In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Những Vị Khách Trẻ Tuổi
uá nửa đêm họ mới về đến Old City của Cairo, và như thường lệ, đường phố vẫn nhộn nhịp người xe đi lại. Để ông Creemy, ông Groanin và cây đèn chứa ông Rakshasas ở lại trong chiếc Cadillac, Nimrod và cặp sinh đôi đi tìm ông Hussein Hussaout. Tuy nhiên, ngay khi bước vào con hẻm trải sỏi nhỏ hẹp dẫn đến cửa hiệu của ông, họ ngay lập tức nhận ra có một điều gì đó rất bất ổn. Con hẻm chật ních người, và ở bên ngoài cửa hiệu, một vài viên cảnh sát trong bộ đồng phục trắng đang đứng gác trước cửa để ngăn không cho ai đi vào trong.
Nimrod hỏi thăm một người đàn ông bằng tiếng Ả Rập:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Người ta vừa tìm thấy xác ông Hussein Hussaout, chủ cửa hiệu.
– Sao ổng chết vậy?
– Có người bảo ông ấy bị cướp. Nhưng tôi nghe nói ông ấy bị rắn cắn chết.
– Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?
– Gần một tiếng đồng hồ trước đây.
Nắm lấy tay cặp sinh đôi, cậu Nimrod dẫn hai anh em đi sang một con hẻm khác yên tĩnh hơn. Băng qua một cánh cổng được chạm trổ hoa văn tinh xảo và trèo lên một cầu thang hẹp, họ đi vào trong một nhà thờ cũ kỹ, nơi cậu Nimrod bảo cặp sinh đôi ngồi xuống và thuật lại cho chúng nghe những gì ông mới biết được.
Miệng run run, Philippa thốt lên:
– Ông ấy bị giết ư? Ôi, tội nghiệp Baksheesh.
Cậu Nimrod:
– Hy vọng cậu bé không sao. Đúng ra chúng ta nên đi vào trong cửa hiệu để tìm hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên cậu sợ bọn Ifrit vẫn còn lảng vảng quanh đó. Vả lại cậu cũng không muốn chúng ta phải trải qua cả một đêm ở đồn cảnh sát để trả lời một đống câu hỏi ngớ ngẩn. Đó là điều sẽ xảy ra nếu chúng ta xuất hiện ở cửa và tuyên bố chúng ta có biết anh Hussein Hussaout tội nghiệp. Cảnh sát Cairo gà mờ có tiếng.
John phản đối:
– Sao cậu lại tội nghiệp ông Hussein Hussaout? Ông ấy đã cố giết cậu mà.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Có lẽ vậy. Tuy nhiên rõ ràng anh ấy đã bị ép buộc phải làm thế. Cậu muốn biết lý do đó. Giờ các cháu cẩn thận nghe cậu dặn nhé. Muốn đi vào trong cửa hiệu, chúng ta sẽ phải trở thành cảnh sát.
John và Philippa đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu. Rồi Philippa hỏi:
– Sao chúng ta có thể làm được điều đó chứ?
Cậu Nimrod giải thích:
– Chúng ta sẽ để thân thể mình ở lại đây. Trong một nhà thờ như thế này, sẽ không ai làm phiền chúng ta nếu họ nghĩ chúng ta đang thành tâm cầu nguyện. Rồi chúng ta sẽ bay về phía cửa hiệu và nhập vào thân thể của ba viên cảnh sát. Nó cũng giống như cách chúng ta nhập vào thân thể của mấy con lạc đà ấy. Thật sự không có gì đáng lo đâu.
John gật đầu. Với cậu, việc trở thành một cảnh sát, dù là một cảnh sát người Ai Cập, nghe có vẻ sáng sủa hơn nhiều so với việc làm một con lạc đà. Tuy nhiên Philippa lại cảm thấy không thoải mái với đề nghị đó. Con lạc đà của cô là một con cái, nhưng cảnh sát lại là nam, và việc phải nhập vào thân thể của một người đàn ông trưởng thành dù chỉ trong vài phút cũng làm cô bận tâm.
Cô hỏi:
– Sao chúng ta không đơn giản là bay vòng vòng xem xét tình hình? Sao cứ phải nhập vào thân thể của ai đó chứ?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đơn giản vì nó sẽ dễ dàng cho cháu khi muốn hỏi chuyện ai đó. Và đó là cách duy nhất để cháu có thể cầm một món đồ lên quan sát. Ngoài ra, nếu cháu ở bên ngoài thân thể trong một thời gian quá dài, cháu sẽ dễ bị trôi đi luôn trong không khí. Cháu thấy đó, thân thể cũng y như một cái mỏ neo. Nó giúp cố định cháu chắc chắn trên trái đất.
Vừa nhẹ nhàng lắc đầu, ông vừa tốt bụng đề nghị:
– Nhưng Philippa à, nếu cháu không thích chuyện này, cháu có thể ở đây trông chừng thân thể cho chúng ta.
Philippa liếc nhìn quanh ngôi nhà thờ nhỏ xa lạ. Từ cái trần nhà cũ kỹ có hình dáng như cái xuồng úp ngược, những ngọn đèn dầu treo lủng lẳng trên những sợi xích dài cháy lập loè, và ở đâu đó, một người đang lầm rầm cầu nguyện. Ngôi nhà thờ nhìn như thể nó đã một ngàn tuổi.
Cô hỏi:
– Lỡ có ai đó làm gì với thân thể của cậu cháu mình khi chúng ta không có mặt ở đây thì sao?
– Trong một nhà thờ á?
Cậu Nimrod quỳ xuống trên một chiếc gối và cúi đầu trong tư thế cầu nguyện. Ông hỏi:
– Cháu có làm phiền một ai đó đang trong tư thế như thế này không?
Philippa thừa nhận:
– Không ạ. Thôi được, cháu sẽ tham gia cùng mọi người.
– Vậy mới được chớ. Mà nè, nhớ là đừng nói gì khi chúng ta chưa có thân thể nhé. Mundane sẽ chẳng thích thú gì khi tự nhiên nghe tiếng nói vọng ra từ không khí đâu.
John hỏi:
– Ai cơ?
– Mundane. Lấy từ chữ mundus trong tiếng La tinh, nghĩa là “thế gian”. Djinn chúng ta thỉnh thoảng vẫn gọi đó là loài người. Nói chung là ráng nhớ lời ta dặn nhé. Rất nhiều sự mê tín và tôn giáo trên thế giới ra đời từ sự bất cẩn, hoặc do một djinn tinh nghịch nào đó thầm thì với mundane trong khi đang xuất hồn. Cho nên, trừ khi các cháu muốn gây ra một ngộ nhận tương tự, cậu đề nghị là các cháu nên giữ yên lặng. Còn gì nữa nhỉ? À phải. Hãy cố đừng làm đổ bất cứ thứ gì trừ khi các cháu muốn một ai đó nghĩ mình đang bị ma ám. Tin cậu đi, rất dễ làm điều đó khi các cháu không thể thấy tay chân mình. Còn một chuyện nữa. Đúng ra thì chúng ta không cần lo lắng về chuyện này trong một đêm ấm áp như thế này, nhưng dù sao các cháu cứ chịu khó ghi nhớ nhé. Khi các cháu đang trong trạng thái vô hình, đừng có đứng dưới một luồng gió lạnh. Cái lạnh luôn ảnh hưởng xấu đến sức mạnh của djinn, và trong trạng thái vô hình, nó có thể làm các cháu nhìn như một hồn ma – thấy thân hình nhưng lại có thể nhìn xuyên qua.
Philippa hỏi:
– Vậy có nghĩa thật sự chẳng có cái được gọi là hồn ma hả chú?
– Có chứ. Hồn ma của con người. Phần lớn họ đều vô hại. Tuy nhiên một hồn ma có thể rất quậy phá nếu như bị linh hồn của một djinn đã chết nhập vào. Hoặc ít nhất đó là những gì cậu nghe được. Cũng may là cậu chưa bao giờ chạm trán một thứ như thế. Các cháu thấy đó, theo luật thì djinn không trở thành hồn ma. Nhưng không phải không có trường hợp linh hồn của một djinn, còn được gọi là Neshamah, nhập vào hồn ma của một người chết tương tự như cách chúng ta nhập vào thân thể của một người sống.
Cậu Nimrod mỉm cười rồi tuyên bố:
– Nhưng như ta đã nói, tất cả những chuyện đó đều rất khác với kinh nghiệm xuất hồn mà chúng ta sắp thực hiện ngay bây giờ. Cố mà thư giãn và thưởng thức nó nhé. Các cháu sẽ cảm thấy hơi lạ một chút, nhưng rồi chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra vài thân thể để nhập vào, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi. Ta hứa đấy.
Gật đầu với John và Philippa ở hai bên, ông nói:
– Chúng ta bắt đầu thôi.
John quỳ xuống bên phía tay trái của cậu Nimrod và cúi đầu. Cậu nói:
– Cháu sẵn sàng rồi.
Ở bên tay phải ông, Philippa bắt chước tư thế của anh trai và nói:
– Sẵn sàng.
Với tay nắm lấy tay cặp sinh đôi, cậu Nimrod dặn thêm:
– Các cháu nhớ đừng buông tay cậu ra cho đến khi tìm được viên cảnh sát nào nhé. Nó sẽ giúp chúng ta dễ dàng biết được chúng ta đang ở đâu. Tuy nhiên, trong trường hợp có ai đó bị lạc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chiếc Cadillac nhé. Ok, ta nghĩ ta đã dặn dò xong hết rồi.
John nhận xét:
– Chắc tí nữa tuyệt cú mèo lắm đây.
Cậu Nimrod nói:
– Ồ, ta lại không hy vọng vậy. Bắt đầu nhé. QWERTYUIOP!
Philippa thét lên một tiếng nhỏ trước cái cảm giác mình đang rời khỏi thân thể. Trong mấy giây đầu tiên, cô có cảm giác như mình đang cao lên, cao lên rất nhiều, tuy nhiên khi cô nhìn xuống, cô nhận ra mình đang nhìn thẳng vào đầu của một người tóc đỏ đeo kính mà cô không nhận ra. Phải mất mấy giây nữa, cô mới giật mình nhận ra đó là đầu của chính mình. Tại sao cô lại để kiểu tóc như vậy nhỉ?
John cũng cảm thấy mất phương hướng y như em gái. Nếu không phải cậu Nimrod đang nắm chặt tay cậu, có lẽ cậu đã hoảng loạn cả lên.
Cảm thấy sự bất an của hai đứa trẻ, cậu Nimrod trấn an:
– Ban đầu ai cũng cảm thấy hơi lạ như các cháu thôi. Chỉ cần hít một hơi thật sâu và đi theo ta là được.
John hỏi khi họ bắt đầu lơ lửng bay ngược lên con hẻm tối đen hướng về phía hiệu đồ cổ:
– Nếu không ở đây thì chúng ta ở đâu vậy cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Các cháu có thể nói chúng ta đang chiếm lĩnh hai chiều không gian khác nhau. Nói chính xác hơn thì thân thể các cháu đang ở một bên hàng rào, còn linh hồn các cháu lại đang ở phía bên kia. Cậu có thể giải thích nó một cách khoa học hơn, nhưng các cháu sẽ cần bằng đại học về môn vật lý mới có thể hiểu được nó. Thậm chí là hai bằng.
Philippa nài:
– Làm ơn đừng. Đừng đề cập đến môn vật lý nữa. Cháu ghét nó lắm.
Cậu Nimrod nói:
– Ồ, đừng nói thế chứ. Tất cả những gì djinn chúng ta làm được đều là kết quả cuối cùng của vật lý. Rồi sẽ có ngày các cháu hiểu được điều đó.
Philippa nói:
– Miễn sao cháu không phải thi kiểm tra để chứng minh cháu có thể hiểu nó là được.
Họ băng qua hàng rào cảnh sát và đi vào trong cửa hiệu mà không bị ai nhận ra. Bên trong cửa hiệu bật đèn sáng chói và đầy nhóc cảnh sát. Một viên cảnh sát đang dùng một miếng phấn màu vàng để vẽ một đường viền xung quanh thi thể ông Hussein Hussaout, nằm trên sàn nhà giữa những bộ rương và những cái ngai vàng Ai Cập. Với cặp sinh đôi, người đàn ông bất hạnh đó nhìn rất giống Baksheesh hôm trước khi cậu bệnh liệt giường: môi và tay ông xanh lè.
Philippa thầm thì:
– Thật tội nghiệp!
Nghe tiếng cô, một trong những viên cảnh sát đưa mắt nhìn xung quanh. Không thấy gì, ông ta rùng mình một cái, rồi đi đến bức tường bên kia cửa hiệu, nơi đã có sẵn hai viên cảnh sát đang đứng dựa tường và phì phèo hút thuốc với vẻ chán chường.
Cậu Nimrod thầm thì:
– Đằng kia kìa. Giống như họ đang nài nỉ chúng ta nhập hồn vào họ ấy.
Nắm chặt tay cô cháu gái như muốn trấn an cô, ông dẫn cả hai bay đến ngay phía trên ba viên cảnh sát rồi dặn nhỏ:
– Cứ bình tĩnh và nhìn thẳng vào viên cảnh sát mà các cháu chọn. Sẽ chẳng khó gì hơn việc mặc một bộ đồ ướt vào người đâu. Ngay khi chúng ta nhập vào, các cháu sẽ thấy linh hồn có sẵn trong đó sẽ bị áp đảo trước sự xuất hiện của các cháu, nên sẽ không cản trở gì. Họ thậm chí sẽ không nhớ gì sau đó.
Ngay khi cả ba cậu cháu đã ổn định trong thân thể lựa chọn của mình, Philippa nhìn hai người đàn ông đứng cạnh cô và ướm hỏi bằng một giọng nói và ngôn ngữ mà cô chỉ lờ mờ nhận ra:
– Cậu Nimrod?
Một trong hai viên cảnh sát gật đầu trả lời cô.
Cô mỉm cười và nhận xét:
– Thật lạ khi làm một người đàn ông.
Người cảnh sát chứa cậu Nimrod, một viên trung sĩ, trả lời cô:
– Ừ. Nhưng tốt nhất cháu đừng nói như vậy nữa. Để tránh trường hợp một đồng nghiệp của anh chàng tội nghiệp này nghe được và hiểu lầm ấy mà. Và cháu cố nói bằng tiếng Ả Rập nhé, Philippa.
Viên cảnh sát của John hỏi:
– Tụi cháu nói được à?
Viên cảnh sát của cậu Nimrod nói:
– Dĩ nhiên là được. Các cháu là người Ai Cập mà, không nhớ sao?
John cho biết:
– Cháu có thể nhớ được đủ thứ chuyện lạ. Vài chuyện trong số đó chẳng thú vị chút nào.
Quăng điếu thuốc đang hút xuống sàn, viên cảnh sát của cậu Nimrod giục:
– Đi thôi. Hướng này.
Đi theo viên sĩ quan cảnh sát ra cửa sau, họ băng qua khoảng sân trong và leo lên cái cầu thang gỗ để đến khu vực nhà ở. Tại đó, họ tìm thấy Baksheesh ngồi một mình bên mép cái giường bằng đồng trong phòng cậu, nơi cặp sinh đôi lần đầu tìm thấy cậu trước đây, và đang khóc thút thít. Quỳ xuống trước mặt Baksheesh và đưa tay nắm chặt hai tay cậu, viên trung sĩ nói:
– Baksheesh, cháu nghe kỹ lời chú nhé. Đừng hoảng hốt trước những gì chú sắp nói. Cha cháu là một người tốt. Và anh ấy là bạn thân của chú.
Chau mày, cậu bé cố nhớ lại cha mình có bao giờ nhắc đến một người bạn trung sĩ cảnh sát nào không. Cậu do dự hỏi:
– Chú là bạn cha cháu à?
– Chú biết anh ấy đã kể hết cho cháu nghe về djinn. Cho nên chú biết cháu sẽ không hoảng sợ khi biết chú Nimrod đang nói chuyện với cháu từ bên trong thân thể của viên cảnh sát này.
Trong một giây, cậu bé nhìn rất hoảng hốt, mắt mở to sợ hãi, và cặp sinh đôi có cảm giác cậu sắp chạy vụt ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hét toáng lên. NhưngNimrod vẫn giữ chặt tay cậu, và bằng một giọng như thôi miên, ông tiếp tục nói chuyện với cậu cho đến khi cậu bình tĩnh lại.
Baksheesh hỏi viên trung sĩ:
– Chú chết rồi sao? Cho nên giờ chú mới ở trong thân thể người khác như thế này?
Viên trung sĩ trấn an:
– Không, chú chưa chết. Chú phải ở trong thân thể này bởi vì có nhiều khả năng những kẻ giết hại cha cháu vẫn đang lởn vởn quanh cửa hiệu.
Cậu bé bắt đầu bật khóc lần nữa.
Viên trung sĩ hỏi:
– Cháu có nhớ một cậu bé và một cô bé tối qua đã đến đây không? Đó là các cháu của chú. Hai đứa nó đi tìm chú. Cháu nhớ hai đứa nó không?
Quệt nước mắt bằng tay áo, Baksheesh nói:
– Vâng, cháu nhớ hai bạn ấy.
– Chúng cũng là djinn đấy. Và hiện chúng đang ở đây với chú. Trong thân thể hai viên cảnh sát kia. Philippa, cháu đến đây nói chuyện với Baksheesh đi. Thử nói bằng giọng của cháu nhé.
Quỳ xuống bên cạnh viên trung sĩ, Philippa cố gắng thể hiện vẻ cảm thông trên khuôn mặt không cạo râu của viên cảnh sát mà cô đang mượn tạm. Nhưng cô không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể dùng giọng nữ của mình. Cô nhẹ nhàng nói:
– Baksheesh à, tớ rất tiếc chuyện cha cậu.
Baksheesh nói:
– Tớ mừng là cậu của bạn không sao. Thật sự cha tớ không bao giờ có ý hại ông ấy đâu.
Đưa tay vuốt tóc cậu, Philippa nhẹ nhàng đáp:
– Tớ biết mà.
Baksheesh nói với cậu Nimrod:
– Iblis đã buộc ông ấy phải lừa chú. Con rắn của hắn đã cắn vào gót chân cháu. Trong khi cháu sống dở chết dở, cha cháu buộc phải làm theo lời hắn. Chỉ khi chú bị bắt, hắn mới cho gã người hầu Palis của hắn liếm gót chân cháu để lấy chất độc.
Viên sĩ quan hỏi:
– Palis? Kẻ-liếm-gót-chân? Hắn cũng có ở đây à?
Đưa mắt nhìn bàn chân quấn băng của mình, Baksheesh nhận xét:
– Hắn là một gã djinn rất độc ác.
Viên trung sĩ nhìn Philippa và giải thích:
– Palis liếm gót chân của ta cho đến khi hắn có thể hút máu ta. Cháu biết không, lưỡi hắn thô ráp như giấy nhám. Y như trâu nước. Thô ráp đến mức chỉ cần liếm vài cái, hắn đã có thể bóc hết lớp da chân ta. Sau đó hắn sẽ uống máu ta.
Quay sang Baksheesh, ông nói:
– May cho cháu là hắn chỉ lấy đi một ít máu của cháu thôi đó, Baksheesh. Chứ bình thường gã Palis đó toàn uống sạch.
Baksheesh thở dài:
– Cháu không nghĩ mình may mắn gì.
– Không. Dĩ nhiên là không rồi.
Khựng lại một chút, cậu Nimrod hỏi:
– Cháu có thấy Iblis không?
– Không, cháu chỉ nghe thấy giọng hắn thôi. Một giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi chú dễ lầm tưởng đó là một người tốt. Nhưng hắn luôn ở trong bóng tối. Cháu nghĩ hắn sợ để cháu thấy mặt. Lúc nào cũng trong bóng tối. Lúc nói cũng nói năng nhẹ nhàng, giống như con rắn đi cùng hắn. Một con hổ mang vằn Ai Cập. Con lớn nhất cháu từng thấy.
– Nói cho chú biết chính xác chuyện gì đã xảy ra cho cha cháu đi.
Thấy cậu bé im lặng không nói gì, cậu Nimrod nói thêm:
– Nếu chú muốn trả thù cho cha cháu, chú cần phải biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Baksheesh run rẩy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Cậu kể lại:
– Một con bọ cạp đã chết. Nó nằm trong một cái chuồng bằng tre. Cha cháu nói đó là anh em sinh đôi của con bọ cạp Iblis đã để lại để canh gác mộ của chú. Hắn để nó lại cho cha cháu, và khi nó chết, cha cháu tái xanh cả mặt và rất hoảng sợ, vì ông biết điều đó có nghĩa chú đã thoát được và Iblis sẽ quay lại để ngăn ông tiết lộ chuyện gì với chú. Cha cháu biết không còn thời gian để chạy trốn. Ông nói Iblis di chuyển như một cơn gió. Ông chỉ có đủ thời gian giấu cháu vào trong một quan tài đá cũ ở ngoài sân để ngăn không cho Iblis ra lệnh cho con rắn của hắn cắn cháu lần nữa. Cho nên nó chỉ cắn cha cháu.
Cậu Nimrod hỏi:
– Vậy còn những djinn thất lạc của Akhenaten? Tộc Ifrit đã có được họ chưa?
Cậu bé mỉm cười:
– Chưa. Chúng đã hỏi cha cháu rất nhiều. Cháu nghĩ chúng vẫn đang tìm họ.
Philippa hỏi:
– Cậu có biết tìm họ ở đâu không?
Cậu bé lắc đầu.
Viên trung sĩ hỏi:
– Cháu có biết họ bị nhốt như thế nào không?
– Dạ không.
Philippa hỏi:
– Sau này cậu định thế nào, Baksheesh? Ai sẽ chăm sóc cậu? Tụi tớ có thể giúp gì cho cậu không?
– Tớ có một người dì ở Alexandria và một người chú ở Heliopolis. Tớ nghĩ họ sẽ chăm sóc tớ.
Viên trung sĩ tốt bụng nói:
– Đừng quên cháu còn có một người chú ở Anh nhé. Một ngày nào đó, khi cháu đã hoàn tất việc học của cháu, hãy đến chỗ chú và chú sẽ giúp cháu thực hiện bất cứ chuyện gì cháu muốn làm. Chú sẽ gửi cho cháu địa chỉ của chú. Cháu nhớ chưa?
– Vâng. Cám ơn chú.
Nghe thấy có tiếng người đang đi lên cầu thang, cậu Nimrod đứng dậy và nói:
– Chú e là tụi chú phải đi đây. Chúc cháu may mắn, cậu bé của chú. Tạm biệt.
– Tạm biệt chú.
– John, Philippa, chúng ta phải đi thôi.
Philippa đứng lên và quay người về phía cửa ra vào.
Viên trung sĩ ngăn cô lại:
– Không, chúng ta không có đủ thời gian làm việc đó đâu. Sẽ nhanh hơn nhiều nếu chúng ta di chuyển bằng linh hồn. Nhanh lên. Nắm lấy tay cậu.
Khi cặp sinh đôi chụp lấy bàn tay vươn ra của viên trung sĩ, chúng cảm thấy mình một lần nữa bay ngược lên trần nhà, chỉ có điều lần này nhanh hơn và chúng chỉ có đủ thời gian để nhìn thấy ba viên sĩ quan xấu hổ khi họ hồi phục lại và nhận ra họ đang nắm tay nhau.
Dẫn hai đứa trẻ đi xuống lầu, linh hồn của cậu Nimrod thầm thì chỉ đạo:
– Quay lại nhà thờ thôi.
Khi họ bay ra khỏi cửa hiệu, men theo con đường rải sỏi và xuyên qua bóng tối để trở về nhà thờ, John hỏi:
– Chúng ta làm gì bây giờ?
Cậu Nimrod nói:
– Chúng ta cần tìm ra Iblis và tay sai của hắn trước khi bọn chúng tìm ra những djinn thất lạc của Akhenaten. Để làm được điều đó, chúng ta cần phải bắt hắn xuất đầu lộ diện.
Philippa hỏi:
– Chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?
– Chuyện này không dễ đâu. Và có thể sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi lấy lại thân thể mình trong ngôi nhà thờ nhỏ kỳ lạ, họ đi bộ – cặp sinh đôi hơi loạng choạng một chút vì vẫn chưa quen với việc xuất hồn rồi nhập lại – băng qua những con đường tối mù để đến chỗ chiếc Cadillac. Trông thấy họ từ xa, ông Creemy bật cái đèn xe phía trước lên để soi đường cho họ.
Khi họ đã quay trở lại căn nhà tại Garden City, cậu Nimrod thông báo với cặp sinh đôi:
– Ngày mai cậu có một nhiệm vụ quan trọng cho cả hai cháu.
John hỏi:
– Nhiệm vụ đó có liên quan đến chuyện bắt Iblis xuất đầu lộ diện không ạ?
– Có chứ. Để cậu chỉ cho các cháu thấy cậu đang nghĩ gì nhé.
Dẫn cặp sinh đôi lên nóc nhà, cậu Nimrod chỉ qua thảm cỏ tối đen về phía tòa nhà của Đại sứ Pháp nằm ở bên kia bức tường vườn nhà ông. Nhà của ngài đại sứ tràn ngập ánh sáng với lực lượng bảo vệ liên tục di chuyển trên mặt đất và một ngọn đèn sáng chói bên trong một tòa tháp hình vuông mang phong cách kiến trúc Ý.
Ông hỏi:
– Các cháu có thấy tòa tháp đó không? Đó là thư viện của ngài đại sứ Pháp. Không chỉ là một sinh viên nhiệt tình với ngành Ai Cập học, ông còn là một nhà thiên văn học nghiệp dư, cho nên ngoài một số lượng sách khổng lồ, thư viện của ông còn có một cái kính thiên văn cực mạnh. Sử dụng nó, người ta có thể thấy rõ hầu hết mọi chuyện diễn ra ở phía bên kia ngôi nhà và trong vườn. Cậu đã nói trước với bà Coeur de Lapin là ngày mai có thể các cháu sẽ qua đọc sách cả ngày trong thư viện của bà.
Rên lên một tiếng, John phàn nàn:
– Cái gì? Bộ tụi cháu buộc phải đi sao cậu? Bà ấy lúc nào cũng vuốt tóc cháu và khen cháu đẹp trai. Và thật cháu chẳng thấy việc đọc những quyển sách cũ kỹ có thể giúp ích gì cho chuyện gài bẫy Iblis cả.
Philippa nói:
– Cậu biết tụi cháu không phải trẻ con bình thường mà. Nếu không có tụi cháu thì chắc cậu vẫn còn kẹt trong ngôi mộ đó.
Cậu Nimrod nói:
– Dĩ nhiên cậu rất biết ơn các cháu vì chuyện đó rồi. Nhưng các cháu có thể cho phép cậu nói hết được không?
Cặp sinh đôi gật đầu.
– Sử dụng cái kính thiên văn trong thư viện của bà Coeur de Lapin, các cháu sẽ có thể theo dõi ngôi nhà này.
John hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì, cậu cháu thiếu kiên nhẫn của ta ơi, ta sẽ đặt một cái bẫy cho Iblis, và ta cần các cháu kích hoạt nó.
John trầm trồ:
– Woa!
Philippa thì hỏi:
– Cậu định gài bẫy gì mới được?
– Tại những nơi ở Cairo mà nghe đồn thỉnh thoảng tộc Ifrit xuất hiện, ví dụ như quán cà phê Ibis ở đằng sau Cairo Hilton, Groppi’s, hay Câu lạc bộ Múa bụng Yasmin Alibhai, cậu sẽ giả bộ vô tình tiết lộ cậu đã tìm ra một cái rương có chứa những djinn thất lạc của Akhenaten. Nếu may mắn, Iblis sẽ mò đến đây để tìm cách chôm cái rương đó cho tộc Ifrit. Dĩ nhiên hắn sẽ phát hiện nhà của chúng ta không có ai. Lợi dụng sự vắng mặt của chúng ta, hắn sẽ lục tung mọi nơi. Bên trong một căn phòng ở phía bên này tòa nhà, nơi các cháu có thể quan sát rõ với cái kính thiên văn của bà Coeur de Lapin, hắn sẽ tìm thấy một cái rương gỗ của triều đại thứ 18 có khắc tên của Amenophis Đệ Tam. Và trong cái rương đó, cậu sẽ đặt một cái bẫy djinn đặc biệt. Một cách để bắt giữ hắn.
Philippa hỏi:
– Cậu kiếm đâu ra một cái rương như thế chứ?
– Cậu có một cái trong phòng ngủ đấy. Cậu vẫn thường dùng nó để đựng thuốc. Dĩ nhiên Iblis không ngu ngốc, và chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được cậu hay anh Rakshasas có ở gần đó không. Điều này chỉ làm hắn càng có hứng muốn đột nhập vào nhà. Nhưng cậu không nghĩ hắn sẽ nhận ra hai cháu đang ở ngay kế bên. Vì chưa thật sự trưởng thành nên các cháu sẽ không phát ra khí chất như cậu hay anh Rakshasas.
Nhún vai, cậu Nimrod kết thúc:
– Nói chung tất cả mọi chuyện là thế. Ngay khi thấy Iblis bị nhốt vào bên trong cái rương, các cháu có thể gọi di động báo cho cậu.
Hai đứa trẻ hỏi:
– Vậy cậu sẽ ở đâu?
– Đâu đó cách đây vài dặm. Ngay khi biết Iblis đã bị nhốt vào trong rương, cậu sẽ quay về nhà ngay và hoàn tất quá trình giam giữ hắn. Dĩ nhiên ông Creemy và anh Groanin sẽ đi với cậu. Chẳng nên để họ gặp nguy hiểm không cần thiết. Những gia nhân tốt như họ khó gặp lắm đó.
Philippa nheo mắt nghi ngờ. Có một cái gì đó bất ổn với kế hoạch của cậu Nimrod. Cô hỏi thẳng:
– Đây không phải cách cậu muốn tống tụi cháu đến một nơi an toàn chứ? Để cậu có thể đi làm một chuyện gì đó nguy hiểm hơn ở nơi khác?
Cậu Nimrod nói:
– Chắc các cháu cũng biết bà Coeur de Lapin rất quý các cháu. Cho nên cậu nghĩ bà ấy sẽ không phiền gì với việc các cháu nhìn ké kính thiên văn của chồng bà. Ngược lại, cậu không nghĩ bà ấy sẽ hiếu khách lắm nếu cậu, ông Creemy hay anh Groanin hỏi mượn thư viện của bà. Không, cậu không có ý muốn các cháu tị nạn ở một nơi an toàn đâu. Nếu các cháu chịu khó nghĩ kỹ, các cháu sẽ thấy toàn bộ kế hoạch này thành hay bại đều nhờ vào các cháu đấy, hai cháu yêu của cậu ạ.
Philippa nói:
– Ok, tụi cháu sẽ làm bất cứ chuyện gì cậu yêu cầu.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Vậy mới được chứ.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten