Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Trốn Thoát
rên chiếc ghế giữa giường của cậu Nimrod và ông Groanin, thi thể của Guru Masamjhasara tiếp tục cháy âm ỉ trong một màn lửa xanh nhạt suốt vài giờ, Không thể nào cởi bỏ những sợi dây trói giữ chặt chúng xuống giường, ba đứa trẻ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nằm đó ngó và chờ đợi Jagannatha hoặc một tay hộ lý nào đó quay lại giải thoát cho chúng. Nhưng theo thời gian trôi qua, ba đứa trẻ dần nhận ra với việc con sói còn chạy lông nhông khắp nơi - có thể nghe được tiếng tru của nó ở đâu đó vọng lại - ít khả năng có ai đó đủ can đảm quay trở vào phòng thí nghiệm. Và có lẽ cả đám sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, nếu không phải đồng thời nhận ra sức nóng từ vụ tự cháy của gã guru đang làm hai cơ thể đông lạnh của cậu Nimrod và ông Rakshasas tan chảy dần.
Những vũng nước lớn bắt đầu xuất hiện ngay bên dưới giường ba đứa trẻ, và chẳng mấy chốc, cả sàn nhà đều ướt nhẹp. Nhận ra một Nimrod và Rakshasas rã băng đồng nghĩa với một Nimrod và Rakshasas tỉnh táo, bọn trẻ bắt đầu lớn tiếng gọi họ, hy vọng tiếng động sẽ kích thích họ thức dậy sớm hơn. Và dần dần, hai djinn trưởng thành bắt đầu hít thở bình thường, cho đến khi cậu Nimrod hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm càu nhàu, di chuyển hàm vài lần, ngáp một cái, rồi mở mắt ra.
John đang nằm gần cậu mình nhất, reo lên:
– Cậu Nimrod. Tạ ơn Trời, cậu tỉnh lại rồi.
Cậu Nimrod lại ngáp dài một lần nữa, lờ đờ chớp mắt, và rồi chậm rãi ngồi dậy ôm đầu như thể đang cố xoa dịu một con đau nửa đầu khủng khiếp. Cậu bảo:
– Đóng chai ta đi, chứ ta thấy tệ quá. Như thể ta đã ngủ hàng trăm năm. Nhân danh Solomon, rốt cuộc ta đang ở đâu thế này? Và…
Trông thấy cái xác còn đang cháy dở ngồi bên cạnh, cậu Nimrod nhanh chóng lăn ra khỏi giường và hỏi:
– Chuyên quái quỷ gì xảy ra với người đàn ông này vậy?
John nhắc:
– Khoan nói đến chuyện đó, cậu cởi dây trói cho tụi cháu được không? Tụi cháu bị kẹt ở đây cả mấy tiếng đồng hồ rồi.
– À. Dĩ nhiên là được.
Cẩn thận bước vòng qua cái xác bốc cháy của gã guru, ông nói thêm:
– Thứ lỗi cho cậu, John, nhưng cậu thật không thể nhận ra cháu, hay em gái cháu. Hay Dybbuk. Dybbuk, đúng không? Ô, đúng là Dybbuk. Cả ba đứa đều đổi màu so với lần cuối gặp cậu. Làm cậu cứ tưởng mấy đứa là công dân của bán lục địa Ấn Độ chứ.
John lắc lư đầu theo một phong cách thuần Ấn và trả lời bằng tiếng Hindu:
– Thì hiện tại tụi cháu đúng là người Ấn mà.
Và trong khi cậu Nimrod bắt tay vào việc cởi bỏ dây trói cho ba đứa trẻ, chúng kể cho cậu nghe toàn bộ câu chuyện, tận cho đến lúc Guru Masamjhasara bốc cháy.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Đúng là một gã ngớ ngẩn. Cậu có thể cảnh báo gã chuyện gì sẽ xảy ra, nếu gã nghĩ đến việc hỏi cậu trước.
Bước đến kiểm tra ông Rakshasas, người vì tuổi tác nên đến giờ vần chưa hồi tỉnh, cậu nói tiếp:
– Đây không phải lần đầu tiên một chuyện như thế xảy ra. Trước đây cũng có vài trường hợp mundane thử bơm máu djinn vào cơ thể. Một tay hiệp sĩ người Phần Lan tên là Polonus Vorstius năm 1654. Và một nữ bá tước vùng Cesena năm 1731. Dĩ nhiên cả hai đều bốc cháy. Chính họ là khởi nguồn cho cái ý tưởng người tự cháy. Một ý tưởng hoàn toàn vô lý. Không ai tự dưng bốc cháy. Nguyên nhân là do sự kết hợp giữa máu djinn và vi khuẩn trên cơ thể người. Mấy đứa thấy đó, khi vi khuẩn tái sản sinh, chúng tạo ra nhiệt. Rất nhiều nhiệt. Và vấn đề là, mundane có nhiều vi khuẩn trên người hơn djinn chúng ta. Đặc biệt là vào 200 năm về trước, khi con người tắm rửa ít hơn bây giờ. Vi khuẩn làm da người dễ bắt lửa. Và máu djinn đóng vai trò như một que diêm châm ngòi đốt.
Philippa bảo:
– Vi khuẩn hả cậu? Vậy là quá đúng với gã guru này rồi. Tay chân gã dơ hầy à. Chỉ có Trời mới biết có bao nhiêu vi khuẩn ẩn náu trên da gã.
John nhắc:
– Và đừng quên bộ râu của gã. Cứ y như tổ cú ấy.
Cậu Nimrod gật đầu nói:
– Mấy đứa bắt kịp vấn đề rồi đó.
Trông thấy một thứ gì đó lấp lánh rơi trên sàn, bên dưới cái giường mà ông Rakshasas đang nằm, cậu Nimrod sững người lại trong một giây trước khi cúi xuống nhặt nó lên. Đó là Hổ Mang Chúa, vốn văng xuống đó khi Guru Masamjhasara đá đổ cái xe đẩy.
Lo lắng khi thấy ông Rakshasas mãi vẫn chưa tỉnh dậy, Philippa đặt một tay lên vai ông và hỏi:
– Ông Rakshasas sẽ không sao, phải không cậu?
– Anh Rakshasas đã già. Rất già. Bị đóng băng ở cái tuổi của anh ấy không tốt đẹp gì. Nhưng cậu nghĩ cái này có thể sẽ giúp được anh ấy.
Nói rồi cậu Nimrod nhấc một tay của ông Rakshasas lên, và cẩn thận khép lại những ngón tay già nua, gầy gò của ông quanh cái bùa thế thân vô giá. Cậu bảo:
– Được tái hợp với những cái răng khôn của chính mình chắc chắn sẽ giúp anh ấy hồi phục nhanh hơn.
Và ngay khi cậu Nimrod đang nói, ông Rakshasas chậm rãi mở mắt ra. Nhìn ba đứa trẻ với vẻ mặt lo lắng đang quây quanh giường, ông nói:
– Chắc chắn một người đàn ông không thể trông cậy vào đôi mắt của mình nếu tưởng tượng của anh ta đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng phải nói là ba balbachhe[32] các cháu nhìn rất giống ba đứa trẻ người Mỹ mà ông biết.
[32] Balbachhe tiếng Hindu nghĩa là trẻ em.
Philippa mỉm cười:
– Là tụi cháu nè, ông Rakshasas. Philippa và John. Và Dybbuk.
– Ý cháu là, các cháu không phải bhikhari[33]? Vì ông không có tiền cho các cháu đâu nhé.
[33] Bhikhari tiếng Hindu nghĩa là ăn mày.
– Không. Tụi cháu đã biến thành người Ấn Độ để dễ dàng trà trộn vào đây.
Ông Rakshasas khen ngợi:
– Thật là một ý kiến thông thái. Vì ngay cả một con hổ cũng tìm cách để không bị chú ý.
Liếc nhìn Guru Masamjhasara, ông nói thêm:
– Đáng tiếc, ông không thấy người đàn ông này có thể dễ dàng trà trộn vào đâu cả.
Dybbuk gợi ý:
– Đâu, cháu thấy gã ấy cũng có thể trà trộn vào một đám cháy rừng, hoặc giả dạng một con lợn nướng đấy chứ.
Ngồi dậy và nhìn thấy Hổ Mang Chúa đang nằm trong tay mình, ông Rakshasas thở dài một tiếng và quệt nước mắt. Ông nói:
– Ta đang cầm gì thế này? Người ta nói đúng. Con cá bắt được vào cuối ngày vẫn tươi ngon như con cá bắt được đầu tiên.
Dybbuk lầm bầm:
– Nghĩa là sao cơ?
Ông Rakshasas lắc nhẹ đầu và mỉm cười với Dybbuk:
– Sau bằng đó năm trời, cuối cùng ông cũng kiếm được nó. Ông chưa bao giờ nghĩ mình có thể. Và cảm giác này thật quá tuyệt vời.
Cậu Nimrod cũng cười:
– Anh có thể cảm ơn mấy đứa nhóc này về chuyện đó…
Rồi, đưa mắt nhìn một vết nứt lớn mở ra bên trong vết cháy đen thùi trên trần nhà, ngay phía trên thi thể vần còn cháy dở của gã guru, cậu nói thêm:
– … sau khi chúng ta thoát ra khỏi đây. Càng nhanh càng tốt. Tôi không thích tình trạng hiện giờ của cái trần nhà chút nào.
John nhắc:
– Khoan đã. Chúng ta chưa thể rời khỏi đây nếu không có ông Groanin. Họ nhốt ông ấy đâu đó dưới này.
Cậu Nimrod ngạc nhiên hỏi:
– Anh Groanin á? Anh ấy đang làm gì ở đây? Anh ấy ghét Ấn Độ lắm mà.
Dybbuk trả lời cộc lốc:
– Để trông coi tụi cháu.
Cậu Nimrod nhe răng cười, rồi nói từ trọng tâm của mình:
– QWERTYUIOP!
Nhưng không có gì xảy ra.
– Không ổn. Cậu vẫn còn đông lạnh một nửa. Chúng ta đành phải đi kiếm anh ấy theo cách của mundane vậy. Anh Rakshasas? Anh đi bộ được khỏng?
Người gần như cứng đơ, ông Rakshasas đi xuống giường. Đặt chân xuống đất, ông nói:
– Được. Nhưng tuổi già là một cái giá phải trả rất cao cho kiến thức và sự hiểu biết.
Cặp sinh đôi lập tức giúp ông đứng lên. Với những cái xương trên vai lách cách đập vào nhau, ông nói thêm:
– Dĩ nhiên, những lúc như thế này, ông ước gì mình chết trẻ. John, Philippa, để ông khoác tay lên vai hai cháu một lát nhé. Một lần một bước chân vẫn là đi bộ đúng cách.
Ngay sau khi hai djinn trưởng thành mặc lại quần áo, tất cả cùng bước đến cánh cửa trượt bằng kính. Không ai ngoái đầu nhìn lại khi xác gã guru cuối cùng cũng trượt xuống mặt đất, nơi nó và cái ghế tiếp tục bốc cháy bằng số lượng mỡ đầy nhóc trong cơ thể gã.
o O o
Cậu Nimrod lo lắng về đám cháy quả không thừa: Không chỉ làm rã băng hai cơ thể đông lạnh của cậu Nimrod và ông Rakshasas, sức nóng từ cái xác bốc cháy của gã guru còn đốt luôn sàn nhà của căn phòng ngay phía trên phòng thí nghiêm, và giờ đây khói đen đã tràn ngập cả khu trung tâm y khoa dưới mặt đất.
Dybbuk hỏi:
– Khói lửa thế này, làm sao tìm được ông Groanin đây?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đơn giản thôi.
Rồi cậu mở hết công suất âm lượng hét lớn tên của vị quản gia một tay.
Ba đứa trẻ bắt đầu họp xướng theo một lúc, rồi đồng loạt im lặng khi thấy cậu Nimrod ra hiệu và cùng giỏng tai lên nghe ngóng. Dybbuk, vốn có lỗ tai nhạy nhất ở đây, chỉ về phía cuối hành lang, tuyên bố chắc nịch:
– Hướng này. Cháu chắc chắn nghe được cái gì đó ở dưới kia.
Cậu Nimrod chụp lấy một cái mặt nạ oxy cùng một bình không khí từ kho chứa của phòng thí nghiệm trước khi đi theo Dybbuk, vì cậu biết rõ, không giống năm djinn bọn họ, ông Groanin sẽ gặp khó khăn trong việc hít thở ở dưới này.
Vặn chìa khóa mở một cánh cửa nhìn giống cửa phòng giặt, Dybbuk bảo:
– Trong này.
Vị quản gia một tay lảo đảo bước ra, vừa ho khù khụ vừa lắp bắp nói:
– Cám ơn Trời. Ta nói, cám ơn Trời vì điều này. Xém nữa là ta trở thành cá hồi nướng rồi. Hoặc bất cứ món xông khói nào đó.
Ông lại ho khù khụ một lần nữa, và chỉ ngừng lại khi cậu Nimrod giúp ông buộc cái mặt nạ oxy vào mặt.
Kinh ngạc khi thấy cậu Nimrod và ông Rakshasas, ông hỏi:
– Chuyện gì xảy ra với hai người vậy, thưa ngài?
Cậu Nimrod cho biết:
– Tôi và anh Rakshasas bị gã guru cho người bắt cóc ngay trong khách sạn ở Calcutta. Nếu không có anh và lũ trẻ, chắc tụi tôi còn bị nhốt ở đây dài dài.
Ông Groanin hỏi:
– Thế còn gã guru khùng điên đó? Gã đâu rồi?
Cậu Nimrod bảo:
– Tôi e là gã đang còn bận bắt lửa. Và tất cả chúng ta cũng sẽ bắt lửa nếu không nhanh chóng tìm đường ra khỏi đây.
Kẹp cái bình không khí vào bên dưới cánh tay mới của mình, ông Groanin chỉ tay ngược về lối hành lang và nói:
– Tôi nghĩ lối ra ở hướng này. Tôi đã nghe thấy nhiều người chạy theo hướng này khoảng một giờ trước đây.
Cậu Nimrod thắc mắc:
– Anh Groanin à, nếu tôi nhìn không lầm, anh có đến hai tay, đúng không?
Qua lớp mặt nạ oxy, ông Groanin nháy mắt với ba đứa trẻ và nói:
– Ngài không nhìn lầm đâu. Tay tôi chính xác là số nhiều. Nhiều hơn một tay an toàn hơn, phải không mấy đứa?
Họ nhanh chóng di chuyển - ít nhất là với tốc độ đi bộ nhanh nhất mà sức khỏe của ông Rakshasas cho phép - ngược xuống cái hành lang ngập ngụa khói và xuyên qua vài lớp cửa, cho đến khi đụng phải một cái thang máy. Khác với cái thang máy dây kéo bằng sức lừa ở bên ngoài ashram, cái thang máy này vận hành bằng điện, tuy nhiên lại có vẻ như không hoạt động. Dybbuk đã thử nhấn nút gọi thang máy vài lần nhưng không có chuyện gì xảy ra, và khi bước lùi lại đề ngước nhìn bảng hiển thị số tầng, cậu vấp phải một thứ gì đó trong khói. Một thứ gì đó có lông bù xù nằm trên mặt đất. Đó là con sói, đang kiệt sức nằm gục một chỗ vì bị sặc khói. Dybbuk bế nó lên và ẵm trên tay.
Cậu giải thích:
– Chúng ta không thể bỏ nó lại đây. Nó sẽ chết mất.
Dường như nhận ra một người bạn, con sói tỉnh táo lại một chút và, hoàn toàn không còn vẻ dữ tợn như ban đầu, thè lưỡi liếm mặt cậu bé djinn như muốn nói lời cảm ơn.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Trừ khi chúng ta có thể mở cánh cửa thang máy này…
Cậu bỏ dở câu nói giữa chừng, tuy nhiên tất cả mọi người đều có thể hiểu ra suy nghĩ của cậu. Ngay cả djinn cũng không thể hít khói mãi. Không những thế, lượng oxy trong bình không khí của ông Groanin rồi cũng có lúc cạn kiệt.
Cậu Nimrod khẩn cấp nói lớn:
– QWERTYUIOP!
Một lần nữa, không có chuyện gì xảy ra. Cậu Nimrod đưa mắt nhìn ông Rakshasas, tuy nhiên vị djinn già khẽ lắc đầu như thể xác nhận điều mà cậu đã biết: rằng cả ông vẫn chưa phục hồi lại sức mạnh djinn vốn có.
Quay qua ba đứa trẻ, cậu hỏi:
– John? Philippa? Dybbuk? Có đứa nào có lại sức mạnh djinn chưa?
Ba đứa trẻ lắc đầu. Tuy hành lang ngập đầy khói, dưới này vẫn rất lạnh.
Ông Groanin nhăn mặt bảo:
– Đúng là những người lười vận động mà.
Rồi đưa cho cậu Nimrod cái bình không khí thông với cái mặt nạ oxy mà ông đang đeo, ông nói:
– Đây, giữ cái này một lát để tôi rảnh tay lo cái cửa này coi. Từ khi bọn nhỏ cho tôi một cánh tay mới, tôi luôn có cảm giác cả hai tay mạnh hơn trước rất nhiều. Khi bị đám tay sai của gã guru nhốt lại, tôi nghĩ mình có thể xách cổ chúng lên và giộng dầu chúng vào nhau ấy chứ.
Dybbuk tự hào nói:
– Thì tụi cháu làm thế mà. Làm cho hai tay ông mạnh hơn khi đưa cho ông một cái tay mới. Mà nhắc mới nhớ. Tại sao lúc đó ông không giộng đầu chúng vào nhau?
Ông Groanin làu bàu:
– Hỏi ngớ ngẩn! Vì một trong bọn chúng chĩa súng vào ta chứ sao. Tay khỏe mạnh là một chuyện. Có khả năng chống đạn lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nhét ngón tay vào khe hở giữa hai cánh cửa thang máy và, nhìn giống như Samson trong đền Philistines[34], ông Groanin bắt đầu dồn sức đẩy chúng ra.
Một tiếng két chói tai của kim loại va chạm vào nhau vang vọng trong làn không khí ngập đầy khói, như tiếng một con thuyền nhổ neo. Trong một giây, hai cánh cửa thang máy chống cự lại sự tấn công của ông Groanin, trước khi thình lình mở bật ra như hai cái nắp đậy trên một hộp các-tông, hơi cong một chút khi ông quản gia kê vai và lưng vào giữa lấy đà.
[34] Trong Kinh Thánh, người Philistine - kẻ địch thời xưa của người Do Thái ở nam Palestin đã bắt Samson và đưa vào đền để mua vui trong lễ mừng chiến thắng. Samson đã dùng hai tay kéo sập cột đền và làm đền đổ đè lên kẻ thù.
Có hơi chút bất ngờ trước sức mạnh mới mẻ của vị quản gia, cặp sinh đôi sau mấy giây đầu đã nhận ra chẳng có cái thang máy nào đằng sau cánh cửa.
Ông Groanin nhún vai nói:
– Tiếc thật!
Tuy nhiên, ở một bên vách của đường thông thang máy là một cái cầu thang bảo trì kéo dài lên đến đỉnh. Khói tràn vào đường thông nhanh chóng bốc ngược lên trên, hứa hẹn một không khí trong lành, và, đối với năm djinn, là năng lượng quý giá từ ánh mặt trời.
Ông Groanin quay sang nói với cậu Nimrod, hiện vẫn đứng ngay sát bên ông để giữ lấy cái bình không khí:
– Chúng ta có thể leo lên cái cầu thang đó, thưa ngài. Và tôi nghĩ tôi không cần cái này nữa.
Gỡ cái mặt nạ oxy ra và bám vào cầu thang, ông Groanin bắt đầu leo lên.
– Tốt nhất tôi nên đi trước. Phòng trường hợp có ai trên đó cần một cú đấm vào mũi.
Trong lòng, ông Groanin thầm hy vọng sẽ tìm thấy một gã sadhak. hay một tay hộ lý nào đó phía trên, để ông có thể cho chúng một trận, vì cái tội dám bỏ mặc ba đứa trẻ và ông bất kể sống chết.
Cậu Nimrod bảo:
– À vâng, anh cứ tự nhiên, Groanin.
Rồi quay lại bọn trẻ, cậu làm mặt hề và phàn nàn:
– Cậu sẽ nghe kể lể đến chết cho coi. Anh ấy, một mundane, cứu mạng tất cả chúng ta.
Dybbuk nhún vai:
– Chỉ vì chúng ta đã cứu ông ấy trước mà.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Ờ, cũng có thể nói như vậy. Mà, Dybbuk nè, ta nghĩ cháu phải bỏ con sói lại thôi. Cháu cần hai tay để leo cầu thang, đúng không?
Dybbuk nhe răng cười:
– Ai bảo cháu phải ẵm nó theo?
Rồi nhấc con sói qua đầu và cuốn nó quanh vai như một cái khăn choàng cổ, cậu tuyên bố:
– Cháu sẽ khoác nó. Yên tâm, nó quen với việc đó mà. Dù gì thì ngày hôm qua nó vẫn còn là một cái áo choàng lông thú. Đúng không, chàng trai?
Con sói lại liếm mặt Dybbuk một lần nữa, trước khi cuộn người một cách thoải mái quanh cổ cậu. Và Dybbuk bắt đầu leo lên cầu thang, theo sau là Philippa và John.
Quay lại nhìn ông Rakshasas, cậu Nimrod lo lắng hỏi:
– Anh thì sao, Rakshasas? Anh leo nổi không?
Liếc nhìn lên phía trên cái đường thông, ông Rakshasas gật đầu bảo:
– Có lẽ đó là cách duy nhất để sống thọ. Nhưng cậu đi trước đi, Nimrod. Tôi chỉ làm cậu chậm lại thôi.
Bám vào cầu thang và đặt chần lên thanh ngang đầu tiên, cậu Nimrod hỏi thêm:
– Anh có cần tôi cầm hộ Hổ Mang Chúa không? Để anh dễ leo lên ấy mà.
Nhét cái bùa thế thân vào bên dưới cái khăn xếp của mình, ông Rakshasas bảo:
– Không, cảm ơn. Tôi sẽ giữ nó. Tôi không bao giờ để nó rời tôi một lần nữa.
Cái khoang thang máy che khuất đỉnh đường thông, nhưng cũng may cho sáu con người cùng một con sói đang leo lên, có một tầng lầu ở ngay bên dưới nó. Ông Groanin rời khỏi cầu thang và đặt chân lên một đoạn gờ tường chật hẹp, bắt đầu đẩy cánh cửa dẫn ra tầng này bằng cánh tay siêu mạnh của mình. Nó khó hơn nhiều so với ở bên dưới: ông Groanin cần phải thật cẩn thận để không bước lùi lại hoặc mất thăng bằng, vì một cú ngã từ độ cao này chắc chắn sẽ chết người. Nhưng cuối cùng ông cũng đã thành công. Cái hành lang nhỏ mà ông bước vào nằm ngay bên dưới điện thờ, và dẫn tới một nơi nhìn giống phòng kiểm soát an ninh. Trên một cài bàn đặt ở trong góc, một cái màn hình ti vi vẫn đang hiển thị hình ảnh của cái phòng thí nghiệm ngập đầy khói bên dưới mặt đất. Bất cứ ai theo dõi màn hình này chắc hẳn đã chứng kiến rõ ràng cảnh gã guru bốc cháy, rồi đến cảnh hai djinn trưởng thành hồi sinh. Ông Groanin nghĩ thầm, nãy giờ không thấy ai, hóa ra tất cả mọi ngưòi đều trốn sạch vì sợ đòn trả thù của vài djinn giận dữ đối với những mundane bắt giữ họ.
Xuyên qua tòa pháo đài màu hồng, ông Groanin đến dược tòa tháp có cái thang máy dây, và chỉ thấy con lừa đang nhai yến mạch trong máng. Sợi dây đã bị cắt. Cái thang máy đã biến mất, và trong mấy giây, ông Groanin tự hỏi họ xuống dưới tảng đá bằng cách nào bây giờ. Cho đến khi ông nhớ ra chủ nhân của mình là một djinn đầy quyền năng, và, sau khi đã sưởi ấm người dưới ánh mặt trời Ấn Độ nóng hừng hực, sẽ có thể dễ dàng hô biến ra một ngọn lốc gió để nhanh chóng đưa họ về London.
Duỗi duỗi tay mấy cái để thả lỏng cơ bắp, ông Groanin đi ngược về phía đường thông thang máy, nơi ông Rakshasas là người cuối cùng leo ra khỏi cái cầu thang bảo trì và bước vào ánh mặt trời nóng bỏng tràn đầy năng lượng.
Ông Groanin xoa xoa hai tay với nhau, một việc mà ông đã không làm trong suốt hàng mấy năm trời, và hỏi cậu Nimrod:
– Thế giờ chúng ta quay về London đúng không, thưa ngài?
Bước vào phòng kiểm soát an ninh, cậu Nimrod bảo:
– Không hẳn. Chúng ta còn phải vòng qua thăm Calcutta một chút đã. Anh Rakshasas và tôi còn cất một cái phích nhiệt ở trong phòng khách sạn, với hai djinn khá nguy hiểm bên trong.
Ông Rakshasas gật đầu nói:
– Dĩ nhiên. Cặp hổ sinh đôi vùng Sunderbans. Tôi đã quên khuấy bọn họ. Cậu nói đúng, Nimrod. Không nên để hai người đó lại chút nào.
Mặt tái đi, ông Groanin nuốt nước miếng đánh ực một tiếng rõ to và hỏi lại:
– Hổ? Hai người vừa bảo “hổ” hả?
Ông có lý do để sợ hổ, vì chính một con hổ đã cắn đứt cánh tay trái của ông, và ăn mất nó. Giống như loài hổ thường làm.
Cậu Nimrod trấn an:
– Ồ, không cần tỏ vẻ khủng hoảng như thế, anh Groanin. Tôi chắc chắn anh không có gì phải lo đâu. Nhưng, nói gì thì nói, tốt nhất tôi vẫn nên kiểm tra xem cái phích nhiệt đó có bị gì không.
Nói rồi cậu Nimrod nhặt cái điện thoại trên bàn lên và gọi cho khách sạn Grand Hotel. Tuy nhiên, sau khi thanh toán xong số tiền khách sạn còn tồn đọng, cậu nhanh chóng biết được cái phích nhiệt đã không cánh mà bay.
Cậu Nimrod thông báo:
– Có vẻ như chúng ta đã quá trễ. Ai đó đã trộm mất cặp hổ sinh đôi của chúng ta rồi.
Duỗi mình như một con mèo dưới ánh nắng mặt trời, cậu Nimrod cảm nhận được sức mạnh djinn đang cuồn cuộn quay trở lại thân thể. Và trông thấy nụ cười của ba đứa trẻ cùng ông Rakshasas, cậu biết họ cũng đã hồi phục. Cho nên, cuối cùng cũng chỉ mình ông Groanin là không cười.
Nâng niu ôm lấy cánh tay mới của mình, ông Groanin nói:
– Thưa ngài, nếu không phiền, tôi thật không muốn đến Calcutta săn hổ chút nào. Tôi sẽ rất ghét nếu phải mất đi cánh tay này lần nữa. Để mất một cánh tay cho một con hổ còn được gọi là không may, chứ mất đến hai cái thì chỉ có bị chửi là bất cẩn.
Cậu Nimrod nói với ông:
– Tôi không nghĩ giờ quay lại Calcutta tìm cái phích nhiệt đó có ích lợi gì, anh Groanin à. Bất cứ ai trộm nó giờ chắc chắn đã cao chạy xa bay rồi.
Rồi cười tủm tỉm, cậu nói tiếp:
– Tôi chỉ ước gì có thể thấy được bản mặt của tên trộm khi hắn mở cái phích ra. Nếu không chuẩn bị trước các biện pháp phòng tránh phù hợp, e là hắn sẽ gặp một bất ngờ không lấy gì làm thú vị. Anh có nghĩ vậy không, Rakshasas?
Ông Rakshasas bảo:
Đúng là mỗi tội ác đều sẽ bị trừng phạt. Nhưng có những tội ác thực sự bao gồm luôn đòn trừng phạt của nó. Tội ác của Guru Masamjhasara là một. Và có vẻ cái này cũng vậy. Dĩ nhiên bị bắt sẽ rất đau. Nhưng còn đau hơn nếu bị bắt và bị ăn thịt.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu