Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Bữa Tiệc Picnic Kỳ Lạ
ửng sáng hôm sau, khi chỉ mới có một nửa mặt trời xuất hiện ở đường chân trời phía Đông như miệng của một đường hầm lửa khổng lồ, cậu Nimrod đã đến trên chiếc Cadillac trắng do ông Creemy lái. Ông trông có vẻ xúc động. Quá xúc động, đến nỗi ông không hỏi ngay cặp sinh đôi về những gì hai đứa đã trải qua trên sa mạc đêm qua. Thay vào đó, việc đầu tiên ông làm là đưa cho hai đứa trẻ xem một lá thư mà ông mới được trao tận tay ngay sáng sớm hôm đó.
Ông giải thích:
– Đây là thư của anh Hussein Hussaout, một người bạn cũ của cậu. Nó có thể chứa đựng tin tức mà cậu đang chờ đợi. Hussein Hussaout là một trong những người trộm mộ thành công nhất ở Ai Cập. Ông ấy nhắn chúng ta đến ngay cửa hiệu của ông ấy ở khu phố cổ. Có vẻ như ông ấy đã tìm thấy một thứ gì đó rất thú vị.
Philippa hỏi:
– Như là một xác ướp ấy à?
Cậu Nimrod nói:
– Một thứ hấp dẫn hơn nhiều. Cậu hy vọng thế. Nhiều khả năng đó là một thứ mà trận động đất vừa qua đã làm lộ ra, và ông Hussein Hussaout đã tìm thấy nó. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần phải cẩn thận. Tộc Ifrit có thể cũng đang theo dõi ông ấy.
Liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay của mình, ông nói:
– Vì thế, chúng ta bắt đầu việc tập huấn cho các cháu càng sớm càng tốt, để đề phòng trường hợp các cháu phải tự bảo vệ mình trước sự tấn công của một djinn nào đó.
Philippa hỏi lại:
– Tấn công?
– Nếu chuyện có liên quan đến tộc Ifrit thì tốt hơn hết chúng ta nên chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống.
Châm một điếu xì-gà, ông nói thẳng:
– Vì sự sống còn của chính mình, ít nhất các cháu phải nắm được những nguyên tắc cơ bản nhất trong việc sử dụng sức mạnh djinn. Cậu xin lỗi, nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Ai đó đã cố ám sát John rồi.
Philippa mỉa mai nói:
– Vậy, đâu có áp lực gì đâu há?
Cậu Nimrod cười the thé:
– Rất tốt. Rất tốt.
Rồi ông nói:
– Bây giờ thì John, nếu cậu không lầm thì cháu lớn hơn em gái mười phút đúng không? Hãy cho chúng ta biết đề nghị của cháu trước nào.
John trả lời:
– Từ trọng tâm của cháu sẽ là ABECEDARIAN. Nó có nghĩa gì đó liên quan tới alphabet[17]. Cháu không nghĩ mình sẽ lại cần dùng đến một từ như thế khi cháu chỉ việc nói “alphabet” là xong.
[17] Bảng chữ cái
Cậu Nimrod cười:
– Cháu sẽ ngạc nhiên nếu biết có bao nhiêu người lớn sẽ không đồng ý với cháu về điều đó đấy. Không ít người cứ thích sử dụng một từ vừa dài vừa tối nghĩa trong khi chỉ cần một từ ngắn là đủ. Nhưng cháu cứ nói tiếp đi.
John tiếp tục:
– Nó nghe có vẻ gì đó rất đặc biệt. Như thể sẽ có người dùng nó để làm một thứ gì đó xuất hiện hoặc biến mất. Và nghe nó cũng có vẻ giống như từ ABRACADABRA.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Ừ, cũng đúng. Cậu nghĩ đó là một từ rất hay. Nói thật là cậu có hơi ghen tị đấy. Nó nghe có vẻ như một từ chứa sức mạnh thật sự.
Rồi ông quay sang cô cháu gái của mình và hỏi:
– Còn cháu, Philippa? Cháu đã chọn từ gì?
– Cháu muốn một từ đặc biệt của riêng cháu. Một từ hoàn toàn mới chưa từng được biết đến.
– Rất tham vọng. Ta thích điều đó. Hãy nói nó lên thử nào.
Philippa hít một hơi một sâu và nói:
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWON-DERPIPICAL. Cậu Nimrod thừa nhận:
– Đúng là nghe có vẻ rất đặc biệt. Cậu công nhận với cháu điều đó. Nhưng mà, nếu xét về khía cạnh tiện sử dụng, cậu không chắc cậu không thích dùng từ BITLONG hơn là… ừm… FABULOWOTSIT…
Philippa tích cực bảo vệ ý kiến của mình:
– Nội chuyện cậu mới vừa nghe từ đó mà vẫn không thể lặp lại cũng đủ chứng minh điểm mạnh của nó rồi.
Cậu Nimrod nhượng bộ:
– Ừ. Cháu suy nghĩ chu đáo lắm, Philippa.
Chỉ vào vài tảng đá lớn ở cách chỗ họ đứng chừng ba mươi thước, cậu Nimrod yêu cầu:
– Bây giờ, hãy xem thử các cháu có thể làm một trong những tảng đá kia biến mất không nhé. Đầu tiên, hãy cố tạo sức mạnh vào từ mà các cháu đã chọn. Nghĩa là, hãy nhắm mắt lại và cố gắng tập trung tinh thần.
Nhắm mắt lại, Philippa và John bắt đầu tập trung suy nghĩ về từ đã chọn với nhận thức nó sẽ chứa đựng tất cả mọi sức mạnh djinn trong cơ thể trẻ trung của hai đứa. Cậu Nimrod lưu ý:
– Hãy cố gắng tạo ra trong đầu các cháu ấn tượng rằng từ trọng tâm của các cháu chỉ được sử dụng một cách có cân nhắc, như thể đó là một cái nút màu đỏ có thể phóng ra một tên lửa, hay khai hỏa một khẩu súng hạng nặng.
– John, cháu thử trước nhé. Bây giờ cậu muốn cháu mở mắt ra và tưởng tượng sự vắng mặt của một tảng đá nào đó. Hãy hình dung sự biến mất của tảng đá đó như một tình huống hợp lý có thể xảy ra. Ghim chặt điều đó vào trong đầu của cháu, như thể thực tế không thể nào khác hơn những gì cháu tưởng tượng. Và rồi, giữ nguyên suy nghĩ đó, nói lớn từ trọng tâm của cháu càng rõ càng tốt.
John tập trung suy nghĩ của mình, và rồi, nhớ lại cậu Nimrod đã thể hiện sức mạnh djinn như thế nào, cậu chụm chân lại, giơ hai tay lên ngang ngực như một cầu thủ đang chuẩn bị sút phạt luân lưu và la to:
– ABECEDARIAN!
Trong khoảng mười, mười lăm phút sau, không có gì xảy ra. Tuy nhiên, ngay khi John vừa định xin lỗi và nói “Cháu đã nói là không được rồi mà” với cậu Nimrod thì bất ngờ tảng đá cao gần hai mét mà cậu đã chọn bỗng rung lên bần bật và một mảnh đá to bằng quả óc chó rớt xuống.
John nhe răng cười như điên và nói:
– Woa! Mọi người thấy gì không? Cháu làm được rồi. Ừm, ý cháu là, ít nhất cháu cũng làm được cái gì đó.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Lần đầu mà làm được như vậy cũng là khá rồi. Tuy nó không biến mất, nhưng ta chắc là cháu ít nhiều đã tác động được lên nó. Philippa, đến cháu. Thử với tảng đá to hơn ở ngay bên cạnh tảng đá của John xem. Hãy nghĩ về việc hình ảnh sự vắng mặt của tảng đá trong đầu cháu có liên quan như thế nào với thực tế. Hãy nhớ, sự biến mất của tảng đá là một khả năng có thể đã có sẵn trong bản chất của tảng đá ngay từ đầu. Khi nào cháu đã sẵn sàng, khi nào mà cháu đã chấp nhận rằng tất cả các khả năng đều có logic và tất cả các khả năng đều chính là thực tế, khi đó cháu hãy nhấn cái nút đỏ – từ trọng tâm – của cháu.
Khi tập trung nhìn vào tảng đá và chuẩn bị nói ra từ đã chọn, Philippa giơ một tay lên như một diễn viên múa ba lê và rồi vẫy tay còn lại như một viên cảnh sát điều khiển giao thông.
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWON-DERPIPICAL!
Ngay khi vần cuối cùng rời khỏi miệng Philippa, tảng đá mà cô đã chọn bắt đầu rung lên. Và nó tiếp tục rung mãi một cách dữ dội trong gần một phút tiếp theo trước khi bất động trở lại. Cô vỗ hai tay vào nhau và hò reo vui sướng.
Cậu Nimrod kiên nhẫn nói:
– Đúng. Rõ ràng cháu đã tác động được cấu trúc phân tử của nó. Chỉ có điều, cả hai đứa đều cần phải có một hình ảnh rõ hơn về sự trống rỗng trong đầu. Dường như các cháu đã lầm lẫn giữa khái niệm về sự thay đổi và sự biến mất. Một lỗi triết học căn bản thường gặp. Việc thay đổi vẻ bề ngoài của một vật hoàn toàn khác với việc nó hoàn toàn không tồn tại ở đó. Bây giờ thì các cháu thử lại đi. Hãy nhớ, bất cứ điều gì là có thể trong logic đều được cho phép. Một suy nghĩ sẽ chứa đựng khả năng có thể của tình huống mà nó đang nghĩ tới. Cho nên những gì có thể nghĩ tới cũng có thể xảy ra.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ phải tập trung cao độ như thế nào để vận dụng được sức mạnh djinn của mình, cặp sinh đôi nhanh chóng nhận ra đó là một công việc khá vất vả. Chẳng mấy chốc, nó đã làm chúng thở không ra hơi, như thể vừa phải nhấc một vật nặng và ném qua một cánh đồng, vừa phải giải một phương trình đại số phức tạp. Sau hai giờ cố gắng, tất cả những gì chúng làm được là làm một vài tảng đá lớn trở nên nhỏ đi. Khi đó, cậu Nimrod cho hai anh em nghỉ ngơi trong vài phút.
John thú nhận:
– Việc này khó quá cậu ơi.
Cậu Nimrod nói:
– Ban đầu thì đúng là vậy. Nhưng nó cũng giống như việc tập thể hình thôi. Các cháu sẽ phải học cách phát triển phần não bộ chứa đựng sức mạnh djinn của các cháu. Phần mà djinn chúng ta gọi là Neshamah. Đó là ngọn nguồn sức mạnh djinn. Là ngọn lửa huyền ảo cháy bên trong người các cháu. Hơi giống ngọn lửa bên trong một cây đèn dầu ấy.
Xoa hai tay vào nhau, cậu Nimrod nói:
– Ok, bây giờ hãy thử làm một cái gì đó xuất hiện. Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, sao chúng ta không thử làm một bữa tiệc picnic nhỉ? Để ta làm thử cho các cháu xem nhé!
Vừa nói, cậu Nimrod vừa vẫy nhẹ tay. Trên nền đất trống sa mạc bỗng hiện ra một tấm thảm len kẻ ô vuông và một cái giỏ tre chứa đầy bánh sandwich, chân gà, trái cây và một phích giữ nhiệt chứa súp nóng.
– Đây. Tất cả những gì hai đứa cần phải nhớ là các cháu không thể tạo ra những thứ trái ngược với quy luật logic. Sự thật là không ai trong chúng ta có thể nói được một thế giới phi logic sẽ như thế nào. Cho nên, nội việc các cháu có thể nghĩ đến chuyện tạo ra một cái gì đó từ nguồn năng lượng bên trong các cháu cũng đủ để thừa nhận khả năng có thể. Càng thuyết phục được bản thân về khả năng tạo ra một bữa tiệc picnic chỉ từ suy nghĩ, các cháu càng dễ biến khả năng đó thành sự thật. Các cháu hiểu chưa?
Phải mất một lúc lâu cặp sinh đôi mới bắt đầu nhận ra mọi vật thể đều chứa đựng khả năng có thể của tất cả mọi tình huống, và dần dần hiểu được sức mạnh djinn của mình. Cuối cùng, sau 90 phút căng thẳng suy nghĩ với sự tập trung cao độ như trong một kỳ thi, đã có ba bữa tiệc picnic rất khác nhau, nhưng đều có vẻ ăn được, nằm trên mặt đất.
Thử bữa tiệc picnic của Philippa trước, cậu Nimrod cầm lên một cái bánh sandwich dưa chuột và nói:
– A, bằng chứng của bánh pudding.
Dè dặt cắn thử một miếng và gần như ngay lập tức, ông vội vã phun nó ra:
– Mùi vị gớm quá.
Quay sang bữa tiệc picnic của John, ông nếm thử một trong những xúc xích nóng.
– Còn cái này thì chẳng có mùi vị gì cả. Dai như cao su.
Miếng xúc xích bị nhổ ra rơi cái bẹp xuống cát như một viên thuốc to bằng đất sét. Rút cái khăn tay đỏ của mình ra lau lưỡi, ông nói:
– Cả hai cháu lại phạm một lỗi căn bản rồi. Quá tập trung vào hình dạng của bữa tiệc picnic, các cháu đã quên suy nghĩ đến việc nó sẽ có mùi vị như thế nào. Bây giờ thì thử lại đi, nhưng lần này hãy thử tưởng tượng đến việc chính các cháu sẽ ăn bữa tiệc picnic đó. Bữa tiệc picnic ngon nhất từ trước đến giờ. Hãy nhớ, không có gì tệ hơn một bữa tiệc picnic nhìn đẹp mắt nhưng lại không thể ăn được.
Một tiếng đồng hồ tiếp theo cùng vài cố gắng thất bại, cuối cùng cả ba đã có thể ngồi xuống thưởng thức bữa tiệc picnic mà cặp sinh đôi đã tạo ra bằng sức mạnh djinn. Vừa ăn, chúng vừa nghe cậu Nimrod đánh giá:
– Giờ thì giống bữa tiệc picnic hơn rồi đó. John, món bỏng ngô này có vị… ừm… y như bỏng ngô. Thật cậu không nghĩ ai đó sẽ muốn dùng món bỏng ngô này trong bữa tiệc picnic, nhưng chẳng thể đánh giá gì về mùi vị của nó cả. Đối với cậu, lúc nào nó cũng có vị y như một cái bao nhựa. Y như món bánh quy cây của cháu đấy, Philippa. Chẳng có mùi vị đặc biệt gì cả.
Ông lắc đầu và nói:
– Chắc hôm nào cậu phải nói chuyện với mẹ các cháu quá. Không thể tin được các cháu vẫn thường ăn picnic như thế này.
Mở gói khoai tây chiên thứ ba, John thừa nhận:
– Còn cháu thì không thể tin mình lại đang ăn thức ăn tự tạo từ không khí.
Nhấm nháp cái bánh phô mai của Philippa, cậu Nimrod nói:
– Đó chính xác là lý do thất bại của những lần thử ban đầu của các cháu. Vấn đề ở đây là các cháu không phải tạo ra đồ vật từ không khí. Chắc chắn không phải là cái bánh phô mai này. Các cháu tạo ra nó từ nguồn năng lượng bên trong các cháu. Ngọn lửa huyền ảo, nhớ không? Và dĩ nhiên là với cả những nguyên tố xung quanh các cháu.
Lấy nĩa xâu một lát thịt lợn đông và vài miếng dưa chua lên đĩa, John hỏi:
– Nó hoạt động theo nguyên tắc nào vậy cậu? Sức mạnh djinn ấy? Ý cháu là, chắc phải có giải thích khoa học nào về nó chứ?
– À, cũng có một số djinn theo nghề khoa học đã thử tìm hiểu về nguyên tắc của sức mạnh djinn. Có vẻ như nó có liên quan phần nào đến khả năng tác động vào các hạt proton trong các phân tử có trong các vật thể. Việc làm một vật xuất hiện hoặc biến mất đòi hỏi chúng ta thêm vào hoặc bớt đi số lượng hạt proton, từ đó dẫn đến việc thay đổi một nguyên tố này thành một nguyên tố khác. Khi muốn làm một thứ gì đó biến mất, như tảng đá chẳng hạn, chúng ta sẽ rút đi hạt proton trong vô số nguyên tử cấu tạo nên tảng đá đó. Các cháu thấy đó, chẳng có gì là ma thuật ở đây cả. Chỉ là khoa học. Vật lý. Chúng ta hoàn toàn không thể tự nhiên tạo ra được một thứ gì mà không cần nguyên vật liệu nào. Đặc biệt khi thứ đó là một bữa tiệc picnic ngon lành. Nếu bây giờ cháu nói cháu tạo ra nó từ không khí thì còn có vẻ chính xác hơn đó John.
Cậu Nimrod ngáp dài rồi tuyên bố:
– Dù gì thì cậu nghĩ bữa nay tập nhiêu đây là đủ rồi. Tốt nhất các cháu đừng có nghĩ ngợi theo quan niệm khoa học chi cho nhiều, vì sẽ có thể ảnh hưởng đến khả năng sử dụng sức mạnh djinn của hai đứa đấy. Nó giống như việc các cháu tập đi xe đạp thôi: bắt tay vào làm thử sẽ dễ hơn ngồi mà nghe giải thích. Lần tới, cậu muốn các cháu thử làm một con lạc đà xuất hiện hoặc biến mất. Một sinh vật sống. Nó sẽ khó hơn một bữa tiệc picnic rất nhiều. Việc tạo ra một thứ còn sống có thể có một kết quả không lấy gì làm dễ chịu. Đó là lý do tại sao chúng ta lại phải ra tận sa mạc để tập luyện. Sẽ chẳng có ai phàn nàn nếu các cháu tạo ra một sinh vật có nội tạng lộn ngược ra ngoài.
Một giây ngay sau đó, cậu Nimrod thở hắt một tiếng. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ông than:
– Ôi không.
Cặp sinh đôi lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì không ổn vậy cậu?
– Bây giờ thì cậu mới nhớ ra tại sao cậu nghĩ đến việc tạo ra một bữa tiệc picnic. Bởi vì bà Coeur de Lapin đã mời chúng ta trưa nay đến dự tiệc picnic tại nhà bà. Chính xác là trong vòng ba mươi phút nữa.
John nhăn nhó:
– Nhưng cháu no căng rồi. Cháu chẳng thể nhét thêm cái gì vào bụng đâu.
Philippa đồng ý:
– Cháu nữa. Nếu giờ mà bắt ăn thêm cái gì nữa thì không khéo bụng cháu vỡ mất.
Cậu Nimrod nói:
– Các cháu không hiểu rồi. Chúng ta không thể không đi. Vì thứ nhất, bà ấy là hàng xóm của cậu. Và thứ hai, bà ấy là một người Pháp. Họ coi trọng vấn đề ăn uống hơn bất cứ dân tộc nào khác trên thế giới. Chắc chắn bà ấy đã bỏ rất nhiều công sức để chuẩn bị cho bữa tiệc picnic đó. Tin cậu đi, việc chúng ta không đến có thể gây ra một rắc rối ngoại giao nghiêm trọng giữa hai nước đó. John than:
– Nhưng chúng ta cũng đâu thể đi đến đó rồi rốt cuộc chẳng ăn gì. Hành động đó cũng bị coi là bất lịch sự không kém việc không đến ấy chứ.
Philippa gợi ý:
– Hay là cậu thử làm bà ấy biến mất một lát? Ít nhất chỉ cần qua bữa trưa thôi?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Đâu có được. Bà ấy là vợ của đại sứ Pháp. Người ta sẽ nghĩ bà ấy bị bắt cóc hoặc một chuyện gì đó tệ hơn. Không, không, không. Không thể làm thế được.
Đứng dậy, cậu Nimrod vẫy vẫy tay trầm ngâm:
– Nhưng gợi ý của cháu cũng không tệ đâu. Chúng ta có thể làm các món ăn biến mất. Miễn là bà Coeur de Lapin nghĩ chúng ta đã ăn chúng là được.
John tán thành:
– Ý cậu là, cháu sẽ cầm một cái bánh sandwich lên, đưa nó vào sát miệng, mỉm cười với bà Coeur de Lapin, và rồi, khi bà ấy nhìn sang hướng khác, cháu sẽ làm nó biến mất? Ý này được đó cậu.
Cậu Nimrod nói:
– Bắt buộc phải được đấy cháu. Chúng ta không còn cách nào khác đâu.
Quay trở về Garden City, cậu Nimrod và cặp sinh đôi nhanh chóng thay những bộ đồ lịch sự hơn rồi đi qua ngôi nhà bên cạnh.
Còn to hơn nhà của cậu Nimrod, ngôi nhà này được bao bọc bởi một bức tường cao lớn, khiến nó nhìn giống một tòa pháo đài. Tại cổng vào, cậu Nimrod trình hộ chiếu của cả ba cho một nhân viên bảo vệ người Pháp không có vẻ gì là thân thiện, bởi vì ông ta nhìn những mảnh giấy tờ bằng tiếng Anh và tiếng Mỹ của họ với một vẻ khinh thường thấy rõ, trước khi miễn cưỡng cho họ vào trong. Một nhân viên khác với vẻ mặt lạnh lùng không kém dẫn họ băng qua một thảm cỏ xanh được tưới nước đều đặn, ngang qua một điêu khắc hiện đại và một cột cờ, nơi lá cờ ba sọc Pháp treo ủ rũ trong cái nóng đầu giờ trưa, trước khi tới một căn nhà nghỉ mùa hè nhỏ với một bữa tiệc picnic trải ra trên thảm cỏ như cảnh trong một bức tranh. Cậu Nimrod và bà Coeur de
Lapin chào nhau bằng những nụ hôn gió, rồi họ bắt đầu nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp. Lại một ngôn ngữ nữa mà cậu Nimrod có thể nói thuần thục.
Tranh thủ lúc hai người nói chuyện, Philippa quan sát kỹ bà Coeur de Lapin, vì cô đã đến tuổi bắt đầu quan tâm đến vẻ ngoài của những người phụ nữ lớn tuổi hơn. Và cô đi đến kết luận rằng, dù bà Coeur de Lapin là một phụ nữ xinh đẹp không thể phủ nhận, cách ăn mặc của bà lại có phần hơi lập dị – đặc biệt là cái băng đô hai màu đen, vàng mà bà lại đang đeo trên đầu. Bà Coeur de Lapin gợi cho Philippa nhớ tới cách trang điểm của những năm 1960, khi mà – nếu những gì chiếu trên tivi là có thể tin được – những bông hoa, mái tóc dài cùng với việc trang điểm mặt bằng những màu sắc kỳ lạ được coi là mốt.
Trong khi đó, cậu Nimrod nhìn vào tất cả những món ăn được bày trên tấm thảm Louis Vuitton với vẻ mặt rất hào hứng. Xoa xoa hai tay với nhau, ông nói:
– Các cháu nhìn xem! Có bao giờ các cháu được thấy một bữa ăn nào hấp dẫn hơn thế này không? Thật tuyệt vời. Gan ngỗng Foie gras[18], tôm hùm, trứng cá caviar, nấm cục, trứng chim choi choi. Và nhìn những loại phô mai tuyệt vời kia đi! Brie, Roquefort. Ta có thể ngửi thấy mùi thơm của chúng ngay từ đây. Ôi, chị Coeur de Lapin thân mến, chị thật biết trẻ em thời nay thích ăn gì.
[18] Gan của con ngỗng được vỗ béo đặc biệt bằng cách đưa trực tiếp thức ăn vào dạ dày bằng ống.
Bà Coeur de Lapin nở một nụ cười ấm áp và đưa những ngón tay mảnh mai lên vuốt mái tóc nâu dày của John. Vừa mời mọi người ngồi vào thảm, bà vừa nói:
– Không gì có thể thay thế được những món ăn ngon, đúng không?
Cậu Nimrod tán thành:
– Dĩ nhiên là không rồi. Hai đứa cháu của tôi chắc chắn sẽ úm ba la cho bữa tiệc thịnh soạn này biến mất trong chớp mắt.
Quay sang cặp sinh đôi, cậu Nimrod búng tay cái tách và hỏi:
– Đúng không hai đứa?
Ngồi xuống với vẻ mặt của một người đang đói ngấu nghiến, John nói:
– Tụi cháu sẽ cố hết sức.
Ngồi xuống bên cạnh anh trai, Philippa tự phục vụ cho mình một lát foie gras lớn nằm trên một cái bánh quy y như một miếng đá cẩm thạch hồng. Cô không biết đó là gì và có lẽ sẽ kinh hoàng nếu có ai đó nói cho cô biết. Nhưng cô dễ dàng nhận ra món cá caviar và món tôm hùm. Bên trong đầu, cô thấy thật may là mình không phải thật sự ăn mấy thứ này, bởi vì cô ghét gần hết tất cả các món ăn đang bày trước mặt. Tuy nhiên cô vẫn mỉm cười với bà Coeur de Lapin và khen:
– Nhìn ngon quá.
Và ngay khi người phụ nữ Pháp nhìn sang hướng khác, cô lập tức nói nhỏ:
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWON-DERPIPICAL!
Chiếc bánh quy phết foie gras lập tức biến mất khỏi tay cô.
Bà Coeur de Lapin quay sang hỏi:
– Ma chérie[19], cháu vừa nói gì à?
[19] Ma chérie (tiếng Pháp): Cháu yêu
Với tay lấy một miếng tôm hùm lạnh, Philippa nói:
– Không có gì ạ.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– QWERTYUIOP!
Một cái trứng chim biến mất khỏi tay ông.
John thì chất đầy một đĩa đồ ăn với đủ món. Ngay khi cảm thấy đã sẵn sàng, cậu chỉ tay về một khóm hoa và lịch sự hỏi:
– Những bông hoa đó thật đẹp, bà Coeur de Lapin. Chúng là hoa ở đây hả bà?
Nhìn theo hướng tay John chỉ, bà trả lời:
– À, đó là giống hoa lily xanh sông Nile.
Trong khi bà hăng say nói thêm rằng người làm vườn của bà, ông Faith, là người thợ làm vườn mát tay nhất Cairo, John thầm thì:
– ABECEDARIAN!
Và cả một đĩa thức ăn đầy nhóc của cậu biến mất trong chớp mắt. Cậu Nimrod lo lắng nhắc:
– Đừng ăn nhanh như thế, John. Coi chừng bụng cháu không tiêu kịp đó.
John nhanh chóng nói:
– Xin lỗi cậu. Chẳng là cháu quá đói bụng thôi.
Cố tình liếm môi ra vẻ thèm thuồng, Philippa nói:
– Cháu nữa. Một mình bà làm hết tất cả những món này à, bà Coeur de Lapin?
Bà bật cười:
– Không đâu, cháu yêu của ta. Ta cho nhập phần lớn món ăn từ Pháp đấy chứ. Và rồi ta nhờ hai đầu bếp của ta chuẩn bị chúng.
John mỉm cười:
– Ôi, bà có đến tận hai đầu bếp cơ à?
– Ừ. Monsieur Impoli đến từ Paris, và Monsieur Malélevé đến từ Vezelay.
“Chén” gọn cái càng tôm trên mâm chỉ bằng một cái chớp mắt, cậu Nimrod nói:
– A, la belle France[20]. Sao tôi nhớ nó quá. Thật tuyệt vời khi chị mang tất cả những món đặc sản ở đó đến Ai Cập này. Chắc là tốn kém lắm nhỉ?
[20] La belle France: Nước Pháp xinh đẹp
Bà Coeur de Lapin nhún vai:
– Ồ, non[21]. Người đóng thuế sẽ trả đấy chứ.
[21] Non: không
Và bữa trưa cứ tiếp tục như thế trong gần 45 phút cho đến khi hầu hết thức ăn đều được làm biến mất, hoặc được bà Coeur de Lapin ăn. Chỉ đến lúc đó, cậu Nimrod mới lắc đầu khi bà Coeur de Lapin mời ông ăn thêm một ít phô mai Brie.
Đưa mắt nhìn cặp sinh đôi đầy ẩn ý, ông nói:
– Ồ không, cám ơn. Tôi không thể ăn thêm được nữa rồi. Thật là một bữa ăn thịnh soạn. Đúng không các cháu?
Bắt chước cậu Nimrod, John thảy cái khăn lau miệng của mình xuống và nói:
– Vâng. Những món ăn này đúng là ma thuật.
Cậu Nimrod nhăn mặt, nhưng cảm thấy nên bỏ qua cho John lần này.
Thấy các vị khách đã dùng xong bữa, bà Coeur de Lapin nhận xét:
– Các cháu ăn thật khỏe. Bộ cậu của các cháu ở nhà không cho các cháu ăn à?
Philippa nói:
– Bất cứ khi nào tụi cháu muốn đấy chứ. Tụi cháu chỉ cần búng tay và nói từ ma thuật một cái là lập tức món ăn đã dọn sẵn trước mặt.
Bà Coeur de Lapin nói:
– Nhất định các cháu phải đến chơi lần nữa nhé. Và phải là sớm đấy nhé. Ta rất vui khi được gặp những đứa trẻ Mỹ biết thưởng thức món ăn.
Khi họ đang đi bộ ngược lên con đường để về nhà cậu Nimrod, Philippa nói:
– May quá, cuối cùng thì bữa ăn cũng kết thúc. Cậu nghĩ bà ấy có nhận ra điều gì lạ không, cậu Nimrod?
Cậu Nimrod nhăn mặt:
– Theo cậu thì các cháu cần cẩn thận hơn. Nhất là cháu đó John. Cháu làm như thể xơi gọn cả một đĩa đồ ăn chỉ bằng một cú ngoạm. Nhờ cháu mà bây giờ, có lẽ bà Coeur de Lapin đang nghĩ tốc độ ăn của các cháu còn khủng khiếp hơn con ngựa háu ăn nhất mà bà ấy từng gặp.
John biện minh:
– Cháu chỉ cố ăn hăng say như cậu bảo thôi mà.
Philippa nói:
– Tội nghiệp bà Coeur de Lapin. Bà ấy tốn bao nhiêu công sức, thế mà chúng ta lại chẳng ăn gì. Thức ăn ngon thế mà chúng ta phí phạm, thật uổng quá.
Cậu Nimrod trầm ngâm suy nghĩ và nói:
– Đúng là tội.
Và rồi ông ngáp dài.
Philippa hỏi anh:
– Anh có để ý mắt bà ta không? Có gì kỳ lắm. Khi bà nhìn em, cứ như em không có ở đó vậy đó.
John nhún vai:
– Người Pháp mà. Họ luôn nhìn người Mỹ như thể em không tồn tại vậy đó.
Cậu Nimrod nói:
– Không chỉ với người Mỹ đâu. Thật sự là họ nghĩ như thế với tất cả những ai không phải là người Pháp. Họ gọi đó là “văn minh”.
Ngáp dài một lần nữa, ông nói tiếp:
– Ôi Đèn ơi[22], hãy nhìn ta ngáp xem. Sau một bữa ăn thịnh soạn như thế, ta chỉ muốn chợp mắt một lát thôi. Nhưng không may, chúng ta không có thời gian rảnh. Chúng ta cần nhanh chóng đi đến Old City để gặp ông Hussein Hussaout.
[22] Nguyên văn: Light my lamp - cách nói này của thần đèn có thể hiểu nôm na như: “Oh my god!” (Trời ơi!) của con người.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten