Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Nơi Lạnh Nhất Trái Đất
ùng với ông Groanin và cây đèn chứa ông Rakshasas, cặp sinh đôi bay đến Matxcơva, điểm dừng đầu tiên trong hành trình đến Bắc cực của họ. Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, một nhân viên hải quan người Nga mặt lạnh như đá bảo cặp sinh đôi mở ba lô ra, và, sau khi săm soi cái hũ nội tạng đựng cậu Nimrod và hồn ma Akhenaten, yêu cầu họ mở cả nó ra để ông kiểm tra.
Quay mặt đi như thể không có lòng dạ nào để chứng kiến mọi chuyện đi tong ngay trước mắt, ông Groanin lầm bầm:
– Làm thế thì hỏng bét cả rồi.
Philippa khẽ nói từ trọng tâm của cô với tốc độ nhanh nhất có thể (vì nó khá dài). Cô không dám sử dụng sức mạnh djinn của mình trực tiếp lên cái hũ nội tạng, nhưng cô nghĩ dùng nó lên người nhân viên hải quan chắc không sao.
Ông hải quan khó tính nhắc lại:
– Làm ơn mở cái hũ ra.
Philippa lùi lại một bước và đưa tay chỉ vào cái mũ lưỡi trai của ông với vẻ gớm ghiếc lộ rõ. Chau mày khó chịu, ông giật cái mũ của mình ra chỉ để phát hiện, giống như nhiều thứ khác ở phi trường Sheremetyevo của Matxcơva, những con gián to lớn đang lổm ngổm bò trên đó. Ông hét toáng lên một cách kinh tởm và vứt vội cái mũ xuống đất. Tranh thủ sự phân tâm hiển nhiên của ông, Philippa thầm thì từ trọng tâm của cô một lần nữa, lần này tạo ra một bản sao hoàn hảo của cái hũ nội tạng đựng cậu Nimrod và hồn ma Akhenaten, đồng thời nhanh tay nhét cái hũ thật vào lại bên trong ba lô. Và ngay khi người nhân viên hải quan vừa trấn tĩnh lại, cô mở tung cái nắp hình khỉ đầu chó ra để làm lộ ra một cái hũ thứ hai nhỏ hơn bên trong; và mở nắp của cái hũ này tiếp tục làm lộ ra một cái hũ khác; rồi một cái hũ khác nữa; rồi thêm một cái hũ khác nữa, cho đến khi trên cái bàn hải quan la liệt đủ loại nắp và thân khác nhau của một tá hũ nội tạng, giống y như những con búp bê Matrushka của Nga. Quá chán nản với sự kiểm tra này, đồng thời lại tìm thấy thêm một con gián nữa bò trên cổ, người nhân viên hải quan sốt ruột vẫy cho họ đi qua.
Khi Philippa đã đóng cái ba lô của cô lại, ông Groanin nói:
– Quỷ thần ơi, ta cứ nghĩ coi như tiêu rồi. Ta nghĩ như thế đấy. Rằng tất cả chúng ta sắp bị đày đi một trại khổ sai ở Siberia đến nơi.
John khen:
– Em thật nhanh trí, Philippa. Làm tốt lắm. Biết lợi dụng những con gián. Mà em lấy đâu ra ý tưởng đó thế?
– Gián à?
Chỉ tay vào quầy tính tiền của một quán cà phê gần đó, nơi vài con gián đang lười biếng “du lịch” trên một cái bánh chưa ăn, cô nói:
– Nơi này đầy nhóc chúng. Em không nghĩ thêm vài con trên nón ông ấy sẽ là chuyện quái lạ gì.
Trong vài tiếng ngồi chờ tại phi trường Sheremetyevo, việc phát hiện cả một trận dịch gián ở đây khiến họ không dám dùng bữa tại bất cứ nhà hàng nào trước khi đáp chuyến bay tiếp theo tới Norilsk.
Từ Norilsk, một trong những thành phố lớn nhất ở khu vực vòng đai Bắc cực, họ bay đến Khatanga trên bán đảo Taimyr. Từ Khatanga, họ tiếp tục bay về hướng Bắc, ngang qua mũi Chelyuskin, điểm cực Bắc của lục địa Á - Âu, để tới đảo Srednij, nơi họ sẽ qua đêm. Srednij là nhà của một biệt đội quân sự nhỏ, vài nhà nghiên cứu băng đá, rất nhiều hải cẩu và vô vàn gấu Bắc cực. Một trong các nhà khoa học cảnh báo họ rằng những con gấu khá phiền phức: ban đêm chúng hay đến lục rác, và chúng cũng đặc biệt nguy hiểm.
Từ đảo Srednij, trực thăng đưa họ đến căn cứ Ice Base, một sân bay đặt trên một tảng băng trôi cách Bắc cực chưa đầy 70 dặm. Ở đây ban ngày kéo dài đến 24 tiếng đồng hồ, và nhiệt độ lúc nào cũng dưới 0 độ C. Không có gì để nhìn ngoại trừ tuyết dưới chân, thứ không khác biệt gì lắm với bầu trời màu xanh xám; những cái lều màu sắc sặc sỡ, nơi họ sẽ ngủ trong đêm thứ hai ở Nga; và một cái trực thăng quân sự cũ kỹ sẽ chở họ đến Bắc cực ngày mai.
Ngồi run cầm cập trong lều, ông Groanin phàn nàn:
– Ta thật không biết mình đang làm gì ở đây. Ta thật không biết đấy. Tại sao ta lại cho phép mình bị kéo đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ? Đây là nơi cuối cùng trên trái đất này ta muốn tới. Cứ ngỡ Ai Cập đã tệ lắm, ai dè nơi này còn kinh khủng hơn. Anh Rakshasas vậy mà sướng. Cứ thong thả thưởng thức sự ấm áp bên trong cây đèn của anh ấy. Ta cá là anh ấy có đủ mọi tiện nghi trong đó. Nhưng với ta thì quá đủ rồi. Ở tuổi của ta, cộng thêm việc thiếu mất một cái tay, chẳng ai muốn đi đâu chỉ để trở thành bữa trưa cho một con gấu Bắc cực cộc tính nào đó. Suốt đêm qua ta đã nghe tiếng chúng sục sạo mấy cái bao rác. Làm ta chợp mắt một chút cũng không được. Thức trắng cả một đêm đấy.
Đưa cho ông Groanin một tách cà phê nóng, Philippa hy vọng nó sẽ làm ông ngưng phàn nàn.
Vân vê chòm râu mọc dài từ khi ông đến Nga, ông Groanin hỏi:
– Mà ta muốn hỏi, rốt cuộc tại sao cả hai đứa muốn đi đến tận Bắc cực? Nếu là ta, ta chẳng cần tốn công đi đâu nữa cho mệt. Chỗ này đã quá đủ lạnh cho mục đích của hai đứa. Có đi thêm nữa cũng chẳng lạnh thêm tí nào đâu. Thậm chí cái được gọi là “Bắc cực” cũng chả phải một nơi cụ thể nào. Nó chỉ là một cách đọc la bàn trên bản đồ, hoặc là một khái niệm định vị vệ tinh. Hai đứa cũng đâu có cần chụp hình lưu niệm gì, đúng không? Nói cho hai đứa biết, nếu giờ có ba điều ước, ta sẽ…
John cản lại:
– Đừng. Ông đừng nói.
Philippa nhận xét:
– Nhưng thật ra ông nói cũng có lý.
– Dĩ nhiên ta nói có lý rồi. Nghe này, tại sao chúng ta không mở cái hũ chết toi đó ra ngay ở đây? Tối nay. Vào lúc nửa đêm. Khi những người khác đã ngủ. Với ánh sáng mặt trời rọi suốt 24/24 tiếng, chúng ta có thể dễ dàng thấy được mình đang làm gì y như lúc ban ngày.
Philippa nói:
– Ở đây đúng là rất lạnh. Và đúng là chúng ta nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Vì cậu Nimrod.
John gật đầu:
– Ok.
Rồi cậu lấy cái hũ nội tạng ra khỏi ba lô của Philippa và đứng dậy.
Ông Groanin hỏi:
– Cháu định đi đâu vậy?
John giải thích:
– Cháu sẽ để cái hũ ngoài đó trước. Để chắc chắn rằng hồn ma Akhenaten thật sự đóng băng khi chúng ta mở nắp ra. Trong khi đó, tốt nhất ông nên đi báo cho ông Volodya về sự thay đổi nhỏ trong kế hoạch của chúng ta.
Người dẫn đường của họ, ông Volodya, một người nhỏ con với cặp mắt kính dơ hầy và một hàng ria mép mỏng rối bù, dĩ nhiên hết sức kinh ngạc khi ông Groanin và Philippa thông báo với ông rằng họ đã thay đổi ý kiến và thật sự không muốn đi đến vị trí địa lý 0 độ vĩ tuyến và 0 độ kinh tuyến được chú thích trên bản đồ là Bắc cực. Ông hỏi:
– Nhưng còn bằng chứng nhận nhà thám hiểm của mọi người thì sao? Để nói rằng mọi người đã ở đó?
Philippa nhún vai trả lời:
– Chẳng phải nó chỉ là một vị trí trên la bàn sao? Cháu chẳng nghĩ ở đó có treo cờ hay đóng cột mốc nào cả.
– Ta không thể hoàn tiền lại đâu. Nếu đó là điều mọi người muốn.
John nói:
– Tụi cháu không cần ông hoàn tiền lại. Tụi cháu không hề có ý đó. Chỉ là thành viên lớn tuổi trong đoàn của tụi cháu, ông Groanin, thật sự đã chịu hết nổi rồi.
Ông Volodya nhún vai:
– Mọi người kỳ lạ thật. Tốn công sức đi hết cả một đoạn đường dài chỉ để ngừng lại khi sắp tới nơi. Nhưng các cháu nói cũng đúng. Dù ở đây hay ở cách 70 dặm nữa thì cũng đều là Bắc cực. Với một nơi toàn băng và băng như thế này thì khoảng cách 70 dặm chẳng có ý nghĩa gì.
Gõ vào đầu, ông nói:
– Bắc cực chỉ là một khái niệm của suy nghĩ. Cho nên có lẽ ta sẽ cấp giấy chứng nhận thám hiểm cho tất cả, được không?
Ông Groanin khen:
– Vậy mới được chứ. À mà Volodya, tối nay chúng ta có món gì thế?
Mỉm cười làm lộ ra hàm răng hổng vài chỗ, ông Volodya vui vẻ trả lời:
– Thịt hải cẩu hầm và kem. Ngon chứ?
Ông Groanin rên rỉ:
– Không phải chứ, tối qua chúng ta đã ăn thịt hải cẩu hầm rồi mà. Chẳng khác gì ăn miếng cao su nóng cả.
Ông Volodya vẫn nhe răng cười:
– Cao su. Rất ngon, đúng không?
– Không. Bộ không bắt được gấu Bắc cực hay con gì khác à?
Ông Volodya nhún vai:
– Gấu Bắc cực rất khó giết. Nhưng gấu Bắc cực giết người lại rất dễ. Hải cẩu là tốt nhất. À, và dĩ nhiên cả kem Nga nữa.
– Nếu anh cho là vậy.
– Sao thế? Anh không thích món kem Nga à? Tất cả mọi người đều biết món kem Nga ngon nhất thế giới.
Khi họ đã trở về lều của mình, ông Groanin cằn nhằn:
– Ai nói cho ông ta chuyện đó hả? Ta muốn hỏi, ai là người đưa cho anh ngốc cái ý nghĩ kem Nga ngon nhất thế giới? Rõ ràng là ông ta chưa bao giờ ăn thử kem Ý. Đó mới là món kem ngon nhất thế giới. Nhưng ta nói vậy không có nghĩa kem Anh không tuyệt nhé. Cả kem Mỹ nữa. Ít nhất món kem của chúng ta còn có trứng, sữa và đường. Còn nguyên liệu duy nhất của kem Nga là đá.
Philippa nhún vai:
– Nếu ông ấy vui vẻ khi tin điều đó thì cũng đâu có sao.
Ông Groanin cãi lại:
– Đúng. Nhưng như vậy là không đúng.
– Đúng là không đúng, nhưng cũng đâu có vấn đề gì. Khi ông ở đây và không có gì khác để ăn ngoài kem Nga, sẽ tốt hơn nhiều nếu ông nghĩ nó ngon nhất đấy chứ.
Sau khi ăn tối trong cái lều lớn bên cạnh chiếc trực thăng, ông Volodya chơi bài với viên phi công – một phụ nữ tên Anna với khuôn mặt chàu quạu, hàm răng tệ y như ông Volodya, và là một người có thói quen văng tục mỗi khi thua bài.
Ngồi vòng ngoài quan sát, ông Groanin nhận xét:
– Nếu là ta, chắc ta sẽ để cô kia thắng vài bàn. Ta nghĩ tất cả chúng ta đều có lợi khi cô ta may mắn hơn.
Philippa tán thành:
– Cháu không phản đối điều đó.
Rồi cô thầm thì nói từ trọng tâm của mình để chắc chắn bà Anna thắng liên tục bốn ván tiếp theo. Đúng như dự đoán của ông Groanin, không khí trong lều cải thiện lên thấy rõ.
Chừng nửa tiếng sau, ông Groanin cùng cặp sinh đôi quay về lều, và ông Groanin đi ngủ. John và Philippa thì nằm chờ cho đến khi nghe thấy tiếng hai người Nga ngừng chơi bài và đi ngủ. Lúc đó, hai đứa trẻ đánh thức ông Groanin dậy và triệu hồi ông Rakshasas từ cây đèn của ông. Giữa tuyết trắng, với hàm râu trắng và bộ đồ đỏ, nhìn ông Rakshasas giống y như Ông già Noel. Trong khi chờ đợi cặp sinh đôi leo vào trong bộ đồ phi hành gia của mình, hai người đàn ông đưa mắt nhìn vùng hoang mạc của băng tuyết trải dài trước mắt và khẽ rùng mình. Một luồng gió lạnh giá thổi tung cánh cửa lều và chốc chốc, mặt băng bên dưới chân họ lại dịch chuyển với những tiếng răng rắc đáng sợ.
Nhìn quanh một cách buồn bã, ông Rakshasas nhận xét:
– Thật là một nơi kinh khủng!
Giúp John đeo cái ba lô có chứa bộ đồ phi hành gia dành cho cậu Nimrod vào sau lưng, ông Groanin tán thành:
– Tôi hoàn toàn đồng ý với anh.
Ông Rakshasas hỏi:
– Nhân tiện cho hỏi, cái mùi gì ghê quá vậy?
– Thịt hải cẩu hầm. Tin tôi đi, cái mùi này còn đỡ hơn nhiều so với vị thật của nó khi ăn.
Nhăn mũi với vẻ kinh tởm, ông Rakshasas nhận xét:
– Ngửi toàn mùi thịt và thịt. Bản thân tôi chẳng bao v giờ ăn thịt. Không phải ở tuổi của tôi. Thịt chỉ dành cho người trẻ tuổi. Không phải cho người già. Cần phải có một hàm răng tốt và rất nhiều cố gắng trao đổi chất mới có thể tiêu hóa nổi nó.
Ông Groanin thú nhận:
– Tôi không biết về chuyện đó đấy. Nhưng anh có thể tin lời tôi. Anh không có gì phải tiếc rẻ đâu. Thức ăn thì tệ quá chừng. Còn lều bạt thì cực kỳ thảm hại. Và tôi thật sự không muốn nghĩ đến chuyện cái trực thăng đó có bay được không. Thứ duy nhất hoạt động tốt ở đây là bộ râu của tôi.
Ông Rakshasas gật gù:
– Người ta vẫn thường nói vào mùa đông sữa bò sẽ chảy ngược lên sừng của nó.
Khi cặp sinh đôi đã vận xong bộ đồ phi hành gia dán mác NASA mà John mua ở Harrods, cả hai bước ra khỏi lều và đối mặt với ngọn gió Bắc cực lạnh giá với cảm giác ấm áp như ở trong lò nướng. Theo sau chúng là ông Groanin và Rakshasas.
John nói đùa:
– Một bước chân nhỏ cho một người, một bước tiến lớn cho cả nhân loại.
John đi lấy cái hũ nội tạng khỏi nơi cậu đã để nó trong tuyết trước đó. Chỉ về phía xa, cậu hét lớn đủ để nghe được từ bên trong cái mũ phi hành của cậu:
– Tụi cháu sẽ đi ra xa khỏi khu lều. Để tránh trường hợp ai đó nghe thấy chúng ta.
Việc liên lạc giữa cậu và Philippa thì dễ dàng hơn rất nhiều vì hai cái mũ phi hành của họ có gắn micro liên lạc với nhau.
Vẫn giữ cái hũ trong đôi tay đeo găng phi hành màu cam của mình, John bước ra xa khu trại. Đi được khoảng 100 thước về phía Bắc, cậu dừng lại và nói:
– Nơi này có vẻ được đấy.
Cậu nhìn lên trời khi có một cái gì đó mịn và nhẹ bay lơ lửng trong không trung và đáp xuống lớp kính che mặt trước mũ cậu. Tuyết đã bắt đầu rơi – với những bông tuyết to bằng cái đĩa nhỏ. John hy vọng họ có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi một cơn bão tuyết làm mọi chuyện khó khăn hơn. Cậu đặt hũ nội tạng xuống mặt tuyết và lùi lại một bước.
Quỳ xuống bên cái hũ, ông Rakshasas đặt bàn tay đeo găng của mình lên trên cái nắp hình khỉ đầu chó và hét lớn để át tiếng gió thổi ào ạt:
– Ông sẽ chờ cho đến khi các cháu biến thể rồi mới mở nắp. Và nếu ông nghi ngờ Akhenaten là kẻ đầu tiên cố gắng thoát khỏi cái hũ, ông sẽ đậy nắp lại ngay lập tức. Các cháu có rõ không?
Philippa hỏi:
– Làm sao ông biết chuyện đó?
Ông Rakshasas mỉm cười:
– Một con bọ cánh cứng sẽ nhận ra đồng loại của nó.
Ông sẽ biết đó có phải là Nimrod hay không.
John và Philippa ra dấu đồng ý, rồi hai anh em nắm lấy tay nhau.
Ông Rakshasas chỉ đạo tiếp:
– Các cháu cần phải giữ lấy Nimrod và giữ lấy nhau trước khi bắt đầu biến thể. Và bất cứ giá nào các cháu cũng không được biến thể nếu Akhenaten chạm vào các cháu. Điều đó có thể rất nguy hiểm cho cả ba.
Lại một dấu hiệu đồng ý khác.
Ông Rakshasas nói:
– Ông sẽ đếm đến ba. Ba… hai… một…
– FABULONGOSHOO…
– ABECEDARIAN!
– … MARVELISHLYWONDERPIPICAL!
Không khí lạnh phía trước mũ của cặp sinh đôi biến thành khói và ông Rakshasas nhấc nắp hũ nội tạng ra. Thứ cuối cùng mà cặp sinh đôi thấy trước khi luồng khói ngược chiều kim đồng hồ bao phủ và dời chuyển chúng vào trong cái hũ là một con gấu Bắc cực khổng lồ đang chạy nước kiệu về phía họ với vẻ thèm thuồng thấy rõ.
Ở đâu đó trong khoảng không giữa bên ngoài và bên trong cái hũ, John hỏi em:
– Một con gấu. Em có thấy nó không? Một con gấu Bắc cực vĩ đại. Chắc nó ngửi thấy mùi thịt hải cẩu hầm.
Philippa nhận xét:
– Ít nhất cũng có người thích món đó.
– Em nghĩ ông Rakshasas và ông Groanin sẽ làm gì?
– Điều đó còn tùy thuộc vào việc ông Rakshasas có sử dụng sức mạnh djinn được không.
Khi khói tan dần, và hai anh em đã đứng bên trong cái hũ nội tạng đóng băng một nửa, Philippa kết luận:
– Nhiều khả năng họ sẽ chỉ chạy trốn.
Mặc một cái áo khoác lông thú, nón, găng tay và giày ống dày cộm, cậu Nimrod đang ngồi trên sàn hũ, dựa lưng vào bức tường cong cong bằng đá vôi với hai đầu gối ôm sát ngực. Bên dưới chiếc mũ, tóc chú dựng đứng như một cái bàn chải sắt, và không hề có dấu hiệu hơi thở nào phát ra từ mũi và miệng chú. Ở trên sàn hũ phía đối diện là một thứ mà thoạt nhìn, cặp sinh đôi cứ nghĩ là một tác phẩm điêu khắc hiện đại: hình dáng sáng bóng màu xanh bán trong suốt của cùng một bức tượng xấu xí mà họ đã thấy ở Bảo tàng Cairo. Đó là hồn ma Akhenaten cũng bị đóng băng tương tự cậu Nimrod.
Cặp sinh đôi quỳ xuống bên cạnh cậu Nimrod và nhìn vào gương mặt đóng băng trắng toát của ông. Cậu Nimrod không hề cựa quậy hay tỏ vẻ nhận ra sự hiện diện của cặp sinh đôi trong cái hũ nội tạng. Cặp mắt màu nâu lúc nào cũng lấp lánh, ấm áp của ông giờ đứng tròng và mở to, và khi John đặt một bàn tay đeo găng lên người ông, cậu nhận ra thân thể ông cứng ngắc, như thể ông đã bị đóng băng hoàn toàn. Trong một giây, hai anh em im lặng không biết nói gì. Rồi John thầm thì:
– Cậu ấy chết rồi sao?
Cắn môi sợ hãi, Philippa trấn an:
– Nếu cậu chỉ là người thường thì em sẽ nói “Ừ”. Nhưng vì việc ở trong một cái chai hay một cây đèn đồng nghĩa với tình trạng chết giả, và việc ở bên ngoài thể liên tục của không gian-thời gian bình thường ngụ ý rằng một khi ở trong đây, không ai trong chúng ta đang sống theo định nghĩa thông thường của thế giới, vì vậy em không nghĩ cậu ấy có thể thật sự chết được.
John chớp mắt hỏi:
– Em lặp lại lần nữa được không? Mà khoan, không, em đừng lặp lại điều đó. Anh không nghĩ đầu óc của anh giải mã được nó.
– Ý em là, cậu Nimrod không chết bởi vì cậu ấy không thật sự sống trong đây. Chúng ta cần phải mang cậu ra ngoài và sưởi ấm cho cậu, đến lúc đó chúng ta mới có thể biết rõ về tình trạng sức khỏe của cậu.
Thình lình cái hũ rung rinh thấy rõ và cặp sinh đôi cùng nhìn về phía hồn ma đóng băng của Akhenaten để xem có phản ứng gì không, nhưng hắn vẫn không cục cựa gì. Điều tiếp theo họ biết là một luồng gió tràn vào trong hũ.
John hét lên:
– Con gấu. Nó đang ngửi bên trong hũ để xem có gì ăn được không.
Một luồng gió nữa thổi vào trong hũ và cặp mắt sắc của Philippa nhận ra phần đỉnh một lọn tóc đóng băng của cậu Nimrod rũ xuống một chút rồi biến thành một giọt nước. Cô la lớn:
– Cậu ấy đang tan ra.
Bật dậy khỏi sàn nhà, Philippa chằm chằm nhìn vào mặt cậu mình. Có vẻ như một con ngươi trong mắt cậu khẽ hẹp lại.
– Còn sống. Cậu ấy còn sống.
Kiểm tra máy đo nhiệt độ bên ngoài trên bộ đồ phi hành gia của cậu, John nói:
– Đó là vì nhiệt độ trong đây đang tăng lên. Nhìn kìa! Hơi thở nóng của con gấu đang làm ấm không gian bên trong hũ.
Ngay khi đang thông báo phát hiện của mình với em gái, John lo lắng quay đầu nhìn Akhenaten và thấy hồn ma djinn của vị pharaoh cũng đang tan ra. Chính xác là tan ra nhanh hơn nhiều so với cậu Nimrod, vì trên thực tế, hồn ma, cho dù là những hồn ma djinn đến từ Ai Cập, chịu đựng cái lạnh giỏi hơn so với bất cứ djinn nào. Không còn nghi ngờ gì về điều đó, vì cặp mắt hình trái hạnh của Akhenaten đang bắt đầu mở ra, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu thật dài.
John giục:
– Không còn thời gian để mặc đồ phi hành cho cậu Nimrod nữa. Chúng ta cần phải ra khỏi đây ngay bây giờ, khi cậu ấy còn đóng băng, và trước khi Akhenaten kịp hồi sinh.
Philippa hỏi:
– Nhưng còn con gấu Bắc cực thì sao? Nó có thể tấn công chúng ta.
– Phải mạo hiểm thôi. Anh không nghĩ chúng ta còn lựa chọn nào khác. Chỉ hy vọng khói từ sự biến thể của chúng ta sẽ đánh lạc hướng nó đủ lâu để chúng ta có thể nghĩ ra chuyện gì đó.
Rồi nhanh chóng nắm tay cậu Nimrod và em gái, cậu hỏi:
– Em sẵn sàng chưa?
– Sẵn sàng.
– Đi thôi!
– FABULONGOSHOO…
– ABECEDARIAN!
– ……MARVELISHLYWONDERPIPICAL!
Mấy giây sau, họ đã nằm trên tuyết bên ngoài hũ. Cách họ chỉ vài thước, con gấu vẫn đang tiếp tục thúc mõm vào trong cái hũ, vì có lẽ tin rằng có món gì đó ăn được bên trong. Còn ông Rakshasas và ông Groanin thì không thấy bóng dáng đâu.
Sức nóng của sức mạnh djinn tổng hợp giữa cặp sinh đôi và của sự biến thể họ vừa thực hiện đủ để hồi sinh cậu Nimrod một ít, và ông vô tình rên lên một tiếng lớn.
Nghe có tiếng động, con gấu quay lại và phát hiện ra họ.
Lo lắng đứng dậy, John ấp úng:
– Ui!
Cậu có thể nhận ra con gấu đang chuẩn bị tấn công. Và cậu chỉ có một hoặc hai giây để quyết định nên làm gì.
Con gấu Bắc cực khổng lồ chưa từng ăn thịt người, hay trong trường hợp này là thịt djinn, nhưng có vẻ như nó rất sẵn lòng thử món thịt mới. Cái mũi đen như than khịt khịt không khí giữa nó và con mồi, con gấu rống lên một tiếng lớn và phóng nước đại về phía ba djinn.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Hoặc thậm chí là để tập trung cao độ. Nó là thứ đầu tiên John nghĩ đến. Cậu nhớ về cái ngày cậu Nimrod dẫn hai anh em ra sa mạc để thử sức mạnh từ trọng tâm của họ và thứ đầu tiên cậu đã tạo ra với sức mạnh djinn của mình. Một bữa tiệc picnic.
– ABECEDARIAN!
Một bữa tiệc picnic vĩ đại đi kèm với thảm len kẻ ô vuông và một cái hòm mây đựng thức ăn lập tức hiện ra ngay phía trước con gấu Bắc cực. Và không phải một bữa tiệc picnic bình thường. Đây là một bữa tiệc của nhà vô địch đô vật hạng nặng thế giới, dành cho vô địch đô vật hạng nặng của gấu Teddy, với đùi lợn muối sấy khô, gà tây nướng, thịt cừu đông, cả một con cá hồi chần nước sôi, vài tá sandwich, hai cái bánh xốp khổng lồ, một cái bánh phô-ma, và bốn chai nước chanh lớn. John không biết gấu Bắc cực có uống nước chanh hay không. Mà dù sao chuyện đó cũng không quan trọng bởi vì, gần như không tin vào sự may mắn của mình, con gấu Bắc cực khựng lại trên bốn cái chân khổng lồ của nó, ngửi ngửi một trong những cái đùi lợn muối, liếm miếng thịt một cái, và bắt đầu ngồi xuống ăn.
Cậu Nimrod vừa run cầm cập vừa lắp bắp nói:
– Gi… gi… giỏi.
Philippa thở phào:
– May quá. Xém nữa chúng ta tiêu rồi.
Hàm răng gõ vào nhau côm cốp, cậu Nimrod gắng nhắc:
– Cái… cái… cái hũ. Đậy… đậy… đậy cái nắp… nắp lại.
Dù con gấu đang vui vẻ ngồi ăn và không thèm đả động gì đến ba djinn, John vẫn đi vòng cả một vòng lớn quanh con gấu vì sợ nó nghĩ cậu định ăn ké bữa tiệc picnic của nó, và phóng vụt đến cái hũ nội tạng bị bỏ quên trên tuyết.
Có vẻ như cậu đến vừa kịp lúc, vì một làn khói mỏng màu xanh đang bắt đầu chầm chậm hiện ra ở gần đỉnh hũ giống như khói của một điếu thuốc sắp tàn, và John đoán đó chắc là hồn ma Akhenaten đang cố gắng trốn thoát. Nhưng cái nắp hình khỉ đầu chó đâu rồi? Được làm bằng đá vôi trắng, nó thật khó tìm trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Lo lắng muốn tìm ra cái nắp trước khi Akhenaten kịp trốn thoát, John vừa vội vã tìm vừa lẩm bẩm hỏi mặt đất trắng xóa:
– Mày đâu rồi? Mày đâu rồi?
Cậu lột luôn cái mũ bảo hộ của mình ra ném đi vì hy vọng không có lớp kính màu cam của nó, cậu có thể nhìn thấy cái nắp dễ dàng hơn.
Cậu vẫn đang lùng sục khắp mặt đất khi một khối tuyết to lớn ở cách cậu chừng ba mươi hay bốn mươi thước đột ngột dịch chuyển, ban đầu cậu đã tưởng đó có thể là một con gấu Bắc cực khác. Rồi, từ bên trong tuyết hiện ra một thứ giống cái lều tuyết của người Eskimo, rồi ông Rakshasas trồi lên, theo sau là ông Groanin.
Ông Groanin hỏi lớn:
– Cháu đang kiếm cái này phải không?
Ông ném cho John cái nắp đậy hũ nội tạng. Với những người có một cái tay bình thường, cú ném đó có thể sẽ rất khó khăn; nhưng với cánh tay đơn mạnh mẽ của ông Groanin, đó chỉ là một chuyện dễ như ăn bánh, và cái nắp vụt thẳng về phía cánh tay giương cao của John như một trái banh khúc côn cầu ngoại cỡ.
Vừa chụp được cái nắp, John phóng ngay đến cái hũ nội tạng để mở. Cậu chạm vào nó kịp lúc và đóng mạnh cái nắp lại phía trên sự độc ác đang bay ra từ bên trong cái hũ. Trong một giây, cậu cảm thấy có một sự chống cự bên dưới bàn tay đeo găng của cậu, và rồi mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Ông Rakshasas và ông Groanin giúp cậu đứng lên. Ông Groanin khen:
– Giỏi lắm, anh bạn trẻ. Đó là một cú chụp tuyệt vời. Cháu có thể thành một cầu thủ cricket xuất sắc đấy.
John nói:
– Cú ném của ông cũng tuyệt lắm.
– Khi còn trẻ, ta từng chơi ném bóng gỗ mà.
Ông Rakshasas nói:
– Chúc mừng cháu. Ông nghĩ cháu vừa kịp lúc đấy. Chậm một giây nữa thôi là Akhenaten đã có thể thoát ra ngoài.
Philippa hỏi:
– Chuyện gì xảy ra khi con gấu xuất hiện vậy ông? Tụi cháu lo cho hai người lắm.
– Khi con gấu xuất hiện ấy à? Ông đã dùng sức mạnh ít ỏi của ông để tạo ra một cái lều tuyết bao phủ chúng ta. Nó là tất cả những gì ông có thể nghĩ được vào lúc đó.
Ông Groanin cho biết:
– Xém nữa là không kịp. Nếu không có cái lều tuyết đó chắc bây giờ chúng ta đang ở trong bụng gấu rồi.
Họ lo lắng cùng nhìn về phía con gấu Bắc cực. May mắn là nó vẫn tiếp tục lờ họ đi để bắt đầu với món cá hồi chần nước sôi. Không có gì hấp dẫn loài gấu hơn món cá hồi. Để chắc ăn, họ tiếp tục đi vòng qua con gấu một khoảng cách lớn để theo Philippa và cậu Nimrod về khu trại.
Khi họ đã an toàn bên trong lều của mình, John hỏi cậu Nimrod:
– Cậu thấy sao rồi?
Cậu Nimrod nói:
– Không quá tệ. Nhờ vào cháu và Philippa cả. Không một người cậu nào có hai đứa cháu dũng cảm hơn các cháu. Các cháu là niềm tự hào của djinn chúng ta.
Đưa mắt nhìn cái hũ nội tạng vẫn cầm trên tay, John hỏi:
– Chúng ta nên làm gì với cái này bây giờ?
– Cháu nói đúng. Ta sẽ không thể nào yên tâm khi nào cái linh hồn độc ác này được xử lý đàng hoàng.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, khi sức mạnh djinn của cậu Nimrod đã hồi phục trong sự ấm áp của cái lều, ông trói cái hũ lại với cả một giỏ dây titan rồi thả nó xuống thẳng đáy biển Bắc cực qua một cái lỗ sâu trên mặt băng mà ông đã tạo ra.
Ông hài lòng tuyên bố:
– Xong. Ta nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nghe nói đến hồn ma của Akhenaten.
Philippa nói:
– Cháu cũng hy vọng vậy.
Quay sang ông Rakshasas, cậu Nimrod nói:
– Còn bây giờ, nếu anh không phiền, tôi nghĩ đã đến lúc tôi vào ở ké trong cây đèn của anh, anh Rakshasas. Tôi cần một bồn tắm nóng, một tách trà, và rồi một giấc ngủ dài. Mọi người không biết ở trong cái hũ địa ngục đó mệt mỏi như thế nào đâu. Chống cự với linh hồn độc ác của Akhenaten sáng, chiều, tối. Tôi kiệt sức rồi.
Sau khi cậu Nimrod và ông Rakshasas đã biến vào trong cây đèn bằng đồng, ông Groanin phàn nàn:
– Thật là bất công. Hai người đó sướng thật. Ước gì ta cũng được tắm nước nóng và có một tách trà ngon.
John và Philippa nhìn nhau rồi mỉm cười:
– Sao lại không nhỉ?
Và ông Volodya chắc sẽ ngạc nhiên khi biết trong những giờ cuối cùng của mình ở căn cứ Ice Base, trước khi họ bay ngược về đảo Srednij rồi về nhà, ông Groanin đã thưởng thức một tách trà và một chầu tắm nước nóng tuyệt nhất mà ông từng biết.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten