The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Bên Trong Portland
ối với John, có vẻ như cậu sẽ phải trải qua một đêm khá dài bên trong cái lọ Portland. Và có vẻ như em gái cậu làm nó còn dài hơn nữa. Ngay khi đã yên vị trên chiếc ghế sofa màu hồng do cô tự thiết kế, Philippa lập tức rút quyển Tuyển tập thơ Anh của New Oxford từ cái túi dết - đồ nghề ăn trộm - của mình ra và bắt đầu đọc.
Sốt ruột đi đi lại lại bên trong cái lọ, John hỏi:
– Sao em có thể ngồi yên đọc sách vào lúc như thế này chứ? Sau những gì đã xảy ra cho cậu Nimrod?
Philippa nói:
– Em đang cố không nghĩ đến những gì đã xảy ra cho cậu Nimrod đây. Nếu em nghĩ về nó, em sẽ khóc mất. Bộ anh muốn như vậy sao?
John đồng ý:
– Cũng đúng. Vậy em cứ tự nhiên đọc lớn lên đi. Anh cũng cần bị phân tâm một chút.
Philippa đọc lớn khổ thơ đầu tiên của bài thơ được viết bởi Keats lấy cảm hứng từ cái lọ Portland:
Người vẫn không bị mê mẩn
có cô dâu của sự yên bình
Người nuôi dưỡng – những đứa trẻ của sự im lặng
và thời gian chậm chạp
Vị sử gia cư ngụ trong rừng sâu không thể diễn đạt
Một câu chuyện hoa mỹ ngọt ngào hơn giai điệu của chúng ta
Vân lá nào mang truyền thuyết ám ảnh những bóng hình
Của thần linh hay con người, hay của cả hai,
Trong Tempe hay trong những thung lũng Arcady?
Những con người hay thần linh nào?
Những trinh nữ miễn cưỡng nào?
Sự theo đuổi điên cuồng nào?
Sự chống cự để trốn thoát nào?
Ống sáo nào và trống prôvăng nào?
Sự hoang dã xuất thần nào?
John phát biểu ý kiến:
– Thật không nghĩ ra lại có người muốn làm thơ về một cái lọ ngu ngốc. Ông Keats này chắc sẽ có suy nghĩ hoàn toàn khác về một cái lọ Hy Lạp nếu như ông ấy phải trải qua một đêm bên trong nó.
Philippa nói:
– Em không nghĩ chúng ta phải trải qua cả một đêm ở đây đâu. Ít nhất là trên khía cạnh từ ngữ.
John ngây người nhìn em. Cô giải thích:
– Chúng ta đi vào theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, đúng không?
John gật đầu.
– Vậy thì trong trường hợp đó, chúng ta có thể cho rằng thời gian bên ngoài cái lọ này sẽ trôi qua nhanh hơn nhiều so với thời gian ở bên trong nó.
John tán thành:
– Dĩ nhiên rồi. Chúng ta chỉ phải ở trong đây chừng mười hay mười lăm phút là trời sẽ sáng ngay.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cậu tuyên bố:
– Chừng một vài phút nữa là chúng ta có thể ra khỏi đây rồi.
Philippa nói:
– Hy vọng chúng ta sẽ gặp ông Groanin. Ông ấy chắc sẽ lo lắm nếu không thể vào bên trong phòng trưng bày xác ướp để tìm lon Coca của chúng ta.
– Vậy còn đỡ hơn nếu ông ấy có thể vào và mang cái lon về nhà chỉ để phát hiện ra chúng ta không có ở bên trong.
Áp sát tai vào lớp kính, vì chính xác đó là vật liệu tạo nên cái lọ Portland, cặp sinh đôi chăm chú nghe ngóng tiếng động ở căn phòng bên ngoài để biết có ai ở đó không.
John nói:
– Nghe có vẻ im ắng.
Philippa nhắc:
– Suỵt, cứ tiếp tục nghe ngóng đi. Người ta vẫn thường giữ im lặng khi viếng thăm bảo tàng. Nếu gây tiếng ồn, thể nào họ cũng bị mời ra ngoài ngay.
Một phút nữa trôi qua và cả hai vẫn không nghe thấy gì.
John nói:
– Anh nghĩ chúng ta nên mạo hiểm thôi.
Nắm lấy tay em gái, cậu hỏi:
– Em sẵn sàng chưa?
– Sẵn sàng.
Cái lọ Portland chỉ cao chừng hai mươi lăm phân. Thân hình làm bằng kính màu xanh đậm của nó được che phủ bởi vài hình người làm từ kính trắng. Những hình người đó là những nhân vật thần thoại: thần biển Poseidon, nữ thần tình yêu Aphrodite, và có lẽ có cả Paris, người chiến binh vĩ đại của thành Troa. Vì những hình người này, cái lọ bỗng mang một không khí thần bí nào đó, như thể con rắn được nữ thần Aphrodite nắm giữ trên tay có vẻ sẽ thình lình lớn lên và nuốt chửng thần Cupid đang bay lượn phía trên đầu nữ thần. Hoặc ít nhất đó là suy nghĩ của anh sinh viên mỹ thuật đang phác họa cái lọ cho bài tập về nhà của mình.
Ban đầu, anh tự hỏi không biết đám khói đang bay ra khỏi cái lọ là một ảo ảnh thị giác hay chỉ là một thứ do trí tưởng tượng của anh tạo ra, bởi vì, không nghi ngờ gì, anh đã thức khuya mấy đêm liền để hoàn thành một bức tranh theo yêu cầu của một khách hàng. Tương truyền là chính danh họa Van Gogh từng phát điên vì làm việc quá sức, và anh chàng sinh viên mỹ thuật tự an ủi bản thân rằng nếu anh cũng sắp điên, ít nhất anh cũng đứng chung hàng với một người nổi tiếng.
Đặt cây bút chì và quyển tập vẽ của mình xuống, anh gỡ mắt kính ra và đưa tay dụi mắt. Khi anh nhìn lại, đám khói đã hạ xuống đất và nhìn chẳng còn giống khói mà giống ngoại chất, một chất vẫn được cho là thứ tạo thành những hồn ma. Theo bản năng, anh sinh viên lùi lại vài bước khỏi nơi mà anh cho là cái lọ đang ở đó, bởi vì hiện giờ khói đã khá dày. Rồi ngay khi anh định chạy ra khỏi phòng và báo động, đám khói bắt đầu biến mất với một tốc độ nhanh bất thường. Từ trong đám khói, hai đứa trẻ khoảng chừng mười hai tuổi hiện ra, cả hai đều vận đồ đen ngòm với khuôn mặt bôi đen như hai tên trộm nhí.
John thầm thì chỉ đạo em gái:
– Em đánh lạc hướng anh ta trong khi anh đi lấy cái hũ.
Nở một nụ cười thân thiện với anh sinh viên, Philippa nhặt quyển tập vẽ lên và ngắm nghía hình phác họa. Cô vui vẻ nhận xét:
– Không tệ lắm. Em chắc không dễ gì để vẽ được như thế này đâu.
Nhận lấy quyển tập vẽ từ tay Philippa, anh sinh viên lắc đầu nói:
– Anh không có tài gì đâu. Nếu anh thật sự có tài, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác. Anh ước gì mình có tài năng.
Ngồi phịch xuống sàn, Philippa nói:
– ối, sao tự nhiên em thấy người hơi lạ.
Nhưng cô biết chính xác cảm giác đó là gì. Nó chính là cảm giác mà cô đã cảm thấy ở New York khi bà Trump ước được trúng sổ xố. Tuy nhiên ngoài mặt, cô chỉ nói:
– Trong đây hình như hơi lạnh.
Anh sinh viên lo lắng hỏi:
– Em có sao không? Hay anh đi lấy cho em một ly nước nhé?
Philippa nói:
– Không cần đâu. Em sẽ khỏe ngay ấy mà.
John đi đến bên em gái và đỡ cô đứng dậy. Cái túi dết của cậu nhìn có vẻ nặng hơn với trọng lượng của cái hũ đựng nội tạng. Philippa liếc nhìn anh dò hỏi, và John gật đầu với cô.
Mỉm cười thân thiện với anh sinh viên, cô nói:
– Em khỏe lại rồi. Anh…
Anh sinh viên tự giới thiệu:
– Finger. Frederick Finger.
Chạm vào quyển tập vẽ của anh, Philippa nhìn lại hình vẽ trong đó và biết anh đã nói thật về mình. Bức hình được vẽ bởi một người chỉ có một chút, hoặc thậm chí là không có chút tài năng nào. Nhưng mọi thứ giờ đây đã đổi khác. Cô chắc chắn về chuyện đó.
Cô nói:
– Đến lúc tụi em phải đi rồi. Và anh Finger, anh lầm rồi. Anh có tài năng. Rất nhiều tài năng. Chỉ là anh chưa tìm ra nó thôi. Hãy nghe lời khuyên của em và thử tìm nó một lần nữa vào ngày mai. Em tin anh sẽ ngạc nhiên khi nhận ra một ngày có thể tạo ra khác biệt gì.
John rít nhỏ:
– Nhanh lên! Chúng ta ra khỏi đây thôi.
Khi hai anh em xuống cầu thang, John hỏi:
– Em hoàn thành một điều ước của anh ta à?
– Thì anh bảo em đánh lạc hướng anh ấy mà. Đó chính xác là những gì em làm.
John nhận xét:
– Nhưng mà anh ta cũng hơi ngớ ngẩn đấy chứ. Sao lại có người muốn vẽ một cái lọ cũ kĩ nhỉ?
– Anh ấy là một họa sĩ. Họa sĩ vẫn thường làm thế mà.
Một vài phút sau hai anh em đã ở bên ngoài tòa nhà BM và đứng bắt taxi bên cạnh một sạp báo. Đó là lý do tại sao chúng nhìn thấy bản tin trang đầu của tờ The Daily Telegraph: “BẢY MƯƠI NGƯỜI AI CẬP ĐỘT NHẬP
BẢO TÀNG ANH QUỐC”, và bức hình vài viên tư tế djinn đang leo lên một xe cảnh sát. Philippa mua một tờ và đọc lớn bản tin:
– Bảy mươi người đàn ông ăn mặc như những quan tư tế Ai Cập cổ đại đã bị bắt giữ vào tối thứ Ba khi cảnh sát nhận được tin có một cuộc đột nhập vào phòng trưng bày xác ướp ở khu Ai Cập thuộc Bảo tàng Anh quốc. Các điều tra viên vẫn chưa chắc chắn liệu động cơ của những người này – tất cả đều cạo trọc đầu, ăn vận như những quan tư tế của Ai Cập thời cổ đại, và chỉ nói được một ít tiếng Anh – có phải là để phản đối việc trưng bày những xác ướp, vài cái có đến vài ngàn năm tuổi, đã bị di chuyển khỏi nơi yên nghỉ ban đầu của họ ở đầu thế kỷ trước. Người đại diện của Bảo tàng Anh quốc đã xác nhận có vài món đồ cổ nhỏ bị hư hại hoặc mất tích. Luật sư bào chữa cho bảy mươi người này, có vẻ tất cả đều đến từ khu vực Trung Đông dù đến giờ quốc tịch của họ vẫn chưa được xác định rõ, nói với Telegraph rằng tạm thời họ sẽ ở trong trại tị nạn Anh. Vào thứ Tư, Thủ tướng đã thông báo nếu kết quả điều tra cho thấy những người này đã nhập cư bất hợp pháp vào Anh, họ sẽ bị trả về nước. Trong vài năm trở lại đây, đã có vài cuộc biểu tình phản đối đòi hỏi những xác ướp trong Bảo tàng Anh quốc cần phải được chôn cất tử tế. Bà Deirdre Frickin Humphrey Muncaster đại diện cho nhóm Sự Yên Lặng Cho Xác Ướp đã nói, “Sự kiện này một lần nữa đề cập đến một xì-căng-đan đã tồn tại hàng thập kỷ nay ở Bảo tàng Anh quốc. Tất cả mọi người đều có quyền được chôn cất tử tế, cho dù họ đã chết trong bao lâu.” Philippa nhận xét:
– Em tán thành chuyện này. Đã đến lúc chúng ta học cách tôn trọng những nền văn hóa khác…
John rên lớn:
– Đừng nhắc về thời gian với anh.
Giật lấy tờ báo từ tay Philippa, cậu chỉ vào phần nhan đề ở trang đầu tờ báo và nói:
– Nhìn này. Đây là tờ báo thứ Năm kể về chuyện xảy ra tối thứ Ba. Chúng ta đã ở bên trong cái lọ đến 36 tiếng!
Philippa thở dài:
– Ôi không. Ông Groanin chắc sẽ lo lắng lắm.
Hai anh em bắt một chiếc taxi và chạy ngược về Kensington, nơi ông Groanin và ông Rakshasas đang sốt ruột đợi chúng.
Ông Groanin nói:
– Chúa ơi, các cháu làm chúng ta lo quá. Ta thậm chí không thể đến gần khu bảo tàng Ai Cập hôm qua vì cảnh sát đầy nhóc khắp nơi. Và khi ta đến đó sáng nay, ta chẳng tìm thấy gì. Thậm chí cái lon Coca cũng mất dạng.
Rồi ông chau mày hỏi:
– Mà Nimrod đâu rồi, sao không đi với các cháu?
John nói:
– Chuyện dài lắm.
Và cậu kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra. Rằng tại sao cậu Nimrod hiện đang bị mắc kẹt bên trong cái hũ đựng nội tạng cùng với tên djinn đang nhập vào hồn ma của Akhenaten, và rằng họ đang hy vọng ông Rakshasas sẽ biết tiếp theo nên làm gì. Người djinn già chăm chú lắng nghe vấn đề và nghiên cứu cái hũ chứa cả cậu Nimrod cùng hồn ma Akhenaten, nhưng rồi ông buồn bã lắc đầu:
– Dù gì thì chúng ta cũng không thể mở cái nắp ra, vì làm vậy Akhenaten sẽ lại thoát ra ngoài.
Ông thở dài thất vọng:
– Tội nghiệp Nimrod.
John hỏi:
– Nhưng cậu Nimrod có thể tự lo cho mình được thoải mái trong đó, đúng không?
Ông Rakshasas nói:
– À, cậu ấy sẽ không dám sử dụng nhiều sức mạnh của mình đâu. Vì nó có thể giúp Akhenaten tăng cường sức mạnh.
Philippa hỏi:
– Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Ông Rakshasas thừa nhận:
– Đây là vấn đề phức tạp nhất. Thật khó để biết làm sao ăn trứng mà không bóc vỏ. Nó làm ông nhớ đến mười hai chiến công mà Hercules phải làm theo lệnh của Eurystheus. Hay, tương tự như thế, câu đố của Nhân sư. Ái chà, đây thật sự là một câu đố hóc búa.
John kiên nhẫn nói:
– Mấy chuyện đó tụi cháu đã biết rồi. Điều tụi cháu cần biết là làm sao giải quyết vấn đề hiện giờ của chúng ta?
Ông Rakshasas thú nhận:
– Ông cũng không biết. Thật sự là trước giờ ông chưa bao giờ gặp chuyện như thế này. Trong suốt quãng đời djinn dài của ông.
John vẫn không bỏ cuộc:
– Chắc chắn phải có một cách nào đó chứ. Hercules đã hoàn thành mười hai nhiệm vụ được giao, và Oedipus đã giải đáp được câu đố của Nhân sư. Cho nên chúng ta chắc chắn có thể giải quyết vấn đề này một khi chúng ta đặt tất cả tâm trí vào nó.
Nhẹ nhàng gật đầu, ông Rakshasas nói:
– Trí óc trẻ trung của các cháu sẽ nhanh nhạy hơn của ta rất nhiều. Một cái ống điếu cũ sẽ cho những cụm khói ngọt ngào, nhưng một cái mới sẽ cháy nhanh hơn. Có lẽ chính các cháu sẽ nghĩ ra được một chuyện gì đó. Nhưng ông phải thừa nhận rằng, ít nhất ngay lúc này, ông không thể nghĩ được gì.
Là người rất ghét việc phải suy nghĩ phức tạp nhất là khi đang có đấu cricket trên tivi, ông Groanin nói:
– Tôi đi pha cà phê đây.
Philippa gõ nhẹ khớp ngón trỏ vào một bên đầu, như thể bằng cách đó, cô có thể lục ra ý tưởng hữu ích nào đó từ những phần ít sử dụng nhất trong não cô.
Và có vẻ như cách đó thật sự dùng được.
Mất vài giây để suy nghĩ truyền đến được miệng, cuối cùng Philippa cũng lên tiếng:
– Lúc ở bên trong cái lon Coca, cậu Nimrod có nói một chuyện về Iblis. Về việc djinn cũng giống như loài thằn lằn. Rằng máu nóng của họ sẽ chậm lại trong cái lạnh.
John nói:
– Anh cũng nhớ chuyện đó.
– Cậu Nimrod nói đã bỏ cái chai đựng Iblis vào trong tủ lạnh ở Cairo để làm hắn chậm lại. Cháu đang nghĩ, hay là chúng ta mang cái hũ đựng nội tạng này đến một nơi nào đó thật là lạnh, và để cậu Nimrod cùng Akhenaten lạnh người lại y như vậy. Rồi khi cả hai đều uể oải, ý cháu là khi cái lạnh đã làm họ chậm lại, tụi cháu có thể mở cái hũ ra, chui vào trong và đưa cậu Nimrod ra ngoài, rồi đóng nắp lại trước khi Akhenaten kịp trốn thoát.
Ông Rakshasas phản đối:
– Nhưng một khi vào bên trong cái hũ, chính các cháu sẽ bị lạnh, và một khi bị lạnh, sức mạnh của các cháu sẽ bị giảm sút đáng kể.
Tỏ ra thích thú với kế hoạch của Philippa, John gợi ý:
– Tụi cháu có thể mặc áo phi hành gia. Trong vũ trụ, nhiệt độ luôn là 0 độ C, nhưng nếu mặc áo phi hành gia, tụi cháu sẽ luôn ấm áp. Bằng cách đó, chúng ta có thể chui vào trong cái hũ mà không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh.
Philippa nói:
– Ý kiến tuyệt lắm, anh John. Nhưng nơi nào đủ lạnh nhỉ?
– Bắc cực được không? Ở đó, nếu lỡ Akhenaten có trốn thoát, hắn cũng không làm hại được ai. Và cũng chẳng có gì để phá hoại.
– A, em vẫn luôn muốn thăm Bắc cực một lần.
– Anh cũng vậy. Chỉ hy vọng cậu Nimrod có thể cầm cự đến lúc đó.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten