Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Suy Nghĩ Cuối Cùng
ã đến lúc rời khỏi tòa pháo đài màu hồng cùng cái ashram giờ đã vắng bóng người để bay về nhà.
Nhưng họ sẽ bay hướng nào đây? Đông hay Tây? Nếu chọn hướng Đông, Lucknow gần Palm Springs hơn New York. Nhưng nếu từ Lucknow bay về hướng Tây, London nằm ngay trên đường đến New York. Yếu tố quyết định cho vấn đề này cuối cùng lại là mẹ của Dybbuk, bác sĩ Sachertorte. Cậu Nimrod đã đổ mồ hôi hột khi phát hiện bà đến giờ vẫn chưa biết được con trai mình ở đâu, thậm chí còn không biết nó còn sống hay không. Vì thế, mọi người cuối cùng thống nhất rằng, cậu Nimrod, ông Rakshasas cùng ông Groanin sẽ đi hướng Tây để về London, trong khi ba đứa trẻ sẽ vì Dybbuk mà làm một ngọn lốc gió khác bay đến Palm Springs ở hướng Đông.
Cậu Nimrod nghiêm khắc nói với Dybbuk:
– Mẹ cháu vì cháu mà lo đến phát bệnh mất, Dybbuk. Tội nghiệp cô ấy. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra còn chưa đủ, bây giờ còn… John với Phiiippa trốn nhà đi như vậy cũng là không hay ho gì, nhưng ít nhất mẹ tụi nó còn được thanh thản đầu óc chút ít. Nhờ có hai Nơi Khác.
Dybbuk cay đắng mỉm cười:
– À vâng, xin lỗi là Palm Spring chẳng có mấy thiên thần quanh quẩn ngoài đường. Ít nhất là không nhiều đủ để cháu thấy được. Và không người nào cháu quen biết có thể hô biến ra một Dybbuk giả tạo. Nếu như cho rằng có một Dybbuk thật sự. Giờ cháu không còn có thể chắc chắn bất kỳ điều gì nữa. Vả lại, cái người phụ nữ mà cậu gọi là “tội nghiệp” ấy, bà ấy đáng bị như vậy. Vì những gì bà ấy đã làm.
Vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, cậu Nimrod nói, giọng có vẻ gượng gạo:
– À. Chuyện đó à?
Cái cách mà ông nói chữ “chuyện đó” làm cặp sinh đôi nghĩ rằng, chuyện đó - dù chuyện đó là chuyện gì - là một chuyện ông biết rất rõ. Và làm chúng có phần tò mò muốn biết về chuyện đó hơn.
– Cháu đổ lỗi cho mẹ, đúng không?
Dybbuk bảo:
– Cháu không nghĩ cháu là người đầu tiên đổ lỗi cho bà ấy. Cậu không nghĩ vậy sao?
– Dybbuk, có lẽ chúng ta nên nói riêng một chút về chuyện này, được không?
Nói rồi cậu Nimrod dẫn Dybbuk, giờ được đồng hành bởi con sói, quay lại phòng kiểm soát an ninh, và đóng cửa lại sau lưng họ.
Đứng bên ngoài, Philippa thầm thì:
– Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào nhỉ?
John nhún vai nói:
– Em biết Dybbuk mà.
Philippa lắc đầu bảo:
– Thực tế là không. Bất chấp tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, em không nghĩ em thật sự biết rõ về Dybbuk. Có một điều gì đó không đúng về cậu ấy. Một điều mà em không thể nào chạm đến.
– Em đang trầm trọng hóa vấn đề đấy.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng John biết Philippa nói đúng. Có một điều gì đó về Dybbuk mà cậu cảm thấy không được minh bạch như vẻ bề ngoài của nó.
– Em lo nghĩ quá sao? Vậy cái bí mật giữa cậu ấy và cậu Nimrod là gì?
Khi Dybbuk và cậu Nimrod đi ra khỏi căn phòng gần 15 phút sau đó, không có lời giải thích nào được đưa ra, và cũng không ai đặt câu hỏi. Dù sao câu chuyện giữa Dybbuk và cậu Nimrod cũng mang tính chất cá nhân, và dù tò mò muốn chết, cặp sinh đôi vẫn tôn trọng sự riêng tư của bạn chúng. Nếu Dybbuk muốn nói về nó, vẫn còn vài tiếng đồng hồ để nói khi cả ba bay trên ngọn lốc gió hướng về phía Đông.
Ngay sau khi cậu Nimrod gửi một con nguyên tố Nước xuống dưới phòng thí nghiệm ngầm bên dưới mặt đất để đảm bảo ngọn lửa được dập tắt đàng hoàng, họ đi lên chỗ cao nhất của tòa pháo đài màu hồng, ngọn tháp đặt cái thang máy dây, để chuẩn bị hai ngọn lốc gió riêng biệt của mình.
Philippa hỏi:
– Nó thì sao?
Cô đang nói về con lừa trước giờ vẫn quay cái tời để vận hành thang máy dây. Giờ đây, khi sợi dây đã bị một tín đồ ashram nào đó trên đường chạy trốn cắt đứt, con lừa im lặng đứng trong chuồng của nó, nhàn nhã gặm yến mạch và tận hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
– Giờ tất cả mọi người đã chạy hết, lấy ai cho nó ăn đây.
Dybbuk, hiện giờ rất gắn bó với con sói, và rõ ràng dự định sẽ mang nó theo lên ngọn lốc gió đi về Palm Springs, gật đầu nói:
– Philippa nói đúng. Chúng ta không thể bỏ nó lại đây.
Ông Rakshasas cho biết:
– Ở Cork có trại chăm sóc lừa. Đó là giải pháp tốt nhất của chúng ta hiện giờ. Chúng ta có thể mang nó theo, rồi thả nó ở đó.
Cậu Nimrod mỉm cười bảo:
– Một con lừa. Đến trên một ngọn lốc gió.
Ông Rakshasas nói:
– Luôn có lần đầu tiên cho tất cả mọi việc. Thậm chí là ở Cork. Một con ngựa thần Pegasus của người Ai- len. Nếu có ai chú ý, người ta sẽ gọi nó như vậy.
Cậu Nimrod nhún vai:
– Ồ, tốt thôi. Cứ để nó làm Pegasus của người Ai-len vậy.
Họ chào tạm biệt nhau, và Philippa, người chịu trách nhiệm lái lốc gió chặng đầu, đang chuẩn bị bắt tay vào việc thì ông Groanin đột ngột ngăn cô lại.
– Mấy đứa có quên gì không vậy? Cả ba đứa đều là người Ấn Độ. Và, quan trọng hơn, ta cũng vậy. Ta muốn màu da cũ của mình, cám ơn rất nhiều. Ta không phủ nhận ta, cũng như bao tử của ta, rất vừa ý khoảng thời gian làm một người Ấn. Đó là một kinh nghiệm ta sẽ không bao giờ quên. Cho ta một cái nhìn mới về một Groanin khác. Nhưng ta là ta, một cậu bé đầu trọc da hồng mập mạp đến từ Moss Side.
John thắc mắc:
– Ơ, thế chả phải ông đến từ Manchester sao, ông Groanin?
– Moss Side là Manchester, con trai. Hãy nhớ điều đó.
Ba đứa trẻ djinn bắt tay vào nhau, thầm thì từ trọng tâm của chúng, và biến mình cùng ông Groanin trở lại như cũ. Tuy nhiên, vì kiến thức là một thứ không thể bị quay ngược lại, dù là với sức mạnh djinn, nên khả năng nói tiếng Hindi của họ còn nguyên - một điều rất kam ka (hữu ích) vì có đến hơn một tỉ người trên trái đất nói ngôn ngữ này.
Trở lại con người thật của mình, ba đứa trẻ một lần nữa nói lời tạm biệt, rồi Phiiippa tập trung ý chí tạo ra một ngọn lốc gió cho cả ba.
Cậu Nimrod hét lớn dặn dò:
– Nhớ đừng bay quá nhanh. Nhất là ở Oklahoma.
Nhưng ngọn gió đã thổi bay lời của cậu trước khi đến được tai bọn trẻ, và chỉ trong vòng chưa đầy một phút chúng đã bay về hướng Đông, giơ tay vẫy chào lần cuối ba dáng người đứng trên tháp.
Ông Groanin nói:
– Tôi sẽ nhớ mấy đứa nhỏ này lắm.
Tháo cái khăn trùm đầu ra, ông Rakshasas gỡ cái bùa thế thân Hổ Mang Chúa mà ông đã đặt trong đó cho an toàn. Nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt suy tư, ông nhẹ giọng nói:
– Tôi mắc nợ chúng mọi thứ.
Cậu Nimrod hỏi:
– Anh định làm gì với cái đó?
Ánh mặt trời lấp lánh trên cái đầu bằng ngọc lục bảo của bùa thế thân khi ông Rakshasas cẩn thận giơ nó lên và đưa cho ông Groanin. Ông bảo:
– Đây. Tay anh khỏe. Giúp tôi bẻ gãy phần ngọc lục bảo và phần đuôi, được không?
Ông Groanin hỏi:
– Ông có chắc về điều đó không?
– Hoàn toàn chắc chắn.
Làm như được nhờ vả, ông Groanin bẻ gãy Hổ Mang Chúa thành ba phần - phần thân bằng vàng ròng, phần ngọc lục bảo ở đầu, và phần đuôi chứa những cái răng khôn - rồi đưa hết lại cho ông Rakshasas.
Xoay xoay viên ngọc lục bảo trong lòng bàn tay như một quả trứng, ông Rakshasas nói:
– Có rất nhiều người nghèo ở Ấn Độ. Viên ngọc lục bảo này sẽ được cắt thành nhiều phần. Rồi chúng cùng với phần vàng này sẽ được bán để giúp họ. Còn về những cái răng của tôi…
Khẽ lắc đầu, ông nói tiếp:
– … Tốt nhất chúng ta nên thả chúng ở đâu đó trên đường về. Địa Trung Hải có thể là một nơi phù hợp. Hoặc là eo biển Anh. Không ai có thể sở hữu chúng lần nữa. Không bao giờ.
o O o
Philippa lái lốc gió đưa cả bọn tới tận Hakone, một khu resort suối nước nóng gần núi Phú Sĩ, ngọn núi cao nhất ở Nhật Bản. Đáng lẽ chúng sẽ ở lại Nhật lâu hơn, vì đó là nơi cả ba đứa trẻ luôn muốn đến thăm, nhưng cặp sinh đôi hơn lúc nào hết lại nóng lòng muốn về nhà gặp lại cha mẹ. Từ Nhật, John đưa cả bọn đi tiếp chặng thứ hai của hành trình: đến đảo Maui ở Hawaii, cách đó nửa vòng Thái Bình Dương. Và từ đây, Dybbuk thay tay lái cho chặng thứ ba: đến khu Bờ Tây nước Mỹ, và tới Palm Springs.
Cậu nói:
– Quay về đây cám giác kỳ kỳ sao ấy. Hơi giống bị tuột dốc.
Philippa gật đầu với vẻ mặt thông cảm (hoặc ít nhất cô hy vọng thế). Cô vẫn chưa quên cậu bạn thân nhất của Dybbuk, Brad, cùng cha cậu ấy đã bị giết ở Palm Springs.
John hỏi:
– Lỡ gặp cảnh sát thì sao?
Dybbuk điềm tĩnh nói:
– Tớ có thể lo được cảnh sát. Tớ là djinn, không phải sao?
Rồi cậu nhe răng cười:
– Nếu họ hỏi quá nhiều câu mắc dịch, tớ sẽ làm họ biến mất.
Philippa và John đưa mắt nhìn nhau. Đôi lúc, thật khó để biết Dybbuk đang nói giỡn hay thiệt.
Philippa, đang rất nôn nóng muốn biết về cuộc đối thoại bí mật giữa Dybbuk và cậu Nimrod, nhận xét:
– Mẹ cậu sẽ mừng lắm khi thấy cậu cho coi.
Dybbuk trả lời với giọng nghe không có vẻ gì là thuyết phục:
– Ờ, có lẽ.
Cậu chỉ mỉm cười khi con sói trìu mến liếm liếm tay cậu. Cậu bảo:
– Tớ sẽ gọi nó là Colin. Tớ sẽ nuôi nó.
Rồi vỗ đầu con sói và nghịch ngợm xoắn tai của nó, cậu nói với con sói:
– Tội nghiệp mày. Bằng ấy năm phải sống dưới thân phận một cái áo choàng. Chắc là mày đói bụng lắm đây.
Nhưng điều đó không thật sự đúng. Sau khi cõng con sói ra khỏi đường thông thang máy của tòa pháo đài màu hồng, Dybbuk đã đút cho Colin ít nhất ba miếng thịt bò to ngon lành tạo ra bằng sức mạnh djinn.
Sói khó có thể coi như một con thú kiểng bình thường, và Philippa tự hỏi mẹ Dybbuk sẽ phản ứng như thế nào vói Colin. Cô cũng không tránh khỏi suy nghĩ có khi Dybbuk mang con sói về nhà chỉ để chọc tức mẹ. Philippa luôn nghĩ bác sĩ Sachertorte là một người phụ nữ rất tốt. Bà đã làm gì để Dybbuk hờn giận như vậy? Khi cả bọn hạ cánh xuống sân golf ở ngay sau nhà Dybbuk, Philippa rốt cuộc cúng không nhịn được đã hỏi thẳng Dybbuk.
Dybbuk không trả lời mà hỏi lại:
– Cậu có bao giờ giận cha mẹ mình chưa?
Họ đang bước ngang qua một thảm cỏ xanh, và Dybbuk đưa chân đá một quả bóng golf nằm ở đó. Rồi lại thêm một quả khác.
Philippa trả lời:
– Dĩ nhiên là có. Nhưng không phải giận phát điên tới mức phải trả đũa, như những gì cậu ám chỉ khi nói với cậu Nimrod. Vì một chuyện mà mẹ cậu đã làm với cậu.
Dybbuk nói khi họ băng qua một đường lăn bóng:
– Philippa, ba người chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Chúng ta là bạn, đúng không?
Cặp sinh đôi gật đầu.
– Vậy thì đừng phá hỏng tình bạn đó bằng việc tra hỏi tớ những chuyện mà tớ hiện giờ chưa thể nói. Lúc còn ở ashram, tớ đã khám phá ra một chuyện quan trọng. Một sự liên hệ. Một chuyện đã xảy ra rất nhiều năm về trước. Một chuyện riêng tư đối với tớ và gia đình tớ. Tớ hứa, tớ sẽ kể chuyện đó cho các cậu nghe sau này. Nhưng không phải là ngay bây giờ, ok?
Cặp sinh đôi đồng thanh:
– Ok.
Rồi họ đi theo Dybbuk vào căn nhà xây dựng theo phong cách một đồn điền Mexico.
Vừa nhác thấy Dybbuk, bác sĩ Sachertorte đã hét lên một tiếng sung sướng và đưa tay ôm chặt con trai. Bà hỏi trong làn nước mắt:
– Con đã ở đâu vậy chứ? Có biết mẹ lo lắng cỡ nào không? Mẹ nghĩ mẹ đã mất con mãi mãi rồi, Dybbuk.
Dybbuk chịu đựng cái ôm của mẹ trong vài giây, rồi nhẹ nhàng đẩy bà ra và giải thích - cùng với một vài câu nói xen vào đúng chỗ của John và Philippa - chính xác chuyện gì đã xảy ra. Trong khi cậu đang nói, bác sĩ Sachertorte liếc nhìn con sói cùng cặp sinh đôi với ánh mắt có phần không thoải mái. Và khi Dybbuk kết thúc lời giải thích của mình, bác sĩ Sachertorte không nhắc gì tới việc trừng phạt con trai. Thay vào đó, bà có vẻ quan tâm hơn đến điều mà cặp sinh đôi đã dàn xếp trước khi rời New York.
Bà hỏi:
– Có nghĩa là, trong chừng đó thời gian, John và Philippa sống tại nhà hai đứa ở New York chỉ là hai Nơi Khác?
Philippa gật đầu bảo:
– Cháu e là vậy.
Bác sĩ Sachertorte lẩm bẩm:
– Thể nào mà…
John, lần đầu tiên cảm nhận được một chuyện gì đó không ổn đã xảy ra, hỏi:
– Thể nào gì ạ?
– Không có gì. Chỉ là cô nghĩ, đã đến lúc các cháu nên về nhà rồi đó. Các cháu không nghĩ vậy sao? Ý cô là, nếu cô nhớ chính xác, Nơi Khác chỉ tồn tại trong một vĩnh hằng. Nghĩa là, cỡ mười một ngày, đúng không?
John cho biết:
– Chính xác là 11,57407407407407407407407407407 ngày.
Rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cậu nói:
– Theo đồng hồ của cháu thì, tụi cháu vẫn còn dư được một ngày.
Philippa hỏi:
– Cô Sachertorte, cô sẽ không nổi giận với Dybbulc, phải không? Ý cháu là, cậu ấy sẽ không đi đến London hay Ấn Độ nếu không phải vì cháu và John.
Bác sĩ Sachertorte lắc lắc cái đầu xinh đẹp của bà và nói:
– Dĩ nhiên là không rồi, cháu yêu của cô. Làm sao cô có thể nổi giận vói Dybbuk chứ. Cô chỉ mừng là rốt cuộc nó đã về nhà. Và đó cũng là nơi các cháu nên về. Ok?
Bác sĩ Sachertorte nở một nụ cười có phần buồn bã, một nụ cười làm cặp sinh đôi cảm thấy như có một chuyện gì đó bà không nói với chúng - không phải là về bản thân bà hay Dybbuk, mà chính là về John và Philippa.
John nói với Philippa:
– Cô Sachertorte nói đúng đó, Phil. Chúng ta nên về nhà thôi.
Rồi cậu quay lại định chào tạm biệt Dybbuk. Nhưng Dybbuk đã biến mất.
– Cậu ấy đâu rồi nhỉ?
Gật đầu chỉ về phía cầu thang, bác sĩ Sachertorte nói:
– Chắc là nó lên phòng rồi.
John và Philippa tìm thấy Dybbuk đang chằm chằm nhìn vào mặt sau gương linh hồn của cậu. Và cặp sinh đôi chưa bao giờ thấy cậu có vẻ mặt buồn bã và thất vọng đến thế.
John hỏi:
– Có chuyện gì à?
Trông thấy cặp sinh đôi đứng ở cửa phòng mình, Dybbuk vội vã kéo một miếng vải che cái gương lại và lắc đầu bảo:
– Không có gì.
Rồi cậu nhẹ nhàng đẩy hai đứa ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.
– Các cậu phải đi à?
Cậu hỏi, và gắn một nụ cười trên mặt, bắt tay John và khẽ hôn lên má Philippa.
John trả lời:
– Ừ.
Dybbuk nói:
– Cám ơn nhé. Vì mọi chuyện. Chúng ta đã có một chuyến đi rất vui, đúng không? Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra.
Philippa, giờ đang rất nóng lòng muốn về nhà, nói:
– Ừ. Rất vui.
o O o
Cặp sinh đôi bay về hướng Đông, băng qua Arizona, New Mexico và Texas. Nhưng ở đâu đó trên Oklahoma, Philippa bắt đầu bay quá nhanh và, trước khi hai đứa kịp nhận ra, ngọn lốc gió của họ đã tạo ra một cơn bão xoáy. Đặc biệt ở tiểu bang này của nước Mỹ, bão xoáy là một hiện tượng quen thuộc, mặc dù nó hiếm xảy ra hơn vào thời điểm này trong năm. Tuy nhiên, vì nhiệt độ ở khu Midwest lại cao một cách bất thường, và có quá nhiều độ ẩm trong không khí của Oklahoma, ngọn lốc gió của Philippa đã bị tiếp thêm sức mạnh. Chỉ trong vòng 15 phút sau khi đi vào bầu khí quyển ở Oklahoma, cặp sinh đôi đã ngồi trên một cơn bão xoáy đúng nghĩa, một cơn bão không khí hình nón màu đen to lớn cuồn cuộn xé rách vài cánh đồng ngô và cuốn phăng đi cả một khu nhà kho trước khi cặp sinh đôi có thể kiểm soát được nó.
John nhận xét:
– Kết quả của việc quá vội vã đây mà.
Philippa thừa nhận:
– Em không thể ngăn mình lại được. Em đang rất lo về chuyện ở nhà. Chắc chắn cô Sachertorte đã không nói cho chúng ta biết một điều gì đó.
John bảo:
– Đúng là cô ấy xử sự có chút kỳ quái. Nhưng mà, nếu có một đứa con như Dybbuk, không cư xử kỳ quái mới là lạ đó. Còn nhớ cái cách mà cậu ấy nhìn vào gương linh hồn của mình không? Cứ y như cậu ấy trông thấy ma vậy.
Philippa nhún vai nói:
– Có thể chỉ là cậu ấy đang nghĩ về Brad thôi. Dybbuk không có nhiều bạn bè. Cậu ấy sẽ nhớ Brad lắm. Đó chắc hẳn là điều làm cậu ấy phiền muộn như vậy. Đâu còn lý do nào khác, đúng không?
Nhưng ngay cả Philippa cũng không bị thuyết phục bởi lý lẽ của chính mình, và cô giữ im lặng cho đến khi hai anh em về đến New York. Dưới sự che chở của bóng đêm, cô đáp ngọn lốc gió xuống Công viên Trung Tâm, ngay bên cạnh tượng đài Alice Trong Xứ Sở Thần Tiên. Từ đó, cặp sinh đôi chỉ phải đi bộ một khoảng ngắn băng qua đại lộ Park và Madison và về đến căn nhà trên đường 77 phía Đông.
John tìm thấy chìa khóa cửa của mình, và hai anh em tự mở cửa vào trong im lặng, đề phòng cha mẹ hay bà Trump đang ở cạnh hai Nơi Khác. Căn nhà có vẻ yên tĩnh một cách bất thường, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc trong sảnh phá vỡ sự im lặng. Cặp sinh đôi nhón chân bò lên lầu. Lên đến tầng bảy, chúng ngừng lại trong chốc lát và cúi người nấp sau lan can khi trông thấy hai bản sao của mình qua cánh cửa phòng ngủ để mở. John 2 đang ngồi đọc sách trên cái ghế yêu thích của John, trong khi Philippa 2 đang đắm chìm vào việc làm thơ. Cả hai nhìn gọn gàng và sạch sẽ không một tì vết, như thể một món hàng mới lấy ra từ trong hộp. Cặp sinh đôi chăm chú ngắm nhìn bản sao của mình trong vài phút như bị thôi miên, cho đến khi John đâm chán vói việc nhìn thấy bản thân mình cư xử nền nếp như vậy và bước vào phòng.
Cậu chào:
– Hi!
John 2 ngước mắt lên khỏi cuốn sách mà mình đang đọc. Và John kinh hãi nhận ra John 2 đang đọc một quyển Kinh Thánh. Cậu lắp bắp nói:
– Làm ơn nói với tớ là cậu không ngồi đọc cái này suốt từ khi tớ đi.
John 2 trả lời:
– Chỉ trong buổi tối thôi.
Thở dài đánh sượt, John bảo:
– Nhưng tớ chẳng bao giờ làm như thế cả. Dĩ nhiên không có gì sai với việc đọc Kinh Thánh. Chỉ là, ừm, tớ không ngoan đạo đến thế.
Cùng một khuôn mặt kinh hoàng như anh trai, Philippa nhìn đồng hồ đeo tay và nói với Philippa 2:
– Cả tớ nữa. Đáng lẽ giờ này tớ đang coi tivi, thay vì ngồi đây viết cái thứ mà cậu đang viết.
Philippa 2 cho biết:
– Tớ làm thơ. Hay chính xác hơn, thơ haiku. Một dạng thơ Nhật.
Đưa bài thơ vừa viết cho Philippa, Philippa 2 nói:
– Chính xác 17 âm tiết. 5, 7, và 5. Cậu thấy sao. Philippa đọc lớn bài thơ.
Con cá gặp một djinn.
Con cá chỉ có một điều ước.
Điều ước là con cá.
Nhún vai, cô lịch sự nói:
– Rất hay. Nhưng John nói đúng. Tụi tớ không hay cư xử chuẩn mực như hai cậu. Tớ ngạc nhiên là mẹ tớ không gọi cô Jenny Sachertorte, bác sĩ djinn của nhà tớ, đến khám bệnh cho các cậu đấy.
Philippa 2 cho biết:
– Mẹ cậu không có ở đây. Bà ấy đi rồi.
Philippa hỏi lại bản sao của mình:
– Đi? Cậu nói “đi” nghĩa là sao? Đi đâu?
– Rời nhà.
John lắc đầu:
– Không thể nào. Mẹ sẽ không bao giờ rời đi mà không nói cho tụi tớ biết.
John 2 nói:
– Bà ấy đã nói cho tụi tớ.
Philippa 2 nói thêm vào:
– Tớ đoán bà ấy nghĩ bà đã nói với các cậu.
– À, và ta nghĩ ta nghe có tiếng nói.
Một giọng nói mà họ nhận ra vang lên. Quay đầu nhìn lại, cặp sinh đôi trông thấy cậu Nimrod của họ đang đi lên cầu thang.
– Cậu e là Nơi Khác của cháu nói đúng đấy, Philippa. Mẹ cháu đã nghĩ bà đã nói với hai đứa.
John hỏi:
– Nói với tụi cháu chuyện gì mới được? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, cậu Nimrod?
Cậu Nimrod nhẹ giọng nói:
– Đáng tiếc là cậu không biết được chuyện này, cho đến khi trở về London. Và ngay khi biết được, cậu đã cưỡi lốc gió lao thẳng đến đây. Ayesha, Djinn Xanh Babylon, đá qua đời, và mẹ cháu đã đi tiếp nhận vị trí của bà ấy.
Cặp sinh đôi lặng người. Đột nhiên chúng sáng tỏ ra rất nhiều chuyện đã xảy ra ở Iraq vài tháng trước. Vì sao mà Philippa có thể rời khỏi Iravotum dễ dàng như thế.
Cậu Nimrod gật đầu nói:
– Chắc là các cháu đã đoán được lý do rồi phải không? Mẹ cháu đã đồng ý thế chỗ cho cháu, Philippa. Trong việc trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo. Đó là lý do tại sao chị ấy ra đi. Theo như những gì cậu biết, chị ấy đã ở đó rồi. Ở Iravotum.
Philippa tuyên bố:
– Tụi cháu sẽ đến đó. Tụi cháu sẽ tìm mẹ và mang mẹ về.
Cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Không thể.
– Sao lại không thể? John đã đi tìm cháu. Anh ấy đã chứng minh chuyện ấy là có thể mà. Và chắc chắn vẫn còn kịp. Cháu biết rõ về chuyện đó. 30 ngày. Đó là khoảng thời gian cho một trái tim đủ cứng để trở thành Djinn Xanh.
Quay nhìn John, Philippa hỏi:
– Chúng ta có thể làm được điều đó, đúng không John? Đúng không?
John, vốn biết rõ hành trình đó vất vả như thế nào, ngồi xuống và ủ rủ gật đầu nói:
– Nó sẽ rất khó. Rất, rất khó. Nhưng cháu chắn chắn tụi cháu sẽ làm được. Tụi cháu có thể mang mẹ quay về.
Nhưng cậu Nimrod vẫn lắc đầu:
– Cậu e là không. Không phải là lần này. Mẹ các cháu là một người thông minh. Rất thông minh.
– Tại sao cậu nói vậy? Mẹ cháu đã làm gì?
Cậu Nimrod thở dài:
– Chị ấy đã chuẩn bị sẵn mọi chuyện. Để đảm bảo các cháu không thể rời khỏi New York. Trong ít nhất 30 ngày. Và khi 30 ngày qua đi, dĩ nhiên mọi chuyện đã quá trễ.
Philippa vẫn khăng khăng:
– Mẹ không thể ngăn cản tụi cháu được. Khi tụi cháu thật sự muốn đi.
Đi ngược xuống dưới lầu, cậu Nimrod bảo:
– Đi theo cậu. Nhưng mà, các cháu nên chuẩn bị trước tinh thần cho một cú sốc khác nhé.
o O o
Cậu Nimrod đẩy cửa phòng làm việc của ông Gaunt và đi vào trong, John và Philippa theo sát sau lưng. Một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt họ. Ngồi trên chiếc ghế bành bọc da để sát bên bàn làm việc là một người đàn ông già nua mặc một bộ áo ngủ bằng lụa. John nghĩ ông cỡ tám mươi tuổi, nhưng Philippa đoán ông phải già hơn. Không có đứa trẻ nào nhận ra ngưòi đàn ông, dù ông dường như nhận ra họ, và phải đến một hay hai phút sau, cặp sinh đôi mới nhận ra sự thật.
Thở gấp một tiếng, Philippa thều thào gọi:
– Cha?
Người đàn ông già nua mỉm cười một cách yếu ớt nhưng không nói gì, như thể ông đã không còn có khả năng nói chuyện. Sợ run cả người, cặp sinh đôi lảo đảo đi đến bên cạnh ông. Ở khoảng cách gần hơn, tất cả mọi nghi ngờ đều tan biến. Người đàn ông già nua này chính là cha họ, ông Edward Gaunt.
Nước mắt giàn giụa, John nắm lấy một bàn tay vàng vọt chỉ còn da bọc xương đầy đồi mồi của cha và lắp bắp hỏi:
– Chuyện gì xảy ra với cha vậy?
Ông Edward Gaunt chỉ ho một tiếng và chảy nước dãi một cách vô ý thức.
Cậu Nimrod giải thích:
– Trước khi rời đi, mẹ các cháu đã đặt một phép trói buộc Methusaleh lên anh ấy. Một thứ làm đẩy nhanh quá trình trao đổi chất trong cơ thể và tăng nhanh tốc độ lão hóa của anh ấy. Cùng lúc đó, chị Layla đã giải thích với hai bản sao của các cháu rằng, mỗi một ngày các cháu không có ở đây để dùng sức mạnh kiểm soát lại hiệu ứng ấy, anh ấy sẽ già đi 20 năm. Dĩ nhiên, chị ấy không biết đó chỉ là hai Nơi Khác thay vì hai đứa con của mình. Và đó là lý do tại sao cha các cháu già đi như vậy.
Philippa mếu máo hỏi:
– Cậu không thể làm gì sao?
– Cậu e là không. Đó là phép trói buộc của chị Layla. Cậu không thể can thiệp vào nó.
Philippa khóc rống lên:
– Tụi cháu biết làm gì bây giờ.
John cũng sụt sùi:
– Đều là lỗi của tụi cháu. Nếu tụi cháu không trốn đến Ấn Độ, cha sẽ không như thế này.
Cậu Nimrod nghiêm giọng nói:
– Nghe cậu nói này, John, Philippa! Nếu hai đứa không đến Ấn Độ, cậu và ông Rakshasas sẽ vẫn bị đóng băng. Và khả năng là chúng ta sẽ phải ở đó trong thời gian dài. Đủ dài để Guru Masamjhasara tìm thấy Hổ Mang Chúa Kathmandu.
Vỗ nhẹ vào bàn tay xương xẩu của ông Edward Gaunt như thể đang an ủi, cậu nói tiếp:
– Tuy nhiên, theo như những gì ta biết, tiến trình gia tăng tốc độ lão hóa này có thể được đảo ngược. Nói cách khác, cha các cháu sẽ trẻ dần, cho đến khi trở lại như cũ. Chừng nào không có ai trong hai đứa rời nhà đi tìm mẹ. Các cháu phải kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Rồi cậu Nimrod im lặng trong giây lát, như thể một chuyện gì đấy đang làm cậu phiền lòng.
Đoán được đó là chuyện gì, Philippa lên tiếng:
– Cháu xin lỗi, cậu Nimrod. Cậu nghĩ chắc tụi cháu là những đứa trẻ ích kỷ lắm. Tụi cháu chỉ biết nghĩ đến bản thân thôi. Ayesha cũng là mẹ của cậu mà.
John cúi đầu nói:
– Cháu cũng xin lỗi.
Cậu Nimrod bảo:
– Cám ơn cháu, Philippa. Cả John nữa.
Từ túi áo khoác của mình, cậu Nimrod rút ra điếu xì gà to đùng và châm lửa đốt. Thả ra một cụm khói lớn, cậu thở dài và nói:
– Cho nên, như các cháu thấy, các cháu không thể nào đuổi theo chị Layla đến Iravotum. Không phải là lần này. Cả hai đứa cần phải ở đây trong 30 ngày để chăm sóc cha và ngăn không cho anh ấy già hơn nữa.
John hỏi một cách ảo não:
– Chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ cháu, cậu Nimrod?
Ngay bây giờ John đã cảm thấy nhớ mẹ da diết. Không có mẹ, ngôi nhà này không còn mang cảm giác như một mái ấm gia đình nữa.
– Chị ấy sẽ phải hoàn thành định mệnh của mình, John. Đó là chuyện sẽ xảy ra. Tất cả chúng ta đều phải làm vậy.
Philippa lắc đầu:
– Làm sao cháu có thể chịu được khi nghĩ đến mẹ phải ở đó chứ? Trong tòa lâu đài lạnh lẽo ấy. Chỉ có một mình.
Cậu Nimrod nói:
– Chị ấy chỉ phải ở đó trong 30 ngày thôi. Sau đó, chị ấy sẽ ở Berlin. Tại nơi ở chính thức của Djinn Xanh Babylon. Các cháu sẽ có thể thấy chị ấy. Chỉ là, cậu phải cảnh báo trước, chị ấy sẽ không còn như xưa nữa. Vả lại, chị ấy cũng không phải chỉ có một mình. Chị ấy có một người bạn đồng hành.
– Bà Glumjob à?
– Nghe nói bà Glumjob đã quay về Mỹ. Chính xác là về Bắc Carolina. Không, cậu đang nói về một ngưòi khác.
Cặp sinh đôi cùng nhau hỏi:
– Là ai?
– Các cháu có nhớ cậu bé nhặt rác người Guiana gốc Pháp không? Người mà Iblis đã làm phép chú hình nhân sau khi cậu ấy giải thoát hắn khỏi cái chai nước hoa mà chúng ta nhốt hắn bên trong ấy?
John gật đầu bảo:
– Cháu nhớ ạ. Tên cậu ấy là Galibi Magana, và phép chú hình nhân đó đã biến cậu ấy thành một dạng búp bê sống.
Philippa tiếp lời:
– Mẹ cháu đã cất cậu ấy trong một cái hộp để trên tủ đồ của mẹ. Thỉnh thoảng, mẹ lấy cậu ấy ra khỏi hộp, nhìn một lúc rồi hứa một ngày nào đó sẽ giúp cậu ấy biến lại bình thường. Cậu muốn nói là, mẹ đã mang cậu ấy theo hả?
Hất đầu về phía cầu thang, cậu Nimrod nói:
– Theo như những gì hai Nơi Khác nói, chính xác chuyện ấy đã xảy ra. Cậu có linh cảm là, chị Layla định dùng sức mạnh của Djinn Xanh để gỡ bỏ phép chú hình nhân và biến cậu ấy lại bình thường.
John hỏi:
– Mẹ cháu có thể làm vậy sao? Vượt qua sức mạnh của Iblis?
– Chị ấy là Djinn Xanh mà. Chị ấy gần như có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Philippa hỏi:
– Và Galibi sẽ trở thành bạn đồng hành của mẹ? Giống như bà Glumjob?
Giọng của Philippa có vẻ như đang hờn giận. Lắc lắc đầu một cách buồn bực, cô nói:
– Tại sao không là cháu chứ? Cháu có thể làm bạn đồng hành của mẹ mà.
John gật gật đầu:
– Cả cháu nữa.
Cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Hai đứa sẽ không vui vẻ gì với chuyên đó. Và chị Layla chắc chắn cũng không muốn vậy. Nhưng đó lại là một cuộc sống tốt hơn cho Galibi. Chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc sống trên nóc tủ. Hoặc là nhặt rác sống qua ngày. Như thế này, cậu ấy sẽ được dạy dỗ kiến thức và có tương lai tốt hơn. Và khi cậu ấy lớn lên, cậu dám nói chị Layla sẽ tìm một thứ gì đó cho cậu ấy. Một công việc chẳng hạn. Hoặc ba điều ước. Ai biết được.
Nắm lấy tay cha, Philippa nói:
– Chuyện này phá hủy cuộc sống của cháu rồi. Cháu không ngại nói cho cậu điều đó đâu, cậu Nimrod. Chuyện này quá tồi tệ.
Rồi cô gạt nước mắt khỏi má và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu Nimrod an ủi:
– Mọi chuyện có thể tồi tệ hơn. Cậu nghĩ đó là điều các cháu nên tự nói với lòng để vượt qua chuyện này.
John sụt sùi:
– Tệ hơn chuyện mẹ rời khỏi nhà hả? Cháu không thấy còn có chuyện nào tệ hơn thế.
o O o
Cậu Nimrod để cặp sinh đôi yên tĩnh một lát. John nói đúng. Không có gì tệ hơn khi mẹ rời nhà. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng mẹ của cậu, bà Ayesha, rời khỏi nhà, và nỗi đau mà ông cùng chị Layla phải chịu suốt mấy tháng sau đó. Ngay cả nỗi đau ông cảm thấy hiện giờ trước cái chết của Ayesha cũng không là gì so với nỗi đau khi đó. Mất mát là một chuyện, nhưng bị từ bỏ - đó là cảm nhận của ông và chị Layla lúc đó - lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ông quyết định ở lại đây đêm nay.
Buổi sáng hôm sau, hai Nơi Khác biến mất.
John thừa nhận:
– Cháu mừng là họ đã biến mất. Họ bắt đầu làm cháu nổi da gà đây.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng sao cháu không bảo họ biến mất ngay ngày hôm qua? Cậu nghĩ, tất cả những gì cháu làm là yêu cầu thôi mà.
Philippa nói:
– Tụi cháu không muốn thôi. Cậu có bao giờ yêu cầu bản thân mình biến mất chưa?
Cậu Nimrodbthừa nhận:
– Ừm, chưa bao giờ.
John cho biết:
– Chuyện đó không dễ dàng đâu.
Cậu Nimrod lại hỏi:
– Mà họ đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?
John trả lòi:
– Một vĩnh hằng. 11,57407….
Cậu Nimrod cắt ngang John:
– Được rồi. Cậu biết một vĩnh hằng kéo dài bao lâu mà.
– Chú Afriel đã bảo họ tồn tại trong chừng đó thời gian.
Cậu Nimrod nói:
– Những điều thiên thần nói thường là sự thật. Đó là lý do tại sao chúng ta tốt nhất nên lắng nghe họ khi họ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta. Đúng là vài thiên thần có hơi đạo mạo. Có hơi lên mặt đạo đức. Nhưng người thông minh sẽ biết để ý đến họ khi họ ở quanh. Thiên thần biết những chuyện mà djinn chúng ta không bao giờ có thể biết được. Những chuyện bí mật. Những bí ẩn của vũ trụ. Mà, nhắc mới nhớ, lần cuối hai đứa gặp Dybbuk, nó thế nào rồi?
Philippa bảo:
– Kỳ quái. Như mọi khi.
John lắc đầu nói:
– Không. Không đúng. Cậu ấy kỳ lạ hơn bình thường. Lần cuối gặp, cậu ấy đang chằm chằm nhìn vào gương linh hồn của mình. Và nhìn như thể cậu ấy không muốn ai trông thấy nó.
Cậu Nimrod hỏi:
– Thế hai đứa có thấy gì không? Ý cậu là, hai đứa có thấy hình ảnh gì phản chiếu trong gương linh hồn của cậu ấy không?
Cặp sinh đôi lắc đầu.
John cho biết:
– Cậu ấy đã che nó lại. Trước khi tụi cháu kịp thấy gì.
– Điều này rất quan trọng đó. Cậu ấy có nói cho hai đứa biết đã thấy gì không?
John trả lời:
– Không ạ. Nhưng dù đó là gì, cháu không nghĩ nó làm cậu ấy cảm thấy hạnh phúc. Trên thực tế, cậu ấy dường như còn không chịu nổi khi nhìn vào nó.
Philippa lẩm bẩm:
– Cháu tự hỏi…
Cậu Nimrod hỏi:
– Chuyện gì?
Cô nói:
– Cháu đang tự hỏi, tại sao Dybbuk lại không chịu nổi khi nhìn thấy linh hồn của chính mình? Cậu ấy là một người nghịch ngợm. Bướng bỉnh. Tính khí thất thường. Thậm chí đôi lúc có phần độc ác. Nhưng cậu ấy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Ý cháu là, chắc chắn cậu ấy cũng không quá tệ. Không có gì ảnh hưởng đến linh hồn của cậu ấy.
Cậu Nimrod nói:
– Cậu đã từng nói với hai đứa rằng, có sáu tộc djinn, đúng không? Nhưng nếu nói cho đúng, sẽ có đến bảy tộc djinn. Vì thỉnh thoảng, sẽ có một djinn sinh ra không phải Marid hay Ifrit, Jinn hay Ghul, Jann hay Shaitan. Mà là một djinn lai giữa hai tộc. Trong trường hợp này là Marid và Ifrit.
Philippa thắc mắc:
– Cháu không hiểu. Rõ ràng cô Sachertorte là tộc Marid mà. Cả chú Sachertorte cũng vậy.
Cậu Nimrod nói:
– Ừ, đó đúng là sự thật Nhưng có một vấn đề ở đây. Một vấn đề khó khăn. Đặc biệt là với Dybbuk. Anh Sachertorte không phải là cha ruột của Dybbuk. Anh ấy chỉ vừa phát hiện ra chuyện này gần đây. Đó là lý do tại sao cậu ấy và anh Sachertorte không sống chung với nhau nữa.
John hỏi lại:
– Cậu đang nói, Dybbuk là nửa Marid, nửa Ifrit hả?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Cậu e là vậy, John. Có cái tốt trong người Dybbuk. Nhưng cũng có cái xấu trong đó. Đó là cái mà cậu ấy thấy khi nhìn vào gương linh hồn của chính mình. Đằng sau ánh sáng và cái đẹp là một thứ gì đó tối tăm và ghê tởm. Và luôn có một sự tranh đấu bên trong Dybbuk giữa cái tốt và cái xấu để giành quyền thống trị linh hồn cậu ấy. Đó là lý do tại sao cậu rất vui khi thấy hai đứa kết bạn với cậu ấy. Bởi vì, với sự giúp đỡ của các cháu, cậu tin rằng cái tốt sẽ chiến thắng.
Philippa thầm thì:
– Tội nghiệp Dybbuk. Nhưng làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ? Cô Jenny Sachertorte có vẻ là một người tốt mà.
– Bởi vì Iblis đã dùng phép trói buộc lên anh Sachertorte và giả làm anh ấy.
John trố mắt hỏi:
– Cậu không định nói cho cháu biết, Iblis là cha của Dybbuk chứ?
– Cậu e đó là sự thật, John à.
– Và Dybbuk biết điều đó?
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Dĩ nhiên. Đó là một bí mật được chôn kín. Không ai biết điều ấy ngoại trừ gia đình họ. Thực tế, cậu thậm chí còn không chắc Iblis có biết chuyện đó hay không nữa.
Philippa hỏi:
– Nếu nó được giữ kín như vậy, làm sao cậu biết được?
– Hai đứa có nhớ về lễ trục xuất djinn đã vun đắp ý tưởng trở thành một djinn cho Guru Masamjhasara không?
John trả lòi:
– Cháu nhớ. Cậu đã thực hiện lễ đó cho Thủ tướng Anh. Gã guru đó bảo ngài Thủ tướng bị djinn nhập. Một cô bé khoảng mười hai tuổi gì đó.
Cậu Nimrod cho biết:
– Cô bé đó là Faustina, chị gái của Dybbuk.
Philippa hỏi lại:
– Người đã đột ngột biến mất ấy hả?
Cậu Nimrod ngạc nhiên hỏi:
– Cháu biết về chuyện đó à?
Philippa nhún vai nói:
– Chỉ chút ít thôi. Tụi cháu đã thấy ảnh của chị ấy, ở nhà bà dì của Dybbuk. Trên đảo Bannerman.
– Hai đứa đã đến đó hả?
John giải thích:
– Đó là nơi Dybbuk đến trốn, khi tay sai của gã guru truy lùng cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy khá gắn bó với Max, con khỉ đột quản gia của bà dì cậu ấy.
– Ừ, đó cũng là nơi…
Cậu Nimrod bỏ dở câu nói, và nhìn có vẻ suy tư trong giây lát, như thể nhớ ra điều gì đó.
Philippa nhắc:
– Cậu đang kể cho tụi cháu về chị Faustina.
Cậu Nimrod gật gật đầu rồi kề tiếp:
– Ừ. Faustina là một đứa trẻ rất thông minh. Một đứa bé vàng. Lấy ví dụ như, cô bé là một tay chơi Djinnversoctoannular thậm chí còn xuất sắc hơn cả cháu, Philippa. Và luôn được các djinn khác đánh giá khá cao. Thông minh. Suy nghĩ hợp lý. Chính Faustina là người đã nói cho cậu biết Iblis là cha của Dybbuk trong lễ trục xuất. Vào lúc đó, gia đình Sachertorte đang sống ở London và mẹ của cô bé, chị Jenny, người vừa mới hạ sinh Dybbuk, là một fan hâm mộ của Thủ tướng Anh. Hâm mộ từ xa thôi. Các cháu phải hiểu là họ chưa bao giờ gặp nhau. Khi biết được sự thật về Iblis, Faustina đã tính toán phải làm một chuyện gì đó. Và, sau mấy tháng trời nghe mẹ mình ca ngợi ngài Thủ tướng hết lòng, Faustina đã quyết định ngài Thủ tướng là người duy nhất có đủ sức mạnh bắt giữ Iblis. Đó là lý đo tại sao cô bé lại đi ám Thủ tướng. Faustina là một cô bé rất nghịch ngợm, về khoản này, cô bé đặc biệt giống Dybbuk.
– Dĩ nhiên, mọi chuyện không có dễ như vậy. Bản thân Faustina chưa bao giờ đi ám ai trước đó. Phải nói là cậu rất kinh ngạc khi thấy cô bé có thể trụ lâu như vậy. Nhưng Faustina đã phạm sai lầm trong việc giữ nguyên giọng nói của mình, và nó đã khiến người ta lập tức nhận ra có chuyện không đúng với ngài Thủ tướng. Và rồi mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cảm giác nắm quyền lực trong tay là một thứ mật ngọt chết ruồi. Và, khi nhận ra Thủ tướng thật sự không thể giúp được gì cho mình, Faustina nổi giận với ngài ấy. Và với mẹ mình. Sau đó cậu đến. Cậu hoàn toàn không biết đó là Faustina, nên đã trục xuất cô bé ra khỏi cơ thể Thủ tướng.
– Sau lễ trục xuất, cậu biết được ai là người đã ám ngài Thủ tướng, và lập tức đi kiếm thân thể của Faustina. Cuối cùng nó được giấu trong Bảo tàng Sáp của Madame Tussaud. Cậu đã chờ và chờ, nhưng linh hồn Faustina không bao giờ quay về để lấy lại thân thể. Ít nhất đó là điều cậu nghĩ. Và rồi, cậu nhớ ra khá trễ về mẫu thử máu mà bác sĩ Warnakulasuriya - tên gọi của Guru Masamjhasara khi đó - đã lấy khỏi cơ thể Thủ tướng trước lễ trục xuất. Một việc làm cực kỳ nguy hiểm với bất kỳ djinn nào khi đang ở ngoài cơ thể của mình. Hai đứa thấy đó, một phần nhỏ trong linh hồn của Faustina đã mất đi vĩnh viễn. Điều đó có nghĩa cô bé sẽ không thể tập trung đủ tất cả linh hồn để quay về thể xác. Không phải 100%.
Hít mấy hơi điếu xì gà của mình, cậu Nimrod tiếp tục nói:
– Đó là điều Dybbuk phát hiện ra khi mấy đứa ở Ấn Độ. Cậu ấy đã liên kết hai chuyện lại với nhau, và đoán được người Guru Masamjhasara đang nói tới chính là chị gái mình. Người chị mà cậu ấy chưa bao giờ gặp mặt.
John nói:
– Tội nghiệp Dybbuk.
Nhưng Philippa lại nói:
– Tội nghiệp Faustina. Vậy cuối cùng chuyên gì đã xảy ra với chị ấy?
Cậu Nimrod cho biết:
– Thân thể cô bé vẫn còn ở trong Bảo Tàng Sáp của Madame Tussaud. Như một bức tượng sáp. Còn về linh hồn cô bé…
Cậu Nimrod nhún vai nói tiếp:
– … Cậu đã hỏi thăm khắp London. Chị Jenny Sachertorte cũng vậy. Nhưng chúng ta không bao giờ tìm thấy gì. Tìm kiếm một bóng ma không phải là một chuyện dễ dàng. Ngay cà với djinn chúng ta. Có vẻ như linh hồn Faustina không gắn vào một nơi cụ thể nào. Như một ngôi nhà, hay một tòa cao ốc. Có lẽ cô bé ấy vẫn còn trôi nổi đâu đó.
Philippa thầm thì:
– Thật kinh khủng!
Cậu Nimrod gật đầu:
– Ừ. Đúng là rất kinh khủng.
Cậu Nimrod im lặng trong một giây. Và rồi trái tim cậu bỗng nhảy tưng trong lồng ngực như thể một con khỉ hoang bị nhốt trong chuồng. Tại sao cậu không nghĩ đến Faustina trước đây? Dĩ nhiên rồi! Faustina! Cô bé ấy có thể là câu trả lời cho tất cả mọi việc. Cậu sẽ phải hội ý với ông Rakshasas, dĩ nhiên. Rồi điều tra về các bức tượng sáp ở London, nơi cơ thể không linh hồn của Faustina vẫn “trú ngụ”. Nhưng nếu cậu có thể lần theo dấu vết linh hồn của Faustina, cậu sẽ có thể nắm trong tay một hy vọng không tưởng nhỏ nhất, yên ắng nhất, mỏng manh nhất, xa xôi nhất rằng một ngày nào đó, bằng một cách nào đó, cậu có thể tạo ra một trường họp mà nhờ đó, chị Layla của cậu có thể quay về với căn nhà yêu thương và gia đình hạnh phúc của chị. Nhưngg cậu không muốn bọn trẻ nuôi hy vọng.. Đó sẽ là không công bằng. Và quá tàn nhẫn. Lỡ cậu không thành công thì sao? Cho nên, cậu mới tự bảo bản thân, tốt nhất khoan hãy nói gì. Ít nhất không phải bây giờ. Cho đến khi đó, John và Philippa sẽ phải chịu đựng nó và va chạm cuộc sống một ít.
Cậu Nimrod nói:
– Rất kỳ lạ, đúng không? Cách mà mọi chuyện liên hệ với nhau. Cách mà từ một chuyện dẫn đến một chuyện khác, rồi từ một chuyện khác lại dẫn đến một nơi mà từ đó lại dẫn chúng ta quay trở về điểm xuất phát. À, gần như là mọi chuyện. Không có gì thật sự tồn tại một mình cả.
Cặp sinh đôi giữ im lặng. Cậu Nimrod cho rằng, chúng vẫn đang nghĩ về Faustina và Dybbuk đáng thương. Nhưng thật sự hai anh em đang nghĩ về mẹ mình, người bị cướp đi chồng, con cái và tất cả bạn bè, và về sự cô lập đáng sợ mà bà buộc phải gánh chịu. Và, dù cậu Nimrod có nói gì đi nữa, chẳng phải bây giờ mẹ họ phải tồn tại một mình như một bóng ma hay sao? Sự bất công đó lớn đến nỗi chỉ nghĩ đến nó cũng làm cặp sinh đôi muốn ngộp thở.
Nhưng rồi, với mỗi phút nữa trôi qua, cặp sinh đôi bắt đầu nghĩ về việc, một ngày nào đó, chúng sẽ thay đổi mọi chuyện và mang mẹ quay về với mình vĩnh viễn. Dù vĩnh viễn có kéo dài bao lâu. Và không chuyển động môi, những đứa trẻ của cây đèn đã lập lời thề, một lời thề bằng ngoại cảm mà chỉ có những cặp sinh đôi mới có thể lập ra, rằng họ sẽ làm mọi thứ bình thường trở lại. Bất chấp cái giá phải trả với djinn và cả thế giới.
Cậu Nimrod nói:
– Cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ phải dọn đến đây sống với các cháu. Ít nhất là cho đến khi mọi chuyện trở lại bình thường.
Cậu ngượng ngùng nhún vai khi bắt gặp ánh mắt thống khổ của cặp sinh đôi, cậu nhận ra câu nói vừa rồi của cậu không tưởng như thế nào.
– Ờ, ý cậu là, gần như bình thường.
Cặp sinh đôi vẫn không nói gì.
– Không, không bình thường. Chuyện đó không thể xảy ra, đúng không? Không, cậu chỉ sẽ sống ở đây một thời gian thôi. Và giúp các cháu vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cả anh Groanin nữa, nếu hai đứa thích. Và cả anh Rakshasas nếu muốn. Tất cả chúng ta sẽ ở đây vì hai đứa. Vì bất cứ ước muốn nào của hai đứa.
Philippa là người mở miệng nói:
– Quá buồn cười, phải không? Hai djinn không thể ước cho điều mà họ thật sự mong muốn. Ai có thể tin chuyện như vậy có thể xảy ra chứ?
Cậu Nimrod nói:
– Cậu muốn nói với các cháu một điều mà anh Rakshasas trước đây từng nói với cậu. Rất nhiều năm trước đây. Cậu luôn thấy câu nói đó có ích, thật đó. Và cậu nghĩ nó đúng cho bất cứ ai, djinn hay mundane. Câu nói đó là: Đừng bao giờ ước một cái xương đòn nói ra một điều ước nơi xương sống của chúng ta trú ngụ. Đôi lúc, chúng ta phải bỏ lại vài thứ nơi chúng ta tìm thấy chúng. Và chúng ta nên nhận ra một sự việc chỉ là một sự việc, vì tất cả điều ước của chúng ta không thể biến nó thành một cái khác. Vì nếu chúng ta cố gắng thay đổi mọi thứ trên thế giới dựa theo ý chí của chính mình, chúng ta sẽ chẳng khác nào một đứa trẻ.
John khăng khăng nói:
– Nhưng tụi cháu vẫn là những đứa trẻ mà.
Khẽ mỉm cười, cậu Nimrod đưa tay xoa đầu John và Philippa một cách trìu mến. Rồi cậu nhẹ giọng bảo:
– Các cháu không còn là trẻ nhỏ nữa, John. Không còn là như thế…
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu