Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Răng Và Móng
ã lâu không sử dụng mail nội bộ djinn với cậu Nimrod nên bà Gaunt đã quên mắt quy tắc xã giao thông thường là phải gọi điện cho cậu Nimrod. Nếu được cảnh báo trước, cậu Nimrod sẽ có thể tìm một chỗ nào kín đáo một chút để nhận mail mà không bị xấu hổ. Thời điểm đó, ông đang ung dung nằm chờ đánh bóng răng tại phòng nha sĩ quen thuộc của mình trên đường Wimpole ở London - một thời điểm không có gì là tệ hơn để nhận mail nội bộ djinn.
Mandy Mandibular, nhân viên phụ trách vệ sinh răng miệng, chỉ vừa mới xong việc với cái máy cạo trắng răng bằng sóng siêu âm. Bỗng cô đột ngột bước lùi lại, tay run rẩy kéo khẩu trang che mặt ra. Có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô đang trắng bệch vì quá sốc.
Cậu Nimrod, vốn rất sợ nha sĩ từ sau lần nhổ răng khôn mấy thập kỷ trước - những cái chân răng cắm sâu đến nối nha sĩ của cậu lúc bấy giờ, bà Jorrid, phải nhờ đến một bệnh nhân khác trong phòng chờ, một người biểu diễn thể lực trong rạp xiếc tên Belzoni, kéo giùm cái kìm nhổ răng - lo lắng nhìn Mandy Mandibular và hỏi vội:
– Gì vậy? Lỗ mọt trong răng? Răng mẻ? Răng hư? Gì mới được?
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, cô Mandy chỉ vào miệng cậu Nimrod và lắp bắp nói:
– Có cái gì đó đang trồi ngược lên khí quản của anh. Giống như một món đồ.
Cậu Nimrod ngồi dậy trên ghế, giật mảnh vải che đang đeo ra, rồi bắt đầu ho khan như thể đang mắc nghẹn. Vừa ho khùng khục, ông vừa cố gắng nói được hai câu:
– Một món đồ? Ờ, đúng thật.
Đến giờ, cậu Nimrod đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cũng như làm sao mà một món đồ - dù nó là gì đi nữa - có thể xuất hiện trong khí quản của ông. Trong một giây, ông thầm rủa bà chị Layla vì đã sử dụng mail nội bộ djinn mà không thèm báo trước cho ông lấy một tiếng. Nhưng cùng lúc, ông lại thấy vui vui vì quan hệ giữa hai người đã trở lại bình thường, đủ để Layla thấy có thể gửi đồ cho ông bằng cách này.
Lại một giây nữa trôi qua, và rồi cậu Nimrod bụm tay lên miệng, phun một vật lên lòng bàn tay, và cẩn thận kiểm tra nó.
Mandy Mandibular, người nãy giờ tưởng tượng đó là một sinh vật ngoài trái đất dang ký sinh trong người cậu Nimrod như vẫn thường thấy trong phim khoa học giả tướng, rụt rè hỏi:
– Cái gì thế anh?
– Có vẻ như là một tấm mề đay bằng đá.
– Thật à? Nhưng làm sao nó lại ở trong cuống họng anh được?
Mỉm cười, cậu Nimrod cố nghi ra một lời giải thích họp lý nhất đối với con người:
– À, cái này à? Hồi còn nhỏ tôi đã vô tình nuốt phải nó. Chắc nó mắc kẹt trong đó suốt từ đó đến giờ.
Mandy Mandibular nhìn có vẻ không tin lắm vào lời giải thích của cậu.
Cậu Nimrod nói:
– Đâu cần ngạc nhiên vậy. Cô chưa bao giờ nuốt đồ vật khi nhỏ à, Mandibular? Một đồng xu? Hoặc một cái nút chẳng hạn? Chưa à? Tôi thì đã từng nuốt cả một cái đồng hồ đeo tay đấy. Chưa kể đến vài viên xúc xắc và một cuộn phim. Tôi cứ y như một con bồ nông trong mấy cái vụ này ấy chứ. Nhưng phải nói là tôi đã quên mất tiêu cái mề đay bằng đá này.
Rồi, có thể thấy được mình chỉ đang làm tình hình xấu đi, cậu Nimrod không buồn giải thích gì thêm nữa. Đặt chân lên con đường Wimpole bên ngoài phòng mạch, cậu khẽ mỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của cô Mandibular nếu nghe kể về những thứ đặc biệt mà cậu đã gửi và nhận được qua mail nội bộ djinn của mình. Một cây bút máy yêu thích. Một cặp mắt kính. Một hũ mật ong. Một xâu chìa khóa. Một bộ điều khiển tivi từ xa. Đó là chưa kể đến vài cuốn sách bìa mềm. Và cả một bức tượng nhỏ.
Biết Layla sẽ chẳng hơi đâu gửi tấm mề đay nếu như nó không quan trọng gì, cậu Nimrod đi thẳng về nhà và gọi điện thoại cho chị. Khi đã nắm được lý lịch tấm mề đay, cậu ghé phòng khách thu hồi một cây đèn dầu nhìn có vẻ cổ cổ, rồi xách nó cùng một tấm khăn chùi bụi vào trong thư viện. Làm bằng đồng, cây đèn trông có vẻ hơi bị mờ, như thể nó đang cần được đánh bóng một trận ra trò. Cái tay cầm lớn và hơi cong cong như tai bò, trong khi cái nắp đậy nhìn giống như nóc mái vòm hình củ hành của một tòa lâu đài Ba Tư cổ đại. Rồi cậu Nimrod hì hục kỳ cọ cày đèn để triệu hồi ông Rakshasas.
Một làn khói mỏng thoang thoảng mùi nấm mốc tràn ngập thư viện của nhà cậu Nimrod ở London và tụ lại thành một cụm mây dần mang hình người, trước khi biến thành một người đàn ông mặc bộ đồ trắng và một cái khăn xếp đầu trắng. Lắc đầu một cách mệt mỏi, ông phàn nàn:
– Dạo này hóa thể tốn nhiều thời gian quá. Trước đây chỉ vài giây là xong, thế mà giờ tôi phải mất đến vài phút.
Rồi duỗi người một cách khó khăn, ông nói:
– Chắc là tôi già rồi.
Cậu Nimrod không nói gì. Việc ông Rakshasas rất, rất già là một việc không thể phủ nhận được.
Ông Rakshasas, trông vẻ ngoài giống người Ấn Độ nhưng giọng nói lại nghe như người Ai-len, hỏi:
– Nhưng có chuyện gì mà khẩn cấp thế, Nimrod? Cậu đánh bóng cây đèn của tôi cứ y như một quản gia có tấm khăn chùi bụi mới ấy.
Cậu Nimrod kể cho ông nghe về vụ đột nhập không thành tại nhà chị gái cậu ở London và việc hai tên trộm nhắm vào những cái răng khôn của cặp sinh đôi. Đưa tấm mề đay cho ông Rakshasas, cậu Nimrod cho biết:
– Họ tìm thấy cái này trên sàn. Tôi nghĩ nó có nguồn gốc từ Ấn Độ. Chị Layla vừa gửi nó cho tôi qua mail nội bộ djinn. Khoảng chừng một tiếng trước. Tôi nghĩ nó không bị hư hỏng gì.
Lật tấm mề đay trên những ngón tay xương xẩu của mình, ông Rakshasas lầm bầm:
– Ta không thể làm hỏng một quả trứng hư. Tôi đã hy vọng không bao giờ nhìn thấy ký hiệu này lần nữa.
– Anh nhận ra nó à?
Thở dài một tiếng, ông Rakshasas gật đầu:
– Đây là một phiến đá Naga. Nó được dùng cho hai mục đích: bảo vệ người mang khỏi bị rắn cắn - hoặc tương truyền là vậy - và để thể hiện lòng tôn thờ đối với thần rắn. Con rắn vẽ trên này là một con hổ mang chúa. Và chắc chắn nó cùng biểu tượng kế bên nó không phải là một thứ dành cho những đôi mắt già cỗi như tôi.
– Biểu tượng à? Ý anh là cái ký hiệu nhìn giống dấu chấm hỏi mà thiếu dấu chấm ở dưới này à?
Cậu Nimrod ngạc nhiên hỏi lại, trước khi cúi xuống tấm mề đay trên lòng bàn tay mở rộng của ông Rakshasas để quan sát kỹ hơn dấu chấm hỏi kỳ lạ bên cạnh con rắn.
– Đó không phải dấu chấm hỏi. Đó là chứ số “chín” trong tiếng Bà la môn. Nó có nghĩa là “Chín Hổ mang”, Nimrod à.
Cậu Nimrođ chau mày:
– Chín Hổ mang? Cái gì thế?
Mờ một nụ cười như chế giễu điều gì đó, ông Rakshasas giải thích:
– Trước đây có một giáo phái tên Aasth Naag, hay Tám Hổ mang. Và tôi đã hy vọng nó không còn tồn tại nữa. Nhưng dạo gần đây tôi có linh cảm rất kỳ lạ, Nimrod à. Một linh cảm mà tôi không thể diễn tả bằng lời. Giờ đây, khi nhìn thấy biểu tượng này tôi đã hiểu linh cảm đó là gì. Có thể đặt cho nó một cái tên, và cho nó một hình dáng cố định. Hình dáng một con rắn. Người ta thường nói, một cái đầu ghẻ lở sợ lược, có lẽ cũng không sai.
Rồi thả người xuống một chiếc ghế bành, vị djinn già thở dài mệt mỏi và hỏi:
– Cậu nói những người đó muốn trộm răng khôn của lũ trẻ à?
– Vâng.
– Vậy thì tệ. Rất là tệ. Chắc chắn họ đang muốn làm một bùa trói buộc mới. Chúng ta cần cảnh báo Layla cẩn thận hơn. Cô ấy phải gia tăng các biện pháp bảo vệ trong nhà họ.
Cậu Nimrod cho biết:
– Chị ấy đã chuẩn bị hết rồi.
– Vậy thì tốt. Dĩ nhiên, nếu họ đang muốn làm một bùa trói buộc mới, điều đó có nghĩa tín đồ Naag không có tấm bùa cũ. Như thế cũng tốt.
Rồi trầm ngâm vuốt chòm râu trắng như cước của mình, ông bảo:
– Có lẽ tôi nên tìm hiểu thêm về chuyện này.
Cậu Nimrod hỏi:
– Anh định đi New York à?
– Ta không cần tìm một vị tu sĩ nếu đã thấy cả một tu viện. Không đâu, bạn của tôi. Tôi cần đến Ấn Độ. Để tìm gặp chính Thầy tu Xanh Lục.
Cậu Nimrod nhướng mày:
– Thầy tu Xanh Lục? À đúng, dĩ nhiên rồi. Ông ấy là một thiên thần, đúng không? Trên hòn đảo ở Ấn Độ ấy. Nghe nói ông ấy biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên bán lục địa Ấn Độ.
Ong Rakshasas gật đầu:
– Đúng thế. Nếu dòng tín ngưỡng thờ hổ mang ấy hoạt động trở lại, đó sẽ là nơi họ đặt đại bản doanh. Và Thầy tu Xanh Lục sẽ biết chính xác tại sao, khi nào và ở đâu.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Vậy thì tôi sẽ đi với anh, Rakshasas. Dù gì thì anh cũng cần người cầm giùm cây đèn mà.
– Nimrod à, dĩ nhiên là tôi rất mừng nếu có cậu đi cùng. Nhưng tôi sẽ không di chuyển bằng đèn. Cho đến khi việc này kết thúc, tôi sẽ giữ nguyên hình dáng mundane của mình. Việc ngồi ru rú bên trong đèn chỉ tổ dọn đường cho những tên ác quỷ ngoại đạo kia bắt được tôi thôi. Không, chúng ta sẽ để cây đèn cúa tôi ở lại đây. Cất giấu trong hầm nhà cậu. Nơi nó được bảo vệ an toàn, với những thứ bên trong đèn tự bảo vệ chính nó, như thường lệ. Để xem thử djinn ngu ngốc nào không được phép mà dám vào trong.
Ngừng lại suy nghĩ trong vài giây, rồi ông nói thêm:
– Một việc nữa. Khi đi, chúng ta càng ít gây chú ý càng tốt, giống như ba người đàn ông tên Murphy trên một chuyến xe buýt tới Cork. Và chúng ta phải giữ kín bí mật về thân phận thật cũng như nơi chốn hiện tại của chúng ta. Không, thậm chí ngay cả anh Groanin cũng không nên biết chúng ta đang đi đâu. Để đề phòng, anh ấy nên ở lại đây. Dù sao thì Ấn Độ cũng không phải là một nơi dành cho người có bao tử nhạy cảm như anh Groanin.
Cậu Nimrođ đồng ý:
– Ừ, cứ làm theo lời anh nói là được, anh Rakshasas. Nhưng mà, anh không nghĩ có thể chuyện này có liên quan đến Iblis sao? Dù gì thì hắn cũng chính là người đã đe dọa John và Philippa mấy tháng trước mà. Hắn thường là người giữ lời nếu nó có liên quan đến một việc xấu xa.
– Iblis à? Đúng là hắn giống như một con rắn. Nhưng chỉ ở tính khí và khuynh hướng sống thôi. Không, tôi nghĩ hắn cũng sẽ phải e ngại về Aasth Naag như bất cứ djinn nào có răng khôn cần bảo vệ. Không đâu, tôi chắc chắn hắn sẽ không liên quan gì đến họ.
– Nhưng vì John và Philippa, tôi sẽ yên tâm hơn nhiều nếu biết hắn ở đâu. Và hắn đang mưu tính gì.
– Dĩ nhiên, một đường hẻm bị che ánh mặt trời sẽ tạo ra bùn đất. Nếu muốn tìm hắn, chúng ta phải nhúng tay vào chàm. Nhưng hiện giờ cậu không cần lo lắng gì đâu, Nimrod. Tôi không nghĩ hắn dám làm gì một khi Layla còn ở New York. Hắn sẽ không dám mạo hiểm trả thù chừng nào còn có Layla, với sức mạnh mà cô ấy nắm được trong tay khi trở thành Djinn Xanh.
o O o
Iblis có bàn thua cần phải gỡ. Sáu tháng trước, ở Cairo, Nimrod và hai đứa cháu lanh lợi, John và Philippa Gaunt, đã phá hỏng kế hoạch thu nạp 70 djinn mất tích của vị pharaon Ai Cập cổ đại, Akhenaten, mà hắn đã dày công vun xới. Nếu không có ba kẻ phá đám đó, Sự Điều Bình - cán cân may mắn trên thế giới - sẽ bị ảnh hưởng, và sự xui xẻo sẽ chiếm thế thượng phong. Sau khi đánh bại hắn, ba tay djinn tộc Marid đã nhốt hắn vào trong một chai nước hoa cổ. Và có lẽ hắn sẽ phải vĩnh viễn chôn vùi cuộc đời trong cái chai đó, nếu không có một gã người Mỹ tham lam và một thằng bé người Guiana gốc Pháp cả tin, cậu bé đã bị hắn thuyết phục thả hắn ra để đổi lấy ba điều ước. Dĩ nhiên là Iblis không đời nào cho nó ba điều ước rồi. Thưởng cho người phục vụ vốn không phái phong cách sống và làm việc của hắn mà. Và vì thế, hắn đã “thân tặng” thằng bé một chú trói buộc hình nhân để biến nó thành một con búp bê sống. Thực tế Iblis chẳng có dính líu đến tín ngưỡng hổ mang gì, nhưng nếu bảo hắn không liên quan gì đến những chuyện sắp sửa xảy ra thì cũng không đúng. Với cái đầu bốc lửa giận ngùn ngụt vì cặp sinh đôi, Nimrod và lão già Rakshasas, hắn sắp sửa dây dưa vào câu chuyện, theo một cách mà cả hắn hay bất cứ ai khác đều không lường tới.
Giấu mình trong dãy phòng tầng thượng xa xỉ của hắn ở khách sạn Croesus, Las Vegas, Iblis tộc Ifrit cả ngày nằm ườn trên giường và kiểm soát việc những thằng ngốc mundane thua bao nhiêu tiền trong các casino của tộc Ifrit trên khắp thế giới qua vài màn hình vi tính. Bên ngoài lớp cửa sổ kính nhuộm màu của hắn là một bãi đáp trực thăng và, cạnh bên nó, một hồ bơi, một bãi chơi ki, cùng một thư viện. Sự thật là, vì còn mải bận tâm đến chuyện trả thù, Iblis đã bỏ rơi bản thân mình chút ít. Những cái móng tay của hắn dài như bút chì, còn hàm râu thì dài đến ngực. Và nếu có cần gì, hắn chỉ cần vỗ tay một cái là tên nô lệ mundane người Mỹ của hắn, Oleaginus, sẽ lấy ngay cho hắn. Những người bạn thật sự của hắn là một tá chuột cống đen thui, những con thú nuôi mà hắn cho phép bò lổm ngổm khắp giường như người ta vẫn làm với chó con. Mà trên thực tế, vài con còn to gần bằng một con chó chứ chẳng chơi.
Chỉ có hai thứ thường xuyên chực chờ phá hỏng cuộc sống xa hoa an ổn trong vũng lầy của Iblis. Một là việc cái khách sạn casino bên kia đường lúc nào cũng lù lù trước mặt hắn. Với Iblis, khách sạn Aladdin, với lối trang trí giả tạo bắt chước theo Nghìn Lẻ Một Đêm, cứ y như một lời sỉ nhục cá nhân, và hắn thường xuyên cân nhắc việc có nên tạo một cú động đất để đánh sập cái đồ ngứa mắt đó không. Tuy nhiên, may cho cái khách sạn, đến giờ hắn vẫn chưa biến chuyện đó thành sự thật cũng chỉ vì hắn nghĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ mua lại nó, đổi tên, và trang trí lại sao cho hợp nhãn.
Thứ hai là việc đến giờ, hắn vẫn chưa trả thù được John và Philippa. Nhưng cũng có lý do hợp lý cho việc đó: một là hắn chưa nghĩ ra được một hình phạt đủ khủng khiếp cho hai đứa ranh; hai là hắn đã biết chuyện Layla sẽ trở thành Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo - điều này làm hắn quyết định tạm trì hoãn lại việc trả thù, ít nhất là cho đến khi Layla không ở gần chúng, hay chúng đi đâu đó xa ả. Hắn đâu có khùng mà đi chọc giận người mạnh hơn hắn? Nhưng dù sao, hắn nghĩ chắc cũng đến lúc phải mưu tính trả thù gì đó. Với quyết tâm đó trong đầu và ánh mắt lạnh như tiền, hắn triệu hồi Oleaginus.
Oleaginus cúi rạp người chào trên ngưỡng cửa phòng ngủ, trước khi tiến đến kế bên cái giường khổng lồ của chủ nhân. Đặt một cái túi giấy chứa đồ ăn cho lũ chuột trên sàn, hắn khẽ rùng mình khi một con chuột cống đen bóng như bộ pyjama lụa của Iblis bò lên chân hắn và nhảy vào trong túi. Như thường lệ, trông Iblis như đang rất cáu vì chuyện gì đó. Cảm thấy chủ nhân sắp sửa ra mệnh lệnh quan trọng, Oleaginus chùi bàn tay đầy mồ hôi vào áo sơ mi, rồi rút ra một cuốn sổ ghi chú và một cây viết chì.
Không buồn rời mắt khỏi màn hình vi tính, Iblis ra lệnh:
– Không được để chuyện gì xảy ra với hai đứa sinh đôi nhà Gaunt chừng nào chúng còn ở trên đảo Manhattan, New York.
– Vâng, thưa chủ nhân.
– Tuy nhiên, ta muốn chúng bị theo dõi 24/24. Chúng, và thằng cậu Nimrod ngớ ngẩn của chúng, cả lão bạn Rakshasas lố bịch của Nimrod nữa. Ngay khi lũ nhóc bước một chân khỏi Manhattan, ta muốn bọn chúng bị đóng chai và mang về đây. Đóng chai, chứ không phải bị giết. Nimrod và Rakshasas cũng vậy. Rõ chưa?
– Vâng, thưa chủ nhân.
– Đồ nghề trói buộc djinn và máy ảnh nhiệt lượng mini để nhận diện chúng có sẵn trong các cửa hiệu Ifrit.
– Vâng, thưa chủ nhân.
– Dĩ nhiên, nhiệm vụ này không phải không nguy hiểm. Layla Gaunt rất mạnh. Thằng em Nimrod của ả cũng vậy. Vì thế, bất cứ ai hoàn thành được mệnh lệnh của ta sẽ được thưởng. Trọng thưởng. Theo cách thông thường.
Búng tay cái chóc về phía Oleaginus với vẻ thiếu kiên nhẫn, Iblis hỏi:
– Lâu rồi không làm điều tốt với mundane, ta quên mất cách thông thường là gì rồi. Nhắc ta nhớ coi, Oleaginus.
– Ùm, ba điều ước, thưa chủ nhân?
– Ba điều ước. Đúng, chính xác thế. Ba điều ước vượt quá mức độ tham lam của một con người bình thường.
Oleaginus liếm môi và nuốt nước miếng.
– Ờ, ta biết ngươi đang nghĩ gì mà, Oleaginus. Nó viết rõ trên bản mặt ngu ngốc của mi y như dòng tiêu đề trang đầu trong tờ báo buổi sáng của ta. Ngươi đang nghĩ giành lấy cơ hội đó cho chính mình. Phải thừa nhận là ta khá tò mò muốn biết một kẻ khốn khổ khốn nạn như ngươi sẽ làm gì với ba điều ước ấy. Đầu tiên, ngươi ước có đôi tay không giống như hai miếng cá nhúng nước chẳng hạn. Rồi ước có một bản mặt không gớm hơn con vật chiến thắng trong cuộc thi “Con lạc đà xấu xí nhất Thế Giới”. Sẽ rất tốt, đúng không? Và điều ước thứ ba, để xem là gì nhỉ… À, biết rồi. Ngươi có thể ước có một tính cách. Lôi cuốn người khác không có gì xấu cả. Chỉ cần thêm thắt một chút để hoàn thiện tính cách khúm núm như cóc của ngươi thôi. Một ít khả năng đối thoại chẳng hạn, hoặc vài khả năng tự suy nghĩ. Thậm chí là thêm một muỗng trà hấp dần. Ôi, mà rộng lượng như ta thì cho ngươi cả một muỗng canh hấp dẫn cũng chả chết ai. Ờ, ta có thế thấy được ba điều ước đó hợp với ngươi như thế nào. Cho nên, vì đang là sinh nhật ngươi, ta sẽ cho ngươi nghỉ lễ ba tuần để thử gánh vác nhiệm vụ này. Nghỉ không lương, dĩ nhiên rồi.
Oleaginus cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bồ câu của hắn:
– Ôi, ngài thật là rộng lượng, thưa chủ nhân.
– Khỏi cần ngươi nói ta cũng biết điều đó. Và một việc nữa. Chú trói buộc djinn. Lo mà làm nó cẩn thận vào. Khi có được bốn đứa đó đóng chai - cặp sinh đôi, Nimrod và Rakshasas - ta muốn có thể lâu lâu bắt chúng ra ngoài một lần để hành hạ mà không bị gì. Ngươi hiểu chứ?
– Vâng, thưa chủ nhân.
– Giờ thì đưa ta cái túi coi.
Oleaginus đưa cái túi giấy cho chủ nhân hắn. Từ trong túi, Iblis lôi ra một cái đầu dê và, trong tiếng kêu chít chít rối rít của lũ chuột cống, gã djinn độc ác nhất thế giới quăng miếng ăn đó xuống đất. Nhìn lũ chuột đâm bổ vào cái đầu và bắt đầu bữa ăn phát ói của chúng một cách ồn ào, Iblis mỉm cười hài lòng.
Hắn nói:
– Nhìn chúng xem. Những đứa trẻ của ống cống. Chúng hát tuyệt chứ?
Oleaginus cười gượng:
– Rất tuyệt ạ, thưa chủ nhân.
– Đừng làm ta thất vọng, Oleaginus. Ta chắc chắn vị của ngươi ngon ngang ngửa cái đầu dê đó. Và sẽ tuyệt hơn nếu ngươi vẫn còn sống khi bữa tiệc bắt đầu. Ngươi nghe rõ chưa?
– Vâng, thưa chủ nhân.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu