Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Bắt Giữ
rân trối nhìn con rắn ngậm miệng lại và bắt đầu nuốt con chuột xuống bên dưới thân hình dài ngoằng của nó, John thầm thì:
– Ghê quá.
Philippa lí nhí:
– Em không thích chuyện này chút nào. Chúng ta nên đi thì hơn.
John tán thành:
– Có lẽ em đúng.
Đẩy nhẹ cái kính thiên văn đang nhìn qua một bên với vẻ lãnh đạm như thể cậu không quan tâm gì đến mái tóc của bà Coeur de Lapin, John mỉm cười lịch sự, leo xuống thang và rón rén đi về phía cửa.
Dường như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ngay trên đầu mình, bà Coeur de Lapin phản đối:
– Các cháu không thể đi được. Các cháu chỉ vừa mới đến.
Rồi thình lình người bà giật mạnh, như thể một cái lò xo vừa nảy lên bên trong người bà.
– Các cháu chỉ vừa mới đến. Các cháu chỉ vừa mới đến. Y như một cuộn băng ghi âm, bà bắt đầu lặp đi lặp lại: - Các cháu chỉ vừa mới đến. Các cháu chỉ vừa mới đến.
Và rồi mắt bà bắt đầu trở nên đờ đẫn và vô hồn, miệng há hốc, vài cái răng giả rớt ra và đầu bà gục về phía trước, ngả vào vai như thể có ai đó đã gạt công tắc hoạt động ở phía sau cổ bà.
John giục em:
– Ra khỏi đây thôi.
Philippa nói:
– Thì em đang cố đây. Chỉ có điều tự nhiên chân em không chịu nghe lệnh thôi.
– Á! Chân anh cũng vậy. Chuyện gì thế này. Toàn thân anh tê liệt rồi.
– Ước gì cậu Nimrod ở đây.
Đã nuốt trọn con chuột, con rắn hổ mang Ai Cập nhấc đầu và phần thân trên của nó lên phía trước mặt bà Coeur de Lapin và bắt đầu tháo cái thân dài thòng lòng như bất tận khỏi đầu bà cho đến khi chạm đất. Và ở đó, con rắn bắt đầu to dần lên cho đến khi thân hình nó bự như một người đàn ông và đầu nó ngang ngửa một cái xẻng.
Philippa nói:
– Đừng nhìn vào mắt nó. Nó đang muốn thôi miên chúng ta đó.
John lẩm bẩm:
– Anh thà bị thôi miên còn hơn bị cắn.
Cậu cảm thấy mình đã bị thôi miên mất tiêu, bởi ngay trước mắt cậu, dường như con rắn bắt đầu mọc chân tay và trở thành một gã đàn ông với cái mũi khoằm, bộ râu bé xíu và một vẻ mặt không lấy gì làm dễ chịu trên khuôn mặt mỏng quẹt của gã.
Khám phá ra mình không thể bỏ chạy, Philippa cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi của mình và bình tĩnh nói:
– Chắc ông là Iblis, đúng không?
Iblis mỉm cười khinh bỉ:
– Mày chắc quá nhiều chuyện đây, con cóc bé nhỏ khốn khổ. Nếu có một thứ mà tao ghét hơn một đứa Marid nhãi ranh, thì đó là hai đứa Marid hỉ mũi chưa sạch.
Nuốt nước bọt một cách khó chịu, Iblis đặt một tay lên bụng gã và nói:
– Chắc mày nghĩ mày thông minh lắm khi nghĩ ra con chuột đó.
Philippa run rẩy:
– Không thông minh lắm.
– Mày có biết một con chuột có mùi vị tởm như thế nào không? Gừ, mày làm tao muốn bệnh. Và tao có mùi y như một cái chuồng bò sát ở Sở thú London.
Đưa lưỡi liếm bên trong miệng vài lần, gã khạc một tiếng lớn từ mũi xuống cổ họng rồi phun xuống tấm thảm một miếng đờm xanh lè kinh khủng. Gã tự kết luận:
– Không, tao không nghĩ mày biết.
Philippa hỏi:
– Vậy thì tại sao ông lại ăn nó?
– Bởi vì đó là thứ mà một con rắn sẽ ăn, biết chưa hả con ranh ngu ngốc mà cứ tưởng mình thông minh lắm? Rắn ăn chuột. Tao ăn nó trước khi tao có thời gian để thắc mắc tại sao lại có một con chuột bò lồm cồm trên đỉnh đầu mụ Coeur de Lapin. Mụ ta có thể là một người Pháp, nhưng trái ngược với những gì người khác nghĩ, ngay cả người Pháp cũng biết lâu lâu gội đầu một lần.
Iblis mặc bộ com-lê sọc nhỏ hiệu Savile Row, một đôi giày da rắn đặt làm bằng tay, và mang theo một cái gậy đi đường chạm trổ công phu với quả đấm bằng bạc ở trên đỉnh. Đưa tay nới lỏng cái cà vạt kiểu cũ của Đại học Eton và cởi nút trên cùng của cái áo sơ mi hiệu Turnbull & Asser đang mặc, gã ho khù khụ một cách khó chịu. Rồi tiếng ho của gã trở thành một tiếng ọe lớn.
Vừa khạc nhổ vài miếng đờm xanh lè khác xuống sàn, gã Iblis vừa làu bàu:
– Đây là hậu quả của việc trở lại hình người quá sớm sau khi ăn một con chuột. Cũng tại mấy cái lông cả. Cứ bám vào cổ họng. Ngay cả loài rắn cũng nhổ chúng ra sau khi ăn.
Đi đến bên một khay đựng nước, Iblis cầm lên chai rượu brandy bằng thủy tinh màu khói và nốc cạn nó với một ngụm lớn. Trong một giây, gã khó chịu quay nhìn cái máy vi tính như thể bị nó làm cho phân tâm chốc lát. Rồi với cặp mắt nheo lại giận dữ, gã trừng trừng nhìn hai đứa trẻ sinh đôi với sự căm ghét thấy rõ và gầm gừ:
– Dĩ nhiên tao sẽ không phải trở lại hình người đột ngột như vậy nếu những ngón tay bẩn thỉu của chúng mày không nhúng vào quậy phá cây đèn của tao.
Lắc đầu một cách sốt ruột, gã nở một nụ cười nhạo báng và nói tiếp:
– Nhưng không, chúng mày không thể cưỡng lại chuyện đó, đúng không? Lũ Marid chúng mày là thế. Lúc nào cũng chõ mũi vào chuyện của người khác. Nể tình chúng mày còn nhỏ, tao đã định tha, thế mà chúng mày lại quăng con chuột khốn khiếp đó cho tao.
Iblis lại ọe một tiếng lớn, và lần này đã nôn được con chuột ra sàn nhà. Gã gầm lên đầy đe dọa:
– Lo mà sám hối đi, lũ nhóc.
Người ướt đẫm rượu, con chuột nằm im không động đậy trong một giây và rồi bật dậy vì, thật kinh ngạc, nó vẫn còn sống. Rung rinh những cọng râu mép trong vài giây, con chuột bắt đầu vụt chạy về phía cửa. Philippa thầm thở phào khi biết con chuột đã thoát được thử thách khủng khiếp của nó.
Nhưng gã Iblis nói:
– Thấy con chuột đó không?
Và ngay khi con chuột chỉ còn cách sự tự do nơi cánh cửa trong gang tấc, Iblis đốt cháy nó thành than chỉ bằng một cái nhìn trừng trừng từ cặp mắt độc ác của gã trước khi tiếp tục nói:
– Khi tao xong chuyện với chúng mày, chúng mày sẽ tin rằng con chuột đó còn may mắn hơn nhiều so với một người nhảy ra khỏi máy bay mà không mang dù và rớt xuống một nhà máy sản xuất nệm. Lý do duy nhất mà bây giờ chúng mày vẫn chưa chết ngắc là vì tao vẫn chưa quyết định được nên ăn tươi nuốt sống chúng mày hay quăng thân xác vô dụng của chúng mày xuống cái hầm chứa phân sâu nhất trên thế giới – trong một cái khách sạn ở St. Petersburg của Nga. Tin tao đi, chừng nào chúng mày chưa ở thử một khách sạn của Nga, chừng đó chúng mày vẫn chưa biết thế nào là đau khổ thực sự.
Ngay khi Iblis đang nói, John cảm thấy được Philippa đang cố gắng tập trung sức mạnh ý chí của cô để có thể thoát khỏi sức mạnh djinn đang giữ chúng mọc rễ một chỗ, và cậu bắt đầu làm như vậy.
Đưa tay chỉnh lại hai cổ tay áo hoàn hảo trên chiếc áo sơ mi đặt làm đắt tiền của gã, Iblis mỉm cười khinh bỉ:
– Đừng hòng nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh djinn của chúng mày để chống lại tao. Cơ hội để lũ djinn ranh con chúng mày đối đầu một djinn dày dặn kinh nghiệm và độc ác như tao còn nhỏ hơn một hạt cát. Tao sẽ nhai chúng mày dễ dàng như nhai một cái bánh quy Ireland không mùi vị mỏng tang mà tao vẫn thường dùng cùng với ly cà phê sáng. Ngoài ra…
Iblis giơ lên cho cặp sinh đôi xem một vài sợi tóc gã giữ trên tay và nói tiếp:
– … Tao có tóc của chúng mày. Cho nên việc tao bắt giữ được chúng mày sẽ dễ hơn là ăn bánh.
John tức tối nói:
– Ra đó là lý do tại sao ông luôn vuốt tóc tôi. Ngay từ đầu tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ về chuyện này.
Khó chịu gỡ cọng lông chuột cuối cùng khỏi môi, Iblis nói:
– Còn tao đã biết có gì đó kỳ lạ về chúng mày. Ngay từ khi tao kiểm soát ả đàn bà này để theo dõi Nimrod. Tao đã nghi ngờ cả hai đứa chúng mày ngay từ bữa picnic. Chẳng có một đứa trẻ bình thường nào lại thích ăn trứng cá caviar và foie gras. Thà bảo chúng ăn một con chuột còn hơn.
John bướng bỉnh chống chế:
– Tụi tôi đâu có làm gì ông chứ.
– Thế mày quên con chuột mới nãy rồi à?
– Thì ngoại trừ con chuột đó ra.
Ngồi xuống cái ghế hiện đại kiểu dáng không có vẻ gì thoải mái, Iblis nhe răng cười:
– Giờ thì mày muốn van nài tha mạng à? Cứ thoải mái nhé. Sau khi phải ăn một con chuột, tao có thể thư giãn với một trò hề được đấy.
John vẫn khăng khăng:
– Không, tôi nói thật đấy. Tại sao ông lại muốn giết tụi tôi chứ?
– Ồ, ông cậu Nimrod yêu quý của chúng mày hình như ngày càng chểnh mảng thì phải. Chuyện đơn giản thế mà cũng không thèm giải thích cho chúng mày à? Chúng ta ở hai rìa chiến tuyến, nhóc con ạ. Đó là lý do tại sao. Sao mày không hỏi tại sao chuột và rắn không kết bạn với nhau luôn đi? Tao làm việc với sự xui xẻo, còn bộ tộc chúng mày lại đi bắt tay với sự may mắn. Ngoại trừ trong trường hợp của chúng mày, thì có vẻ như may mắn hơi bị ít đấy.
Philippa cãi lại:
– Nhưng chắc chắn chuyện không cần phải trở nên như thế.
Iblis phá lên cười sặc sụa như thể thật sự thích thú với lời nhận xét của Philippa. Gã nói:
– Tao cảm động vì sự ngây thơ của mày đấy. Chắc đây là lương tâm nổi tiếng của người tộc Marid.
Thình lình đứng dậy, mặt Iblis trở nên cáu kỉnh. Rồi gã dí sát gương mặt ấy vào mặt John, sát đến nỗi cậu có thể ngửi được mùi con chuột trong hơi thở của gã, và rít lên:
– Tộc djinn chúng mày bị gì vậy hả? Sao cứ muốn phá hỏng thú vui của những djinn khác. Những djinn trẻ như chúng mày chắc cũng hiểu việc gây xui xẻo cho người khác thú vị hơn nhiều so với việc cố tạo ra một ít may mắn chứ. Đúng là một sự chống cự không cân sức.
Iblis nhăn mặt, và rồi nín thở khi hắn thấy một thoáng nghi ngờ hiện ra trên mặt John.
– Hay cậu Nimrod yêu quý lại quên nói với chúng mày rồi? Tao có thể thấy là hắn đã quên. Sự thật là tất cả chúng ta ban đầu đều như nhau cả. Marid, Ifrit, Jann hay Ghul. Tất cả chúng ta đều thích những trò đùa. Kéo cái ghế ra chỗ khác khi một quý bà mập mạp chuẩn bị ngồi xuống. Quăng vỏ chuối vào ngay phía trước đường đi của một thằng cha cảnh sát ngu ngốc. Không phải sao, John? Mày chưa bao giờ muốn làm vũng nước phía trước một gã mù đang băng qua đường trở nên sâu hơn sao? Hay làm một cây bút máy rỉ mực lên cái áo đuôi tôm trắng bóc của một chú rể? Tao có thể thấy mày đã từng nghĩ đến những chuyện như thế.
Mỉm cười, gã đứng thẳng người lên và nói tiếp:
– Khi còn trẻ cỡ tuổi chúng mày, chẳng có gì cậu Nimrod của chúng mày thích làm hơn là tự mình gây một ít xui xẻo. Đúng là thế đấy. Hắn không phải lúc nào cũng là một thằng nhóc ngoan hiền. Chỉ có điều khi lớn lên một chút, hắn lại trở nên vênh vang tẻ nhạt y như những djinn khác trong tộc của chúng mày. Lương tâm Marid! Điều bình! Chỉ toàn là một mớ rác rưởi. Làm gì có sự điều bình. Sự thật là thế giới này luôn có nhiều xui xẻo hơn là may mắn, và bộ tộc ngốc nghếch của chúng mày đang chiến đấu trong một cuộc chiến mà ngay từ đầu đã nắm chắc phần thua.
Dí mặt sát mặt John lần nữa, Iblis hỏi:
– Mày cũng đang nghĩ như vậy, đúng không John?
John dứt khoát:
– Không. Tôi ghét ông và tất cả những gì ông đại diện.
Iblis lại bật cười:
– Rất nguyên tắc. Mày cũng vênh vang y như cậu của mày. Nhưng điều đó cũng chẳng thành vấn đề. Tộc Ifrit luôn ghét tộc Marid và ngược lại. Luôn luôn vậy. Đáng lẽ tao sẽ nói “sẽ luôn luôn vậy”, chỉ có điều thực sự là những ngày còn lại của bộ tộc chúng mày sẽ chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Ngay khi tao có được trong tay những djinn thất lạc của Akhenaten.
Lắc lắc cái vỏ chai brandy vẫn còn cầm trên tay, gã tuyên bố:
– Nhưng yên tâm, tao sẽ không cho chúng mày đi đời bây giờ đâu. Thế thì uổng phí lắm. Tao sẽ nhốt tụi mày vào trong chai và giữ trong tủ lạnh của tao cho đến khi nào chúng mày đã sẵn sàng gọi tao là “chủ nhân”.
Philippa dứt khoát:
– Sẽ không có ngày đó đâu.
John đồng tình:
– Tụi tôi sẽ không bao giờ gọi ông là “chủ nhân” đâu mà ham.
– Nói mạnh miệng quá đấy, lũ nhóc djinn ạ. Nhưng chúng mày chưa đọc Những quy luật Baghdad sao?
Chúng mày không có quyền lựa chọn gì cả. Chúng mày bắt buộc phải ban ba điều ước cho bất cứ ai giải thoát chúng mày. Kể cả khi người đó là tao.
Philippa vẫn khăng khăng:
– Không bao giờ.
– Mà tao cũng chẳng cần quan tâm đến mấy cái quy luật vớ vẩn đó. Tao có thể bảo đảm với chúng mày rằng sau một hoặc hai năm chôn chân bên trong cái chai này, chúng mày chắc chắn sẽ nghĩ rất khác.
Lắc lư cái chai trước mặt cặp sinh đôi, Iblis nói tiếp:
– Việc bị nhốt trong một cái chai hay một cây đèn có tác động thần kỳ đến tâm trí. Nhớ lời tao đi. Sẽ không có gì chúng mày từ chối làm, không có hành động độc ác nào chúng mày không sẵn sàng làm sau khi chúng mày có cơ hội đứng chờ mỏi gối trong đó.
Nhỏ nốt những giọt rượu cuối cùng lên cái lưỡi xanh lè của gã, Iblis cẩn thận đặt cái chai lên bàn, chính giữa bộ sưu tập trang sức bọ hung của bà Coeur de Lapin, và hỏi:
– Còn lời van nài tha mạng nào không? Lời thách thức?
Không à? Tiếc quá.
John bạo miệng:
– Ông chết đi.
Iblis bật cười:
– Tốt nhất mày nên ước điều ngược lại đấy, thằng nhãi djinn. Cứ nghĩ thử xem. Nếu tao chết, ai sẽ biết chúng mày đang thư giãn trong cái chai thủy tinh này? Không khéo chúng mày lại trở nên ngớ ngẩn y như lão Rakshasas đấy. Sợ khoảng rộng. Điên điên khùng khùng. Lơ đễnh. Lâu lâu mới dám mò ra khỏi chỗ trú một lần. Lão già tội nghiệp bị nhốt trong một chai sữa bẩn thỉu suốt năm mươi năm. Nghĩ đi nhóc. Năm mươi năm. Có vẻ như mùi của sữa và phó mát lên men chua, rồi mùi nấm mốc đã làm lão ta phát khùng. Thật ngạc nhiên là lão còn có thể cư xử đúng cách trong xã hội djinn bình thường. Hãy nghĩ về điều đó trong tương lai lâu dài bên trong cái vỏ chai brandy này nhé, lũ nhóc.
Những cụm khói dày đặc bắt đầu xuất hiện bên dưới chân cặp sinh đôi. Trong một giây, hai đứa trẻ cứ ngỡ tấm thảm có lẽ đã bốc lửa. Nhưng dần dần, nó bao phủ khắp thân thể cặp sinh đôi, cho đến khi chúng không còn thấy được Iblis, hay thậm chí cả căn phòng mà chúng đang ở.
Iblis nói:
– Hãy mừng là tao không dùng phép trói đôi với chúng mày. Và tao nhốt chúng mày vào trong một cái chai kích cỡ tương đối thay vì một thứ gì khác nhỏ hơn nhiều. Nếu muốn, tao có thể dễ dàng nhốt chúng mày vào bên trong cây bút máy của tao hoặc là gian phòng độc chất rỗng trong cây gậy đi đường của tao. Ít nhất thì chúng mày cũng sẽ thoải mái.
Giọng của Iblis dường như vút cao phía trên đầu hai đứa trẻ. Phải mất một hai giây sau, cặp sinh đôi mới nhận ra đó là vì chúng đã bị tan biến thành khói. Một phút tiếp theo, chúng cảm thấy mình đang trôi đi, và rồi bắt đầu tập trung lại lần nữa, ban đầu rất chậm, về sau trở nên nhanh hơn khi khói bắt đầu bị hút vào trong chai. Mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như vậy trong một lúc lâu, chậm rãi và đều đặn, nhẹ nhàng và chính xác, cho đến khi không còn gì của chúng bên ngoài nữa. Một tiếng “keng” lớn vang lên phía trên đầu cặp sinh đôi và một sự im lặng đột ngột báo hiệu cho chúng biết nắp chai đã bị đóng lại.
Giờ đây tiến trình dường như tự đảo ngược trở lại. Khói bắt đầu đông và trở thành hình người, còn cảm giác trôi bồng bềnh nhường chỗ cho cảm giác chân bắt đầu chạm đất trở lại. Khi những cụm khói cuối cùng đã biến mất trong giày và vớ, cặp sinh đôi nhận ra chúng đang ở bên trong một thứ nhìn giống một căn phòng bằng kính khổng lồ và ngay lập tức cả hai bị choáng ngợp bởi nỗi sợ không gian chật và mùi rượu brandy nồng nặc. Phải mất mấy phút chúng mới đủ bình tĩnh để nhận ra hoàn cảnh mới của mình.
Thở dài thườn thượt, Philippa ngồi phịch xuống lớp sàn kính trơn nhẵn và lầm bầm:
– Kế hoạch của cậu Nimrod thế là đi tong rồi.
Cố nén không khóc, cô nói thêm:
– Chúng ta biết phải làm gì bây giờ?
John an ủi:
– Như vầy thật ra cũng không tệ lắm đâu. Chúng ta có thể chết ấy chứ.
Cắn chặt môi, Philippa thú thật:
– Ừ, chắc là anh đúng. Nhưng John à, em sợ lắm.
– Anh cũng vậy. Chúng ta phải chấp nhận thôi.
Đưa bàn tay run rẩy lên vuốt dọc bức tường trơn lì, sáng bóng, John nói:
– Ngôi nhà yêu quý. Cho đến khi có ai đó giải cứu chúng ta.
Philippa nói:
– Em chẳng thể nào tưởng tượng được lại có ai chọn cách du lịch khắp thế giới như thế này.
Cố gắng hít một hơi thở thật sâu, nhưng Philippa nhận ra dường như có giới hạn về lượng không khí mà cô hít vào trong phổi. Cô thầm thì:
– Em ước gì trong này có nhiều không khí hơn.
Thấy em gái thở nặng nhọc, John cũng cố hít một hơi sâu để trấn áp cảm giác hoảng loạn đang ngấp nghé tâm trí cậu. Cậu hỏi:
– Philippa nè, em không nghĩ chúng ta sẽ hết không khí để thở ở trong này chứ?
– Anh không nghe gã Iblis nói gì sao? Rằng ông Rakshasas đã ở trong một cái chai đến năm mươi năm đó.
John lắc đầu:
– Đừng nhắc anh nhớ về việc đó mà. Không biết ông ấy thở làm sao?
– Do cái mùi thôi. Có lẽ nó làm anh cảm thấy không đủ không khí. Anh nghĩ đó là mùi gì? Nó làm em hơi choáng.
Liếm bức tường, John nói:
– Chắc là mùi rượu brandy.
Rồi cậu bật cười một cách không thoải mái, liếm bức tường thêm mấy cái nữa:
– Vị ngon đấy chứ. Em thử liếm chút đi. Có khi nó sẽ giúp em bình tĩnh.
Philippa nói:
– Em chẳng thấy có gì đáng cười ở đây cả.
– Anh chỉ đang nghĩ thôi. Djinn bên trong một chai brandy.
Philippa cười nhạo báng đáp lại. John thanh minh:
– Anh chỉ cố nhìn vào mặt tốt của vấn đề thôi.
Lấy cái khăn tay ra và chấm vào khoé mắt, Philippa hỏi:
– Bộ cũng có mặt tốt với việc này nữa hả? Anh nói em nghe thử đi.
Ngồi xuống bên cạnh em gái, John choàng tay ôm lấy vai cô và nói:
– Chúng ta còn có nhau, không phải sao? Anh ghét phải ở đây một mình lắm.
Philippa đồng tình:
– Em cũng vậy.
– Ý anh là, anh thà em không có ở đây, nếu em hiểu anh muốn nói gì. Nhưng giờ em ở đây, thật anh rất mừng. Chỉ vậy thôi.
Ngồi yên một lúc, Philippa đẩy tay anh ra và đi vòng vòng mấy phút bên trong cái chai để xem xét. Rồi cô nhận xét:
– Kỳ lạ thật. Sao bên trong chai lại rộng như vậy.
John nói:
– Vì chúng ta đang ở ngoài không gian ba chiều mà.
– Không biết điều đó có đồng nghĩa với việc chúng ta đứng ngoài tầm ảnh hưởng của thời gian không nhỉ? Einstein đã có nói về vấn đề này, anh nhớ không? Rằng thời gian có tính tương đối. Rằng nó phụ thuộc vào không gian.
– Nghĩa là sao?
Philippa nhún vai:
– Em cũng không rõ. Có lẽ nó muốn ám chỉ chuyện thời gian sẽ trôi đi với một tốc độ khác khi ở bên trong chai.
John nhăn mặt:
– Ý kiến hay thật. Anh thì đang cố quen với ý nghĩ sẽ phải mắc kẹt trong đây đến năm mươi năm, thế mà em lại bảo năm mươi năm có khi trôi qua dài hơn.
Philippa nuốt nước miếng một cách lo lắng:
– Anh nói đúng.
Và rồi cô trấn an:
– Nhưng mà, cũng có thể thời gian trong đây sẽ trôi đi nhanh hơn. Năm mươi năm có lẽ chỉ như 5 phút cũng nên. Nói gì thì nói, em ước gì có vài viên thuốc than của mẹ ở đây.
John gợi ý:
– Sao em không thử tạo ra chúng nhỉ? Không phải cậu Nimrod đã từng nói đến chuyện sử dụng sức mạnh djinn bên trong chai để trang bị đồ đạc cần thiết cho nó sao? Hoặc để tạo ra thức ăn và nước uống? Anh không nghĩ tạo ra vài viên thuốc sẽ khó lắm đâu.
Gần như không ngần ngừ, Philippa lẩm bẩm từ trọng tâm của cô, và hai viên thuốc hiện ra trên lòng bàn tay cô.
Nhận một viên thuốc từ em gái, John nuốt ực một cái và khen:
– Em giỏi quá.
Philippa hỏi:
– Anh nghĩ sao về một tấm thảm? Sàn nhà ở đây cứng và trơn trượt quá.
– Màu gì?
– Hồng. Em thích màu hồng.
John nhăn nhó:
– Màu hồng á? Sao không phải màu đen? Anh thích màu đen cơ. Màu đen nhìn oách hơn. Mà em không nghĩ một cái tivi sẽ tốt hơn sao?
– Bây giờ mà anh vẫn muốn xem tivi à?
John nhún vai:
– Chứ đâu còn việc gì khác để làm.
Sau vài cố gắng với kết quả là một thứ nhìn giống như một món đồ điêu khắc hiện đại hơn là một bộ tivi, cuối cùng John cũng thành công. Và ngay khi tạo ra một cái ghế bành, cậu lập tức ngồi phịch xuống và bật công tắc tivi lên.
Philippa nhận xét:
– Anh đúng là… Chúng ta đang bị kẹt trong này không biết bao giờ ra, thế mà tất cả những gì anh nghĩ tới chỉ là một cái tivi.
Nhưng khi màn hình bật lên, John rên lên:
– Tuyệt. Một cái tivi Ai Cập.
Philippa nhún vai:
– Chứ anh đang nghĩ về cái gì? Chúng ta đang ở Ai Cập mà. Có lẽ đây là cơ hội để anh học tiếng Ai Cập đó.
Ném cái điều khiển từ xa vào màn hình tivi, John hét lên một tiếng giận dữ. Rồi vùi mặt xuống lòng bàn tay, cậu thở dài:
– Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten