Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Sự Khai Sáng Tự Phát
rong căn phòng giam chật hẹp bên dưới phòng thí nghiệm của gã guru, ba đứa trẻ djinn ngồi tụm lại vào nhau, run rẩy ăn trưa. Lạnh và mất máu, cả ba trắng bệch như xác chết, bởi vì cơ thể djinn, những người được tạo ra từ lửa, vốn không ưa gì cái lạnh và thường cần đến cái nóng để có thể nhanh chóng tái tạo lượng máu bị mất.
Cả ba đứa trẻ, cũng như Masamjhasara, đều không nhận ra rằng chúng đang chết dần chết mòn.
Dù luôn miệng trấn an lũ trẻ rằng chúng sẽ được chăm sóc cẩn thận, gã guru đã quá nôn nóng trong việc trở thành một djinn để chú ý đến việc những tù nhân quý giá của gã đang cạn kiệt sức sống như thế nào.
Cắm đầu vào phần ăn của mình, Dybbuk hăm hở:
– Lại là thịt nướng. Ít nhất chúng ta không bị bỏ đói.
John gật đầu:
– Ừ. Cũng còn may.
Nhưng Philippa ngồi thu lu một chỗ với hai cánh tay quấn quanh người như một cái khăn choàng, không đụng đến một miếng đồ ăn nào. Lắc đầu, cô nói:
– Ngốc quá. Cả hai người đến giờ vẫn không hiểu sao? Họ cho chúng ta ăn thịt nướng cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Thịt nửa tải nửa chín như thế này chứa đầy chất sắt. Và cơ thể cần chất sắt để tái tạo tế bào máu.
Dybbuk bảo:
– Nhưng đâu phải chỉ thịt nướng không đầu. Còn có tỏi, hành tây, bông cải xanh, măng tây, dưa, lê… các loại mà.
Philippa bĩu môi:
– Thế mà bảo cậu ngốc cậu lại không chịu. Những thứ đó giàu lưu huỳnh. Và máu djinn cần một số lượng lưu huỳnh lớn. Cho nên, cứ tích cực ăn như cậu chỉ tổ giúp gã guru ấy nhanh đạt được mục đích mà thôi.
Dybbuk giương mày hỏi lại:
– Gì? Cậu đang đề nghị chúng ta tuyệt thực cả đám hả? Xin lỗi, nhưng tuyệt thực hay không tuyệt thực, đằng nào thằng cha khốn nạn ấy cũng sẽ rút máu của chúng ta. Có gì khác biệt chứ? Tớ phải chịu lạnh như thế này là quá đủ rồi, đừng đòi hỏi tớ phải chịu đói nữa. Vả lại, một khi có cái gì đó bỏ bụng, tớ luôn thấy đỡ lạnh và đỡ mệt hơn.
Philippa giải thích:
– Cậu thấy mệt là vì bị mất máu. Trong vòng ba ngày, mỗi người trong chúng ta đã cho máu hai lần, mồi lần khoảng nửa lít, Lần lấy máu tiếp theo, gã sẽ có đủ lượng máu djinn cần thiết để thay thế toàn bộ máu trong cơ thể. Rồi sau đó, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hai cậu con trai im lặng trong một giây. Rồi John hỏi:
– Em nghĩ sao, Phil? Liệu gã khùng ấy thực sự có thể biến thành djinn không? Ý anh là, chắc hẳn chuyện đó không phải chỉ đơn giản như thế.
Philippa nói:
– Em không biết. Nhưng việc gã có được khả năng miễn nhiễm nọc rắn sau lần truyền máu đầu tiên cho thấy có thể gã đã đi đúng hướng.
Dybbuk nhận xét:
– Nói thiệt, tớ ngạc nhiên là không có mundane nào nghĩ ra điều này trước đây. Không biết thì thôi, chứ biết rồi, các cậu không nghĩ nó quá hiển nhiên sao?
Philippa nhắc:
– Cậu quên hả, Buck? Việc truyền máu - ý tớ là, truyền máu thành công - chỉ mới xuất hiện chừng 100 năm về trước. Khoảng thời gian đó chỉ bằng phân nửa tuổi thọ của một djinn bình thường mà thôi.
Dybbuk nhăn mặt hỏi:
– Nói đến thời gian, các cậu nghĩ gã định giam giữ chúng ta ở đây đến bao giờ?
Philippa cho biết:
– Chúng ta sẽ không ở đây lâu đâu.
– Sao cậu dám chắc thế?
– Lý do đơn giản: hai cái Nơi Khác mà thiên thần Afriel tạo ra để thế chỗ cho tớ và John chỉ tồn tại trong một vĩnh hằng.
Dybbuk nhíu mày hỏi:
– Có nghĩa là bao lâu?
John thay em trà lời:
– Là một triệu giây. Hay nói cách khác, 11,57407407407407407407407407407 ngày. Phil nói đúng. Khi chúng biến mất, mẹ tụi tớ sẽ nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra và đi tìm tụi tớ ngay lập tức.
Dybbuk bảo:
– Tớ hy vọng các cậu đúng. Thật sự hy vọng đó. Nhưng mà, các cậu nghĩ thử xem: Mẹ tớ cũng biết tớ mát tích. Và cho đến tận bây giờ bà vẫn chưa tìm được tớ.
Rồi nhún vai một cái, cậu nói thêm:
– Ngoài ra, chúng ta hiện giờ đang ở một chỗ không dễ tìm chút nào. Bên trong một mét rưỡi đá tảng.
John bảo Philippa:
– Buck đặt vấn đề đúng đấy, Phil. Mẹ sẽ không dễ gì dò theo chúng ta đến tận đây. Phải chi có cách để chỉ đường cho mẹ nhỉ.
Nói đến đây, cậu bỗng sững lại một giây.
– Chờ đã. Dĩ nhiên có cách để chỉ đường. Mail nội bộ djinn. Chúng ta có thể để cậu Nimrod nuốt một thư gửi cho mẹ.
Phiiippa gật đầu:
– Chính xác. Ý kiến không tồi, John.
Dybbuk lắc đầu:
– Tớ từng nghe chuyện nhét thư vào trong chai, nhưng như thế này thì quá buồn cười. Trong trường hợp này câc cậu đã quên, cậu Nimrod của các cậu đang đóng băng.
John vẫn giữ vững ý tưởng của mình:
– Có thể cậu Nimrod đang bị đóng băng, nhưng cậu ấy vẫn có thể nuốt. Tớ đã thấy cậu ấy nuốt nước miếng hôm bữa.
Philippa hỏi Dybbuk:
– Thế cậu có ý tưởng nào tốt hơn sao?
Dybbuk thừa nhận:
– Không. Tớ chả nghĩ ra được gì cả.
John lập tức bắt tay vào việc viết thư, cậu tuyên bố:
– Ok, vậy đó sẽ là kế hoạch của chúng ta. Cho dù nó có kéo dài đến sáu tháng, chúng ta vẫn phải làm. Chúng ta phải đặt được một bức thư gửi cho mẹ tớ vào trong miệng cậu Nimrod.
Đó là một kế hoạch tốt. Trên thực tế, nó là kế hoạch tốt nhất mà chúng có thể làm giờ phút này. Và đúng lý nó sẽ thành công. Vấn đề ở chỗ, mẹ của cặp sinh đôi không còn ở New York. Bà hiện đang ở Babylon, hay nói chính xác hơn là ở Iravotum, vương quốc bí mật của Djinn Xanh Babylon, vị trí mà bà Layla Guant đang nắm giữ. Và không có khả năng bà sẽ đến giải cứu cho hai đứa con. Bởi vì trái tim của bà Gaunt hiện đã cứng lại một chút rồi - một tính cách đặc trưng của những djinn buộc phải sống ở Iravotum. Tất cả những thứ nhận được qua hệ thống mail nội bộ djinn của bà hiện giờ chắc cũng sẽ được bà đối xử bằng một thái độ dửng dưng. Vấn đề ở đây là, bà Layla Gaunt đã mất con mình rồi, vì trên cương vị Djinn Xanh Babylon - thẩm phán tối cao của sự công bằng trong thế giới djinn - bà không còn có thể hành xử theo cảm xúc mà chỉ theo Logic, một khái niệm rất trừu tượng. Logic là vị nữ chủ nhân khó tính nhất trên đời, và luôn luôn quan tâm đến chính bản thân nó. Những đứa con của bà Gaunt hoàn toàn không biết rằng, chúng đã vĩnh viễn mất đi người mẹ đẹp quyến rũ, tuyệt vời đã luôn yêu thương, chăm sóc chúng mười mấy năm qua. Và chúng càng không biết đấng sinh thành còn lại của minh, ông Edward Gaunt, giờ đây đang sống trong sự thống khổ không thể xoa dịu. Không còn để tâm đến công việc hay vẻ ngoài của mình, ông suốt ngày ngồi một chỗ trong nhà, mờ mịt đôi mắt vào hư không và than khóc cho sự ra đi của người phụ nữ đã mang đến ý nghĩa và ánh sáng cho cuộc đời ông. Hai Nơi Khác, John 2 và Philippa 2, dù cố gắng cũng không thể an ủi được ông Gaunt, vì ngay cả cặp sinh đôi thật cũng chỉ có thể tạo nên một vết xước nhỏ trên chiếc xe hòm đen chở nỗi đau của cha chúng.
Đôi khi, không biết gì lại còn hạnh phúc. Bị giam giữ bên trong một căn phòng lạnh lẽo bên dưới tòa pháo đài màu hồng của Guru Masamjhasara, ba đứa trẻ djinn nếu biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà có lẽ sẽ đánh mất mọi hy vọng. Cùng với việc thường xuyên bị mất máu, sức khỏe của chúng sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Dĩ nhiên, không có gì là không thể. Không phải trong vũ trụ này. Đặc biệt khi bạn là một djinn. Như một nhà thơ vĩ đại từng nói, “Không có gì ngươi có thể làm lại không thể làm”. Và “Không có ai ngươi có thể cứu lại không thể cứu”.
o O o
Một ngày sau khi John đề ra kế hoạch sử dụng hệ thống mail nội bộ djinn của cậu Nimrod để gửi thư cho mẹ, ba đứa trẻ bị áp giải đến phòng thí nghiệm lần thứ ba để mỗi đứa bị rút đi nửa lít máu quý giá. Lần này, Jagannatha là người trực phòng thí nghiệm. Anh mặc một bộ đồ bảo hộ tản nhiệt giống như những hộ lý khác, và Philippa nhớ lại anh đã bảo từng hành nghề y tá trước khi đến ashram. Giờ mọi thứ bắt đầu có vẻ hợp lý.
Trong khi đó, cậu Nimrod và ông Rakshasas vẫn tiếp tục chìm sâu trong giấc ngủ đông lạnh của họ. Nhưng hôm nay, Guru Masamjhasara dường như hào hứng hơn bình thường. Và gã nhanh chóng giải thích tại sao:
– Ngày hôm nay, các ngươi sẽ có được vinh dự chào đón ta vào hàng ngũ djinn đồng bạn. Vì, một khi có thêm nửa lít từ mỗi đứa, ta dự định sẽ sử dụng chúng cùng số máu mà các ngươi đã hiến tặng trước đó để thay thế toàn bộ máu trong cơ thể ta.
Dybbuk gằn giọng:
– Nơi duy nhất tôi chào đón ông là bên dưới bánh xe tải.
Gã guru vẫn cười tươi:
– Ta đã chờ đợi giờ phút này hơn mười năm qua. Và không gì có thể phá hủy niềm hạnh phúc hiện tại của ta. Ngay cả ngươi cũng không, bạn djinn trẻ của ta.
– Ông chắc biết muốn làm một djinn không đơn giản chỉ là có sức mạnh biến đổi này nọ.
Philippa nói khi Jagannatha cắm cây kim tiêm vào cánh tay cô. Và cô cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp khi thấy anh khẽ nháy mắt với cô một cái.
Anh thầm thì:
– Cứ tiếp tục nói chuyện với ngài guru đi. Nói thật lịch sự và bình thường. Nhưng hãy nghe kỹ những gì anh sắp nói.
Philippa có thể nghe thấy tiếng nói của Jagannatha, nhưng rõ ràng miệng anh không di chuyển. Rồi cô chợt nhớ Jagannatha kể anh biết thuật nói tiếng bụng.
Cô tiếp tục nói với guru:
– Đúng thế, có nhiều thứ cần phải để ý nếu muốn trở thành một djinn. Nhiều hơn là ông nghĩ. Ví dụ như, lúc ban đầu, sức mạnh djinn cần phải được kiểm tra.
Jagannatha hỏi Philippa:
– Mấy đứa thật sự là thần đèn hả? Giống như trong truyện Aladdin? Với ba điều ước và một cây đèn thần?
Khi Philippa khẽ gật đầu, Jagannatha nhe răng cười và bảo:
– Tuyệt. Ok, nhóc con, anh sẽ giúp ba đứa trốn thoát. Cùng với cha mấy đứa. Ông Gupta, hoặc bất cứ cái tên nào khác. Người thực hiện trò ảo thuật dây. Nhưng với một điều kiện.
Gã guru nói:
– Nếu ngươi muốn nói về vụ răng khôn, Philippa, thì ta đã nhổ chúng từ lâu rồi. Khi còn ở trường y.
Philippa bảo gã:
– Làm djinn không chỉ như thế.
Jagannatha thầm thì:
– Điều kiện của anh là, nếu anh giúp mấy đứa ra khỏi đây, anh muốn có ba điều ước. Sau khi mấy đứa đã ấm lên một chút, dĩ nhiên. Ba điều ước giống như trong Nghìn lẻ một đêm. Ok không?
Philippa gật đầu nói:
– Ok.
Gã guru hỏi Jagannatha:
– Ngươi vừa nói gì phải không, Jagannatha?
Jagannatha trả lời:
– Tôi chỉ hỏi con bé có thoải mái với cây kim không thôi, thưa ngài.
Rồi anh gắn sợi dây truyền máu của Philippa vào một cái túi đựng máu và quay sang John.
Gã guru lại quay qua Philippa hỏi:
– Ta xin lỗi, Philippa, nhưng ngươi vừa nói gì vậy nhỉ?
Philippa bảo với gã:
– Tôi muốn nói là, sức mạnh djinn cần được định hướng và kiểm soát. Nó cần được tập trung lại bằng cách sử dụng một từ do chính ông lựa chọn. Giống như một cái kính lúp có thể tụ năng lượng của ánh mặt trời vào một điểm nhỏ trên tờ giấy để đốt cháy nó. Từ trọng tâm có nguyên tắc hoạt động tương tự.
Guru Masamjhasara ra lệnh:
– Ngươi sẽ dạy ta, Philippa.
Nằm xuống một cái giường bệnh và xắn một ống tay áo của cái áo choàng lông sói lên, gã guru tự gắn một sợi dây truyền máu lên cánh tay để chuẩn bị cho việc thay thế toàn bộ số máu trong cơ thể. Với nụ cười khúc khích đáng ghét, gã tuyên bố:
– Đúng thế. Ngươi sẽ là guru của ta, Philippa.
Philippa nói:
– Tôi hả? Tôi không dám nhận vinh hạnh ấy đâu.
– Thế ngươi muốn cậu Nimrod của ngươi sẽ gặp tai nạn trong giấc ngủ sao? Hoặc gã Groanin được dạy một bài học bay từ đỉnh cao nhất của cái pháo đài này? Bay mà không có máy bay? Không, Philippa, ngươi sẽ là guru dẫn dắt ta trên hành trình khai sáng. Hành trình khai sáng để trở thành một djinn. Vì sức mạnh là sự khai sáng thực sự, không đúng sao?
Philippa trả lời một cách kiên quyết:
– Không. Khai sáng là biết khi nào không nên sử dụng sức mạnh djinn.
Gã guru cười:
– Rồi chúng ta sẽ thấy.
Gã im lặng không nói gì nữa khi Jagannatha rút nửa lít máu từ mỗi đứa trẻ và đổ chúng vào ba lít máu đã được chuẩn bị sẵn để truyền vào cơ thể to béo của Guru Masamjhasara.
Philippa liếc nhìn Jagannatha với hy vọng anh chàng người Mỹ sẽ nhìn cô và nói cho cô biết anh dự định giúp họ như thế nào.
Nhìn tiến trình thay thế máu trong cơ thể gã guru đang bắt đầu, John nói:
– Tôi hy vọng nó làm ông nhiễm độc.
Gã guru khúc khích cười:
– Ngươi không nghe gì sao? Djinn chúng ta miễn nhiễm với tất cả các loại độc.
John không thèm sửa sai gã. Cậu hy vọng rồi sẽ có lúc gã guru cay đắng khám phá ra djinn thực tế không có miễn nhiễm với nhện độc hoặc bò cạp. Quan trọng hơn nữa, cậu đang bận tìm cơ hội để đến gần cậu Nimrod và nhét lá thư đã viết sẵn vào miệng cậu.
Cho nên, John nhún nhường nói với gã guru:
– Thật xin lỗi. Vừa rồi tôi hơi thô lỗ quá.
– Ồ, không sao. Không cần nhắc lại chuyện đó làm gì.
Vẫn giữ thái độ lè phép, cậu hỏi:
– Không biết tôi có thể nhìn cậu Nimrod một lát được không?
– Chẳng phải ngươi có thể nhìn thấy hắn từ đây sao?
John phân bua:
– Ý tôi là, tôi hy vọng có thể đến gần và nắm lấy tay cậu. Tôi chỉ muốn biết rõ cậu ấy vẫn còn sống thôi.
Gã guru bảo:
– Ngươi có nắm tay hắn cũng chẳng biết được điều đó đâu. Tay Nimrod giờ lạnh ngang ngửa nước đá ấy chứ. Chỉ có những dấu hiệu trên màn hình phía trên đầu hắn là có thể cho ngươi biết hắn vẫn còn sống.
John nài nỉ:
– Làm ơn đi. Điều đó rất quan trọng đối với tôi.
Bắt đầu gãi gãi mông, gã guru hỏi:
– Ngươi đang âm mưu gì thế? Một trò lừa djinn à?
– Không, không có âm mưu gì đâu. Mà, tôi có thể làm gì mới được? Tôi không có sức mạnh. Cậu tôi cũng không.
– Tuy nhiên, ngươi cũng nên học cách cư xử sao cho phải phép, nhóc djinn. Ngươi xin ta một ân huệ chỉ vài giây sau khi ngươi trù ẻo ta nhiễm độc chết.
John gật gật đầu:
– Vâng, ông nói đúng. Tôi đã xin lỗi về chuyện đó. Nhưng tôi muốn xin lỗi một lần nữa.
Hoàn thành xong việc gãi mông, gã guru nhấc ngón tay lên mũi ngửi ngửi vài cái trước khi nói:
– Vậy ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Ngươi có thể nắm tay hắn trong một giây. Khi nào việc truyền máu kết thúc, và ta cảm nhận được sức mạnh djinn chảy trong huyết quản.
Rồi tiếng cười khúc khích của gã nhanh chóng chuyển sang cười khanh khách.
– Trên thực tế, ta tin rằng chuyện đó đã bắt đầu xảy ra rồi. Ta cảm thấy thật kỳ diệu. Một cảm giác về sức mạnh bên trong cơ thể cùng sự khỏe khoắn mà ta chưa bao giờ trải nghiệm qua. Một hơi ấm cùng niềm vui lan trải khắp thân thể. Đây là cảm giác của một djinn sao?
– Ờ, tôi nghĩ thế.
Nói thì nói vậy, chứ trong bụng John nghĩ thầm làm gì có cảm giác đó. Phần lớn thời gian - ít nhất khi cậu không lạnh cóng và bị một gã điên khùng rút máu - cậu cảm thấy là một djinn cũng chả có gì đặc biệt. Cảm giác rất bình thường. Y như cảm giác những người khác nghĩ về họ.
Cậu lẩm bẩm:
– Ý tôi là, tôi đoán vậy.
o O o
Hơn một giờ đồng hồ sau, khi giọt máu djinn cuối cùng đã được truyền vào cánh tay mập ú của Guru Masamjhasara, gã ngồi dậy, bỏ chân qua một bên giường, và hít một hơi thở thật sâu, như thể vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài khoan khoái.
Gãi đầu như điên, gã ngoác miệng cười với Jagannatha và ra lệnh:
– Ta đói hoa cả mắt đây. Ta muốn ăn gì đó. Mà không, chờ chút. Miệng ta khô quá. Lấy ta ít nước coi.
Đưa cho gã guru một ly nước lớn, Jagannatha hỏi thăm:
– Ngài thấy thế nào?
– Chưa bao giờ tốt hơn. Giống như trúng một triệu đô la.
Dybbuk lầm bầm:
– Ờ. Xanh lét và nhăn nhúm. Chúng tôi hiểu mà.
Không thèm để tâm đến Dybbuk, gã guru xoa xoa bộ ngực lông lá của mình và nói thêm:
– Nhưng khác biệt. Rất khác biệt. Bên trong cơ thể ta. Giống như một cái công tắc được bật lên trong đầu. Một cái công tắc chưa bao giờ được bật trước đây.
Sau khi nuốt một hơi hết sạch ly nước, gã guru cho phép Jagannatha đặt một cái nhiệt kế vào dưới lưỡi, rồi dùng mấy cái ống nghe để kiểm tra nhịp tim gã. Gã guru đưa cái ly trống không cho một tay hộ lý khác và, vẫn còn ngậm cái nhiệt kế trong miệng, yêu cầu thêm một ly nữa.
Chờ cho đến khi Jagannatha lấy cái nhiệt kế ra khỏi miệng, gã guru lại nuốt ực ly nước thứ hai, gần như chẳng thèm đề ý đến việc một ít nước văng ra ngoài và chảy xuống bộ râu bù xù của gã.
Gã cười ha hả với Jagannatha:
– Không biết tại sao ta lại thấy khát, nhưng đúng là ta rất khát. Mà, ngươi biết không, ở Anh, sau khi hiến máu, người ta được thưởng cho một tách trà. Một tách trà cơ đấy! Đúng là một bọn quái lạ. Nhưng, thật ngạc nhiên, đó chính là thứ ta đang cần hiện giờ. Một tách trà Darjeeling đậm đặc.
Rồi gã gật đầu với tay hộ lý thứ hai, tay này lập tức đi chuẩn bị tách trà được yêu cầu.
Jagannatha thông báo:
– Nhiệt độ cơ thể ngài khá cao. Khoảng 38,6 độ C.
– Thật hả?
Liếc nhìn cái nhiệt kế rồi lại nhìn bọn trẻ, Jagannatha nói:
– Đó không phải là nhiệt độ bình thường với con người. Nhưng có lẽ nó là bình thường với djinn.
Biết rõ 38,6 độ C đúng là nhiệt độ bình thường đối với djinn, ba đứa trẻ nín bặt trong giây lát khi nghĩ đến khả năng gã guru thật sự đã trở thành một djinn.
Philippa là người lên tiếng đầu tiên:
– Không, nghe không giống bình thường chút nào.
Gã guru hạ lệnh cho Jagannatha:
– Đo nhiệt độ con bé ấy. Để chắc chắn nó không nói dối.
Jagannatha bước về phía Philippa với cái nhiệt kế trong tay.
Cô hét lên:
– Không đời nào tôi cho phép anh đưa cái nhiệt kế đó vào miệng. Trừ khi anh lau chùi nó trước.
Jagannatha nói:
– À, xin lỗi.
Lấy ra một cái nhiệt kế khác, anh đặt nó bên dưới lưỡi Philippa. Một phút sau, anh tuyên bố:
– Khoảng 37 độ C. Bình thường.
Dĩ nhiên, dù đó là nhiệt độ bình thường với con người, nó lại là quá thấp đối với djinn. Sức khỏe của Philippa rõ ràng không bình thường chút nào. Cô biết điều đó, và hai cậu con trai cũng biết điều đó, tuy nhiên chúng không nói gì để hy vọng có thể ít nhiều xáo trộn kế hoạch của gã guru.
Jagannatha nói với Guru Masamjhasara:
– Nhiệt độ của ngài nên thấp hơn. Đặc biệt nếu xét đến việc trong này lạnh như thế nào.
Cởi bỏ lớp áo choàng lông thú của mình, gã guru nói:
– Có thể là thế. Nhưng ta vẫn thấy ổn. Mà, ngươi có chắc nhiệt độ trong này vẫn ở mức đóng băng không thế? Ta không muốn vị khách nào cảm thấy đủ ấm để chơi phép thuật lên người chúng ta đâu nhé.
Tay hộ lý thứ hai đã quay trở lại với tách trà của gã guru. Cầm tách trà lên, gã vẫy tay về phía một cái máy đo nhiệt độ nhìn có vẻ tinh vi gắn ở trên tường phòng thí nghiệm và ra lệnh:
– Kiểm tra thứ nhiệt độ coi.
Tay hộ lý liếc nhìn cái máy đo, đưa tay gõ gõ nó thử vài cái, rồi nhún vai bảo:
– Tất cả nhiệt độ đều bình thường, thưa ngài.
Gã guru có vẻ cáu:
– Thế là thế nào? Nhiệt độ dưới đây được giữ thấp bất bình thường mà. Làm sao mà bình thường được.
Jagannatha nói:
– Xin ngài bớt lo. Trong này vẫn lạnh cóng. Mọi thứ đều ổn cả, thưa ngài.
Gã guru càu nhàu:
– Đó chỉ là vấn đề về quan điểm. Tốt nhất ngươi nên kiểm tra cái máy đo. Hãy chắc chắn nó hoạt động đàng hoàng.
Rồi đứng dậy, duỗi người một vài cái, và đi đến bên giường của Philippa, gã bảo:
– Được rồi, guru Philippa, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?
Philippa nói:
– Trong này quá lạnh. Chúng ta cần đi ra ngoài. Bên dưới ánh mặt trời. Djinn có phần giống loài thằn lằn. Chúng cần cái nóng để có sức mạnh.
Gã guru cười khùng khục:
– Ngươi nghĩ ta ngu chắc? Ngay khi ngươi ấm lên, ta sẽ thành bánh mì nướng. Không không, đây là việc chúng ta sẽ làm. Ngươi sẽ cho ta vài chỉ dẫn hữu ích về cách sử dụng sức mạnh djinn, và ta sẽ đi ra ngoài thực hành chúng. Mặc dù ta thật sự không nghĩ điều đó cần thiết. Ta không cảm thấy lạnh chút nào. Thậm chí là ngược lại. Dòng máu của djinn các ngươi đang sôi sùng sục trong cơ thể ta. Giống như một chai sâm- panh lắc mạnh. Ta đang tràn đầy sinh lực đây. Thật là kỳ diệu.
Philippa bảo:
– Ok. Vậy thì ông cần nghĩ ra một từ trọng tâm. Một từ một chữ mà ông chỉ dùng khi sử dụng sức mạnh djinn của mình.
– Ta hiểu rồi. Giống như một câu kinh cầu. Hoặc một câu thần chú, đúng không?
– Không. Nó không có đơn giản như thế. Djinn được tạo ra từ lửa. Ông cần sử dụng cái từ đó để tập trung sức mạnh. Giống như cách tôi vừa giải thích khi nãy. Giống như một cái kính lúp hội tụ nhiệt lượng mặt trời lên một tờ giấy. Ngoại trừ cái âm thanh tồn tại bên trong người ông. Tất cả suy nghĩ và sự tập trung của ông cần hội tụ về một điểm bằng sức mạnh ý chí.
Gã guru gắt gỏng:
– Vâng, vâng, vâng. Ta hiểu tất cả những điều đó. Ngươi đang mô tả một thứ mà ta đã quá quen thuộc qua thiền định siêu việt.
Philippa nhấn mạnh:
– Và nó nên là một từ thật dài. Để ông không thể buột miệng nói ra. Ví dụ như, khi đang ngủ. Hoặc quên nó.
– Một từ. Giống như một từ khóa. Ta hiểu rồi.
Gã guru suy nghĩ trong vài giây, rồi nói:
– Được rồi. Ta chọn từ rồi đó. Giờ sao nữa?
Philippa nhúc nhích người một ít trên giường. Thật khó để làm việc đó với những sợi dây trói, cô thử nói:
– Nếu mấy cái dây trói này lỏng một chút, tôi sẽ dễ quan sát ông thực hành và giúp nếu cần.
Gã guru xua xua tay giục:
– Một lát nữa đi. Nếu ngươi không giở trò gì.
Philippa đành thở dài và hướng dẫn tiếp:
– Ông nên bắt đầu bằng việc làm một cái gì đó biến mất. Hay ít nhất là thu nhỏ kích cỡ của nó.
Gã guru đề nghị:
– Cái tách trà nhé.
Rồi gã đặt cái tách trà cùng cái đĩa lót xuống cái bàn bên cạnh giường Philippa.
– Vâng, nếu ông muốn. Nhưng nếu không phiền, ông có thể vui lòng để nó xa khỏi đầu tôi được không? Lúc ban đầu, sức mạnh djinn có phần khó điều khiển. Thậm chí là gây nổ.
Gã guru dời cái tách cùng cái đĩa ra một cái xe đẩy và nhìn chằm chằm vào nó.
Philippa trích dẫn lại những gì cậu Nimrod đã nói với cô và John khi hai anh em bắt đầu học sử dụng sức mạnh djinn:
– Hãy hình dung sự biến mất của cái tách cùng cái đĩa đó như một tình huống hợp lý có thể xảy ra. Khi nào đã chấp nhận rằng tất cả các khá năng đều có logic, hãy nói lên từ trọng tâm của ông. Đó là cái mà ông cần tập trung vào.
Gã guru nhận xét:
– Vậy nghĩa là, nếu ta muốn nó biến mất, tất cả những gì ta cần nhớ là có được một suy nghĩ vững chắc rằng nó không có ở đó? Sau đó nói từ của ta, đúng không?
Philippa bảo:
– Tất cả những thứ có thể nghĩ ra đều là có thể.
Gã guru mỉm cười:
– Ngươi bắt đầu nói giống ta rồi đó.
Dybbuk bĩu môi:
– À vâng. Nghe ngu như nhau.
Gã guru chau mày đe dọa:
– Đừng có quấy rầy ta tập trung tinh thần. Coi chừng ta đem ngươi đi đóng băng như hai gã nằm kia bây giờ.
Nói rồi gã chỉ tay vào cậu Nimrod và ông Rakshasas, những người vẫn còn nằm yên trên giường trong trạng thái đông lạnh, giống như những bức tượng trong một lăng mộ cổ đại. Một lớp sương mù lạnh lẽo quấn quanh người họ, khiến ba đứa trẻ djinn thật dễ tưởng tượng họ chỉ vừa hóa thể ra khỏi một cây đèn hoặc một cái chai nào đó.
Mặt nhăn mày nhúm, gã guru tập trung cao độ vào cái tách cùng cái đĩa trong gần một phút trước khi thầm thì từ trọng tâm của gã. Với lỗ tai của bọn trẻ, nó nghe giống như FENNIMOREWAXPLUMPERTON. (Có lẽ thật sự có một từ nghe giống như FENNIMOREWAXPLUMPERTON, nhưng nếu vậy, nó không có xuất hiện trong Từ điển tiếng Anh Oxford, cũng như trong Từ điển tiếng Hindu Oxford). Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người - có lẽ là ngoại trừ ba đứa trẻ - cái tách trà cùng cái đĩa vỡ tan thành từng mảnh.
Gã guru bật cười sung sướng và dường như không để ý đến việc cố gắng tập trung ý chí lên cái tách cùng cái đĩa đã làm mặt gã đỏ au - đó là chưa kể sàn nhà giờ đây dính đầy nước trà. Gã cũng thở phì phò một cách nặng nề, và nhìn giống như một người vừa chạy marathon.
Gã hét lớn với Jagannatha, lúc này vẫn giữ nguyên bộ mặt kinh ngạc:
– Ngươi có thấy không? Thấy gì không? Ta đã làm chuyện đó. Ta đã phá hủy nó bằng sức mạnh của ta.
Philippa nhận xét:
– Cố gắng lần đầu mà như vậy là tốt lắm. Rõ ràng ông đã tác động được cấu trúc phân tử của cái tách và cái đĩa. Chỉ có điều, nếu ông muốn làm biến mất một thứ gì đó, ông cần phải có một khái niệm rõ hơn về sự trống rỗng trong đầu.
Gã guru đưa tay vuốt mồ hôi trên trán và nói:
– Phào! Nghe có vẻ đòi hỏi khá nhiều công sức à.
Philippa gật đầu bảo:
– Ban đầu là vậy. Nhưng nó cũng như việc tập thể dục. Ông phải học cách phát triển phần não bộ nơi tập trung sức mạnh djinn. Djinn chúng tôi gọi nó là Neshamah. Đó là ngọn nguồn sức mạnh djinn. Ngọn lửa huyền ảo cháy bên trong người djinn như ngọn lửa bên trong một cây đèn dầu.
Rồi nghĩ nghĩ mấy giầy, cô lắc đầu nói tiếp:
– Nhưng tôi không biết ông có Neshamah hay không. Ông không giống djinn chúng tôi.
Hừ một tiếng, gã guru chỉ tay vào cái áo choàng nằm trên sàn của gã và bảo:
– Ngươi muốn nói ta đây không sánh bằng djinn các ngươi chứ gì. Được, ta sẽ cho ngươi thấy ngọn lửa huyền ảo của ta, nhóc con. Căng mắt mà nhìn cái áo đó nhé.
Cúi đầu về phía cái áo choàng vốn được làm từ lông sói, gã guru nhìn chằm chằm vào nó với một đôi mắt mở to thô lố và đôi lông mày đầy rãnh nếp như một đám ruộng bị cày xới qua. Người run lên thấy rõ và lỗ mũi thở xì khói, gã nhìn giống một con bò tót đang chuẩn bị lao vào cái áo choàng màu đỏ của một người đấu bò. Mồ hôi rơi tong tong xuống đất từ mũi, tai, cùng bộ râu gã, và một lớp sương mù hơi nóng bao phủ quanh người gã như một ảo ảnh rung rinh trên sa mạc.
Gã thầm thì:
– Lần này, ngươi sẽ thấy một thứ biến mất ngay trước mắt. Cứ chờ mà xem.
Vẻ mặt tập trung của gã guru nhìn thật dễ sợ. Gần một phút trôi qua, và Philippa cảm thấy như gã đang quá tập trung vào việc làm một thứ biến mất đẻ có thể quan tâm đến những chuyện xảy ra chung quanh. Quay về phía Jagannatha, cô bắt được ánh mắt anh. Cả hai đều hiểu rõ, nếu anh thật sự muốn giúp họ, đây là lúc thích hợp.
Và có lẽ Jagannatha sẽ giúp họ, nếu như không phải ngay sau đó, cái áo choàng của gã guru di chuyển vài phân trên sàn nhà, hướng về phía chân anh.
Jagannatha trầm trồ nhận xét:
– Ồ, kỹ thuật dùng siêu năng dịch chuyển vật thể của ngài thật quá ấn tượng. Hay bất cứ tên gọi nào ngài muốn sử dụng khi ngài có thể di chuyển cái áo của ngài chỉ với sức mạnh suy nghĩ.
Theo bản năng, Jagannatha bước lùi về phía sau khi cái áo choàng lại di chuyển một lần nữa. Nhưng lần này, nó không hề ngừng lại và, đáng lo hơn nữa, nó bắt đầu gầm gừ Jagannatha mở một nụ cười méo xệch và nhích dần về phía cửa phòng thí nghiệm khi cái áo choàng lông thú bắt đầu mang hình dáng giống một con chó. Hoặc một con sói. Đó là một sự đề phòng thông minh, vì chỉ một giây sau, một con sói to đùng vẻ ngoài dữ tợn nhảy bổ vào Jagannatha với một tiếng tru lớn và hàm răng nanh nhe ra đầy đe dọa. Anh chàng người Mỹ chạy bán sống bán chết, cùng những tay hộ lý khác, và, trong sự thở phào nhẹ nhõm của ba đứa trẻ còn bị trói chặt trên giường, con sói đuổi theo họ.
Trong khi đó, gã Guru Masamjhasara đã chuyển sang màu đỏ au. Rồi trước sự chứng kiến của ba đứa trẻ, da gã lại chuyển sang màu tím bầm, rồi màu xám, và cuối cùng là màu đen. Nhưng như thế vẫn chưa đủ kinh ngạc, vì những chuyện xẩy ra tiếp sau đó còn tồi tệ hơn. Khói bắt đầu thoát ra từ lỗ tai, lỗ mũi, thậm chí là từ dưới những ngón tay dơ dáy của gã. Giây tiếp theo, gã guru há hốc miệng và phát ra một tiếng rống rợn người - kèm theo một đám mây bằng khói thật lớn - gã đá đổ cái xe đẩy đặt Hổ Mang Chúa cùng cái bình nước, một thứ có lẽ có thể giúp gã hạ thấp nhiệt độ để sống sót. Rồi gã loạng choạng đi đến phía bên kia phòng thí nghiệm và ngồi gục xuống cái ghế đặt giữa giường cậu Nimrod và ông Rakshasas. Gã tiếp tục ngồi ở đấy, thân thể không ngừng co giật, với nhiều khói hơn nữa thoát ra từ dưới mông.
Vặn vẹo người trong dây trói để có thể nhìn rõ hơn chuyện đang xảy ra, Dybbuk nhận xét:
– Gã nổi điên rồi.
John thì bảo:
– Tớ không nghĩ vậy.
Ngay khi cậu đang nói, một ngọn lửa mỏng màu xanh nhạt bao trùm lấy cơ thể gã guru, và gã bắt đầu bốc cháy như một ngọn bấc đèn cầy lớn.
– Nhìn giống mấy trường hợp ngưòi tự bốc cháy. Tớ đã đọc về mấy cái vụ đó trên báo. Thỉnh thoảng lại có người khi không bỗng bốc cháy mà không rõ nguyên nhân.
Một mùi cháy khét không lấy gì làm dễ chịu bắt đầu tràn ngập không khí, và phải mất đến một, hai giây sau, bọn trẻ mới nhận ra chúng đang ngửi thấy mùi bộ râu bù xù dơ bẩn của gã guru bị ngọn lửa thiêu trụi. Và ngay khi ba đứa trẻ đang nhìn cảnh tượng trước mặt với một biểu hiện pha lẫn giữa ngạc nhiên và kinh hoàng, một con ruồi xanh hơi bị cháy xém rù rù bay ra khỏi bộ râu, như thể miễn cưỡng phải rời bỏ cái nơi mà nó đã sinh sống thoải mái trong nhiều năm.
Philippa bảo:
– Không có gì là tự phát, tự cháy ở đây hết. Chỉ là gã rốt cuộc đã phát hiện djinn được tạo ra từ lửa. Với một cái giá phải trả khá đắt. Hoặc là, do gã đã tập trung suy nghĩ quá mức vào Neshamah. Ngọn lửa cháy bên trong chúng ta.
Dybbuk nhún vai:
– Dù gì đi nữa, gã cũng bị nướng chín rồi.
Và vì Guru Masamjhasara không động đậy, cũng không phát ra tiếng động nào ngoại trừ tiếng xèo xèo như mỡ rán trên chảo, cặp sinh đôi chẳng mấy chốc đồng ý với đánh giá của Dybbuk: gã guru đã chết.
John động đậy tay và vai để thử giãy ra khỏi dây trói. Đáng tiếc là không thể nào dịch chuyển được những sợi dây trói làm bằng da. Cậu hỏi:
– Chúng ta làm gì bây giờ?
Philippa nói:
– Em nghĩ chỉ có thể hy vọng Jagannatha sẽ quay lại cởi trói cho chúng ta mà thôi.
Ba đứa trẻ bỏ ra mấy phút tiếp theo để la hét cầu cứu.
Một cách vô vọng.
Ngọn lửa xanh bao phủ thi thể của gã guru kéo dài thành một điểm màu vàng cao hơn đầu gã chừng chục phân. Hơi ngạc nhiên là, qua lớp mặt nạ lừa, khuôn mặt gã guru nhìn như thể gã cuối cùng đã tìm được một sự khai sáng nào đó. Và, nếu xét theo nghĩa đen, đó là sự thật.
Dybbuk bật cười một cách độc ác khi thấy Philippa quay mặt đi hướng khác để tránh nhìn cảnh tượng trước mặt. Và, là một người không bao giờ thấy ngượng khi đưa ra lời nhận xét khiếm nhã về một điều quá hiển nhiên, cậu nói:
– Tớ đoán là chúng ta sẽ phải nằm đây nhìn một lát. Ít nhất thì tớ có một nhận xét cho gã điên ấy: gã tạo ra một đám lửa khá đẹp đấy.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu