Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Máu Lạnh
ohn nói gấp:
– Chúng ta phải làm gì đó. Không thể để ông Groanin bị rắn cắn. Có tay mới hay không, ông ấy cũng sễ chết nếu bị một trong mấy con hổ mang kia cắn, chứ đừng nói gì đến chín con.
Dybbuk nhắc:
– Cậu có quên gì không? Chúng ta hiện giờ làm quái gì có sức mạnh.
John lắc đầu:
– Không phải là hoàn toàn không có.
Dybbuk hỏi lại:
– Tớ không chắc tớ hiểu ý cậu. Chính xác cậu muốn nói gì chứ?
John trả lời:
– Tớ muốn nói, chúng ta có thể thế chỗ cho ông Groanin. Dù sao chúng ta cũng miễn nhiễm với nọc rắn. Nam tước đã nói vậy mà.
Philippa, người có cùng suy nghĩ với người anh sinh đôi của mình, gật đầu:
– Ý kiến hay!
Dybbuk nói, giọng không lấy gì làm tin tưởng:
– Ý hay á? Tớ không nghĩ vậy. Miễn nhiễm với nọc độc của một con hổ mang là một chuyện. Nhưng đến chín con có thể lại là một chuyện khác. Các cậu không nghĩ đến chuyện đó sao? Và lỡ như một trong những con hổ mang đó là djinn thì sao? Hoặc giả như, nam tước đã nhớ sai? Hoặc có thể ông ấy đã nói dối?
John hỏi ngược:
– Thế mà tớ cứ nghĩ cậu biết rõ về điều đó cơ đấy. Khi nam tước đề cập đến vụ miễn nhiễm nọc rắn, cậu ra vẻ hiểu biết lắm mà.
– Ok, tớ đã nói dối, cậu vừa lòng chưa? Về chuyện đó, tớ cũng chẳng biết gì nhiều hơn các cậu.
Philippa hỏi:
– Tại sao nam tước lại phải nói dối chứ? Ông ấy có vẻ là một người tốt mà.
Dybbuk vẫn khăng khăng:
– Vì ông ấy bị điên. Chỉ có một kẻ điên mới sống nửa cuộc đời dưới hình dáng người tuyết Yeti. Mà, cứ cho là không nói dối đi, ông ấy cũng đâu có nói rõ cái vụ miễn nhiễm đó hoạt động như thế nào. Lấy ví dụ, lỡ như chúng ta chỉ có thể miễn nhiễm nọc rắn khi có đầy đủ sức mạnh? Lỡ như chúng ta không miễn nhiễm khi trời lạnh? Nếu đúng là vậy, chúng ta coi như toi đời nếu xuống dưới kia.
John bảo:
– Còn đỡ hơn không có cơ hội nào. Và ông Groanin sẽ chẳng có cơ hội nào nếu chúng ta ngồi im không làm gì.
Philippa rít nhỏ:
– John nói đúng.
Dybbuk hỏi tiếp:
– Rồi chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Cứ cho là chúng ta bị cắn mà không chết đi. Điều đó giúp ích được gì chứ?
John lắc đầu một cách nóng nảy:
– Không phải lúc nào chúng ta cũng có được tất cả các câu trả lòi. Cậu hỏi rất đúng, Buck, tuy nhiên chúng ta không có thời gian để tranh cãi. Vả lại, cũng không nhất thiết cả ba chúng ta đều phải xuống dưới đó.
Cầm lấy cây đèn pin từ tay Dybbuk, John đưa nó cùng cái túi da chứa Hổ Mang Chúa cho Philippa và bảo:
– Đây. Em cầm Hổ Mang Chúa và giấu nó đi. Rồi kiếm đường ra khỏi đây.
Philippa chần chừ trong mấy giây, rồi làm theo hướng dẫn của anh trai. Không có lý do gì để cả bọn cùng bị bắt. Đặc biệt là khi chúng đang giữ Hổ Mang Chúa trong tay.
– Anh nhớ cẩn thận nhé, John.
Philippa nói, rồi leo xuống cầu thang và đi ngược về phía đoạn đường hầm. Dybbuk đi theo cô.
Leo lên bậc thang trên cùng của cái cầu thang, John bám vào cái lưỡi chẻ đôi của bức tượng rắn và bắt đầu thả mình xuống đền.
Cậu hét lên với gã guru đang ở ngay bên dưới chân:
– Chờ đã! Ngừng lại! Không được đụng đến ba tôi!
Tiếng xì xầm vang lên, và những bàn tay to đùng túm lấy John khi cậu ôm lưỡi rắn lắc lư trên đầu gã guru trong mấy giây.
Gã guru lầm bầm:
– Đúng là ta đã nghe nói rắn có thói quen ợ ra thức ăn, nhưng chuyện này quá lố bịch.
Rồi thả những con rắn đang cầm vào lại trong bể, gã quay sang nhìn John và cười khúc khích như thường lệ. Nắm lấy cánh tay John, gã nói:
– Ngươi biết gì không? Ta hoàn toàn không biết bức tượng đó rỗng bên trong. Ta đã sở hữu nơi này gần mười năm trời, và ta vẫn không biết điều đó. Ngươi có tưởng tượng được không? Mà ngươi làm gì trên đó thế?
Bắt được ánh mắt của ông Groanin, John khẽ gật đầu một cái trước khi trả lời:
– Thám thính ông chứ chi.
Gã guru hỏi:
– Thế còn hai đứa nhóc bạn ngươi đâu rồi?
John nhún vai bảo:
– Lần cuối tôi thấy, bọn họ đang ngáy khò khò trong tịnh xá.
Gã guru mỉm cười một cách kiên nhấn:
– Đó không phải là sự thật. Ta đã cho người tìm kiếm lũ nhóc bọn ngươi khi bắt giữ cha ngươi.
Liếc nhìn lên phía trên bức tượng, gã nheo mắt lại, đầy tò mò.
– Ngươi biết không, ta cá là chúng vẫn còn núp trên đó.
Rồi gã quay sang nói vài câu với đám sadhak vệ sĩ, và hai tên nhanh chóng cởi sạch sẽ đồ chỉ chừa lại cái khố. Rồi một tên leo lên vai tên kia và nâng người vào trong miệng bức tượng. Hắn biến mất trong vài phút.
Guru Masamjhasara lại quay sang hỏi John:
– Nói! Thật sự các ngươi đến đây vì mục đích gì? Đến ashram?
John vẫn giữ nguyên câu trả lời của minh:
– Tôi đã nói rồi mà. Để thám thính ông.
– Là cố ý? Hay vô tình?
Gã guru hết nhìn John lại nhìn ông Groanin. Và khi không nhận được câu trả lời, gã bẻ ngược tay John về phía sau.
Nghe tiếng John rên lớn vì đau đớn, ông Groanin giãy dụa hòng trốn thoát sự kìm hãm của hai gã sadhak kế bên người, tuy nhiên ông vẫn chưa thật sự khám phá được hết sức mạnh của cánh tay mới. Ông chỉ có thể hét lên:
– Để nó yên.
Một ý tưởng đột ngột hiện ra trong đầu John. Một cách để cậu có thể hạ thấp danh tiếng của gã guru ngay trước mặt các tín đồ. Cậu vội nói:
– Chúng tôi đến để chứng minh ông chỉ là một tên bịp bợm.
Rồi cậu vùng thoát khỏi bàn tay của gã guru và chạy đến bể rắn. Có khoảng 40 hoặc 50 con rắn trong đó, và tất cả chúng đều nguy hiểm chết người. Nhưng John không lưỡng lự lấy một giây. Cậu thọc cả hai tay vào trong mớ rắn đang uốn éo, phùng mang trợn má ấy, cầm lên một con hổ mang đen bóng to đùng, và giơ cao nó lên. Đám đông bên trong ngôi đèn xầm xì lớn tiếng trước hành động có vẻ rất ngu ngốc của John.
John lớn tiếng nói:
– Mọi người thấy không? Không có gì đáng sợ cả. Những con rắn này hoàn toàn vô hại. Tất cả đã bị lừa.
Gã guru không ngăn cản John. Thay vào đó, giống như tất cả những người đang ở trong ngôi đền dưới lòng đất này, gã hưng phấn chờ đợi kết quả hành động của John. Trong một giây, con hổ mang to lớn trong tay John dường như cũng bị hành động bất ngờ của John lôi cuốn. Gần như ngoan ngoãn, nó nhìn chằm chằm vào John với hai con mắt màu đen tròn và sáng bóng, cái lưỡi chẻ đôi thè ra ngoài miệng liếm liếm không khí. Giây tiếp theo, con rắn rít lên một tiếng lớn, như âm thanh của một ấm nước đun sôi đã cạn một nửa. Một phần tư giây sau đó, con hổ mang nhanh như chớp tấn công, đầu tiên là tren cổ tay John - sâu đến nỗi nó phải uốn éo đầu mới có thể rút nanh ra - rồi sau đó là ngực cậu ở vị trí ngay phía trên trái tim. Đám đông há hốc miệng sợ hãi vì, đặc biệt là với trẻ con, vết cắn của một con hổ mang lớn ở vị trí gần tim như vậy luôn chết người.
John gần như không mấy ngạc nhiên trước việc con hổ mang cắn cậu. Điều duy nhất cậu không biết là việc đó đau như thế nào. Nó giống như cùng lúc nhận hai mũi tiêm chích ngừa từ một tay thầy thuốc vụng về. Cậu sờ ngực, và ngón tay cậu rút ra dính máu. Con rắn lại cắn cậu lần thứ ba trên bàn tay đang giữ chặt phần thân giữa mập mập của nó. John hét lớn, và để rơi con rắn vào lại trong bể.
Theo bản năng, John ấn bàn tay vào miệng để hút chất độc khỏi vết cắn. Đến giờ phút này, cậu không còn nghi ngờ gì về việc những con rắn kia có độc hay không. Cậu thật sự có thể nếm được chất độc trên bờ môi đang tê cóng dần của mình. Cậu đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng chăng? Nếu Dybbuk nói đúng thì sao? Lỡ như sự miễn nhiễm nọc rắn cũng phụ thuộc vào nhiệt độ, giống như sức mạnh djinn? John rùng mình. Cậu bỗng cảm thấy rất lạnh. Lạnh và muốn bệnh.
Guru Masamjhasara cười khúc khích:
– Rất đau, đúng không? Ngay cả khi không có chất độc, ngươi cũng cảm nhận rõ mình bị cắn, đúng không?
John cảm thấy da cậu hết nóng lại lạnh, rồi cảm thấy như muốn ói mửa.
– Ta được biết trăn Mỹ nhiệt đới là loài rắn cắn đau nhất. Nhưng dù nguy hiểm chết người, trăn Nam Mỹ không phải rắn độc. Nọc độc là thứ tạo nên sự khác biệt. Đặc biệt là với một con rắn như hổ mang chúa. Xét về chất lượng, nó thực tế không độc bằng loài hổ mang thường. Tuy nhiên, hổ mang chúa thường tiết ra đến 7 ml nọc độc trong mỗi vết cắn. Một số lượng khổng lồ. Đủ để giết chết một con voi. Hoặc là 40 đứa nhóc 14 tuổi. Dĩ nhiên, ta chỉ là đoán tuổi của người thôi, nhóc con.
Mỉm cười một cách lạnh nhạt, gã guru gật gật đầu như thể cân nhắc một chuyện gì đó. Bước đến gần John, gã cầm cổ tay cậu lên để kiểm tra mạch. Nhưng gã sở dĩ làm thế cũng chỉ là tò mò chứ chẳng phải quan tâm gì cậu.
– Ngay bây giờ, cả hộ thống hô hấp của ngươi đang nhanh chóng sụt giảm. Dĩ nhiên, chúng ta có thuốc kháng độc và máy hô hấp nhân tạo trong bệnh xá. Nhưng ta tin chắc ngươi sẽ không cần đến chúng.
Rồi gã ngước đầu lên khi, từ trên đầu họ, tay sadhak được cử đi bắt người xuất hiện đằng sau lưng Dybbuk cùng Philippa, và buộc chúng leo xuống. Vài tín đồ khác của gã guru cũng xúm vào phụ một tay.
– Ta tự hỏi, liệu chỉ có mình ngươi, hay cả hai đứa bạn của ngươi cũng miễn nhiễm nọc rắn? Nếu là vậy thì tại sao? Tại sao các ngươi có thể miễn nhiễm?
John hét lớn với đám đông tín đồ:
– Tôi không có miễn nhiễm gì hết. Mấy con rắn này đều vô hại. Hắn ta chỉ là một kẻ lừa đảo. Mọi người có nghe không? Vị guru đáng kính của mọi người chỉ là một kẻ lừa đảo.
Gã guru mỉm cười một cách kiên nhẫn và hỏi lại:
– Nếu vậy, tại sao ngươi phải vội vã leo xuống dưới đây để cứu cha? Hành động đó khiến ta suy nghĩ, liệu có phải cha ngươi khác biệt với ngươi? Hoặc có thể là, ba đứa nhóc bọn ngươi khác biệt với những người khác. Ta nói đúng không?
Buông cổ tay John ra, gã guru chuyển qua săm soi vết rắn cắn trên ngực cậu trong mấy giây như thể muốn kiểm tra cậu có thật bị cắn hay không. Trông thấy hai vết cắn còn rướm máu, gã gật đầu nói:
– Thật là khác thường. Rất khác thường. Đúng lý thì giờ ngươi đã chết, nhóc con.
Tay sadhak buộc Philippa và Dybbuk trèo xuống pho tượng đưa cho gã guru cái túi da chứa Hổ Mang Chúa. Đưa mắt nhìn Philippa, John thấy cô miễn cưỡng gật đầu.
Guru Masamịhasara cầm cái túi da như thể gã không dám nghĩ đến việc nó chứa gì bên trong. Gã lẩm bẩm:
– Không. Không thể nào. Sẽ là quá may mắn, ngay cả với một người may mắn như ta. Nhưng nó đồng thời củng giải thích mọi chuyện.
Gã mở cái túi da, nhặt món đồ bên trong ra, xé bỏ lóp giấy gói, và rồi nhìn không chớp mắt cái bùa thế thân vô giá đang cầm trong tay. Một hơi thở gấp thoát ra khỏi khoang miệng đóng hờ, gã guru nói không ra hơi:
– Mười năm tìm kiếm. Cuối cùng, ta cũng có được nó.
Rồi một suy nghĩ đột ngột hiện ra trong đầu gã. Gã đã nhận ra một chuyện.
– Nó vẫn luôn ở đây, đúng không? Suốt mười năm trời ta nghĩ nó đã bị thất lạc, và bằng ấy thời gian, nó vẫn ở ngay dưới mũi ta.
Ba đứa trẻ không nói gì. Chộp lấy tai John, gã guru vặn mạnh, miệng rít lên:
– Nó luôn ở đây, đúng không?
– Á! Đúng. Bỏ tôi ra.
Càng ra sức vặn tai John, gã hỏi tiếp:
– Nó ở đâu?
Ông Groanin hét lên:
– Để thằng nhỏ yên. Không tỏi sẽ dạy cho ông một bài học.
John thấy chẳng có lý do gì để không trả lời gã guru. Đặc biệt là khi lỗ tai đáng thưong của cậu còn nằm trong mấy ngón tay như thép của gã.
– Trong giếng. Chúng tôi tìm thây nó bên trong giếng. Đại tá Killiecrankie đã để lại thông điệp dẫn đường trên một bức tranh Hiệp hội Đông Ấn. Bức tranh thuộc sở hữu của Tướng Hermann Goering. Chúng tôi đã tìm thấy bức tranh, giải mã thông điệp, và đến đây để tìm nó.
Philippa lầm bầm:
– Đáng lẽ chúng tôi nên phá hủy nó.
– Phá hủy nó? Tại sao các ngươi lại muốn làm vậy chứ?
– Bởi vì ông thèm muốn nó đến nỗi không ngần ngại giết người vì nó. Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác tốt hơn.
Mỉm cười một cách độc ác, Guru Masamjhasara nói:
– Ồ, nhưng ta nghĩ ngươi có thể đấy. Ngươi cho ta là ai chứ, nhóc con? Một kẻ ngu? Ta từng muốn Hổ Mang Chúa để có sức mạnh kiểm soát djinn. Một lão djinn già nua tên Rakshasas. Nhưng giờ đây, khi đã có các ngươi trong tay, lão ấy không còn quan trọng nữa.
Dybbuk giả tảng:
– Chúng tôi không biết ông đang nói gì.
Lắc lắc một ngón tay trước mặt Dybbuk - cậu nhóc djinn có thể thấy rõ mớ ghét bẩn bên dưới ngón tay gã - gã guru nói:
– Không à? Ta có thể tiến hành khám răng lũ nhóc bọn ngươi, biết không? Nhưng sẽ nhanh hơn nhiều nếu các ngươi tự nói cho ta biết.
Nói rồi gã cúi người vào bể rắn, nhặt lên một con hổ mang, và dí nó vào sát mặt ông Groanin. Con rắn tấn công ông Groanin nhưng, vừa đúng lúc, gã guru kịp giật nó lại, cho nên con rắn rốt cuộc cắn hụt mũi vị quản gia người Anh chừng vài phân.
Philippa kinh hoàng hét lớn.
Không để ý gì đến việc con rắn quay lại cắn vào tay mình, Guru Masamjhasara nói với John:
– Lần sau gã sẽ không may mắn như vậy đâu. Ngươi là djinn, đúng không? Chỉ có một djinn mới có thể chịu một vết cắn chí mạng như vậy mà vẫn còn sống phây phây.
Dybbuk nói:
– Đúng. Chúng tôi là djinn.
– Cả ba đứa bọn ngươi?
– Đúng, cả ba chúng tôi. Bây giờ thì để ông ấy yên. Ông ấy chỉ là một người bình thường. Nếu bị cắn, ông ấy sẽ chết chắc.
Ném con rắn vào lại trong bể, gã guru cười khúc khích:
– Djinn, đúng không? Vậy cứ tự nhiên đi. Biến ta thành một con chuột cống nào.
Dybbuk lầm bầm:
– Ước gì chúng tôi có thể. Lúc đó, tôi sẽ quẳng ông cho lù rắn này ăn. Ngoại trừ việc chúng có thể chết vì ngộ độc thực phẩm.
Gã guru lại cười nói:
– Vậy thì cho ta ba điều ước và ta sẽ thả các ngươi đi? Không. Ta không nghĩ vậy. Các ngươi không có sức mạnh, đúng không? Không phải là ở đây, khi nhiệt độ quá lạnh cho dòng máu djinn nóng hổi của các ngươi.
Philippa rít lên:
– Khi đến đây, ông Rakshasas sẽ biến ông thành một con chồn hôi hám, đúng như bản chất con người ông.
Vỗ vỗ tay, Guru Masamjhasara tuyên bố với các tín đồ:
– Buổi triệu tập hôm nay kết thúc ở đây.
Rồi, liếc nhìn Bhuttote, gã ra lệnh:
– Mang chúng đi. Ta muốn cho những vị khách này xem một thứ.
o O o
Rời khỏi ngôi đền dưới lòng đất, họ đi xuyên qua một cánh cửa trượt bằng kính để bước vào một nơi nhìn giống như phòng thí nghiệm khoa học. Bốn bức tường cũng như trần và sàn đều trắng toát, và mùi hóa chất nồng nặc. Ở đây thậm chí còn lạnh hơn cả trong ngôi đền, và ngay sau cánh cửa trượt có một cái giá áo treo vài bộ áo choàng lông thú đắt tiền. Gã guru mặc lại cái áo choàng của gã, và đám vệ sĩ của gã lúi húi mặc những bộ còn lại.
Dybbuk cũng với tay định lấy một cái, nhưng bị gã guru chặn lại.
Gã bảo:
– Không. Ta nghĩ ta thích các ngươi như vầy hơn. Nửa đóng băng.
Rồi chỉ tay vào ông Groanin, gã cười khúc khích:
– Nhưng cha ngươi thì có thể mặc một cái. Chúng ta không có gì phải sợ hắn nóng hay không nóng cả.
Đợi ông Groanin mặc vào một cái áo choàng, gã guru khoát tay chỉ về phía một hành lang nhìn có vẻ hiện đại phía trước mặt họ và giới thiệu:
– Tất cả mọi thứ ở đây được giữ ở nhiệt độ đóng băng. Trung tâm y khoa hiện đại này là bộ phận quan trọng nhất của ashram. Và các ngươi sẽ nhanh chóng biết được tại sao.
Dẫn đường tới một lớp cửa kính trượt khác, gã sử dụng một bàn phím số để mở nó.
– Dĩ nhiên hệ thống an ninh ở đây rất chặt chẽ. Bắt buộc phải vậy, vì những bảo vật quý báu mà ta giữ ở đây.
Vẫn cầm trong tay Hổ Mang Chúa, gã giơ nó lên một cách dương dương tự đắc.
– Quý báu như cái này. Hoặc có thể hơn.
Họ bước vào một nơi nhìn giống phòng bệnh chuyên dụng trong một bệnh viện đắt tiền. Có vài cái giường trống không, cùng vô số dụng cụ y khoa. Một tay hộ lý vận đồ bảo hộ nhiệt lượng đang ngồi giám sát vài màn hình máy tính, trong khi một gã khác đang vận chuyển một bình nitơ lỏng trên xe đẩy.
Gã guru lại khúc khích cười nói:
– Cũng may là những tín đồ của ta luôn phóng khoáng về chuyện tiền bạc. Hóa đơn cho nitơ lỏng và đá khô là khổng lồ. Một tuần một lần sẽ có trực thăng chuyên chở chúng đến đây. Dĩ nhiên, “tảng đá” không phải là một nơi dễ giao hàng. Có thể nói, đó là cái giá chúng ta phải trả cho sự riêng tư. Cần đến hàng triệu rupi để vận hành nơi này. Cho nên, không thể nói chúng ta không biết chăm sóc cho những vị khách quý của chúng ta.
Nói rồi, gã guru kéo một tấm màn che qua một bên. Đằng sau nó là hai cái giường khác, với hai người đàn ông mặc pijama cam nằm trên đó. Đủ loại dây nhợ gắn vào đầu và ngực họ để giám sát dấu hiệu sống, và hai người đàn ông nhìn có vẻvnhư đang bất tỉnh, đang ngủ, hoặc là đang hôn mê - thật khó để lũ trẻ có thể nói rõ.
Philippa thở gấp một tiếng. John nắm chặt lòng bàn tay và nghiến răng. Dybbuk rền rĩ.
Guru Masamjhasara nói:
– Các ngươi nhận ra họ, đúng không?
Mỉm cười với ông Groanin, gã chỉ tay vào một trong hai thân hình bất động:
– Ta nghĩ ngươi chắc chắn là người hầu của hắn.
Rồi, liếc nhìn ba đứa trẻ, gã nói tiếp:
– Và ta nghĩ hai người các ngươi, dù ta không biết là hai đứa nào, là cháu trai và cháu gái của hắn, John và Philippa. Đứa còn lại, ta nghĩ chính là đứa nhóc đã lẩn trốn khỏi người của ta ở Palm Springs và đảo Bannerman.
Cậu Nimrod và ông Rakshasas nằm một cách yên bình trên giường, hoàn toàn không có khái niệm gì về những chuyện đang xảy ra chung quanh. Cả hai nhìn có vẻ nhỏ hơn nhiều so với lần cuối cùng ông Groanin và cặp sinh đôi trông thấy họ. Gần như là teo quắt lại. Teo quắt và ốm hơn. Và có phần già hơn. Đặc biệt là cậu Nimrod.
Chìm sâu bên trong giấc ngủ đông lạnh của mình, người cậu djinn của cặp sinh đôi theo bản năng nuốt nước miếng. Cảnh tượng đó làm Philippa cũng nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Gạt đi một giọt nước mắt trên khóe mắt, cô hỏi:
– Họ không sao chứ?
John phẫn nộ nói:
– Cầm thú! Ông đã làm gì với họ?
Gã guru cười:
– Đừng lo. Họ không sao đâu. Ta có thể đảm bảo chuyện đó. Với những món hàng có giá trị lớn như thế này, làm sao ta có thể để chuyện gì xảy ra cho họ chứ. Trong số hai người bọn họ, Nimrod cần ít sự giám sát và bảo quản hơn. Hắn ta trẻ hơn và mạnh hơn mà. Lão Rakshasas thì, với cái tuổi của lão, cần phải để tâm hơn một chút.
Liếc nhìn ông Rakshasas rồi Hổ Mang Chúa, quay nhìn lại ông Rakshasas, gã nói tiếp:
– Thật khó để tin lão ấy già như thế nào. Giáo phái này bắt đầu cũng chính từ lão ấy.
Ông Groanin mắng:
– Đồ con lợn!
– Rất có phong cách Anh Quốc đấy, ngài Groanin. Đó là tên của ngươi, đúng không? Ồ không, làm sao ta có thể bị lừa gạt bởi màu da của ngươi được. Bọn nhóc này cũng thật thông minh. Nghĩ được đến chuyện biến thành người Ấn Độ.
Rồi gã lắc đầu nói tiếp:
– Nhưng không dè để che giấu gã đàn ông một tay. Ngươi chỉ có một tay khi mới đến đây. Với Nimrod làm khách quý ở đây, sự xuất hiên của gã đàn ông một tay - dù vẻ ngoài nhìn như người Ấn - cũng là quá mức trùng hợp.
Ông Groanin lặp lại:
– Đồ con lợn!
Gã guru cười khúc khích:
– Ngươi biết gì không? Ta luôn muốn có một ai đó - một người Anh - gọi ta như thế. Mắng ta đồ con lợn. Ngay từ khi còn nhỏ. Nó làm ta cảm thấy như một người yêu nước. Một người Ấn chân chính. Có vẻ như ngày hôm nay, tất cả điều ước của ta đã trở thành hiện thực. Xét đến cùng, ta đã nắm được lão Rakshasas và cái bùa thế thân giúp ta toàn quyền điều khiển lão. Có nghĩa là cuối cùng, ta đã có thể mạo hiểm giải băng cho lão. Nhưng nó không có nghĩa ta sẽ làm thế. Ít nhất không phải là bây giờ. Khi mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.
Philippa nói:
– Tôi không hiểu. Ông nói rằng đã bỏ mười năm để tìm kiểm cái bùa thế thân này. Ông thậm chí giết người để đoạt được nó. Và rất nhiều chuyện khác, chỉ để bắt được ông Rakshasas. Và bây giờ ông lại bảo không cần?
Gã guru nhún vai trả lời:
– Lão ấy già rồi. Không còn mạnh mẽ như trước đây. Dĩ nhiên, ta nên hạnh phúc khi có thể sử dụng lão để phục vụ cho mục đích của ta. Chỉ là hiện giờ, ta đã có được một thứ tốt hơn lão. Ta đã có ba đứa nhóc bọn ngươi. Một lợi tức bất ngờ. Mỉa mai quá, đúng không? Ta đã bỏ ra hàng năm trời, chưa kể đến hàng triệu đô la, chỉ để bắt được một djinn còn sống. Sau đó thì sao? Đùng một cái, ta có được năm djinn cùng một lúc. Giống y như chờ xe buýt.
Philippa hỏi:
– Ông chính là người muốn trộm răng khôn của chúng tôi, đúng không?
– Đúng thế. Đó là người của ta. Vài năm nay, ta đã cử người đi lấy trộm các báo cáo nha khoa để tìm kiểm những đứa nhóc có răng khôn sớm. Hy vọng ta có thể bắt cóc chúng. Các ngươi thấy đó, ta thật sự đã hết hy vọng tìm ra cái bùa thế thân này. Và ta đã bắt đầu nghĩ tốt nhất nên dành thời gian và tiền bạc để kiếm răng khôn djinn làm một cái bùa mới. Mà nhắc mới nhớ. Người của ta cử đến nhà các ngươi. Chính xác chuyện gì đã xảy ra với họ?
Bọn trẻ không trả lời, cho nên gã guru chỉ tay vào ông Groanin và nói:
– Ta khuyên lũ nhóc các ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác. Trừ khi các ngươi muốn ta tìm một thú kiểng mới cho bạn của các ngươi. Một con hổ mang kiểng chẳng hạn.
John trả lời:
– Mẹ tôi đã biến họ thành hai chai rượu.
– Thật à? Rất có óc sáng tạo. Ta nghĩ ta nên khen bà ấy một tiếng.
Philippa nói:
– Răng khôn của chúng tôi vẫn ở nhà. Ở New York. Được bảo vệ bởi sức mạnh djinn.
John gật đầu:
– Đúng thế. Không ai có thể trộm được chúng. Vậy ông còn muốn gì ở chúng tôi chứ?
Gã guru cười:
– Ta không dùng răng của các ngươi, nhóc djinn. Không phải là bây giờ, khi ta đã tóm được các ngươi. Không, ta muốn một thứ khác. Ta muốn máu của các ngươi.
Rồi Guru Masamjhasara giải thích:
– Những djinn trưởng thành cần phải bị đóng băng, để ngăn ngừa họ sử dụng sức mạnh của mình. Vậy, ta sẽ ra sao? Bùa hộ mạng của ta chỉ có thể bảo vệ bản thân ta. Nó không thể ngăn chặn một djinn trốn khỏi đây. Tất cả những việc đó để lại cho ta một rắc rối. Các ngươi thấy đó, không thể rút máu từ cơ thể một djinn đóng băng. Đơn giản là không thực tế. Máu di chuyển quá chậm. Thậm chí là chả di chuyển bao nhiên Nó y như mật đường đã đông đặc. Đó là lý do tại sao ta cần Hổ Mang Chúa. Hoặc ta đã nghĩ như vậy. Vì có vẻ những djinn thiếu niên như lũ nhóc các ngươi sẽ mất sức mạnh ở một nhiệt độ cao hơn, so với những djinn trưởng thành như Nimrod và lão Rakshasas. Và điều đó có nghĩa ta có thể rút máu các ngươi ngay khi các ngươi còn tỉnh táo.
Gã guru nhe răng cười độc ác.
– Ồ, không cần tỏ vẻ lo lắng như vậy. Ta không muốn tất cả máu trong cơ thể các người đâu. Chừng nửa lít thôi. Lâu lâu một lần.
Philippa lịch sự hỏi:
– Ông định làm gì với chúng?
Gã guru gật gù:
– Một câu hỏi hay. Có lẽ ta nên bắt đầu từ đầu, khi mà tất cả những chuyện này xảy ra.
Lùa bọn trẻ đến ba cái giường trống, gã bảo:
– Thoải mái đi, và ta sẽ bắt đầu.
Khi bọn trẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ, gã guru nói thêm:
– Ta thật sự yêu cầu đấy.
Và những tên tay sai to con của gã lập tức túm lấy bọn trẻ và trói nghiến mỗi đứa lên một giường. Trông thấy bọn trẻ bị đối xử như vậy, ông Groanin đau lòng định nhào đến can thiệp, nhưng một gã sadhak đã ngăn lại với một họng súng chĩa vào bụng ông.
Gã guru ra lệnh:
– Nhốt hắn lại.
Và ông Groanin bị lôi đi.
Đứng nhìn ba đứa trẻ vùng vẫy trên giường một lát, gã guru ngồi xuống giữa John và Philippa với một nụ cười khinh khỉnh. Lơ đễnh móc tai bằng ngón út, rồi quẹt đống cứt tai nâu vàng lên đám lông ngực, gã khuyên:
– Không cần phí sức tìm cách trốn thoát đâu. Các ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều nếu ngoan ngoãn nằm im. Nào, ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Dybbuk mỉa mai:
– Đến đoạn ông là một kẻ thiển cận mà tự mãn. Và kinh tởm. Tôi thật sự không hiểu sao lại có người muốn gia nhập cái giáo phái mà ông quản lý.
Philippa thầm thì:
– Im lặng coi, Dybbuk. Tớ muốn nghe câu chuyện của gã. Gã đang chuẩn bị nói cho chúng ta biết tất cả những chuyện này bắt đầu như thế nào.
Nghiến răng, Dybbuk lầm bầm:
– Buck. Chỉ Buck thôi, ok?
Gã guru gật gù:
– Đúng là djinn nữ luôn thông minh hơn djinn nam. Ta vẫn luôn thắc mắc không biết chuyện đó đúng không.
– Ok, để xem… mười hai năm trước, ta là một bác sĩ trẻ có tên tuổi sống trên đường Harley ở London. Bên cạnh việc khám chữa bệnh bình thường, ta còn chuyên luôn mảng liệu pháp trị liệu bổ sung và thay thế. Ví dụ như, phương pháp trị liệu tâm lý vi lượng đồng căn, đá-điện-tử, trường-tư-tưởng, nhân điện. Ta đã rất thành công và kiếm được rất nhiều tiền. Một trong những liệu pháp trị liệu thay thế đó đã thu hút được phu nhân Thủ tướng Anh. Bà ta đã trở thành một bệnh nhân quan trọng của ta và ta đã trở thành người bạn tâm phúc của bà ấy. Rồi một sáng tháng Tư, bà ấy gọi điện cho ta trong một tâm trạng hoảng loạn cực độ, nhờ ta nhanh chóng đến điều trị cho chồng tại căn nhà số 10 đường Downing. Ngài Thủ tướng đã đột nhiên cư xử kỳ lạ, và nói bằng giọng một đứa bé gái. Những bác sĩ riêng của ông ấy cho rằng Thủ tướng do căng thẳng quá mức để chuẩn bị tái tuyển cử nên đã bị khủng hoảng tinh thần, và họ đều nhất trí tống ông ấy đến một bệnh viện tâm thần nào đó cho đến khi có dấu hiệu hồi phục. Nhưng khi kiểm tra, ta lại nghĩ đến khả năng ông ấy bị ám. Không phải bởi ma quỷ, mà bởi một djinn. Có thể là một djinn cỡ tuổi các ngươi.
Rồi nhún vai một cái, gã guru kể tiếp:
– Cho đến tận bây giờ, ta vẫn không biết con bé đó là ai. Ta chỉ biết nó là người Mỹ, tuổi chừng mười hai hay mười ba gì đó. Nhưng ta dám nói, cậu Nimrod của các ngươi có lẽ biết con bé đó là ai, vì chính hắn là người ta gọi đến giúp. Nimrod và ta chưa từng gặp nhau. Nhưng hắn là bạn của cha ta, Fakir Murugan.
Giờ đây, khi gã guru bắt đầu kể cho ba đứa trẻ nghe câu chuyên của mình, có một điều gì đó đặc biệt thu hút Dybbuk. Thậm chí là hấp dẫn cậu.
John, người đến giờ vẫn chưa thấy gì đặc biệt hấp dẫn, xen ngang câu chuyện:
– Đó là người trong hình, đúng không? Người ngồi trên một cây cột và cắm dao đầy lưng ấy?
– Đúng thế. Trong cộng đồng Hindu, đó là biểu tượng cho đức tin vĩ đại và kỹ thuật yoga siêu đẳng.
John hỏi:
– Ý ông là, cha ông tự cắm mấy con dao đó lên người?
Gả guru gật đầu.
– Thế mà tôi cứ tưởng mấy con dao đó là do bạn bè với người thân của ông ấy đâm lén.
Mỉm cười một cách lạnh nhạt, gã guru lờ đi lời sỉ nhục của John và kể tiếp:
– Dù sao thì, Nimrod cúng đã xác nhận chẩn đoán của ta và đồng ý thực hiện nghi lễ trục xuất djinn. Nói thật, ban đầu ta cũng nghi ngờ khả năng giúp đỡ của hắn. Nhưng hắn đã giúp ta mở mắt. Nimrod có tư chất lãnh đạo. Quyền năng vô hạn. Khả năng khơi mào khát vọng. Nên biết rằng trước đó, ta không thật sự hiểu biết gì về sức mạnh djinn. Ta chỉ biết những gì mà cha ta đã kể. Và giống như ông, ta chưa từng tận mắt chứng kiến sức mạnh đó. Mọi thứ thật đáng kinh ngạc. Vật chất hiện ra từ không khí. Một cái giường bay khỏi mặt đất cả mét. Cuối cùng con bé djinn cũng bị trục xuất khỏi cơ thể ngài Thủ tướng. Từ đó về sau, ta hoàn toàn hâm mộ cậu của các ngươi nói riêng và djinn nói chung.
John nói:
– A, cậu Nimrod tuyệt thế à?
Dybbuk nuốt nước miếng một cách khó khăn và cố gắng xua đi một giọt nước mắt trên khóe mắt, gằn giọng:
– Cậu im coi, John.
– Sau đó, ta đã đọc tất cả những cuốn sách viết về djinn trong thư viện của một gã pháp sư người Anh khét tiếng tên Virgil Macreeby. Ban đầu chỉ vì tò mò. Nhưng rồi ta nhận ra có thể có một cách để tận dụng một thứ ta đang nắm trong tay. Các ngươi thấy đó, trước khi triệu hồi Nimrod đến đường Downing, ta đã tiến hành một cuộc kiểm tra y khoa với ngài Thủ tướng, và ta đã lấy mẫu máu ngài ấy trong một ống tiêm dưới da. Sau khi con bé djinn bị trục xuất khỏi cơ thể ngài Thủ tướng, ta bắt đầu tự hỏi liệu con bé đó có lưu lại chút gì trong máu ngài ấy hay không. Và vì ta cùng nhóm máu với Thủ tướng, ta nghĩ đến việc nghiên cứu thử chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta tiêm mẫu máu lấy được khi ngài ấy còn bị djinn ám vào trong người ta…
Gã guru nhún vai nói tiếp:
– Và ta đã làm thế. Các ngươi có tưởng tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Không có gì cả. Hay ít nhất ta nghĩ vậy. Vài ngày sau khi truyền máu, ta phải trở về Ấn Độ thăm mẹ bệnh. Chưa đầy một tuần sau, bà ấy qua đời, và ta phải giúp đi thu lượm củi cho lễ hỏa thiêu của bà theo nghi thức truyền thống ở đây. Và trong khi lượm củi, ta đã bị một con hổ mang cắn nhiều lần. Một con hổ mang cực to. Nơi đó cách xa bệnh viện gần nhất, nên ta không nghĩ mình có thể sống sót. Nhưng rồi một điều kỳ lạ đã xảy ra: ta không cảm thấy bệnh tật gì cả. Vài người trong làng của mẹ ta đã chứng kiến ta bị rắn hổ mang cắn, và khi thấy ta không bị ảnh hưởng gì, họ trở nên sợ ta. Khi hỏi một vị già làng tại sao họ có thái độ như vậy, ta mới biết họ sợ ta là djinn. Vì như các ngươi cũng biết, djinn miễn nhiễm với tất cả các loại rắn độc, ngoại trừ rắn biển. Ít nhất ta được thông báo như thế.
– Chắc các ngươi cũng tưởng tượng được ta nhẹ nhõm như thế nào khi mình chiến thắng nọc rắn. Trên hết là một cảm giác hưng phấn tột độ. Sau khi đã thủ sẵn thuốc kháng độc phòng trường hợp giả thuyết của ta hoàn toàn sai, ta để cho rắn cắn lần nữa. Lần này là một con rắn cạp nong, một loại rắn Ấn Độ có nọc độc mạnh gấp mười sáu lần so với rắn hổ mang. Và một lần nữa, không có chuyện gì xảy ra với ta. Ta đi đến kết luận rằng, sự miễn nhiễm của ta là kết quả của đợt truyền máu nhiễm djinn. Nó đồng thời khiến ta đặt câu hỏi: Chuyên gì sẽ xảy ra nếu ta thay thế tất cả máu trong cơ thể bằng máu djinn? Chẳng phải ta sẽ trở thành một djinn hay sao? Với sức mạnh thực hiện điều ước và khả năng sống đến tận 200 tuổi?
– Bắt tay vào việc biến điều đó thành hiện thực, ta nhanh chóng phát hiện ra một cách để kết hợp khả năng miễn nhiễm nọc rắn của cơ thể với tham vọng sống hiện tại. Ta đã nghe nói đến những giáo phái thờ rắn cổ xưa, đặc biệt là Aasth Naag và cái bùa thế thân thất lạc của nó, Hổ Mang Chúa Kathmandu. Ta nhận ra nếu tìm thấy Hổ Mang Chúa, ta sẽ có sức mạnh sai khiến lão Rakshasas, tình cờ thế nào lão lại là bạn thân của Nimrod. Đủ sức mạnh để rút máu lão và sử dụng nó để thay thế máu ta. Cho nên, ta đã hồi sinh giáo phái đó. Với một sự khác biệt: Hôm nay, chúng ta là Chín Hổ Mang, thay vì Tám. Chín luôn là một con số hên nhất của ta. Ta sinh ra vào giờ thứ chín của ngày thứ chín, trong tháng thứ chín của năm 1959, trong ngôi nhà số 9, đường Chín Cây Đu, Calcutta. Và lúc đó ta cân nặng đúng chín pound[31].
[31] 1 pound = 0,454 kg.
– Tất cả những ai gia nhập giáo phái đều được hứa hẹn cùng một điều: cơ hội để tiếp nhận một ít máu djinn; hay thậm chí, nếu có đủ máu, cơ hội để trở thành djinn.
John lắc đầu:
– Ông điên rồi.
Gã guru cười khúc khích:
– Đúng, ta điên vì quá phấn khởi, nhóc djinn nhỏ bé. Vì, nhờ có các ngươi, kế hoạch của ta có thể tiến triển nhanh hơn nhiều so với dự kiến. Giờ đây, không những ta có được trong tay Hổ Mang Chúa, lão Rakshasas và Nimrod, ta còn có được ba djinn trẻ khỏe mạnh có thể cho ta ít nhất vài lít máu mỗi tuần. Có nghĩa là, ta sẽ mau chóng trở thành một djinn. Và một khi đã trở thành djinn, ta có thể dễ dàng gài bẫy những djinn khác và rút máu của họ.
Dybbuk bắt đầu đánh vật với những sợi dây trói buộc cậu vào cái giường bệnh, nhưng chỉ phí sức. Nghiến răng, cậu bảo:
– Chúng tôi sẽ không để ông làm việc đó.
Gã guru mỉm cười:
– Ồ, nhưng các ngươi không có quyền lựa chọn ở đây. Đừng quên các ngươi là tù nhân của ta. Các ngươi sẽ phải ở đây và cho ta vắt máu bất cứ khi nào cần, như những con cừu ngoan ngoãn.
Philippa nói:
– Đồ ma cà rồng kinh tởm!
Gã guru gật gù:
– A, dĩ nhiên, xét theo một cách nào đó, ngươi nói đúng. Nhưng không cần khẩn trương thế. Các ngươi sẽ được chăm sóc tốt, ăn uống đầy đủ. Và cơ thể djinn cũng rất phi thường. Có lẽ là phi thường hơn cả những gì các ngươi nghĩ. Không giống như con người, djinn các ngươi dường như có thể tái tạo số lượng máu bị mất chỉ trong mấy ngày. Nhanh hơn nhiều so vói người bình thường.
Guru Masamjhasara đứng lên, đeo vào một đôi găng tay cao su - đó là lần đầu tiên bọn trẻ thấy gã để ý đến vấn đề vệ sinh cá nhân - và bắt tay vào việc chuẩn bị dụng cụ truyền máu. Không thể làm được gì để ngăn gã lại, John và Philippa chỉ có thể tuyệt vọng nhìn gã cuộn một bên tay áo của Dybbuk lên, khử trùng lớp da trên cẳng tay cậu bằng một miếng gạc, rồi đâm một cây kim tiêm vào trong mạch. Vài giây sau, máu của Dybbuk bắt đầu chậm rãi rớt xuống một cái túi máu để ở bên giường.
Gã guru cười cười an ủi:
– Đấy, thấy chưa? Không có gì quá tồi tệ, đúng không? Thật sự chẳng có gì đáng ầm ĩ cả. Cho máu dễ như là khúc gỗ rơi ấy mà.
Dybbuk gầm gừ:
– Tôi ước gì ông sẽ rơi như khúc gỗ ấy. Hay tốt hơn, một khúc gỗ sẽ rơi xuống ông. Một khúc gỗ to đùng có một cái đầu sắc nhọn.
Không thèm để ý đến Dybbuk, gã guru xoay người đi đến giường John và nhanh chóng gắn một túi máu vào tay cậu.
John nói:
– Ông là một người bệnh hoạn, ông biết không? Tôi mà ra khỏi đây, thể nào tôi cũng biến ông thành một cái cầu tiêu.
Gã guru nhún vai bảo:
– Nhưng ngươi sẽ không bao giờ ra khỏi đây được. Ít nhất là trong nhiều năm tới. Những bức tường ở trung tâm y khoa dưới đất này dày một mét rưỡi. Nhiệt độ quá lạnh để sử dụng sức mạnh djinn. Và sẽ không có ai đến giúp các ngươi. Chẳng ai dại gì bỏ lỡ cơ hội sống đến 200 tuổi với sức mạnh djinn cả. Djinn các ngươi luôn đứng đầu trong trò chơi xổ số của cuộc sống, không phải sao? Với tất cả mọi cách thức tuyệt vời.
Philippa nói:
– Không quá tuyệt vời như ông thấy đâu. Ít nhất là bây giờ.
Cắm một cảy kim tiêm vào tay cô, gã guru lại khúc khích cười:
– Ngươi nói đúng đấy. Ít nhất là bây giờ.
Rồi gã đứng thẳng dậy ngắm nghía tác phẩm của gã: ba cái bịch nhựa đang dần dần đầy những giọt máu djinn quý giá. Lột găng tay ra, gã chấp tay vào nhau và cúi chào ba tù nhân trẻ của mình.
– Hãy sống hạnh phúc trong ngôi nhà mới của các ngươi. Đây là nơi của sự bình thản và thư giãn. Một nơi của nghệ thuật sống buông xả. Và của sự vô vi có ý thức. Thật sự các ngươi đã hoàn thành định mệnh của mình.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu