Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Cậu Bé Với Bàn Chân Xanh
hu vực cổ xưa nhất của Cairo nằm về phía Nam của Garden City. Ở đây, sau khi rời khỏi một con đường yên tĩnh rải sỏi được bao dọc hai bên bằng những căn nhà kín cổng cao tường, những nhà thờ thời Trung cổ và những nghĩa địa được trông coi cẩn thận, họ đi vào trong một con hẻm dài hẹp và tiến về phía một cửa hiệu lớn nơi người ta có thể mua được đủ loại đồ lưu niệm rẻ tiền.
Cậu Nimrod dặn:
– Dĩ nhiên anh Hussein biết cậu là djinn. Tuy nhiên, ít nhất là trong thời điểm này, chúng ta nên giữ bí mật về việc các cháu cũng là djinn. Khi là djinn, sẽ không tốt nếu các cháu để quá nhiều người biết các cháu là ai. Ngoài ra, nếu anh Hussein nghĩ các cháu chỉ là những đứa trẻ bình thường, các cháu sẽ có nhiều cơ hội để làm quen với Baksheesh, con trai anh ấy. Cậu bé đó nói tiếng Anh khá tốt, và, biết đâu được, có khi cậu ấy sẽ bật mí những chuyện mà ông Hussein không cho cậu biết. Cho nên, nhớ căng mắt, căng tai ra nghe ngóng nhé.
Ngó những món đồ trưng sau lớp kính cửa sổ, John thắc mắc:
– Đây chỉ là những món đồ tạp nhạp dành cho du khách thôi mà.
Cậu Nimrod cho biết:
– Ông Hussein giữ những món đồ thật ở một căn phòng trên lầu. Nếu muốn, một trong hai đứa có thể lẻn lên xem, trong khi người còn lại đánh lạc hướng Baksheesh.
Họ tìm thấy ông Hussein ở phía trước cửa hiệu. Vận bộ đồ trắng, ông ngồi giữa những chồng gối ôm trang trí họa tiết thêu Ả Rập, đằng sau một cái bàn cà phê chất đầy quả hồ trăn, kẹo ngọt Ả Rập, nước chanh và các cặp mắt kính. Tay lần một tràng hạt cầu nguyện của thế kỷ thứ 11 làm bằng hạt huyền một cách lo lắng, ông ngồi hút một thứ thuốc có mùi của trái dâu tây bằng cái ống nước to như kèn fagôt, thỉnh thoảng nhấp môi một ít cà phê ngọt nóng hổi đựng trong cái ấm bạc nhỏ. Ông là người đẹp lão với mái tóc trắng, hàm râu đậm màu và một lỗ hổng giữa hàm răng khiến ông nhìn có phần hơi quỷ quyệt.
Trông thấy cậu Nimrod, ông mỉm cười, giơ những ngón tay lên chạm nhẹ vầng trán của mình và khẽ cúi đầu chào. Ông nói:
– Rốt cuộc anh cũng tới. Tôi đang tự hỏi không biết anh có tới hay không.
Rồi ông đứng dậy và hôn nhẹ vào má cậu Nimrod.
Quay sang cặp sinh đôi, cậu Nimrod giới thiệu:
– Đây là John và Philippa, hai người cháu của tôi đến từ Mỹ. Chúng đang ở chơi với tôi vài tuần.
Mỉm cười làm lộ rõ hàm răng hổng một chỗ của mình, ông Hussein Hussaout cúi đầu chào hai đứa trẻ:
– Chào mừng các cháu đến Ai Cập!
Rồi mắt nheo lại vẻ nghi ngờ, ông hỏi:
– Nhưng các cháu không nghĩ Ai Cập quá nóng cho các cháu sao?
Nhận ra đây là một câu hỏi có thể làm lộ thân phận chúng, theo lời dặn của cậu Nimrod, Philippa gật đầu ra vẻ mệt mỏi, bởi vì chỉ có djinn mới cảm thấy dễ thở với cái nóng mùa hè của Ai Cập, trong khi người bình thường sẽ phàn nàn về nó. Cầm tấm bản đồ của Old City lên quạt lia lịa, cô nói:
– Vâng. Rất nóng ạ.
Bắt kịp tình hình, John nói thêm:
– Phải nói là quá nóng ấy chứ. Nếu trời mà nóng thêm chút nữa thì chắc cháu bị nướng chín quá à.
Ông Hussein Hussaout nói:
– Chúng ta không thể để điều đó xảy ra, đúng không nào. Đây, hai cháu uống cái này đi cho mát.
Nói rồi ông rót cho mỗi đứa một ly nước chanh.
Tuy thích món cà phê có mùi vị thơm ngon trong ấm hơn, cặp sinh đôi vẫn đưa tay nhận lấy ly nước chanh và cảm ơn ông Hussein. Ông Hussein nói tiếp:
– Rất ít người có thể chịu được cái nóng như anh Nimrod đây. Nhưng dù sao thì anh ấy cũng là người Anh, và như một bài hát từng nói, “Chỉ có những con chó điên và người Anh mới đi ra đường vào giữa trưa”.
Cố gắng chứng tỏ mình và anh trai chỉ là những đứa trẻ người Mỹ bình thường, Philippa nói:
– Ôi, ông nói đúng quá. Tụi cháu cũng thấy lạ là cậu cháu chẳng bao giờ thấy nóng cả.
Ông Hussein Hussaout mỉm cười:
– Ừ, anh ấy kỳ lạ như thế đấy. Một người Anh lập dị thực thụ.
Cậu Nimrod ngồi xuống một cái ngai vàng nhái theo chiếc ngai tìm được trong ngôi mộ của vua Tutankhamen hiện đang trưng bày ở Bảo tàng Cairo, đối diện với ông Hussein. Đưa đầu ngó xung quanh cửa hiệu một vòng, ông hỏi:
– Con trai anh, cậu Baksheesh, dạo này thế nào?
– Cám ơn anh, nó vẫn khỏe.
– Cháu nó đang đi học à? Tôi chẳng thấy nó ở đâu cả.
– Ừ.
Cậu Nimrod gật đầu và nói:
– Vậy thì chúng ta vào vấn đề thôi. Tôi đã nhận được lá thư nhắn của anh.
Liếc nhìn cặp sinh đôi, ông Hussein e dè hỏi:
– Chúng ta có nên bàn chuyện đó trước mặt trẻ con không?
Cậu Nimrod đáp:
– Những gì chúng không hiểu sẽ không làm tổn thương chúng.
– Vậy thì thà không để chúng nghe ngay từ đầu vẫn tốt hơn.
– Nếu anh muốn thế thì cũng được.
Đưa mắt nhìn cặp sinh đôi, cậu Nimrod nháy mắt rồi hất đầu chỉ về phía sau cửa hiệu:
– Sao hai cháu không đi kiếm cho mình vài món quà lưu niệm nhỉ?
Cặp sinh đôi ngoan ngoãn trả lời:
– Vâng ạ.
Hai đứa trẻ đi về phía sau cửa hiệu và dừng lại trước những cỗ quan tài đá đồ chơi. Bên trong mỗi quan tài nhỏ xíu là một hình nhân xác ướp giả quấn băng kín mít.
Tuy nhiên, cặp sinh đôi lại quan tâm hơn đến những gì đang được nói ở đằng trước. Thử tập trung tinh thần để nghe ngóng, chúng ngạc nhiên nhận ra mình có thể nghe rõ mồn một hầu hết những từ được trao đổi giữa cậu Nimrod và người bán đồ cổ Ai Cập. Vừa nghe ngóng, cả hai vừa để mắt đến ông Hussein để chờ cơ hội lẻn ra một cánh cửa hậu để ra sân trong, và thám thính xung quanh như gợi ý của cậu Nimrod.
Cậu Nimrod nói:
– Theo như những gì anh nói trong thư, thì anh đã kiếm được một thứ thú vị, đúng không?
Ông Hussein Hussaout nhe răng cười:
– Đó là những gì tôi đã nói.
– Chắc là một thứ gì đó đã bị lộ ra sau cơn động đất?
– Đó là một ngọn gió xấu không mang lại điều tốt đẹp gì cho ai. Đặc biệt là cho Ai Cập. Có đủ thứ đã xuất hiện tại đất nước này sau trận động đất. Ví dụ như anh. Và gã Iblis. Cả hai người đều tìm kiếm cùng một thứ.
– Anh đã thấy Iblis? Ở ngay tại Cairo sao?
– Đúng. Vào hôm kia. Ở Bảo tàng Cairo.
Rồi ông Hussein giải thích:
– Anh biết đó, việc đầu tiên tôi thường làm vào buổi sáng là đến đó nhìn ngắm những cổ vật để lấy cảm hứng. Những hòn đá lâu đời đó luôn tràn đầy sức sống. Cho nên ngày hôm đó cũng bình thường như mọi ngày khác.
Hoặc ít nhất nó là như thế, cho đến khi tôi nhìn quanh và nhận ra gã Iblis đó đang quan sát tôi. Và không chỉ một mình Iblis, mà còn có cả vài djinn tộc Ifrit khác. Maymunah và cha ả, Al Dimiryat, và Dahnash. Chẳng có gì tình cờ trong việc chúng gặp tôi ở đó. Ít nhất là chúng nói thế. Chúng không đến xem bảo tàng, mà là đến gặp tôi. Cho nên, chúng tôi đi lên lầu và vào quán cà phê của bảo tàng để nói chuyện. Hoàn toàn lịch sự, nếu anh hiểu ý tôi.
Cậu Nimrod hỏi:
– Gã Iblis dạo này thế nào?
– Giờ thì hắn đang để râu.
– Vậy à?
– Ừ. Chỉ một nhúm râu nhỏ màu vàng ở trên cằm và một hàm râu quai nón mỏng. Như một người Ả Rập. Còn lại thì vẫn như cũ. Nói năng trôi chảy, đúng kiểu thương nhân. Cung cách xử sự hoàn hảo. Quần áo Savile Row đắt tiền. Giày đặt may. Rất là Ăng-lê, giống như anh, Nimrod ạ.
Ông Hussein Hussaout nhe răng cười và đưa ngón tay út lên chạm vào khoảng hở giữa hàm răng của mình. Ông nhận xét:
– Anh và hắn có rất nhiều điểm giống nhau đấy, bạn của tôi à…
– Ví dụ như?
– Iblis nói với tôi là hắn đang muốn có một vài món đồ cổ Ai Cập có thể được tìm thấy sau trận động đất. Những món đồ thật. Cụ thể là đồ cổ của triều đại thứ 18. Và tiền bạc không thành vấn đề. Không giống như người bên anh. Tôi có thể đưa ra cho hắn bất cứ giá nào tôi thích nếu như những món đồ cổ đó có chất lượng.
Cậu Nimrod nói:
– Đó là triều đại duy nhất mà djinn quan tâm tới. Và dĩ nhiên anh biết điều đó.
– Iblis nói rằng, họ đã nghe được tin đồn rằng tôi đang sở hữu một số thông tin có liên quan đến ngôi mộ bị thất lạc của Akhenaten.
– Hắn nói thế à? Và anh có thật sự có những thông tin đó không?
Rít một hơi dài với cái ống điếu to đùng của mình, người bán đồ cổ mỉm cười:
– Thánh Ala, tôi đã nói với hắn rằng chuyện đó, giống như hắn đã nói, chỉ là một tin đồn. Vì dù gì, nếu như đó là sự thật, thông tin đó sẽ đáng giá cả một gia tài.
Cậu Nimrod nói:
– Và nó cũng có thể cướp đi mạng sống của anh.
– Nếu Iblis biết tôi gọi anh đến, chắc chắn hắn sẽ rất bực tức với tôi. Đó là sự thật. Đó cũng là lý do tại sao tôi cần phải cẩn thận khi bàn bạc vấn đề này với anh.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cứ cho những thông tin như thế là có thật, vậy thì nó là gì?
– Một tấm bản đồ.
Cậu Nimrod bật cười:
– Một tấm bản đồ? Ở đất nước này? Bất cứ ai cũng đều có một tấm bản đồ kho báu rao bán ở đây. Và chúng hoàn toàn vô dụng. Như anh đã biết, những lớp cát chuyển động không ngừng đã làm thứ mà anh vừa nói đến trở nên vô nghĩa. Y như việc anh muốn đưa cho tôi một tấm bản đồ trên mặt trăng vậy.
Ông Hussein điềm tĩnh nói:
– Bản đồ cũng có nhiều loại. Cái mà tôi nói đến không phải là một tấm bản đồ viết trên giấy cói cũ kỹ. Cũng không phải một tấm bản đồ viết trên một tấm da lấy từ tay xác chết của một nhà thám hiểm bất hạnh.
– Anh đang làm lãng phí thời gian của tôi đấy, anh Hussein. Trừ khi…
Cậu Nimrod chợt khựng lại một lát, rồi nói tiếp:
– Trừ khi anh đã tìm thấy chìa khóa dẫn đến phiến đá Netjer. Một tấm bia đá có thể giúp anh giải mã những chữ được viết ở đó.
Ông Hussein chỉ cười:
– Ai biết được những thứ như thế có tồn tại hay không? Và nói thẳng, một người đã tìm ra một thứ như thế và biết được nó có ý nghĩa gì thì tốt nhất là phải phá hủy nó ngay lập tức. Đó là quan điểm của tôi.
Ông Hussein Hussaout giơ tay lên để ngăn lại lời phản đối mà vị djinn trước mặt ông đang định thốt ra, rồi nói tiếp:
– Mặt khác, một người hiểu được tấm bia đó có thể tự vẽ ra một tấm bản đồ. Cụ thể hơn, một tấm bản đồ của Medinet el-Fayyum và khu vực xung quanh nó. Một tấm bản đồ đã có ý nghĩa mới từ sau trận động đất.
Gõ nhẹ vào trán, ông Hussein nói:
– Người ấy có thể vẽ tấm bản đồ đó với sự giúp đỡ của một mẩu giấy và một cây viết chì. Và, dĩ nhiên, là với một số tiền lớn. Một tấm bản đồ như thế có thể rất giá trị hoặc hoàn toàn vô dụng như những tấm bản đồ trên giấy cói khác.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng đó là sự thật à? Anh đã thấy chìa khóa dẫn đến phiến đá Netjer? Anh thật sự biết ngôi mộ của Akhenaten ở đâu?
Ông Hussein Hussaout thừa nhận:
– Đó là một khả năng có thật.
Cậu Nimrod nói:
– Nếu anh cũng nói y như vậy với tụi Ifrit, tôi ngạc nhiên là chúng lại để anh sống đấy. Đặc biệt là Iblis. Hắn là djinn thiếu bình tĩnh nhất thế giới.
– Chúng có đầu óc biết tính toán hơn là anh nghĩ đấy, Nimrod. Bây giờ thì chúng hoàn toàn tự nguyện để mua lại những thứ mà có thể trước đây chúng quen chiếm đoạt bằng vũ lực.
Ở phía bên kia cửa hiệu, John đặt xác ướp một con mèo mà cậu đang cầm xuống. Nhìn thấy ông Hussein Hussaout và cậu Nimrod giờ đây đã tập trung vào cuộc nói chuyện của họ, quá tập trung đến nỗi quên mất họ không chỉ có một mình, John khều nhẹ em gái và chỉ tay vào cánh cửa hậu đang để mở, giục:
– Đi thôi. Thám thính một vòng xem sao. Xem chúng ta có thể tìm thấy gì nào.
Cánh cửa dẫn hai anh em ra một khoảng sân lớn đầy bụi có chứa những món đồ cổ Ai Cập bằng đá to lớn, nhiều cái trong đó, ít nhất là trong mắt cặp sinh đôi, nhìn có vẻ là đồ thật. Ở một góc sân có một cánh cửa để mở khác dẫn vào một phòng rửa mặt bốc mùi hấp dẫn vài con ruồi bay lởn vởn. Và ở một góc khác, xuyên qua cánh cửa thứ ba, hai đứa trẻ có thể thấy được một cầu thang ọp ẹp cũ kĩ dẫn lên tầng lầu phía trên.
Hướng về phía cầu thang, John nói:
– Anh nghĩ là ở trong đây. Cậu Nimrod đã nói là có một căn phòng đặc biệt ở trên lầu nơi những món đồ tốt được cất giữ.
So với ánh nắng chói chang ở khoảng sân bên ngoài, cái cầu thang có vẻ tối tăm và u ám. Nó gợi cho Philippa một cảm giác sợ hãi, nhất là cái kiểu nó kêu cọt kẹt dưới chân hai anh em như trong một bộ phim kinh dị. Với quá nhiều món đồ cổ Ai Cập ở xung quanh, cô cứ nơm nớp sợ rằng một xác ướp thật sự chưa được quấn vải đang đứng chờ họ ở trên đầu cầu thang.
Khi hai đứa trẻ đã lên đến đỉnh cầu thang và quẹo vào một hành lang bụi bặm tối tăm treo đầy những bức ảnh được đóng khung của các nhà khảo cổ và các nhà thám hiểm xa xưa, cô thú nhận:
– Em không thích chuyện này chút nào.
John trấn an:
– Em thả lỏng người một chút đi. Chúng ta chỉ ngó sơ một vòng rồi xuống lầu ngay ấy mà.
Ngay khi cậu vừa nói xong, hai anh em lập tức nghe thấy một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ khung cửa để mở ở phía cuối hành lang. Philippa cảm thấy máu cô đông cứng lại. Nắm chặt tay anh trai, cô rít lên:
– Cái gì vậy?
– Anh cũng không rõ.
Cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, John cố gắng nhắc đi nhắc lại trong đầu rằng cậu là một djinn, dù là một djinn còn rất trẻ nhưng cũng là một djinn, và nếu những câu chuyện trong Nghìn lẻ một đêm gần với sự thật, cậu sẽ phải làm quen với việc chứng kiến những chuyện kinh hãi mà bất kỳ đứa con trai bình thường nào cũng phải rú lên khiếp sợ.
Cậu thầm thì:
– Nếu muốn thì em có thể ở yên đây.
Philippa lo lắng liếc nhìn cái hành lang dài tranh tối tranh sáng. Cô đang sợ đến nỗi phải lẩm bẩm từ trọng tâm của mình trong đầu để có thể tìm được sự can đảm bước chân này lên trước chân kia. Cô nói:
– Một mình em hả? Không, cám ơn. Em sẽ đi với anh.
Nói mạnh miệng như vậy, nhưng cô lại quay sang úp mặt vào trong lớp vôi tường ẩm mốc lạnh lẽo cả một lúc lâu.
– Em ổn chứ?
Cầm tay em gái lên, John âu yếm bóp nhẹ:
– Đi thôi. Phải nhìn thử nó một cái, nếu không cậu Nimrod sẽ thất vọng về chúng ta đấy.
Nuốt nước bọt cái ực, Philippa thều thào:
– Em nghĩ cậu sẽ còn thất vọng hơn nếu chúng ta bị một con quái vật nào đó xé xác.
Ngay cả khi cô đang nói, một tiếng rên nữa lại vọng ra từ căn phòng ở cuối hành lang, một âm thanh trầm trầm như thể phát ra từ một ngôi mộ hay một quan tài để mở. Giờ đây, cặp sinh đôi đã đến đủ gần để nghe rõ không chỉ tiếng rên rỉ mà còn nghe được hơi thở gấp yếu ớt, giống như một con thú hung dữ hay một người nào đó đang trải qua cơn đau kinh khủng hay sự sợ hãi tột độ.
Philippa nghĩ rằng âm thanh đó không lớn như tiếng trái tim cô đang đập mạnh. Sợ chết khiếp, tự hỏi John lấy sự can đảm từ đâu ra, cô gần như không dám bước theo anh khi cậu bước qua khung cửa và đi vào căn phòng nơi phát ra tiếng rên. Mọi thứ bỗng trở nên im phăng phắc một lúc lâu trước khi John gọi:
– Ổn rồi, Philippa. Không có gì đáng sợ cả. Em vào đi.
Thò đầu qua khung cửa, Philippa nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi cô nằm cởi trần trên cái giường đồng to lớn. Mặc dù có vẻ đang bị bất tỉnh, nhưng cậu lại đang trằn trọc trên giường, người đầm đìa mồ hôi, da trắng bệch, môi tái xanh, miệng ú ớ nói sảng liên tục. Một bàn chân đã chuyển sang màu xanh của cậu có hai vết chích đỏ lừ, như thể cậu bị đâm hai lần vào gót chân bằng một cây kim tiêm nhọn hoắt.
Tiến lại gần quan sát vết thương trên bàn chân xanh lè của cậu bé, John nói:
– Nếu anh không lầm thì cậu bạn này đã bị một con gì đó cắn trúng. Có thể là một con dơi ma cà rồng.
Philippa phản đối:
– Loài dơi ma cà rồng sống ở Nam Mỹ chứ đâu có ở Ai Cập…
– Vậy thì một con rắn. Giống như cái con xém nữa đã cắn anh ở phi trường ấy.
John nuốt nước miếng lo lắng khi cậu nhớ lại về số phận không lấy gì làm dễ chịu mà cậu đã may mắn thoát được trong gang tấc.
Philippa hỏi:
– Anh nghĩ ông Hussein biết chuyện này không?
– Phải biết chứ.
Chỉ tay vào một khung ảnh trên chiếc bàn cạnh giường chụp cậu bé nằm trên giường đứng kế bên một chiếc Land Rover cùng ông Hussein Hussaout, cậu giải thích:
– Anh chắc chắn đây là Baksheesh, con trai ông Hussein Hussaout. Theo như bức ảnh này thì hai người rõ ràng rất hạnh phúc, và ông Hussein không có vẻ là người không thèm ngó ngàng tới con trai mình.
– Nhưng không phải mới nãy ông ấy nói Baksheesh đang ở trường sao?
Ngồi xuống cạnh Baksheesh, Philippa đặt tay lên trán cậu và nói:
– Sốt cao quá. Đáng lẽ cậu ấy nên ở bệnh viện mới phải.
Cảm nhận được bàn tay của cô, cậu bé trên giường có vẻ thư giãn được một chút. Mắt chập chờn khép mở, cậu thều thào:
– Không đi bệnh viện đâu. Làm ơn…
Philippa hỏi:
– Tại sao không chứ?
Cậu bé gắng gượng nói:
– Các bạn nên đi đi. Các bạn ở đây sẽ nguy hiểm lắm…
Philippa đứng phắt dậy. Cô hỏi anh:
– John, anh không nghĩ cậu ấy mắc bệnh truyền nhiễm chứ?
Không nghe tiếng trả lời, cô quay lại gọi:
– John?
John đang đứng nhìn trừng trừng vào một cái hộp để mở đặt bên cửa sổ. Cậu nói nhỏ:
– Em nhìn đi.
Bên trong hộp là xác chết của một con chó. Cô nói:
– Có lẽ chúng ta nên gọi cậu Nimrod.
Vừa nghe tên cậu Nimrod, Baksheesh trở nên kích động. Cậu nói:
– Nimrod? Không, chú ấy không nên đến đây. Chú ấy đang gặp nguy hiểm đấy. Các bạn phải bảo chú ấy đi khỏi đây ngay.
John hỏi dồn:
– Nguy hiểm từ ai? Tộc Ifrit?
– Nói chú ấy đi đi, trước khi quá trễ.
Rồi Baksheesh lại bất tỉnh.
Philippa giục anh:
– Đi thôi. Chúng ta ra khỏi đây đi.
Hai đứa trẻ đi xuống lầu và băng qua khoảng sân để vào lại bên trong cửa hiệu. Cậu Nimrod và ông Hussein Hussaout vẫn còn đang mải mê tranh luận.
Ông Hussein nói:
– Không phải là tôi không muốn giúp anh. Tôi muốn chứ. Dĩ nhiên là tôi muốn chứ. Không lẽ anh nghĩ tôi lại muốn hợp tác với tộc Ifrit à?
Cắn ngón tay trỏ một cách giận dữ, ông nói:
– Tôi chẳng thích gì bọn chúng cả. Nhưng hãy nhìn quanh đi, bạn của tôi. Tôi là một nhà kinh doanh. Tôi không có kỹ năng đặc biệt như anh. Nguồn tài nguyên vô tận của anh. Tôi còn phải lo kiếm sống.
Rồi ông nhe răng cười:
– Anh hiểu giùm nhé, Nimrod. Chẳng có vấn đề cá nhân nào ở đây cả. Chỉ là vấn đề kinh doanh thôi.
Cậu Nimrod hỏi thẳng:
– Anh muốn bao nhiêu tiền?
– Không phải vấn đề tiền bạc. Không phải từ anh, ông bạn già của tôi. Ít nhất không phải là trực tiếp. Tôi có thể kiếm tiền từ bất cứ ai khác. Đó không phải là cái tôi muốn.
– Vậy chứ anh muốn gì?
– Từ một djinn à? Còn gì khác ngoài ba điều ước chứ?
– Anh cũng có thể có được điều đó từ bọn Ifrit.
– Ồ, nhưng làm sao tôi có thể tin chúng sẽ giữ lời chứ? Chúng có thể cho tôi ba điều ước, và rồi, ngay khi chúng có được cái chúng muốn, chúng có thể quay lại và biến tôi thành một con rệp chỉ vì chúng thích thế. Tiếng tăm của chúng nổi như cồn. Y như tiếng tăm của anh, Nimrod. Tôi có thể tin tưởng vào lời hứa của anh. Nhưng ngay cả khi chúng có được cái chúng muốn, tôi cũng chẳng trông mong nổi lời cảm ơn nào từ tộc Ifrit cả.
Cậu Nimrod suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi:
– Chỉ ba điều ước?
– Ba điều ước.
– Những quy luật Baghdad? Danh sách những điều ước có thể và không thể?
– Nếu anh muốn thế.
Cậu Nimrod lưỡng lự nói:
– Tôi cũng không biết.
Vòng chuỗi tràng hạt quanh cánh tay rậm lông của mình, ông Hussein Hussaout cười:
– Thôi nào. Anh biết là anh sẽ đồng ý mà. Và nói thật, nó tốn của anh cái gì chứ? Một hoặc hai ngày sống của anh à?
Ông Hussein nhún vai:
– Với cái tuổi thọ dài ngoằng của anh, một, hai ngày thì đáng là bao chứ.
Cậu Nimrod lo lắng liếc nhìn cặp sinh đôi. Cắn móng tay suy nghĩ trong vài giây, ông hỏi:
– Anh sẽ ước gì chứ?
– Theo Những quy luật Baghdad thôi. Tôi sẽ không ước điều gì trái với lương tâm của anh đâu mà lo. Không đâu, đó sẽ là những đòi hỏi thông thường thôi. Nhiều tiền, làm tôi hấp dẫn hơn với phụ nữ, cải thiện sức khỏe của tôi…
Ông Hussein ho húng hắng.
– Anh thấy đó, tôi ho khiếp lắm. Có lẽ là do hút thuốc quá nhiều. Nói thật nhé, tôi ao ước có hai lá phổi mới. Thôi nào! Anh thấy sao? Quyết nhé! Ta có thể bắt tay hợp tác được rồi chứ?
Cậu Nimrod nhượng bộ:
– Thôi được. Tôi đồng ý.
– Tốt. Anh sẽ không hối hận đâu. Tôi hứa đó.
– Và anh chỉ có ba điều ước sau khi xong việc.
– Vậy thì chúng ta khởi hành càng sớm càng tốt. Tối nay được không?
Cậu Nimrod đồng ý:
– Được. Chúng ta đến đó bằng cách nào?
– Quay lại đây vào khoảng 6 giờ chiều. Anh có thể lái chiếc Cadillac cổ xinh đẹp của anh để chở tôi. Chuyến đi sẽ tốn chừng 1 tiếng. Nhưng hãy đi một mình.
Đứng dậy, cậu Nimrod nói:
– Hiểu rồi. Hẹn gặp lại lúc 6 giờ.
Hai người đàn ông bắt tay nhau, rồi cậu Nimrod và cặp sinh đôi cùng rời khỏi cửa hiệu đồ cổ của ông Hussein Hussaout.
Ngay khi họ vừa ra ngoài, cặp sinh đôi định kể cho cậu
Nimrod nghe về Baksheesh và con chó chết, tuy nhiên cậu Nimrod nhanh chóng suỵt chúng im lặng và bảo hai anh em chờ cho đến khi họ đã ở bên trong xe. Nhìn quanh quất với vẻ nghi ngờ, ông nói:
– Ở những con đường cổ như thế này, các cháu sẽ không bao giờ biết được ai đang nghe các cháu nói chuyện. Những bức tường có tai đấy. Đặc biệt là khi những bức tường đó có thể chứa linh hồn của tộc Ifrit.
Vội vã bước đi cho kịp sải chân dài của cậu Nimrod khi ông vượt lên dẫn đầu, Philippa hỏi:
– Djinn có thể biến thành một bức tường không cậu?
– Được chứ. Tuy hình dáng một cái cây thường được chọn hơn, nhưng một djinn vẫn có thể biến thành một tảng đá hay một bức tường dù không được thoải mái lắm. Và chỉ những djinn dày dặn kinh nghiệm có khả năng kiềm chế nỗi sợ không gian chật mới có thể làm được.
Tìm thấy chiếc Cadillac, họ nhanh chóng leo vào trong. Khi ông Creemy đã đóng cánh cửa xe to đùng lại, cậu Nimrod mới hỏi:
– Giờ thì nói được rồi đó. Có chuyện gì liên quan đến Baksheesh à?
Cặp sinh đôi kể cho cậu Nimrod nghe về những gì chúng đã thấy trong căn phòng phía trên cửa hiệu. Cậu Nimrod kiên nhẫn ngồi nghe mà không hề ngắt lời hai anh em lấy một lần. Khi hai đứa trẻ đã kể xong, ông thở dài và lắc đầu nói:
– Tại sao ông Hussein lại nói với ta là Baksheesh đã đến trường nhỉ? Không giống phong cách thường ngày của ông ấy chút nào. Cả cách nói chuyện đề cập đến kinh doanh suốt nữa. Ta gần như không còn nhận ra ông ấy nữa. Mà các cháu nói Baksheesh đang bị sốt cao à?
Philippa trả lời:
– Vâng ạ. Sốt rất cao.
Cậu Nimrod trầm ngâm:
– Ông Hussein yêu Baksheesh còn hơn chính bản thân mình ấy chứ. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép có chuyện không hay gì xảy ra cho con trai.
– Hay ông ấy đã bị bán đứt cho tộc Ifrit rồi?
Quay nhìn John, cậu Nimrod chau mày hỏi:
– Tại sao cháu biết chuyện đó?
John nhún vai:
– Tụi cháu có thể nghe được cậu và ông Hussein nói chuyện. Ít nhất là khi tụi cháu tập trung.
– Ờ, cũng đúng. Nếu vậy thì chắc các cháu đã nghe được nhận xét của ông Hussein về việc hợp tác với tộc Ifrit. Ông ấy thậm chí không thể tin chúng sẽ giữ lời. Ông ấy biết rõ, tộc Ifrit rất hay phản bội.
– Vậy cậu định làm gì?
– Cậu sẽ hỏi ông Hussein về Baksheesh tối nay.
Philippa phản đối:
– Cậu định đi tối nay thật à? Đó có thể là một cái bẫy mà cậu.
– Đúng thế. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Chuyện này quá quan trọng. Cậu không thể đơn giản bỏ qua một cơ hội để tìm ra ngôi mộ của Akhenaten.
John hỏi:
– Akhenaten là ai vậy ạ?
Cúi người về phía trước, cậu Nimrod bảo ông Creemy đừng ngừng xe ở Garden City mà hãy chạy thẳng về cuối phía Bắc Maidan Tahrir và Bảo tàng Cairo. Ông nói với cặp sinh đôi:
– Ta sẽ giới thiệu hai cháu với Akhenaten. Đã đến lúc các cháu gặp gỡ với con người đáng sợ và đáng ghét nhất lịch sử djinn.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten