A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Cương Thi Faustina
ohn, thức dậy đi.
John mở mắt ra. Cậu đang ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào một thân cây. Đối mặt với cậu là ông Rakshasas và Leo Politi, hai người đang quỳ gối trước mặt cậu với vẻ lo lắng. Rồi cậu nhớ đến những thổ dân Mohican và vội vàng loạng choạng đứng dậy, lòng đầy sợ hãi với kí ức kinh hoàng vẫn còn sâu sắc trong đầu về những gì cậu tưởng tượng đã xảy ra cho cậu.
Ông Rakshasas khuyên:
– Thả lỏng đi, chàng trai. Cháu an toàn rồi.
Vừa thở hổn hển vừa đưa cả hai tay vuốt vuốt tóc, như thể kiểm tra xem nó còn gắn liền với đầu cậu hay không, John kể lại:
– Khủng khiếp. Khủng khiếp lắm ông ơi. Cháu đã quay lại năm 1640. Cháu là một cậu bé người Hà Lan bị thổ dân da đỏ đuổi bắt trong rừng. Và nó… thật khủng khiếp.
Ông Rakshasas giải thích:
– Chúng ta đã ở trong cái nhà thuyền. Cháu còn nhớ không? Một cuộc trừ tà đã diễn ra ở đó. Và khi những linh hồn bỏ chạy khỏi ngôi nhà, một trong số đó có vẻ đã trộn lẫn vào linh hồn của cháu trong một lúc. Ông nghĩ, có lẽ cháu chỉ vừa hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho linh hồn tội nghiệp đó. Những chuyện có lẽ đã làm cậu ấy trở thành một hồn ma như hiện tại.
John vẫn lẩm bẩm:
– Những thổ dân ấy…
Chỉ nhớ lại đã muốn chết ngất, John lại ngồi xuống và cố gạt bỏ kí ức đó ra khỏi đầu.
– Cháu ráng thả lỏng người trong chừng một phút nhé. Ông nghĩ, cả hai phía đều có lỗi. Bản chất của con người vốn là một thứ khủng khiếp khi dính líu đến sự ngu dốt và khờ khạo.
John nói:
– Nó không có thật. Nhưng nó vẫn có cảm giác y như thật.
Ông Rakshasas bảo:
– Thấy là tin. Nhưng cảm giác lại là sự thật của Thượng đế.
Leo nghiêm nghị nói:
– Có lẽ đây là lúc tốt nhất để hai ngài giải thích cho tôi biết tại sao hai ngài là mấy linh hồn duy nhất trong ngôi nhà đó, bao gồm cả tôi, không vội vã bỏ chạy khi một cuộc trừ tà đang diễn ra. Theo ý kiến của tôi, không ai trong số hai ngài đã chết. Vì nếu thế, hai ngài khó có thể còn yên ổn đứng ở đây.
Ông Rakshasas gật đầu bảo:
– Cũng đến lúc nên nói thẳng. Anh nói đúng. Không ai trong chúng tôi đã chết, tôi mừng khi nói điều đó. Và tôi thật lòng xin lỗi đã nói dối anh, Leo, vì anh là một người tử tế. Chúng tôi là djinn, và chúng tôi đang thực hiện một nhiệm vụ với mục đích cứu người.
Leo hỏi lại:
– Ý ngài là, giống như thần đèn?
– Chính là thế. Và trước khi anh hỏi, tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể cho anh ba điều ước. Vì thứ nhất, anh đã chết, và thứ hai, sức mạnh djinn không sử dụng được trong linh giới.
Ngừng lại trong giây lát, ông Rakshasas hỏi:
– Nói tôi biết, Leo, anh có khả năng đánh giá đúng người khác không?
Leo trả lời:
– Tôi nghĩ tôi có thể đánh giá đúng những người tôi tin tưởng, thưa ngài.
Ông Rakshasas gật đầu bảo:
– Một câu trả lời hay. Nếu anh giúp đỡ chúng tôi, Leo, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp anh sau khi quay về phía bên kia. Đúng không, John? Chúng tôi có thể hứa danh dự về điều đó. Rằng chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ để anh không phải tiếp tục làm người hầu Ka của Đền Dendur một khi quay về Manhattan. Anh thấy thế nào?
Leo nói:
– Tôi nghĩ đó là một đề nghị tuyệt vời. Dù sao tôi cũng chẳng có gì để mất. Một trăm ba mươi lăm năm là quá đủ cho nghiệp dẫn đường.
– Mới nãy anh nói, anh nghĩ có nhiều linh hồn ẩn nấp trong ngôi nhà đó. Chính xác là ẩn nấp khỏi cái gì?
Leo bảo:
– Như thế này: thông thường sẽ có hàng ngàn linh hồn quanh quẩn khắp nơi. Nhưng mới nãy lại là những linh hồn đầu tiên chúng ta gặp được từ khi bước qua cổng vào. Không những thế, họ đang trốn tránh.
– Khỏi cái gì?
– Tôi không biết. Điều đó quan trọng lắm à?
Ông Rakshasas nhún vai:
– Có thể. Mà cái xuồng anh để đâu rồi?
Leo dẫn họ ra chỗ để xuồng. Và trong khi chèo thuyền ngược lên sông Hudson, John và ông Groanin kể cho Leo nghe một ít về Faustina, cũng như một ít về djinn.
Leo nhận xét:
– Sức mạnh ban cho người khác ba điều ước chắc phải là một gánh nặng trách nhiệm khủng khiếp lắm. Nhưng người được ban cho ba điều ước cũng cần có một trí thông minh vĩ đại để sử dụng chúng. Có lẽ nhận được chính xác điều mong muốn không phải lúc nào cũng là một việc tốt.
– Với sự thông thái anh có, anh cũng có thể là một djinn đấy, Leo.
Họ đặt chân lên đảo Bannerman vào những giờ khắc đầu tiên của ngày. Bình minh xám xịt đang bắt đầu lên, và ngôi nhà màu tro u ám nằm ngay trung tâm hòn đảo vẫn đứng yên trong sự im lặng tuyệt đối, giống như trong trí nhớ của John. Hoặc ít, hoặc nhiều. Ngôi mộ nơi cậu và John đã chôn cất Max, quản gia của dì Felicia, giờ đây được đánh dấu bởi một tấm bia hình đầu khỉ đột.
Họ đi vào phòng khách, nơi phần còn lại của một đống lửa vẫn còn âm ỉ cháy trong lò sưởi, và ngồi xuống bên dưới bức tranh sơn dầu đen trắng của Faustina. Dưới mắt của John, nhìn cô thậm chí còn giống Dybbuk hơn trước. Bướng bỉnh và nghịch ngợm. Thật khó để tin rằng lần cuối cậu ngồi trong căn phòng này, cô cũng có mặt ở đây. Vô hình. Dưới hình dạng linh hồn. Quan sát họ.
John hỏi ông Rakshasas:
– Ông có nghĩ chúng ta nên gọi chị ấy không?
– Nếu Faustina có ở đây, thể nào cô bé cũng sẽ xuất hiện. Hãy nhớ là, con heo im lặng mới là con heo giành được bữa ăn.
Rồi ông ngã người dựa vào ghế bành và ngáp dài.
– Căn phòng này luôn là một nơi thích hợp cho việc chờ đợi.
Nhưng họ không phải đợi lâu.
Một giọng nói vang lên:
– Mấy người là ai? Và mấy người chắc không phiền nói cho tôi biết mấy người đang làm gì ở đây chứ?
Faustina cao hơn so với ấn tượng John có được từ bức chân dung, và cũng đáng yêu hơn nhiều. Cậu nghĩ cô nhìn giống y như cái ngày linh hồn của cô rời khỏi cơ thể: một cô bé mười hai tuổi. Nhưng đồng thời cậu cũng biết đã hai mươi bốn năm từ ngày cô được sinh ra. Điều đó có nghĩa cô đã hai tư tuổi? Hay chỉ mười hai? Thật sự hi vọng vào trường hợp thứ hai, John cảm thấy trái tim bỗng lỡ một nhịp khi cậu đứng dậy và lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt xám của Faustina.
Cậu tự giới thiệu, giọng có chút ngượng nghịu:
– Em tên John. Em là bạn của em trai chị, Dybbuk.
– Cậu đã đến đây rồi, đúng không?
– Vâng. Vài tuần trước.
– Chị cũng nghĩ chị nhận ra cậu.
John nói:
– Tụi em đến đón chị về nhà. Để chị có thể lấy lại cơ thể mình.
Faustina thở dài một tiếng và nặng nề ngồi xuống đối diện ba vị khách của cô.
John lo lắng hỏi:
– Chị không muốn về nhà hả?
Cô trả lời:
– Luôn luôn. Ban đầu, chị đã cầu nguyện có ai đó đến đây, tìm thấy chị và mang chị về nhà. Nhưng không ai đến.
Faustina bắt đầu khóc.
– Không ai đến.
John an ủi:
– Giờ tụi em đến nè.
Rồi cậu kể cho cô nghe việc cậu Nimrod và Philippa đang đi đến London để thu hồi cơ thể cô từ bảo tàng sáp, nơi cô đã để lại nó khi đi ám Thủ tướng Anh.
Cuối cùng, khi Faustina đã ngừng khóc, cô lau nước mắt, hỉ mũi và nói:
– Chị không biết mọi người có thể giúp chị như thế nào. Chị đã mấy lần cố nhập vào cơ thể. Nhưng thất bại.
John giải thích:
– Đó là vì gã bác sĩ người Ấn được gọi đến chữa bệnh cho Thủ tướng đã lấy một mẫu máu của thủ tướng để đi xét nghiệm. Trong mẫu máu đó có chứa một phần nhỏ linh hồn của chị. Điều đó có nghĩa, một phần của chị đã mất đi khi chị cố lấy lại cơ thể. Nhưng mọi chuyện giờ sẽ ổn. Cậu Nimrod đã lấy một ít máu của mẹ chị, và chúng ta có thể sử dụng nó để thay thế.
Cô run rẩy hỏi lại:
– Cậu nghĩ nó thật sự có hiệu quả hả?
Ông Rakshasas nói:
– Chắc chắn có chứ. Chúng ta sẽ không ở đây nếu chúng ta nghĩ mình đang đuổi bắt một con kì lân lông kẻ ô vuông, đúng không?
John giới thiệu:
– Đây là ông Rakshasas. Ông là một djinn rất thông thái. Dù đôi lúc sự thông thái đó chúng ta khó mà hiểu được.
Mỉm cười với Faustina, ông Rakshasas gật đầu và nói:
– Sự thông thái là vậy khi các cháu còn trẻ.
– Và đây là bạn tụi em, Leo Politi. Ông ấy là người dẫn đường cho tụi em trong linh giới. Leo biết tất cả mọi thứ về linh giới.
Có chút xấu hổ, Leo cúi chào một cách lịch sự và nói:
– Tôi không dám nói “tất cả mọi thứ”. Nhưng tôi là một hồn ma đích thực.
Faustina mỉm cười với John:
– Vậy, có lẽ chị có thể về nhà rồi. Dù chỉ trong một thời gian.
John chói mắt bởi vẻ đẹp của Faustina và đã quên bẵng đi lí do quan trọng nhất của việc cậu và ông Groanin đến đây tìm cô, hỏi lại:
– Sao chị nói vậy?
Faustina trả lời:
– Chị sẽ trở thành Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo. Đó luôn là định mệnh của chị. Khi Ayesha chết, chị sẽ vào chỗ của bà. Đúng thế không, ông Rakshasas?
Ông Rakshasas nói:
– Ừ, đúng là thế. Và đó là tin ông muốn nói cho cháu biết. Ayesha, Chúa phù hộ bà ấy, đã qua đời.
Faustina gật đầu:
– Vậy à? Điều đó giải thích lí do tại sao mọi người đến đây tìm cháu.
Nhún vai một cái buồn bã, Faustina nói:
– Thảo nào bây giờ cháu mới được cần đến, còn trước kia thì không.
John phản đối:
– Không hoàn toàn như vậy đâu chị. Chỉ là gần đây tụi em mới biết được nên tìm linh hồn của chị ở đâu. Chỉ sau khi em đến đây lần đầu tiên, với em gái em và em trai chị, tụi em mới đoán được chị ở đâu.
– Vậy là cô ấy thật sự đã nghe được tiếng chị nói, đúng không? Em gái cậu ấy?
– Dạ.
– Thế nói cho chị biết, Ayesha bổ nhiệm ai vào vị trí Djinn Xanh khi chị vắng mặt?
John lưỡng lự trả lời. Cậu biết nói sự thật cho Faustina chỉ tổ khẳng định thêm nghi ngờ của cô về một động cơ thứ hai bên dưới hành động giải cứu lần này. Nhưng cậu cũng biết, cậu khó có thể nói dối với ai về một điều như thế. Đặc biệt là với Faustina. John nghĩ cô quá xinh để bị lừa dối về bất cứ điều gì. Cậu trả lời:
– Là mẹ em.
Cô nói:
– A. Điều đó giải thích tại sao cậu lại đến đây tìm chị, John. Cậu cần chị để ngăn mẹ cậu rời khỏi cậu và em gái. Không đúng sao?
John nói mà không vui vẻ gì:
– Đó là sự thật. Ít nhất đó là sự thật, cho đến khi em gặp chị.
Nụ cười khích lệ mà Faustina dành cho John sau câu trả lời đó dường như chạm thật sâu vào trong trái tim dũng cảm của cậu; cậu đã chắc chắn không có gì cậu không làm vì cô.
Leo nhìn về phía ông Rakshasas đang mỉm cười đáp lại. Cả hai người đàn ông trưởng thành đều nhận ra chuyện gì đang xảy ra giữa hai djinn trẻ, dù chính bản thân hai đứa trẻ không nhận ra điều đó.
Có phần gượng gạo, như thể nhận thức việc ông đang phá vỡ một câu thần chú nào đó trong không khí, ông Rakshasas nói:
– Người ta không bao giờ nướng xong một cái bánh kếp chỉ bằng cách tung nó quá đầu, cho nên ông nghĩ, chúng ta nên khởi hành đi là vừa.
Faustina ngăn lại:
– Khoan đã. Trước khi quay về vật giới, có một chuyện quan trọng cháu phải nói với mọi người. Một chuyện mà có thể chúng ta cần đến ông Leo để hiểu được. Cháu cũng không chắc trăm phần trăm đó là gì, nhưng có một chuyện rất kì lạ đã xảy ra trong linh giới.
Có chút không muốn phủ nhận lời nói của cô bé đáng yêu trước mặt, Leo ngập ngừng nói:
– Luôn có chuyện kì lạ xảy ra trong linh giới. Trên thực tế, tôi dám nói, “kì lạ” chính là từ mô tả hoàn hảo bản chất của thế giới này.
– Điều cháu muốn nói là một chuyện còn kì lạ hơn cả kì lạ. Một thứ gì đó bất thường và quái dị. Nó có thể là một thứ xấu xa.
Liếc nhìn Leo như thể thách thức ông bất đồng ý kiến với điều cô sắp kể, Faustina nói:
– Trong suốt mười hai năm qua, cháu đã học cách tìm đường trong linh giới, và cách nhận diện những chuyện kì lạ bình thường. Cháu đã gặp qua yêu tinh, nữ thần báo tử, những sinh vật Ête, hồn ma bóng quế, thậm chí là cả quái vật. Như mọi người đã biết, linh giới nhìn rất giống vật giới. Nhưng chỉ vài tuần trước, một chuyện mà cháu không thể giải thích được đã xảy ra. Cháu đang đi dạo quanh vườn thì đột ngột bị một sức mạnh khổng lồ lôi đi như một cục nam châm cực lớn. Lôi rất nhanh. Cháu hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Chỉ biết rằng cháu không thể cưỡng lại nó. Cùng lúc đó, cháu nhận ra tất cả các linh hồn đang chạy về hướng ngược lại. Rời xa khỏi nơi ở quen thuộc của họ. Và họ đang bị truy đuổi bởi những sinh vật hình người kì lạ. Nhưng chỉ đến sau này, cháu mới có thể nhìn rõ chúng.
Leo kích động nói với John và ông Rakshasas:
– Đó chính là điều tôi kể với hai ngài khi còn ở bảo tàng.
Faustina kể tiếp:
– Lúc đó, cháu không thể nhìn rõ chúng. Trên thực tế, sức mạnh ấy mạnh đến nỗi cháu có lẽ bị bất tỉnh một lúc. Cháu không biết nó kéo dài bao lâu. Có lẽ là vài giờ. Khi nó cuối cùng cũng ngừng lại, cháu không hề có khái niệm gì về nơi mình đang ở. Hoàn toàn không biết gì. Ngoại trừ việc cháu đang ở trong một hang động ngầm khổng lồ với một mặt biển thủy ngân rộng lớn bao phủ quanh một kim tự tháp to đùng màu xanh lá.
Ông Rakshasas lẩm bẩm:
– Một kim tự tháp dưới lòng đất màu xanh lá à? Ông chưa bao giờ nghe nói về một thứ như thế.
Faustina tiếp tục:
– Có rất nhiều sinh vật mà cháu nhắc đến khi nãy quanh kim tự tháp. Dù cháu không rõ chúng đang làm gì. Cháu không nấn ná lâu ở đó. Nhất là khi cháu nhận ra dù mang hình người, chúng không phải con người. Chúng chỉ nhìn giống người mà thôi. Trên thực tế, cháu nghĩ chúng là cương thi.
John thốt lên:
– Cương thi? Ý chị là, người chết biết đi hả?
Faustina đồng ý:
– Cỡ cỡ đó. Chúng không chết. Nhưng chúng cũng không sống. Chúng nửa sống nửa chết. Nên chị nghĩ chúng là cương thi. Nhưng nói thật, chị chỉ gọi chúng như vậy vì có một người đàn ông ở đó – chị không biết là ai – sử dụng cái từ đó. Ít nhất chị nghĩ đó là từ gã đó nói. May mà chúng không thấy chị, vì những cương thi đó nhìn không có vẻ thân thiện gì. Dù sao thì, chị đã đi lang thang quanh đó một lúc để tìm lối ra khỏi hang. Cuối cùng chị cũng tìm được đường ra, dĩ nhiên. Và cậu có tưởng tượng được chị đã ngạc nhiên như thế nào khi phát hiện mình đang ở Trung Quốc?
John ngạc nhiên nói:
– Trung Quốc? Không đùa chứ?
Faustina cho biết:
– Chính xác là ở Tây An, thủ đô cũ của Trung Hoa cổ đại.
John hỏi:
– Vậy chị đã quay về bằng cách nào?
Faustina nhún vai:
– Chị đến sân bay địa phương. Mất một đống thời gian mới quay về đến đây đấy.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Đúng là một câu chuyện kì lạ.
Faustina nói:
– Chuyện là vậy. Ngoại trừ việc mọi người dường như đã rời bỏ linh giới. Cháu nghĩ cương thi đã nuốt hết tất cả những linh hồn tìm được. Mọi người là linh hồn đầu tiên mà cháu thấy kể từ hôm đó. Cháu tự hỏi, là một người hầu Ka, không biết ông Leo có thể nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra được không?
Leo lắc đầu bảo:
– Tôi cũng không có lời giải thích nào cho chuyện đã xảy ra. Và tôi cũng không biết ai khác ngoài cô, đã lưu lạc đến tận Trung Quốc, Faustina ạ. Với những người khác, tôi nghĩ, nó như thể linh giới đã bị ảnh hưởng của một loại tai biến, hay thảm họa tự nhiên nào đó. Tất cả các linh hồn và hồn ma bị đuổi khỏi nơi ở của họ bởi những sinh vật mà cô vừa kể. Tôi nghĩ, có lẽ rất nhiều linh hồn đã bị hấp thụ ngày hôm đó. Hấp thụ, và có lẽ bị hủy diệt vĩnh viễn. Nếu không vì dính lời nguyền ở lại Đền Dendur làm người hầu Ka, có lẽ tôi cũng đã bị hủy diệt như những người còn lại.
John thắc mắc:
– Nhưng chuyện đó có thể sao? Hủy diệt một hồn ma? Ý cháu là, làm sao chúng ta có thể giết một người đã chết?
Leo cho biết:
– Có nhiều cách. Trừ tà là một trong số đó, dù phần lớn hồn ma thường quá nhạy cảm để tiếp tục ở lại và bị hủy diệt. Họ sẽ chạy trốn. Như những hồn ma trong nhà thuyền.
Gật đầu, ông Rakshasas nói:
– Đến lúc chúng ta đi rồi đó. Chúng ta còn có cả một quãng đường dài quay lại Đền Dendur trước mặt.
Không trì hoãn thêm phút giây nào nữa, họ khởi hành, chèo xuồng ngược về Newburgh trong những tia nắng đầu ngày, rồi đón chuyến tàu sớm dành cho người đi làm buổi sáng hướng về thành phố New York. Khi đã an vị trên tàu, ông Rakshasas nói cho Faustina nghe về việc họ sẽ làm gì một khi về đến ngôi đền của bảo tàng.
Ông hướng dẫn:
– Ba người chúng ta sẽ đến nhà John. Nếu may mắn, Nimrod và Philippa cũng đã quay về từ London cùng với cơ thể cháu, Faustina. Ngay khi chúng ta đã hồi phục lại cơ thể, cháu có thể quyết định hướng đi tiếp theo của cháu, trong khi những người còn lại nghĩ cách giải quyết vấn đề nho nhỏ của Leo.
Faustina nói:
– Cám ơn ông, ông Rakshasas. Ông không biết cháu biết ơn ông và John như thế nào đâu. Hơn tất cả mọi chuyện, cháu thật sự trông đợi lại thấy được một ít màu sắc trong cuộc sống của cháu.
Họ về đến Bảo tàng Metropolitan vào khoảng chín, mười giờ sáng. Cuộc đình công vẫn còn tiếp diễn, nhưng họ không nghĩ nhiều về điều đó mãi đến khi họ đến gần cánh cửa Đền Dendur, nơi sẽ giúp cho ba djinn rời khỏi linh giới và về lại thế giới của người sống, của vật chất. Ở đó, một cú sốc không lấy gì làm dễ chịu đang chờ đợi họ: cũng gã đàn ông kì lạ xám xịt mang kiếm đó đang chặn ngay lối vào, lưng quay về phía cửa, như thể đang canh chừng một điều gì đó.
Faustina thầm thì:
– Đó là một trong những sinh vật cháu đã thấy trong cái hang ngầm ở Trung Quốc. Một trong những cương thi cháu đã nhắc đến.
John hỏi Leo:
– Chúng ta có thể vượt qua nó không?
Leo thầm thì trả lời lại:
– Tôi không nghĩ vậy. Không thể vượt qua mà không bị tấn công và hấp thụ. Giống như những linh hồn ở đây mà tôi đã kể lúc trước.
John hỏi:
– Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta không thể quay lại cơ thể trừ khi bước qua cổng vào một ngôi đền.
Ông Rakshasas lẩm bẩm:
– Phải chi chúng ta biết cái gã này muốn gì nhỉ? Có lẽ ông nên thử nói chuyện với nó.
Leo cảnh báo:
– Tôi không nghĩ việc đó an toàn.
Ông Rakshasas vẫn nói:
– Biết đâu tôi có thể nói lí lẽ với nó.
Leo lắc đầu:
– Nói thật, tôi nghĩ ngài đang phạm sai lầm chết người đó.
John lầm bầm:
– Rốt cuộc đây là cái gì chứ?
John lắc đầu vì giận dữ và nôn nóng. Họ đã gần về đến nơi, thế nhưng, khi mà cửa vào ngôi đền còn bị chặn lại bởi tên cương thi này, đoạn đường về nhà của họ vẫn còn xa vời vợi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung