Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Điều Ước Thứ Ba
ậu Nimrod không có mặt ở bàn ăn vào sáng hôm sau.
Philippa nói một cách hy vọng:
– Có lẽ tối qua cậu đi ngủ trễ.
John nói:
– Chúng ta đến phòng cậu xem thử.
Nhưng không ai trong cặp sinh đôi thật sự nghĩ chúng sẽ tìm thấy cậu mình vẫn còn đang ngủ trên giường.
Phòng ngủ của cậu Nimrod chiếm phần lớn của tầng thứ nhất. Bên ngoài cánh cửa đôi là hai bức tượng kích cỡ người thật mang hình Anubis, vị tử thần mình người đầu chó rừng của Ai Cập. Bên trong phòng, đồ đạc được bày biện thuận tiện cho công việc hơn là chỉ để ngủ, bởi vì cậu Nimrod thường sử dụng căn phòng rộng lớn này như phòng làm việc của mình. Một cái máy tính được đặt trên cái bàn lớn làm bằng gỗ óc chó. Kế bên một cái ghế làm bằng gạc hươu là một khung kệ cao. Trên đỉnh kệ là lọ thủy tinh lớn hình quả chuông có chứa một con tôm hùm xanh lơ ở bên trong và một tờ ghi chú “Không được ăn” dán ngay phía trên.
Ở cạnh giường có một cái rương lớn mạ bên ngoài bằng chữ tượng hình Ai Cập, đó là kho của vô số lọ thuốc. Còn lại, căn phòng gợi lên ấn tượng về một người chủ thích sưu tập đồ đạc, hoặc một người không bao giờ quăng cái gì đi. Có hàng đống va-li, laptop, đĩa CD vẫn còn nằm nguyên trong lớp bọc ni lông, bộ trò chơi Astaragali, hàng đống hộp đựng mắt kính, đồng hồ đeo tay, bút bi mạ vàng, hộp quẹt, hộp xì-gà, lọ thuốc, sổ ghi chú, và một tủ đồ lớn với nhiều ngăn kệ chứa đầy nón, giày, áo sơ mi, hàng tá thanh treo cà vạt, cùng hàng trăm bộ đồ bằng nhiều vật liệu và màu sắc khác nhau. Vài chồng sách bao quanh một cái giường French Empire khổng lồ phủ những tấm vải lanh Ireland loại tốt nhất. Một cái giường vẫn gọn gàng vì không có ai ngủ trên nó đêm trước đó.
Philippa gợi ý:
– Ga-ra. Có lẽ cái xe có ở đó.
Tọa lạc ở phía sau căn nhà, ga-ra của cậu Nimrod bừa bộn không kém phòng ngủ của ông. Có một chiếc xe mô tô Vincent kiểu cổ, một chiếc xe trượt tuyết loại Đội tuyển Olympic Anh thường sử dụng (có vẻ như cực kỳ phi lý khi chiếc xe hiện diện ở một xứ sở sa mạc như Ai Cập), ít nhất một tá thảm Ba Tư xếp chồng lên nhau như những cái bánh kếp, vài túi bóng cricket chứa đầy dụng cụ, một máy chạy bộ, và một cái quan tài làm bằng đá granite. Nhưng cặp sinh đôi tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chiếc Cadillac Eldoraddo trắng đâu cả. Đến lúc này, hai anh em buộc phải chấp nhận sự thật mà ngay từ đầu chúng đã biết rõ: cậu Nimrod đã không trở về từ chuyến đi tối hôm trước.
Philippa lo lắng nói:
– Em có một linh cảm rất xấu về chuyện này.
John nói:
– Anh cũng vậy. Chúng ta nên làm gì bây giờ?
– Chúng ta phải báo cho ông Creemy và ông Groanin biết. Rồi sau đó dĩ nhiên chúng ta sẽ đi tìm cậu Nimrod.
Cặp sinh đôi tìm thấy ông Groanin đang ngồi đọc tờ báo The Daily Telegraph ngày hôm qua và nhấm nháp một hũ thức ăn trẻ em thay cho bữa sáng trong phòng mình. Trông thấy cặp sinh đôi, ông tuyên bố:
– Bột yến mạch ăn chung với quả mâm xôi và táo ngon cực.
Liếc nhìn quanh căn phòng với những bức hình Shakespeare, Shelley, và Lord Byron bạc màu treo đầy trên tường, John nói:
– Cháu thật không biết làm sao ông có thể ăn được những món đó.
– Cái này là của những đứa trẻ đầy khoáng chất amiăng trong dạ dày đấy.
Múc một muỗng hỗn hộp thức ăn sền sệt cho vào miệng, ông hỏi:
– Ta có thể giúp gì cho các cháu đây?
Philippa nói:
– Là cậu Nimrod. Cậu ấy không có ở đây. Cậu đã không trở về nhà từ tối hôm qua. Giường của cậu không có ai ngủ, và chiếc xe cũng không có trong ga-ra.
Ông Groanin khẽ rên rẩm:
– Vậy các cháu muốn ta làm gì với chuyện đó?
Vét lấy miếng thức ăn trẻ em cuối cùng từ cái hũ và liếm muỗng một cách thèm thuồng, ông nói:
– Ta nghĩ rồi cậu ấy cũng sẽ xuất hiện thôi. Cậu Nimrod của các cháu hoàn toàn có thể tự lo cho mình. Nói được đến sáu ngôn ngữ, bao gồm tiếng Ả Rập. Có tiền trong túi. Biết rõ đất nước này như lòng bàn tay. Đó là chưa kể đến việc sở hữu sức mạnh siêu nhiên. Cậu ấy dư sức tự lo cho mình, đúng không? Còn ta thì một chữ Ả Rập bẻ đôi cũng không biết. Ta không có lấy một xu tiền địa phương trong túi. Ta thậm chí còn không biết đường đi đến sân bay dù rất muốn. Và, trong trường hợp các cháu đã quên, ta chỉ có một tay. Cho nên, ta thật sự chẳng thấy mình làm được trò trống gì cả.
Philippa kiên trì nài nỉ:
– Ông phải giúp tụi cháu tìm cậu Nimrod. Cậu bảo việc mà cậu phải làm tối qua có thể rất nguy hiểm. Đó là lý do tại sao cậu bắt tụi cháu ở nhà.
Ông Groanin nói:
– Cậu ấy làm vậy là đúng đấy. Và nếu đã vậy, tại sao các cháu nghĩ Nimrod cần các cháu đi tìm cậu ấy bây giờ? Nếu là ta, ta nghĩ tốt nhất các cháu nên làm theo những gì được dặn và ngoan ngoãn ngồi chờ cho đến khi cậu ấy ló mũi qua cửa thì hơn.
Cặp sinh đôi giải thích cho ông Groanin nghe về ông Hussein Hussaout và những djinn thất lạc của Akhenaten, và về việc hai người đã lái xe đi đâu đó ngoài sa mạc để tìm kiếm lăng mộ của Akhenaten.
Chùi tay trên một cái khăn có in hình Madonna, ông Groanin nói:
– Nghe như chuyện giữa djinn với nhau. Nếu vậy tốt nhất chúng ta nên tìm anh Rakshasas. Để xem anh ấy nói gì về chuyện này.
Họ xuống phòng khách tìm cái đèn dầu cổ bằng đồng chứa người djinn già. Nó nằm trên bàn, cậu Nimrod đã để nó ở đó. John nhặt cây đèn lên và bắt đầu hộc tốc chà xát nó. Vừa chà, cậu vừa nghĩ thầm:
– Cứ y như Aladdin.
Cũng giống như trước đây, một luồng khói xanh lơ bay ra khỏi cái bấc trống rỗng của cây đèn, và khi nó tan biến hết, ông Rakshasas đã ngồi ngay ngắn trên một trong những cái ghế của thư viện, và kiên nhẫn lắng nghe cặp sinh đôi thuật lại mọi chuyện.
Khẽ gật đầu, ông nói một cách nghiêm trọng:
– Ông sợ là các cháu có thể đúng. Rằng một chuyện gì đó đã xảy ra cho anh bạn thân của chúng ta, vì nếu không, chắc chắn giờ này cậu ấy đã liên lạc với các cháu để các cháu yên tâm. Nhưng khoan nói đến chuyện đó đã. Trước tiên, chúng ta nên thử xem có liên lạc được với cậu ấy không đã.
John hỏi:
– Bằng cách nào? Sử dụng sức mạnh djinn à?
– Không, ông sẽ thử gọi số điện thoại cầm tay của cậu ấy.
Cầm điện thoại lên, ông Rakshasas quay một số điện thoại rồi chờ một lát trước khi đặt ống nghe xuống. Ông chau mày nói:
– Điện thoại cậu ấy tắt rồi. Hoặc là vậy, hoặc là cậu ấy ở một nơi không thể nhận được sóng điện thoại. Nhưng cũng có thể cậu ấy đã bị ai đó phù phép trói buộc, hoặc phải làm nô lệ cho một người, thực hiện ước nguyện của họ.
Ông Groanin mỉa mai:
– Sao không có khả năng nào tốt đẹp vậy? Biết đâu được, có thể một ai đó đã đậy nắp chai của cậu ấy lại cũng nên. Giống như lần Nimrod vào trong cửa hàng đồ cổ ở Wimbledon và chui vào trong một chai rượu để tham quan thử ấy. Cậu ấy có lẽ đã ở đó mãi mãi nếu không có tôi.
Ông Rakshasas nói:
– Đúng là cũng có khả năng đó. Tuy nhiên chuyện đó chỉ có thể xảy ra khi một djinn tự hóa mình thành khói để có thể đi vào trong một cái chai hay một cây đèn. Còn việc nhốt được một djinn trong hình dạng người bình thường đòi hỏi anh phải trói buộc cậu ấy. Để làm được điều đó, anh cần phải biết tên djinn của cậu ấy và phải có được một thứ gì đó từ cơ thể cậu ấy. Ví dụ như một cái móng tay. Hay một lọn tóc.
Ông Groanin nói:
– Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm từ cái cửa hiệu của cái gã Whoosy Whatsit gì đó.
John nhắc:
– Là Hussein Hussaout.
Ông Rakshasas nói:
– Hussein Hussaout là một người tốt, và là người bạn trung thành của tộc Marid. Nhưng cũng có thể ông ấy đã đi theo tộc Ifrit và chịu sự kiểm soát của chúng. Đó là lý do duy nhất có thể khiến ông ấy phản bội cậu các cháu. Trong trường hợp này, các cháu nên cẩn thận. Mọi chuyện có thể nguy hiểm đấy.
Ông Groanin hỏi:
– Anh không đi chung với chúng tôi sao?
– Tôi sẽ không trực tiếp ra mặt đi chung với mọi người. Nhưng hãy mang cây đèn của tôi theo. Biết đâu tôi có thể đưa ra vài lời khuyên hữu ích nào đó. Ngoài ra, nếu Hussaout thật sự đang bị tộc Ifrit kiểm soát, tốt nhất chúng ta không nên manh động gì.
Quay sang cặp sinh đôi, ông hỏi:
– Nếu ta không lầm, Nimrod đã không nói cho Hussaout biết việc các cháu cũng là djinn, đúng không? Nếu Hussein Hussaout là nô lệ của Iblis, sẽ an toàn hơn nếu anh ta và tộc Ifrit nghĩ các cháu chỉ là những đứa trẻ bình thường. Họ sẽ không cảm thấy bị đe dọa bởi các cháu.
John hỏi:
– Làm thế nào chúng ta có thể đến đó bây giờ?
Ông Groanin nói:
– Thì kêu anh Creemy chở chúng ta đi chứ sao.
– Ông quên rồi sao? Chúng ta đâu có xe. Cậu Nimrod đã lái nó đi đêm qua rồi.
– Vậy thì chúng ta phải mướn một chiếc.
– Không. Vậy thì tốn nhiều thời gian quá. Chúng ta sẽ phải tạo ra một chiếc. Sử dụng sức mạnh djinn. Ông Rakshasas, ông thấy sao?
– John à, về chuyện này ông sợ không giúp được gì nhiều đâu. Ông già rồi, và sức mạnh của ông đã cạn mòn như cái khăn tắm của một phụ nữ Galway ấy. Tuy nhiên, nếu các cháu nắm tay ông, có lẽ ông sẽ giúp tập trung được năng lượng trẻ khỏe của các cháu. Cháu muốn tạo ra một chiếc xe, đúng không?
– Vâng ạ.
– Vậy thì tất cả chúng ta phải cố gắng hình dung ra cùng một chiếc xe.
Philippa thú nhận:
– Cháu sợ ông sẽ nói vậy đấy. Vì cháu thậm chí còn không biết sự khác biệt giữa một chiếc Jeep và một chiếc Jaguar là gì.
Ông Rakshasas hỏi lại:
– Jeep là gì?
John tuyên bố:
– Chuyện đó không thành vấn đề.
Chạy lên lầu, cậu tìm cuốn tạp chí xe hơi đã mua tại sân bay Heathrow ở London rồi mang nó xuống phòng khách. Chỉ tay vào chiếc xe màu đỏ có hình dáng cực kỳ hiện đại và mạnh mẽ ở ngay trên trang bìa, cậu nói:
– Đây này. Chiếc Ferrari 575 M Maranello. Tốc độ tăng từ 0 lên 62 dặm một giờ chỉ trong 4,25 giây. Và một tốc độ tốc đa 202. Một chiếc xe không ai có thể quên khi đã nhìn thấy một lần. Nó thậm chí có đến bốn chỗ.
Cầm tờ báo từ tay John, ông Groanin lật qua vài trang rồi càu nhàu:
– Cháu không thể tìm một chiếc xe nào ít màu mè hơn sao? Cái chúng ta đang cần là một chiếc xe thực tế một chút. Loại xe thể thao. Một chiếc xe đa năng 4X4 (dẫn động bốn bánh) đàng hoàng. Như một chiếc Range Rover chẳng hạn. Cái chiếc Ferrari này nhìn giống như xe đua, không phải một loại xe dùng trên những con đường xuyên sa mạc bên ngoài Cairo.
John nói:
– Trên thực tế, rất nhiều tỉ phú dầu hỏa Ả Rập mua chiếc xe này đó ông.
Philippa quan sát kỹ chiếc xe trên trang bìa. Cha mẹ của một trong những người bạn của cô ở trường sở hữu một chiếc Range Rover, và cô rất thích nó, nhưng không bằng chiếc Ferrari này. Cô nói:
– Cháu thích chiếc xe này. Nó đẹp quá. Cháu vẫn thích màu đỏ hơn màu đen, nhưng cha cháu lại luôn chọn những chiếc xe đen. Một chiếc xe đỏ thì tuyệt hơn.
Sau khi đã gọi ông Creemy, họ cùng nhau đi vào ga-ra. Tại đây, ông Rakshasas cầm lấy tay cặp sinh đôi, nhắm mắt lại và bảo hai đứa hãy nghĩ về suy nghĩ của ông như một máy khuếch đại có khả năng giúp gia tăng sức mạnh suy nghĩ của chính mình.
Ông gọi:
– Groanin, anh có thể giúp chúng tôi đếm ngược từ 10 đến 0 không? John, Philippa, khi nào Groanin đếm đến 0, các cháu lập tức nói từ trọng tâm của mình nhé. Hiểu chưa?
Cặp sinh đôi đồng thanh trả lời:
– Hiểu rồi ạ.
– Groanin, trông cậy vào anh đấy.
– Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu. Năm. Bốn. Ba. Hai. Một. Không!
– FABULONGOSHOO…
– ABECEDARIAN!
– … MARVELISHLYWONDERPIPICAL!
Trong vài giây, không khí trong ga-ra rung rinh như một ảo ảnh trên sa mạc nóng bỏng. Nhiệt độ cũng tăng lên thấy rõ, theo sau là một tiếng “keng” nhỏ nghe như tiếng một cái muỗng đụng vào thành ly rượu. Ông Groanin chớp mắt một cái, và vẫn không có gì xảy ra. Tuy nhiên khi ông chớp mắt lần nữa, một chiếc Ferrari màu hồng lấp lánh đã đứng sừng sững ngay giữa ga-ra.
John la lớn:
– Màu hồng á? Sai màu rồi. Tại sao chúng ta lại có một chiếc xe màu hồng được chứ? Và còn mấy cái bánh xe nữa? Chuyện gì đã xảy ra với chúng?
Đúng là những cái bánh xe cũng bị sai. Thay vì những cái bánh xe gầm thấp làm bằng hợp kim nhôm sáng bóng thường thấy trên một chiếc xe Ferrari, chiếc xe của họ lại có những cái bánh xe vượt địa hình to lớn của một chiếc Range Rover.
Nhăn mặt, Philippa thú nhận:
– Là lỗi của em. Tự nhiên em lại nghĩ về một chiếc xe màu hồng vào phút cuối cùng.
John rên rỉ:
– Vậy còn những cái bánh?
– À, cái đó… em hơi lầm một chút. Khi ông Groanin nhắc về một chiếc Range Rover, em đã nghĩ về chiếc xe của cha mẹ bạn Holly Reichmann.
Ông Groanin nhận xét:
– Nó nhìn có vẻ chạy được. Xe đời mới quá đó chứ.
Rồi ông mở cửa xe và nhấc cái ghế da lên để cặp sinh đôi có thể leo vào hai cái ghế nhỏ hơn ở đằng sau.
John nói:
– Thôi được rồi. Chúng ta đi thôi.
Sau khi ông Rakshasas đã trở vào bên trong cây đèn của mình, Philippa nhặt nó lên và áp chặt vào ngực.
Ông Creemy nhấn một cái nút trên tường để mở cánh cổng ga-ra điện tử trong khi ông Groanin leo vào trong xe sau cặp sinh đôi. Đóng cửa bên ghế ngồi của khách lại, ông phàn nàn:
– Ta thích một chiếc Rolls-Royce hơn. Chiếc xe này có vẻ chật quá.
Ông Creemy lầm bầm vài câu bằng tiếng Ả Rập, chỉ tay vào công tắc khởi động của xe và lắc đầu.
Quay lại trên ghế để nhìn John, ông Groanin hỏi cậu:
– Bộ không có giọt dầu nào trong cây đèn của cháu à? Quên chìa khóa rồi, cậu ngốc ơi?
– ối, xin lỗi.
Nhắm mắt lại, John tập trung cao độ trong một giây rồi hô to:
– ABECEDARIAN!
Một hoặc hai giây sau, ông Creemy gật đầu và khởi động chiếc xe. Tiếng động cơ nổ nghe có vẻ không mạnh như John tưởng tượng. Lái chiếc Ferrari kỳ lạ của họ ra khỏi ga-ra, ông điều khiển nó chạy về hướng Nam rời khỏi Garden City và tiến về khu vực cổ xưa của Cairo, nơi cửa hiệu của ông Hussein Hussaout tọa lạc.
Ở một thành phố đầy những chiếc xe bụi bặm như Cairo, chiếc Ferrari màu hồng của họ là một hiện tượng lạ. Người ta thò đầu ra khỏi xe buýt đang chạy hoặc ra ngoài cửa hiệu chỉ để nhìn nó. Ông Groanin càu nhàu lớn tiếng khi ông Creemy buộc phải bẻ ngoặt tay lái để tránh một cái xe lừa kéo chở đầy bắp ngô khi chủ của nó đứng lên và chỉ vào chiếc Ferrari hồng. Qua lớp kính cửa sổ, John có thể thấy ông ta đang cười khanh khách.
Cố thu mình thấp xuống ghế, John nhăn nhó:
– Thật là xấu hổ với cái xe này.
Ông Creemy tìm thấy một đoạn đường vắng vẻ và đạp mạnh chân ga. Chiếc xe tăng tốc, từ từ bỏ những chiếc xe khác lại sau lưng. Hơi thất vọng với chiếc Ferrari đầu tiên của mình, John cảm thấy mừng khi họ cuối cùng đã đến được Old City và ông Creemy cho ngừng xe lại.
Ông Groanin dặn:
– Nhớ lời anh Rakshasas dặn nhé. Cho dù cái gã Hussein Hussaout ấy có nói gì, tốt nhất là chúng ta phải tỏ ra vẫn tin tưởng gã. Ở Lancashire, chúng ta có câu nói như thế này: “Giữ bạn của ta dưới sự chăm sóc của ta. Nhưng giữ kẻ thù của ta ngay dưới mũi của ta”.
Sau khi để cây đèn của ông Rakshasas ở lại trong xe với ông Creemy, ông Groanin và cặp sinh đôi lần theo con đường trải sỏi để đến cửa hiệu đồ cổ của ông Hussein Hussaout.
Rất may là ông Groanin đã khuyên cặp sinh đôi nên ra vẻ tin tưởng, bởi vì thứ đầu tiên mà họ thấy khi bước vào trong cửa hiệu là Baksheesh, con trai của ông Hussein Hussaout. Trừ một cái chân quấn băng, còn lại nhìn Baksheesh có vẻ khỏe lên hẳn so với lần cuối họ gặp cậu. Ông Hussaout thì vẫn ngồi trên cùng một chồng gối, mặc cùng một bộ đồ trắng, và hút cùng một ống thuốc to tướng như trước. Nhìn ông ta có vẻ mệt mỏi và lo lắng, tuy nhiên, khi thấy cặp sinh đôi và ông Groanin, ông ta cố gắng tỏ ra hoan hỉ.
– Xin chào. Điều gì đã mang mọi người đến đây thế?
Rồi sau một giây suy nghĩ, ông ta hỏi thêm một cách ngây thơ:
– Và anh Nimrod đâu rồi?
Ông Groanin thay cặp sinh đôi trả lời:
– Chúng tôi đang hy vọng anh có thể giúp trả lời câu hỏi đó. Tôi là quản gia của Nimrod. Chúng tôi đã không thấy cậu ấy từ khi cậu ấy rời nhà để đến đây vào tối hôm qua.
Đứng dậy và trông có vẻ lo lắng, ông Hussaout nói:
– Nhưng tối qua anh ấy không đến đây. Tôi cứ nghĩ chắc anh ấy có chuyện gì quan trọng phải giải quyết nên không đến được, và hôm nay anh ấy sẽ quay lại.
Nghi ngờ lời giải thích đó, Philippa lịch sự hỏi:
– Nếu cậu Nimrod không đến đây, ông có biết cậu ấy có thể đi đâu không ạ?
Người đàn ông Ai Cập nhún vai.
John nói dồn:
– Làm ơn đi ông Hussaout. Ông có thể giúp tụi cháu tìm chú ấy không?
Lo lắng liếc nhìn con trai, người hình như có vẻ không nhớ gì đến việc cặp sinh đôi đã ở trong phòng cậu hôm trước, ông Hussaout nói:
– Dĩ nhiên rồi. Ờ… sao các cháu không về nhà và chờ điện thoại của ta nhỉ? Ta sẽ gọi điện hỏi thăm bạn bè thử. Thử tìm kiếm ở một vài chỗ ẩn náu ưa thích của Nimrod. Vấn đề quan trọng ở đây là các cháu đừng lo lắng quá. Như ta đã nói, Cairo là một thành phố lớn. Người ta đi lạc suốt ấy chứ. Nhưng rồi lúc nào họ cũng xuất hiện lại. Nếu ta nghĩ có một khả năng đáng lo lắng nào đó, đích thân ta sẽ gọi điện báo cảnh sát. Các cháu thấy vậy được không?
Ông Groanin nói:
– Anh thật tốt. Thật yên tâm khi biết Nimrod có một người bạn tốt như anh, anh Hussaout. Đúng không các cháu?
Cảm thấy chẳng có gì là yên tâm, nhưng cặp sinh đôi vẫn đáp:
– Đúng ạ.
Giờ thì họ đã chắc chắn ông Hussein Hussaout đang nói dối. Có một chuyện gì đó bất bình thường với tốc độ phục hồi quá nhanh chóng của Baksheesh, điều đó dường như có liên quan đến sự mất tích của cậu Nimrod. Bản thân Baksheesh cũng nhìn cặp sinh đôi với vẻ lo lắng, mắt cậu hết nhìn John lại nhìn Philippa như một con robot hối lỗi.
Khi họ đang ở ngay ngưỡng cửa chuẩn bị bước ra ngoài, John lên tiếng:
– Cho cháu hỏi một câu. Cái nơi ở ngoài sa mạc mà ông và cậu Nimrod định đến ấy, ông có nghĩ cậu ấy tự đến đó một mình không?
Đó là một điều mà John thấy những luật sư thông minh thường làm trên tivi: để cho nhân chứng tin rằng không còn câu hỏi nào nữa, và rồi đột ngột hỏi câu cuối cùng hòng làm họ bất ngờ không kịp giữ mồm giữ miệng.
Ông Hussein Hussaout cố làm ra vẻ suy nghĩ trong một giây rồi nói:
– Không, ta không nghĩ thế. Ta chỉ mới đưa cho anh ấy những chỉ dẫn chung chung về nơi đó ở đâu thôi.
– Vậy nơi mà ông nói với cậu ấy là ở đâu ạ?
– Medinet el-Fayyum.
Lắc đầu một cách cương quyết, ông Hussaout nói:
– Nhưng các cháu sẽ không tìm thấy Nimrod ở đó đâu. Ta chắc chắn thế. Tại sao anh ấy lại ra đó một mình mà không chờ đi chung với ta chứ? Điều đó thật vô lý. Chỉ có ta biết anh ấy ở đâu.
Ông Hussein Hussaout nhanh chóng chữa lại lời nói hớ của mình:
– Ý ta là, chỉ có ta biết nơi đó ở đâu. Cái nơi gần Medinet el-Fayyum ấy. Nơi mà ta định sẽ dẫn anh ấy đến. Cho nên chẳng có lý do gì để mọi người tìm anh ấy ở đó cả.
Ông Groanin nói:
– Vậy chúng tôi sẽ chờ điện thoại của anh.
– Vâng. Mọi người chịu khó chờ nhé.
Khi họ đã vào trong xe, ông Groanin nhăn mặt nhận xét:
– Một gã lươn lẹo. Ta có thể chắc chắn thế.
Philippa nói:
– Nếu ý ông là ông ấy không đáng tin thì cháu đồng ý với ông.
John hỏi:
– Không biết chỉ mình cháu, hay mọi người cũng cảm thấy ông ấy có vẻ lo lắng khi chúng ta đề cập đến việc đi đến cái nơi gọi là Medinet el-Fayyum gì đó?
Philippa nói:
– Không, em cũng nhận ra điều đó. Và anh có nghe ông ấy nói gì không? “Chỉ có ta biết ANH ẤY ở đâu”. Rồi chỉnh ngay lại là “Chỉ có ta biết NƠI ĐÓ ở đâu”. Có một tên gọi cho sai lầm như vậy. Khi đầu anh nghĩ một chuyện, nhưng miệng anh lại nói một chuyện khác.
Ông Groanin đồng ý:
– Cháu nói đúng. Nó được gọi là lời nói hớ. Và nó cho thấy, có một nguyên nhân nào đó đằng sau việc sử dụng sai từ khi nói, một nguyên nhân vô thức mà đôi khi chúng ta có thể đoán được.
John nói:
– Cháu nghĩ chúng ta nên làm đúng như điều mà ông ấy không muốn chúng ta làm.
Philippa hỏi:
– Là gì?
– Dĩ nhiên là đi đến Medinet el-Fayyum rồi. Có thể sẽ có ai đó nhìn thấy xe của cậu Nimrod. Một chiếc Cadillac Eldorado cổ xưa không phải là một chiếc xe thường thấy ở Ai Cập mà.
Gõ nhẹ vào cây đèn bằng đồng của ông Rakshasas, ông Groanin hỏi lớn:
– Anh có nghe được gì không, anh Rakshasas? Chúng tôi đang định đến Medinet kiếm Nimrod. Anh thấy sao?
Một giọng nói nghe như ai đó đang la to từ đáy một cái giếng sâu trả lời ông:
– Ý kiến của cậu bé hay hơn bất cứ những gì tôi có thể nghĩ được.
– Ok, vậy là chúng ta đã thống nhất.
Đeo dây an toàn vào, ông Groanin chỉ xuyên qua lớp kính chắn gió của chiếc Ferrari màu hồng và nói:
– Anh Creemy. Medinet el-Fayyum. Và không cần chừa mã lực lại.
Hai giờ sau, chiếc Ferrari hồng chạy vào Medinet el-Fayyum, một thành phố lớn nằm ở phía Tây sông Nile vĩ đại. Đậu lại trong một ngôi chợ, chiếc xe nhanh chóng thu hút một đám đông người đến dòm ngó. Với sự hỗ trợ của vài tấm ảnh về chiếc xe Cadillac Eldorado mà ông vẫn tự hào mang theo trong bóp, ông Creemy hỏi thăm người dân địa phương xem có ai nhớ đã thấy chiếc xe tối hôm trước không. Tuy nhiên, sau một giờ kiên nhẫn hỏi thăm, vẫn không có kết quả khả quan nào, và đội tìm kiếm bắt đầu thấy xuống tinh thần.
Philippa đề xuất:
– Hay chúng ta thử lái xe chạy một vòng đi? Biết đâu lại thấy chiếc xe của cậu Nimrod ở đâu đó cũng nên.
Chỉ tay về phía bên kia một đường mương dẫn nước kết nối dòng sông và thành phố, ông Groanin bảo cô:
– Cháu có thấy đằng kia không? Đó là sa mạc phía Tây. Rộng vài ngàn kilômét vuông.
Rồi ông chỉ về hướng ngược lại cũng trống trải không kém.
– Còn bên này là sa mạc phía Đông. Cũng rộng cỡ đó. Lái một vòng à? Ta không nghĩ vậy.
John nói:
– Ông Groanin nói đúng đấy, Philippa. Làm vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.
Philippa đề nghị:
– Thế chúng ta tự biến thành chim săn mồi, và bay vòng vòng thì sao.
Từ bên trong cây đèn, ông Rakshasas nói vọng ra:
– Ông cũng không khuyến khích chuyện đó. Thứ nhất, việc biến hình động vật đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm. Và thứ hai, chưa có ai trong hai cháu tập bay cả.
Đá một hòn đá trên mặt đất, John cáu kỉnh nói:
– Vậy là thua.
Đến lúc này, mặt trời đã bắt đầu xuống thấp, và họ đều nhận ra đã đến lúc phải quay trở về Cairo. Cặp sinh đôi không thể che giấu nỗi thất vọng cũng như lo lắng cho sự an toàn của cậu Nimrod. Cuối cùng, ngay khi ông Creemy vừa định khởi động xe và lái ngược về nhà, một người cưỡi lạc đà nghe nói về chiếc Ferrari hồng và việc họ đang tìm kiếm chiếc Cadillac Eldorado trắng đi về phía họ và bắt đầu nói chuyện với ông Creemy. Cuối cuộc nói chuyện, ông ta chỉ về phía cuối con đường và, bằng tiếng Ả Rập, có vẻ đưa cho ông Creemy những lời chỉ dẫn cụ thể.
Cám ơn người cưỡi lạc đà, ông Creemy khởi động xe và nói gấp:
– Cadillac. Ông ta thấy.
Cũng hiểu tiếng Ả Rập, ông Rakshasas cho họ biết thêm là người cưỡi lạc đà nói đã thấy một chiếc xe nhãn hiệu Mỹ ở làng Biahmu, chỉ một vài phút lái từ giao lộ với đường chính, gần một bãi đá lớn và vài tàn tích cổ đại.
Họ nhanh chóng quay xe trở lại đường chính. Tìm thấy tấm bảng chỉ đường tới Sennuris và Biahmu, ông Creemy vòng xe chạy vài dặm dọc theo một con đường mòn gồ ghề, bụi bặm.
Khi chiếc xe một lần nữa khùng khục chạy qua một cái ổ gà, ông Groanin nhận xét:
– Gắn bánh xe Range Rover hóa ra lại hay. Nếu là bánh xe Ferrari, thì chắc chúng ta đầu hàng con đường này lâu rồi.
Cuối cùng, họ đến một bãi đá lớn, nơi gần đó chỏng chơ một cặp chân bằng đá khổng lồ và khuôn mặt một vị pharaoh bị lãng quên nào đó. Ông Creemy ngừng xe lại và mọi người cùng ra ngoài.
John nói:
– Đây có lẽ là tàn tích mà ông ấy đã nói đến.
Ông Groanin bỗng nói:
– Không, không phải tàn tích. Là một bài thơ.
Philippa hỏi lại:
– Thơ?
Philippa rất thích thơ, nhưng cô không hiểu ông Groanin đang nói về cái gì. Tuy nhiên, trước khi cô kịp hỏi, ông Groanin đã bắt đầu đọc lại một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của văn học Anh:
Tôi đã gặp người du hành đến từ vùng đất cổ đại
Người nói: Hai chân đá không thân khổng lồ
Đứng giữa sa mạc. Gần chúng, trên cát,
Nửa chìm lấp, một khuôn mặt vỡ nát nằm chau mày, Và đôi môi nhăn nhúm, và nụ cười khinh bỉ
của mệnh lệnh lạnh lùng,
Nói lên cảm xúc nhà điêu khắc đã đọc được
Vẫn tồn tại, giẫm đạp lên những thứ vô hồn,
Bàn tay chế giễu họ, và trái tim gặm nhấm; Và trên bệ những dòng chữ sau xuất hiện:
“Ta là Ozymandias, Vua của các vị vua Nhìn vào những gì ta đã làm,
hỡi những vị vua, và thất vọng!”
Không gì khác tồn tại. Xung quanh sự đổ nát
Của tàn tích vĩ đại, bất tận và hoang vắng Những đụn cát nhấp nhô cô đơn trải dài.
Ông Groanin ngừng lại một lúc để những vần thơ có thể thấm vào đầu hai thính giả nhỏ tuổi của ông.
Cảm thấy thích và muốn sau này được nghe lại bài thơ, Philippa hỏi:
– Bài thơ gì vậy, ông Groanin?
– Đừng có nói với ta là cháu chưa bao giờ nghe Ozymandias trước đây chứ.
Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, ông Groanin nói:
– Nhớ nhắc ta đưa cho cháu một quyển Tuyển tập thơ Anh của New Oxford khi về nhé. Đó là Ozymandias, bài thơ đầu tiên mà ta được học ở trường. Của tác giả Shelley. Một trong những nhà thơ vĩ đại nhất Anh quốc.
John nhận xét:
– Nghe giống một lời châm biếm thật.
Nhảy lên trên một tảng đá để có một tầm nhìn bao quát khu vực xung quanh rõ hơn, John bỗng nhe răng cười và nói:
– Vậy nếu “Không gì khác tồn tại… ngoại trừ một chiếc Cadillac trắng” thì thế nào nhỉ?
Chiếc Cadillac Eldorado trắng của cậu Nimrod đậu gần bức tường đá ở phía bên kia của tàn tích, không bị hư hại gì và cũng không được khóa lại. Một phần mui xe bị chôn vùi trong cát, như thể một cơn bão cát lớn vừa viếng thăm nó.
John nói:
– Để cháu kiểm tra cái xe. Có thể cậu ấy sẽ để lại lời nhắn gì chăng…
Nhưng cậu không tìm thấy gì.
Philippa chụm tay lên miệng làm loa và gọi lớn tên cậu Nimrod trong khi John leo ngược lên vị trí quan sát cũ trên tảng đá để xem có thấy được gì khác nữa không, nhưng thậm chí không có lấy một con kền kền bay lượn lờ trên trời để ít nhất họ còn biết được có xác ai đó nằm trên những đụn cát ở đằng xa không…
Philippa lại gọi to lần nữa. Rồi cô nảy ra một ý kiến mới và, nhắm mắt lại trong một giây, cô thầm thì từ trọng tâm của mình:
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWON-DERPIPICAL!
Một cái loa pin bằng đồng to lớn mà các thủy thủ hay dùng để liên lạc với những con thuyền khác hiện ra trên cát.
Philippa bắt đầu đi ngang dọc khắp khu vực, miệng không ngừng gọi tên cậu Nimrod thông qua cái micro tăng âm độc đáo của cô. Che một tai lại với cánh tay duy nhất của mình, ông Groanin nhận xét:
– Như vầy tốt hơn. Nimrod chẳng thể nào không nghe thấy gì được.
John hét to:
– Dừng lại. Hình như anh nghe thấy gì đó.
Philippa hạ cái loa xuống và căng tai lên nghe ngóng.
Sau một hồi lâu, ông Groanin thở dài một tiếng và lắc đầu nói:
– Không có gì ở đây cả.
Vẫy tay chỉ khung cảnh khô cằn, hoang vắng xung quanh, ông nói thêm:
– Không có gì. Có lẽ cậu ấy đã đến đây trên chiếc xe này và rời đi trên một chiếc xe khác. Có lẽ bị bắt cóc. Hoặc bị nhốt vào chai mang đi.
John ngồi xổm xuống đằng sau chiếc Cadillac. Quan sát một lát, cậu tuyên bố:
– Chỉ có một vết bánh xe ngoài vết xe của chúng ta. Có vẻ như cậu cháu đã lái xe đến đây rồi biến mất.
Cậu lại vòng ngược lên phía đầu xe và săm soi đụn cát che phủ mũi xe.
– Cháu tự hỏi không biết cái này có phải tự nhiên có mặt ở đây không? Tất cả mớ cát này? Cháu không nhớ hôm nay trời có nhiều gió như thế.
Ông Groanin nói:
– Cát là cát. Ai mà biết tại sao nó có mặt ở khắp mọi nơi chứ?
John bực mình nói:
– Đó không phải là một câu trả lời.
Nhưng ông Groanin thì đã bắt đầu đi ngược về chiếc Ferrari hồng. Ông cáu kỉnh nói:
– Ta đã nói là không có gì ở đây mà.
Leo vào trong xe, ông đóng cửa lại và bật máy điều hòa lên. Rên lên một tiếng thoải mái khi không khí lạnh bao phủ khắp người, ông ngồi nhìn John và Philippa nói chuyện với cây đèn chứa ông Rakshasas trong vài phút. Và khi họ quay về phía chiếc xe, ông Groanin có cảm giác cặp sinh đôi đang săm soi nhìn ông với một ánh mắt kỳ lạ. Mở cửa xe làm tất cả không khí lạnh thoát ra ngoài, Philippa nói:
– Ông Groanin à…
– Có chuyện gì?
Rồi cảm thấy cặp sinh đôi đang âm mưu gì đó, ông nhăn nhó, nói thêm:
– Dù đó là chuyện gì, ta cũng không muốn biết. Ta nóng, mệt, khát nước, và ta muốn quay về căn phòng của ta.
Philippa cẩn thận lựa lời nói:
– Cháu có ý này. Nhưng nó cần một sự hy sinh từ ông.
– Hy sinh? Ta sẽ không hy sinh để cứu ông chú đỏng đảnh của cháu đâu.
– Tụi cháu không định đem ông làm vật hy sinh gì đâu. Thay vào đó, tụi cháu chỉ muốn ông sử dụng một thứ mà ông có, một thứ có lợi cho ông. Cho lợi ích của một người khác.
Ông Groanin chau mày:
– Làm ơn nói đỡ phức tạp một chút được không, nhóc? Và rõ hơn một chút. Ta chẳng biết cháu đang nói về cái gì cả. - Cách đây rất lâu, cậu Nimrod đã cho ông ba điều ước, và đến giờ ông mới chỉ sử dụng hai điều, đúng không? Ừm… cháu nói vậy chắc ông hiểu phải không ạ? Ông có thể dùng điều ước thứ ba của mình để tìm cậu Nimrod. Tất cả những gì ông phải làm là nói “Ước gì tôi biết Nimrod ở đâu”, và chúng ta có thể tìm thấy chú ấy.
– Cháu muốn ta sử dụng điều…?
Thói quen nhiều năm đã ngăn ông Groanin nói ra từ “ước”, thay vào đó ông vẽ một hình xoắn ốc bằng ngón tay trỏ, như thế muốn diễn tả hành động thực hiện điều ước của một djinn.
Philippa mỉm cười:
– Vâng ạ.
Ông Groanin phản đối:
– Nhưng như vậy có nghĩa ta chẳng còn gì. Có nghĩa là tất cả những năm tháng ta bỏ ra để cho một thứ thật sự lạ thường sẽ trở nên vô nghĩa.
Rồi ông nhăn mặt:
– Mà không phải Nimrod phải có mặt ở đây thì mới làm được chuyện đó sao?
Philippa nói:
– Tụi cháu đã bàn bạc chuyện này với ông Rakshasas. Nếu cậu Nimrod ở trong vòng 5 dặm quanh đây, nếu ông la lớn, có thể cậu ấy sẽ nghe được điều ước của ông. Nhưng nếu cậu ấy không nghe được nó thì điều ước của ông vẫn còn, và chúng ta sẽ không tệ hơn hiện tại bao nhiêu.
John nói thêm:
– Ông cũng đâu có điều ước thứ ba nếu cậu Nimrod chết, không phải sao?
Philippa nói tiếp:
– Ngoài ra, tụi cháu đã quyết định sẽ cho ông ba điều ước của chính tụi cháu.
Ông Groanin bật cười:
– Ta không có ý chê bai gì đâu nhé, nhưng cả hai đứa đều chưa đạt được đẳng cấp như Nimrod đâu. Cứ nhìn thử chuyện gì xảy ra khi các cháu muốn tạo ra một chiếc Ferrari đỏ là biết. Ta không nói đó là không tốt, chỉ là, ờ, đụng đến phép thuật, chẳng ai lại muốn cái chưa tốt nhất, đúng không?
Ông ngừng lại và bước ra khỏi xe. Vừa đi vòng vòng, ông vừa bắt đầu cân nhắc vấn đề trong đầu. Ông nói:
– Xin lỗi, nhưng sau bao nhiêu năm đắn đo mãi, ta cần suy nghĩ chuyện này một lát. Chúng ta đang nói về một chuyện rất lớn. Một chuyện có thể ảnh hưởng đến cả phần đời còn lại của ta.
Việc nhắc đến phần đời còn lại dường như đã khơi dậy một thứ gì đó ở sâu tận trong lòng Groanin, và ông chợt nhận ra mình đã tốn bao nhiêu thời gian chỉ để cân nhắc về điều ước thứ ba của mình. Liệu phần đời còn lại của ông cũng sẽ vô định mãi như thế chăng? Và đột ngột ông biết được mình phải làm gì. Không phải chỉ cho Nimrod. Mà còn cho cả chính ông.
Ông nói lớn:
– Ta sẽ làm việc đó. Ta sẽ làm. Sẽ làm. Các cháu không biết cái thứ ba này đã làm ta khốn khổ như thế nào đâu.
Tất cả những khoảng thời gian đó. Lúc nào cũng phân vân nên chọn cái gì. Lúc nào cũng lo lắng sẽ vô tình buột miệng và lãng phí nó vào một thứ gì đó vô dụng.
Và ông bật cười:
– Ôi Chúa ơi, thật tuyệt nếu ta có thể sử dụng nó một cách có ích và mãi mãi không phải phiền phức vì nó nữa. Các cháu không nghĩ vậy sao?
John tán thành:
– Đúng đó ông.
Ông Groanin bỗng chau mày:
– Mà khoan đã. Chờ một chút.
Vẫy vẫy ngón tay với cặp sinh đôi, ông nói:
– Các cháu cần phải cực kỳ cẩn thận với nó. Đôi lúc các cháu sử dụng từ đó, và kết quả cuối cùng lại hoàn toàn không như cháu nghĩ. Tin ta đi, ta biết rõ về điều này. Lấy ví dụ, nếu ta nói muốn biết Nimrod hiện đang ở đâu, cũng có khả năng ta bị dịch chuyển đến chỗ cậu ấy. Lúc đó, rõ ràng ta đã được đáp ứng mong muốn của mình, nhưng các cháu thì lại chẳng biết được gì, đúng không?
John đề nghị:
– Hay chúng ta viết điều ước đó ra giấy trước đi? Để đảm bảo nó phù hợp với Những quy luật Baghdad ấy mà.
Ông Groanin gật đầu:
– Được đó. Đúng, chúng ta nên làm thế.
Philippa nói thử:
– Vẫn ở nguyên vị trí mà chúng tôi đang đứng trong thời điểm hiện tại, tôi ước gì tất cả chúng tôi có thể biết được chính xác…
Ông Groanin lập lại:
– Chính xác. Tuyệt.
Philippa nói tiếp:
– … chính xác Nimrod hiện đang ở đâu.
John quay sang nhìn ông Groanin và Philippa để hỏi ý. Khi thấy cả hai đều gật đầu đồng ý, cậu viết điều ước Philippa vừa đọc ra giấy. Rồi xé tờ giấy khỏi cuốn sổ ghi chú của mình, cậu đọc lớn điều ước đó cho ông Rakshasas bên trong cây đèn nghe thử.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Đây là một điều ước khá tốt. Rất chính xác. Không có chỗ sai sót nào. Đúng theo Chương 93 của Những quy luật Baghdad. Giờ chúng ta chỉ còn phải hy vọng cậu
Nimrod của các cháu sẽ nghe được nó, vì nếu không được, ông cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Chúng ta không thể lái xe vòng quanh Ai Cập lặp đi lặp lại điều ước này với hy vọng cậu Nimrod sẽ nghe thấy. Chiếc Cadillac có lẽ là hy vọng duy nhất để chúng ta có thể khoanh vùng tìm kiếm lại.
Đưa tờ giấy cho ông Groanin, John hỏi:
– Ông sẵn sàng chưa?
– Ta chưa bao giờ thấy sẵn sàng như bây giờ.
Như một diễn viên cố gắng học thuộc đoạn diễn của mình trong một vở kịch, ông Groanin chăm chú nhìn những gì John đã viết ra giấy, rồi gật đầu:
– Được rồi. Ta bắt đầu đây.
Liếm môi lo lắng, ông bắt đầu cẩn thận đọc lớn điều ước:
– Vẫn ở nguyên vị trí mà chúng tôi đang đứng trong thời điểm hiện tại, tôi ước gì tất cả chúng tôi có thể biết được chính xác Nimrod hiện đang ở đâu!
Ông vừa nói dứt câu, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Trong một, hai giây, họ đều nghĩ đó là một cơn động đất khác.
Ông Groanin hỏi:
– Cái quái gì thế?
Giọng nói của cậu Nimrod từ đâu bỗng vang lên trong không trung:
– Cái đó có nghĩa là điều ước của anh đã được đáp ứng, anh ngốc huyên thuyên ạ. Tôi ở ngay đây. Bộ anh không nghe thấy tiếng tôi gọi nãy giờ sao?
Philippa la to:
– Tụi cháu nghe được tiếng cậu. Nhưng tụi cháu không thấy cậu đâu cả.
Giọng nói của cậu Nimrod đáp lại:
– Dĩ nhiên là các cháu không thể thấy rồi. Cậu đang bị chôn sống. Trong một ngôi mộ dưới đất ở cách cái xe chừng 200 mét. Cứ đi ngược lên phía Tây về phía mặt trời, và cậu sẽ chỉ cho các cháu đến nơi.
Philippa lo lắng hỏi:
– Cậu không sao chứ?
– Ừ, cậu vẫn ổn. Chỉ có điều cậu đang hơi bực bản thân vì đã để cho anh Hussein Hussaout trói buộc mình quá dễ dàng thôi.
Vừa đi về phía giọng nói của cậu Nimrod, Philippa vừa thắc mắc:
– Làm sao ông ấy có thể làm được chuyện đó chứ?
– Bởi vì cậu đã cắn móng tay. Đó là một thói quen xấu của cậu. Móng tay là một trong những thứ mà con người cần để trói buộc một djinn nào đó. Một phần cơ thể của djinn đó, như là răng, một lọn tóc, hay phần móng tay bị cắt.
John nhớ lại:
– Lúc chúng ta ở cửa hiệu của ông Hussein Hussaout, cậu đã cắn móng tay liên tục.
Cậu Nimrod nói:
– Có vẻ thế. Nhưng không hiểu bằng cách nào anh ấy lại biết cả cái tên bí mật của cậu. Với hai thứ đó, anh ấy đã giam cậu bên trong ngôi mộ này.
John hỏi:
– Nhưng tại sao ông Hussein Hussaout lại muốn phản bội cậu chứ?
– Bởi vì tộc Ifrit ép buộc anh ấy làm thế. Khi cậu đang nằm bất động trên nền mộ, cậu nghe thấy anh ấy xin lỗi cậu và mong được tha thứ. Tội nghiệp, anh ấy hầu như không có quyền lựa chọn gì trong việc này. Tộc Ifrit đã đầu độc Baksheesh, con trai của anh ấy và con chó Effendi. Chúng đã để con chó chết để làm ví dụ cho chuyện có thể xảy ra với Baksheesh nếu anh Hussein Hussaout không làm đúng như lời chúng nói.
John nói:
– Tụi cháu đã thấy Baksheesh. Cậu ấy đã hồi phục rất nhiều so với lần cuối tụi cháu gặp cậu ấy. Tụi cháu đã quay lại cửa hiệu và giả vờ tin tưởng những gì ông Hussaout nói. Rằng cậu chưa bao giờ quay lại cửa hiệu đó. Cháu không nghĩ ông ấy biết tụi cháu là djinn.
– Ta thật may mắn có được những người cháu thông minh như các cháu. Không có các cháu, chắc là ta sẽ bị kẹt ở đây vài trăm năm mất. Các cháu suy luận giỏi như những thám tử thực thụ ấy. Chưa kể đến việc các cháu nhớ anh Groanin vẫn còn một điều ước thứ ba chưa sử dụng. Nhắc mới nhớ, anh Groanin, tôi lại mắc nợ anh nữa rồi.
Ông Groanin đáp:
– Giờ khoan bận tâm đến điều đó đi.
Họ cẩn thận bước đi trên lớp cát sa mạc nóng bỏng, hướng về phía mặt trời.
Ông Groanin hỏi:
– Sắp đến chưa?
Giọng cậu Nimrod trả lời:
– Chỉ còn khoảng 50 mét nữa thôi. Mọi người sẽ thấy một vách đá dựng đứng hơi thấp. Hãy đi đến dưới chân vách đá đó và chờ hướng dẫn tiếp theo của tôi.
John thốt lên:
– Cháu thấy nó rồi.
Tại chân vách đá, họ ngừng lại như chỉ dẫn và nhìn quanh. Không có gì ngoài cảnh tượng những cồn cát nhấp nhô bất tận, khiến họ bắt đầu tự hỏi liệu cậu Nimrod có thật đang ở đâu đó gần đây không.
Giọng cậu Nimrod giải thích:
– Tôi đang ở ngay bên dưới chỗ mọi người đang đứng. Mọi người cần phải lập tức di chuyển phần lớn cái cồn cát ở trước mặt. Bằng sức của chính mình. Tôi không thể giúp gì được, bởi vì ngôi mộ này đã bị niêm phong bởi sức mạnh djinn.
Philippa hỏi:
– Tụi cháu có thể làm nó biến mất được không?
– Việc đó tốn rất nhiều thời gian đấy. Với những djinn nghiệp dư như các cháu, cát không phải là một thứ có thể dễ dàng làm biến mất. Mỗi hạt cát như là một cá thể riêng biệt, cho nên các cháu sẽ khó kiểm soát nó với sức mạnh djinn của mình. Cáu cháu không thể làm nó biến mất, và các cháu cũng không thể thổi tung nó lên. Do đó, các cháu sẽ phải nghĩ ra một cách khác để dịch chuyển nó.
John nói:
– Vậy chúng ta dùng một cái xe xúc đất đi. Mà Philippa, em có biết nó có hình dạng thế nào không vậy?
Philippa thú nhận:
– Em không chắc lắm.
John gợi ý:
– Ở nhà, anh có một cái xe xúc đất điều khiển từ xa đó. Màu vàng. Thường để phía trên kệ sách của anh. Nhớ không?
Ông Groanin giải vây cho Philippa:
– Xe xúc đất à? Mới nãy, trên đường đến Medinet elFayyum, chúng ta có đi ngang qua một khúc đường đang sửa. Có một cái xe ủi đất ở đó. Giờ vầy nhé, ta sẽ ở lại đây với anh Rakshasas để chắc chắn chúng ta không quên chỗ Nimrod bị chôn. Hai cháu và anh Creemy sẽ đi ngược ra đường lớn và xem thử có thể mượn cái xe đó được không. Hoặc là tạo ra một cái khác. Ta cũng không biết nữa. Nhưng mọi người nên nhanh lên đi. Trời tối mau lắm đó. Và nơi này thật sự bắt đầu làm ta thấy hoảng rồi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten