Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Tiếng Nói Của Sự Im Lặng
ậu Nimrod và ông Groanin khiêng cơ thể Faustina ra xe cấp cứu, và cẩn thận đặt nó nằm ở phía sau xe. Rồi ông Groanin ngồi vào sau tay lái và nhanh chóng khởi động máy, trong khi cậu Nimrod và Philippa leo lên hàng ghế trước bên cạnh ông.
Ông hỏi cậu Nimrod:
– Đến đâu đây, thưa ngài? Một cánh đồng yên tĩnh? Một nóc nhà? Nơi nào đó ông có thể khởi động một ngọn lốc gió đàng hoàng.
Cậu Nimrod trợn mắt bảo:
– Anh Groanin à, sự nhiệt tình mới của anh với việc đi lại bằng lốc gió rất đáng lo đấy.
Rồi cậu rút di động ra và gọi đi New York. Bà Marion Morrison bắt điện thoại và thông báo rằng, trong khi bệnh tình của ông Gaunt tiếp tục diễn biến tốt, vẫn không có gì thay đổi với bà Trump, bà vẫn đang hôn mê ở bệnh viện. Và vẫn không có tin tức gì của John cùng ông Rakshasas. Cậu Nimrod cám ơn bà, rồi gác điện thoại.
Cậu nói với Philippa:
– Chúng ta cần liên lạc với John và anh Rakshasas, để biết được họ đang ở đâu, cũng như chuyện gì đã xảy ra. Cậu cần anh Rakshasas mang linh hồn Faustina đến Ý. Vì thứ nhất, tất cả chúng ta sẽ đỡ tốn công vòng ngược về New York. Và thứ hai, Ý cách Babylon có nửa đường đi. Đừng quên, thời gian của chúng ta đang cạn dần. Mẹ cháu đã rời New York được gần ba tuần.
Philippa hỏi:
– Chúng ta liên lạc với họ như thế nào đây?
Cậu Nimrod cho biết:
– Cũng như cách mundane dùng khi họ muốn liên lạc với linh giới. Thông qua một lễ cầu hồn.
Ông Groanin lầm bầm:
– Lễ cầu hồn? Ý cậu là, ba cái chuyện vớ vẩn về ly rượu di chuyển với bói bài canasta này nọ là có thật hả?
Cậu Nimrod nói:
– Vài chuyện trong đó là thật. Điều quan trọng nhất là chọn được một bà đồng giỏi. Và chúng ta rất may mắn vì đang ở Ý. Bà đồng giỏi nhất trên thế giới sống ở Rome. Đi thôi, anh Groanin. Đó là nơi chúng ta sẽ đến. Rome. Thành phố vĩnh hằng[12].
Philippa hỏi cậu:
– Bà đồng là ai hả cậu?
– Là người tương truyền có khả năng giao tiếp với linh hồn người chết, hoặc với đại diện của một thế giới hay một chiều không gian khác. Còn được gọi là nhà tâm linh.
Lái chiếc xe ngược xuống con đường ven núi, ông Groanin làu bàu:
– Gọi là những nhà tâm thần thì đúng hơn. Có quá nhiều người ngớ ngẩn thích can thiệp vào những thứ họ không hề hiểu rõ, nếu ngài hỏi tôi. Thế mà tôi cứ nghĩ ngài không tin vào mấy trò bịp bợm này đấy, thưa ngài.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Đúng là bình thường tôi không tin những thứ đó, anh Groanin. Nhưng đây là một trường hợp đặc biệt. Ngoài ra, Madame Theodora Sofi không phải là như những bà đồng bình thường khác. Sức mạnh của bà ấy hoàn toàn có thật. Một điều không mấy ngạc nhiên. Năm mười tám tuổi, bà ấy đã lên Tây Tạng học bảy năm với các đạo hữu.
Philippa hỏi lại:
– Đạo hữu nào cơ?
Cậu Nimrod cho biết:
– Chính là những tác giả thật sự của cuốn Sách Tây Tạng về người chết. Một vài sư tăng và lạt ma biết về thế giới bên kia nhiều hơn bất cứ mundane nào khác từng sống trên đời. Họ đã dạy cho bà ấy tất cả những điều họ biết. Bà ấy đã dành trọn đời cho thuyết duy linh.
Mất vài giờ để ông Groanin lái chiếc xe cấp cứu từ Malpensa đến Rome. Tới ngoại ô thành phố vĩ đại đó, ông Groanin hỏi cậu Nimrod địa chỉ của Madame Sofi.
Cậu Nimrod trả lời:
– Không có. Theodora là người duy nhất ở Rome không cần đến địa chỉ.
Ông Groanin hỏi:
– Làm sao mà như thế được cơ chứ?
Cậu Nimrod cho biết:
– Bởi vì bà ấy nổi tiếng với việc sống tại kim tự tháp duy nhất của Rome. Tất cả những gì chúng ta cần làm là hỏi thăm nó ở đâu.
Hạ thấp cửa sổ, cậu Nimrod nhoài đầu ra khỏi xe cấp cứu và, bằng thứ tiếng Ý hoàn hảo, hỏi đường một viên cảnh sát cỡi môtô. Viên cảnh sát có một bộ ria to đùng màu đỏ chỉ ngược lên con đường rồi gập cánh tay về bên trái, và khi nói xong, ông lịch sự chào tạm biệt cậu Nimrod.
Ông Groanin tiếp tục chạy xe.
Philippa hỏi cậu Nimrod:
– Làm sao Madame Sofi đến sống trong kim tự tháp? Mà nó thật sự là kim tự tháp hả cậu?
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Đủ thật. Nó được xây vào năm 12 trước công nguyên để làm mộ cho một viên pháp quan La Mã giàu có nào đó tên Cestius, cái gã khoái được chôn cất một cách khác biệt. Nhưng Madame Sofi là người đầu tiên đến sống ở đó. Sống trong một kim tự tháp vốn không phải ai cũng thích đâu.
Ông Groanin lầm bầm:
– Nên là thế. Khó chọn đồ đạc hơn là cái chắc. Nhưng bà ấy sẽ không muốn cái gì đáp lại khi giúp đỡ chúng ta sao? Ý tôi là, ba điều ước ấy. Việc đó lúc nào cũng kết thúc trong rắc rối.
– Lần cuối tôi gặp, bà ấy đã có sẵn ba điều ước rồi. Chứ anh nghĩ sao bà ấy có thể đến sống trong kim tự tháp?
Cuối cùng họ cũng trông thấy bóng dáng cái kim tự tháp được nhắc đến. So với những kim tự tháp ở Ai Cập mà cô đã thấy năm ngoái, Philippa nghĩ kim tự tháp La Mã của Cestius có phần hơi nhọn. Giống như một cây bút chì chuốt quá tay. Tạo nên bởi đá cẩm thạch trắng và cao chính xác ba mươi phết năm mét, nó ở trong một tình trạng hoàn hảo, như thể mới được hoàn thành bởi một kiến trúc sư hiện đại nào đó, như cái kim tự tháp ở Paris.
Họ thấy Madame Theodora Sofi đứng chờ họ trên cánh cửa trước hình tam giác – một việc khiến Philippa và ông Groanin cảm thấy ấn tượng, vì cậu Nimrod hoàn toàn không hề gọi điện thông báo trước cho bà về chuyến viếng thăm của họ.
Bà là một phụ nữ Ý cao ráo với một cái cổ dài ngoằn, bộ tóc màu đỏ khêu gợi, một cái mũi bự, cùng một cặp kính màu to ngang ngửa một cái màn hình tivi.
Madame Sofi nói:
– Tôi đã cảm thấy mọi người đến đây chừng mười phút trước. Trên đường đi, mọi người đã nói chuyện với một viên cảnh sát tuần tra đi môtô, đúng không? Một người đàn ông có bộ ria to màu đỏ?
Ông Groanin hỏi:
– Sao bà biết được điều đó?
– Tôi là Theo Sofi.
Bà nói rành rọt từng tiếng, như thế đó là lời giải thích cần thiết duy nhất.
Họ đi vào trong kim tự tháp. Không có cửa sổ, nhưng bên trong lại có phần mát mẻ và sáng sủa lạ thường, như thể có những thông đạo bí mật nào đó dẫn ánh mặt trời và không khí trong lành vào bên trong. Một việc cũng khá cần thiết, vì nơi này đầy mèo.
Cậu Nimrod giới thiệu cháu gái và quản gia của mình.
Nhưng Madame lại hứng thú bàn chuyện công việc hơn:
– Ông đến đây vì muốn nói chuyện với ai đó ở bên kia, đúng không?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đúng vậy.
Cậu vừa định nói tiếp thì Madame Sofi bắt đầu khóc nức nở, khiến cậu vội hỏi:
– Sao thế? Có chuyện gì à, quý bà thân mến?
Gỡ kính xuống và dùng khăn mù soa chấm nước mắt, Madame Sofi cho biết:
– Điều ông hỏi có thể không thực hiện được. Hoặc là tôi đã mất đi khả năng của mình, hoặc là có một chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra ở bên kia. Mấy tuần trở lại đây, tôi đã nhiều lần cố nói chuyện với các linh hồn. Nhưng không thành công. Như thể không có ai ở đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy trước đây.
Cậu Nimrod hỏi lại:
– Bà có ý gì – không có ai ở đó?
Hỉ mũi một cái rồi cất khăn mùi soa vào ống tay áo, bà nói:
– Chính xác như tôi đã nói. Thông thường, những tiếng nói ở bên kia rất ồn ào. Giờ đây lại chỉ có im lặng. Những linh hồn tôi thường trò chuyện, ở đây, tại Rome, không còn nữa.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Lạ thật.
– Lạ, đúng không? Nhưng chưa hết, dạo gần đây, bảo tàng và các đền thờ cổ ở thành phố đều báo cáo có sự gia tăng mạnh về hồn ma hoạt động. Những nhân viên không chịu đến gần đó. Họ tổ chức đình công.
Philippa cho biết:
– Ở New York cũng xảy ra chuyện tương tự.
Madame Sofi nói tiếp:
– Và dĩ nhiên, đó là tin tốt cho các tên trộm.
Cậu Nimrod hỏi:
– Thật à? Tại sao bà nghĩ vậy?
Madame Sofi giải thích:
– Trong suốt thời gian diễn ra đình công, rất nhiều bảo tàng ở Ý đã bị trộm viếng thăm. Rất kì lạ, vì luôn chỉ có một thứ bị mất cắp. Ngọc bích.
Cậu Nimrod lặp lại:
– Ngọc bích? Thú vị đây.
Madame Sofi bảo:
– Đá quý không có ý nghĩa gì đối với tôi.
Philippa nghĩ Madame Sofi khá giàu, sợi dây chuyền kim cương bà đeo trên cái cổ dài ngoằng đang nói lên điều đó.
Madame Sofi than thở:
– Không có linh hồn để nói chuyện, tôi không có gì cả. Tôi thậm chí đã đến Diễn Đàn, cố nói chuyện với những linh hồn lâu đời nhất ở Rome, nhưng tôi đã không thể liên lạc được với họ. Gần như thể họ e sợ nói chuyện với tôi…
Rồi nhún vai, bà nói tiếp:
– … Hay có thể họ không còn ở đó.
Cậu Nimrod cho biết:
– Những người chúng tôi muốn liên lạc chưa có chết. Họ là những djinn xuất hồn. Cháu trai tôi, John, và bạn tôi, anh Rakshasas, người bà đã gặp, tôi nghĩ vậy.
Madame Sofi nói thẳng:
– Họ sẽ không thể nghe thấy chúng ta. Không phải người chết, họ sẽ không quen với linh giới. Trừ khi họ đủ khôn khéo để bước vào linh giới thông qua một cổng vào. Một ngôi đền chẳng hạn…
Philippa nói:
– Họ đã làm như thế. Thông qua Đền Dendur. Ở New York. Đó là một kim tự tháp Ai Cập thờ phụng nữ thần Isis, được xây dựng bởi Hoàng đế La Mã Augustus.
– Trong trường hợp đó, họ chắc chắn sẽ nhờ đến sự hỗ trợ của một người hướng dẫn linh hồn. Tất cả đền thờ Ai Cập đều có một người hầu Ka. Chúng ta sẽ cố liên lạc với ông ấy. Lỗ tai của người hầu Ka sẽ ăn khớp với bên kia, nếu như ông ấy còn tồn tại.
Madame Sofi dẫn họ vào trong một căn phòng rộng lớn và mời họ ngồi quanh một cái bàn. Họ ngồi xuống và, theo lời đề nghị của Madame Sofi, nắm lấy tay nhau. Bà đặt một miếng đăng ten màu đen lên đầu, gỡ cặp kính to quá khổ ra, nhắm mắt lại và bắt đầu hít thở thật sâu thông qua cánh mũi to đùng của bà. Vài phút trôi qua, sau một lúc, Philippa chắc hẳn Madame Sofi đã ngủ. Đưa mắt nhìn ông Groanin, cô cố không bật cười khi thấy ông đang làm mặt hề.
Một lúc sau, bà đồng ngồi thẳng người dậy một chút và thông báo:
– Tôi đang nói chuyện với người hầu Ka của Đền Dendur. Từng ở Aswan, Ai Cập, và giờ đây đang ở Manhattan, New York. Nếu có thể nghe thấy tôi, hỡi người hướng dẫn linh hồn, vui lòng nói chuyện với chúng tôi. Tôi đang ở đây với vài người bạn của ông Rakshasas và John Gaunt, người đang nóng lòng muốn nói chuyện với họ.
Một phút nữa trôi qua và dần dần, Philippa cảm nhận được một luồng âm thanh dài mỏng manh, như thể ai đó vừa bật lên một cái radio vô hình. Âm thanh đó dường như phát ra từ khoang miệng để mở của Madame Sofi. Một hoặc hai giây sau đó, cô cảm thấy tóc gáy của mình dựng thẳng lên khi một tiếng nói lạ lẫm chậm chạp tuột ra khỏi miệng Madame Sofi, như thể đến từ một sự im lặng kéo dài trên một đỉnh núi rất cao ở một đất nước rất, rất xa. Nhưng môi của Madame Sofi lại không hề di chuyển.
Giọng nói lên tiếng:
– Đây là người hầu Ka của Dendur. Tên tôi là Leo Politi. Kế bên tôi là cháu trai của ngài Nimrod, và bạn của cậu ấy, Faustina. Chúng tôi đang ở ngôi đền ở New York.
Philippa hét lên vui sướng:
– Là họ. Ơn Chúa, họ không sao cả.
Nắm chặt tay cậu Nimrod, Madame Sofi lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Bằng giọng của mình, bà bảo họ:
– Tuyệt vời. Mọi người nói đi. Nói với ông ấy. Ông ấy có thể nghe tiếng mọi người thông qua tai tôi.
* * *
John và Faustina đang chuẩn bị rời khỏi ngôi đền lần thứ hai khi Leo đưa một bàn tay mập mạp lên chạm vào lỗ tai ông và bảo họ chờ một chút.
Ông nói với John:
– Có tiếng nói đến từ phía bên kia. Một bà đồng, người đang ở cùng em gái của cậu và cậu ruột của cậu..
Thở dài một tiếng, John lắc đầu một cách nhát gừng:
– Cháu không nghe thấy gì hết.
Sau những gì đã xảy ra với ông Rakshasas, cậu nghĩ các giác quan của cậu có lẽ đã bị tê dại hết. Một điều không mấy ngạc nhiên. Nhưng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm cực kì khi nghe được tin từ cậu Nimrod. Chắc chắn cậu Nimrod sẽ biết nên làm gì.
Leo bảo:
– Suỵt. Tai của cậu vẫn chưa ăn khớp với linh giới. Đó là lí do tại sao cậu không nghe thấy gì. Tôi sẽ là ông đồng cho cậu. Chờ vài giây, rồi nói, và họ sẽ nghe thấy cậu thông qua tôi.
Leo nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, và có vẻ bước vào một trạng thái thôi miên nhẹ. Miệng ông chùng xuống, và một âm thanh vọng ra. Một âm thanh kì lạ, có phần sởn gai óc mà John theo bản năng biết được không phải phát ra từ Leo. Ban đầu, John nghĩ nó giống như tiếng máy hút đàm của nha sĩ. Dần dần, khi âm lượng của tiếng ồn đó tăng lên, nó trở thành tiếng máy pha cappuccino. Rồi máy hút bụi. Và cuối cùng, một sự im lặng tĩnh tại đến, mang theo tiếng một người mà cậu biết.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu dặn với Faustina:
– Tốt hơn mình nên để mắt đề phòng gã cương thi ấy quay lại.
Tiếng cậu Nimrod phát ra từ cái miệng bất động của Leo:
– John? Cháu nghe thấy cậu không?
– Cháu nghe thấy ạ.
John phải hét lớn, vì sự thật là tiếng nói trong im lặng quá loãng, và cậu nghĩ cậu nên nói lớn phòng trường hợp bên kia cũng bị vậy. Dù bên đó là ở đâu.
– Cám ơn Chúa cậu đã… um… gọi.
– Faustina có đó với cháu không?
– Vâng. Chị ấy ở đây ạ.
– Còn anh Rakshasas? Chú cần nói chuyện gấp với anh ấy, John.
John buồn bã nói:
– Không ạ. Ông Rakshasas gặp chuyện rồi. Một gã cương thi đã hấp thụ ông ấy. Ông Rakshasas biến mất rồi.
Khi nói, John cảm thấy như có một cái gì đè nén trong cuống họng, và cậu cố gắng kiềm chế nỗi đau đang đe dọa nuốt chửng cậu.
– Hấp thụ anh ấy? Như thế nào mới được?
– Cháu không biết. Nó ở đây, trong bảo tàng. Có một gã cương thi nhìn giống một chiến binh Trung Quốc cổ đại. Thứ khiến các hồn ma khác bỏ chạy hết. Và nếu bắt kịp, nó sẽ hấp thụ họ. Ít nhất nhìn là như vậy. Và đó là chuyện đã xảy ra với ông Rakshasas.
Nuốt ngược đau khổ vào trong lòng, John nói:
– Cậu Nimrod, cháu không biết ông ấy còn sống hay không nữa.
Cậu Nimrod hỏi lại:
– Một cương thi Trung Quốc? Cậu chưa bao giờ nghe nói về một thứ như thế.
– Cháu không có bịa chuyện. Một phút trước ông Rakshasas còn ở đây, vậy mà phút tiếp theo ông ấy đã biến mất.
Cậu Nimrod bình tĩnh khuyên:
– Nghe nè, John, cậu cần cháu và Faustina quay về nhà và kiểm tra cơ thể anh Rakshasas. Có lẽ có một lí do nào đó khiến anh ấy phải để hai cháu lại và về trước. Để quay lại cơ thể anh ấy.
– Lỡ ông Rakshasas không có ở đó thì sao? Lỡ như ông ấy đã chết? Và làm sao cháu phân biệt được? Cháu không biết gì về những thứ này. Làm sao cháu nói được ông ấy có ổn hay không.
– Nếu anh Rakshasas không có ở nhà thì cháu cũng không làm được gì đâu. Không có linh hồn anh ấy, cháu sẽ không giúp được gì. Cháu phải để cơ thể anh ấy lại đó. Cậu muốn cháu và Faustina bắt máy bay đến đây. Đến Ý. Nhưng đừng quên để cơ thể cháu ở nhà, John. Hãy nhớ, chú trói buộc Methuselah trên cha cháu vẫn còn hoạt động. Nếu cơ thể và sức mạnh djinn của cháu rời New York, anh ấy sẽ lại lão hóa.
John nói nhạt thếch:
– Ok. Cả hai tụi cháu sẽ đến Ý. Nhưng tại sao lại là Ý? Cháu nghĩ mọi người đang ở London chứ.
Cậu Nimrod bảo:
– Thay đổi kế hoạch. Cơ thể Faustina ở Ý. Nói với cô bé là nó vẫn ổn nhé. Rằng nó vẫn như lúc cô bé rời khỏi nó.
John hỏi tiếp:
– Ở đâu tại Ý?
Trả lời cậu là một sự im lặng kéo dài.
Rồi cậu Nimrod hỏi:
– John, tại sao cháu nói gã cương thi đó tới từ Trung Quốc?
John kể cho cậu nghe về cơn sóng thần trong linh giới, về việc Faustina bị kéo đến Tây An, thủ đô cũ của Trung Quốc, và việc gã cương thi ở bảo tàng trông giống những cương thi cô đã nhìn thấy ở đó.
John nói thêm:
– Nói thật là, chị ấy cũng không hoàn toàn chắc về từ “cương thi”. Chị ấy nghĩ đã nghe ai đó sử dụng từ đó. Nhưng nó có thể là một từ khác.
Cậu Nimrod bảo:
– Được rồi, John. Cẩn thận nghe cậu dặn nè. Cậu muốn cháu và Faustina đi Venice. Mọi người sẽ chờ hai đứa ở khách sạn Gravelli Palace. Một chuyện kì quái gì đó đang diễn ra ở thế giới hư vô, và cậu nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tìm ra nó là gì.
John lặp lại:
– Venice? Tại sao lại là Venice?
– Bởi vì Venice có một trong những bảo tàng sách cổ tốt nhất về Trung Quốc trên thế giới. Cậu cần tìm hiểu thêm về gã cương thi của hai đứa.
Faustina la lên cảnh báo:
– John, chúng ta có khách.
Liếc nhìn xung quanh, John trông thấy gã cương thi Trung Quốc đang băng qua bảo tàng tiến về phía họ như một cỗ máy.
Cậu hét lớn thông báo với cậu Nimrod:
– Tụi cháu phải đi, cậu Nimrod. Gã cương thi của chị Faustina đã quay lại. Hi vọng gặp lại mọi người ở Venice.
Rồi cậu chộp lấy tay Faustina và chạy thục mạng.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung