Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Những Cặp Sinh Đôi
hải hì hục suốt mấy tiếng đồng hồ, cặp sinh đôi mới cài đặt xong cái laptop Bungle mới tinh của chúng. Cách đến mấy ngàn dặm ở Ấn Độ, hệ thống trợ giúp qua tổng đài của hãng Bungle chẳng giúp ích được gì cho hai anh em. Người kỹ thuật viên ở đầu dây bên kia, một người Mỹ với giọng nói trầm tĩnh, tự giới thiệu tên là Joey và bảo anh ta quê ở Cleveland, Ohio, dường như chẳng biết gì nhiều về máy tính. Trên thực tế, John cảm thấy anh chàng Joey này toàn đưa ra hướng dẫn ngược lại so với những gì cần làm để cái laptop hoạt động đàng hoàng. Sau gần một tiếng đồng hồ căng tai lên nghe một đống hướng dẫn vô ích và ngược đời của Joey, John thẳng tay dập máy, và quyết định điều tốt nhất cậu nên làm là lôi cuốn sách hướng dẫn ra đọc. Và bằng cách này, cuối cùng cậu cũng làm cho cái máy tính của hai anh em khởi động được. Gần như ngay lập tức, cậu nhận được email từ Dybbuk:
Cần gặp cậu gấp ở đảo Bannerman trên sông Hudson không xa chỗ cậu. Vấn đề sống còn, nên làm ơn đừng nói với ai. Đặc biệt là mẹ cậu, vì bà sẽ nói với mẹ tớ. Mẹ tớ sẽ cố giúp tớ và sẽ gặp nguy hiểm. Đi một mình nhé. Và làm ơn cẩn thận coi chừng bị theo đuôi. Hai người đã bị giết bởi những kẻ đuổi theo tớ. Chúng sẽ không ngần ngừ giết thêm người khác đâu.
Đứa bạn đang sợ chết khiếp của cậu, Buck S.
Đưa cái email cho Philippa xem, John hỏi ý kiến cô về nó. Philippa khuyên:
– Gửi lại một email khác hỏi kỹ chuyện gì đang xảy ra. Ý em là, lỡ email này do ai khác gửi thì sao.
John lắc đầu:
– Không, đây đúng là địa chỉ email của Buck. Và văn phong kiểu này cũng giống cậu ấy. Vả lại, anh đã thử gửi email cho cậu ấy rồi. Nó bị trả ngược lại. Và anh nghĩ, nếu thật sự đang gặp nguy hiểm, cậu ta có lẽ sẽ không thể nhận email được nữa. Cái email này gửi vào ngày sinh nhật của chúng ta. Và chuyện gì cũng có thể xảy ra trong suốt khoảng thời gian từ đó đến giờ.
Kiếm một cuốn hướng dẫn du lịch bản địa, Philippa tìm xem đảo Bannerman rốt cuộc nằm ở đâu. Cô thông báo:
– Nó nằm trên sông Hudson, cách New York 70 dặm. Đi tàu lửa hai tiếng để đến Newburgh. Và nghe đoạn này nè. “Hòn đảo đóng cửa với khách tham quan. Một khi đến Newburgh, cách duy nhất để lên đảo là dùng xuồng”. Sao cậu ấy không chọn nơi nào khác dễ đến hơn chứ?
John nhận xét:
– Có khi cậu ấy cố tình chọn nơi đó đấy chứ. Một nơi khó đến đồng nghĩa với một nơi an toàn mà.
Philippa vẫn nhăn mặt:
– Nhưng việc đến đó khó hay không cũng chỉ là một nửa lý do em không muốn chúng ta đi. Ở trển lạnh lắm đó. Lạnh hơn trong thành phố nhiều. Chúng ta sẽ phải đến đó mà không có sức mạnh djinn hỗ trợ, và khi đến nơi thì vẫn là tay không hoàn tay không.
John bảo:
– Điều này càng giải thích tại sao Dybbuk đang lo cho tính mạng mình. Và càng có lý do để anh đến giúp cậu ấy.
Philippa cảm thấy không biết nên cười hay nên khóc với ông anh. Có những lúc lòng can đảm của John thật không tốt cho sức khỏe của chính cậu chút nào. Cô lắc đầu nói:
– Nếu tình huống bị đảo ngược, và chúng ta gửi cho Dybbuk một email như thế này, em cá là cậu ấy sẽ chẳng thèm đến giúp chúng ta đâu.
Ngừng lại một chút, cô nói tiếp:
– Em thì em chẳng rõ một chuyến đi xuồng từ Newburgh đến hòn đảo sẽ kéo dài bao lâu, nhưng em không nghĩ mẹ sẽ cho chúng ta đi đâu cả một ngày. Hoặc có thể lâu hơn. Anh có thấy dạo gần đây mẹ để mắt đến chúng ta hơi bị kỹ không? Thậm chí mẹ còn cất cả cái lược của em chỉ vì lo ai đó sẽ ếm bùa lên nó đấy.
John ngạc nhiên hỏi:
– Thật hả? Anh thì chẳng thấy mẹ cất lược của anh bao giờ.
Philippa mỉm cưới:
– Để làm gì chứ? Anh thì có bao giờ chải đầu đâu mà lo.
Rồi cô nghiêm giọng nói:
– Tất cả những gì em muốn nói là, nếu chúng ta rời khỏi nhà đế đến đảo Bannerman như yêu cầu của Dybbuk, thể nào mẹ cũng nghĩ chúng ta đã biến mất.
John bảo em:
– Anh biết chứ. Anh biết có nhiều lý do để chúng ta nên ở nhà và không làm gì cả. Nhưng anh vẫn phải đi, Philippa ạ. Chỉ vì Dybbuk không đối xử với chúng ta như một người bạn, không có nghĩa chúng ta cũng không thèm xem cậu ấy là bạn.
Rồi nhún vai, cậu nói:
– Nhưng anh chắc thế nào cũng có cách để chúng ta làm việc này mà không làm rung chuông báo động của mẹ.
Philippa thiếu điều thở dài:
– Thì dĩ nhiên là có rồi. Nó gọi là sức mạnh djinn. Nhưng đáng tiếc là chúng ta không có nó. Không phải là hiện giờ. ít nhất chúng ta cũng phải chờ cho đến khi khí hậu ấm hơn một chút.
– Vậy sao chúng ta không tìm người có sức mạnh nhỉ?
– Cậu Nimrod à?
– Chính xác. Có thể là sau khi nghe giải thích, cậu Nimrod sẽ giúp chúng ta một tay. Dù gì thì Dybbuk cũng đâu có nói đến chuyện đừng kể cho cậu Nimrod đâu.
Philippa quay số điện thoại nhà cậu Nimrod ở London và nói chuyện với ông Groanin.
Ông Groanin nói với giọng như giận dỗi gì đó:
– Rất tiếc, nhưng cậu Nimrod của hai đứa đã đi rồi, Philippa. Cùng với anh Rakshasas.
– Cậu có nói đi đâu không ông? Địa chỉ? Số điện thoại liên lạc?
– Cậu ấy không giao phó cho ta nhũng thông tin đó. Ta, quản gia của cậu ấy. Dĩ nhiên, giờ đang là Samum. Kỳ nghỉ lễ djinn.
Philippa vỗ trán cái chét và nói:
– A, đúng ha. Thế mà cháu quên khuấy. Cậu có nói bao giờ quay về không ông?
– Chẳng nói gì cả. Nhưng ta nghĩ sẽ sớm thôi. Nimrod thậm chí còn không dặn ta sắp xếp một vali hành lý nào để mang theo mà. Và anh Rakshasas cũng để lại cây đèn của mình trong hầm.
Philippa nhận xét:
– Lạ thật. Không giống ông ấy chút nào.
– Đúng là không. Cháu còn cần gì nữa không?
– Không ạ. Cám ơn ông, ông Groanin.
Tiếp theo, John gọi điện cho ông Vodyannoy, một người bạn djinn của cậu sống trong tòa nhà Dakota ở phía bên kia Công viên Trung Tâm, và ông Gwyllion, chủ cửa hiệu “Quyển sách bị phong ấn” trên đường 57 phía Tây, nhưng họ cũng không có nhà. Cậu thậm chí còn thử gọi cho Agatha Daenion và Jonathan Munnay, hai nguôi bạn nhỏ tuổi quen ờ bữa tiệc sinh nhật, nhưng vẫn không được.
Lắc đầu chán nản, John phàn nàn:
– Hình như chúng ta là gia đình djinn duy nhất ở New York không ăn mừng ngày lễ này. Dĩ nhiên, tất cả là lỗi của cha. Ông thậm chí còn không hứng thú với mấy ngày lễ của mundane, chứ nói gì đến là của djinn.
Philippa nói:
– Vậy là không tìm được ai để giúp phải không John? Có vẻ như chúng ta nên quên chuyện này đi thôi.
Nhưng John thật sự vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ ý định giúp Dybbuk. Sau một hồi nhăn mày nhăn trán suy nghĩ, cậu tuyên bố:
– Vẫn còn một người nữa trong thành phố có thể biết phải làm gì. Uma Karuna Ayer.
– Người nói sẽ trở thành một Ẩn Sĩ ấy à?
– Chính xác. Anh chắc người có ước muốn như vậy sẽ không làm một chuyện cho bản thân như đi nghỉ lễ đâu.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng chúng ta biết tìm chị ấy ở đâu bây giờ? Em nghe nói chị ấy sống ngoài đường như những người vô gia cư. Vả lại, chị ấy cũng đâu lớn hơn chúng ta bao nhiêu. Và thời tiết này thì chị ấy cũng yếu như chúng ta thôi.
John gục gặc đầu:
– Đúng thế. Nhưng có thể chị ấy sẽ biết một djinn nào đó giúp được chúng ta. Còn về chuyện tìm chị ấy cũng không khó. Còn nơi nào để tìm một chiếc lá tốt hơn ờ trong rừng chứ.
– Anh bắt đầu nói y chang ông Rakshasas rồi đó.
– Thì đây đúng là điều ông ấy đã nói mà.
Rồi John giải thích:
– Nhưng nói chung, ý anh là chúng ta có thể tìm chị Uma ở nơi nào có nhiều người vô gia cư. Công viên Quảng trường Washington. Nhà ga trung tâm. Khu Lower East Side[8]. Theo như những gì anh đọc trên báo hôm bữa, có thể chúng ta nên bắt đầu kiếm từ đoạn đường ngầm A hoặc C dẫn khỏi ga tàu điện ngầm phố Chambers. Có hàng tá người vô gia cư sống ờ đó. À, xém quên, tốt nhất chúng ta nên đi vào buổi tối. Giờ đó mới dò nhận ra người vô gia cư. Nếu có nhà, người ta đã về nhà thay vì ở ngoài đường, đúng không?
[8] Đông nam Manhattan, thành phố New York.
Hai anh em chờ đến khi trời tối mới lẳng lặng lẻn ra khỏi nhà. Bận bịu chiêu đãi buổi tiệc tối dành cho vài người bạn làm trong ngành ngân hàng của ông Gaunt, cha mẹ chúng không hề nhận ra chuyến đi đêm đột xuất của hai đứa con.
Bắt chuyến tàu A khu kinh doanh xuống phố Chambers, hai anh em nhanh chóng phát hiện ra hai điều: thứ nhất, sự thật là không có người vô gia cư sống trong các đường tàu điện ngầm ở thành phố New York; và thứ hai, việc lẩn quẩn trong khu vực sống của năm mươi ngàn người vô gia cư trong thành phố không phải là một việc an toàn, nhất là về đêm. Một người đàn ông mà chúng gặp bên ngoài một tiệm cà phê ở quảng trường Washington đã bám theo hai anh em suốt một lúc lâu. Dù đã nhanh chóng cắt đuôi được ông ta, cặp sinh đôi vẫn rảo bước đi thật nhanh, đầu không ngừng ngoảnh lại ngó sau lưng cho đến khi tới được quảng trường Thống Nhất cách đó vài dãy nhà về phía bắc.
Sau khi lấy lại hơi, John nhăn nhó:
– Đây là ý kiến tệ nhất mà anh từng nghĩ ra. Sao lúc đầu em không cản anh lại, Phil? Như em vẫn thường làm mỗi khi anh có suy nghĩ ngu ngốc nào đó ấy.
– Bởi vì anh đã đúng.
Vừa nói, Philippa vừa chỉ tay vào phía trong cửa sổ một ngân hàng. Ở đó, ngồi trên sàn của khu máy ATM, là một người ăn mày bẩn thỉu nhất mà Philippa từng thấy, và kế bên ông, với một cái túi ngủ dơ hầy quấn quanh người, là một cô gái tóc vàng cao dong dỏng. Khoác trên người bộ đồ mòn xơ cả chỉ, nhìn cô lôi thôi lếch thếch bằng một nửa người bạn đồng hành của mình. Đó là chị Uma Karuna Ayer. Nhìn thấy cặp sinh đôi, chị Uma nhảy bật dậy, bước ra khỏi cái túi ngủ của mình, và mở cửa ra.
Chị hỏi:
– Hai đứa đang làm cái gì ở đây vậy?
Với một mắt e dè ngó người ăn mày đứng sau lưng chị, John trả lời:
– Thì tụi em đang tìm chị mà.
Uma nhíu mày hỏi:
– Mẹ chị nhờ hai đứa hả?
Philippa lắc đầu:
– Không có. Chỉ là tụi em đang muốn nhờ chị giúp một chuyện thôi. Một cậu bạn của tụi em đang gặp rắc rối và cần được giúp đỡ. Nhưng cậu ấy ở cách đây đến mấy tiếng đi xe lửa, và tụi em không thể đến đó mà không để mẹ phát hiện ra tụi em vắng mặt ở nhà.
Chị Uma gật gù:
– À, chị biết cảm giác đó như thế nào. Đó là một trong những lý do chị đến đây. Để có thể tự mình làm một việc gì đó.
Rồi thở dài một tiếng, chị buồn bã nói:
– Thiệt ra chị cũng muốn giúp hai đứa lắm. Chỉ có điều trời đang lạnh quá, nên sức mạnh của chị chẳng còn được bao nhiêu. Cho đến khi ngoài trời ấm hơn một chút, tất cả những gì chị có thể làm là hô biến cho mình một tách cà phê nóng thôi.
John thắc mắc:
– Ừm, em hỏi một chuyện được không: rốt cuộc trở thành Ẩn Sĩ để làm gì nếu chị không thể giúp được chính bản thân mình chứ? Nguy hiểm lắm đó, chị Uma.
– Ồ, chị sẽ ổn thôi. Nghe nói mấy ngày nữa là trời sẽ ấm lên ngay ấy mà.
Rồi quay đầu nhìn người bạn đồng hành xộc xệch của mình, chị mỉm cười:
– Cho đến lúc đó, chú Afriel, bạn chị, sẽ bảo vệ chị.
Philippa nhăn mặt:
– Và ai sẽ bảo vệ cho chú Afriel chứ? Nhìn hai người kìa. Một bữa ăn no sẽ tốt cho cả hai đấy. Đây!
Nói rồi, cô đưa cho mỗi người một tờ 10 đô từ trong túi.
Chú Afriel nhét tiền vào trong túi quần, rồi giơ một ngón tay đầy cáu ghét lên giật giật một lọn tóc màu vàng xỉn trên trán. Chú có mùi như một cái bánh sandwich phô mai bị mốc. Một ngón chân to đùng có màu sắc và hình dạng như một quả óc chó ngâm giấm thò ra khỏi mũi giày đế mềm của chú. Mỗi lần nhìn chú, Philippa chỉ muốn kiếm ngay một cái khăn tay để bịt mũi và miệng lại.
Bằng một giọng nói nghe như được tạo ra từ một thùng nhựa đường, chú bảo:
– Ta nghĩ là ta mắc nợ lớn với cháu rồi.
Philippa nói:
– Chú không cần nhắc đến điều đó.
Và cô nói câu đó hoàn toàn theo nghĩa đen của nó, vì mỗi khi chú Afriel lên tiếng, hơi thở hôi rình của chú làm cô muốn phát ói.
Chú Afriel lại nói:
– Đừng nói với ta đó là tất cả số tiền cháu có chứ.
Cảm thấy ông chú Afriel này có hơi khiếm nhã và chả biết ơn gì, Philippa nói:
– Hả… ờ, có vẻ thế. Tại sao? Với chú vậy chưa đủ hả?
John xen vào:
– A, cháu có ít tiền đây. Chú có thế dùng nó.
Cầm lấy số tiền John đưa, chú Afriel lại nhét nó vào túi quần. Rồi chú mỉm cười tuyên bố:
– Vì hai đứa đã tốt bụng giúp ta và Uma, ta sẽ giúp hai đứa.
Philippa cười nhạt:
– Chú thì giúp được gì cho tụi cháu chứ?
Không thèm để tâm đến lời nói móc của Philippa, chú Afriel tiếp tục nói:
– Thường thì ta không giúp djinn. Nhiệm vụ của ta chỉ là giúp con người. Nhưng vì cả hai đều có nửa dòng máu con người, ta nghĩ chắc có giúp cũng không sao.
Philippa ngạc nhiên hỏi:
– Sao chú biết tụi cháu là djinn chứ? Chú cũng là Ẩn Sĩ à?
Chú Afriel mỉm cười:
– Không. Ta không phải Ẩn Sĩ.
Chị Uma giải thích:
– Chú Afriel là một Thiên Thần. Chú ấy là “Thiên Thần của Tuổi Trẻ”.
Cái nhìn của John vào người đàn ông lếch thếch đứng cạnh chị Uma có phần ngờ vực. Nhìn ông nhớt nhát những mỡ và mỡ hơn một hộp bánh pizza, và già hơn cả cha cậu.
Cậu thốt lên:
– Đùa! Và ý chú là, chú chỉ giúp mundane nào đối xử tốt với chú thôi à?
Chú Afriel gật đầu và nở nụ cười.
Nhớ lại lời mẹ nói, Philippa lặp lại:
– Đừng quên đối xử tốt với người lạ, vì sẽ có khi ta đối xử tốt với thiên thần mà không biết.
Ngay khi nói điều đó, Philippa vẫn nghĩ người nào dũng cảm lắm mới dám đến gần một người bốc mùi kinh như chú Afriel. Tuy nhiên, cô cũng phải thừa nhận rằng, ánh mắt xanh thẫm nhìn như đang xuyên thẳng vào lòng người của chú đúng là có gì đó rất đặc biệt.
Chú Afriel gật đầu:
– Đúng thế. Ngoại trừ nó không thật sự là lý tưởng sống của ta. Dạo gần đây thế giới này có nhiều sự tự tin quá. Sự tự tin, và niềm tin rằng khoa học có tất cả mọi câu trả lời. Công việc của ta là mang đến những sự việc hy hữu đủ làm con người phải tròn mắt kinh ngạc, để cho thấy các nhà khoa học không có câu trả lời cho tất cả mọi việc. Những sự việc kỳ diệu đủ để giúp con người tin tưởng vào một cái gì đó ngoài bản thân họ.
John hỏi:
– Ý chú là, những phép lạ?
Chú Afriel cho biết:
– Phép lạ chỉ là một trong những việc ta làm thôi. Ta còn thực hiện điềm báo, điều kỳ diệu, hiện tượng siêu nhiên, và điều bí ẩn. Dĩ nhiên là ngoại trừ ngày Chủ Nhật. Ta không bao giờ làm việc vào ngày Chủ Nhật cả.
Chị Uma giải thích thêm:
– Thiên thần mạnh hơn djinn rất nhiều. Nếu để tâm, gần như không có gì chú Afriel không làm được.
Chú Afriel bảo:
– Ta rất cảm động vì lòng tốt của hai đứa đối với ta và Uma, cũng như với cậu bạn Dybbuk. Dybbuk là người cả hai muốn giúp, đúng không?
Đoán là thiên thần có lẽ biết được nhiều chuyện mà không cần ai tiết lộ cho, John chỉ nói:
– À… ờ, vàng ạ.
Chú Afriel nói:
– Cậu ấy sẽ cần cả hai giúp đỡ rất nhiều đấy. Ta không thể nói gì khác. Như vậy sẽ là can thiệp vào Định Mệnh. Nhưng ta có thể giúp giải quyết chuyện ở nhà cho hai đứa. Cho cả hai một bằng chứng ngoại phạm. Hay nói chính xác, một Nơi Khác. Hay hai Nơi Khác, vì có đến hai người. Còn về sức mạnh djinn, ta e là hai đứa sẽ phải chờ cho thời tiết ấm hơn. Phép lạ ta còn có thế làm. Chứ điều không thể thì vĩnh viễn vẫn là điều không thể.
Gật đầu, Philippa hỏi:
– Nơi Khác là gì vậy chú?
Chú Afriel giải thích:
– Nơi Khác là một thứ có thể cung cấp cho hai đứa một lý do vắng mặt chính đáng. Và không ai làm điều đó tốt hơn chính bản thân hai đứa, đúng không nào?
Rồi với một ngón tay nhìn có vẻ bẩn thỉu, chú Afriel hướng ánh mắt của John và Philippa về phía hai người đang thình lình đứng ngay cạnh họ. Chú giới thiệu:
– John. Philippa. Ta muốn hai đứa gặp John và Philippa.
John cảm thấy quai hàm của cậu như muốn rớt xuống đất khi cậu mặt đối mặt với… chính bản thân mình. Cậu nói trong sự ngạc nhiên tột độ:
– Ôi, chính là cháu. Làm thế nào mà chú làm được chuyện không tưởng này vậy, chú Afriel?
Nhún vai, chú Afriel bắt đầu vừa gãi vừa nói:
– Không phải chuyện không tưởng. Đó là điều chắc chắn. Như ta đã nói, đây là chuyện ta có thể làm. Ờ mà nhân tiện nói rõ luôn, cái mà hai đứa đang thấy không được tính là phép lạ. Nó là điều kỳ diệu.
Philippa, người cũng không kém kinh ngạc như ông anh trai khi đối mặt với bản sao y hệt của mình, ậm ừ:
– Ờ, vâng, là điều kỳ diệu.
Rồi đi vòng ra sau lưng Philippa số 2 - một góc nhìn của chính bản thân cô mà cô chưa bao giờ nhìn thấy được - Philippa hỏi:
– Cháu thật sự nhìn như vầy sao?
Chú Afriel nói với cô:
– John chỉ là song sinh về mặt sinh học của cháu thôi. Nhưng đây là song sinh giống hệt cháu. Nó sẽ suy nghĩ, nói, và cư xử y như cháu. Không ai có thể phân biệt được hai người, ngoại trừ cháu. Dù là mẹ cháu. Ngay cả John cũng không.
John nhận xét:
– Nhưng cái Nơi Khác này chưa nói gì mà. Nếu thật sự giống như Philippa, đến giờ nó sẽ nhảy vào họng chú và hỏi một câu rắc rối nào đó rồi.
Lườm mắt nhìn anh một cái rõ dài, Philippa nói:
– Cám ơn nhiều, John. Nhưng anh ấy nói đúng, chú Afriel. Bản sao của cháu sao chẳng nói gì cả thế.
Chú Afriel cho biết
– Nơi Khác chi bắt đầu cư xử như người thật khi nào cháu đưa nó về đến nhà thế chỗ cho cháu. Hai đứa thấy đấy, nó giống như một phiên bản con người mở rộng. Chỉ là một cơ học lượng tử đơn giản thôi. Trái ngược với những gì Einstein suy nghĩ, thế giới luôn tồn tại khả năng có một thứ cùng một lúc tồn tại ở hai nơi khác nhau. Nó là cái được gọi Sự Chồng Chập. Không có một lời giải thích hợp logic nào về nó. Không một nhà khoa học nào có thể giải thích được. Hoặc ít nhất là trong vòng 100 năm nữa. Và đó chính là lý do tại sao ta gọi nó là điều kỳ diệu.
Philippa hỏi lại:
– Nghĩa là, chỉ khi nào hai cái Nơi Khác này đặt chân vào nhà tụi cháu thì chúng mới bắt đầu trở thành tụi cháu à?
Chú Afriel nói:
– Ừ. Nhưng có hai điều hai đứa cần lưu ý. Thứ nhất, Nơi Khác không có linh hồn. Đó là một thứ mà ngay cả ta cũng không tạo ra được. Vì thế, đừng bao giờ để chúng đến gần gương linh hồn của hai đứa. Nếu không, mẹ hai đứa sẽ đoán được chuyện gì đang xảy ra, và thế là trò chơi sẽ kết thúc. Thứ hai, hai cái Nơi Khác này không thể thay thế hai người vĩnh viễn. Nó có liên quan đến sự phân rã hạt hạ nguyên tử, nhưng ta không nghĩ hai đứa có đủ thời gian để nghe giải thích rõ ràng về cái thuyết ấy. Chỉ cần nhớ rằng: Nơi Khác chỉ tồn tại trong một vĩnh hằng. Đó là một đơn vị thời gian riêng tính trong vũ trụ Ête, chứ không phải là khoảng thời gian vô tận mà con người thỉnh thoảng đề cập đến.
John xém đổ mồ hôi hột:
– Ùm, nhưng chính xác một vĩnh hằng kéo dài bao lâu? Nếu tính theo hệ thống thời gian ở Trái đất ấy.
– Chính xác là một triệu giây. Hay nói theo đơn vị số học dễ hiểu nhất là
11,57407407407407407407407407407 ngày.
Rồi bật cười khùng khục, chú Afriel kết luận:
– Giờ thì chắc hai đứa đã hiểu tại sao nói một vĩnh hằng sẽ dễ hơn nhiều.
Philippa nhận xét:
– Không lâu như cháu tưởng. Ý cháu là, một vĩnh hằng ấy. Cháu cứ nghĩ nó phải lâu hơn thế cơ. Cỡ mấy ngàn năm chẳng hạn.
Chú Afriel nói:
– Tất cả các đơn vị thời gian đều có liên quan với nhau. Một vĩnh hằng ở dưới này là một thứ hoàn toàn khác so với một vĩnh hằng ở trên kia. Đó là cái mà chúng ta hay gọi là nghịch lý thời gian, và nó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nhưng nhìn chung thì, ở nơi nó diễn ra, một vĩnh hằng là khoảng thời gian mà một suy nghĩ vụt qua đầu Thượng đế. Điều đó có nghĩa, nó không là bao với Đức Chúa trời, nhưng lại là một khoảng thời gian đáng kể với hai đứa. Và đó là một nghịch lý khác.
Đưa tay nghịch tóc của John số 2, John hỏi:
– Thế chuyện gì sẽ xảy ra với cái cậu này sau một vĩnh hằng?
– Nó sẽ biến mất. Cả hai cái Nơi Khác này. 999,999 giây trước chúng sẽ còn ở đây, và rồi giây tiếp theo…
Búng tay một cái, chú Afriel nhún vai nói tiếp:
– …Bùm. Biến mất. Chỉ trong một cái chớp mắt. Giống như cỗ xe ngựa của cô bé Lọ Lem. À mà sẵn tiện nói về thời gian, hai đứa không nghĩ đã đến lúc phải đi sao? Nếu nhanh chân, hai đứa có thể bắt kịp chuyến xe lửa cuối cùng ngược lên sông Hudson ở Nhà ga Penn. Mọi chuyên khác cứ để ta, ok?
Philippa lắc đầu:
– Cháu nghĩ tụi cháu cần tạt ngang nhà trước. Tụi cháu cần ít tiền để mua vé tàu mà.
Đến lượt chú Afriel lắc đầu:
– Không cần đâu. Hai đứa có tiền. Và hai đứa đã có sẵn vé rồi.
John thò tay vào túi quần và nhận ra chú Afriel không đùa: đúng là cậu có một vé tàu, và bóp tiền của cậu có nhiều tiền hơn là lúc cậu rời khỏi nhà. Cậu quay sang nói với em:
– Ê, em biết gì không? Chú ấy nói đúng đấy.
Chú Afriel nói tiếp:
– Ta đã sắp xếp xuồng đợi sẵn hai đứa ở Câu lạc bộ Du thuyền Newburgh rồi. Cho nên, không có lý do gì trì hoãn hai người lên đường ngay bây giờ cả.
– Cám ơn chú, Afriel.
Philippa, trong một giây quên mất vị thiên thần trước mặt cò có mùi tệ như thế nào, nhỏm người lên hôn nhẹ vào gò má lởm chớm râu của chú và nói:
– Cám ơn chú, Afriel. Cám ơn chú rất nhiều.
Còn John thì hôn nhẹ má chị Uma - chị không có vẻ gì phiền lòng với nụ hôn đó - và nói:
– Cả chị nữa, Uma. Cám ơn chị rất nhiều.
Rồi hai anh em vẫy một chiếc taxi và bảo Nơi Khác của họ trèo vào trong xe.
Chú Afriel dặn lại một lần nữa:
– Nhớ nhé. Một vĩnh hằng tính từ bây giờ, chúng sẽ không che giấu giùm cho hai đứa được đâu.
Philippa cho biết:
– Tụi cháu sẽ không cần chúng lâu như vậy đâu.
Búng tay một cái, chú Afriel hướng dẫn:
– Trong trường họp đó, chỉ cần quay về và bảo chúng biến mất. Đơn giản vậy thôi.
John và Philippa bảo bác tài xế taxi, một người đàn ông Ấn Độ đẹp trai đội khăn xếp đầu màu cam to đùng, trước tiên chở chúng đến đường 77 phía Đồng, rồi sau đó đến Nhà ga Penn. Tuy nhiên, vài phút sau đó, khi hai anh em xuống xe và John móc tiền ra định trả, bác tài xế lắc đầu lia lịa và nói:
– Không cần trả tiền đâu.
John ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao ạ?
Vẫy tay bảo John cất lại tiền vào bóp, bác tài xế giải thích:
– Gặp được một cặp sinh đôi đã là hên lắm rồi. Đằng này gặp được đến hai cặp sinh đôi thì coi như ta đã hên cả đời.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu