Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Hoàn Hảo
ách đó vài ngàn dặm ở New York, hai Nơi Khác - những bản sao hoàn hảo của John và Philippa được tạo ra bởi thiên thần Afriel - đang cư xử một cách quá hoàn hảo. Một trong những việc làm cho thiên thần thánh thiện chính là, trong con người họ không có chỗ cho cái xấu, sự cẩu thả, sự không cân xứng, hoặc sự không hoàn hảo. Điều này có nghĩa John 2 và Philippa 2 không có bất cứ thói xấu bình thường nào của cặp sinh đôi - hay đúng hơn là của tất cả những đứa trẻ khác. Nó không có nghĩa John và Philippa là hai đứa trẻ hư. Không phải. Nhưng cũng giống như mọi đứa trẻ trên thé giới - djinn hoặc mundane - cũng có những lúc lười biếng, thiếu suy nghĩ, không vâng lời, hoặc đơn giản là tinh nghịch. Không có nhược điểm trẻ con thông thường nào ở John 2 và Philippa 2, và chỉ sau một hai ngày xuất hiện ở ngôi nhà số 7 đường 77 phía Đông, mọi người bắt đầu nhận ra cặp sinh đôi cư xử như… thiên thần, thay vì những djinn trẻ bình thường. Bà Trump, quản gia của gia đình Gaunt, là người chú ý đầu tiên khi phát hiện Philippa 2 đang lau chùi phòng tắm, còn John 2 thì đang xách rác đi bỏ. Đó là chưa kể đến trước đấy, bà phát hiện ai đó - đến giờ thì đã có thể dễ đàng đoán ra là ai - đã giúp bà hút bụi và lau chùi nhà cửa.
Vân vê chuỗi ngọc trai của mình - vì bà là một phụ nữ rất giàu có, và thường xuyên đeo những trang sức quý giá bên dưới bộ áo khoác ngoài chống bụi khi lau chùi nhà cửa - bà Trump bảo hai đứa trẻ:
– Bà không biết các cháu đang dự tính chuyện gì. Nhưng dù nó là gì đi nữa, bà cũng muốn cảm ơn các cháu đã giúp bà. Căn nhà này có rất nhiều việc phải làm. Đôi lúc bà nghĩ, mình phải cần có sức mạnh ma thuật để mọi chuyện được trôi chảy.
Philippa 2 nói với bà:
– Kìa bà, tụi cháu có dự tính chuyện gì đâu. Tụi cháu chỉ muốn giúp cho một ngày của bà trở nên dễ dàng hơn. Chỉ có vậy thôi.
Đến lượt John 2 lên tiếng:
– Đúng thế. Bây giờ, sao bà không ngồi xuống nghỉ chân khoảng năm phút để cháu pha cho bà một tách trà thảo dược nhỉ? Nhìn bà kìa. Bà sẽ cần đến nó đó.
Bà Trump lắc đầu bảo:
– Và mẹ hai đứa sẽ nói gì? Cô ấy sẽ nghĩ gì khi bước vào đây và thấy bà ngồi chờ hai cháu phục vụ? Bà sẽ bị đuổi việc mất. Bà đâu có được trả tiền để ngồi thong thả uống trà đâu.
Nhưng cuối cùng bà Trump cũng ngồi xuống và cho phép bản thân được nuông chiều một chút. Làm sao bà có thể từ chối chứ? Philippa 2 đã nướng cho bà một cái bánh. Một cái bánh thiên thần.
Mắt ngân ngấn lệ, bà Trump thì thầm:
– Chưa có ai nướng cho bà một cái bánh cả. ít nhất là từ khi bà còn nhỏ.
Không chỉ có vậy, đây còn là cái bánh tuyệt nhất mà bà từng nếm qua. Và tách trà cũng rất được hoan nghênh.
Bà khúc khích cười như trẻ con và nói:
– Bà có thể làm quen với chuyện này đấy.
Nói thì nói vậy, nhưng cũng chỉ một lát sau, bà Trump đã xua hai đứa trẻ ra khỏi bếp và bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, và nhanh chóng quên đi hành động sâu sắc của cặp sinh đôi. Ít nhất là vậy, cho đến sau bữa tối, khi mà bước chân vào phòng ăn để dọn dẹp, bà phát hiện cặp sinh đôi đã làm xong việc đó. Không những thế, chúng còn tráng qua những cái đĩa và xếp gọn gàng vào trong máy rửa chén.
Bà Trump chỉ có thể nói:
– Ừm, bà chưa bao giờ làm vậy.
Ông Gaunt cũng phát hiện ra sự thay đổi trong cặp sinh đôi. Làm sao ông có thể không nhận ra có sự khác lạ trong cư xử của hai đứa con khi Philippa 2 mang tờ báo sáng đến tận giường cho ông cùng với một tách cà phê nóng hổi - tách cà phê tuyệt nhất ông từng uống - và John 2 chuẩn bị nước tắm cho ông? Cặp sinh đôi thậm chí còn nhớ tắt hết các loại đèn và dụng cụ điện gia dụng khi rời phòng, vốn là một trong những nguyên nhân cằn nhằn lớn nhất của ông đối với chúng. Ông Gaunt trân trọng tất cả những chuyện cặp sinh đôi đã làm cho ông, ngay cả khi ông đã nhanh chóng đưa ra kết luận chúng đang “vỗ béo” ông để chuẩn bị vòi vĩnh xin xỏ một cái gì đó trong tương lai. Tuy nhiên, cho đến khi chuyện đó xảy ra, ông quyết định cứ việc thoải mái mà tận hưởng nó.
Cặp sinh đôi cũng không kém phần hoàn hảo trong mắt của bà Gaunt, tuy nhiên, khác với chồng mình, bà kết luận rằng hai đứa trẻ đã lỡ phạm phải một lỗi hớ hênh nào đó, và quyết định để ý quan sát chúng. Nhưng, thay vì khám phá ra một lỗi lầm bí mật nào đó, trước sự ngạc nhiên cực kỳ của mình, bà Gaunt nhìn thấy John 2 ít chơi game trên máy tính hơn, ít coi tivi hơn, và đọc sách nhiều hơn. Hơn thế nữa, bà tiếp tục phát hiện Philippa chải tóc đều đặn, đánh răng sau mỗi bữa ăn, giữ phòng ngăn nắp, và ăn uống điều độ. Cả hai đứa mỗi ngày đều đi tắm ít nhất một lần.
Không cần bị nhắc. Tất cả những điều đó giống y như một phép màu. Chỉ có Monty, con mèo của gia đình Gaunt, biết được sự thật về hai đứa trẻ sinh đôi. Loài mèo thường biết được những chuyện mà con người, hay thậm chí là djinn, không bao giờ biết được. Đặc biệt là những con mèo từng một thời là nữ nhân, như Monty. Mà cũng không phải Monty không có sẵn vài manh mối: John 2 không cầm đồ đạc chọi nó khi nó chà móng vuốt trên chân cái ghế bành yêu thích của cậu, và Philippa 2 - thường khá thoải mái trong những chuyện này - ngừng lén lút giúi đồ ăn cho nó bên dưới bàn ăn. Nhưng chính yếu vẫn là cái mùi nó ngửi được đã thuyết phục nó rằng đó không phải là cặp sinh đôi mà nó biết. Hai đứa trẻ này không hề có mùi gì - một chuyện không lấy gì làm ngạc nhiên nếu tính đến sở thích giữ sạch sẽ tối đa mới toanh của chúng.
Khi phát hiện John 2 tắm hai lần một ngày, bà Gaunt nghĩ có một chuyện gì đó không ổn đã xảy ra, và nhanh chóng triệu hồi bác sĩ djinn của gia đình, bà Jenny Sachertorte, mẹ của Dybbuk.
Bà nói vói bác sĩ Sachertorte:
– Có chuyện gì đó không ổn với hai đứa bé nhà mình. Mình cũng không biết là gì, nhưng chúng cư xử không giống thường ngày chút nào.
– Cậu nói rõ hơn được không, Layla?
– Bình thường tụi nó không cư xử tuyệt đến như thế. Sốt sắng. Cảm thông. Sâu sắc. Hòa nhã. Ngoan ngoãn. Ngăn nắp. Siêng năng. Và hơn hết, sạch sẽ. Mình nghĩ, có khi tụi nó bị bệnh, stress, hay bị gì gì đó rồi.
Bác sĩ Sachertorte lắc đầu bảo:
– Layla yêu dấu, nếu cậu không phiền mình nói thẳng, mình nghĩ cậu đang bị căng thẳng thần kinh quá mức rồi đấy. Các bậc phụ huynh khác sẽ mừng hết cỡ nếu con họ có “nhược điểm” như cậu vừa mô tả. Vả lại, ít nhất cậu còn biết được con cậu ở đâu, ít nhất cậu còn biết được tụi nó còn sống.
Nói đến đây, bác sĩ Sachertorte nuốt nước miếng, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.
Nấm lấy tay cô bạn và bóp nhẹ, bà Gaunt hỏi thăm:
– Vẫn không có tin tức gì về Dybbuk à?
– Hoàn toàn không có gì. Dì Felicia và mình đã tìm kiếm khắp nơi.
Rồi mẹ của Dybbuk thở dài:
– Đều là lỗi của mình. Mình đã quá nghiêm khắc vói nó. Đáng lẽ mình nên dễ dãi hơn. Nhưng sau những gì xảy ra cho chị nó, Faustina…
Vị nữ bác sĩ djinn bỏ dỡ câu nói và đưa tay lên gạt nước mắt.
Bà Gaunt khăng khăng bảo:
– Không phải lỗi của cậu đâu.
– Không, Layla, chính là lỗi của mình. Còn nhớ cha đỡ đầu của Nimrod từng nói gì không? Để mất một đứa con là sự bất hạnh. Để mất hai đứa nhìn giống như sự bất cẩn.
Sụt sịt mũi, bác sĩ Sachertorte nói tiếp:
– Mình biết nó có liên quan gì đó đến cái chết của bạn nó, Brad, và cha cậu ấy. Mình chắc chắn thế. Nhưng mình không biết chính xác như thế nào. Cảnh sát ở Palm Springs chẳng tìm được manh mối gì cả.
Choàng tay ôm cô bạn thân, bà Gaunt nói:
– Có thể cậu nói đúng. Có thể là do mình căng thẳng thần kinh quá mức thôi.
– Cậu có biết tại sao lại vậy không?
Bà Gaunt im lặng không trả lời.
Bác sĩ Sachertorte khẽ cười bảo:
– Có cần mình nói cho cậu biết tại sao không? Không phải nó quá hiển nhiên rồi sao? Đó là vì cậu đang cảm thấy tội lỗi vì sắp phải rời bỏ tụi nó, để trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo. Mình nói đúng không?
– Cậu biết chuyện đó à?
– Dĩ nhiên. Dì Felicia nói cho mình biết. Và dì ấy nghe được nó từ Edwiges, Djinn Lang thang. Họ là bạn chí cốt của nhau mà.
– Ra là thế.
Djinn Xanh Babylon - theo tục lệ luôn là phụ nữ, đồng thời là djinn mạnh nhất trên thế giới - bắt buộc phải có sự lãnh đạm về tinh thần, để có thể phân xử công bằng giữa cái Tốt và cái Xấu. Bà Gaunt đã bí mật đồng ý tiếp quản vị trí của Ayesha, vị Djinn Xanh già nua, người đồng thời là mẹ ruột của bà, một khi Ayesha qua đời dể ngăn Ayesha bắt Philippa làm Djinn Xanh đời tiếp theo. Vì nếu trở thành Djinn Xanh, thì sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp: phải sống xa gia đình và không có Tình Yêu, dựa theo những quy định vô tình của Logic.
Bác sĩ Sachertorte khẽ lắc đầu nói:
– Cậu đang nghĩ, cậu sẽ thấy dễ dàng hơn để rời bỏ hai đứa con nếu chúng không vâng lời và có suy nghĩ hời hợt. Nhưng thực tế không phải chúng là người đang bệnh đâu, Layla của mình, mà chính là cậu. Bởi vì cậu biết cậu sẽ nhớ chúng đến dường nào một khi rời khỏi nhà.
Rồi dừng lại một chút, vị bác sĩ khẽ đùa:
– Mình nói đúng không? Hay mình nói chính xác?
Bà Gaunt buông ra một tiếng thở dài và thú nhận:
– Ừ. Cậu nói đúng. Nhưng mình có thể làm được gì kia chứ? Mình đã hứa rồi, Jenny. Phải hứa. Mình đã hứa với Ayesha sẽ trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo một khi bà qua đời. Và chuyện đó sẽ không còn lâu nữa đâu. Trên thực tế, chỉ vài ngày nữa thôi.
Rồi cắn môi, bà thì thầm:
– Mình nên nói với chúng như thế nào đây, Jenny? Mình nên nói gì với John và Philippa?
– Cậu có muốn nghe lời khuyên của mình không?
– Dĩ nhiên muốn.
– Vậy thì, cậu hãy nói cho chúng nghe điều mà Ayesha đã nói với cậu và Nimrod, khi bà trở thành Djinn Xanh. Cậu đã vượt qua được nó, Layla. Cho nên chúng cũng sẽ vượt qua được. Hãy nói với chúng điều Ayesha đã nói. Và nếu chúng có một nửa phần sâu sắc và cảm thông như cậu nói, chúng sẽ hiểu. Mình chắc chắn về điều đó.
o O o
Vào sáng ngày Ayesha mất tại nhà của bà ở Berlin, Đức, bà Gaunt tìm thấy hai Nơi Khác ngồi yên đọc sách trong phòng chúng. So vói Philippa, đây là một điều bất bình thường hơn với John, nên bà Gaunt đã đặt tay lên trán cậu để xem cậu có bị hạ nhiệt độ không[24]. Làn da của John vẫn ấm như thường, tuy nhiên thái độ của cậu lại lạ đến mức bà Gaunt phải đi kiểm một cái nhiệt kế và đặt nó bên dưới lưỡi của John 2. Nhiệt độ cơ thể cậu chính xác 38,6 độ C - đối với mundane, nó cao hơn gần 2 độ, nhưng với djinn, đó là nhiệt độ bình thường.
John 2 hỏi bà Gaunt:
– Có chuyện gì không ổn hả mẹ?
[24] Nhiệt độ cơ thể của một djinn bị bệnh sẽ hạ xuống chứ không phải tăng cao.
Bà Gaunt lắc đầu bảo:
– Không có. Ít nhất, không phải với con.
John 2 ngạc nhiên hỏi lại:
– Con hả? Con thấy khỏe mà.
Bà nhún vai nói:
– Con thấy khỏe à, con yêu? Chỉ là, con có vẻ ngoan ngoãn quá thôi.
Philippa 2 chậm rãi đi vào phòng John, đúng cách mà Philippa thỉnh thoảng vẫn làm trong trường hợp bà Gaunt có chỉ thị nào đó cho cô. Cô mỉm cười với bà Gaunt, trước khi ngồi xuống một cách thật hiền thục: đầu gối khép lại, hai bàn tay chắp lại để trong lòng, lưng duỗi thẳng - cách ngồi mà mẹ cô luôn dạy. Thậm chí cô còn đang mặc một trong những bộ váy mà bà Gaunt thích, thay vì một cái quần jean mà Philippa thật vẫn khoái mặc.
Bà Gaunt nói tiếp:
– Cả hai đứa đều vậy. Các con cứ như bị thuần hóa ấy. Ý mẹ là, cứ nhìn cách ngồi trên ghế của con xem, Philippa. Bình thường con toàn ngồi gù cả lưng. Và con đang mặc váy. Con không bao giờ mặc váy, trừ khi mẹ yêu cầu. Còn John thì đọc sách, thay vì coi tivi. Thật không giống bình thường chút nào.
Philippa 2 nói:
– Nhưng mẹ luôn nói con không nên ngồi gù lưng.
John 2 tiếp lời:
– Mẹ luôn bảo con nên siêng đọc sách và ít coi tivi hơn. Và đó là những gì con đang làm.
– Đúng thế, các con yêu của mẹ. Hai đứa nói đúng.
Ngồi xuống một bên giường của John và đối mặt với hai Nơi Khác, vẫn hoàn toàn không nhận ra đó chỉ là hai phiên bản hoàn hào của John và Philippa, bà Gaunt nói:
– Mẹ không nên phàn nàn khi hai đứa làm theo lời mẹ dặn, đúng không? Chỉ là, mẹ đã quen có hai đứa con hơi khó bảo một chút.
Philippa 2 hỏi:
– Ừm, con muốn làm rõ một chuyện: có phải mẹ đang nói với tụi con rằng, mẹ muốn tụi con không vâng lời?
Nụ cười của bà Gaunt có vẻ gì đó không chắc chắn khi bà trả lời:
– Không. Đó không phải điều mẹ muốn nói. Mẹ chỉ không muốn hai đứa trở nên quá tốt với con người thật của mình. Đánh mất tâm hồn hai đứa.
Bà Gaunt hoàn toàn không nhận ra mình vừa nhắc đến vấn đề chính xác đối với hai Nơi Khác: Nơi Khác không hề có tâm hồn, đơn giản chỉ vì nó không có linh hồn. Chỉ có một cách duy nhất để bà Gaunt phát hiện ra danh tánh thật của hai đứa trẻ đang ngồi trước mặt, đó là dẫn chúng lên gác mái và để chúng nhìn vào gương linh hồn. Nhưng bà không hề nghĩ đến việc đó. Đầu óc bà còn đang bận suy nghĩ về một việc khác: không những phải nói cho cặp sinh đôi biết bà ngoại của chúng đã qua đời, bà Gaunt còn phải thông báo việc chính mình đồng ý trở thành Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo, do vậy, sẽ phải rời nhà ngay lập tức. Jenny Sachertorte đã đúng, bà không thể lẩn tránh mãi. Bà Gaunt quyết tâm nói thẳng cho cặp sinh đôi biết tin tức đau lòng đó, theo đúng cách mà mẹ của bà đã làm vào rất, rất nhiều năm trước đây.
Bà nói:
– Mẹ xin lỗi, nhưng điều đó có nghĩa mẹ sẽ phải vĩnh viền rời khỏi nhà. Mẹ sẽ phải rời khỏi hai con và cha các con, đến sống ở Berlin. Và Babylon, dĩ nhiên. Ngay lập tức.
Đưa tay gạt một giọt lệ khỏi mắt, Philippa 2 nói:
– Con hiểu rồi. Mẹ làm điều này chỉ vì con, đúng không?
Bà Gaunt lắc đầu:
– Không, Philippa. Người mà Ayesha chọn để nối nghiệp luôn là mẹ. Không phải con. Cho nên, không có lý do gì để con cảm thấy có trách nhiệm với những gì đã xảy ra đâu, con yêu.
John 2 gật đầu một cách bình tĩnh, vì dĩ nhiên cậu có thể nhớ được tất cả những gì John thật sự nhớ, và nhún vai nói:
– Thảo nào con cứ thấy là lạ khi đó. Sao mọi chuyện có thể kết thúc đơn giản thế? Ở Iravotum. Giờ thì con đã hiểu tại sao.
Phần lớn thời gian, Djinn Xanh sống ở Berlin. Nhưng Iravotum là một vùng đất kỳ lạ ở Babylon, nơi mà, mỗi năm một lần, Djinn Xanh đến đó sống để có thể làm cứng lại trái tim của mình.
Cặp sinh đôi bản sao im lặng trong giây lát để cân nhắc phản ứng nào là tốt nhất. Và chúng nhanh chóng đi đến kết luận rằng cả hai sẽ không giúp được gì cho bà Gaunt nếu thể hiện những cảm xúc thái quá. Và chúng quyết định rằng điều tốt nhất, nhân hậu nhất, ít ích kỷ nhất mà chúng có thể làm là nghĩ đến cảm nghĩ của bà Gaunt thay vì của chính mình, và phải làm bà cảm thấy thoải mái, dễ dàng hơn để làm chuyện mà rõ ràng bà không thể trốn tránh.
John 2 hỏi:
– Mẹ nói chuyện với cha chưa?
Bà lắc đầu:
– Vẫn chưa. Mẹ sợ khi nghĩ đến lúc đó. Ông ấy không mạnh mẽ được như các con.
Trên thực tế, hai đứa trẻ quả mạnh mẽ hơn nhiều so vói suy nghĩ của bà Gaunt. Bà cho rằng, có lẽ vì chúng là cặp sinh đôi. Cùng với nhau, một cặp sinh đôi có một sức mạnh tiềm tàng mà những ai không phải trẻ sinh đôi không bao giờ có hay hiểu được. Bà Gaunt nhận ra bà không cần phải lo lắng quá mức để nói với lũ trẻ. Nhưng ông Edward Gaunt lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tại sao đến giờ bà mới nhận ra điều đó? Người mà bà cần lo lắng chính là chồng mình, chứ không phải hai đứa con. Ông sẽ phản ứng ra sao? Ông ấy sẽ vượt qua chuyện này như thế nào? Liệu ông có thể tiếp tục sống mà không có bà không?
Vẫn ảo tưởng rằng đây là hai đứa con của mình, bà Gaunt ôm hai Nơi Khác vào trong vòng tay, hôn lên trán chúng, những cái trán đậm mùi xà bông gội đầu không giống tính cách bình thường của cặp sinh đôi. Và, dù cố mang vẻ mặt dũng cảm để có thể an tâm rời đi, bà Gaunt có lẽ cũng có một ít thất vọng - vì dù ngưỡng mộ sức mạnh tinh thần của con, bà sẽ thấy vui hơn nếu chúng có thể nhỏ vài giọt lệ.
Và rồi bà lờ mờ đoán chuyện gì đả xảy ra. Một cách sai lầm
Bật khóc nức nở, bà Gaunt mếu máo nói:
– Ôi. Dĩ nhiên rồi. Dĩ nhiên. Thể nào các con lại ngoan ngoãn như vậy. Đó là lý do, đúng không? Đó là lý do tại sao các con cư xử như thế này. Cố gắng làm mọi việc dễ dàng hơn cho mẹ khi rời đi. Hai đứa đã đoán. Đoán ra mẹ sắp phải đi. Đoán ra và cố gắng làm mẹ cảm thấy thanh thản để rời đi, đúng không?
Rồi bà không ngừng hôn hai đứa trẻ.
– Mẹ thật hạnh phúc có được hai đứa con tuyệt vời như thế này. Thiên thần của mẹ. Hai con chính là thế. Những thiên thần nhỏ bé.
Điều đó, dĩ nhiên, gần như chính xác.
Đến giờ thì John 2 đã nhận ra cậu và Philippa 2 đã tính toán sai một chút, và bà Gaunt thật sự đã hy vọng hai đứa con ruột thịt của bà ít nhất sẽ cố gắng ngăn cản bà rời khỏi nhà. Và cuối cùng, cậu nói điều mà cậu nghĩ John thật sẽ nói:
– Đừng đi mà mẹ. Làm ơn. Tụi con sẽ không để mẹ đi đâu Nếu mẹ rời khỏi nhà, tụi con nhắt định sẽ đến tìm và mang mẹ về.
Philippa 2, giờ cũng hiểu cần phải nói gì để bà Gaunt cảm thấy đỡ đau khổ hơn, tiếp lời:
– Đúng thế. Tụi con sẽ không để mẹ đi đâu.
Bà Gaunt nuốt nước mắt nói:
– Mẹ xin lỗi, nhung mẹ thật sự phải ra đi. Bởi vì mẹ đã hứa. Giống như các con sắp làm bây giờ. Mẹ muốn hai đứa hứa vói mẹ rằng, hai đứa sẽ ở đây và chăm sóc cho cha. Rằng hai đứa sẽ thay mẹ bảo vệ cho ông bằng mọi giá.
Khi cặp sinh đôi giữ im lặng, theo cách mà chúng nghĩ thích hợp cho hoàn cảnh này, bà Gaunt suy nghĩ trong vài giây và rồi, mỉm cười một cách can đảm, nói:
– Mẹ không thể trách các con được. John và Philippa mà mẹ biết và yêu sẽ không bao giờ hứa một chuyên như thế, đúng không? Cho nên, hãy cẩn thận lắng nghe lời mẹ nói. Đây là chuyện sẽ xảy ra nếu hai đứa quyết định rời khỏi đây và đuổi theo mẹ. Không phải với hai đứa. Mà với cha hai đứa. Giờ hãy lắng nghe thật cẩn thận. Cả hai đứa. Hai đứa có bao giờ nghe nói đến một người đàn ông tên gọi Methuselah chưa?
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu