong mới.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung